Chương 12: Quá khứ
Đa Cật Khoái Trường (Ăn Nhiều Mau Lớn)
29/01/2022
Bình minh ló dạng, sương mù trên núi dày đặc sinh ra hơi lạnh.
Tần Cô Đồng ngồi trên mái nhà, nhìn Phương Hưng quất ngựa và mang theo thủ hạ thân tín xuống núi. Hà Lệ không biết từ đâu mà đến, nàng ta cầm hoành đao của Tần Cô Đồng, giơ tay ném tới, "Bắt lấy!"
Bởi vì sợ hoành đao sau lưng đụng trúng vào cửa sổ nhỏ nên Tần Cô Đồng đem giấu nó dưới mái hiên. Sau đó, nàng quay lại để lấy thì thanh kiếm đã không còn. Tần Cô Đồng đoán Hà Lệ đã đem đi, vì vậy nàng cứ thế mà trở về ngủ.
Nàng đưa tay ra và bắt được, nói lời cảm ơn.
Hà Lệ híp mắt, ngồi bên cạnh nàng, "Nói cảm ơn cũng vô ích, không bằng lấy thân báo đáp." Vừa nói xong, nàng ta ghé vào vai nàng.
Tần Cô Đồng không tránh ra mà chỉ cười. So với Hà Lệ có nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại nàng càng cảm thấy trong sơn trang quen thuộc này có gì đó xa lạ. Nhìn về phía xa, có thể thấy Vi Huân Uyển, nàng không biết Phương Vị Ngải đang làm gì. Nghĩ đến dáng vẻ vô ưu vô lự của nàng ta, Tần Cô Đồng vô cùng hâm mộ.
Tiểu thư Phương gia?
Một đôi mắt trống rỗng hiện ra trước mặt Tần Cô Đồng.
Hà Lệ đang gác cằm lên vai nàng, sau đó cúi đầu nghịch chùm chìa khóa trên eo. Nàng ta biết chùm chìa khóa này có thể mở khóa cửa lâu sách của Phương phủ, và cũng biết chùm này vẫn còn thiếu. Phương Trung Chính là lão hồ ly, sao có thể không lập một kế hoạch toàn diện.
Nếu sử dụng thủ đoạn cứng rắn, chắc chắn sẽ làm kinh động đến phủ Quân Hãn. Với tư cách là lãnh chúa của Tây Nam, phủ Quân Hãn làm sao có thể cho phép ai đó động thổ trên đầu Thái Tuế1? Nếu vô cùng nắm chắc thì còn được, còn không thì việc bộc lộ thực lực sớm không phải là ý muốn của điện chủ.
1. Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Nhưng mà bây giờ phủ Quân Hãn đã dồn ép đến cửa, không biết Phương Hưng còn có thể chống đỡ được mấy ngày nữa. Kéo xuống tất có biến số nhưng cũng chỉ có thể ra tay từ trên người Tần Cô Đồng. Hà Lệ nhếch khóe môi lên, ghé vào tai Tần Cô Đồng và hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ta không suy nghĩ gì cả." Chỉ là đang chờ đợi.
Hà Lệ nhớ lại tin tức nói rằng khi còn nhỏ nàng đã phải chịu nhiều bất hạnh, cả cha và mẹ đều qua đời. "Chẳng lẽ nghĩ đến cha mẹ? Ta cũng không có cha mẹ, ôi, thật sự là thiên nhai2 đồng mệnh."
2. Thiên nhai: chân trời.
Tần Cô Đồng từ chối cho ý kiến, chỉ vào hướng của Vi Huân Uyển và nói: "Phương nhị tiểu thư chắc đang tìm ngươi ở khắp nơi, sao còn không đi."
Đưa Hà Lệ đến Vi Huân Uyển, Hà Hề đang đi ra với một chậu rửa mặt, nhìn thấy Tần Cô Đồng thì không khỏi vui mừng, vội vàng tiến lên, "Tần tiểu thư, sao hôm nay lại đến đây?"
Tần Cô Đồng nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng ấy, nhớ lại chuyện đã xảy ra với Lâm gia, nàng không đành lòng, "Mấy ngày không gặp ngươi nên ta đến đây. Đúng lúc trên đường gặp phải Hà nữ hiệp."
Hà Lệ nhìn thấy Hà Hề lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, không khỏi liếc mắt về phía Tần Cô Đồng.
Tần Cô Đồng không rõ lắm, cười với Hà Hề, "Nhị tiểu thư còn chưa rời giường sao? Không phải nói mấy ngày nay rất chịu khó à?"
"Họ Tần kia, ngươi nói xấu ta cái gì đó!", Phương Vị Ngải xoa gáy và đẩy cửa đi ra, chỉ vào Tần Cô Đồng mà giậm chân mắng to: "Tối hôm qua ta ngủ không ngon, giống như quỷ áp sàng3. Nhất định là bị ngươi nguyền rủa!"
3. Quỷ áp sàng: Bóngđè.
Trời xanh bao la, hồ nước tinh khiết.
Nhưng mà, trái tim của Tần Cô Đồng đột nhiên chìm vào trong hố băng, trong phút chốc mây đen bao phủ, mưa núi sắp ập đến. Cố nén khí huyết đang quay cồng, Tần Cô Đồng cùng với Phương Vị Ngải dùng bữa sáng, "Sắc mặt kém như vậy, tối qua đi trộm à?"
Phương Vị Ngải không nghe ra trong lời nói của nàng có ẩn ý, cắn một miếng chả giò rế rồi than thở nói: "Bổn tiểu thư mấy ngày nay luyện võ chăm chỉ, ngày nào cũng ngủ rất ngon. Chỉ là hôm qua gặp ác mộng, ngủ không yên."
"Gặp ác mộng gì vậy?" Tần Cô Đồng gặp một măng tre kho cho nàng ta.
"Không nhớ rõ." Phương Vị Ngải hiếm khi thấy nàng ân cần như vậy, tâm tình lập tức tốt lên, vui vẻ mỉm cười. Nàng ta do dự một lúc mới cầm đũa lên, sau đó gắp há cảo pha lê bỏ vào chén của Tần Cô Đồng.
Hà Lệ ở bên cạnh cười, Phương Vị Ngải không hiểu sao đỏ mặt, nhanh chóng gắp một miếng khác cho Hà Lệ, "Hà sư phó, tỷ cũng ăn đi. Không biết điểm tâm ở Tây Nam có hợp với khẩu vị của tỷ không?"
Ở trước mặt Phương Vị Ngải, Hà Lệ luôn bày ra dáng vẻ đoan trang và nhã nhặn, nàng ta hơi gật đầu và khẽ mỉm cười, "Cám ơn Nhị tiểu thư. Ở trên Hoa Sơn, chúng ta luôn ăn thanh đạm."
Trong lúc, bọn họ nói chuyện, Tần Cô Đồng cũng có tâm tư đầy bụng: Tối qua, Phương Vị Ngải ngủ không ngon, có lẽ là do Phương Hưng điểm huyệt ngủ và đưa nàng ta đến gặp Từ di.
Kiên nhẫn cùng bọn họ đến với sân luyện võ và thử một vài chiêu với Hà Lệ. Tần Cô Đồng trở lại chỗ ở của mình, nhìn lâu sách đối diện thật lâu. A bà đưa cơm thấy nàng, từ xa đã chào hỏi: "Tần cô nương, hôm qua con đi đâu vậy? Trời lạnh, ăn đồ nguội sẽ không tốt cho thân thể. Các con là người luyện võ có thân thể tốt, nhưng dù sao cũng là nữ hài vẫn phải cẩn thận."
A bà luyên thuyên xong, lấy đồ ăn trong hộp ra, đột nhiên dừng tay, ngơ ngác nhìn trên bàn. A bà sững sờ hồi lâu mới ngơ ngác nhìn Tần Cô Đồng.
Trên bàn có một đống bạc, đều là thỏi bạc nhỏ năm lượng.
Tần Cô Đồng đưa tay đẩy bạc về phía trước, thành khẩn nói: "Từ khi cha con rời đi, mấy năm nay đều do a bà chăm sóc cho con."
A bà không biết phải làm sao.
"Con biết thân thể Triệu ca không tốt, còn bị té gãy chân, nhưng nàng dâu vẫn phải cưới." Tần Cô Đồng đẩy bạc về phía trước một chút nữa cho đến khi đến giữa hai người.
Hai mắt a bà đỏ hoe, lau nước mắt và nghẹn ngào nói: "Tần cô nương, a bà biết con có lòng tốt nhưng mà con chỉ có một mình, đây đều là tiền của con... Ta... Ta làm sao vô duyên vô cớ mà lấy hết số bạc này. Con thu hồi lại đi."
Tần Cô Đồng mỉm cười, kéo a bà ngồi xuống, "A bà, bạc này không phải vô duyên vô cớ mà đưa cho a bà. Con có một ít việc muốn nhờ a bà nghe ngóng."
A bà sửng sốt, vừa động tâm vừa khó hiểu mà nhìn về phía Tần Cô Đồng.
"Con nghe nói lão phu nhân chết vì bệnh?"
"Đúng vậy." A bà gật đầu, Tần Cô Đồng nhét vào cho bà một thỏi bạc. A bà nhận lấy, lòng bàn tay nóng bừng.
Tần Cô Đồng lại hỏi: "Lão gia không lấy thê thiếp nữa sao?"
A bà gật đầu, Tần Cô Đồng lại nhét thêm một thỏi bạc vào. A bà vội vàng nói: "Lão gia và phu nhân là một đôi phu thê hoạn nạn có nhau, tình cảm rất tốt, lúc trước..."
Nghe a bà dừng lại, Tần Cô Đồng lập tức lấy một thỏi bạc. A bà sắc mặt lập tức đỏ bừng, nói chuyện không kịp thở: "Lúc trước, có một tiện tì không biết xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu, cuối cùng bị lão gia đuổi ra ngoài. Tình cảm của lão gia và phu nhân rất tốt."
Tần Cô Đồng trầm ngâm, không nói chuyện, a bà nhìn nàng rồi nhìn đống bạc trên bàn, nuốt nước bọt. Tần Cô Đồng nhướng mày nhìn chằm chằm a bà. A bà bị nhìn như thế, lắp bắp hỏi: "Tần, Tần cô nương?"
"A bà, con nghe nói Nhị tiểu thư không phải do phu nhân thân sinh."
A bà sắc mặt chợt tái mét, nhìn ra cửa.
Tần Cô Đồng cầm một nắm bạc, nhét hết vào tay a bà, "A bà, con biết lão gia đối xử rất tốt với người. Bệnh tình của đại ca cũng nhờ có lão gia giúp đỡ. Thế nhưng người có nghĩ tới, y thuật của lão gia lợi hại như vậy, tại sao đại ca vẫn chưa khỏi bệnh hay không?"
A bà giật mình mà đứng lên. Những nghi ngờ, uất ức dồn nén bấy lâu nay đều được khơi dậy trong lúc này. Giống như một con đập bị vỡ, không thể giữ được thủy triều nữa.
"Số bạc này đủ cho đại ca cả đời giàu có nhàn rỗi. Phương gia tuy rằng lợi hại, nhưng người ở những thành cấm võ thì còn sợ bọn họ tìm tới sao?"
Tần Cô Đồng nói xong và yên lặng chờ đợi.
"Tần cô nương, những chuyện con muốn biết, sợ là ta cũng không rõ..."
"Không sao, a bà chỉ cần nói cho con những gì a bà biết. Bắt đầu từ đầu rồi từ từ nói."
"... Được." A bà hít một hơi thật sâu và chậm rãi nhớ lại, "Đương gia ta là thợ mộc ở chân núi Hạc Minh, ta từ nơi khác gả tới đây. Lúc đó Phương gia rất sa sút, ta nghe người trong thôn đều nói Phương lão gia luyện đan đến điên cuồng chỉ thua bán vợ bán con mà thôi. Sau này người ta còn nói Phương lão gia vì luyện đan mà thật sự bán con, nói rất khó nghe.
Rốt cuộc là như thế nào, ta không biết được, chẳng qua sau này Phương gia đã tốt hơn trước. Cũng nghe nói Phương lão gia luyện đan thành công và thường xuyên đi ra ngoài bán thuốc. Tiền bán thuốc mua dược liệu, cứ tiếp tục làm lại như vậy.
Thoáng cái, nhiều năm trôi qua, Phương thiếu gia có chút thành tựu trên giang hồ, mọi người mới biết hắn lên núi luyện võ. Tất cả đều trông ngóng Phương thiếu gia trở về. Ở núi Hạc Minh có rất nhiều thú dữ, người thường bị giết, phủ Quân Hãn ở khá xa nên cũng không thể kiểm soát được. Trong huyện, những người có võ thuật nông cạn, lên núi đánh không chết hổ mà còn bỏ mạng.
Mong ngóng trông chờ, Phương thiếu gia đã trở lại, còn mang theo một cô nương như tiên nữ. Cô nương kia rất xinh đẹp. Nhưng chỉ trong vài ngày sau, Phương gia gặp hoả hoạn. Lửa thiêu đốt nửa bầu trời, từ dưới núi nhìn thấy rõ. Mọi người đều nghĩ rằng Phương gia sẽ chết cháy hết. Kết quả sau vài ngày nữa, Phương lão gia dẫn người xuống núi và đặt nhiều quan tài."
Tần Cô Đồng cầm chén nước đưa cho a bà.
A bà uống cạn, sau đó nói: "Từ lúc đương gia ta bỏ mặc mẫu tử, đêm nào ta cũng không ngủ được. Ta đều nghĩ về quá khứ, nếu lúc đó không xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng không thể nhớ nổi. Ta không biết có phải vì quá nhiều người đã bị thiêu cháy và có quá nhiều oan hồn hay không. Ở các thôn và huyện xung quanh núi Hạc Minh đều có người mất tích, và đương gia ta cũng đã rời đi vào thời điểm đó. Chao ôi, trong khoảng thời gian này, mọi người đều nôm nốp lo sợ. Từng nhà đều có một lá bùa màu vàng, trời còn chưa tối đã đóng và khóa cửa vì sợ bị ác quỷ bắt. Như ta đã nói, sau đó tìm thấy một đống người chết ở sau nói, chất đống như núi nhỏ."
A bà híp mắt, "Về sau tìm rất nhiều đạo sĩ về làm phép, lúc đó mới dần an ổn hơn. Qua mấy ngày nữa, Phương gia bắt đầu xây dựng lại. Ta nghe nói rằng Phương lão gia đã cứu một đại nhân vật. Đến bây giờ, ta còn nhớ những chuyến xe ngựa chở hàng nối đuôi nhau từ chân núi lên sườn núi, đại viện lầu cao cứ như vậy mà được xây lên. Khi đó, tôi cũng mới tiến phủ."
Tuy rằng a bà nói nhiều, nhưng khi đến bên tai Tần Cô Đồng, chẳng những không giải quyết được những vấn đề trong lòng nàng, ngược lại còn thêm nhiều nghi hoặc mới. Nàng nhẫn nại, nghe a bà tiếp tục nói.
"Lúc đó trong phủ cũng không có nhiều người, lão gia bận rộn luyện đan, cả ngày không thấy mặt. Thiếu gia thì đang bế quan, thậm chí còn không thấy bóng người. Mọi sự tình lớn nhỏ trong phủ khi đó đều do Tần đại hiệp quản lý." A bà nói xong liếc nhìn Tần Cô Đồng, sợ làm nàng buồn.
Tần Cô Đồng không để ý, khẽ gật đầu, ra hiệu cho a bà nói tiếp, nhưng a bà dừng lại. A bà vặn tay lo lắng đi ra khỏi phòng mà nhìn qua nhìn lại. Tần Cô Đồng cũng không thúc giục. Trong lòng a bà bất an, bạc trong tay nóng hổi.
A bà liếm liếm môi, trầm giọng nói: "Tần cô nương, con không được truyền những lời này ra ngoài."
Tần Cô Đồng gật đầu và cười dịu dàng, "A bà, những năm qua bà có thấy con nói này nói kia với người ta không?"
A bà cũng biết ít nhiều về bí mật của lâu sách. Nghe vậy liền gật đầu, nghiêng người đến bên cạnh Tần Cô Đồng và hạ giọng mà nói: "Nhị tiểu thư mới là con gái của Lâm Huyện lệnh."
Tần Cô Đồng ngồi trên mái nhà, nhìn Phương Hưng quất ngựa và mang theo thủ hạ thân tín xuống núi. Hà Lệ không biết từ đâu mà đến, nàng ta cầm hoành đao của Tần Cô Đồng, giơ tay ném tới, "Bắt lấy!"
Bởi vì sợ hoành đao sau lưng đụng trúng vào cửa sổ nhỏ nên Tần Cô Đồng đem giấu nó dưới mái hiên. Sau đó, nàng quay lại để lấy thì thanh kiếm đã không còn. Tần Cô Đồng đoán Hà Lệ đã đem đi, vì vậy nàng cứ thế mà trở về ngủ.
Nàng đưa tay ra và bắt được, nói lời cảm ơn.
Hà Lệ híp mắt, ngồi bên cạnh nàng, "Nói cảm ơn cũng vô ích, không bằng lấy thân báo đáp." Vừa nói xong, nàng ta ghé vào vai nàng.
Tần Cô Đồng không tránh ra mà chỉ cười. So với Hà Lệ có nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại nàng càng cảm thấy trong sơn trang quen thuộc này có gì đó xa lạ. Nhìn về phía xa, có thể thấy Vi Huân Uyển, nàng không biết Phương Vị Ngải đang làm gì. Nghĩ đến dáng vẻ vô ưu vô lự của nàng ta, Tần Cô Đồng vô cùng hâm mộ.
Tiểu thư Phương gia?
Một đôi mắt trống rỗng hiện ra trước mặt Tần Cô Đồng.
Hà Lệ đang gác cằm lên vai nàng, sau đó cúi đầu nghịch chùm chìa khóa trên eo. Nàng ta biết chùm chìa khóa này có thể mở khóa cửa lâu sách của Phương phủ, và cũng biết chùm này vẫn còn thiếu. Phương Trung Chính là lão hồ ly, sao có thể không lập một kế hoạch toàn diện.
Nếu sử dụng thủ đoạn cứng rắn, chắc chắn sẽ làm kinh động đến phủ Quân Hãn. Với tư cách là lãnh chúa của Tây Nam, phủ Quân Hãn làm sao có thể cho phép ai đó động thổ trên đầu Thái Tuế1? Nếu vô cùng nắm chắc thì còn được, còn không thì việc bộc lộ thực lực sớm không phải là ý muốn của điện chủ.
1. Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Nhưng mà bây giờ phủ Quân Hãn đã dồn ép đến cửa, không biết Phương Hưng còn có thể chống đỡ được mấy ngày nữa. Kéo xuống tất có biến số nhưng cũng chỉ có thể ra tay từ trên người Tần Cô Đồng. Hà Lệ nhếch khóe môi lên, ghé vào tai Tần Cô Đồng và hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ta không suy nghĩ gì cả." Chỉ là đang chờ đợi.
Hà Lệ nhớ lại tin tức nói rằng khi còn nhỏ nàng đã phải chịu nhiều bất hạnh, cả cha và mẹ đều qua đời. "Chẳng lẽ nghĩ đến cha mẹ? Ta cũng không có cha mẹ, ôi, thật sự là thiên nhai2 đồng mệnh."
2. Thiên nhai: chân trời.
Tần Cô Đồng từ chối cho ý kiến, chỉ vào hướng của Vi Huân Uyển và nói: "Phương nhị tiểu thư chắc đang tìm ngươi ở khắp nơi, sao còn không đi."
Đưa Hà Lệ đến Vi Huân Uyển, Hà Hề đang đi ra với một chậu rửa mặt, nhìn thấy Tần Cô Đồng thì không khỏi vui mừng, vội vàng tiến lên, "Tần tiểu thư, sao hôm nay lại đến đây?"
Tần Cô Đồng nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng ấy, nhớ lại chuyện đã xảy ra với Lâm gia, nàng không đành lòng, "Mấy ngày không gặp ngươi nên ta đến đây. Đúng lúc trên đường gặp phải Hà nữ hiệp."
Hà Lệ nhìn thấy Hà Hề lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, không khỏi liếc mắt về phía Tần Cô Đồng.
Tần Cô Đồng không rõ lắm, cười với Hà Hề, "Nhị tiểu thư còn chưa rời giường sao? Không phải nói mấy ngày nay rất chịu khó à?"
"Họ Tần kia, ngươi nói xấu ta cái gì đó!", Phương Vị Ngải xoa gáy và đẩy cửa đi ra, chỉ vào Tần Cô Đồng mà giậm chân mắng to: "Tối hôm qua ta ngủ không ngon, giống như quỷ áp sàng3. Nhất định là bị ngươi nguyền rủa!"
3. Quỷ áp sàng: Bóngđè.
Trời xanh bao la, hồ nước tinh khiết.
Nhưng mà, trái tim của Tần Cô Đồng đột nhiên chìm vào trong hố băng, trong phút chốc mây đen bao phủ, mưa núi sắp ập đến. Cố nén khí huyết đang quay cồng, Tần Cô Đồng cùng với Phương Vị Ngải dùng bữa sáng, "Sắc mặt kém như vậy, tối qua đi trộm à?"
Phương Vị Ngải không nghe ra trong lời nói của nàng có ẩn ý, cắn một miếng chả giò rế rồi than thở nói: "Bổn tiểu thư mấy ngày nay luyện võ chăm chỉ, ngày nào cũng ngủ rất ngon. Chỉ là hôm qua gặp ác mộng, ngủ không yên."
"Gặp ác mộng gì vậy?" Tần Cô Đồng gặp một măng tre kho cho nàng ta.
"Không nhớ rõ." Phương Vị Ngải hiếm khi thấy nàng ân cần như vậy, tâm tình lập tức tốt lên, vui vẻ mỉm cười. Nàng ta do dự một lúc mới cầm đũa lên, sau đó gắp há cảo pha lê bỏ vào chén của Tần Cô Đồng.
Hà Lệ ở bên cạnh cười, Phương Vị Ngải không hiểu sao đỏ mặt, nhanh chóng gắp một miếng khác cho Hà Lệ, "Hà sư phó, tỷ cũng ăn đi. Không biết điểm tâm ở Tây Nam có hợp với khẩu vị của tỷ không?"
Ở trước mặt Phương Vị Ngải, Hà Lệ luôn bày ra dáng vẻ đoan trang và nhã nhặn, nàng ta hơi gật đầu và khẽ mỉm cười, "Cám ơn Nhị tiểu thư. Ở trên Hoa Sơn, chúng ta luôn ăn thanh đạm."
Trong lúc, bọn họ nói chuyện, Tần Cô Đồng cũng có tâm tư đầy bụng: Tối qua, Phương Vị Ngải ngủ không ngon, có lẽ là do Phương Hưng điểm huyệt ngủ và đưa nàng ta đến gặp Từ di.
Kiên nhẫn cùng bọn họ đến với sân luyện võ và thử một vài chiêu với Hà Lệ. Tần Cô Đồng trở lại chỗ ở của mình, nhìn lâu sách đối diện thật lâu. A bà đưa cơm thấy nàng, từ xa đã chào hỏi: "Tần cô nương, hôm qua con đi đâu vậy? Trời lạnh, ăn đồ nguội sẽ không tốt cho thân thể. Các con là người luyện võ có thân thể tốt, nhưng dù sao cũng là nữ hài vẫn phải cẩn thận."
A bà luyên thuyên xong, lấy đồ ăn trong hộp ra, đột nhiên dừng tay, ngơ ngác nhìn trên bàn. A bà sững sờ hồi lâu mới ngơ ngác nhìn Tần Cô Đồng.
Trên bàn có một đống bạc, đều là thỏi bạc nhỏ năm lượng.
Tần Cô Đồng đưa tay đẩy bạc về phía trước, thành khẩn nói: "Từ khi cha con rời đi, mấy năm nay đều do a bà chăm sóc cho con."
A bà không biết phải làm sao.
"Con biết thân thể Triệu ca không tốt, còn bị té gãy chân, nhưng nàng dâu vẫn phải cưới." Tần Cô Đồng đẩy bạc về phía trước một chút nữa cho đến khi đến giữa hai người.
Hai mắt a bà đỏ hoe, lau nước mắt và nghẹn ngào nói: "Tần cô nương, a bà biết con có lòng tốt nhưng mà con chỉ có một mình, đây đều là tiền của con... Ta... Ta làm sao vô duyên vô cớ mà lấy hết số bạc này. Con thu hồi lại đi."
Tần Cô Đồng mỉm cười, kéo a bà ngồi xuống, "A bà, bạc này không phải vô duyên vô cớ mà đưa cho a bà. Con có một ít việc muốn nhờ a bà nghe ngóng."
A bà sửng sốt, vừa động tâm vừa khó hiểu mà nhìn về phía Tần Cô Đồng.
"Con nghe nói lão phu nhân chết vì bệnh?"
"Đúng vậy." A bà gật đầu, Tần Cô Đồng nhét vào cho bà một thỏi bạc. A bà nhận lấy, lòng bàn tay nóng bừng.
Tần Cô Đồng lại hỏi: "Lão gia không lấy thê thiếp nữa sao?"
A bà gật đầu, Tần Cô Đồng lại nhét thêm một thỏi bạc vào. A bà vội vàng nói: "Lão gia và phu nhân là một đôi phu thê hoạn nạn có nhau, tình cảm rất tốt, lúc trước..."
Nghe a bà dừng lại, Tần Cô Đồng lập tức lấy một thỏi bạc. A bà sắc mặt lập tức đỏ bừng, nói chuyện không kịp thở: "Lúc trước, có một tiện tì không biết xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu, cuối cùng bị lão gia đuổi ra ngoài. Tình cảm của lão gia và phu nhân rất tốt."
Tần Cô Đồng trầm ngâm, không nói chuyện, a bà nhìn nàng rồi nhìn đống bạc trên bàn, nuốt nước bọt. Tần Cô Đồng nhướng mày nhìn chằm chằm a bà. A bà bị nhìn như thế, lắp bắp hỏi: "Tần, Tần cô nương?"
"A bà, con nghe nói Nhị tiểu thư không phải do phu nhân thân sinh."
A bà sắc mặt chợt tái mét, nhìn ra cửa.
Tần Cô Đồng cầm một nắm bạc, nhét hết vào tay a bà, "A bà, con biết lão gia đối xử rất tốt với người. Bệnh tình của đại ca cũng nhờ có lão gia giúp đỡ. Thế nhưng người có nghĩ tới, y thuật của lão gia lợi hại như vậy, tại sao đại ca vẫn chưa khỏi bệnh hay không?"
A bà giật mình mà đứng lên. Những nghi ngờ, uất ức dồn nén bấy lâu nay đều được khơi dậy trong lúc này. Giống như một con đập bị vỡ, không thể giữ được thủy triều nữa.
"Số bạc này đủ cho đại ca cả đời giàu có nhàn rỗi. Phương gia tuy rằng lợi hại, nhưng người ở những thành cấm võ thì còn sợ bọn họ tìm tới sao?"
Tần Cô Đồng nói xong và yên lặng chờ đợi.
"Tần cô nương, những chuyện con muốn biết, sợ là ta cũng không rõ..."
"Không sao, a bà chỉ cần nói cho con những gì a bà biết. Bắt đầu từ đầu rồi từ từ nói."
"... Được." A bà hít một hơi thật sâu và chậm rãi nhớ lại, "Đương gia ta là thợ mộc ở chân núi Hạc Minh, ta từ nơi khác gả tới đây. Lúc đó Phương gia rất sa sút, ta nghe người trong thôn đều nói Phương lão gia luyện đan đến điên cuồng chỉ thua bán vợ bán con mà thôi. Sau này người ta còn nói Phương lão gia vì luyện đan mà thật sự bán con, nói rất khó nghe.
Rốt cuộc là như thế nào, ta không biết được, chẳng qua sau này Phương gia đã tốt hơn trước. Cũng nghe nói Phương lão gia luyện đan thành công và thường xuyên đi ra ngoài bán thuốc. Tiền bán thuốc mua dược liệu, cứ tiếp tục làm lại như vậy.
Thoáng cái, nhiều năm trôi qua, Phương thiếu gia có chút thành tựu trên giang hồ, mọi người mới biết hắn lên núi luyện võ. Tất cả đều trông ngóng Phương thiếu gia trở về. Ở núi Hạc Minh có rất nhiều thú dữ, người thường bị giết, phủ Quân Hãn ở khá xa nên cũng không thể kiểm soát được. Trong huyện, những người có võ thuật nông cạn, lên núi đánh không chết hổ mà còn bỏ mạng.
Mong ngóng trông chờ, Phương thiếu gia đã trở lại, còn mang theo một cô nương như tiên nữ. Cô nương kia rất xinh đẹp. Nhưng chỉ trong vài ngày sau, Phương gia gặp hoả hoạn. Lửa thiêu đốt nửa bầu trời, từ dưới núi nhìn thấy rõ. Mọi người đều nghĩ rằng Phương gia sẽ chết cháy hết. Kết quả sau vài ngày nữa, Phương lão gia dẫn người xuống núi và đặt nhiều quan tài."
Tần Cô Đồng cầm chén nước đưa cho a bà.
A bà uống cạn, sau đó nói: "Từ lúc đương gia ta bỏ mặc mẫu tử, đêm nào ta cũng không ngủ được. Ta đều nghĩ về quá khứ, nếu lúc đó không xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng không thể nhớ nổi. Ta không biết có phải vì quá nhiều người đã bị thiêu cháy và có quá nhiều oan hồn hay không. Ở các thôn và huyện xung quanh núi Hạc Minh đều có người mất tích, và đương gia ta cũng đã rời đi vào thời điểm đó. Chao ôi, trong khoảng thời gian này, mọi người đều nôm nốp lo sợ. Từng nhà đều có một lá bùa màu vàng, trời còn chưa tối đã đóng và khóa cửa vì sợ bị ác quỷ bắt. Như ta đã nói, sau đó tìm thấy một đống người chết ở sau nói, chất đống như núi nhỏ."
A bà híp mắt, "Về sau tìm rất nhiều đạo sĩ về làm phép, lúc đó mới dần an ổn hơn. Qua mấy ngày nữa, Phương gia bắt đầu xây dựng lại. Ta nghe nói rằng Phương lão gia đã cứu một đại nhân vật. Đến bây giờ, ta còn nhớ những chuyến xe ngựa chở hàng nối đuôi nhau từ chân núi lên sườn núi, đại viện lầu cao cứ như vậy mà được xây lên. Khi đó, tôi cũng mới tiến phủ."
Tuy rằng a bà nói nhiều, nhưng khi đến bên tai Tần Cô Đồng, chẳng những không giải quyết được những vấn đề trong lòng nàng, ngược lại còn thêm nhiều nghi hoặc mới. Nàng nhẫn nại, nghe a bà tiếp tục nói.
"Lúc đó trong phủ cũng không có nhiều người, lão gia bận rộn luyện đan, cả ngày không thấy mặt. Thiếu gia thì đang bế quan, thậm chí còn không thấy bóng người. Mọi sự tình lớn nhỏ trong phủ khi đó đều do Tần đại hiệp quản lý." A bà nói xong liếc nhìn Tần Cô Đồng, sợ làm nàng buồn.
Tần Cô Đồng không để ý, khẽ gật đầu, ra hiệu cho a bà nói tiếp, nhưng a bà dừng lại. A bà vặn tay lo lắng đi ra khỏi phòng mà nhìn qua nhìn lại. Tần Cô Đồng cũng không thúc giục. Trong lòng a bà bất an, bạc trong tay nóng hổi.
A bà liếm liếm môi, trầm giọng nói: "Tần cô nương, con không được truyền những lời này ra ngoài."
Tần Cô Đồng gật đầu và cười dịu dàng, "A bà, những năm qua bà có thấy con nói này nói kia với người ta không?"
A bà cũng biết ít nhiều về bí mật của lâu sách. Nghe vậy liền gật đầu, nghiêng người đến bên cạnh Tần Cô Đồng và hạ giọng mà nói: "Nhị tiểu thư mới là con gái của Lâm Huyện lệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.