Quyển 2 - Chương 7: Sát
Thân Vẫn Chỉ Tiêm
25/07/2020
Tiếng chuông của trưởng lão tộc Cửu Lê cất lên,
sức ép nặng nề tỏa ra từ Thanh Dương Tử đột nhiên nhẹ hẫng đi. Ngay lập
tức, trên đỉnh đầu của chưởng môn Ly Hỏa Tông bỗng có ánh lửa bùng dậy.
Ánh lửa ngưng kết lại thành một ngọn lửa hừng hực. Lửa điên cuồng cháy,
chỉ vừa bùng lên mà trong sát na đã bốc cao ngùn ngụt, nhuộm đỏ rực một
vùng trời.
Trước đó bọn họ nhất thời không chú ý, nên đã bị Thanh Dương Tử áp đảo đến mức ngay cả pháp thuật cũng thi triển hết sức khó khăn, chỉ có thể loay hoay tự bảo vệ mình. Cũng may trưởng lão Cửu Lê đã dùng đến quả chuông máu mà tiếng chuông vừa cất đã khiến người nghe phải rùng mình khiếp hãi kia. Luồng sát ý nặng trĩu trong lòng họ bấy giờ mới tan ra dưới tiếng chuông, giúp bọn họ tỉnh táo trở lại.
Chính trong sát na đó, cặp mắt của điện chủ Âm Quỷ Vương Điện bỗng lóe lên hai tia khói đen. Hai tia khói loang ra, rồi tràn ngập hốc mắt lão. Chỉ trong tích tắc, cả người lão đã bị tia khói đen nuốt lấy, hóa thành một làn khói đen. Khoảnh hư không bên trong làn khói ấy dường như đã không còn thuộc về thế giới này, mà đã tương thông với một vùng thiên địa khác.
Từng tiếng thở nặng nề truyền ra từ bên trong làn khói, một bóng người cao lớn vô song chầm chậm bước ra. Người đó toàn thân tối tăm u ám, nhục thân tựa khối than đá, trông như hình người song trên đầu lại có một cặp sừng. Đôi mắt người này đỏ sòng sọc tựa mắt trâu, người hơi khom, trước ngực có một nhúm lông, và đôi cánh tay thì thõng xuống quá gối, mười đầu ngón tay đều trổ móng vuốt sắc bén.
Tuy lão vẫn mặc một thân trường bào gấm đen như trước đó; nhưng lúc này bộ trường bào hoa lệ ấy đã rách toạc cả, treo lủng lẳng trên người lão. Từ thân lão, một luồng khí tức hung tàn quỷ dị xông ra.
Vẫn đứng trong làn khói đen, không bước ra khỏi đấy, lão giương đôi mắc đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Thanh Dương Tử; cùng với chưởng môn của Ly Hỏa Tông và trưởng lão tộc Cửu Lê, ba người đứng thành ba vị trí khác nhau, nhưng đều cùng đưa mắt lườm Thanh Dương Tử.
Dưới sức ép tỏa ra từ luồng sát ý nặng nề trên người Thanh Dương Tử, bọn họ đều hiểu ở đây đã chẳng còn ai có thể là đối thủ của y. Song, nếu cả ba liên thủ, họ lại không cho rằng mình sẽ thua y.
Đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại, Thiên Diễn Đạo Phái đã diệt vong, suy sụp đến mức này, mà Linh Thông Tử vẫn có thể chỉ dựa vào một ngọn roi chớp mà đã chống đỡ được lâu như thế. Tuy nói, trước đó bọn họ đã không dùng hết sức, nhưng việc tận mục sở thị cảnh tượng ấy đã khiến họ càng thêm khao khát đại đạo yếu quyết của Thiên Diễn Đạo Phái.
Sự chuyển biến đột ngột đó khiến Phong Lăng và Hoàng Linh đều cả kinh. Cả hai đều cảm thấy tình thế giờ đây đã đảo ngược. Phong Lăng lập tức nói:
“Ngươi cho ta thêm một bát nước như vậy để ta uống, ta giúp ngươi giết quách một tên.”
Bát nước mà nàng ta nói đến chính là bát nước mà Thanh Dương Tử đã cho nàng uống khi còn trên ngọn Lạc Hà dưới nhân gian. Phong Lăng đương nhiên cũng rõ, nếu không có bát nước đầy phù chú ấy, bản thân nàng hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của đệ tử Liệt Viêm Lão Tổ - Bàng Việt. Giờ đây, dù đang đối mặt với bậc chưởng môn của các môn phái thuộc Chân Linh Giới, Phong Lăng vẫn nhướng cao đôi mày uy nghi tràn đầy hào khí. Nàng bạt lấy thanh kiếm trong tay, không có lấy dù chỉ một chút sự sợ hãi.
Mộc Dương và Dung Dương cũng đứng dậy cả. Tuy hai người hiểu Thanh Dương Tử đã tiến vào Thiên Nhân Đạo, song ba kẻ trước mặt kia đều là bậc trưởng bối của các môn các phái trong cõi Chân Linh này, người nào người nấy đều sở hữu bảo vật cùng với bản lĩnh cao cường. Thế nên Mộc Dương và Dung Dương đương nhiên đều e sợ Thanh Dương Tử không thể là đối thủ của họ nếu cả ba kẻ đó cùng liên thủ.
Thanh Dương Tử rốt cuộc cũng dời mục quang khỏi ba người bọn họ. Trên mặt y tuy chẳng biểu lộ rõ vẻ phẫn nộ, nhưng trong lòng y bấy giờ, nộ ma lại đang vùng vẫy.
Y lại đưa mắt nhìn về phía ba kẻ đang đứng đó. Ba kẻ ấy, nếu không phải là bậc trưởng bối trong môn phái, thì cũng đứng đầu một phương. Giờ đây khi đứng trước Thanh Dương Tử, cả ba lại lộ ra vẻ căng thẳng tựa như đang đối đầu với đại địch. Thanh Dương Tử cất tiếng:
“Trên thế gian này, chẳng có thứ chi có thể trường tồn mà chẳng suy vong. Thế nên từ lâu ta đã nghĩ đến, liệu trong tương lai, thứ gì sẽ khiến Thiên Diễn Đạo Phái suy vi, thứ gì sẽ khiến Thiên Diễn Đạo Phái đi đến chỗ diệt vong. Nhưng ta chưa bao giờ ngờ được, sư phụ cuối cùng lại chết vào tay những kẻ như các ngươi.”
Lối nói hờ hững ấy của y lại hàm chứa bên trong ý khinh bỉ nặng nề, đã khiến ba kẻ kia cả giận trong lòng. Chỉ nghe chưởng môn Ly Hỏa Tông gằn ra hai chữ thâm trầm:
“Ý trời.”
Hai tiếng đó của lão đã thu hút sự chú ý của Thanh Dương Tử. Y đảo mắt về phía lão. Bấy giờ, chưởng môn Ly Hỏa Tông chỉ thấy vẻ khinh bạv tràn đầy trong mắt y, tai lão nghe tiếng y cất lên:
“Ý trời? Ngươi thì đáng là gì? Ngươi có tư cách để nói đến ý trời sao?”
Một lời ấy của Thanh Dương Tử đã khiến chưởng môn Ly Hỏa Tông nổi cơn thịnh nộ. Lão nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thanh Dương Tử. Thế nhưng, không biết tự bao giờ, trong mắt y đã hiện lên hai đốm sáng tựa lửa. Đốm sáng vừa xuất hiện, chưởng môn Ly Hỏa Tông liền như bị châm một mồi lửa từ trong tâm khảm.
Lão chỉ cảm thấy nộ ý trong lòng mình đột nhiên dâng trào, đã hoàn toàn vượt khỏi sự kiểm soát của mình.
Nộ ý như lửa, bừng bừng bốc lên.
Lão cả kinh, song lại không dám động đậy, bởi sát ý của Thanh Dương Tử bấy giờ đã như ngọn núi đè lên người lão.
Đúng vào lúc này, trong tâm lão bỗng vang dậy một tiếng gầm phẫn khích. Thần ý của lão rơi ngay vào trạng thái hỗn loạn, liền đó, ngọn lửa bốc cao mấy trượng trên đầu đã dội ngược xuống người lão, nuốt trọn nhục thân của lão.
Biến hóa ấy khiến cả điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện cùng với trưởng lão tộc Cửu Lê đều kinh hãi. Cả hai chỉ thấy chưởng môn Ly Hỏa Tông cất tiếng nói một lời với Thanh Dương Tử, đôi bên vừa đưa mắt nhìn nhau, thì ly hỏa trên người chưởng môn Ly Hỏa Tông đã vuột khỏi sự kiểm soát mà dội ngược xuống người lão. Chỉ trong chớp mắt, lão đã bị ly hỏa đốt ra tro. Mà lạ lùng nhất chính là, từ lúc nhục thân của chưởng môn Ly Hỏa Tông bốc cháy đến bấy giờ, chẳng hề có lấy bất cứ một tiếng động nào vang lên.
Đột nhiên, từ trong ngọn ly hỏa đang phừng phực, một tiếng cười quái dị lanh lảnh vang lên. Liền đó, ngọn lửa đã ập về phía trưởng lão tộc Cửu Lê. Chỉ thấy trưởng lão Cửu Lê khua quả chuông máu trong tay, bật lên một tiếng cười lành lạnh rồi nói:
“Đến luân hồi, tộc Cửu Lê còn chẳng e dè, há lại sợ một mẩu thiên ma cỏn con?!”
Chính trong khoảnh khắc ấy, lão đã phát hiện chưởng môn Ly Hỏa Tông chết vì bị thiên ma nuốt lấy tâm khảm. Lão khua một nhát vào chuông, ngọn lửa tản mác ngay trong tiếng chuông ngân.
Bất luận là oán ma hay là nộ ma vừa mới thành hình ban nãy, thảy đều sở hữu khả năng vẫy vùng trong thế giới tâm linh của con người, đều có thể nương theo ý niệm trong lòng người mà khởi sinh. Song, tâm thức của kẻ tu hành há lại dễ dàng thâm nhập như thế? Muốn giết chưởng môn Ly Hỏa Tông, thủ đoạn mà Thanh Dương Tử đã dùng đến cũng gần như đánh lén vậy. Nếu sớm biết Thanh Dương Tử có thể thao túng thiên ma, chưởng môn Ly Hỏa Tông ắt đã có sự đề phòng, vậy thì việc giết lão đã không dễ dàng đến thế.
Thế nhưng lúc này, chẳng biết tự khi nào trên bầu trời lại xuất hiện một vùng ánh sáng vàng rực.
Hoàng quang rực rỡ cuộn xuống. Ai nấy đều vội vội vàng vàng dùng pháp bảo để hộ thân. Tiếng chuông huyết ngân lên.
Điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện lùi một bước dài vào sâu trong làn khói đen. Vùng ánh sáng rực rỡ kia lại chẳng bị ảnh hưởng dù chỉ một chút. Trong tiếng chuông ngân, ánh hoàng quang hóa thành một vùng hoang mạc.
Bọn họ nhận ra mình đã đứng ngay bên trong sa mạc cát vàng. Dõi mắt trông ra bốn bề, thu vào tầm mắt là một vùng không gian hun hút không bến bờ, chẳng thấy được nơi đâu là rìa mép. Ngẩng đầu trông lên, lại chẳng thấy trời xanh, trong mắt chỉ có ngút ngàn một hoang mạc cát.
Chỉ trong một niệm, mà trời đã thay, đất đã đổi, bọn họ đã chẳng kịp chống đỡ.
Đúng vào lúc ấy, một con quái thú lao ra từ trong khoảnh hư vô giữa bầu không. Thân bổ xuống, quái thú há miệng gầm vang một tiếng. Theo tiếng gầm, bọn họ lập tức cảm nhận được sự hiển hóa của thiên ma trong tâm mình. Nhưng thiên ma vừa thành hình đã lập tức bị ý niệm trong lòng họ tiêu diệt.
Việc này khiến bọn họ hiểu ra, quái thú giữa trời ấy cũng chính là thiên ma.
Nếu thiên ma nhân lúc tâm cảnh bất ổn mà thâm nhập thì đấy là chuyện rất đáng sợ. Nhưng bấy giờ, bọn họ đều đã thủ chặt tâm cảnh của mình, nên không việc gì phải sợ thiên ma nữa.
Song, cũng chính vào lúc này, con quái thú tan biến ngay trước mắt họ.
Liền đó, một khúc xương ngón tay trỏ trắng hếu điểm xuống. Đoạn xương trắng ấy tựa như đã từ thiên ngoại xuyên qua không gian mà đến cõi thiên địa này.
Trưởng lão Cửu Lê và điện chủ Âm Quỷ Vương Điền đều cảm thấy đoạn xương ngón tay đó tựa như một thanh kiếm tuyệt thế, sắc bén vô song. Đồng thời, họ lại thấy đoạn xương ấy dường như đã đại diện cho ý chí của trời đất.
Tiếng chuông huyết trong tay trưởng lão Cửu Lê vang lên mỗi lúc một dồn dập. Mỗi một hồi chuông đều không giống nhau, có hồi nhanh, cũng có hồi chậm, có hồi nhẹ hẫng lại có hồi nặng nề. Lão đang thi triển một loại chú thuật hộ thân thông qua việc khua quả chuông này.
Chỉ thấy quanh người lão xuất hiện một lớp huyết quang. Huyết quang bao lấy lão, rồi hóa thành một quả chuông huyết khổng lồ bọc quanh lão.
Tuy nhiên, huyết quang chỉ vừa xuất hiện thì trong sát na đã đột ngột vỡ vụn không một tiếng động. Liền đó, trưởng lão Cửu Lê ngã xuống. Trong tích tắc, thần thức của lão dường như đã bị gươm bén chém vỡ, rồi lại lập tức bị một thứ sức mạnh lớn lao vô ngần đè nát. Ý chí của lão vụn vỡ hoàn toàn.
Cùng lúc với sự bại vong trưởng lão tộc Cửu Lê, nhục thân của điện chủ Âm Quỷ Vương Điện cũng đổ xuống. Thể xác của kẻ tựa như quỷ vương ấy tan tác cùng với làn khói đen.
Từ lúc Thanh Dương Tử xuất thủ cho đến khi trưởng lão Cửu Lê và điện chủ Âm Quỷ Vương Điện vong mạng, thời không chỉ như vừa trôi qua một tích tắc mà thôi. Bọn Phong Lăng chỉ kịp trông thấy một mảng hoàng quang xán lạn trước mắt, thì trên người trưởng lão Cửu Lê đã bốc lên một lớp huyết quang. Huyết quang vụn vỡ chỉ trong sát na, sau đó cả người lão đã đổ ập về phía sau. Rồi ai nấy lại nghe thấy tiếng gầm lớn của điện chủ Âm Quỷ Vương Điện cất lên từ bên trong làn khói đen. Có vẻ như lão muốn ẩn mình vào bên trong làn khói mà tẩu thoát, song cả làn khói ấy cũng lập tức tan tác. Nhục thân lão đã tản mác cùng với làn khói đen âm u quỷ dị ấy.
Lúc giết Liệt Viêm Lão Tổ dưới nhân gian, Thanh Dương Tử phải phí không ít công phu. Nhưng giết ba người vừa nãy lại chỉ như phất tay áo, vừa đơn giản lại nhẹ nhàng như thế.
Phong Lăng và Hoàng Linh đều không hiểu tại sao, hai người chỉ cho rằng tu sĩ trong Chân Linh Giới chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi. Hai người đã chẳng biết, thiên nhân đạo và đạo chân tuy chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc, song kỳ thực lại là hai cảnh giới khác biệt tựa như trời và đất.
oooOoOoOooo
Bấy giờ, Tung Dương và Trầm Dương đã tỉnh lại. Khi trông thấy Thanh Dương Tử, tuy hai người đều lấy làm kinh hỉ trong lòng; song khi phát hiện sư phụ đã không còn, sự hân hoan ấy đã bị át chế bởi nỗi buồn thương.
Hai người nhìn Thanh Dương Tử, lại nhìn tòa Thiên Diễn Đạo Cung bấy giờ đã thành hoang phế, bao lời muốn nói trong lòng giờ đây chỉ có thể gom lại thành một câu:
“Sư huynh, Thiên Diễn đã chẳng còn nữa rồi.”
Thanh Dương Tử đứng đấy. Y đưa tay sờ lên thân pháp trụ. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng y mới chậm rãi cất tiếng:
“Một khi ta đã trở lại, thì Thiên Diễn Đạo Phái ắt phải còn.”
Bao nhiêu ý niệm căng thẳng trong lòng Trầm Dương và Tung Dương, ngay khoảnh khắc ấy dường như đều tan biến đi. Hai người lại một lần nữa chìm vào trong cơn mê sâu thẳm.
Trước đó bọn họ nhất thời không chú ý, nên đã bị Thanh Dương Tử áp đảo đến mức ngay cả pháp thuật cũng thi triển hết sức khó khăn, chỉ có thể loay hoay tự bảo vệ mình. Cũng may trưởng lão Cửu Lê đã dùng đến quả chuông máu mà tiếng chuông vừa cất đã khiến người nghe phải rùng mình khiếp hãi kia. Luồng sát ý nặng trĩu trong lòng họ bấy giờ mới tan ra dưới tiếng chuông, giúp bọn họ tỉnh táo trở lại.
Chính trong sát na đó, cặp mắt của điện chủ Âm Quỷ Vương Điện bỗng lóe lên hai tia khói đen. Hai tia khói loang ra, rồi tràn ngập hốc mắt lão. Chỉ trong tích tắc, cả người lão đã bị tia khói đen nuốt lấy, hóa thành một làn khói đen. Khoảnh hư không bên trong làn khói ấy dường như đã không còn thuộc về thế giới này, mà đã tương thông với một vùng thiên địa khác.
Từng tiếng thở nặng nề truyền ra từ bên trong làn khói, một bóng người cao lớn vô song chầm chậm bước ra. Người đó toàn thân tối tăm u ám, nhục thân tựa khối than đá, trông như hình người song trên đầu lại có một cặp sừng. Đôi mắt người này đỏ sòng sọc tựa mắt trâu, người hơi khom, trước ngực có một nhúm lông, và đôi cánh tay thì thõng xuống quá gối, mười đầu ngón tay đều trổ móng vuốt sắc bén.
Tuy lão vẫn mặc một thân trường bào gấm đen như trước đó; nhưng lúc này bộ trường bào hoa lệ ấy đã rách toạc cả, treo lủng lẳng trên người lão. Từ thân lão, một luồng khí tức hung tàn quỷ dị xông ra.
Vẫn đứng trong làn khói đen, không bước ra khỏi đấy, lão giương đôi mắc đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Thanh Dương Tử; cùng với chưởng môn của Ly Hỏa Tông và trưởng lão tộc Cửu Lê, ba người đứng thành ba vị trí khác nhau, nhưng đều cùng đưa mắt lườm Thanh Dương Tử.
Dưới sức ép tỏa ra từ luồng sát ý nặng nề trên người Thanh Dương Tử, bọn họ đều hiểu ở đây đã chẳng còn ai có thể là đối thủ của y. Song, nếu cả ba liên thủ, họ lại không cho rằng mình sẽ thua y.
Đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại, Thiên Diễn Đạo Phái đã diệt vong, suy sụp đến mức này, mà Linh Thông Tử vẫn có thể chỉ dựa vào một ngọn roi chớp mà đã chống đỡ được lâu như thế. Tuy nói, trước đó bọn họ đã không dùng hết sức, nhưng việc tận mục sở thị cảnh tượng ấy đã khiến họ càng thêm khao khát đại đạo yếu quyết của Thiên Diễn Đạo Phái.
Sự chuyển biến đột ngột đó khiến Phong Lăng và Hoàng Linh đều cả kinh. Cả hai đều cảm thấy tình thế giờ đây đã đảo ngược. Phong Lăng lập tức nói:
“Ngươi cho ta thêm một bát nước như vậy để ta uống, ta giúp ngươi giết quách một tên.”
Bát nước mà nàng ta nói đến chính là bát nước mà Thanh Dương Tử đã cho nàng uống khi còn trên ngọn Lạc Hà dưới nhân gian. Phong Lăng đương nhiên cũng rõ, nếu không có bát nước đầy phù chú ấy, bản thân nàng hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của đệ tử Liệt Viêm Lão Tổ - Bàng Việt. Giờ đây, dù đang đối mặt với bậc chưởng môn của các môn phái thuộc Chân Linh Giới, Phong Lăng vẫn nhướng cao đôi mày uy nghi tràn đầy hào khí. Nàng bạt lấy thanh kiếm trong tay, không có lấy dù chỉ một chút sự sợ hãi.
Mộc Dương và Dung Dương cũng đứng dậy cả. Tuy hai người hiểu Thanh Dương Tử đã tiến vào Thiên Nhân Đạo, song ba kẻ trước mặt kia đều là bậc trưởng bối của các môn các phái trong cõi Chân Linh này, người nào người nấy đều sở hữu bảo vật cùng với bản lĩnh cao cường. Thế nên Mộc Dương và Dung Dương đương nhiên đều e sợ Thanh Dương Tử không thể là đối thủ của họ nếu cả ba kẻ đó cùng liên thủ.
Thanh Dương Tử rốt cuộc cũng dời mục quang khỏi ba người bọn họ. Trên mặt y tuy chẳng biểu lộ rõ vẻ phẫn nộ, nhưng trong lòng y bấy giờ, nộ ma lại đang vùng vẫy.
Y lại đưa mắt nhìn về phía ba kẻ đang đứng đó. Ba kẻ ấy, nếu không phải là bậc trưởng bối trong môn phái, thì cũng đứng đầu một phương. Giờ đây khi đứng trước Thanh Dương Tử, cả ba lại lộ ra vẻ căng thẳng tựa như đang đối đầu với đại địch. Thanh Dương Tử cất tiếng:
“Trên thế gian này, chẳng có thứ chi có thể trường tồn mà chẳng suy vong. Thế nên từ lâu ta đã nghĩ đến, liệu trong tương lai, thứ gì sẽ khiến Thiên Diễn Đạo Phái suy vi, thứ gì sẽ khiến Thiên Diễn Đạo Phái đi đến chỗ diệt vong. Nhưng ta chưa bao giờ ngờ được, sư phụ cuối cùng lại chết vào tay những kẻ như các ngươi.”
Lối nói hờ hững ấy của y lại hàm chứa bên trong ý khinh bỉ nặng nề, đã khiến ba kẻ kia cả giận trong lòng. Chỉ nghe chưởng môn Ly Hỏa Tông gằn ra hai chữ thâm trầm:
“Ý trời.”
Hai tiếng đó của lão đã thu hút sự chú ý của Thanh Dương Tử. Y đảo mắt về phía lão. Bấy giờ, chưởng môn Ly Hỏa Tông chỉ thấy vẻ khinh bạv tràn đầy trong mắt y, tai lão nghe tiếng y cất lên:
“Ý trời? Ngươi thì đáng là gì? Ngươi có tư cách để nói đến ý trời sao?”
Một lời ấy của Thanh Dương Tử đã khiến chưởng môn Ly Hỏa Tông nổi cơn thịnh nộ. Lão nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thanh Dương Tử. Thế nhưng, không biết tự bao giờ, trong mắt y đã hiện lên hai đốm sáng tựa lửa. Đốm sáng vừa xuất hiện, chưởng môn Ly Hỏa Tông liền như bị châm một mồi lửa từ trong tâm khảm.
Lão chỉ cảm thấy nộ ý trong lòng mình đột nhiên dâng trào, đã hoàn toàn vượt khỏi sự kiểm soát của mình.
Nộ ý như lửa, bừng bừng bốc lên.
Lão cả kinh, song lại không dám động đậy, bởi sát ý của Thanh Dương Tử bấy giờ đã như ngọn núi đè lên người lão.
Đúng vào lúc này, trong tâm lão bỗng vang dậy một tiếng gầm phẫn khích. Thần ý của lão rơi ngay vào trạng thái hỗn loạn, liền đó, ngọn lửa bốc cao mấy trượng trên đầu đã dội ngược xuống người lão, nuốt trọn nhục thân của lão.
Biến hóa ấy khiến cả điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện cùng với trưởng lão tộc Cửu Lê đều kinh hãi. Cả hai chỉ thấy chưởng môn Ly Hỏa Tông cất tiếng nói một lời với Thanh Dương Tử, đôi bên vừa đưa mắt nhìn nhau, thì ly hỏa trên người chưởng môn Ly Hỏa Tông đã vuột khỏi sự kiểm soát mà dội ngược xuống người lão. Chỉ trong chớp mắt, lão đã bị ly hỏa đốt ra tro. Mà lạ lùng nhất chính là, từ lúc nhục thân của chưởng môn Ly Hỏa Tông bốc cháy đến bấy giờ, chẳng hề có lấy bất cứ một tiếng động nào vang lên.
Đột nhiên, từ trong ngọn ly hỏa đang phừng phực, một tiếng cười quái dị lanh lảnh vang lên. Liền đó, ngọn lửa đã ập về phía trưởng lão tộc Cửu Lê. Chỉ thấy trưởng lão Cửu Lê khua quả chuông máu trong tay, bật lên một tiếng cười lành lạnh rồi nói:
“Đến luân hồi, tộc Cửu Lê còn chẳng e dè, há lại sợ một mẩu thiên ma cỏn con?!”
Chính trong khoảnh khắc ấy, lão đã phát hiện chưởng môn Ly Hỏa Tông chết vì bị thiên ma nuốt lấy tâm khảm. Lão khua một nhát vào chuông, ngọn lửa tản mác ngay trong tiếng chuông ngân.
Bất luận là oán ma hay là nộ ma vừa mới thành hình ban nãy, thảy đều sở hữu khả năng vẫy vùng trong thế giới tâm linh của con người, đều có thể nương theo ý niệm trong lòng người mà khởi sinh. Song, tâm thức của kẻ tu hành há lại dễ dàng thâm nhập như thế? Muốn giết chưởng môn Ly Hỏa Tông, thủ đoạn mà Thanh Dương Tử đã dùng đến cũng gần như đánh lén vậy. Nếu sớm biết Thanh Dương Tử có thể thao túng thiên ma, chưởng môn Ly Hỏa Tông ắt đã có sự đề phòng, vậy thì việc giết lão đã không dễ dàng đến thế.
Thế nhưng lúc này, chẳng biết tự khi nào trên bầu trời lại xuất hiện một vùng ánh sáng vàng rực.
Hoàng quang rực rỡ cuộn xuống. Ai nấy đều vội vội vàng vàng dùng pháp bảo để hộ thân. Tiếng chuông huyết ngân lên.
Điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện lùi một bước dài vào sâu trong làn khói đen. Vùng ánh sáng rực rỡ kia lại chẳng bị ảnh hưởng dù chỉ một chút. Trong tiếng chuông ngân, ánh hoàng quang hóa thành một vùng hoang mạc.
Bọn họ nhận ra mình đã đứng ngay bên trong sa mạc cát vàng. Dõi mắt trông ra bốn bề, thu vào tầm mắt là một vùng không gian hun hút không bến bờ, chẳng thấy được nơi đâu là rìa mép. Ngẩng đầu trông lên, lại chẳng thấy trời xanh, trong mắt chỉ có ngút ngàn một hoang mạc cát.
Chỉ trong một niệm, mà trời đã thay, đất đã đổi, bọn họ đã chẳng kịp chống đỡ.
Đúng vào lúc ấy, một con quái thú lao ra từ trong khoảnh hư vô giữa bầu không. Thân bổ xuống, quái thú há miệng gầm vang một tiếng. Theo tiếng gầm, bọn họ lập tức cảm nhận được sự hiển hóa của thiên ma trong tâm mình. Nhưng thiên ma vừa thành hình đã lập tức bị ý niệm trong lòng họ tiêu diệt.
Việc này khiến bọn họ hiểu ra, quái thú giữa trời ấy cũng chính là thiên ma.
Nếu thiên ma nhân lúc tâm cảnh bất ổn mà thâm nhập thì đấy là chuyện rất đáng sợ. Nhưng bấy giờ, bọn họ đều đã thủ chặt tâm cảnh của mình, nên không việc gì phải sợ thiên ma nữa.
Song, cũng chính vào lúc này, con quái thú tan biến ngay trước mắt họ.
Liền đó, một khúc xương ngón tay trỏ trắng hếu điểm xuống. Đoạn xương trắng ấy tựa như đã từ thiên ngoại xuyên qua không gian mà đến cõi thiên địa này.
Trưởng lão Cửu Lê và điện chủ Âm Quỷ Vương Điền đều cảm thấy đoạn xương ngón tay đó tựa như một thanh kiếm tuyệt thế, sắc bén vô song. Đồng thời, họ lại thấy đoạn xương ấy dường như đã đại diện cho ý chí của trời đất.
Tiếng chuông huyết trong tay trưởng lão Cửu Lê vang lên mỗi lúc một dồn dập. Mỗi một hồi chuông đều không giống nhau, có hồi nhanh, cũng có hồi chậm, có hồi nhẹ hẫng lại có hồi nặng nề. Lão đang thi triển một loại chú thuật hộ thân thông qua việc khua quả chuông này.
Chỉ thấy quanh người lão xuất hiện một lớp huyết quang. Huyết quang bao lấy lão, rồi hóa thành một quả chuông huyết khổng lồ bọc quanh lão.
Tuy nhiên, huyết quang chỉ vừa xuất hiện thì trong sát na đã đột ngột vỡ vụn không một tiếng động. Liền đó, trưởng lão Cửu Lê ngã xuống. Trong tích tắc, thần thức của lão dường như đã bị gươm bén chém vỡ, rồi lại lập tức bị một thứ sức mạnh lớn lao vô ngần đè nát. Ý chí của lão vụn vỡ hoàn toàn.
Cùng lúc với sự bại vong trưởng lão tộc Cửu Lê, nhục thân của điện chủ Âm Quỷ Vương Điện cũng đổ xuống. Thể xác của kẻ tựa như quỷ vương ấy tan tác cùng với làn khói đen.
Từ lúc Thanh Dương Tử xuất thủ cho đến khi trưởng lão Cửu Lê và điện chủ Âm Quỷ Vương Điện vong mạng, thời không chỉ như vừa trôi qua một tích tắc mà thôi. Bọn Phong Lăng chỉ kịp trông thấy một mảng hoàng quang xán lạn trước mắt, thì trên người trưởng lão Cửu Lê đã bốc lên một lớp huyết quang. Huyết quang vụn vỡ chỉ trong sát na, sau đó cả người lão đã đổ ập về phía sau. Rồi ai nấy lại nghe thấy tiếng gầm lớn của điện chủ Âm Quỷ Vương Điện cất lên từ bên trong làn khói đen. Có vẻ như lão muốn ẩn mình vào bên trong làn khói mà tẩu thoát, song cả làn khói ấy cũng lập tức tan tác. Nhục thân lão đã tản mác cùng với làn khói đen âm u quỷ dị ấy.
Lúc giết Liệt Viêm Lão Tổ dưới nhân gian, Thanh Dương Tử phải phí không ít công phu. Nhưng giết ba người vừa nãy lại chỉ như phất tay áo, vừa đơn giản lại nhẹ nhàng như thế.
Phong Lăng và Hoàng Linh đều không hiểu tại sao, hai người chỉ cho rằng tu sĩ trong Chân Linh Giới chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi. Hai người đã chẳng biết, thiên nhân đạo và đạo chân tuy chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc, song kỳ thực lại là hai cảnh giới khác biệt tựa như trời và đất.
oooOoOoOooo
Bấy giờ, Tung Dương và Trầm Dương đã tỉnh lại. Khi trông thấy Thanh Dương Tử, tuy hai người đều lấy làm kinh hỉ trong lòng; song khi phát hiện sư phụ đã không còn, sự hân hoan ấy đã bị át chế bởi nỗi buồn thương.
Hai người nhìn Thanh Dương Tử, lại nhìn tòa Thiên Diễn Đạo Cung bấy giờ đã thành hoang phế, bao lời muốn nói trong lòng giờ đây chỉ có thể gom lại thành một câu:
“Sư huynh, Thiên Diễn đã chẳng còn nữa rồi.”
Thanh Dương Tử đứng đấy. Y đưa tay sờ lên thân pháp trụ. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng y mới chậm rãi cất tiếng:
“Một khi ta đã trở lại, thì Thiên Diễn Đạo Phái ắt phải còn.”
Bao nhiêu ý niệm căng thẳng trong lòng Trầm Dương và Tung Dương, ngay khoảnh khắc ấy dường như đều tan biến đi. Hai người lại một lần nữa chìm vào trong cơn mê sâu thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.