Chương 4
Đường Ân
12/06/2013
Đầu mùa đông, sau giữa trưa, sau một hồi mưa to trời càng lạnh thêm mười phần.
Sườn phía tây Mạnh phủ là Di Phương Các nơi mẫu thân Mạnh Ứng Hổ ở, bình thường khi nhàn hạ,
bà thường mời sáu muội muội đến nói chuyện phiếm, bồi dưỡng tình cảm tỷ muội.
Mạnh phủ gia đại nghiệp rông lớn, được cái bảy thê thiếp đều có thể chung sống hòa bình, mười đứa
con đều kính yêu nhau, cũng không có phát sinh chuyện thê thiếp nhà giàu đấu tranh, tay chân tương
tàn. Mạnh gia tổ huấn, nghiêm cấu thê thiếp tranh đấu gay gắt cùng cãi nhau, một khi phát sinh, đều
đuổi khỏi Mạnh gia, vĩnh viễn không thừa nhận là con cháu Mạnh gia.
Đại phu nhân ở trong phòng khách của mình cùng sáu muội muội nói chuyện phiếm, nha hoàn một
bên sau khi đưa trà bánh lên liền lui ra, để bảy người có thể nói chuyện thoải mái, không bị quấy rầy.
“Đại tỷ, cũng may Lâm gia tiểu thư xảy ra chuyện gièm pha như vậy, mới làm Ứng Hổ buông tha ý
niệm cho nàng vào cửa, giảm đi không ít phiền não của tỷ”Nhị phu nhân bắt đầu hàn huyên chuyện
dư luận xôn xao trước.
“Nói đến chuyện này, ta mới cảm thấy kì quái. Ứng Hổ làm sao có thể nghiêm trị Lâm lão gia dễ
dàng như vậy, chỉ kêu ông ta bồi thường năm ngàn lượng rồi bỏ qua, thật không giống tác phong đứa
nhỏ kia thường làm”Nhắc tới chuyện này, thân là mẹ ruột như bà đều cảm thấy nghi hoặc sâu sắc, đối
với hiểu biết về nó, không thể dễ dàng buông tay như vậy mới đúng.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kì quái. Còn nhớ rõ một tháng trước, Lâm lão gia tự mình đến gặp Ứng
Hổ, đối thoại hai người bị nha hoàn nghe lén, Ứng Hổ nói qua cha con Lâm gia làm cho nó trở thành
trò cười toàn thành, không thể không đem Lâm tiểu thư tróc hồi. Cách một ngày, nó lại thay đổi chủ ý,
chỉ kêu Lâm lão gia bồi thường năm ngàn lượng bạc, cũng sai người nói, nếu lại có người nhắc tới
chuyện nó cùng Lâm Y Y, tuyệt không bỏ qua cho người đó. Từ đó, cũng không thấy ai dám công
khai đàm luận chuyện này.”Tam phu nhân nhớ lại chuyện này, cũng là đầy bụng khó hiểu.
“Này xác thực không giống như phạm đến Ứng Hổ sẽ có trừng phạt”Tứ phu nhân cũng đồng cảm.
“Các tỷ có nhớ không? Đầu năm nay, Dư Yến vừa đến Bạch Hổ thành bị Giản Phúc Yên đùa giỡn,
còn tuyên bố muốn lấy Dư Yến làm đệ tam phòng tiểu thiếp, Dư Yến sợ tới mức bệnh nặng một hồi.
Sau khi Ứng Hổ biết, các tỷ còn nhớ rõ nó xử lý chuyện này ra sao không? “Ngũ phu nhân cố ý hỏi
sáu vị tỷ muội.
“Ứng Hổ chẳng những làm cho Giản Gia trà trang đang làm ăn phát đạt trở nên tiêu điều, không ai
dám tới cửa, còn sắp xếp ván bài lừa Giản Phúc Yên vào trong, khiến Giản Gia táng gia bại sản. Sau
lại hắn biết đắc tội Mạnh gia chúng ta, mới có thể đưa tới tai họa bất ngờ, sợ tới mức hắn giấu nhà
chuyển đi.”Lục phu nhân nhớ lại nói, chuyện này lúc ấy ở Bạch Hổ thành là chuyện cười ồn ào sôi
sục nhất.
“Đúng vậy, đây mới là phương pháp hành sự nhất quán của Ứng Hổ, nay nó lại tha Lâm Đại Phú, hay
là trong đó có nguyên nhân chúng ta chưa biết?”Thất phu nhân buồn bực hỏi.
“Đứa con này, ta thật rõ ràng. Hắn không có khả năng trong một đêm liền trở nên nhân từ, nếu là ta
đoán không sai, nó nhất định là có chuyện gì gạt chúng ta.”Đại phu nhân sau khi ngẫm nghĩ một hồi,
nói ra kết luận của bà.
“Đại tỷ, Ứng Hổ tuổi cũng không nhỏ, nó không thành thân, bốn đệ đệ tựa hồ cũng không vội,
chuyện này không thể được, bảy người chúng ta muốn tới khi nào mới ôm cháu a!”Nhị phu nhân thúc
giục con thành thân, nó lại nói đại ca chưa thành thân, làm đệ đệ không dám đi quá giới hạn, chẳng
qua là nó lấy đại ca làm tấm ván để chắn trước bà.
Đại phu nhân nhớ tới chuyện này cũng thật đau đầu, con lớn nhất hiện tại là người cầm quyền Mạnh
gia, lời của bà nó căn bản nghe không vào.
“Không bằng chúng ta lén xem xét vài cô nương, lại tạo cơ hội cho hai người gặp mặt”Tam phu nhân
đề nghị.
“Chủ ý này không sai, liền làm như vậy đi”Đại phu nhân cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác.
“Tốt lắm, chúng ta phân công nhau tiến hành đi”Tứ phu nhân vui vẻ nói.
Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có chuyện để các bà làm, mới không làm cho các bà nhàn tản.
Ngoài cửa sổ mưa to giàn giụa, cùng với từng trận sấm mùa đông, đánh rớt không ít lá cây trong viện.
Bùi Lưu Ly đứng ở cửa sổ, nhìn màn mưa ngoài cửa, xoay mình một cái cánh tay dài từ phía sau thân
đến, đóng cánh cửa lại.
“Gió quá lớn, mưa bắn tung tóe vào trong phòng”Tiếng nói trầm thấp ở phía sau nàng vang lên.
Bùi Lưu Ly quay người lại, nhìn cặp lãnh mâu thâm trầm kia, chú ý tới bàn tay to hắn giơ lên, tưởng
như muốn chạm vào mặt nàng, cuối cùng lại buông, cặp mắt nóng rực kia làm nàng không tự nhiên
nhắm mắt lại.
Từ sau khi nàng đáp ứng gả cho hắn, hắn luôn dùng ánh mắt cực nóng kia nhìn nàng, làm cho nàng là
du hồn cũng không biết nên như thế nào đối mặt hắn.
Bùi Lưu Ly trốn tránh, thân ảnh bay tới bàn nơi hắn mới vừa rồi vùi đầu chuyên chú, tò mò đến tột
cùng hắn đang làm gì. Vừa nhìn thấy, bất giác hai mắt kinh ngạc mở to, trừng mắt nhìn bức họa trên
bàn kia
“Ta vẽ nương tử của ta, thế nào? Nương tử ta là mỹ nhân khó gặp phải hay không? “Mạnh Ứng Hổ
cầm lấy bức họa hắn vừa vẽ, cười xem phản ứng nàng vô thố.
“Ngươi vui vẻ là tốt rồi”Khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên xấu hổ cùng quẫn bách, hắn đây là đối với
nàng khiêu tình*?
Bùi Lưu Ly có chút chống đỡ không được, một tháng qua thái độ hắn đối với nàng rõ ràng có chuyển
biến. Hắn là bởi vì nàng là du hồn không biết khi nào biến mất cho nên mới thừa dịp khi bốn bề vắng
lặng cùng nàng bồi dưỡng cảm tình vợ chồng?
Nhưng cần gì phải như vậy?
Nhân quỷ thù đồ, hắn hẳn là nên đem thời gian ở cùng người nào đó có thể cùng hắn nắm tay đến già,
vì hắn sinh con cái mới đúng. Chỉ là vì sao nghĩ đến điều này, ngực nàng lại hiện lên một cỗ khó chịu
không hiểu được?
“Lưu Ly”tiếng nói trầm thấp ở bên tai nàng nhẹ gọi
Dọa! Bùi Lưu Ly bị kinh hách, hắn dựa gần đến vậy từ khi nào? Thân hình bay một cái, nháy mắt tạo
khoảng cách giữa hai người.
“Có chuyện gì sao?”Nhìn gương mặt hắn lạnh lùng nhưng lại có ý cười, con ngươi đen như đuốc,
nhìn chăm chú ánh mắt nàng giống con mồi sắp tới tay hắn, nàng lại không thể cố tình cách hắn quá
xa.
“Không có gì, chỉ là thích gọi tên nàng thôi”Mạnh Ứng Hổ mỉm cười, cười xem nàng càng lúc càng
không thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh trước mặt hắn.
Tốt lắm! Đây là cái hắn muốn. Hắn không cho phép giữa hai người chỉ có hắn động tâm với nàng,
nàng lại không đếm xỉa đến, lạnh lùng nhìn hắn trầm luân.
Cái gì? Bùi Lưu Ly thực tại không biết nên đáp lại thế nào.
Nam nhân này thực thích kêu tên của nàng, một tháng qua, nghĩ đến đã kêu, kêu còn chưa đủ sao?
Thực không hiểu tên của nàng có cái gì tốt, xem hắn gọi vẻ mặt còn cười, làm cho nàng cảm thấy vô
lực chống đỡ.
“Khụ! Ngươi không phải nhiều việc bề bộn sao? Cho dù hiện tại bên ngoài mưa to, ngươi hẳn là có
nhiều việc phải làm mới đúng”Bùi Lưu Ly không biết nên trả lời thế nào, đành phải vội vàng nói sang
chuyện khác.
“Ta khó khăn lắm mới quyết định ở nhà thanh nhàn một ngày, ở trong phòng cùng nương tử của ta
không tốt sao? “Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu nhiễm ý cười, giống như bám nàng bám đến nghiện.
Hắn nhất định phải nói ái muội như vậy sao?
Bùi Lưu Ly lại ho nhẹ vài tiếng, theo bản năng thân hình lại bay xa chút. Nam nhân này trái một câu
nương tử, phải một câu nương tử, làm nàng thực tại không biết nên trả lời thế nào. Tuy rằng hôn sự là
chính mồm nàng nhận lời, nhưng đối mặt hắn khiêu tình, nàng thật ứng phó không nổi. Không thể nói
rõ có thích hay không, chính là không biết nên ứng phó như thế nào.
“Đại ca! Không tốt! Đã xảy ra chuyện”
Mạnh Khai Vân người chưa tới giọng đã tới trước, cũng miễn cưỡng khen lớn giọng, một đường bước
đi nhanh vào Hổ Gầm Các, quần áo trên người bị mưa to xối không ít.
Mạnh Ứng Hổ ở trong phòng nghe thấy cái giọng quen quen này, đầu tiên là mày kiếm vi ninh, rồi
sau đó tiếc hận thở dài, thật vất vả thừa dịp mưa to trộm nửa ngày nhàn nhã, lại bị phá hủy.
“Đại ca!”Mạnh Khai Vân trực tiếp đẩy ra đẩy môn khắc hoa, lạt lạt đi vào trong phòng, trùng hợp
nhìn thấy bức họa trong tay đại ca hé ra, khi thấy hắn vào phòng lập tức đem bức họa cuốn tròn lên,
đáy mắt xẹt qua một chút hồ nghi.
“Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?”Mạnh Ứng Hổ nhíu mày bài xích
“Đại ca, không tốt! Hổ sơn trải qua mấy ngày liền mưa to, bùn đất loãng ra, đá to trên núi ngã xuống,
mấy gian phòng trên núi đều bị chôn, có người may mắn trốn thoát, dân chạy nạn bên trong đều là
tiểu nhị Mạnh gia chúng ta, hiện tại lão ngũ ở hiệu thuốc, nhị ca đều đã chạy qua”Mạnh Khai Vân nói
một hơi xong, không ngừng lại chút nào.
Nghe vậy, Mạnh Ứng Hổ gương mặt lạnh lùng trầm xuống, buông bức họa trong tay, đi nhanh ra
ngoài.
“Đại ca, đợi ta với a”Mạnh Khai Vân thấy đại ca không nói được một lời chạy thẳng lấy người, vội
vàng đuổi kịp.
Bùi Lưu Ly thân hình tự nhiên bay ở phía sau hai người.
Bên ngoài hiệu thuốc bắc Mạnh Lưu chật ních một đám dân chạy nạn, trên mặt mọi người đều là tuyệt
vọng, đau thương, trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt, làm người ta không đành lòng nhìn, tiếng khóc thỉnh
thoảng vang lên.
Một hồi thiên tai, làm cho bao nhiêu người cốt nhục chia lìa, thành cô nhi quả phụ, lão nhân đói khổ,
giữ người lại, chẳng những đối mặt việc thống khổ khi mất đi người thân, còn phải đối mặt cuộc sống
tương lai không biết khủng hoảng như thế nào.
“Mọi người trước uống bát canh gừng cho ấm áp đi”
Mạnh Kế Duẫn khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tươi cười ấm áp, phân phó tiểu nhị đưa cho mỗi người một
chén canh gừng.
Mọi người tiếp nhận bát canh gừng , canh gừng nóng hầm hập đi vào bụng, thể xác và tinh thần lạnh
như băng dần ấm áp, cảm thấy giống như được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Nhị ca, hiện tại nên an trí nhóm người này như thế nào mới tốt?”Mạnh Kế Duẫn hỏi nhị ca, dân
chạy nạn đều là tiểu nhị ngân hàng tư nhân Mạnh Ký, hiệu cầm đồ, tửu lâu hoặc là sản nghiệp khác
nên không thể thiếu, cho nên không thể không quản.
“Như thế có chút khó giải quyết. Lão tam đã đi thỉnh đại ca, chờ đại ca đến đây rồi nói sau”Mạnh
Nghĩa Bằng quét nhìn mấy người phô lý hoặc đứng hoặc ngồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng
không nghĩ ra phương pháp gì.
“Hổ gia đến đây!”
“Đại thiếu gia đến đây”
Mọi người nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ xa đến gần đều đứng lên, đáy lòng hiểu được vận mệnh
tương lai chính mình như thế nào, không người nào dám chọc vào Hổ gia người nắm giữ Bạch Hổ
thành .
Mạnh Ứng Hổ ở thời khắc Giang Uy hạ dù bước vào hiệu thuốc bắc, mâu quang lãnh duệ đảo qua
mọi người, nhìn ra hy vọng trong đáy mắt họ, bên trong có mấy gương mặt hắn thường xuyên nhìn
thấy, mọi người trợn to hai mắt hoàn toàn chờ hắn mở miệng.
“Đại ca, nên an trí những người này thế nào?”Mạnh Nghĩa Bằng đi đến bên cạnh hắn, thay mọi người
ở đây mở miệng.
„ Núi lở, đất sụp, vùi lấp phòng xá trên núi, vốn là thiên tai, cũng không thuộc phần quản của Mạnh
gia. Huyện nha phải xử lý mới đúng, vì sao đem tất cả mọi người thu dụng đến hiệu thuốc bắc chúng
ta?”Mạnh Ứng Hổ đưa ra nghi vấn, ánh mắt dạo qua một vòng trên người huynh đệ nhà mình.
“Đại ca, ta gặp nhóm người này không có nơi để đi, huyện nha cũng không quản, bên trong cũng có
không ít người là tiểu nhị của chúng ta, mới đem mọi người tập hợp đến nơi lão ngũ”Mạnh Khai Vân
vào sau đem ô gác qua một bên, tự động khai.
“Lão tam, ngươi rất tự tiện làm chủ. Một khi đã như vậy, ngươi tìm đại ca tới nơi này làm cái
gì?”Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống. Tiểu tử này nếu đã quyết định tiên trảm hậu tấu,
nên tự mình thu thập tàn cục, cần gì phải sự tình làm được một nửa lại đến tìm hắn!
“Này…… Đại ca……”Mạnh Khai Vân thấy sắc mặt đại ca đại biến, nuốt nước miếng, ánh mắt cầu
cứu nhìn hai huynh đệ đứng ở một bên.
“Giang Uy, chúng ta đi”Mạnh Ứng Hổ lười giẫm lên đống hỗn tạp này, hắn cũng không muốn thu
thập phiền toái đệ đệ gây ra.
“Đại ca, huynh chớ đi”
Mạnh Khai Vân thân mình cường tráng vội vàng ngăn trở đường đi của hắn. Ở đây đầu mùa đông
mưa to rơi xuống ẩm ướt, khí trời lạnh, hắn lại một thân mồ hôi lạnh. Đáy lòng hiểu được nếu đại ca
vừa đi, sự tình phía sau nếu không xử lý tốt, hắn tuyệt đối sẽ chết thật sự thảm.
“Nhị đệ ngươi là xuất phát từ một mảnh thiện tâm, huống hồ những người này cũng thật sự không có
nhà để về, ngươi sẽ không giúp bọn họ sao?”Bùi Lưu Ly ở một bên nhìn xem cũng sốt ruột, thân mình
bay tới trước mặt hắn nói rõ.
Lãnh mâu trừng mắt liếc nàng một cái, biết nếu là mặc kệ những người này, xác định chắc chắn nàng
sẽ ở bên tai hắn nhắc đi nhắc lại những lời hắn vô tình vô nghĩa.
Thôi! Ai kêu người nhà luôn tìm hắn phiền toái.
Mạnh Ứng Hổ nhìn thẳng Mạnh Nghĩa Bằng, lại nhìn Mạnh Khai Vân liếc mắt một cái.
“Lão nhị, đem những người này đưa đến đại trạch phía nam thành, trước tạm thời an trí nơi ở, nhưng
đây đều không phải là tính kế lâu dài”Mâu quang tinh nhuệ quét nhìn mọi người liếc mắt một cái
“Mạnh phủ có thể giúp các ngươi một lần nữa sửa nhà, nhưng phí dùng phải là các ngươi hướng ngân
hàng tư nhân Mạnh ký mượn tiền. Nếu các ngươi đồng ý, ta sẽ gọi người giấy trắng mực đen, viết rõ
giai đoạn trả lại khế ước. Các ngươi yên tâm, lúc này ngân hàng tư nhân sẽ không thu lợi tức, tin
tưởng các ngươi cũng sẽ không nghĩ đến không còn tiền trong đầu. Chuyện này, lão nhị, liền giao cho
đệ toàn quyền phụ trách”
Đây chính là lòng từ bi khó được của hắn, lại làm mất cọc tiền sinh ý, mâu quang không hờn giận quét
về thân ảnh tử sam phập phềnh bên cạnh, thấy trên mặt nàng lộ ra tươi cười vừa lòng, xả môi hừ lạnh.
“Nhưng là…… Hổ gia! Chúng ta cô nhi quả phụ căn bản vô lực trả lại, cha đứa nhỏ bị đất đá vùi lấp,
sau này chúng ta cũng không biết nên sống thế nào”Một phụ nhân ôm đứa nhỏ, nhịn không được lại
nức nở.
“Đúng vậy! Hổ gia, con ta con dâu ta tất cả đều đã chết, chỉ còn một mình lão nhân ta đáng chết lại
không chết, sau này phải sống thế nào mới được”một lão nhân vẻ mặt thống khổ nói.
Những người khác nghe vậy, nhịn không được khóc lên, thật vất vả mọi người mới ngừng cảm xúc bi
thương, nghe những chuyện thế, không ngờ bắt đầu lan tràn, tiếng khóc đứt quãng lại vang lên.
Mạnh Ứng Hổ trên trán gân xanh nổi lên, trừng mắt nhìn lão tam đứng ở cửa, Mạnh Khai Vân cười
trừ, thân mình cường tráng vọt đến phía sau Mạnh Nghĩa Bằng, chột dạ không dám nhìn đại ca.
“Nếu là sau này không biết nên đi con đường nào, có thể ở lại ngân hàng tư nhân Mạnh gia, hiệu cầm
đồ, tửu lâu, Áng Vân phường, hoặc là cái sản nghiệp khác, cái này giao cho lão tam phụ trách. Nếu
mọi người không có ý kiến, lão Nhị trước mang những người này đi đại trạch phía nam thành an trí”
Mạnh Ứng Hổ nhu nhu giữa trán. Hắn luôn luôn chỉ lo kiếm tiền sinh ý hay không, lần này bị vài đệ
đệ lôi kéo, phải bù tiền sinh ý.
“Mọi người xin đi theo ta”Mạnh Nghĩa Bằng sợ đại ca đổi ý, nhanh thúc giục mọi người rời đi.
“Cám ơn Hổ gia thu dụng!”
“Cám ơn đại thiếu gia hỗ trợ”
Mọi người bên cạnh Mạnh Ứng Hổ, tuy rằng sợ hãi vẻ mặt lạnh lùng của hắn, vẫn là cảm kích nói lồi
cảm tạ, mà đầu sỏ gây nên Mạnh Khai Vân thật thông minh lẫn vào trong đám người, nhanh chóng rời
khỏi.
“Cám ơn ngươi giúp mọi người. Kỳ thật trong mắt ngươi không chỉ có ích lợi, vẫn là có mặt lương
thiện”Bùi Lưu Ly cười nhìn hắn, từ đáy lòng vui vẻ vì hắn không phải là người thấy chết mà không
cứu
Mạnh Ứng Hổ nguyên bản không hờn giận khi nhìn thấy nét tươi cười trên gương mặt tuyệt mỹ của
nàng, mắt xẹt qua một chút hỏa hoa, phiền muộn trong ngực nháy mắt đã trôi đi. ( dại gái…)
“Nàng sai lầm rồi, ta là thương nhân, bù tiền sinh ý chỉ một lần này, lần sau không được viện lí lẽ này
nọ nữa”Nếu không hắn như thế nào tạo dựng gia nghiệp Mạnh gia?
“Kỳ thật ngươi không phải là người nhẫn tâm, chính là không muốn người ta biết thôi”
Nếu không hắn cũng sẽ không nghe gặp chuyện không may lập tức chạy tới nơi này xử lý, hắn chính
là không muốn cho người ta biết hắn tốt bụng thôi. Ngay cả vừa rồi khi an bài, hắn ngoài mặt xem ra
không phải cam tâm tình nguyện hỗ trợ, nhưng nàng chính là biết kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tốt phải an
trí những người này như thế nào.
“Phải không? Nương tử hiểu biết vi phu bao nhiêu?”Mạnh Ứng Hổ khóe môi giơ lên một chút trêu
tức, mắt nhìn thấy Giang Uy cùng lão ngũ vẻ trợn mắt há hốc mồm liền biến sắc.
Đáng giận! Hắn đã quên còn có những người khác ở đây. Vội vàng bước đi ra ngoài, thân hình cao
lớn cùng Giang Uy bung dù biến mất trong màn mưa.
“Đại ca…… Huynh ấy mới vừa rồi là nói chuyện với ai?”Mạnh Kế Duẫn giật mình đứng lặng tại chỗ,
nhớ tới vẻ mặt ôn nhu hiếm khi xuất hiện trên mặt đại ca như vừa rồi, thật lâu không thể phục hồi tinh
thần lại.
Là lâu ngày sinh tình sao?
Bùi Lưu Ly phát giác ánh mắt chính mình không tự chủ được ngóng nhìn hắn, chú ý nhất cử nhất
động của hắn, mới phát giác chính mình trong lúc vô ý lại có cảm tình với hắn, đây là tình cảm du hồn
không nên có.
“Đại ca, dân chạy nạn đã an trí tốt. Một số lão nhân hoặc phụ nhân cứ giao cho Dư Yến an bài ở Áng
Vân phường làm chút việc nhẹ”Mạnh Khai Vân đem chuyện an trí dân chạy nạn hồi báo cho đại ca
biết.
“Trần Huyện lệnh thập phần cảm tạ Mạnh gia chúng ta nguyện ý giúp đại ân này, nói muốn đăng
môn hướng đại ca cảm tạ, ta đã thay đại ca từ chối”Mạnh Nghĩa Bằng biết đại ca không thích chuyện
nghênh đón này, cho nên trước thay hắn cự tuyệt.
“Làm tốt lắm”Mạnh Ứng Hổ xác thực không thích nhìn thấy Trần Huyện lệnh, nghi lễ khách sáo giả
dối này thật phiền phức, hắn lười đi ứng phó. Ánh mắt thoáng nhìn người ngồi bên cạnh khi thì nhíu
mày, khi thì hàm răng khẽ cắn, nàng phiền não cái gì?
“Đại ca……..”Mạnh Khai Vân đang muốn mở miệng, lại bị nhị ca ngăn cản, buồn bực nhìn phía đại
ca.
Mạnh Nghĩa Bằng vừa mới bước vào thư phòng liền phát giác bên cạnh đại ca để nhiều hơn một cái
ghế dựa, vấn đề là cái ghế kia không ai ngồi. Còn có lão ngũ từng nhắc hắn cử chỉ khác thường của
đại ca, hiện tại đối chứng đến vẻ mặt quan tâm ánh mắt nhìn vào không khí bên cạnh làm hắn không
thể không hoài nghi, hay là đại ca bị trúng tà.
“Nếu không có việc gì, các đệ trước đi ra ngoài đi”Mạnh Ứng Hổ mắt vẫn không rời người bên cạnh,
vẫy tay ý bảo hai người đi trước.
Ngay cả Mạnh Khai Vân thần kinh thô thiển cũng nhận thấy có điều không thích hợp. Ánh mắt đại ca
chuyên chú nhìn ai? Ánh mắt nghi hoặc nhìn nhị ca bên cạnh.
Mạnh Nghĩa Bằng đang kéo hắn rời đi, lúc rời đi lại quay đầu nhìn đại ca mắt vẫn duy trì động tác
vừa rồi, mày không khỏi nhăn lại. Xem ra việc này hắn hảo hảo hỏi Giang Uy một chút.
“Nàng đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến nhập thần như vậy? “Mạnh Ứng Hổ không thích vẻ phiền não
trên mặt nàng lúc này, huống chi nàng ngồi bên cạnh hắn, tâm tư nên hoàn toàn đặt lên người hắn.
Bùi Lưu Ly bị hắn hỏi mới giật mình thấy mình suy nghĩ lâu lắm, không nhận thấy được hai đệ đệ hắn
đã rời đi, mà ánh mắt tinh nhuệ của hắn lại nhìn nàng bao lâu, một trận hoảng hốt không hiểu được,
xoay mình vì chuyện phiền não hồi nãy. Thân mình nhanh chóng bay đi, rời xa bàn, đưa lưng về phía
hắn.
“Không có gì, chẳng qua đột nhiên nhớ đến người thân thôi”
Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu xẹt qua một chút vẻ giận, thân mình cao lớn rời đi, đi đến phía sau nàng.
“Nàng muốn gặp ngoại công của nàng sao?”
“Ngươi giúp ta?”Bùi Lưu Ly kinh hỉ xoay người đối mặt hắn, nàng thật rất nhớ người nhà.
“Cùng ở Bạch Hổ thành, ta có thể đi tìm Lí lão, như vậy nàng không phải có thể nhìn thấy ngoại công
sao?”Điểm này hắn có thể hỗ trợ, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng tươi cười.
“Cám ơn ngươi”
“Không cần nói lời cảm tạ. Ngoại công của nàng cũng là ngoại công của ta, ta cũng nên đi gặp một
lần, không phải sao?”Nhịn xuống khát vọng muốn chạm trán nàng, ít nhất giờ phút này nàng còn tồn
tại trước mặt hắn, làm cho hắn thấy được, có thể cùng hắn nói chuyện, có thể tạm thời nhẫn nại.
“Ngươi đừng nói lung tung”nghe hắn nói như vậy, nàng ngược lại bất an.
“Nàng sợ cái gì? Là nàng chính mồm đồng ý gả cho ta, chẳng lẽ nàng muốn đổi ý?”ánh mắt lạnh lùng
nguy hiểm bắt đầu quỷ dị.
“Ta không có”Bùi Lưu Ly đối với khuôn mặt tuấn tú của hắn thu biến, theo bản năng lại bay cách
hắn vài bước, cử chỉ này càng rước lấy vẻ không hờn không giận của hắn, “Ta cảm thấy ngươi trước
nên hướng cha nương ta cầu hôn mới đúng”Ngoại công cùng ngoại bà lớn tuổi, nàng cũng không
muốn làm bọn họ sợ.
“Việc này ta đều có an bài”Thời điểm đến, hắn tự nhiên sẽ đi
Cốc cốc. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, đánh gãy hai người nói chuyện
“Đại ca, nương có việc tìm huynh”Đứng ở ngoài cửa là Mạnh Nghĩa Bằng đi rồi nhưng quay lại
Ngay sau đó, cửa thư phòng bị ở trong mở ra, thân mình Mạnh Ứng Hổ cao lớn đi ra, liếc đại đệ một
cái, bước đi ra ngoài.
Mạnh Nghĩa Bằng nhìn chăm chú vào bóng dáng đại ca, nhớ tới mới vừa rồi cùng lão Tam ép hỏi
Giang Uy tình hình……..
“Giang Uy ngươi nói thật đi, bên người đại ca có phải có cái gì đó không sạch sẽ đi theo hay không?
“Mạnh Nghĩa Bằng kéo Giang Uy rời xa thư phòng đến một góc sáng sủa ép hỏi.
“Ta không thể nói”Giang Uy không ngại hắn ép hỏi, không nói chính là không nói
“Cho nên là thật a”Mạnh Khai Vân từ câu trả lời của hắn đoán ra, gấp đến độ quyền ở trước mặt hắn
vung lên,”Giang Uy, ngươi tốt nhất nói rõ ràng ra, nếu không chờ ta cùng nhị ca đánh ngươi một trận”
Giang Uy nhìn quyền trước mặt, lại nhìn mắt Mạnh Nghĩa Bằng, biết muốn từ trong tay hai người này
rời đi không phải là chuyện dễ dàng, nếu hai người đã phát hiện, vậy không xem như hắn lắm miệng.
“Ta chỉ có thể nói đi theo bên cạnh đại thiếu gia xác thực có một”người”chỉ đại thiếu gia mới thấy
được, những người khác đều không thấy”
“Đó là quỷ không phải người”Mạnh Khai Vân gấp đến độ rống to.
“Người kia là nữ tử đi”Mạnh Nghĩa Bằng mười phần khẳng định
“Đúng vậy.”Giang Uy trả lời.
“Khi nào bắt đầu?”Mạnh Nghĩa Bằng vội vã hỏi lại.
“Ước chừng hai tháng.”Giang Uy suy nghĩ kĩ mới trả lời.
“Cái gì! Đã lâu như vậy?! Đại ca cái gì cũng chưa nói!”Mạnh Khai Vân lại quỷ rống quỷ kêu
“Lão tam, ngươi im lặng một chút cho ta, ngươi muốn mọi người đều tới đây sao?”Mạnh Nghĩa Bằng
không thể nhịn được nữa liền bài xích,”Đại ca sẽ không thích nữ nhân kia đi?”Mạnh Nghĩa Bằng hỏi
ra lo lắng trong lòng hắn.
“Đúng vậy, đại thiếu gia muốn minh hôn”Giang Uy nhìn bộ dáng hai người buồn rầu, lại”hảo tâm”lộ
ra một ít tin tức.
“Cái gì?”Lúc này hai người trăm miệng một lời kinh hô.
“Hai vị thiếu gia, xin thứ cho ta không thể lộ ra nhiều lắm, ta chỉ có thể nói như thế”Giang Uy nhanh
chóng chừa ra khoảng không gian cho hai người, lưu lại hai người đang đau đầu vì tin tức hắn vừa lộ
ra.
Suy nghĩ trở về hiện tại, hắn mới có thể đồng ý giúp nương một việc, làm đại ca thay đổi tâm ý. Hắn
thực sự không hiểu đại ca luôn luôn khôn khéo làm sao có thể yêu một du hồn, thế nhưng còn quyết
định minh hôn.
Khiêu: từ này có nghĩa là dẫn dụ, khiêu tình có thể hiểu là dụ tình, cái tựa đề truyện, ý nói bạch hổ
thành là nơi hai người yêu nhau, hay còn hướng về Mạnh Ứng Hổ, vốn là hổ gia, bản thân chữ khiêu
khi dịch ra thì cũng có nghĩa là tiếng hổ gẩm, mọi người thấy ngay trong truyện này nơi mà Ứng hổ ở
cũng có tên là Hổ Gầm Các, còn tại sao ta nói dài dòng thế này, thối lữ, á nhầm thứ lỗi không nói
nhìu đọc tiếp đi rồi biết, chương 5,6 hài ơi là hài.
Sườn phía tây Mạnh phủ là Di Phương Các nơi mẫu thân Mạnh Ứng Hổ ở, bình thường khi nhàn hạ,
bà thường mời sáu muội muội đến nói chuyện phiếm, bồi dưỡng tình cảm tỷ muội.
Mạnh phủ gia đại nghiệp rông lớn, được cái bảy thê thiếp đều có thể chung sống hòa bình, mười đứa
con đều kính yêu nhau, cũng không có phát sinh chuyện thê thiếp nhà giàu đấu tranh, tay chân tương
tàn. Mạnh gia tổ huấn, nghiêm cấu thê thiếp tranh đấu gay gắt cùng cãi nhau, một khi phát sinh, đều
đuổi khỏi Mạnh gia, vĩnh viễn không thừa nhận là con cháu Mạnh gia.
Đại phu nhân ở trong phòng khách của mình cùng sáu muội muội nói chuyện phiếm, nha hoàn một
bên sau khi đưa trà bánh lên liền lui ra, để bảy người có thể nói chuyện thoải mái, không bị quấy rầy.
“Đại tỷ, cũng may Lâm gia tiểu thư xảy ra chuyện gièm pha như vậy, mới làm Ứng Hổ buông tha ý
niệm cho nàng vào cửa, giảm đi không ít phiền não của tỷ”Nhị phu nhân bắt đầu hàn huyên chuyện
dư luận xôn xao trước.
“Nói đến chuyện này, ta mới cảm thấy kì quái. Ứng Hổ làm sao có thể nghiêm trị Lâm lão gia dễ
dàng như vậy, chỉ kêu ông ta bồi thường năm ngàn lượng rồi bỏ qua, thật không giống tác phong đứa
nhỏ kia thường làm”Nhắc tới chuyện này, thân là mẹ ruột như bà đều cảm thấy nghi hoặc sâu sắc, đối
với hiểu biết về nó, không thể dễ dàng buông tay như vậy mới đúng.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kì quái. Còn nhớ rõ một tháng trước, Lâm lão gia tự mình đến gặp Ứng
Hổ, đối thoại hai người bị nha hoàn nghe lén, Ứng Hổ nói qua cha con Lâm gia làm cho nó trở thành
trò cười toàn thành, không thể không đem Lâm tiểu thư tróc hồi. Cách một ngày, nó lại thay đổi chủ ý,
chỉ kêu Lâm lão gia bồi thường năm ngàn lượng bạc, cũng sai người nói, nếu lại có người nhắc tới
chuyện nó cùng Lâm Y Y, tuyệt không bỏ qua cho người đó. Từ đó, cũng không thấy ai dám công
khai đàm luận chuyện này.”Tam phu nhân nhớ lại chuyện này, cũng là đầy bụng khó hiểu.
“Này xác thực không giống như phạm đến Ứng Hổ sẽ có trừng phạt”Tứ phu nhân cũng đồng cảm.
“Các tỷ có nhớ không? Đầu năm nay, Dư Yến vừa đến Bạch Hổ thành bị Giản Phúc Yên đùa giỡn,
còn tuyên bố muốn lấy Dư Yến làm đệ tam phòng tiểu thiếp, Dư Yến sợ tới mức bệnh nặng một hồi.
Sau khi Ứng Hổ biết, các tỷ còn nhớ rõ nó xử lý chuyện này ra sao không? “Ngũ phu nhân cố ý hỏi
sáu vị tỷ muội.
“Ứng Hổ chẳng những làm cho Giản Gia trà trang đang làm ăn phát đạt trở nên tiêu điều, không ai
dám tới cửa, còn sắp xếp ván bài lừa Giản Phúc Yên vào trong, khiến Giản Gia táng gia bại sản. Sau
lại hắn biết đắc tội Mạnh gia chúng ta, mới có thể đưa tới tai họa bất ngờ, sợ tới mức hắn giấu nhà
chuyển đi.”Lục phu nhân nhớ lại nói, chuyện này lúc ấy ở Bạch Hổ thành là chuyện cười ồn ào sôi
sục nhất.
“Đúng vậy, đây mới là phương pháp hành sự nhất quán của Ứng Hổ, nay nó lại tha Lâm Đại Phú, hay
là trong đó có nguyên nhân chúng ta chưa biết?”Thất phu nhân buồn bực hỏi.
“Đứa con này, ta thật rõ ràng. Hắn không có khả năng trong một đêm liền trở nên nhân từ, nếu là ta
đoán không sai, nó nhất định là có chuyện gì gạt chúng ta.”Đại phu nhân sau khi ngẫm nghĩ một hồi,
nói ra kết luận của bà.
“Đại tỷ, Ứng Hổ tuổi cũng không nhỏ, nó không thành thân, bốn đệ đệ tựa hồ cũng không vội,
chuyện này không thể được, bảy người chúng ta muốn tới khi nào mới ôm cháu a!”Nhị phu nhân thúc
giục con thành thân, nó lại nói đại ca chưa thành thân, làm đệ đệ không dám đi quá giới hạn, chẳng
qua là nó lấy đại ca làm tấm ván để chắn trước bà.
Đại phu nhân nhớ tới chuyện này cũng thật đau đầu, con lớn nhất hiện tại là người cầm quyền Mạnh
gia, lời của bà nó căn bản nghe không vào.
“Không bằng chúng ta lén xem xét vài cô nương, lại tạo cơ hội cho hai người gặp mặt”Tam phu nhân
đề nghị.
“Chủ ý này không sai, liền làm như vậy đi”Đại phu nhân cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác.
“Tốt lắm, chúng ta phân công nhau tiến hành đi”Tứ phu nhân vui vẻ nói.
Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có chuyện để các bà làm, mới không làm cho các bà nhàn tản.
Ngoài cửa sổ mưa to giàn giụa, cùng với từng trận sấm mùa đông, đánh rớt không ít lá cây trong viện.
Bùi Lưu Ly đứng ở cửa sổ, nhìn màn mưa ngoài cửa, xoay mình một cái cánh tay dài từ phía sau thân
đến, đóng cánh cửa lại.
“Gió quá lớn, mưa bắn tung tóe vào trong phòng”Tiếng nói trầm thấp ở phía sau nàng vang lên.
Bùi Lưu Ly quay người lại, nhìn cặp lãnh mâu thâm trầm kia, chú ý tới bàn tay to hắn giơ lên, tưởng
như muốn chạm vào mặt nàng, cuối cùng lại buông, cặp mắt nóng rực kia làm nàng không tự nhiên
nhắm mắt lại.
Từ sau khi nàng đáp ứng gả cho hắn, hắn luôn dùng ánh mắt cực nóng kia nhìn nàng, làm cho nàng là
du hồn cũng không biết nên như thế nào đối mặt hắn.
Bùi Lưu Ly trốn tránh, thân ảnh bay tới bàn nơi hắn mới vừa rồi vùi đầu chuyên chú, tò mò đến tột
cùng hắn đang làm gì. Vừa nhìn thấy, bất giác hai mắt kinh ngạc mở to, trừng mắt nhìn bức họa trên
bàn kia
“Ta vẽ nương tử của ta, thế nào? Nương tử ta là mỹ nhân khó gặp phải hay không? “Mạnh Ứng Hổ
cầm lấy bức họa hắn vừa vẽ, cười xem phản ứng nàng vô thố.
“Ngươi vui vẻ là tốt rồi”Khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên xấu hổ cùng quẫn bách, hắn đây là đối với
nàng khiêu tình*?
Bùi Lưu Ly có chút chống đỡ không được, một tháng qua thái độ hắn đối với nàng rõ ràng có chuyển
biến. Hắn là bởi vì nàng là du hồn không biết khi nào biến mất cho nên mới thừa dịp khi bốn bề vắng
lặng cùng nàng bồi dưỡng cảm tình vợ chồng?
Nhưng cần gì phải như vậy?
Nhân quỷ thù đồ, hắn hẳn là nên đem thời gian ở cùng người nào đó có thể cùng hắn nắm tay đến già,
vì hắn sinh con cái mới đúng. Chỉ là vì sao nghĩ đến điều này, ngực nàng lại hiện lên một cỗ khó chịu
không hiểu được?
“Lưu Ly”tiếng nói trầm thấp ở bên tai nàng nhẹ gọi
Dọa! Bùi Lưu Ly bị kinh hách, hắn dựa gần đến vậy từ khi nào? Thân hình bay một cái, nháy mắt tạo
khoảng cách giữa hai người.
“Có chuyện gì sao?”Nhìn gương mặt hắn lạnh lùng nhưng lại có ý cười, con ngươi đen như đuốc,
nhìn chăm chú ánh mắt nàng giống con mồi sắp tới tay hắn, nàng lại không thể cố tình cách hắn quá
xa.
“Không có gì, chỉ là thích gọi tên nàng thôi”Mạnh Ứng Hổ mỉm cười, cười xem nàng càng lúc càng
không thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh trước mặt hắn.
Tốt lắm! Đây là cái hắn muốn. Hắn không cho phép giữa hai người chỉ có hắn động tâm với nàng,
nàng lại không đếm xỉa đến, lạnh lùng nhìn hắn trầm luân.
Cái gì? Bùi Lưu Ly thực tại không biết nên đáp lại thế nào.
Nam nhân này thực thích kêu tên của nàng, một tháng qua, nghĩ đến đã kêu, kêu còn chưa đủ sao?
Thực không hiểu tên của nàng có cái gì tốt, xem hắn gọi vẻ mặt còn cười, làm cho nàng cảm thấy vô
lực chống đỡ.
“Khụ! Ngươi không phải nhiều việc bề bộn sao? Cho dù hiện tại bên ngoài mưa to, ngươi hẳn là có
nhiều việc phải làm mới đúng”Bùi Lưu Ly không biết nên trả lời thế nào, đành phải vội vàng nói sang
chuyện khác.
“Ta khó khăn lắm mới quyết định ở nhà thanh nhàn một ngày, ở trong phòng cùng nương tử của ta
không tốt sao? “Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu nhiễm ý cười, giống như bám nàng bám đến nghiện.
Hắn nhất định phải nói ái muội như vậy sao?
Bùi Lưu Ly lại ho nhẹ vài tiếng, theo bản năng thân hình lại bay xa chút. Nam nhân này trái một câu
nương tử, phải một câu nương tử, làm nàng thực tại không biết nên trả lời thế nào. Tuy rằng hôn sự là
chính mồm nàng nhận lời, nhưng đối mặt hắn khiêu tình, nàng thật ứng phó không nổi. Không thể nói
rõ có thích hay không, chính là không biết nên ứng phó như thế nào.
“Đại ca! Không tốt! Đã xảy ra chuyện”
Mạnh Khai Vân người chưa tới giọng đã tới trước, cũng miễn cưỡng khen lớn giọng, một đường bước
đi nhanh vào Hổ Gầm Các, quần áo trên người bị mưa to xối không ít.
Mạnh Ứng Hổ ở trong phòng nghe thấy cái giọng quen quen này, đầu tiên là mày kiếm vi ninh, rồi
sau đó tiếc hận thở dài, thật vất vả thừa dịp mưa to trộm nửa ngày nhàn nhã, lại bị phá hủy.
“Đại ca!”Mạnh Khai Vân trực tiếp đẩy ra đẩy môn khắc hoa, lạt lạt đi vào trong phòng, trùng hợp
nhìn thấy bức họa trong tay đại ca hé ra, khi thấy hắn vào phòng lập tức đem bức họa cuốn tròn lên,
đáy mắt xẹt qua một chút hồ nghi.
“Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?”Mạnh Ứng Hổ nhíu mày bài xích
“Đại ca, không tốt! Hổ sơn trải qua mấy ngày liền mưa to, bùn đất loãng ra, đá to trên núi ngã xuống,
mấy gian phòng trên núi đều bị chôn, có người may mắn trốn thoát, dân chạy nạn bên trong đều là
tiểu nhị Mạnh gia chúng ta, hiện tại lão ngũ ở hiệu thuốc, nhị ca đều đã chạy qua”Mạnh Khai Vân nói
một hơi xong, không ngừng lại chút nào.
Nghe vậy, Mạnh Ứng Hổ gương mặt lạnh lùng trầm xuống, buông bức họa trong tay, đi nhanh ra
ngoài.
“Đại ca, đợi ta với a”Mạnh Khai Vân thấy đại ca không nói được một lời chạy thẳng lấy người, vội
vàng đuổi kịp.
Bùi Lưu Ly thân hình tự nhiên bay ở phía sau hai người.
Bên ngoài hiệu thuốc bắc Mạnh Lưu chật ních một đám dân chạy nạn, trên mặt mọi người đều là tuyệt
vọng, đau thương, trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt, làm người ta không đành lòng nhìn, tiếng khóc thỉnh
thoảng vang lên.
Một hồi thiên tai, làm cho bao nhiêu người cốt nhục chia lìa, thành cô nhi quả phụ, lão nhân đói khổ,
giữ người lại, chẳng những đối mặt việc thống khổ khi mất đi người thân, còn phải đối mặt cuộc sống
tương lai không biết khủng hoảng như thế nào.
“Mọi người trước uống bát canh gừng cho ấm áp đi”
Mạnh Kế Duẫn khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tươi cười ấm áp, phân phó tiểu nhị đưa cho mỗi người một
chén canh gừng.
Mọi người tiếp nhận bát canh gừng , canh gừng nóng hầm hập đi vào bụng, thể xác và tinh thần lạnh
như băng dần ấm áp, cảm thấy giống như được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Nhị ca, hiện tại nên an trí nhóm người này như thế nào mới tốt?”Mạnh Kế Duẫn hỏi nhị ca, dân
chạy nạn đều là tiểu nhị ngân hàng tư nhân Mạnh Ký, hiệu cầm đồ, tửu lâu hoặc là sản nghiệp khác
nên không thể thiếu, cho nên không thể không quản.
“Như thế có chút khó giải quyết. Lão tam đã đi thỉnh đại ca, chờ đại ca đến đây rồi nói sau”Mạnh
Nghĩa Bằng quét nhìn mấy người phô lý hoặc đứng hoặc ngồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng
không nghĩ ra phương pháp gì.
“Hổ gia đến đây!”
“Đại thiếu gia đến đây”
Mọi người nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ xa đến gần đều đứng lên, đáy lòng hiểu được vận mệnh
tương lai chính mình như thế nào, không người nào dám chọc vào Hổ gia người nắm giữ Bạch Hổ
thành .
Mạnh Ứng Hổ ở thời khắc Giang Uy hạ dù bước vào hiệu thuốc bắc, mâu quang lãnh duệ đảo qua
mọi người, nhìn ra hy vọng trong đáy mắt họ, bên trong có mấy gương mặt hắn thường xuyên nhìn
thấy, mọi người trợn to hai mắt hoàn toàn chờ hắn mở miệng.
“Đại ca, nên an trí những người này thế nào?”Mạnh Nghĩa Bằng đi đến bên cạnh hắn, thay mọi người
ở đây mở miệng.
„ Núi lở, đất sụp, vùi lấp phòng xá trên núi, vốn là thiên tai, cũng không thuộc phần quản của Mạnh
gia. Huyện nha phải xử lý mới đúng, vì sao đem tất cả mọi người thu dụng đến hiệu thuốc bắc chúng
ta?”Mạnh Ứng Hổ đưa ra nghi vấn, ánh mắt dạo qua một vòng trên người huynh đệ nhà mình.
“Đại ca, ta gặp nhóm người này không có nơi để đi, huyện nha cũng không quản, bên trong cũng có
không ít người là tiểu nhị của chúng ta, mới đem mọi người tập hợp đến nơi lão ngũ”Mạnh Khai Vân
vào sau đem ô gác qua một bên, tự động khai.
“Lão tam, ngươi rất tự tiện làm chủ. Một khi đã như vậy, ngươi tìm đại ca tới nơi này làm cái
gì?”Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống. Tiểu tử này nếu đã quyết định tiên trảm hậu tấu,
nên tự mình thu thập tàn cục, cần gì phải sự tình làm được một nửa lại đến tìm hắn!
“Này…… Đại ca……”Mạnh Khai Vân thấy sắc mặt đại ca đại biến, nuốt nước miếng, ánh mắt cầu
cứu nhìn hai huynh đệ đứng ở một bên.
“Giang Uy, chúng ta đi”Mạnh Ứng Hổ lười giẫm lên đống hỗn tạp này, hắn cũng không muốn thu
thập phiền toái đệ đệ gây ra.
“Đại ca, huynh chớ đi”
Mạnh Khai Vân thân mình cường tráng vội vàng ngăn trở đường đi của hắn. Ở đây đầu mùa đông
mưa to rơi xuống ẩm ướt, khí trời lạnh, hắn lại một thân mồ hôi lạnh. Đáy lòng hiểu được nếu đại ca
vừa đi, sự tình phía sau nếu không xử lý tốt, hắn tuyệt đối sẽ chết thật sự thảm.
“Nhị đệ ngươi là xuất phát từ một mảnh thiện tâm, huống hồ những người này cũng thật sự không có
nhà để về, ngươi sẽ không giúp bọn họ sao?”Bùi Lưu Ly ở một bên nhìn xem cũng sốt ruột, thân mình
bay tới trước mặt hắn nói rõ.
Lãnh mâu trừng mắt liếc nàng một cái, biết nếu là mặc kệ những người này, xác định chắc chắn nàng
sẽ ở bên tai hắn nhắc đi nhắc lại những lời hắn vô tình vô nghĩa.
Thôi! Ai kêu người nhà luôn tìm hắn phiền toái.
Mạnh Ứng Hổ nhìn thẳng Mạnh Nghĩa Bằng, lại nhìn Mạnh Khai Vân liếc mắt một cái.
“Lão nhị, đem những người này đưa đến đại trạch phía nam thành, trước tạm thời an trí nơi ở, nhưng
đây đều không phải là tính kế lâu dài”Mâu quang tinh nhuệ quét nhìn mọi người liếc mắt một cái
“Mạnh phủ có thể giúp các ngươi một lần nữa sửa nhà, nhưng phí dùng phải là các ngươi hướng ngân
hàng tư nhân Mạnh ký mượn tiền. Nếu các ngươi đồng ý, ta sẽ gọi người giấy trắng mực đen, viết rõ
giai đoạn trả lại khế ước. Các ngươi yên tâm, lúc này ngân hàng tư nhân sẽ không thu lợi tức, tin
tưởng các ngươi cũng sẽ không nghĩ đến không còn tiền trong đầu. Chuyện này, lão nhị, liền giao cho
đệ toàn quyền phụ trách”
Đây chính là lòng từ bi khó được của hắn, lại làm mất cọc tiền sinh ý, mâu quang không hờn giận quét
về thân ảnh tử sam phập phềnh bên cạnh, thấy trên mặt nàng lộ ra tươi cười vừa lòng, xả môi hừ lạnh.
“Nhưng là…… Hổ gia! Chúng ta cô nhi quả phụ căn bản vô lực trả lại, cha đứa nhỏ bị đất đá vùi lấp,
sau này chúng ta cũng không biết nên sống thế nào”Một phụ nhân ôm đứa nhỏ, nhịn không được lại
nức nở.
“Đúng vậy! Hổ gia, con ta con dâu ta tất cả đều đã chết, chỉ còn một mình lão nhân ta đáng chết lại
không chết, sau này phải sống thế nào mới được”một lão nhân vẻ mặt thống khổ nói.
Những người khác nghe vậy, nhịn không được khóc lên, thật vất vả mọi người mới ngừng cảm xúc bi
thương, nghe những chuyện thế, không ngờ bắt đầu lan tràn, tiếng khóc đứt quãng lại vang lên.
Mạnh Ứng Hổ trên trán gân xanh nổi lên, trừng mắt nhìn lão tam đứng ở cửa, Mạnh Khai Vân cười
trừ, thân mình cường tráng vọt đến phía sau Mạnh Nghĩa Bằng, chột dạ không dám nhìn đại ca.
“Nếu là sau này không biết nên đi con đường nào, có thể ở lại ngân hàng tư nhân Mạnh gia, hiệu cầm
đồ, tửu lâu, Áng Vân phường, hoặc là cái sản nghiệp khác, cái này giao cho lão tam phụ trách. Nếu
mọi người không có ý kiến, lão Nhị trước mang những người này đi đại trạch phía nam thành an trí”
Mạnh Ứng Hổ nhu nhu giữa trán. Hắn luôn luôn chỉ lo kiếm tiền sinh ý hay không, lần này bị vài đệ
đệ lôi kéo, phải bù tiền sinh ý.
“Mọi người xin đi theo ta”Mạnh Nghĩa Bằng sợ đại ca đổi ý, nhanh thúc giục mọi người rời đi.
“Cám ơn Hổ gia thu dụng!”
“Cám ơn đại thiếu gia hỗ trợ”
Mọi người bên cạnh Mạnh Ứng Hổ, tuy rằng sợ hãi vẻ mặt lạnh lùng của hắn, vẫn là cảm kích nói lồi
cảm tạ, mà đầu sỏ gây nên Mạnh Khai Vân thật thông minh lẫn vào trong đám người, nhanh chóng rời
khỏi.
“Cám ơn ngươi giúp mọi người. Kỳ thật trong mắt ngươi không chỉ có ích lợi, vẫn là có mặt lương
thiện”Bùi Lưu Ly cười nhìn hắn, từ đáy lòng vui vẻ vì hắn không phải là người thấy chết mà không
cứu
Mạnh Ứng Hổ nguyên bản không hờn giận khi nhìn thấy nét tươi cười trên gương mặt tuyệt mỹ của
nàng, mắt xẹt qua một chút hỏa hoa, phiền muộn trong ngực nháy mắt đã trôi đi. ( dại gái…)
“Nàng sai lầm rồi, ta là thương nhân, bù tiền sinh ý chỉ một lần này, lần sau không được viện lí lẽ này
nọ nữa”Nếu không hắn như thế nào tạo dựng gia nghiệp Mạnh gia?
“Kỳ thật ngươi không phải là người nhẫn tâm, chính là không muốn người ta biết thôi”
Nếu không hắn cũng sẽ không nghe gặp chuyện không may lập tức chạy tới nơi này xử lý, hắn chính
là không muốn cho người ta biết hắn tốt bụng thôi. Ngay cả vừa rồi khi an bài, hắn ngoài mặt xem ra
không phải cam tâm tình nguyện hỗ trợ, nhưng nàng chính là biết kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tốt phải an
trí những người này như thế nào.
“Phải không? Nương tử hiểu biết vi phu bao nhiêu?”Mạnh Ứng Hổ khóe môi giơ lên một chút trêu
tức, mắt nhìn thấy Giang Uy cùng lão ngũ vẻ trợn mắt há hốc mồm liền biến sắc.
Đáng giận! Hắn đã quên còn có những người khác ở đây. Vội vàng bước đi ra ngoài, thân hình cao
lớn cùng Giang Uy bung dù biến mất trong màn mưa.
“Đại ca…… Huynh ấy mới vừa rồi là nói chuyện với ai?”Mạnh Kế Duẫn giật mình đứng lặng tại chỗ,
nhớ tới vẻ mặt ôn nhu hiếm khi xuất hiện trên mặt đại ca như vừa rồi, thật lâu không thể phục hồi tinh
thần lại.
Là lâu ngày sinh tình sao?
Bùi Lưu Ly phát giác ánh mắt chính mình không tự chủ được ngóng nhìn hắn, chú ý nhất cử nhất
động của hắn, mới phát giác chính mình trong lúc vô ý lại có cảm tình với hắn, đây là tình cảm du hồn
không nên có.
“Đại ca, dân chạy nạn đã an trí tốt. Một số lão nhân hoặc phụ nhân cứ giao cho Dư Yến an bài ở Áng
Vân phường làm chút việc nhẹ”Mạnh Khai Vân đem chuyện an trí dân chạy nạn hồi báo cho đại ca
biết.
“Trần Huyện lệnh thập phần cảm tạ Mạnh gia chúng ta nguyện ý giúp đại ân này, nói muốn đăng
môn hướng đại ca cảm tạ, ta đã thay đại ca từ chối”Mạnh Nghĩa Bằng biết đại ca không thích chuyện
nghênh đón này, cho nên trước thay hắn cự tuyệt.
“Làm tốt lắm”Mạnh Ứng Hổ xác thực không thích nhìn thấy Trần Huyện lệnh, nghi lễ khách sáo giả
dối này thật phiền phức, hắn lười đi ứng phó. Ánh mắt thoáng nhìn người ngồi bên cạnh khi thì nhíu
mày, khi thì hàm răng khẽ cắn, nàng phiền não cái gì?
“Đại ca……..”Mạnh Khai Vân đang muốn mở miệng, lại bị nhị ca ngăn cản, buồn bực nhìn phía đại
ca.
Mạnh Nghĩa Bằng vừa mới bước vào thư phòng liền phát giác bên cạnh đại ca để nhiều hơn một cái
ghế dựa, vấn đề là cái ghế kia không ai ngồi. Còn có lão ngũ từng nhắc hắn cử chỉ khác thường của
đại ca, hiện tại đối chứng đến vẻ mặt quan tâm ánh mắt nhìn vào không khí bên cạnh làm hắn không
thể không hoài nghi, hay là đại ca bị trúng tà.
“Nếu không có việc gì, các đệ trước đi ra ngoài đi”Mạnh Ứng Hổ mắt vẫn không rời người bên cạnh,
vẫy tay ý bảo hai người đi trước.
Ngay cả Mạnh Khai Vân thần kinh thô thiển cũng nhận thấy có điều không thích hợp. Ánh mắt đại ca
chuyên chú nhìn ai? Ánh mắt nghi hoặc nhìn nhị ca bên cạnh.
Mạnh Nghĩa Bằng đang kéo hắn rời đi, lúc rời đi lại quay đầu nhìn đại ca mắt vẫn duy trì động tác
vừa rồi, mày không khỏi nhăn lại. Xem ra việc này hắn hảo hảo hỏi Giang Uy một chút.
“Nàng đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến nhập thần như vậy? “Mạnh Ứng Hổ không thích vẻ phiền não
trên mặt nàng lúc này, huống chi nàng ngồi bên cạnh hắn, tâm tư nên hoàn toàn đặt lên người hắn.
Bùi Lưu Ly bị hắn hỏi mới giật mình thấy mình suy nghĩ lâu lắm, không nhận thấy được hai đệ đệ hắn
đã rời đi, mà ánh mắt tinh nhuệ của hắn lại nhìn nàng bao lâu, một trận hoảng hốt không hiểu được,
xoay mình vì chuyện phiền não hồi nãy. Thân mình nhanh chóng bay đi, rời xa bàn, đưa lưng về phía
hắn.
“Không có gì, chẳng qua đột nhiên nhớ đến người thân thôi”
Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu xẹt qua một chút vẻ giận, thân mình cao lớn rời đi, đi đến phía sau nàng.
“Nàng muốn gặp ngoại công của nàng sao?”
“Ngươi giúp ta?”Bùi Lưu Ly kinh hỉ xoay người đối mặt hắn, nàng thật rất nhớ người nhà.
“Cùng ở Bạch Hổ thành, ta có thể đi tìm Lí lão, như vậy nàng không phải có thể nhìn thấy ngoại công
sao?”Điểm này hắn có thể hỗ trợ, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng tươi cười.
“Cám ơn ngươi”
“Không cần nói lời cảm tạ. Ngoại công của nàng cũng là ngoại công của ta, ta cũng nên đi gặp một
lần, không phải sao?”Nhịn xuống khát vọng muốn chạm trán nàng, ít nhất giờ phút này nàng còn tồn
tại trước mặt hắn, làm cho hắn thấy được, có thể cùng hắn nói chuyện, có thể tạm thời nhẫn nại.
“Ngươi đừng nói lung tung”nghe hắn nói như vậy, nàng ngược lại bất an.
“Nàng sợ cái gì? Là nàng chính mồm đồng ý gả cho ta, chẳng lẽ nàng muốn đổi ý?”ánh mắt lạnh lùng
nguy hiểm bắt đầu quỷ dị.
“Ta không có”Bùi Lưu Ly đối với khuôn mặt tuấn tú của hắn thu biến, theo bản năng lại bay cách
hắn vài bước, cử chỉ này càng rước lấy vẻ không hờn không giận của hắn, “Ta cảm thấy ngươi trước
nên hướng cha nương ta cầu hôn mới đúng”Ngoại công cùng ngoại bà lớn tuổi, nàng cũng không
muốn làm bọn họ sợ.
“Việc này ta đều có an bài”Thời điểm đến, hắn tự nhiên sẽ đi
Cốc cốc. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, đánh gãy hai người nói chuyện
“Đại ca, nương có việc tìm huynh”Đứng ở ngoài cửa là Mạnh Nghĩa Bằng đi rồi nhưng quay lại
Ngay sau đó, cửa thư phòng bị ở trong mở ra, thân mình Mạnh Ứng Hổ cao lớn đi ra, liếc đại đệ một
cái, bước đi ra ngoài.
Mạnh Nghĩa Bằng nhìn chăm chú vào bóng dáng đại ca, nhớ tới mới vừa rồi cùng lão Tam ép hỏi
Giang Uy tình hình……..
“Giang Uy ngươi nói thật đi, bên người đại ca có phải có cái gì đó không sạch sẽ đi theo hay không?
“Mạnh Nghĩa Bằng kéo Giang Uy rời xa thư phòng đến một góc sáng sủa ép hỏi.
“Ta không thể nói”Giang Uy không ngại hắn ép hỏi, không nói chính là không nói
“Cho nên là thật a”Mạnh Khai Vân từ câu trả lời của hắn đoán ra, gấp đến độ quyền ở trước mặt hắn
vung lên,”Giang Uy, ngươi tốt nhất nói rõ ràng ra, nếu không chờ ta cùng nhị ca đánh ngươi một trận”
Giang Uy nhìn quyền trước mặt, lại nhìn mắt Mạnh Nghĩa Bằng, biết muốn từ trong tay hai người này
rời đi không phải là chuyện dễ dàng, nếu hai người đã phát hiện, vậy không xem như hắn lắm miệng.
“Ta chỉ có thể nói đi theo bên cạnh đại thiếu gia xác thực có một”người”chỉ đại thiếu gia mới thấy
được, những người khác đều không thấy”
“Đó là quỷ không phải người”Mạnh Khai Vân gấp đến độ rống to.
“Người kia là nữ tử đi”Mạnh Nghĩa Bằng mười phần khẳng định
“Đúng vậy.”Giang Uy trả lời.
“Khi nào bắt đầu?”Mạnh Nghĩa Bằng vội vã hỏi lại.
“Ước chừng hai tháng.”Giang Uy suy nghĩ kĩ mới trả lời.
“Cái gì! Đã lâu như vậy?! Đại ca cái gì cũng chưa nói!”Mạnh Khai Vân lại quỷ rống quỷ kêu
“Lão tam, ngươi im lặng một chút cho ta, ngươi muốn mọi người đều tới đây sao?”Mạnh Nghĩa Bằng
không thể nhịn được nữa liền bài xích,”Đại ca sẽ không thích nữ nhân kia đi?”Mạnh Nghĩa Bằng hỏi
ra lo lắng trong lòng hắn.
“Đúng vậy, đại thiếu gia muốn minh hôn”Giang Uy nhìn bộ dáng hai người buồn rầu, lại”hảo tâm”lộ
ra một ít tin tức.
“Cái gì?”Lúc này hai người trăm miệng một lời kinh hô.
“Hai vị thiếu gia, xin thứ cho ta không thể lộ ra nhiều lắm, ta chỉ có thể nói như thế”Giang Uy nhanh
chóng chừa ra khoảng không gian cho hai người, lưu lại hai người đang đau đầu vì tin tức hắn vừa lộ
ra.
Suy nghĩ trở về hiện tại, hắn mới có thể đồng ý giúp nương một việc, làm đại ca thay đổi tâm ý. Hắn
thực sự không hiểu đại ca luôn luôn khôn khéo làm sao có thể yêu một du hồn, thế nhưng còn quyết
định minh hôn.
Khiêu: từ này có nghĩa là dẫn dụ, khiêu tình có thể hiểu là dụ tình, cái tựa đề truyện, ý nói bạch hổ
thành là nơi hai người yêu nhau, hay còn hướng về Mạnh Ứng Hổ, vốn là hổ gia, bản thân chữ khiêu
khi dịch ra thì cũng có nghĩa là tiếng hổ gẩm, mọi người thấy ngay trong truyện này nơi mà Ứng hổ ở
cũng có tên là Hổ Gầm Các, còn tại sao ta nói dài dòng thế này, thối lữ, á nhầm thứ lỗi không nói
nhìu đọc tiếp đi rồi biết, chương 5,6 hài ơi là hài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.