Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Chương 256: Ai bảo ngươi lắm mồm
Sở Ninh
17/04/2024
Gương mặt của Tân Hoa Ngữ ngại ngùng nóng lên như bỏng, nàng muốn vùng vẫy lại nghe giọng trầm. ấm truyền đến tai. Nàng lập tức đứng yên.
Hắn ác chiến suốt bốn tháng, làm sao không mệt chứ.
Nhưng trong lúc xung quanh đều là kẻ mạnh săm soi, hắn làm sao đế lộ ra vẻ mệt mỏi của mình. Hắn chỉ có thể dùng ý chí cứng như sắt thép nhận sự khổ cực che đi những chua xót trong quá trình chiến đấu, cũng không ai hiểu được.
Cho đến giờ phút này.
Hắn mới rũ bỏ hết những ánh hào quang trong cơ thể của mình, cầu xin một chút yên bình.
“Lần sau, đừng hành động tùy thích như vậy nữa”.
“Nếu chàng có chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ!”
“Sau này, Đại Hạ gặp khó khăn gì, ta sẽ giúp chàng cùng nhau chống đỡ!”
Chóp mũi của Tần Hoa Ngữ ngửi được mùi máu và bụi bặm trên cơ thể nam tử, hơi chua xót. Tay ngọc của nàng nằm lấy vạt áo của Sở Ninh.
Trong bốn tháng qua...
Nàng chỉ có thể dùng luyện đan để dời đi lực chú cũng đần đần xác định được trái tim của mình.
Mấy năm nay.
Nàng luôn nói những lời lạnh nhạt với Sở Ninh, chỉ muốn đối phương chú ý đến mình.
Suốt chặn đường qua.
Bóng dáng thanh niên này đã khắc sâu vào trái tìm của nàng.
“Được”
Sở Ninh lẩm bẩm, rồi buông Tân Hoa Ngữ ra.
“Khà, Độc Vương biến thành tẩu tử rồi”.
'Yến Tử Lăng chạy đến, cười xấu xa nói.
“Bắc Vương đại nhân, nếu cô gái muốn làm mấy một vị tướng quân, chắc chàng không ngại đâu nhỉ”. Gương mặt xinh đẹp của Tần Hoa Ngữ nở nụ cười nói
“Tùy nàng“.
Sở Ninh lạnh lùng nói, Yến Tử Lăng nghe thế rùng mình rồi xoay người chạy mất.
Tần Hoa Ngữ thông linh Đan Kỹ, đương nhiên cũng giỏi về Độc Thuật. Ngay cả Hạng Hắc cũng không gánh nổi, đừng nói chỉ là hẳn ta.
“Ai bảo ngươi lắm mồm”.
Nhân Đồ với Dương Diệp đang sắp xếp cho ba mươi vạn dân chạy nạn.
Ngay cả hơn mười vị vương giả Siêu Phàm cũng cần phải đăng ký vào danh sách.
“Vị này là Linh Đan sư đang quản lý Thuật Các của Đại Hạ mà Bắc Vương nói sao?”. Một ông già khoảng sáu mươi tuổi quan sát kỹ Tân Hoa Ngữ, rồi nhìn Bách Tuế quân trong cửa ngạc nhiên hỏi.
Thoáng chốc, họ đã hiểu được vấn đề.
E là Đại Hạ Siêu Phàm Vương Quân Bí liên quan đến nàng!
Có thể ở trong đoạn thời gian này mà rèn ra rất nhiều Vương quân Siêu Phàm như vậy, xác định tỷ lệ thành công cao đến mức nào?
Dù là Linh Đan sư Nhị Giai như ông ta làm chủ loại bí này cũng khó làm được như thế.
“Ở lại”
“Có lẽ, ta sẽ có tương lai ở Đại Hạ”.
Mấy ông già đến từ Vũ Lạc Võ triều không làm phiền Sở Ninh với Tân Hoa Ngữ, chủ động vào cửa.
“Người nào đó chơi chiêu cũng không tệ đâu nhỉ”.
Tần Hoa Ngữ với Sở Ninh sánh vai bên nhau vừa. đi vừa thầm thì: “Chàng không những mang vẽ nhiều Linh Thuật sự, còn dẫn theo một vị Hoàng nữ về nữa”.
“Hoàng nữ?”
Lúc này, Sở Ninh mới nhớ Vạn Lăng Nhi cũng lái xe đến Đại Hạ.
“Hoa Ngữ..”
Sở Ninh muốn mở miệng đã một sự ấm áp phủ lại môi như chuồn chuồn nước lướt qua.
“Ta tin chàng”.
Tần Hoa Ngữ bước nhanh về phía trước.
Sở Ninh đứng ngẩng người tại chỗ.
Cảm giác vừa rồi rất đẹp đẽ và ảo diệu, đáng tiếc nó quá ngắn.
“Nữ nhân này đúng là hiểu cách tuyên thệ chủ quyền mà”. Đột nhiên trong lòng Sở Ninh dâng lên một tia thích thú.
Hắn xoay người, nghiêm túc nói với Vạn Lăng Nhi: “Nếu Vạn cô nương thấy thích thú với cảnh sắc của Đại Hạ ta, cứ ở đây một thời gian”.
“Ngươi!”
Vạn Lăng Nhi đang đầy ai oán, vừa nghe hẳn nói suýt chút nữa đã tức phát điên.
Tên Bắc Vương này xem nàng ta là gì chứ?
“Sở Ninh”.
“Chàng không mau cút về Bắc Vương phủ, ta không giữ nổi nữa, mặc kệ cho nó loạn đấy”.
Tân Hoa Ngữ chợt xoay người từ từ nói: “Chàng vừa đi bốn tháng, nơi đó đã rối thành một nùi. Ta thêm mắm dặm muối chút nữa, Lâm dì với Sở thúc sẽ lột da chàng đấy”.
“Hoa Ngữ...”
Nụ cười tươi của Sở Ninh lập tức cứng lại, Nhân Đồ với Dương Diệp nhìn thấy thế cũng nín cười.
“Được rồi, được thôi. Bắc Vương đại nhân cố lên, sớm ngày sinh cho một cậu nhỏ Vắc Vương cho Đại Hạ chúng ta”
“Đến lúc đó, cha con cùng ra trận, một nhà ra hai vương!”
Bá tánh trong cửa đều ồn ào, đối xử với Sở Ninh như con của mình.
Bọn họ đều là người từng trải, sao không hiểu được.
Bắc Vương phủ đã có nữ chủ nhân rồi.
“Giải tán! Các ngươi giải tán cho ta”
Sở Ninh vẫy vẫy tay, bước nhanh đuổi kịp Tân Hoa Ngữ.
Hắn đưa hết chuyện vặt vãnh cho đám người Yến. Tử Lăng xử lý, Sở Ninh với Tân Hoa Ngữ cưỡi Đại Kim đến Thanh Sơn Thành.
Phong cảnh trên không trung vô cùng xinh đẹp.
Sở Ninh nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Tân Hoa Ngữ, nàng cũng không hất ra
“Hoa Ngữ, có phải một số việc nàng nên nói cho ta nghe không?”
Sở Ninh im lặng một chút, mở miệng hỏi.
Hắn ác chiến suốt bốn tháng, làm sao không mệt chứ.
Nhưng trong lúc xung quanh đều là kẻ mạnh săm soi, hắn làm sao đế lộ ra vẻ mệt mỏi của mình. Hắn chỉ có thể dùng ý chí cứng như sắt thép nhận sự khổ cực che đi những chua xót trong quá trình chiến đấu, cũng không ai hiểu được.
Cho đến giờ phút này.
Hắn mới rũ bỏ hết những ánh hào quang trong cơ thể của mình, cầu xin một chút yên bình.
“Lần sau, đừng hành động tùy thích như vậy nữa”.
“Nếu chàng có chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ!”
“Sau này, Đại Hạ gặp khó khăn gì, ta sẽ giúp chàng cùng nhau chống đỡ!”
Chóp mũi của Tần Hoa Ngữ ngửi được mùi máu và bụi bặm trên cơ thể nam tử, hơi chua xót. Tay ngọc của nàng nằm lấy vạt áo của Sở Ninh.
Trong bốn tháng qua...
Nàng chỉ có thể dùng luyện đan để dời đi lực chú cũng đần đần xác định được trái tim của mình.
Mấy năm nay.
Nàng luôn nói những lời lạnh nhạt với Sở Ninh, chỉ muốn đối phương chú ý đến mình.
Suốt chặn đường qua.
Bóng dáng thanh niên này đã khắc sâu vào trái tìm của nàng.
“Được”
Sở Ninh lẩm bẩm, rồi buông Tân Hoa Ngữ ra.
“Khà, Độc Vương biến thành tẩu tử rồi”.
'Yến Tử Lăng chạy đến, cười xấu xa nói.
“Bắc Vương đại nhân, nếu cô gái muốn làm mấy một vị tướng quân, chắc chàng không ngại đâu nhỉ”. Gương mặt xinh đẹp của Tần Hoa Ngữ nở nụ cười nói
“Tùy nàng“.
Sở Ninh lạnh lùng nói, Yến Tử Lăng nghe thế rùng mình rồi xoay người chạy mất.
Tần Hoa Ngữ thông linh Đan Kỹ, đương nhiên cũng giỏi về Độc Thuật. Ngay cả Hạng Hắc cũng không gánh nổi, đừng nói chỉ là hẳn ta.
“Ai bảo ngươi lắm mồm”.
Nhân Đồ với Dương Diệp đang sắp xếp cho ba mươi vạn dân chạy nạn.
Ngay cả hơn mười vị vương giả Siêu Phàm cũng cần phải đăng ký vào danh sách.
“Vị này là Linh Đan sư đang quản lý Thuật Các của Đại Hạ mà Bắc Vương nói sao?”. Một ông già khoảng sáu mươi tuổi quan sát kỹ Tân Hoa Ngữ, rồi nhìn Bách Tuế quân trong cửa ngạc nhiên hỏi.
Thoáng chốc, họ đã hiểu được vấn đề.
E là Đại Hạ Siêu Phàm Vương Quân Bí liên quan đến nàng!
Có thể ở trong đoạn thời gian này mà rèn ra rất nhiều Vương quân Siêu Phàm như vậy, xác định tỷ lệ thành công cao đến mức nào?
Dù là Linh Đan sư Nhị Giai như ông ta làm chủ loại bí này cũng khó làm được như thế.
“Ở lại”
“Có lẽ, ta sẽ có tương lai ở Đại Hạ”.
Mấy ông già đến từ Vũ Lạc Võ triều không làm phiền Sở Ninh với Tân Hoa Ngữ, chủ động vào cửa.
“Người nào đó chơi chiêu cũng không tệ đâu nhỉ”.
Tần Hoa Ngữ với Sở Ninh sánh vai bên nhau vừa. đi vừa thầm thì: “Chàng không những mang vẽ nhiều Linh Thuật sự, còn dẫn theo một vị Hoàng nữ về nữa”.
“Hoàng nữ?”
Lúc này, Sở Ninh mới nhớ Vạn Lăng Nhi cũng lái xe đến Đại Hạ.
“Hoa Ngữ..”
Sở Ninh muốn mở miệng đã một sự ấm áp phủ lại môi như chuồn chuồn nước lướt qua.
“Ta tin chàng”.
Tần Hoa Ngữ bước nhanh về phía trước.
Sở Ninh đứng ngẩng người tại chỗ.
Cảm giác vừa rồi rất đẹp đẽ và ảo diệu, đáng tiếc nó quá ngắn.
“Nữ nhân này đúng là hiểu cách tuyên thệ chủ quyền mà”. Đột nhiên trong lòng Sở Ninh dâng lên một tia thích thú.
Hắn xoay người, nghiêm túc nói với Vạn Lăng Nhi: “Nếu Vạn cô nương thấy thích thú với cảnh sắc của Đại Hạ ta, cứ ở đây một thời gian”.
“Ngươi!”
Vạn Lăng Nhi đang đầy ai oán, vừa nghe hẳn nói suýt chút nữa đã tức phát điên.
Tên Bắc Vương này xem nàng ta là gì chứ?
“Sở Ninh”.
“Chàng không mau cút về Bắc Vương phủ, ta không giữ nổi nữa, mặc kệ cho nó loạn đấy”.
Tân Hoa Ngữ chợt xoay người từ từ nói: “Chàng vừa đi bốn tháng, nơi đó đã rối thành một nùi. Ta thêm mắm dặm muối chút nữa, Lâm dì với Sở thúc sẽ lột da chàng đấy”.
“Hoa Ngữ...”
Nụ cười tươi của Sở Ninh lập tức cứng lại, Nhân Đồ với Dương Diệp nhìn thấy thế cũng nín cười.
“Được rồi, được thôi. Bắc Vương đại nhân cố lên, sớm ngày sinh cho một cậu nhỏ Vắc Vương cho Đại Hạ chúng ta”
“Đến lúc đó, cha con cùng ra trận, một nhà ra hai vương!”
Bá tánh trong cửa đều ồn ào, đối xử với Sở Ninh như con của mình.
Bọn họ đều là người từng trải, sao không hiểu được.
Bắc Vương phủ đã có nữ chủ nhân rồi.
“Giải tán! Các ngươi giải tán cho ta”
Sở Ninh vẫy vẫy tay, bước nhanh đuổi kịp Tân Hoa Ngữ.
Hắn đưa hết chuyện vặt vãnh cho đám người Yến. Tử Lăng xử lý, Sở Ninh với Tân Hoa Ngữ cưỡi Đại Kim đến Thanh Sơn Thành.
Phong cảnh trên không trung vô cùng xinh đẹp.
Sở Ninh nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Tân Hoa Ngữ, nàng cũng không hất ra
“Hoa Ngữ, có phải một số việc nàng nên nói cho ta nghe không?”
Sở Ninh im lặng một chút, mở miệng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.