Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ
Chương 20: Hai Chương Nhập Một
Diệp Tích Ngữ
14/03/2023
" Cô nói gì ?"
Lời nói của Nguyễn Khê giống hệt giáng một gậy vào đầu, đánh đến nỗi Chu Diệu trở tay không kịp, hắn tỉnh rượu không ít, nghi ngờ mình nghe nhầm, " Cô nói Nguyễn Đại là con nuôi, cô ấy không phải chị ruột của cô ?"
" ...... Không, tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, anh không cần để ở trong lòng." Lời vừa thốt ra là cô ta hối hận muốn xanh ruột rồi, hận không thể vả cái miệng nhỏ của mình.
Chuyện Nguyễn Đại không phải là con ruột của Nguyễn gia là một bí mật, Nguyễn Đạm Trác ở bên ngoài luôn cứ rêu rao Nguyễn Đại là con gái ruột của ông ta, bồi dưỡng chị ta làm công cụ liên hôn củng cố lợi ích của công ty.
Nếu như chuyện Nguyễn Đại không có chút huyết thống nào với Nguyễn gia bị truyền ra ngoài thì giá trị của chị ta chắc chắn sẽ rớt xuống ngàn dặm, Nguyễn gia cũng sẽ lấy danh dự mà đuổi chị ta, mà kẻ thay thế là Nguyễn Đại không còn nữa, về sau người cần phải liên hôn thì nhất định chắc chắn là mình rồi !
Mà Chu Diệu hết lần này tới lần khác lại vừa hay là đối tượng hôn ước của Nguyễn Đại, nếu là bị anh ta biết rõ chân tướng, Chu gia sẽ không tức giận mà từ hôn luôn chứ?
Nguyễn khê bị dọa đến túa cả mồ hôi lạnh, cảm thấy chính mình đang úp một cái sọt thật lớn cho Nguyễn gia, đều tại Nguyễn Đại náo loạn gì mà bỏ đi luôn, hại mình tức đến hồ đồ mất luôn mới không cẩn thận lỡ miệng.
" Tôi nghe rất rõ ràng, cô nói cô ấy là con gái nuôi." Chu Diệu nhìm chăm chăm cô ta, con người đen hơi tối, từng câu từng chữ lạnh lùng nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như cô không nói, tôi liền đi tìm ba mẹ cô hỏi cho ra nhẽ."
" Ấy, đừng mà, tôi nói là được rồi chứ gì !" Nguyễn Khê sợ bị mắng, chỉ có thể bất đắc dĩ thú nhận, " Nguyễn Đại thực sự là con nuôi, nhưng cũng là con cái của bà con thân thích bên nhà tôi, sau khi ba mẹ chị ta mất nhà tôi tốt bụng nuôi dưỡng chị ta."
" Cho nên cô ấy và các người kỳ thực không có quan hệ huyết thống ?" Chu Diệu không thể tưởng tượng được, giọng nói càng lúc càng nhỏ, " ...... Ba mẹ còn mất rất lâu rồi ?"
" Cũng không thể nói không có chứ, chị ta ...... là con gái của anh em ba tôi, trên người vẫn là chảy dòng máu của Nguyễn gia, cho nên thân phận cũng không đến nỗi nào đâu."
Nguyễn Khê ăn nói ậm ờ, cố ý đem Nguyễn Đại nói thành bà con bên ba, cứ như vậy cũng được tính là thiên kim Nguyễn gia, " Chị ta là chị họ tôi, xêm xêm như ruột thịt vậy."
Chu Diệu trầm mặc rất lâu, mới từ từ lên tiếng, giọng hơi khàn khàn :" Tên cũ của cô ấy là gì ?"
" Hả ?" Nguyễn Khê mấy giây sau mới phản ứng, sau đó mắt không chớp lấy một cái nói :" Đương nhiên vẫn là Nguyễn Đại nha, nhà tôi lại chưa từng đổi tên cho chị ta, chị ta vốn họ Nguyễn mà."
"......"
Chu Diệu không hỏi lại cái gì nữa, biểu tình trên mặt rất ít không nhìn rõ vui buồn, hắn ngẩng đầu nhìn biệt thự Nguyễn gia thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Khê thấy hắn trầm mặc bước vào sân nhà cách vách, âm thầm thở phào một hơi, may mắn hắn không theo hỏi cặn kẽ, chứ nếu không cô ta không bưng bít nổi rồi.
*
Chu Diệu về tới nhà, căn nhà rộng lớn trống rỗng không một bóng người, sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, rèm cửa sổ rộng mở, ánh sáng bên ngoài được khúc xạ từ cửa sổ sát đất, sáng ngời yên tĩnh, nhìn rõ mọi thứ trong nhà.
Hắn đứng ở đại sảnh, an tĩnh nhìn xung quanh bốn phía.
Trang trí trong nhà, đồ dùng trong nhà được bày biện giống hệt khi mẹ hắn còn sống, màu sắc ấm áp làm chủ đạo, thảm nhung màu vàng dương, ghế sô pha màu nâu đỏ, nơi nơi đều lộ ra nhã nhặn tinh xảo, nhưng vẫn không thay đổi được trống vắng của nó.
Sau khi mẹ mất chưa đến một tháng, ba Chu liền cưới thư ký của mình, biết hắn chán ghét mẹ kế liền dẫn vợ đi ở căn biệt thự khác, nơi này ngược lại để cho hắn ở, trừ khi có công chuyện, ông ấy hiếm khi tới đây.
Từ lúc mẹ mất, Chu Diệu đã bắt đầu một mình sống ở nơi này.
Về vật chất trước giờ ba Chu chưa từng bạc đãi hắn, hằng tháng sẽ gửi sinh hoạt phí qua, thông thường sẽ không thấp hơn năm con số.
Dì bảo mẫu mỗi ngày đều đúng giờ tới đây nấu cơm quét dọn vệ sinh, biết hắn không thích người ngoài ngủ lại, cho nên làm xong liền đi, sẽ không ở lâu.
Chu Diệu mở tủ lạnh, bên trong lúc nào cũng đầy ắp hết, thức ăn sống hay chín đều có cả, chỗ nào chỗ nấy đều có vết tích của người sinh hoạt, nhưng lại chẳng thấy ai cả.
Rõ ràng có đủ mọi thứ, lại giống như hai bàn tay trắng.
Vì vậy Chu Diệu mới càng ngày càng chán ghét về nhà, cũng chỉ có Nguyễn Đại sẽ thường thường chạy qua tìm hắn, cho cái nhà lạnh lẽo này dính thêm một chút hơi người.
Cũng chỉ có cô không sợ cái mặt lạnh lùng của hắn, không bị dọa cho chạy mất dép, mãi mãi dùng nụ cười dịu dàng nhìn hắn, mỗi ngày đều sẽ ấn vang chuông cửa nhà hắn.
Mà tiếng chuông cửa này, đã rất lâu chưa vang lên rồi.
Lồng ngực Chu Diệu vô cớ sinh ra vài phần phiền muộn, ngồi lên sô pha, từ trong túi móc ra bao thuốc lá, vừa mới rút một điếu tính châm lửa, bên tai phảng phất nghe thấy giọng cô gái đang tức giận :" Anh Chu Diệu, anh lại hút thuốc nữa rồi, đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe mà, không cho hút !"
Bàn tay Chu Diệu khựng lại lúc, nhẫn nhịn đem thuốc đặt trở lại, ngã người về phía sau, dựa vào đệm mềm, nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương.
Thật mẹ nó gặp quỷ mà.
Cho đến bây giờ, lời nói của Nguyễn Khê vẫn còn vang vọng khắp trong đầu hắn, không xua đi được.
Nguyễn Đại cùng lắm chính là một đứa con gái nuôi.
Ba mẹ cô mất từ lâu.
Chu Diệu trước giờ chưa từng nghĩ Nguyễn Đại ấy vậy mà là cô nhi, còn thảm hơn hắn.
Hắn nhớ tới rất lâu trước kia, lúc ấy mẹ vừa mới qua đời, hắn bị đả kích lớn, chán nản sống lây lất qua ngày, đem mình nhốt trong phòng, ai cũng mặc kệ, cũng không chịu ăn cơm.
Ai cũng hết cách với hắn, chỉ có Nguyễn Đại không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều cẩn thận bưng đồ ăn đi đến bên cạnh hắn, rầu rĩ nói :" Anh Chu Diệu, anh ăn một chút đồ đi, cứ tiếp tục như vậy sức khỏe anh cạn kiệt mất."
" Không ăn, đem ra." Chu Diệu quay đầu đi, đối với cô cực kỳ mất kiên nhẫn.
Tính tình Nguyễn Đại rất tốt, nhỏ nhẹ nói :" Em biết anh không chấp nhận sự thật là dì đi rồi, nhưng anh luông không thể cứ tiếp tục như thế này chứ? Dì ở trên trời nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ buồn bã không thôi, anh vực dậy tinh thần lên có được không ?"
" Cô biết cái đếch gì ?"
Lúc đó trong lòng hắn toàn là mặt trái của cảm xúc, nhìn cô, ánh mắt khắc nghiệt bén nhọn, buột miệng nói lời trong cơn tức giận không thông qua đại não :" Người chết lại chẳng phải mẹ cô, nói chuyện không đau eo ai mà chẳng biết nói."
Nguyễn Đại nghe vậy, không biết vì sao, hốc mắt chợt đỏ hoe, chỉ có điều chớp mắt một cái, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống.
Chu Diệu ngơ ngác, " Cô khóc cái gì ?"
Nguyễn Đại không nói chuyện, chỉ liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào, nước mắt ngăn thế nào cũng không ngăn lại được.
Đến sau cùng, cô cũng không nói cớ vì sao lại khóc.
Mà hắn cũng không quá để ý, lúc ấy đối với hắn mà nói, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Không đáng để tìm hiểu sâu hơn.
Bây giờ Chu Diệu hồi tưởng lại, cảm thấy mình quả thực là một tên súc sinh, chân tướng đã tới tay rồi cũng luôn có dấu vết để lại, chỉ là hắn coi như không nhìn thấy mà thôi.
Trong phòng trống trải mà yên tĩnh.
Bình thường vào ngày nghỉ, Nguyễn Đại luôn sẽ tới quấy rầy hắn, cũng không biết cô từ đâu có chìa khóa, cho dù hắn không mở cửa, cô cũng có vô số cách xông vào, cười tủm tỉm mà hất hất cằm lên với hắn, nói :" Anh Chu Diệu, em biết là anh ở nhà mà, núp cũng không có tác dụng đâu, mau ra đây."
Hiện tại hắn không trốn nữa, mệt mỏi dựa trên ghế sô pha, nghiêng nghiêng đầu, mắt nhìn ngoài cửa sổ, trông thấy đám mây trên bầu trời từ hoàng hôn biến thành một màu đen nhìn không rõ năm ngón.
Chuông cửa trong nhà cũng không còn vang lên nữa.
Khiến hắn ý thức rõ ràng, cô thực sự sẽ không tới nữa.
*
Nguyễn gia.
Ôn Thu Ngưng thấy con gái buồn buồn không vui mà quay về, vội vàng đứng lên hỏi :" Sao giờ con mới về, là ai nhấn chuông cửa vậy, Đại Đại sao ?"
" Không phải." Nguyễn Khê không dám nói là Chu Diệu, sợ bại lộ chuyện cô ta nói ra chân tướng, ậm ờ nói, " Là một người bạn của con tới tìm con ạ."
" Cái này nên làm sao mới tốt đây ?" Ôn Thu Ngưng thất vọng ngồi lại, " Lần này Đại Đại bỏ đi, bên Chu gia phải ăn nói kiểu gì đây ?"
" Ông xã, ông còn không mau mau gọi người đem con bé về nhà." Bà ta cau mày nhìn Nguyễn Đạm Trác.
" Vội cái gì, nó một đứa chưa thành niên có thể làm được cái gì." Cơn tức giận của Nguyễn Đạm Trác còn chưa tiêu tan, lạnh lùng hừ một tiếng, " Để nó ở bên ngoài ăn chút cực khổ cũng tốt, chịu không nổi nữa chính nó sẽ kẹp chặt cái đuôi chạy về thôi, đâu cần khuyên răn làm gì, hừ, nó thực sự không biết nỗi khổ nhân gian, lần này tôi phải để nó hoàn toàn hiểu rõ, không có Nguyễn gia nó chẳng là cái thá gì hết !"
" Vậy Chu gia bên kia thì làm thế nào ?" Ôn Thu Ngưng không tán đồng, " Bây giờ nó một lòng một dạ muốn từ hôn, Chu gia đã gọi điện tới rất nhiều lần rồi."
" Vậy thì từ hôn cho nó đi, dưa xanh hái không ngọt, lão Chu bên kia tôi sẽ đi nói với ông ấy." Nguyễn Đạm Trác không để ý mà xua xua tay, " Vừa hay lão tổng bên Tập đoàn Ic mới vừa ly hôn gần đây và đang tìm kiếm đối tượng, tới lúc đó tôi đi giật dây."
" Ông muốn Đại Đại gả cho lão ta ?" Ôn Thu Ngưng sửng sốt, " Tôi nhớ lão tổng Ic năm nay cũng hơn 40 rồi nhỉ, cái này ...... thích hợp không ?"
" Chỗ nào không thích hợp ?" Nguyễn Đạm Trác cười khẩy, " Ic là làm về thiết kế trang phục, so với sản nghiệp điện tử của Chu gia càng thích hợp với tôi hợp tác hơn, tôi đã cho Nguyễn Đại cơ hội rồi, là nó tự mình không biết quý trọng thì trách tôi vô tình."
Ôn Thu Ngưng há hốc miệng nhưng cuối cùng không nói gì, khẽ thở dài một hơi, tạo nghiệt mà.
Nguyễn Khê nghe thấy Nguyễn Đại phải gả cho một ông chú lớn tuổi, có chút hả hê khi thấy người gặp họa, vừa định nói cái gì để châm ngòi thổi gió lại nghe thấy tiếng chuông cửa từ bên ngoài truyền tới.
Mọi người đều cả kinh.
Nguyễn Đạm Trác cười nhạo :" Tôi còn tưởng nó có bao nhiêu kiên trì chứ, không ngờ được nhanh như vậy đã quay về rồi."
Giọng điệu như kiểu chắc chắn là Nguyễn Đại.
Quản gia đi qua mở cửa.
Không lâu sau, dẫn một thiếu niên vóc dáng cao gầy thon dài bước vào, khí chất thanh lãnh như tuyết.
Nguyễn Khê cho là Nguyễn Đại, châm chọc mà ngó qua, kết quả ánh mắt dừng lại, vẻ giễu cợt trên mặt nhanh chóng biến thành nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, tràn đầy vui sướng khi thấy người trong lòng, cô ta vội vàng chạy qua, " Anh Thâm Xuyên, sao anh lại tới đây ?"
Nghiêm Thâm Xuyên trước là gật đầu chào hỏi với Nguyễn Đạm Trác và Ôn Thu Ngưng, tỏ vẻ lễ phép, sau đó mới trả lời câu hỏi của Nguyễn Khê :" Anh tới tìm Nguyễn Đại, cô ấy có ở đây không ?"
Nụ cười Nguyễn Khê cứng đờ, " Anh cũng là tới tìm chị ta ?"
Chu Diệu thì thôi đi, tốt xấu gì cũng có hôn ước với Nguyễn Đại, Nghiêm Thâm Xuyên như thế nào có quan hệ với Nguyễn Đại rồi?
" Bài tập Toán của cô ấy để quên ở nhà anh." Nghiêm Thâm Xuyên giơ quyển bài tập trên tay, nét mặt bình tĩnh, " Anh tới trả cho cô ấy."
" Chị ta còn qua nhà anh rồi ?" Nguyễn Khê tức đến giọng cao vút, " Chuyện của khi nào ?"
Nghiêm Thâm Xuyên bị cô ta ồn ào đến nhíu mày, lùi sau một bước nói :" Chỉ học mà thôi, cô ấy đâu ?"
" Sao em biết được !" Nguyễn Khê mở miệng, " Chị ta vừa nãy ......"
" Đi chơi với bạn rồi." Ôn Thu Ngưng vừa hay chen vào, giọng dịu dàng, " Đại Đại không nhanh như vậy về đâu, cháu để sách ở đây đi, lúc nữa con bé mà về dì sẽ đưa cho nó."
Nghiêm Thâm Xuyên nhìn bà ta, ngoài ý muốn từ chối :" Không cần đâu, cô ấy có 2 bài làm sai rồi, cháu muốn nhắc nhở cô ấy một chút, nếu như cô ấy không ở đây vậy thì ngày mai cháu lại tới."
Cậu nói xong bèn quay người rời đi.
" Ấy, anh Thâm Xuyên !" Nguyễn Khê vội vã đuổi theo, " Vậy em có thể qua nhà anh học không? Em cũng có nhiều bài không biết làm !"
Nghiêm Thâm Xuyên lễ phép và xa lạ, " Em có thể mời gia sư, anh đi trước."
Nguyễn Khê nhìn cậu không chút do dự đi mất, tức đến dậm chân bịch bịch, chạy tới oán trách với Nguyễn Đạm Trác :" Baba, ba xem kìa, Nguyễn Đại chính là con hồ ly tinh, lúc nào cũng dụ dỗ đàn ông, ngay cả anh Thâm Xuyên cũng bị chị ta phá hoại, tức chết con rồi !"
" Yên tâm đi, chúng nó không có khả năng đó đâu." Nguyễn Đạm Trác cưng chiều sờ cái đầu nhỏ của cô ta, " Con ngoan ngoãn nghe lời, chăm lo học hành, về sau công ty của ba chính là của con, kiểu đàn ông nào muốn mà chả được."
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Đại vốn muốn ở khách sạn, Hạ Oánh Tây vừa hay gửi tin nhắn đến hẹn cô cùng đi ăn cơm, cô trả lời bây giờ không có thời gian, đang muốn tìm một chỗ tạm dừng chân, sẵn tiện cũng kể chuyện cô rời khỏi Nguyễn gia luôn, Hạ Oánh Tây tức không nhẹ, sau đó liên tiếp dùng tin nhắn khủng bố, mạnh mẽ yêu cầu cô đến nhà cô ấy ở tạm.
" Đệch, ông dượng này của cậu thật là đê tiện lắm luôn, Nguyễn gia tính là cái đếch gì, khách sạn không an toàn lại cách xa trường học, cậu tới nhà tớ ở trước đi."
" Có nghe thấy không? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đi đón cậu !"
......
Nguyễn Đại nhìn thấy tin nhắn của cô nàng, có chút cảm động cũng không làm ra vẻ, rep một cái sticker OK.
" Bây giờ tớ tới đây."
*
Hạ Oánh Tây là con một, gia cảnh bình thường, không giàu mà cũng chẳng nghèo, ba mẹ cô ấy đều là những con người ôn hòa, ngày tháng trôi qua rất đơn giản và vui vẻ.
Nguyễn Đại qua nhà cô ấy mấy lần, không đến nỗi xa lạ, ba Hạ và mẹ Hạ đều rất nhiệt tình tiếp đãi cô ăn cơm tối, Nguyễn Đại có chút thịnh tình không thể chối từ, trong lòng lại rất ấm áp.
Ăn cơm tối và tắm rửa xong, Hạ Oánh Tây dẫn cô tới phòng ngủ của mình.
" Giường mình có chút nhỏ, cậu tạm chấp nhận nó nhé." Hạ Oánh Tây dùng máy sấy thổi khô tóc, chỉ lên chiếc giường tùy tiện nói.
" Không đâu." Nguyễn Đại ngại ngùng lắc đầu, " Tớ ngủ sô pha đi."
" Không sao, cậu ngủ đây đi." Hạ Oánh Tây đỡ vai cô ấn ở trên giường, " Nói đi, cậu thực sự quyết liệt với Nguyễn gia rồi, sẽ không quay về đó nữa chứ ?"
" Đương nhiên rồi." Nguyễn Đại không chút do dự, " Tớ lại không bị hâm mắc gì ở chỗ đó hằng ngày nhìn sắc mặt người khác chứ, tớ sớm chịu hết nỗi rồi, hơn nữa nếu còn không chạy, cậu có tin đợi khi tớ thành niên rồi ông dượng kia nhất định ép tớ đính hôn luôn đó."
" Vậy sau này cậu tính như thế nào ?"
" Trước mắt xem xem ở gần trường học có nhà nào cho thuê không." Nguyễn Đại nói, " Tớ đã đem đồ tặng cho Chu Diệu bán hết rồi, chắc có thể chống đỡ một khoảng thời gian."
" Xem ra cậu đã lên kế hoạch xong hết cả rồi." Hạ Oánh Tây không biết nên nói gì, vốn còn tưởng Nguyễn Đại sau khi bị Nguyễn gia đuổi đi nhất định sẽ sa sút và đáng thương lắm, hiện tại xem ra người ta là cầu còn không được kia kìa.
" Đúng rồi." Cô nàng nhớ tới cái gì đó, " Nếu đã với bên đó đoạn tuyệt quan hệ, cậu có cần đổi họ tên về lại không ?"
Nguyễn Đại do dự lúc, lắc lắc đầu, " Không gấp, học xong cấp ba rồi tính tiếp, các bạn trên lớp đều gọi quen cái tên này rồi, đột nhiên sửa lại rất đột ngột."
Ban đầu Nguyễn gia vốn chỉ muốn sửa họ của cô, tên thì vẫn giữ lại tên cũ của mình, nhưng cứ như vậy cái tên Tô Nhuyễn Nhuyễn liền biến thành Nguyễn Nhuyễn Nhuyễn, đọc lên không được thuận miệng lắm, Nguyễn Đạm Trác bèn dứt khoát sửa lại toàn bộ.
Nhiều năm như vậy, Nguyễn Đại cũng nghe quen luôn rồi.
Hạ Oánh Tây thở dài :" Vậy còn tiền ba mẹ cậu để lại cậu tính lấy về như thế nào? Dượng của cậu sẽ không dễ dàng trả lại đâu."
" Ngày mai tớ đi tìm luật sư tư vấn một chút." Nguyễn Đại nói, " Con người ông ta rất coi trọng sĩ diện, chắc sẽ không đến nỗi phải xé rách mặt và ầm ĩ với tớ trên tòa án khiến ai ai cũng biết đâu, dù sao kết quả xấu nhất chính là gặp nhau trên tòa mà thôi."
Hạ Oánh Tây ngáp một cái :" Vậy thì ngủ sớm chút đi, ngày mai cậu có rất nhiều công chuyện cần phải làm mà."
" Ừ." Nguyễn Đại tắt đèn, " Ngủ ngon."
*
Chủ nhật vừa hay không cần phải đi học, dư giả cho Nguyễn Đại thời gian một ngày, cô lên mạng xem tin tức nhà cho thuê trước, định vị gần khu vực trường học, bởi vì trong tay có tiền, cô căn bản không cần lo lắng đến vấn đề giá cả thuê không nổi, nhà nào nhìn thoải mái liền chọn nhà đó, không để ý giá cả.
Song tùy tiện chọn một nhà, nhấn vào và trò chuyện với chủ nhà, đã hòm hòm quyết định chuẩn bị tới giai đoạn đi xem nhà, chủ nhà mới đột nhiên hỏi tới tuổi tác của cô :" Đúng rồi, cô gái nhỏ, cháu bao nhiêu tuổi rồi ?"
Nguyễn Đại :" 17."
" Còn chưa thành niên ?" Chủ nhà giật mình, " Thế thì không được không được, phòng ốc không thể cho cháu thuê, pháp luật có quy định không thể cho thuê nhà cho trẻ vị thành niên, cháu không phải bỏ nhà đi bụi đó chứ? Nếu như thực sự muốn thuê, củng cần thiết phải có chữ ký của người giám hộ mới được !"
" ...... Còn có kiểu này ?"
Nguyễn Đại vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói này, bèn đi Baidu tìm hiểu chút, quả thực là có, văn bản pháp luật có quy định trẻ vị thành niên không được phép thuê mướn phòng nhà ở, nhưng loại chuyện này không bị phát hiện thì không sao, ai mà ăn no rững mỡ đi bao đồng chuyện người ta chứ.
Cô lại không chết tâm đi hỏi mấy căn nhà, nhận được đáp án đều giống như nhau, đều không muốn chịu trách nhiệm, dù sao trẻ vị thành niên rủi ro gặp chuyện quá cao.
Nguyễn Đại rất buồn bực.
Hạ Oánh Tây gặm một quả táo nhìn một chút, " Nếu không thì dứt khoát cậu ở trường đi, còn một năm nữa cậu mới tròn 18 tuổi, đủ rồi."
" ...... Ừm, cũng chỉ có như vậy thôi." Nguyễn Đại thở dài, ở ký túc xá trường lúc bắt đầu thì cô đã nghĩ qua, nhưng mà như vậy thì quay video gì đó không được thuận tiện cho lắm, dẫu sao tổ hợp đông người sẽ phát sinh ra mâu thuẫn lớn.
Không cón cách nào khác, Nguyễn Đại quyết định ngày mai về trường học rồi mới yêu cầu ở ký túc xá trong trường, sau đó đứng dậy thay quần áo.
" Cậu cần đi ra ngoài ?" Hạ Oánh Tây thấy vậy liền hỏi.
" Ừ." Nguyễn Đại thay xong quần áo, " Đến văn phòng luật sư xem thử."
Cô tìm một văn phòng luật sư tương đối có tiếng tăm, tiếp đón cô là một cô gái trẻ tuổi, mặc bộ Tây trang, đeo một gọng kiếng vàng, rất có tướng tá của một tinh anh.
Chị ấy đánh giá Nguyễn Đại, cất tiếng đầu tiên chính là :" Chào em, xin hỏi em năm nay bao nhiêu tuổi ?"
Nguyễn Đại cảm thấy hôm nay thật là dùng dằng với cái vấn đề tuổi tác mà, lẽ nào xã hội của người lớn đều như thế sao?
" Em vừa tròn 18." Cô bịa đặt.
Luật sư :" Có thể cho chị xem căn cước của em một lát được không ?"
"......" Nguyễn Đại từ bỏ giãy giụa, " Được rồi, em mới 17, chẳng lẽ luật sư với quán nét đều như nhau còn hạn chế độ tuổi nữa ?"
Luật sư nhoẻn miệng cười, rót cho cô một ly nước :" Cái này ngược lại thì không có, chị chính là chỉ hỏi chút mà thôi, em nói rõ tình huống của em trước đi."
Thế là Nguyễn Đại liền đem chuyện Nguyễn gia chiếm đoạt di sản của ba mẹ đơn giản nói một lượt.
Luật sư như đang suy nghĩ.
" Chị cảm thấy em có thể thắng kiện không ?" Nguyễn Đại liếm liếm đôi môi khô khốc, uống ngụm nước.
" Nếu như có chứng cứ, di thư của ba mẹ em để lại, còn có các giấy tờ chứng minh nơi ba mẹ em trước đây làm việc ở cơ quan công an cùng với bộ phận tương quan trong chính phủ, muốn thắng cũng không khó." Luật sư chầm chậm nói, " Vấn đề là em chưa thành niên, bọn họ hoàn toàn nói tâm trí em chưa đủ thành thục, thay em bảo quản tiền bạc, chưa được cấu thành hành vi xâm chiếm tài sản, cho nên chị kiến nghị em đi kiện, cũng phải đợi đến sau khi thành niên."
" Hơn nữa em còn đang đi học." Chị ấy nói, " Kiện tụng là một chuyện vô cùng hao tốn thời gian và tinh lực, tốt nghiệp cấp ba đang gần kề, nếu như không đi tới bước đường cùng thì tốt nhất là em nên chuyên tâm học hành trước cái đã."
" Nhưng mà em muốn nhanh chóng lấy được tiền." Nguyễn Đại nhìn chị ấy , " Chưa thành niên thì nhất định không có phần thắng đúng không ?"
Luật sư :" Chỉ cần bọn họ vẫn là người giám hộ của em thì rất khó."
" Vậy nếu như em xung đột với quan hệ nhận nuôi của bọn họ thì sao ?" Nguyễn Đại không nghĩ ngợi nói.
Luật sư ngây người, nhìn thẳng ánh mắt bình tĩnh của cô gái, khuôn mặt ngây thơ mang theo sự thành thục không hợp với lứa tuổi.
" ...... Đương nhiên có thể, nếu như hai bên đều đồng ý có thể thỏa thuận giải trừ." Luật sư gật gật đầu, " Nhưng nếu như ba mẹ nuôi của em không đồng ý, em là vị thành niên, không thể để đơn tố tụng, trừ khi có vấn đề về ngược đãi."
Nguyễn Đại nghĩ nghĩ, " Bức hôn có tính không ?"
" Tình tiết coi như nghiêm trọng, ví dụ như bọn họ giam cầm em, hoặc đối với em tạo thành tổn thương thực tế, hoặc sự thật của việc bức hôn này, toà án chỉ tin vào chứng cứ." Luật sư trần thuật sự thật.
Trong lòng Nguyễn Đại đã có tính toán, hơi mỉm cười gật đầu, " Cảm ơn, em biết rồi, em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Sau đó liền đi.
Trước khi tới đây co liền biết tuổi tác là một nhát dao, Nguyễn Đạm Trác tốt xấu cũng là cha nuôi trên danh nghĩa của cô, đâu thể nói kiện là kiện được.
Dẫu sao ông ta chưa ngược đãi cô bao giờ, nên ăn nên mặc đều không thiếu, ông ta cho tiền tiêu vặt tuy ít, nhưng so với những gia đình bình thường mà nói thì cũng được xem như ok rồi.
Tòa án sao có thể vì chút chuyện rách nát này mà giải quyết mối quan hệ thu nhận của bọn họ chứ.
Nguyễn Đại không thèm nghĩ nữa.
Vì vậy, trước khi thành niên, hi vọng bọn họ có thể thành thật một chút, đừng tác oai tác quái nữa đi.
*
Nguyễn Đại tạm thời đem chuyện của Nguyễn gia nén xuống, đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, không thiếu một năm này, giống như chị luật sư nói, việc quan trọng trước mắt chính là học tập, vì Nguyễn gia mà đem chính mình tâm thần bất ổn, vậy mất nhiều hơn được.
Ngày thứ hai, cô giống ngày thường đi đến trường, sớm sớm đi vào phòng học, ngồi ôn bài ở chỗ mình.
May có cô mà Hạ Oánh Tây lần đầu tiên tới sớm như thế, nằm bò trên bàn ngủ.
Trong lớp các bạn học dần dần nhiều hơn.
Lúc Chu Diệu tới lớp, nhìn thấy Nguyễn Đại cách không xa đang ngồi ngay ngắn, theo bản năng thở phào nhẹ ra, hắn không chút chần chừ, trực tiếp sải bước đi qua, giọng khàn khàn hỏi cô :" Bây giờ cô đang ở đâu ?"
" Anh hỏi cái này làm gì ?" Nguyễn Đại quái lạ ngẩng đầu nhìn hắn, " Lại mắc mớ gì tới anh."
Chu Diệu phát nghẹn, đang cố gắng vơ vét lý do, Nghiêm Thâm Xuyên lúc này cũng tới lớp.
Cậu trông thấy Chu Diệu đứng cạnh Nguyễn Đại, đôi mắt hơi trầm xuống, bình tĩnh đi qua :" Xin nhường đường, cậu chặn chỗ của tôi rồi."
Chu Diệu ngay tại chỗ muốn lên cơn, nhưng người ta lại chẳng nói gì sai cả, chỗ này vốn là chỗ của cậu, thế là nhẫn nhịn, mặt không cảm xúc dịch sang bên cạnh một bước, trơ mắt nhìn Nghiêm Thâm Xuyên ở bên cạnh Nguyễn Đại ngồi xuống.
Nghiêm Thâm Xuyên bỏ cặp xuống xong, lập tức quay qua Nguyễn Đại, nét mặt có chút ngưng trọng, " Cậu dọn khỏi Nguyễn gia rồi ?"
" Đúng vậy, sao cậu biết ?"
Cùng thái độ đối với Chu Diệu hoàn toàn bất đồng, giọng điệu Nguyễn Đại hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nghiêm Thâm Xuyên chậm rãi nói :" Bài tập của cậu rơi ở nhà mình, mình đi qua nhà tìm cậu, nhưng không thấy cậu đâu ...... Chủ nhật này cũng không có ở đó, sau đó nghe mẹ cậu nói cậu ra ngoài ở rồi."
Nói xong, cậu hỏi câu rất giống Chu Diệu y hệt :" Bây giờ cậu ở đâu ?"
Lần này Nguyễn Đại trả lời vô cùng mượt mà :" Tạm thời ở ké nhà Hạ Oánh Tây, tính lát nữa đi tìm giáo viên yêu cầu ở ký túc xá trường."
Chu Diệu :"......"
Lời nói của Nguyễn Khê giống hệt giáng một gậy vào đầu, đánh đến nỗi Chu Diệu trở tay không kịp, hắn tỉnh rượu không ít, nghi ngờ mình nghe nhầm, " Cô nói Nguyễn Đại là con nuôi, cô ấy không phải chị ruột của cô ?"
" ...... Không, tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, anh không cần để ở trong lòng." Lời vừa thốt ra là cô ta hối hận muốn xanh ruột rồi, hận không thể vả cái miệng nhỏ của mình.
Chuyện Nguyễn Đại không phải là con ruột của Nguyễn gia là một bí mật, Nguyễn Đạm Trác ở bên ngoài luôn cứ rêu rao Nguyễn Đại là con gái ruột của ông ta, bồi dưỡng chị ta làm công cụ liên hôn củng cố lợi ích của công ty.
Nếu như chuyện Nguyễn Đại không có chút huyết thống nào với Nguyễn gia bị truyền ra ngoài thì giá trị của chị ta chắc chắn sẽ rớt xuống ngàn dặm, Nguyễn gia cũng sẽ lấy danh dự mà đuổi chị ta, mà kẻ thay thế là Nguyễn Đại không còn nữa, về sau người cần phải liên hôn thì nhất định chắc chắn là mình rồi !
Mà Chu Diệu hết lần này tới lần khác lại vừa hay là đối tượng hôn ước của Nguyễn Đại, nếu là bị anh ta biết rõ chân tướng, Chu gia sẽ không tức giận mà từ hôn luôn chứ?
Nguyễn khê bị dọa đến túa cả mồ hôi lạnh, cảm thấy chính mình đang úp một cái sọt thật lớn cho Nguyễn gia, đều tại Nguyễn Đại náo loạn gì mà bỏ đi luôn, hại mình tức đến hồ đồ mất luôn mới không cẩn thận lỡ miệng.
" Tôi nghe rất rõ ràng, cô nói cô ấy là con gái nuôi." Chu Diệu nhìm chăm chăm cô ta, con người đen hơi tối, từng câu từng chữ lạnh lùng nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như cô không nói, tôi liền đi tìm ba mẹ cô hỏi cho ra nhẽ."
" Ấy, đừng mà, tôi nói là được rồi chứ gì !" Nguyễn Khê sợ bị mắng, chỉ có thể bất đắc dĩ thú nhận, " Nguyễn Đại thực sự là con nuôi, nhưng cũng là con cái của bà con thân thích bên nhà tôi, sau khi ba mẹ chị ta mất nhà tôi tốt bụng nuôi dưỡng chị ta."
" Cho nên cô ấy và các người kỳ thực không có quan hệ huyết thống ?" Chu Diệu không thể tưởng tượng được, giọng nói càng lúc càng nhỏ, " ...... Ba mẹ còn mất rất lâu rồi ?"
" Cũng không thể nói không có chứ, chị ta ...... là con gái của anh em ba tôi, trên người vẫn là chảy dòng máu của Nguyễn gia, cho nên thân phận cũng không đến nỗi nào đâu."
Nguyễn Khê ăn nói ậm ờ, cố ý đem Nguyễn Đại nói thành bà con bên ba, cứ như vậy cũng được tính là thiên kim Nguyễn gia, " Chị ta là chị họ tôi, xêm xêm như ruột thịt vậy."
Chu Diệu trầm mặc rất lâu, mới từ từ lên tiếng, giọng hơi khàn khàn :" Tên cũ của cô ấy là gì ?"
" Hả ?" Nguyễn Khê mấy giây sau mới phản ứng, sau đó mắt không chớp lấy một cái nói :" Đương nhiên vẫn là Nguyễn Đại nha, nhà tôi lại chưa từng đổi tên cho chị ta, chị ta vốn họ Nguyễn mà."
"......"
Chu Diệu không hỏi lại cái gì nữa, biểu tình trên mặt rất ít không nhìn rõ vui buồn, hắn ngẩng đầu nhìn biệt thự Nguyễn gia thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Khê thấy hắn trầm mặc bước vào sân nhà cách vách, âm thầm thở phào một hơi, may mắn hắn không theo hỏi cặn kẽ, chứ nếu không cô ta không bưng bít nổi rồi.
*
Chu Diệu về tới nhà, căn nhà rộng lớn trống rỗng không một bóng người, sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, rèm cửa sổ rộng mở, ánh sáng bên ngoài được khúc xạ từ cửa sổ sát đất, sáng ngời yên tĩnh, nhìn rõ mọi thứ trong nhà.
Hắn đứng ở đại sảnh, an tĩnh nhìn xung quanh bốn phía.
Trang trí trong nhà, đồ dùng trong nhà được bày biện giống hệt khi mẹ hắn còn sống, màu sắc ấm áp làm chủ đạo, thảm nhung màu vàng dương, ghế sô pha màu nâu đỏ, nơi nơi đều lộ ra nhã nhặn tinh xảo, nhưng vẫn không thay đổi được trống vắng của nó.
Sau khi mẹ mất chưa đến một tháng, ba Chu liền cưới thư ký của mình, biết hắn chán ghét mẹ kế liền dẫn vợ đi ở căn biệt thự khác, nơi này ngược lại để cho hắn ở, trừ khi có công chuyện, ông ấy hiếm khi tới đây.
Từ lúc mẹ mất, Chu Diệu đã bắt đầu một mình sống ở nơi này.
Về vật chất trước giờ ba Chu chưa từng bạc đãi hắn, hằng tháng sẽ gửi sinh hoạt phí qua, thông thường sẽ không thấp hơn năm con số.
Dì bảo mẫu mỗi ngày đều đúng giờ tới đây nấu cơm quét dọn vệ sinh, biết hắn không thích người ngoài ngủ lại, cho nên làm xong liền đi, sẽ không ở lâu.
Chu Diệu mở tủ lạnh, bên trong lúc nào cũng đầy ắp hết, thức ăn sống hay chín đều có cả, chỗ nào chỗ nấy đều có vết tích của người sinh hoạt, nhưng lại chẳng thấy ai cả.
Rõ ràng có đủ mọi thứ, lại giống như hai bàn tay trắng.
Vì vậy Chu Diệu mới càng ngày càng chán ghét về nhà, cũng chỉ có Nguyễn Đại sẽ thường thường chạy qua tìm hắn, cho cái nhà lạnh lẽo này dính thêm một chút hơi người.
Cũng chỉ có cô không sợ cái mặt lạnh lùng của hắn, không bị dọa cho chạy mất dép, mãi mãi dùng nụ cười dịu dàng nhìn hắn, mỗi ngày đều sẽ ấn vang chuông cửa nhà hắn.
Mà tiếng chuông cửa này, đã rất lâu chưa vang lên rồi.
Lồng ngực Chu Diệu vô cớ sinh ra vài phần phiền muộn, ngồi lên sô pha, từ trong túi móc ra bao thuốc lá, vừa mới rút một điếu tính châm lửa, bên tai phảng phất nghe thấy giọng cô gái đang tức giận :" Anh Chu Diệu, anh lại hút thuốc nữa rồi, đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe mà, không cho hút !"
Bàn tay Chu Diệu khựng lại lúc, nhẫn nhịn đem thuốc đặt trở lại, ngã người về phía sau, dựa vào đệm mềm, nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương.
Thật mẹ nó gặp quỷ mà.
Cho đến bây giờ, lời nói của Nguyễn Khê vẫn còn vang vọng khắp trong đầu hắn, không xua đi được.
Nguyễn Đại cùng lắm chính là một đứa con gái nuôi.
Ba mẹ cô mất từ lâu.
Chu Diệu trước giờ chưa từng nghĩ Nguyễn Đại ấy vậy mà là cô nhi, còn thảm hơn hắn.
Hắn nhớ tới rất lâu trước kia, lúc ấy mẹ vừa mới qua đời, hắn bị đả kích lớn, chán nản sống lây lất qua ngày, đem mình nhốt trong phòng, ai cũng mặc kệ, cũng không chịu ăn cơm.
Ai cũng hết cách với hắn, chỉ có Nguyễn Đại không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều cẩn thận bưng đồ ăn đi đến bên cạnh hắn, rầu rĩ nói :" Anh Chu Diệu, anh ăn một chút đồ đi, cứ tiếp tục như vậy sức khỏe anh cạn kiệt mất."
" Không ăn, đem ra." Chu Diệu quay đầu đi, đối với cô cực kỳ mất kiên nhẫn.
Tính tình Nguyễn Đại rất tốt, nhỏ nhẹ nói :" Em biết anh không chấp nhận sự thật là dì đi rồi, nhưng anh luông không thể cứ tiếp tục như thế này chứ? Dì ở trên trời nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ buồn bã không thôi, anh vực dậy tinh thần lên có được không ?"
" Cô biết cái đếch gì ?"
Lúc đó trong lòng hắn toàn là mặt trái của cảm xúc, nhìn cô, ánh mắt khắc nghiệt bén nhọn, buột miệng nói lời trong cơn tức giận không thông qua đại não :" Người chết lại chẳng phải mẹ cô, nói chuyện không đau eo ai mà chẳng biết nói."
Nguyễn Đại nghe vậy, không biết vì sao, hốc mắt chợt đỏ hoe, chỉ có điều chớp mắt một cái, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống.
Chu Diệu ngơ ngác, " Cô khóc cái gì ?"
Nguyễn Đại không nói chuyện, chỉ liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào, nước mắt ngăn thế nào cũng không ngăn lại được.
Đến sau cùng, cô cũng không nói cớ vì sao lại khóc.
Mà hắn cũng không quá để ý, lúc ấy đối với hắn mà nói, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Không đáng để tìm hiểu sâu hơn.
Bây giờ Chu Diệu hồi tưởng lại, cảm thấy mình quả thực là một tên súc sinh, chân tướng đã tới tay rồi cũng luôn có dấu vết để lại, chỉ là hắn coi như không nhìn thấy mà thôi.
Trong phòng trống trải mà yên tĩnh.
Bình thường vào ngày nghỉ, Nguyễn Đại luôn sẽ tới quấy rầy hắn, cũng không biết cô từ đâu có chìa khóa, cho dù hắn không mở cửa, cô cũng có vô số cách xông vào, cười tủm tỉm mà hất hất cằm lên với hắn, nói :" Anh Chu Diệu, em biết là anh ở nhà mà, núp cũng không có tác dụng đâu, mau ra đây."
Hiện tại hắn không trốn nữa, mệt mỏi dựa trên ghế sô pha, nghiêng nghiêng đầu, mắt nhìn ngoài cửa sổ, trông thấy đám mây trên bầu trời từ hoàng hôn biến thành một màu đen nhìn không rõ năm ngón.
Chuông cửa trong nhà cũng không còn vang lên nữa.
Khiến hắn ý thức rõ ràng, cô thực sự sẽ không tới nữa.
*
Nguyễn gia.
Ôn Thu Ngưng thấy con gái buồn buồn không vui mà quay về, vội vàng đứng lên hỏi :" Sao giờ con mới về, là ai nhấn chuông cửa vậy, Đại Đại sao ?"
" Không phải." Nguyễn Khê không dám nói là Chu Diệu, sợ bại lộ chuyện cô ta nói ra chân tướng, ậm ờ nói, " Là một người bạn của con tới tìm con ạ."
" Cái này nên làm sao mới tốt đây ?" Ôn Thu Ngưng thất vọng ngồi lại, " Lần này Đại Đại bỏ đi, bên Chu gia phải ăn nói kiểu gì đây ?"
" Ông xã, ông còn không mau mau gọi người đem con bé về nhà." Bà ta cau mày nhìn Nguyễn Đạm Trác.
" Vội cái gì, nó một đứa chưa thành niên có thể làm được cái gì." Cơn tức giận của Nguyễn Đạm Trác còn chưa tiêu tan, lạnh lùng hừ một tiếng, " Để nó ở bên ngoài ăn chút cực khổ cũng tốt, chịu không nổi nữa chính nó sẽ kẹp chặt cái đuôi chạy về thôi, đâu cần khuyên răn làm gì, hừ, nó thực sự không biết nỗi khổ nhân gian, lần này tôi phải để nó hoàn toàn hiểu rõ, không có Nguyễn gia nó chẳng là cái thá gì hết !"
" Vậy Chu gia bên kia thì làm thế nào ?" Ôn Thu Ngưng không tán đồng, " Bây giờ nó một lòng một dạ muốn từ hôn, Chu gia đã gọi điện tới rất nhiều lần rồi."
" Vậy thì từ hôn cho nó đi, dưa xanh hái không ngọt, lão Chu bên kia tôi sẽ đi nói với ông ấy." Nguyễn Đạm Trác không để ý mà xua xua tay, " Vừa hay lão tổng bên Tập đoàn Ic mới vừa ly hôn gần đây và đang tìm kiếm đối tượng, tới lúc đó tôi đi giật dây."
" Ông muốn Đại Đại gả cho lão ta ?" Ôn Thu Ngưng sửng sốt, " Tôi nhớ lão tổng Ic năm nay cũng hơn 40 rồi nhỉ, cái này ...... thích hợp không ?"
" Chỗ nào không thích hợp ?" Nguyễn Đạm Trác cười khẩy, " Ic là làm về thiết kế trang phục, so với sản nghiệp điện tử của Chu gia càng thích hợp với tôi hợp tác hơn, tôi đã cho Nguyễn Đại cơ hội rồi, là nó tự mình không biết quý trọng thì trách tôi vô tình."
Ôn Thu Ngưng há hốc miệng nhưng cuối cùng không nói gì, khẽ thở dài một hơi, tạo nghiệt mà.
Nguyễn Khê nghe thấy Nguyễn Đại phải gả cho một ông chú lớn tuổi, có chút hả hê khi thấy người gặp họa, vừa định nói cái gì để châm ngòi thổi gió lại nghe thấy tiếng chuông cửa từ bên ngoài truyền tới.
Mọi người đều cả kinh.
Nguyễn Đạm Trác cười nhạo :" Tôi còn tưởng nó có bao nhiêu kiên trì chứ, không ngờ được nhanh như vậy đã quay về rồi."
Giọng điệu như kiểu chắc chắn là Nguyễn Đại.
Quản gia đi qua mở cửa.
Không lâu sau, dẫn một thiếu niên vóc dáng cao gầy thon dài bước vào, khí chất thanh lãnh như tuyết.
Nguyễn Khê cho là Nguyễn Đại, châm chọc mà ngó qua, kết quả ánh mắt dừng lại, vẻ giễu cợt trên mặt nhanh chóng biến thành nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, tràn đầy vui sướng khi thấy người trong lòng, cô ta vội vàng chạy qua, " Anh Thâm Xuyên, sao anh lại tới đây ?"
Nghiêm Thâm Xuyên trước là gật đầu chào hỏi với Nguyễn Đạm Trác và Ôn Thu Ngưng, tỏ vẻ lễ phép, sau đó mới trả lời câu hỏi của Nguyễn Khê :" Anh tới tìm Nguyễn Đại, cô ấy có ở đây không ?"
Nụ cười Nguyễn Khê cứng đờ, " Anh cũng là tới tìm chị ta ?"
Chu Diệu thì thôi đi, tốt xấu gì cũng có hôn ước với Nguyễn Đại, Nghiêm Thâm Xuyên như thế nào có quan hệ với Nguyễn Đại rồi?
" Bài tập Toán của cô ấy để quên ở nhà anh." Nghiêm Thâm Xuyên giơ quyển bài tập trên tay, nét mặt bình tĩnh, " Anh tới trả cho cô ấy."
" Chị ta còn qua nhà anh rồi ?" Nguyễn Khê tức đến giọng cao vút, " Chuyện của khi nào ?"
Nghiêm Thâm Xuyên bị cô ta ồn ào đến nhíu mày, lùi sau một bước nói :" Chỉ học mà thôi, cô ấy đâu ?"
" Sao em biết được !" Nguyễn Khê mở miệng, " Chị ta vừa nãy ......"
" Đi chơi với bạn rồi." Ôn Thu Ngưng vừa hay chen vào, giọng dịu dàng, " Đại Đại không nhanh như vậy về đâu, cháu để sách ở đây đi, lúc nữa con bé mà về dì sẽ đưa cho nó."
Nghiêm Thâm Xuyên nhìn bà ta, ngoài ý muốn từ chối :" Không cần đâu, cô ấy có 2 bài làm sai rồi, cháu muốn nhắc nhở cô ấy một chút, nếu như cô ấy không ở đây vậy thì ngày mai cháu lại tới."
Cậu nói xong bèn quay người rời đi.
" Ấy, anh Thâm Xuyên !" Nguyễn Khê vội vã đuổi theo, " Vậy em có thể qua nhà anh học không? Em cũng có nhiều bài không biết làm !"
Nghiêm Thâm Xuyên lễ phép và xa lạ, " Em có thể mời gia sư, anh đi trước."
Nguyễn Khê nhìn cậu không chút do dự đi mất, tức đến dậm chân bịch bịch, chạy tới oán trách với Nguyễn Đạm Trác :" Baba, ba xem kìa, Nguyễn Đại chính là con hồ ly tinh, lúc nào cũng dụ dỗ đàn ông, ngay cả anh Thâm Xuyên cũng bị chị ta phá hoại, tức chết con rồi !"
" Yên tâm đi, chúng nó không có khả năng đó đâu." Nguyễn Đạm Trác cưng chiều sờ cái đầu nhỏ của cô ta, " Con ngoan ngoãn nghe lời, chăm lo học hành, về sau công ty của ba chính là của con, kiểu đàn ông nào muốn mà chả được."
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Đại vốn muốn ở khách sạn, Hạ Oánh Tây vừa hay gửi tin nhắn đến hẹn cô cùng đi ăn cơm, cô trả lời bây giờ không có thời gian, đang muốn tìm một chỗ tạm dừng chân, sẵn tiện cũng kể chuyện cô rời khỏi Nguyễn gia luôn, Hạ Oánh Tây tức không nhẹ, sau đó liên tiếp dùng tin nhắn khủng bố, mạnh mẽ yêu cầu cô đến nhà cô ấy ở tạm.
" Đệch, ông dượng này của cậu thật là đê tiện lắm luôn, Nguyễn gia tính là cái đếch gì, khách sạn không an toàn lại cách xa trường học, cậu tới nhà tớ ở trước đi."
" Có nghe thấy không? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đi đón cậu !"
......
Nguyễn Đại nhìn thấy tin nhắn của cô nàng, có chút cảm động cũng không làm ra vẻ, rep một cái sticker OK.
" Bây giờ tớ tới đây."
*
Hạ Oánh Tây là con một, gia cảnh bình thường, không giàu mà cũng chẳng nghèo, ba mẹ cô ấy đều là những con người ôn hòa, ngày tháng trôi qua rất đơn giản và vui vẻ.
Nguyễn Đại qua nhà cô ấy mấy lần, không đến nỗi xa lạ, ba Hạ và mẹ Hạ đều rất nhiệt tình tiếp đãi cô ăn cơm tối, Nguyễn Đại có chút thịnh tình không thể chối từ, trong lòng lại rất ấm áp.
Ăn cơm tối và tắm rửa xong, Hạ Oánh Tây dẫn cô tới phòng ngủ của mình.
" Giường mình có chút nhỏ, cậu tạm chấp nhận nó nhé." Hạ Oánh Tây dùng máy sấy thổi khô tóc, chỉ lên chiếc giường tùy tiện nói.
" Không đâu." Nguyễn Đại ngại ngùng lắc đầu, " Tớ ngủ sô pha đi."
" Không sao, cậu ngủ đây đi." Hạ Oánh Tây đỡ vai cô ấn ở trên giường, " Nói đi, cậu thực sự quyết liệt với Nguyễn gia rồi, sẽ không quay về đó nữa chứ ?"
" Đương nhiên rồi." Nguyễn Đại không chút do dự, " Tớ lại không bị hâm mắc gì ở chỗ đó hằng ngày nhìn sắc mặt người khác chứ, tớ sớm chịu hết nỗi rồi, hơn nữa nếu còn không chạy, cậu có tin đợi khi tớ thành niên rồi ông dượng kia nhất định ép tớ đính hôn luôn đó."
" Vậy sau này cậu tính như thế nào ?"
" Trước mắt xem xem ở gần trường học có nhà nào cho thuê không." Nguyễn Đại nói, " Tớ đã đem đồ tặng cho Chu Diệu bán hết rồi, chắc có thể chống đỡ một khoảng thời gian."
" Xem ra cậu đã lên kế hoạch xong hết cả rồi." Hạ Oánh Tây không biết nên nói gì, vốn còn tưởng Nguyễn Đại sau khi bị Nguyễn gia đuổi đi nhất định sẽ sa sút và đáng thương lắm, hiện tại xem ra người ta là cầu còn không được kia kìa.
" Đúng rồi." Cô nàng nhớ tới cái gì đó, " Nếu đã với bên đó đoạn tuyệt quan hệ, cậu có cần đổi họ tên về lại không ?"
Nguyễn Đại do dự lúc, lắc lắc đầu, " Không gấp, học xong cấp ba rồi tính tiếp, các bạn trên lớp đều gọi quen cái tên này rồi, đột nhiên sửa lại rất đột ngột."
Ban đầu Nguyễn gia vốn chỉ muốn sửa họ của cô, tên thì vẫn giữ lại tên cũ của mình, nhưng cứ như vậy cái tên Tô Nhuyễn Nhuyễn liền biến thành Nguyễn Nhuyễn Nhuyễn, đọc lên không được thuận miệng lắm, Nguyễn Đạm Trác bèn dứt khoát sửa lại toàn bộ.
Nhiều năm như vậy, Nguyễn Đại cũng nghe quen luôn rồi.
Hạ Oánh Tây thở dài :" Vậy còn tiền ba mẹ cậu để lại cậu tính lấy về như thế nào? Dượng của cậu sẽ không dễ dàng trả lại đâu."
" Ngày mai tớ đi tìm luật sư tư vấn một chút." Nguyễn Đại nói, " Con người ông ta rất coi trọng sĩ diện, chắc sẽ không đến nỗi phải xé rách mặt và ầm ĩ với tớ trên tòa án khiến ai ai cũng biết đâu, dù sao kết quả xấu nhất chính là gặp nhau trên tòa mà thôi."
Hạ Oánh Tây ngáp một cái :" Vậy thì ngủ sớm chút đi, ngày mai cậu có rất nhiều công chuyện cần phải làm mà."
" Ừ." Nguyễn Đại tắt đèn, " Ngủ ngon."
*
Chủ nhật vừa hay không cần phải đi học, dư giả cho Nguyễn Đại thời gian một ngày, cô lên mạng xem tin tức nhà cho thuê trước, định vị gần khu vực trường học, bởi vì trong tay có tiền, cô căn bản không cần lo lắng đến vấn đề giá cả thuê không nổi, nhà nào nhìn thoải mái liền chọn nhà đó, không để ý giá cả.
Song tùy tiện chọn một nhà, nhấn vào và trò chuyện với chủ nhà, đã hòm hòm quyết định chuẩn bị tới giai đoạn đi xem nhà, chủ nhà mới đột nhiên hỏi tới tuổi tác của cô :" Đúng rồi, cô gái nhỏ, cháu bao nhiêu tuổi rồi ?"
Nguyễn Đại :" 17."
" Còn chưa thành niên ?" Chủ nhà giật mình, " Thế thì không được không được, phòng ốc không thể cho cháu thuê, pháp luật có quy định không thể cho thuê nhà cho trẻ vị thành niên, cháu không phải bỏ nhà đi bụi đó chứ? Nếu như thực sự muốn thuê, củng cần thiết phải có chữ ký của người giám hộ mới được !"
" ...... Còn có kiểu này ?"
Nguyễn Đại vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói này, bèn đi Baidu tìm hiểu chút, quả thực là có, văn bản pháp luật có quy định trẻ vị thành niên không được phép thuê mướn phòng nhà ở, nhưng loại chuyện này không bị phát hiện thì không sao, ai mà ăn no rững mỡ đi bao đồng chuyện người ta chứ.
Cô lại không chết tâm đi hỏi mấy căn nhà, nhận được đáp án đều giống như nhau, đều không muốn chịu trách nhiệm, dù sao trẻ vị thành niên rủi ro gặp chuyện quá cao.
Nguyễn Đại rất buồn bực.
Hạ Oánh Tây gặm một quả táo nhìn một chút, " Nếu không thì dứt khoát cậu ở trường đi, còn một năm nữa cậu mới tròn 18 tuổi, đủ rồi."
" ...... Ừm, cũng chỉ có như vậy thôi." Nguyễn Đại thở dài, ở ký túc xá trường lúc bắt đầu thì cô đã nghĩ qua, nhưng mà như vậy thì quay video gì đó không được thuận tiện cho lắm, dẫu sao tổ hợp đông người sẽ phát sinh ra mâu thuẫn lớn.
Không cón cách nào khác, Nguyễn Đại quyết định ngày mai về trường học rồi mới yêu cầu ở ký túc xá trong trường, sau đó đứng dậy thay quần áo.
" Cậu cần đi ra ngoài ?" Hạ Oánh Tây thấy vậy liền hỏi.
" Ừ." Nguyễn Đại thay xong quần áo, " Đến văn phòng luật sư xem thử."
Cô tìm một văn phòng luật sư tương đối có tiếng tăm, tiếp đón cô là một cô gái trẻ tuổi, mặc bộ Tây trang, đeo một gọng kiếng vàng, rất có tướng tá của một tinh anh.
Chị ấy đánh giá Nguyễn Đại, cất tiếng đầu tiên chính là :" Chào em, xin hỏi em năm nay bao nhiêu tuổi ?"
Nguyễn Đại cảm thấy hôm nay thật là dùng dằng với cái vấn đề tuổi tác mà, lẽ nào xã hội của người lớn đều như thế sao?
" Em vừa tròn 18." Cô bịa đặt.
Luật sư :" Có thể cho chị xem căn cước của em một lát được không ?"
"......" Nguyễn Đại từ bỏ giãy giụa, " Được rồi, em mới 17, chẳng lẽ luật sư với quán nét đều như nhau còn hạn chế độ tuổi nữa ?"
Luật sư nhoẻn miệng cười, rót cho cô một ly nước :" Cái này ngược lại thì không có, chị chính là chỉ hỏi chút mà thôi, em nói rõ tình huống của em trước đi."
Thế là Nguyễn Đại liền đem chuyện Nguyễn gia chiếm đoạt di sản của ba mẹ đơn giản nói một lượt.
Luật sư như đang suy nghĩ.
" Chị cảm thấy em có thể thắng kiện không ?" Nguyễn Đại liếm liếm đôi môi khô khốc, uống ngụm nước.
" Nếu như có chứng cứ, di thư của ba mẹ em để lại, còn có các giấy tờ chứng minh nơi ba mẹ em trước đây làm việc ở cơ quan công an cùng với bộ phận tương quan trong chính phủ, muốn thắng cũng không khó." Luật sư chầm chậm nói, " Vấn đề là em chưa thành niên, bọn họ hoàn toàn nói tâm trí em chưa đủ thành thục, thay em bảo quản tiền bạc, chưa được cấu thành hành vi xâm chiếm tài sản, cho nên chị kiến nghị em đi kiện, cũng phải đợi đến sau khi thành niên."
" Hơn nữa em còn đang đi học." Chị ấy nói, " Kiện tụng là một chuyện vô cùng hao tốn thời gian và tinh lực, tốt nghiệp cấp ba đang gần kề, nếu như không đi tới bước đường cùng thì tốt nhất là em nên chuyên tâm học hành trước cái đã."
" Nhưng mà em muốn nhanh chóng lấy được tiền." Nguyễn Đại nhìn chị ấy , " Chưa thành niên thì nhất định không có phần thắng đúng không ?"
Luật sư :" Chỉ cần bọn họ vẫn là người giám hộ của em thì rất khó."
" Vậy nếu như em xung đột với quan hệ nhận nuôi của bọn họ thì sao ?" Nguyễn Đại không nghĩ ngợi nói.
Luật sư ngây người, nhìn thẳng ánh mắt bình tĩnh của cô gái, khuôn mặt ngây thơ mang theo sự thành thục không hợp với lứa tuổi.
" ...... Đương nhiên có thể, nếu như hai bên đều đồng ý có thể thỏa thuận giải trừ." Luật sư gật gật đầu, " Nhưng nếu như ba mẹ nuôi của em không đồng ý, em là vị thành niên, không thể để đơn tố tụng, trừ khi có vấn đề về ngược đãi."
Nguyễn Đại nghĩ nghĩ, " Bức hôn có tính không ?"
" Tình tiết coi như nghiêm trọng, ví dụ như bọn họ giam cầm em, hoặc đối với em tạo thành tổn thương thực tế, hoặc sự thật của việc bức hôn này, toà án chỉ tin vào chứng cứ." Luật sư trần thuật sự thật.
Trong lòng Nguyễn Đại đã có tính toán, hơi mỉm cười gật đầu, " Cảm ơn, em biết rồi, em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Sau đó liền đi.
Trước khi tới đây co liền biết tuổi tác là một nhát dao, Nguyễn Đạm Trác tốt xấu cũng là cha nuôi trên danh nghĩa của cô, đâu thể nói kiện là kiện được.
Dẫu sao ông ta chưa ngược đãi cô bao giờ, nên ăn nên mặc đều không thiếu, ông ta cho tiền tiêu vặt tuy ít, nhưng so với những gia đình bình thường mà nói thì cũng được xem như ok rồi.
Tòa án sao có thể vì chút chuyện rách nát này mà giải quyết mối quan hệ thu nhận của bọn họ chứ.
Nguyễn Đại không thèm nghĩ nữa.
Vì vậy, trước khi thành niên, hi vọng bọn họ có thể thành thật một chút, đừng tác oai tác quái nữa đi.
*
Nguyễn Đại tạm thời đem chuyện của Nguyễn gia nén xuống, đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, không thiếu một năm này, giống như chị luật sư nói, việc quan trọng trước mắt chính là học tập, vì Nguyễn gia mà đem chính mình tâm thần bất ổn, vậy mất nhiều hơn được.
Ngày thứ hai, cô giống ngày thường đi đến trường, sớm sớm đi vào phòng học, ngồi ôn bài ở chỗ mình.
May có cô mà Hạ Oánh Tây lần đầu tiên tới sớm như thế, nằm bò trên bàn ngủ.
Trong lớp các bạn học dần dần nhiều hơn.
Lúc Chu Diệu tới lớp, nhìn thấy Nguyễn Đại cách không xa đang ngồi ngay ngắn, theo bản năng thở phào nhẹ ra, hắn không chút chần chừ, trực tiếp sải bước đi qua, giọng khàn khàn hỏi cô :" Bây giờ cô đang ở đâu ?"
" Anh hỏi cái này làm gì ?" Nguyễn Đại quái lạ ngẩng đầu nhìn hắn, " Lại mắc mớ gì tới anh."
Chu Diệu phát nghẹn, đang cố gắng vơ vét lý do, Nghiêm Thâm Xuyên lúc này cũng tới lớp.
Cậu trông thấy Chu Diệu đứng cạnh Nguyễn Đại, đôi mắt hơi trầm xuống, bình tĩnh đi qua :" Xin nhường đường, cậu chặn chỗ của tôi rồi."
Chu Diệu ngay tại chỗ muốn lên cơn, nhưng người ta lại chẳng nói gì sai cả, chỗ này vốn là chỗ của cậu, thế là nhẫn nhịn, mặt không cảm xúc dịch sang bên cạnh một bước, trơ mắt nhìn Nghiêm Thâm Xuyên ở bên cạnh Nguyễn Đại ngồi xuống.
Nghiêm Thâm Xuyên bỏ cặp xuống xong, lập tức quay qua Nguyễn Đại, nét mặt có chút ngưng trọng, " Cậu dọn khỏi Nguyễn gia rồi ?"
" Đúng vậy, sao cậu biết ?"
Cùng thái độ đối với Chu Diệu hoàn toàn bất đồng, giọng điệu Nguyễn Đại hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nghiêm Thâm Xuyên chậm rãi nói :" Bài tập của cậu rơi ở nhà mình, mình đi qua nhà tìm cậu, nhưng không thấy cậu đâu ...... Chủ nhật này cũng không có ở đó, sau đó nghe mẹ cậu nói cậu ra ngoài ở rồi."
Nói xong, cậu hỏi câu rất giống Chu Diệu y hệt :" Bây giờ cậu ở đâu ?"
Lần này Nguyễn Đại trả lời vô cùng mượt mà :" Tạm thời ở ké nhà Hạ Oánh Tây, tính lát nữa đi tìm giáo viên yêu cầu ở ký túc xá trường."
Chu Diệu :"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.