Bách Luyện Thành Thần

Chương 502: Nhận Một Gậy

Ân Tứ Giải Thoát

12/11/2024

Trong thế giới võ giả, luật rừng giống như luật ngọc, ở các mặt đều sẽ thể hiện.

Thực lực ngươi đủ mạnh, vậy thì ngươi chính là trời, thực lực ngươi đủ mạnh, tất cả mọi người sẽ cúi đầu trước ngươi, ngươi là đủ mạnh. Cho dù ngươi chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen cũng sẽ có người phụ họa!

Tất cả tiền tài, quyền lợi, địa vị đều phải có thực lực cường đại để bảo đảm.

Nếu một võ giả nào đó có được một muội muội của Tử Cực Âm Thể, tin tưởng hắn sẽ cam tâm tình nguyện hai tay dâng cho Thôi Tà, chỉ cần có thể mưu cầu Thôi Tà che chở, hoặc là ban thưởng một chút, như vậy hắn sẽ được lợi vô cùng.

Nhưng mà hôm nay, La Chinh nhỏ yếu giống như con kiến đứng ở trên đấu trường rách nát không chịu nổi chứng minh hai chữ, tôn nghiêm!

Cho dù Thôi Tà thân là người mạnh nhất Trung Vực, La Chinh cũng không có chút dấu hiệu cúi đầu, thời điểm giết chết Tư Diệu Linh, hắn cơ hồ không có chút do dự nào.

Đối mặt với sự nổi giận của Thôi Tà, trên mặt La Chinh cũng không có chút gợn sóng nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào La Yên, muội muội hắn quan tâm nhất.

Gió, càng lúc càng lớn.

Thiên địa nguyên khí cũng xao động bất an.

"Rầm rầm..."

Khối Huyền Vũ Nham dưới chân Thôi Tà sớm đã hiện đầy vết nứt, lúc này đang sụp đổ từng vòng từng vòng.

Sát ý hung hăng ấp ủ trong thân thể Thôi Tà, đó là một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, sắc mặt La Yên có chút đỏ lên. Bởi vì tay Thôi Tà không tự chủ dùng sức siết chặt cổ của nàng, vì hút vào càng nhiều không khí, ngực của nàng phập phồng rất nhanh.

Thôi Tà không nghĩ tới La Chinh thật dám giết Tư Diệu Linh, tiểu tử này tựa hồ hoàn toàn không biết e ngại là cái gì?

Đường đường Trung vực đệ nhất nhân, Sinh Tử cảnh cường giả, hắn vượt qua ba lần sinh tử đại kiếp, thế mà sẽ lật thuyền ở trong mương, sẽ thua ở trên tay một tiểu gia hỏa Chiếu Thần cảnh! Tuổi xương của hắn thậm chí chỉ có mười tám tuổi, đối với Thôi Tà sống mấy trăm năm mà nói, trẻ tuổi phảng phất như là trẻ con!

Tay Thôi Tà rất muốn dùng sức bóp xuống, chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức, cổ La Yên yếu ớt sẽ bị hắn vặn nát bấy, nhưng vì gom đủ ba Tử Cực Âm Thể, hắn đã hao phí mấy chục năm thời gian.

Tư Diệu Linh chết rồi, nếu là lại giết La Yên, Thiên Ma Hợp Hoan Đại Trận không biết phải đợi tới khi nào...

Sinh Tử Cảnh phải đối mặt với đại kiếp nạn sinh tử, đại trận Thiên Ma Hợp Hoan này chính là căn bản để hắn đột phá Sinh Tử Cảnh, thành tựu Thần Hải Cảnh. Nếu không cách nào trù bị đủ ba vị tử cực âm thể, rất có thể hắn sẽ chết dưới một lần thiên kiếp nào đó, đời này cũng vô vọng bước vào thần hải!

"Nếu ngươi đã giết Tư Diệu Linh, vậy ngươi cũng chết đi!" Thôi Tà để La Yên qua một bên, trực tiếp từ trên đài cao bước xuống, lăng không đạp bước, đi về phía đấu trường.

"Thôi Tà huynh, nghĩ lại việc này đi!" Trên mặt Thạch Khắc Phàm không còn vẻ vui cười nữa.

"Người ngăn ta chết." Thôi Tà vừa bước đi nặng nề trên không trung, vừa lạnh lùng nói.

"Ong ong ong..."



Một bức tường băng cao mấy trượng xuất hiện ở rìa sân đấu, Huyền Băng đại kích nằm ngang sau lưng Ninh Vũ Điệp, vẻ mặt nàng kiên quyết, "La Chinh, là đệ tử Vân Điện ta."

Thôi Tà cười lạnh nhìn Ninh Vũ Điệp: "Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi nên nhường một bên, ngươi... không đủ ta đánh!"

"Thì đã sao?" Ninh Vũ Điệp không hề sợ hãi, một con Băng Phượng từ đằng xa bay tới, dừng ở trên vai Ninh Vũ Điệp, con Băng Phượng kia cũng lộ vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thôi Tà.

"Đồ đệ của ta không đủ cho ngươi đánh, chắc lão thân cũng không đủ cho ngươi đánh?" Một giọng nói già nua vang lên, tiếp đó trong hư không xuất hiện bóng dáng của một vị cao vút, chống gậy đi tới, bước chân của bà lão này rất chậm nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ dịch vài bước đã đứng trước mặt Ninh Vũ Điệp.

"Sư phụ..." Thấy sư phụ tới, Ninh Vũ Điệp sợ hãi hô.

Bà lão hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vũ Điệp, kỳ thật bà lão đối với cách làm của Ninh Vũ Điệp vô cùng bất mãn. Dù sao Ninh Vũ Điệp làm như vậy chẳng khác nào đi theo La Chinh, đem trọn Vân Điện vào trong hố lửa!

Nhưng dù sao Ninh Vũ Điệp cũng là ái đồ của nàng, La Chinh sống chết nàng không quan tâm, nhưng Ninh Vũ Điệp lại không thể xảy ra chuyện gì.

"Ngọc bà bà." Thôi Tà lắc đầu: "Ngươi đúng là không đủ cho ta đánh."

Sư phụ Ninh Vũ Điệp, điện chủ đời trước của Vân Điện cũng là cường giả Sinh Tử Cảnh, nhưng sau khi Ngọc bà bà tiến vào Sinh Tử Cảnh chỉ vượt qua một lần thiên kiếp. Huống chi bà tuổi tác đã cao, khí huyết suy bại, không thể nào là đối thủ của Thôi Tà.

Ngay khi giằng co, lại có một thanh âm so với Ngọc bà bà càng thêm già nua xuất hiện: "Đại hội Võ đạo, sinh tử đều tuân theo thiên mệnh, đây là quy củ mà Thiên Hạ Thương Minh ta lập ra mấy trăm năm, Thôi Tà, ngươi không phải không biết quy củ này chứ?"

Thôi Tà vì sao phải dùng bước chân chậm như vậy để đi đường?

Mục tiêu của hắn chính là thăm dò.

Ở đây có thể làm cho Thôi Tà chân chính có chút cố kỵ, chỉ có một mình Ngọc bà bà, một người khác chính là thiên cổ cự đầu sống hơn một ngàn bảy trăm tuổi của Thiên Hạ Thương Minh!

Về phần Thanh Hư đạo nhân cùng quán chủ Huyền Âm quán, đối với Thôi Tà mà nói có lẽ có chút phiền phức. Bất quá chuyện này cùng tông môn bọn họ không quan hệ, bọn họ sẽ không nhúng tay.

Không nghĩ tới vị thiên cổ cự đầu trong Thiên Hạ thương minh kia vẫn ra mặt.

Thôi Tà cau mày lại.

Nếu như luận đơn đả độc đấu, những tông chủ tứ phẩm tông môn này, tông chủ ngũ phẩm tông môn. Cho dù là thiên cổ cự đầu của Thiên Hạ Thương Minh, hắn cũng có nắm chắc thắng được, nhưng để cho một mình hắn đối phó những người này...

Cho dù là ba minh chủ mập mạp hợp lực, Thôi Tà cũng có chút phiền phức. Huống chi còn muốn gia nhập một Ngọc bà bà, còn có lão yêu quái hơn một ngàn tuổi kia?

"Giết người của ta mà không cần trả giá đắt?" Thôi Tà thản nhiên nói, hắn đúng là người đứng đầu Trung vực, thế nhưng đối mặt với cường giả vây quanh Thiên Khải Thành, hắn cũng không thể không chịu thua!

"Nợ máu trả bằng máu, nhưng mâu thuẫn trong sân đấu, đừng giải quyết trong Thiên Khải thành ta. Ra khỏi Thiên Khải thành, không ai ngăn cản ngươi." Ông lão của Thương Minh Thiên Hạ khoanh chân ngồi, lơ lửng giữa không trung, ông lão này ăn mặc hết sức mộc mạc, chỉ có một bộ áo trắng mộc mạc, hơn nữa bộ áo trắng này còn có rất nhiều miếng vá, có vẻ như đã mặc một bộ quần áo cũ nhiều năm.

"Vậy sao?" Thôi Tà nhe răng cười một tiếng, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Ninh Vũ Điệp cười nói: "Ta rất hứng thú tiêu diệt Vân Điện, thế nào?"

"Đó là chuyện của ngươi." Ông lão đáp.



"Tốt," Thôi Tà quay đầu lại, lại sai sử hai vị hạ nhân, lên trên đài thi đấu liệm thi thể Ti Diệu Linh, lại mang theo La Yên cùng một nữ tử khác, đang muốn phiêu nhiên rời đi.

"Chờ một chút." Giọng La Chinh lại vang lên.

Thôi Tà quay đầu lại, nhìn chằm chằm La Chinh.

"Ngươi sẽ không giết La Yên chứ?" La Chinh hỏi.

Thôi Tà cười lạnh một tiếng, lại không đáp lại, tựa hồ La Chinh căn bản không đủ tư cách hỏi hắn vấn đề này.

Người đi rồi, áp lực vẫn còn.

Thôi Tà hắn cô đơn một mình, hôm nay Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh đắc tội hắn, sợ là phải đối mặt với sự trả thù của hắn.

Vì một tiểu gia hỏa Chiếu Thần cảnh, có lời không? Mọi người đều không hẹn mà cùng suy tư chuyện này.

Tiếu lão triệt tiêu màn sáng kết giới, nhìn một mảnh hỗn độn so đấu đài, thần sắc cũng thập phần khó coi, so đấu trường còn xấu như vậy, kế tiếp chiến đấu còn muốn tiến hành sao?

Nhưng mà vừa mới triệt tiêu màn sáng, Ngọc bà bà lại đột nhiên bước ra một bước, chỉ một bước này, Ngọc bà bà đã đi tới trước mặt La Chinh, quải trượng trong tay đã quét ngang trên ngực La Chinh!

"Bành!"

La Chinh trúng một quải trượng bay ngang ra ngoài, nặng nề nện vào một bên đài cao, toàn bộ thân thể đều khảm vào trên đài cao, chung quanh hắn đã tràn đầy vết rạn.

"Sư phụ..." Thấy La Chinh đã trúng chiêu của sư phụ, Ninh Vũ Điệp nhỏ giọng hô.

"Thôi Tà tuyệt không phải người giỏi về chuyện này, Vân Điện ta ngày sau chắc chắn sẽ đối mặt hắn trả thù vô tận, làm sao có thể sống yên ổn? Làm sao phát dương quang đại?" Gương mặt già nua kia của Ngọc bà bà nổi giận đùng đùng nói.

La Chinh từ trong đài cao chui ra, nghiêm mặt nói: - Lúc trước ngươi nói cho ta biết Tư Diệu Linh sẽ xuất hiện ở đại hội võ đạo!

"Ta không để Ninh Vũ Điệp đẩy mình vào! Kéo Vân Điện vào!" Ngọc bà bà tức giận nói.

Ngày đó Ngọc bà bà xem mình đi giết Tư Diệu Linh, nhưng không ngờ Ninh Vũ Điệp sẽ xuất hiện!

Nếu không phải Ninh Vũ Điệp phải đối mặt Thôi Tà, Ngọc bà bà đồng dạng cũng sẽ không ra mặt, La Chinh quả thực ưu tú! Nhưng so sánh với Thôi Tà càng thêm đáng sợ! Đơn độc một cái Vân Điện, căn bản không có khả năng đối kháng Thôi Tà, ngày sau Thôi Tà tìm tới cửa, Vân Điện hắn ứng phó như thế nào?

Nhưng Ngọc bà bà lại là đối tượng kỳ quái, dù sao La Chinh cũng không có cầu Ninh Vũ Điệp ra mặt, mà là Ninh Vũ Điệp nhất định phải đứng trước La Chinh đắc tội Thôi Tà.

Kỳ thật Ngọc bà bà cũng biết, chuyện hôm nay không thể trách La Chinh, là Ninh Vũ Điệp nhất định phải ra mặt góp một cước. Nhưng từ trước đến nay bà ta yêu thương đồ đệ này, một bụng tức giận nào chịu trút lên người Ninh Vũ Điệp? Chỉ có thể phát tiết lên người La Chinh.

Tương đương với việc Ninh Vũ Điệp cứu La Chinh một mạng, La Chinh giúp Ninh Vũ Điệp chịu một quải trượng, tính đi tính lại La Chinh vẫn kiếm lời. Nếu như tính toán Hồng Mông Thiên Cương chịu quải trượng này sinh ra, La Chinh sẽ kiếm được nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook