Quyển 2 - Chương 48: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau
Huyễn Vũ
13/03/2013
"Lâm mỗ không có hứng thú, phu thê hiền huynh tìm người khác vậy! " Lâm Hiên trầm ngâm rồi từ chối.
Vẻ mặt đầy chờ đợi của hai người thay bằng sự thất vọng, bạch y thư sinh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Đạo hữu có thể suy nghĩ thêm chăng?"
"Không cần nhiều lời."
Lâm Hiên phất nhẹ tay áo không thèm để ý đến hai người, hóa thành một đạo độn quang biến mất nơi phương xa.
Chỉ thấy khí chất văn nhã trên người thư sinh kia tan biến, vẻ mặt âm lệ hung tợn nói: "Không ngờ cá không cắn câu, đáng giận!"
"Tiểu tử này thật quá giảo hoạt, nhưng chỉ bằng chúng ta không phải đối thủ của Âm Quỷ thượng nhân, mà Huyền Hỏa Thần Châu trong tay hắn …" Tựa hồ nói tới chỗ quan trọng, âm thanh của hồng y thiếu phụ càng nhỏ dần.
"Không sao, chúng ta sẽ thả câu các con cá khác, hiện phải chờ thêm vậy."
"Ừm."
Cách đó hơn mười dặm, nghe xong đối thoại, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo.
Trước giờ cũng chỉ hắn tính kế với kẻ khác chứ nào có ngược lại, cặp song tu đạo lữ này ra vẻ thù sâu như biển với Âm Quỷ thượng nhưng bên trong còn điểm huyền diệu.
Thừa lúc hai người không để ý, hắn đã thi triển một tiểu pháp thuật nhỏ bám trên người bọn họ.
"Huyền Hỏa Thần châu..."
Rrên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Liền lấy ra một viên Ẩn linh đan phục dụng vào, thu liễm khí tức rồi lặng lẽ trở lại.
Hắn tìm được một động phủ cách hai người kia không xa, mỗi ngày ngồi luyện khí tĩnh tọa đồng thời giám sát động tĩnh của bọn họ.
Cứ như vậy mười ngày đã trôi qua. Đôi phu phụ kia mỗi ngày đều ở đó ôm cây đợi thỏ, dùng lời lẽ dụ hoặc những kẻ khác.
Tất nhiên nếu dụ những kẻ có pháp lực thấp thì vô dụng còn tu vị cao thì khó khống chế, rốt cục cũng có ba người chịu giúp đỡ gồm hai nam và một nữ. Một lão giả chừng ngũ tuần là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, còn hai người còn lại niên kỷ khá trẻ, là một đôi huynh muội Trúc Cơ Sơ kỳ xuất thân từ một gia tộc tu tiên.
Lúc này đám người quyết định hành động. Lâm Hiên cẩn thận che dấu hành tung, độn quang theo sau.
Trải qua hơn một ngày phi hành, mãi đến khi sắc trời mờ tỏ năm người mới đáp xuống một nơi hoang vu,
Đây là một chỗ hẻo lánh, bao quanh là mấy chục ngọn núi lớn nhỏ, trải dài như vô tận.
"Mọi người cẩn thận, động phủ lão ma cách đây không xa" Vẻ mặt bạch y thư tỏ ra sinh ngưng trọng nhắc nhở.
"Hai vị chắc chắn là Âm Quỷ thượng nhân không có đồng bọn?"
Thanh niên họ Phó có chút khẩn trương, tuy hắn bị lời lẽ ngon ngọt của hai người dụ tới nhưng hiện tại có chút sợ hãi, hung danh đáng sợ như vậy nếu rơi vào tay đối phương, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
"Đạo hữu không cần lo lắng, lão ma vô cùng hung ác, trước nay chỉ đơn thân hành sự. Với thực lực năm chúng ta diệt sát hắn vốn rất dễ dàng, phu phụ chúng ta chỉ cần báo được đại cừu, còn bảo vật hắn thu thập được tất cả xin tặng ba vị đạo hữu."
"Hừ, chuyện bảo vật để sau nói. Âm Quỷ thượng nhân này làm nhiều điều ác, hôm nay chúng ta phải thế thiên hành đạo." Lão giả với vẻ mặt đạo mạo trang nghiêm nói, tuy nhiên ánh mắt chớp chớp không dấu nổi sự dối trá.
" Khi nào chúng ta động thủ?"
" Thong thả, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, lão quái này một thân quỷ tu, ban đêm thực lực của hắn tăng thêm ba thành, ban ngày chúng ta mới vây công hắn"
Đám người không có ý kiến liền chia ra mà nghỉ, Lâm Hiên ở cách vài dặm cũng chìm sâu vào nhập định.
Hừng đông vừa rạng, dưới sự dẫn dường của bạch y thư sinh, đám người liền bay tới một ngọn núi hoang bên trái. Ngọn núi này cao khoảng hơn hai ngàn thước, thảm thực vật thưa thớt, thỉnh thoảng lại thấy xương trắng của động vật. Khắp nơi tràn ngập khí tức âm u quỷ dị.
" A! "
"Có chuyện gì vậy? " Nghe tiếng kinh hô đám người vội tăng cường đề phòng, phát ra thần thức quan sát nhưng không thấy điều gì bất ổn, liền khó hiểu đưa nhìn thiếu nữ tên là Phó Thiến kia.
Phó Thiến đỏ mặt ngượng ngùng nói : "Ta chỉ ngạc nhiên sao Âm Quỷ lão ma không thiết lập cấm chế cảnh giới tại quanh động phủ?"
Hai người còn lại cũng lộ mặt hoài nghi.
"Ha ha, mọi người không cần đa tâm, cừu nhân của lão ma vốn vô số, đương nhiên không thể đi phường thị mua cấm chế, mà hắn lại không thông thạo kỳ nghệ này."
"Ra là thế."
"Chính thế nên hắn mới kiến tạo động phủ tại nơi hoang vu này, phu phụ ta đã tốn rất nhiều tâm lực mới tìm được"
Nghe vậy sự ngờ vực tạm lắng, lão giả gọi là Phùng Viễn hung hăng nói: "Vậy còn chờ cái gì? Chúng ta nhanh đi tiêu diệt lão ma. "
Nói xong lão liền bay tới phía trước, đám người liếc mắt nhìn nhau tiếp tục theo sau.
Một lát sau một đạo thanh quang cũng hạ xuống nơi này, quang hoa tán đi lộ ra một thiếu niên tướng mạo bình phàm.
Nhìn thân ảnh những người kia mờ dần Lâm Hiên nhíu mày, trầm ngâm một lát liền đem gọi tiểu nha đầu bay ra, hạ giọng phân phó vài câu.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi gật đầu, thân ảnh trở nên mơ hồ trong không gian. Lâm Hiên chậm rãi theo sau những người kia.
Một lúc sau năm người đã lẻn tới trước động phủ Âm Qủy thượng nhân, nơi này vô cùng tiêu điều hoang phế, không có một gốc cây ngọn cỏ.
"Kẻ nào lớn mật dám xông vào động phủ của bổn tọa? "
Chỉ nghe trong động truyền ra thanh âm mang theo sự tà dị chấn động tâm phách.
"Cẩn thận, là Mê hồn Ma âm thuật của lão ma, mọi người nhanh vận pháp lực bảo trụ tâm tầm"
Bạch y thư sinh vội nhắc nhở, trên mặt thoáng chút tiếc nuối, vốn định đánh lén chiếm tiên cơ nhưng không ngờ lão ma lại cơ cảnh như vậy.
Ầm ầm! Nương theo âm thanh như sấm sét một đạo độn quang từ trong động khẩu bay ra, nhìn nam tử vừa hiện thân, lão giả cùng Phó thị huynh muội đều lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Thật không ngờ Âm quỷ thượng nhân ác danh đầy mình lại là một nam tử niên kỷ mới ngoài tam tuần, tay cầm một cây chiết phiến anh tuấn tiêu sái, vận bộ y phục hoa lệ.
"Mọi người đừng để vẻ ngoài lão ma lừa gạt, hắn chính là Âm Qủy thượng nhân, dù hắn có hóa thành tro thì phu phụ chúng ta cũng nhận ra"
Hồng y thiếu phụ nghiến răng quát rồi đem cây trâm cài tóc tháo xuống ném lên không, nó nghênh phong biến dài tới hơn ba trượng, hướng về Âm Quỷ thượng nhân đánh tới. Những kẻ khác cũng nhanh chóng xuất ra Linh Khí vây công.
"Hừ, muốn chết!"
Trong mắt Âm Quỷ thượng nhân hiện lên một tia tàn khốc, há miệng phun ra một thanh quỷ xoa thân đỏ như máu, phía đầu chẻ thành hai mũi ngạnh sắc nhọn, hai tay hắn bắt pháp quyết đồng thời quát lớn:
"Phân".
Nhất thời quỷ xoa từ một thành hóa hai, hai thành bốn, bốn hóa thành tám, năm thanh bay ra đón đỡ Linh Khí của đám người, còn lại ba thanh khiến đám người hoảng hốt.
"Mọi người không nên hoảng loạn, pháp thuật này tuy lợi hại nhưng tiêu hao rất nhiều tinh lực, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực chắc chắn sẽ tru sát được hắn."
"Tướng công nói không sai, chẳng lẽ với thực lực của năm người chúng ta lại không thể thu thập được một gã quỷ tu Trúc Cơ kỳ sao? " Hồng Y thiếu phụ cũng lên tiếng.
Phó thị huynh muội và Phùng lão giả nghe vậy tinh thần đại chấn, lập tức dồn pháp lực điên cuồng tấn công.
Trên mặt Âm Quỷ thượng nhân vẫn cười lạnh khẽ nhún vai, lệ khí quanh người cực thịnh đem chiết phiến trong tay tế lên, chỉ thấy mặt trên có vẽ hình một lệ quỷ dữ tợn.
Âm Quỷ thượng nhân đánh ra một đạo pháp quyết lên mặt chiết phiến, quỷ ảnh lập tức sống lại. Chỉ thấy nó cao tới hơn ba trượng, đầu có một chiếc sừng nhọn cùng cặp mắt to như cái đấu, bộ dáng vô cùng hung hãn.
Hồng Y thiếu phụ nhìn ra điểm không ổn, vội tung tiếp một kiện Linh Khí là một chiếc vòng ngọc đánh tới.
Có điều Quỷ ảnh liền há cái mồm to như chậu máu phun ra một đạo hắc vụ. Ngọc hoàn vừa dính vào liền bị mất đi linh tính, chỉ quay tròn tại chỗ.
"Không ổn, là tàn phách của Ảnh Sát Qủy."
Ảnh sát quỷ là một trong các ác quỷ nổi danh tại Âm ti giới được tu quỷ giả vô cùng yêu thích, nó có thể phun ra âm sát chi khí làm ô uế Linh Khí của địch nhân.
"Hừ, xem ra ngươi cũng có vài phần nhãn quang"
Tuy bị vây công nhưng vẻ mặt của Âm quỷ thượng nhân vẫn tỏ ra tiêu sái, căn bản không để địch nhân vào đâu.
"Ác quỷ này không thể dùng Linh Khí công kích, mau dùng pháp thuật diệt nó. "
Lão giả họ Phùng có lẽ đã nghe qua quỷ vật này, sắc mặt trắng bệch vội lên tiếng nhắc nhở. Những kẻ khác không dám chậm trễ, từ trong ngực lấy phù lục vận chuyển linh lực đem tế ra.
Ầm ầm những tiếng nổ như sấm động, xem lẫn bên trong là vô số các đạo hào quang như sét giật lên không ngừng.
Song phương đánh tới chấn động một vùng nhưng không ai để ý, có một thiếu niên đang lặng lẽ đến gần.
Sắc mặt Lâm Hiên lạnh lùng quan sát chiến cuộc. Nhìn qua thì năm người chiếm thượng phong nhưng Âm Quỷ thượng nhân lại không để bọn họ vào mắt.
Lâm Hiên cẩn thận che dấu hành tung, chừng sau một khắc thần sắc chợt động vươn tay ra đón một đoàn sương mù vừa xuất hiện, bên trong có một thân ảnh cao chỉ một tấc, dung mạo giống hệt Nguyệt Nhi.
"Thiếu gia, ta kiểm tra qua, động phủ này không có cấm chế, người có thể yên tâm đi vào."
"Ừm"
Lâm Hiên gật đầu, cẩn thận dùng thần thức quét qua thêm, đúng là không có gì bất ổn, hắn lấy Bích Tuyết Hoàn cầm ra đề phòng rồi mới đi vào.
Ẩn nấp thuật trong Cửu Thiên Huyền Công cực kỳ thần diệu, Âm Quỷ thượng nhân cùng mấy tu tiên giả đánh tới náo loạn, nên không phát hiện có người lặng lẽ tiến nhập vào động phủ.
Trong này rộng lớn âm u, còn có một cỗ hàn khí khiến người cực kỳ khó chịu. Lâm Hiên khẽ vi động đầu vai, quanh thân xuất hiện một lồng sáng màu xanh nhạt, cảm giác khó chịu mới biến mất.
"Trách không được hắn chọn nơi này làm động phủ".
"Thiếu gia, vì sao?"Tức thời Nguyệt Nhi nhịn không được chui ra bay lượn ở chung quanh, bộ dáng vô cùng hưng phấn: "Ta cảm giác ở nơi này thật thoải mái"
"Nơi này chính là một âm mạch"
Âm mạch tương tự như linh mạch, là nơi có âm khí dày đặc, so với linh mạch thì hiếm hơn nhiều.
Đối với phàm nhân cùng tu tiên giả, ở tại âm mạch sẽ hại đến thân thể, trong thời gian dài sẽ bị âm khí xâm nhập. Còn quỷ tu ở âm mạch tu hành có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Lâm Hiên dùng thần thức tìm tòi khắp động phủ rồi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Cả tòa động phủ trừ một gian mật thất giam giữ vài nữ tử bị thiết hạ cấm chế thì không còn gì khác. Xem ra lời đồn Âm Quỷ thượng nhân tham hoa háo sắc, am hiểu thái bổ thuật là không ngoa. Như vậy hẳn đối phương đã mang theo công pháp kia bên người. Muốn lấy được không còn cách nào khác ngoài việc phải tiêu diệt hắn.
Trên mặt Lâm Hiên lộ chút do dự, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm trận phù.
Đây là hắn mua được trong phường thị trong Thiên Ma Thành, Lâm Hiên vận chuyển linh lực, trận phù không gió mà tự bốc cháy hóa thành một đồ án bát quái nhập vào bốn vách tường động phủ.
Lâm Hiên vừa lòng gật đầu. Hỏa Long Bát Quái Trận này tuy uy lực không lớn lắm nhưng đối phương không đề phòng sẽ luống cuống tay chân, khi đó hắn sẽ tận dụng cơ hội.
"Nguyệt Nhi!"
"Dạ, thiếu gia" Tiểu nha đầu nhu thuận bay đến bên hắn, mở đôi mắt đẹp chờ phân phó.
"Bích Tuyết Hoàn này cho ngươi."
"Cái gì, cho ta?"Nguyệt nhi ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đem bộ dáng đáng yêu của nàng thu vào mắt, Lâm Hiên mỉm cười nói: "Hiện tại ngươi đã là có tu vị Linh Động Kỳ đại viên mãn nhưng chưa có bảo vật gì phòng thân, Bích Tuyết Hoàn là ta tặng cho ngươi."
"Đa tạ thiếu gia."
"Lát nữa.. ." Lâm Hiên nhỏ giọng phân phó vài câu với nàng rồi tiếp tục chú ý trận chiến bên ngoài.
"Khá lắm, không ngờ ngươi là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ!"
Lúc này thần thái của Âm Quỷ thượng nhân đã không còn vẻ tiêu sái, đang giận quá hóa cười.
Chỉ thấy Bạch y thư sinh đang thôi động Linh Khí là một cái bánh xe đặc bằng bạc, phía ngoài có những lưỡi răng nhỏ gọi là Ngân Luân điên cuồng tấn công, Ảnh Sát Quỷ liên tục bị đánh thối lui, thần thông khắc chế Linh Khí đã mất đi hiệu quả.
Điều này khiến ba người được hắn mời hỗ trợ có chút kinh nghi.
Số là càng đánh Âm Quỷ thượng nhân càng hăng, thần thông vượt xa lời đồn, năm người đánh một lại rơi xuống thế hạ phong. Mắt thấy tình thế bất ổn, bạch y thư sinh đột nhiên phát ra thực lực kinh người.
Trúc Cơ hậu kỳ! Ba người kia bắt đầu nghi ngờ, không khỏi hoài nghi phu phụ này có mưu gian.
"Mọi người cùng lên diệt Âm Quỷ lão ma, phu thê ta quyết không nuốt lời."
Hồng y thiếu phụ thấy thế lần nữa mở miệng, ba người liếc nhau nhưng không có lựa chọn nào khác, đành tiếp tục điều khiển Linh Khí vây công khiến Âm Quỷ thượng nhân luống cuống tay chân, Vù một tiếng Ngân Luân đã bay đến trước mặt hắn.
Oanh!
Ngân Luân đánh vào tầng sáng đỏ như máu, sắc mặt Âm Quỷ thượng nhân trắng nhợt, thân hình bị đánh bay ra mấy trượng.
"Hắn không trụ được lâu nữa, mọi người mau tấn công."
Tinh thần đám người trở nên phấn chấn, đem pháp lực cuồn cuộn truyền vào Linh Khí.
Trong mắt Âm Quỷ thượng nhân hiện lên một tia oán độc, đưa tay vào ngực rồi lại cười rộ lên: "Được lắm, các ngươi muốn chết thì đừng trách bổn tọa."
"Cẩn thận, hắn chuẩn bị sử dụng sát chiêu."
Thật bất ngờ Âm Quỷ thượng nhân lại lấy ra một tấm phù lục, sau khi rời khỏi tay liền hóa thành một đạo hỏa quang bay mất.
"Không ổn, là Truyền Âm Phù, lão ma gọi viện binh."
"Đừng sợ, Âm Quỷ thượng nhân không có bằng hữu, hắn cố làm ra vẻ thần bí mà thôi."
"Đừng nghĩ nhiều, tập trung toàn lực tiêu diệt lão ma."
"Được" Đám người tiếp tục thao túng Linh Khí đánh tới đối phương.
Chỉ thấy Âm Quỷ thượng nhân cười lạnh rồi đem chiết phiến thu lại, từ trong miệng nhả ra một viên châu đỏ như máu đồng thời phun lên một ngụm tinh huyết, chỉ lấy viên châu tỏa ra hồng quang rực rỡ đem hắn bọc vào trong.
Linh khí năm người công tới nhưng tầng hồng quang chắc chắn vô cùng, đối mặt công kích như mưa vẫn không hề hấn gì.
"Ngươi đã luyện hóa được Huyền Hỏa Thần Châu!"
Bạch y thư sinh biến sắc hoảng sợ kêu lên, trong đáy mắt có thể thấy được sự sợ hãi.
"Hắc hắc, các ngươi tới tìm bổn tọa là muốn cướp Huyền Hỏa Thần Châu?" Thanh âm lạnh lùng của Âm Quỷ thượng nhân trong hồng quang truyền ra.
Phùng lão giả biến sắc lui ra phía sau: "Chu đạo hữu, đây là chuyện gì?"
"Đúng vậy, ngươi thật sự có cừu oán với Âm Quỷ thượng nhân hay là đang lừa gạt huynh muội chúng ta?"Phó Thiến cũng thu tay, vẻ mặt khó coi hỏi.
"Mọi người đừng nghe lão ma nói xàm, chúng ta cùng hắn thù sâu như biển. Huyền Hỏa Thần Châu chính là thần vật do cổ tu sĩ lưu lại. Tuy uy lực vô cùng nhưng với tu vị của lão ma, chỉ có thể phát ra linh quang hộ thân mà thôi, chúng ta mau tiến lên, sau khi sát diệt lão ma đương nhiên nó sẽ thuộc về các vị đạo hữu."
Trên mặt thư sinh có chút âm lệ. Sau khi trấn an đám người hắn thò tay vào trong ngực định lấy ra bảo vật lợi hại nào đó.
Nhưng lúc này từ phía xa truyền đến âm thanh xé gió. Mấy đạo độn quang đang đến đây khiến các tu tiên giả biến sắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ đây là trợ thủ của Âm Quỷ lão ma? Vậy nên chiến tiếp hay nên lui? Mấy người đang còn do dự thì độn quang đã tới trước mắt. Là ba quỷ tu Trúc Cơ trung kỳ.
"Tham kiến Thiếu chủ!" Ba hắc y nhân ở giữa không trung hành lễ từ xa với Âm Quỷ thượng nhân.
"Ngươi... Ngươi là người của Lệ Quỷ bang?"
Lão giả họ Phùng kinh hô thốt lên. Đôi song tu đạo lữ cũng thấy bất ngờ, vẻ mặt xám như tro.
Âm Quỷ thượng nhân là một kẻ cô độc. Hắn trở thành thiếu chủ Lệ Quỷ Bang từ bao giờ? Nếu là Lệ Quỷ bang thì bọn họ tuyệt không thể trêu chọc.
Thấy địch nhân lộ vẻ kinh hãi Âm Quỷ thượng nhân kiêu ngạo phá cười lên. Quả thật hắn còn có thêm một thân phận chính là thiếu chủ Lệ Quỷ bang,
Tu ma giả hành sự cực kỳ độc ác tàn nhẫn nhưng vẫn có điều úy kỵ. Bản tính của Âm Quỷ thượng nhân này vô cùng tàn bạo, gian dâm giết người cướp bảo là niềm vui của hắn. Khi làm chuyện xấu là hắn lại hóa thân thành Âm Quỷ thượng nhân che dấu bản thân.
"Các ngươi đã biết thân phận thật của bổn thiếu chủ thì có thể yên tâm mà chết."
Vẻ mặt Âm Quỷ thượng nhân tỏa ra sát khí, đem Huyền Hỏa Thần Châu thu lại rồi lại tế ra quỷ xoa. Ba tên quỷ tu cũng không chậm chễ đem Linh Khí xuất ra.
Lập tức các loại kỳ quang chớp động trên không trung, thanh âm bạo liệt vang lên không ngừng.
Lâm Hiên nấp ở một nơi vẻ mặt trở nên khó coi. Không ngờ Âm Quỷ thượng nhân lại có hai thân phận. Cho dù có trận pháp hỗ trợ thì hắn cũng không thể đối phó với bốn quỷ tu Trúc Cơ kỳ.
Trầm ngâm một lúc, hắn quyết định tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
Đột nhiên một thanh âm thảm thiết truyền vào tai, thì ra lão giả họ Phùng đã bị đoạn một cánh tay.
Hai huynh muội họ Phó cũng bị hai tên quỷ tu vây khốn, tình thế vô cùng nguy ngập.
Còn cặp song tu đạo lữ thì do Âm Quỷ thượng nhân đối phó. Tuy một địch hai nhưng thắng lợi thuộc về hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Phùng Viễn đưa tay chặn chỗ cánh tay cụt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Đột nhiên lão hóa thành một đạo kinh hồng bỏ chạy.
"Ngươi..." Bạch y thư sinh vừa sợ vừa giận, nhưng thân hắn còn khó bảo toàn thì trừng phạt lão giả kia sao nổi.
Có điều thân hình lão giả vừa lắc nhẹ thì đã từ giữa không trung rớt xuống đất, sắc mặt biến thành màu đen, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Trúng độc!
Khóe miệng Lâm Hiên khô khốc. Mấy quỷ tu này thật lợi hại. Trên Linh Khí chém đứt cánh tay lão giả có tẩm kịch độc thật lợi hại, dễ dàng lấy mạng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Lúc này tên quỷ tu kia đã gia nhập vây công Phó thị huynh muội. Rất nhanh gã thanh niên bị tiêu diệt còn Phó Thiến thì bị sanh cầm. Một tên quỷ tu hạ cấm chế trên người nàng rồi ném sang một bên.
Sắc mặt Phó Thiến trắng bệch như tờ giấy. Theo lời đồn những nữ tử rơi vào tay Âm Quỷ thượng nhân đều sống không bằng chết!
Âm Quỷ thượng nhân cùng ba trợ thủ tiếp tục vây công cặp song tu đạo lữ kia.
Mắt thấy trộm gà không được lại còn mất nắm thóc, Thư sinh vừa chống đỡ vừa mở miệng cầu khẩn: " Âm Quỷ thiếu chủ, tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái sơn. Chỉ cần người tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời để người ra roi"
"Làm trâu làm ngựa?" Âm Quỷ thượng nhân lại cười lên ha hả: "Bổn tọa là thiếu chủ Lệ Quỷ bang, chẳng lẽ còn thiếu thuộc hạ sao? Yên tâm, sau khi ngươi chết, bổn tọa sẽ thay ngươi chiếu cố đến thê tử xinh đẹp của ngươi."
Vừa nói hắn vung tay lên, một điểm hồng quang từ trong tay áo bắn ra. Thư sinh vội vàng điều khiển Ngân Luân chống đỡ. Nhưng như bị một cường lực đánh trúng thân hình hắn bắn xa ra mấy trượng, ói ra một ngụm máu bầm.
"Không phải ngươi nhòm ngó Huyền Hỏa Thần Châu của ta sao? Hiện tại cho ngươi được sáng mắt thêm một chút."
Lâm Hiên thầm rúng động. Thần Châu này rốt cuộc là bảo vật gì? Uy lực của hồng quang kia so với Khí Linh của hắn dường như còn trên một bậc.
Lúc này hồng y thiếu phụ đã bị sanh cầm. Rơi vào đường cùng, trên mặt thư sinh lộ vẻ quyết tuyệt hung ác nói: "Âm Quỷ lão ma, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ta nguyện làm tôi tớ mà ngươi vẫn không buông tha. Đã thế chúng ta cùng xuống âm tào địa phủ."
Chỉ thấy tay trái thư sinh nắm lấy Ngân Luân, hung hăng tự chém liên tục vào người. Tức thời bộ bạch y chuyển sang huyết y, toàn thân đều có nhưng vết thương sâu hoắm, máu tanh chảy ra ồng ộc.
Âm Quỷ thượng nhân ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Chẳng lẽ là...Huyết Tế Phệ Quỷ thuật?
Đây là một loại bí pháp trong ma đạo lưu truyền từ thời thượng cổ. Tu sĩ nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không sử dụng.
Huyết Tế Phệ Quỷ uy lực cực lớn nhưng cái giá phải trả khi thi triển chính là sinh mạng của mình.
Đơn giản chính là dùng huyết nhục của bản thân làm vật dẫn triệu hồi ác quỷ từ Âm ti giới.
Ác quỷ sau khi xuất hiện sẽ thôn phệ người thi triển, sau đó mới theo thần niệm của người thi triển tiêu diệt địch nhân. Tu sĩ có thực lực càng cao, ác quỷ được triệu hồi càng mạnh.
"Mau ngăn hắn lại."
Âm Quỷ thượng nhân vừa giận vừa sợ quát to. Đối phương là tu tiên giả sao có thể sử dụng bí thuật ma đạo đáng sợ này? Hắn thu vẻ cuồng ngạo, đánh ra một đạo pháp thuật.
Ba tên quỷ tu không dám chậm trễ khu động Linh Khí công kích.
" Phụt..."
Thư sinh phun ra một ngụm tinh khí cùng với máu tanh hòa lẫn, biến thành một đoàn huyết vụ màu đỏ tím đem cả người hắn bao phủ lại. Linh Khí cùng pháp thuật đánh lên nhưng không có hiệu quả.
Đột nhiên sắc trời trở nên tối sầm. Cùng với tiếng sấm sét đoàng đoàng trên không trung chợt xuất hiện một khe hở khá lớn, vô số các luồng âm phong lạnh lẽo từ trong đó thổi ra.
"Ha ha, chúng ta cùng xuống địa ngục!"
Từ trong huyết vụ truyền ra tiếng cười điên cuồng của thư sinh. Sau đó một bộ xương khô đỏ như máu lớn đến vài trượng, mang theo quỷ khí âm trầm hung ác từ khe hở chui ra.
Khô Lâu há mồm đem tất cả huyết vụ của thư sinh hút vào loạn nhai một hồi, trong hốc mắt phát ra hồng quang kinh người.
"Không ổn. Đây là Âm Sát Khô Lâu, chúng ta không phải là đối thủ của nó. Các ngươi mau kết Thiên Yêu trận ngăn cản nó lại một lát. Ta đi thu dọn hành trang rồi chúng ta lập tức rời khỏi đây" Âm Quỷ thượng nhân lạnh lùng phân phó.
"Vâng, thiếu chủ."
Ba tên quỷ tu vội vàng đứng thành hình chữ phẩm, lấy ra tiểu phiên khẽ quạt một cái, nó liền bắn ra vô số sợi tơ đen trói lấy Âm Sát Khô Lâu.
Âm Quỷ thượng nhân không chút do dự xoay người độn quang vào động phủ.
Lâm Hiên thấy vậy thì nheo mắt. Hiện tại ba gã kia đang chống trả Âm Sát Khô Lâu. Còn một mình Âm Quỷ thượng nhân cơ hội thành công khá lớn.
Hắn lấy một tấm Ẩn Thân phù dán lên người, sau đó đem thu liễm toàn bộ khí tức.
Vừa xong thì Âm Quỷ thượng nhân bay vào trong động phủ. Chỉ thấy hắn đến trước một vách động, miệng lẩm nhẩm chú ngữ sau đó đánh ra một đạo pháp quyết.
Sự tình quỉ dị chợt xảy ra, chỉ thấy vách động lăn tăn như gợn sóng rồi biến đi, hiện ra một tàng bảo thất nho nhỏ.
Vẻ mặt đầy chờ đợi của hai người thay bằng sự thất vọng, bạch y thư sinh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Đạo hữu có thể suy nghĩ thêm chăng?"
"Không cần nhiều lời."
Lâm Hiên phất nhẹ tay áo không thèm để ý đến hai người, hóa thành một đạo độn quang biến mất nơi phương xa.
Chỉ thấy khí chất văn nhã trên người thư sinh kia tan biến, vẻ mặt âm lệ hung tợn nói: "Không ngờ cá không cắn câu, đáng giận!"
"Tiểu tử này thật quá giảo hoạt, nhưng chỉ bằng chúng ta không phải đối thủ của Âm Quỷ thượng nhân, mà Huyền Hỏa Thần Châu trong tay hắn …" Tựa hồ nói tới chỗ quan trọng, âm thanh của hồng y thiếu phụ càng nhỏ dần.
"Không sao, chúng ta sẽ thả câu các con cá khác, hiện phải chờ thêm vậy."
"Ừm."
Cách đó hơn mười dặm, nghe xong đối thoại, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo.
Trước giờ cũng chỉ hắn tính kế với kẻ khác chứ nào có ngược lại, cặp song tu đạo lữ này ra vẻ thù sâu như biển với Âm Quỷ thượng nhưng bên trong còn điểm huyền diệu.
Thừa lúc hai người không để ý, hắn đã thi triển một tiểu pháp thuật nhỏ bám trên người bọn họ.
"Huyền Hỏa Thần châu..."
Rrên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Liền lấy ra một viên Ẩn linh đan phục dụng vào, thu liễm khí tức rồi lặng lẽ trở lại.
Hắn tìm được một động phủ cách hai người kia không xa, mỗi ngày ngồi luyện khí tĩnh tọa đồng thời giám sát động tĩnh của bọn họ.
Cứ như vậy mười ngày đã trôi qua. Đôi phu phụ kia mỗi ngày đều ở đó ôm cây đợi thỏ, dùng lời lẽ dụ hoặc những kẻ khác.
Tất nhiên nếu dụ những kẻ có pháp lực thấp thì vô dụng còn tu vị cao thì khó khống chế, rốt cục cũng có ba người chịu giúp đỡ gồm hai nam và một nữ. Một lão giả chừng ngũ tuần là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, còn hai người còn lại niên kỷ khá trẻ, là một đôi huynh muội Trúc Cơ Sơ kỳ xuất thân từ một gia tộc tu tiên.
Lúc này đám người quyết định hành động. Lâm Hiên cẩn thận che dấu hành tung, độn quang theo sau.
Trải qua hơn một ngày phi hành, mãi đến khi sắc trời mờ tỏ năm người mới đáp xuống một nơi hoang vu,
Đây là một chỗ hẻo lánh, bao quanh là mấy chục ngọn núi lớn nhỏ, trải dài như vô tận.
"Mọi người cẩn thận, động phủ lão ma cách đây không xa" Vẻ mặt bạch y thư tỏ ra sinh ngưng trọng nhắc nhở.
"Hai vị chắc chắn là Âm Quỷ thượng nhân không có đồng bọn?"
Thanh niên họ Phó có chút khẩn trương, tuy hắn bị lời lẽ ngon ngọt của hai người dụ tới nhưng hiện tại có chút sợ hãi, hung danh đáng sợ như vậy nếu rơi vào tay đối phương, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
"Đạo hữu không cần lo lắng, lão ma vô cùng hung ác, trước nay chỉ đơn thân hành sự. Với thực lực năm chúng ta diệt sát hắn vốn rất dễ dàng, phu phụ chúng ta chỉ cần báo được đại cừu, còn bảo vật hắn thu thập được tất cả xin tặng ba vị đạo hữu."
"Hừ, chuyện bảo vật để sau nói. Âm Quỷ thượng nhân này làm nhiều điều ác, hôm nay chúng ta phải thế thiên hành đạo." Lão giả với vẻ mặt đạo mạo trang nghiêm nói, tuy nhiên ánh mắt chớp chớp không dấu nổi sự dối trá.
" Khi nào chúng ta động thủ?"
" Thong thả, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, lão quái này một thân quỷ tu, ban đêm thực lực của hắn tăng thêm ba thành, ban ngày chúng ta mới vây công hắn"
Đám người không có ý kiến liền chia ra mà nghỉ, Lâm Hiên ở cách vài dặm cũng chìm sâu vào nhập định.
Hừng đông vừa rạng, dưới sự dẫn dường của bạch y thư sinh, đám người liền bay tới một ngọn núi hoang bên trái. Ngọn núi này cao khoảng hơn hai ngàn thước, thảm thực vật thưa thớt, thỉnh thoảng lại thấy xương trắng của động vật. Khắp nơi tràn ngập khí tức âm u quỷ dị.
" A! "
"Có chuyện gì vậy? " Nghe tiếng kinh hô đám người vội tăng cường đề phòng, phát ra thần thức quan sát nhưng không thấy điều gì bất ổn, liền khó hiểu đưa nhìn thiếu nữ tên là Phó Thiến kia.
Phó Thiến đỏ mặt ngượng ngùng nói : "Ta chỉ ngạc nhiên sao Âm Quỷ lão ma không thiết lập cấm chế cảnh giới tại quanh động phủ?"
Hai người còn lại cũng lộ mặt hoài nghi.
"Ha ha, mọi người không cần đa tâm, cừu nhân của lão ma vốn vô số, đương nhiên không thể đi phường thị mua cấm chế, mà hắn lại không thông thạo kỳ nghệ này."
"Ra là thế."
"Chính thế nên hắn mới kiến tạo động phủ tại nơi hoang vu này, phu phụ ta đã tốn rất nhiều tâm lực mới tìm được"
Nghe vậy sự ngờ vực tạm lắng, lão giả gọi là Phùng Viễn hung hăng nói: "Vậy còn chờ cái gì? Chúng ta nhanh đi tiêu diệt lão ma. "
Nói xong lão liền bay tới phía trước, đám người liếc mắt nhìn nhau tiếp tục theo sau.
Một lát sau một đạo thanh quang cũng hạ xuống nơi này, quang hoa tán đi lộ ra một thiếu niên tướng mạo bình phàm.
Nhìn thân ảnh những người kia mờ dần Lâm Hiên nhíu mày, trầm ngâm một lát liền đem gọi tiểu nha đầu bay ra, hạ giọng phân phó vài câu.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi gật đầu, thân ảnh trở nên mơ hồ trong không gian. Lâm Hiên chậm rãi theo sau những người kia.
Một lúc sau năm người đã lẻn tới trước động phủ Âm Qủy thượng nhân, nơi này vô cùng tiêu điều hoang phế, không có một gốc cây ngọn cỏ.
"Kẻ nào lớn mật dám xông vào động phủ của bổn tọa? "
Chỉ nghe trong động truyền ra thanh âm mang theo sự tà dị chấn động tâm phách.
"Cẩn thận, là Mê hồn Ma âm thuật của lão ma, mọi người nhanh vận pháp lực bảo trụ tâm tầm"
Bạch y thư sinh vội nhắc nhở, trên mặt thoáng chút tiếc nuối, vốn định đánh lén chiếm tiên cơ nhưng không ngờ lão ma lại cơ cảnh như vậy.
Ầm ầm! Nương theo âm thanh như sấm sét một đạo độn quang từ trong động khẩu bay ra, nhìn nam tử vừa hiện thân, lão giả cùng Phó thị huynh muội đều lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Thật không ngờ Âm quỷ thượng nhân ác danh đầy mình lại là một nam tử niên kỷ mới ngoài tam tuần, tay cầm một cây chiết phiến anh tuấn tiêu sái, vận bộ y phục hoa lệ.
"Mọi người đừng để vẻ ngoài lão ma lừa gạt, hắn chính là Âm Qủy thượng nhân, dù hắn có hóa thành tro thì phu phụ chúng ta cũng nhận ra"
Hồng y thiếu phụ nghiến răng quát rồi đem cây trâm cài tóc tháo xuống ném lên không, nó nghênh phong biến dài tới hơn ba trượng, hướng về Âm Quỷ thượng nhân đánh tới. Những kẻ khác cũng nhanh chóng xuất ra Linh Khí vây công.
"Hừ, muốn chết!"
Trong mắt Âm Quỷ thượng nhân hiện lên một tia tàn khốc, há miệng phun ra một thanh quỷ xoa thân đỏ như máu, phía đầu chẻ thành hai mũi ngạnh sắc nhọn, hai tay hắn bắt pháp quyết đồng thời quát lớn:
"Phân".
Nhất thời quỷ xoa từ một thành hóa hai, hai thành bốn, bốn hóa thành tám, năm thanh bay ra đón đỡ Linh Khí của đám người, còn lại ba thanh khiến đám người hoảng hốt.
"Mọi người không nên hoảng loạn, pháp thuật này tuy lợi hại nhưng tiêu hao rất nhiều tinh lực, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực chắc chắn sẽ tru sát được hắn."
"Tướng công nói không sai, chẳng lẽ với thực lực của năm người chúng ta lại không thể thu thập được một gã quỷ tu Trúc Cơ kỳ sao? " Hồng Y thiếu phụ cũng lên tiếng.
Phó thị huynh muội và Phùng lão giả nghe vậy tinh thần đại chấn, lập tức dồn pháp lực điên cuồng tấn công.
Trên mặt Âm Quỷ thượng nhân vẫn cười lạnh khẽ nhún vai, lệ khí quanh người cực thịnh đem chiết phiến trong tay tế lên, chỉ thấy mặt trên có vẽ hình một lệ quỷ dữ tợn.
Âm Quỷ thượng nhân đánh ra một đạo pháp quyết lên mặt chiết phiến, quỷ ảnh lập tức sống lại. Chỉ thấy nó cao tới hơn ba trượng, đầu có một chiếc sừng nhọn cùng cặp mắt to như cái đấu, bộ dáng vô cùng hung hãn.
Hồng Y thiếu phụ nhìn ra điểm không ổn, vội tung tiếp một kiện Linh Khí là một chiếc vòng ngọc đánh tới.
Có điều Quỷ ảnh liền há cái mồm to như chậu máu phun ra một đạo hắc vụ. Ngọc hoàn vừa dính vào liền bị mất đi linh tính, chỉ quay tròn tại chỗ.
"Không ổn, là tàn phách của Ảnh Sát Qủy."
Ảnh sát quỷ là một trong các ác quỷ nổi danh tại Âm ti giới được tu quỷ giả vô cùng yêu thích, nó có thể phun ra âm sát chi khí làm ô uế Linh Khí của địch nhân.
"Hừ, xem ra ngươi cũng có vài phần nhãn quang"
Tuy bị vây công nhưng vẻ mặt của Âm quỷ thượng nhân vẫn tỏ ra tiêu sái, căn bản không để địch nhân vào đâu.
"Ác quỷ này không thể dùng Linh Khí công kích, mau dùng pháp thuật diệt nó. "
Lão giả họ Phùng có lẽ đã nghe qua quỷ vật này, sắc mặt trắng bệch vội lên tiếng nhắc nhở. Những kẻ khác không dám chậm trễ, từ trong ngực lấy phù lục vận chuyển linh lực đem tế ra.
Ầm ầm những tiếng nổ như sấm động, xem lẫn bên trong là vô số các đạo hào quang như sét giật lên không ngừng.
Song phương đánh tới chấn động một vùng nhưng không ai để ý, có một thiếu niên đang lặng lẽ đến gần.
Sắc mặt Lâm Hiên lạnh lùng quan sát chiến cuộc. Nhìn qua thì năm người chiếm thượng phong nhưng Âm Quỷ thượng nhân lại không để bọn họ vào mắt.
Lâm Hiên cẩn thận che dấu hành tung, chừng sau một khắc thần sắc chợt động vươn tay ra đón một đoàn sương mù vừa xuất hiện, bên trong có một thân ảnh cao chỉ một tấc, dung mạo giống hệt Nguyệt Nhi.
"Thiếu gia, ta kiểm tra qua, động phủ này không có cấm chế, người có thể yên tâm đi vào."
"Ừm"
Lâm Hiên gật đầu, cẩn thận dùng thần thức quét qua thêm, đúng là không có gì bất ổn, hắn lấy Bích Tuyết Hoàn cầm ra đề phòng rồi mới đi vào.
Ẩn nấp thuật trong Cửu Thiên Huyền Công cực kỳ thần diệu, Âm Quỷ thượng nhân cùng mấy tu tiên giả đánh tới náo loạn, nên không phát hiện có người lặng lẽ tiến nhập vào động phủ.
Trong này rộng lớn âm u, còn có một cỗ hàn khí khiến người cực kỳ khó chịu. Lâm Hiên khẽ vi động đầu vai, quanh thân xuất hiện một lồng sáng màu xanh nhạt, cảm giác khó chịu mới biến mất.
"Trách không được hắn chọn nơi này làm động phủ".
"Thiếu gia, vì sao?"Tức thời Nguyệt Nhi nhịn không được chui ra bay lượn ở chung quanh, bộ dáng vô cùng hưng phấn: "Ta cảm giác ở nơi này thật thoải mái"
"Nơi này chính là một âm mạch"
Âm mạch tương tự như linh mạch, là nơi có âm khí dày đặc, so với linh mạch thì hiếm hơn nhiều.
Đối với phàm nhân cùng tu tiên giả, ở tại âm mạch sẽ hại đến thân thể, trong thời gian dài sẽ bị âm khí xâm nhập. Còn quỷ tu ở âm mạch tu hành có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Lâm Hiên dùng thần thức tìm tòi khắp động phủ rồi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Cả tòa động phủ trừ một gian mật thất giam giữ vài nữ tử bị thiết hạ cấm chế thì không còn gì khác. Xem ra lời đồn Âm Quỷ thượng nhân tham hoa háo sắc, am hiểu thái bổ thuật là không ngoa. Như vậy hẳn đối phương đã mang theo công pháp kia bên người. Muốn lấy được không còn cách nào khác ngoài việc phải tiêu diệt hắn.
Trên mặt Lâm Hiên lộ chút do dự, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm trận phù.
Đây là hắn mua được trong phường thị trong Thiên Ma Thành, Lâm Hiên vận chuyển linh lực, trận phù không gió mà tự bốc cháy hóa thành một đồ án bát quái nhập vào bốn vách tường động phủ.
Lâm Hiên vừa lòng gật đầu. Hỏa Long Bát Quái Trận này tuy uy lực không lớn lắm nhưng đối phương không đề phòng sẽ luống cuống tay chân, khi đó hắn sẽ tận dụng cơ hội.
"Nguyệt Nhi!"
"Dạ, thiếu gia" Tiểu nha đầu nhu thuận bay đến bên hắn, mở đôi mắt đẹp chờ phân phó.
"Bích Tuyết Hoàn này cho ngươi."
"Cái gì, cho ta?"Nguyệt nhi ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đem bộ dáng đáng yêu của nàng thu vào mắt, Lâm Hiên mỉm cười nói: "Hiện tại ngươi đã là có tu vị Linh Động Kỳ đại viên mãn nhưng chưa có bảo vật gì phòng thân, Bích Tuyết Hoàn là ta tặng cho ngươi."
"Đa tạ thiếu gia."
"Lát nữa.. ." Lâm Hiên nhỏ giọng phân phó vài câu với nàng rồi tiếp tục chú ý trận chiến bên ngoài.
"Khá lắm, không ngờ ngươi là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ!"
Lúc này thần thái của Âm Quỷ thượng nhân đã không còn vẻ tiêu sái, đang giận quá hóa cười.
Chỉ thấy Bạch y thư sinh đang thôi động Linh Khí là một cái bánh xe đặc bằng bạc, phía ngoài có những lưỡi răng nhỏ gọi là Ngân Luân điên cuồng tấn công, Ảnh Sát Quỷ liên tục bị đánh thối lui, thần thông khắc chế Linh Khí đã mất đi hiệu quả.
Điều này khiến ba người được hắn mời hỗ trợ có chút kinh nghi.
Số là càng đánh Âm Quỷ thượng nhân càng hăng, thần thông vượt xa lời đồn, năm người đánh một lại rơi xuống thế hạ phong. Mắt thấy tình thế bất ổn, bạch y thư sinh đột nhiên phát ra thực lực kinh người.
Trúc Cơ hậu kỳ! Ba người kia bắt đầu nghi ngờ, không khỏi hoài nghi phu phụ này có mưu gian.
"Mọi người cùng lên diệt Âm Quỷ lão ma, phu thê ta quyết không nuốt lời."
Hồng y thiếu phụ thấy thế lần nữa mở miệng, ba người liếc nhau nhưng không có lựa chọn nào khác, đành tiếp tục điều khiển Linh Khí vây công khiến Âm Quỷ thượng nhân luống cuống tay chân, Vù một tiếng Ngân Luân đã bay đến trước mặt hắn.
Oanh!
Ngân Luân đánh vào tầng sáng đỏ như máu, sắc mặt Âm Quỷ thượng nhân trắng nhợt, thân hình bị đánh bay ra mấy trượng.
"Hắn không trụ được lâu nữa, mọi người mau tấn công."
Tinh thần đám người trở nên phấn chấn, đem pháp lực cuồn cuộn truyền vào Linh Khí.
Trong mắt Âm Quỷ thượng nhân hiện lên một tia oán độc, đưa tay vào ngực rồi lại cười rộ lên: "Được lắm, các ngươi muốn chết thì đừng trách bổn tọa."
"Cẩn thận, hắn chuẩn bị sử dụng sát chiêu."
Thật bất ngờ Âm Quỷ thượng nhân lại lấy ra một tấm phù lục, sau khi rời khỏi tay liền hóa thành một đạo hỏa quang bay mất.
"Không ổn, là Truyền Âm Phù, lão ma gọi viện binh."
"Đừng sợ, Âm Quỷ thượng nhân không có bằng hữu, hắn cố làm ra vẻ thần bí mà thôi."
"Đừng nghĩ nhiều, tập trung toàn lực tiêu diệt lão ma."
"Được" Đám người tiếp tục thao túng Linh Khí đánh tới đối phương.
Chỉ thấy Âm Quỷ thượng nhân cười lạnh rồi đem chiết phiến thu lại, từ trong miệng nhả ra một viên châu đỏ như máu đồng thời phun lên một ngụm tinh huyết, chỉ lấy viên châu tỏa ra hồng quang rực rỡ đem hắn bọc vào trong.
Linh khí năm người công tới nhưng tầng hồng quang chắc chắn vô cùng, đối mặt công kích như mưa vẫn không hề hấn gì.
"Ngươi đã luyện hóa được Huyền Hỏa Thần Châu!"
Bạch y thư sinh biến sắc hoảng sợ kêu lên, trong đáy mắt có thể thấy được sự sợ hãi.
"Hắc hắc, các ngươi tới tìm bổn tọa là muốn cướp Huyền Hỏa Thần Châu?" Thanh âm lạnh lùng của Âm Quỷ thượng nhân trong hồng quang truyền ra.
Phùng lão giả biến sắc lui ra phía sau: "Chu đạo hữu, đây là chuyện gì?"
"Đúng vậy, ngươi thật sự có cừu oán với Âm Quỷ thượng nhân hay là đang lừa gạt huynh muội chúng ta?"Phó Thiến cũng thu tay, vẻ mặt khó coi hỏi.
"Mọi người đừng nghe lão ma nói xàm, chúng ta cùng hắn thù sâu như biển. Huyền Hỏa Thần Châu chính là thần vật do cổ tu sĩ lưu lại. Tuy uy lực vô cùng nhưng với tu vị của lão ma, chỉ có thể phát ra linh quang hộ thân mà thôi, chúng ta mau tiến lên, sau khi sát diệt lão ma đương nhiên nó sẽ thuộc về các vị đạo hữu."
Trên mặt thư sinh có chút âm lệ. Sau khi trấn an đám người hắn thò tay vào trong ngực định lấy ra bảo vật lợi hại nào đó.
Nhưng lúc này từ phía xa truyền đến âm thanh xé gió. Mấy đạo độn quang đang đến đây khiến các tu tiên giả biến sắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ đây là trợ thủ của Âm Quỷ lão ma? Vậy nên chiến tiếp hay nên lui? Mấy người đang còn do dự thì độn quang đã tới trước mắt. Là ba quỷ tu Trúc Cơ trung kỳ.
"Tham kiến Thiếu chủ!" Ba hắc y nhân ở giữa không trung hành lễ từ xa với Âm Quỷ thượng nhân.
"Ngươi... Ngươi là người của Lệ Quỷ bang?"
Lão giả họ Phùng kinh hô thốt lên. Đôi song tu đạo lữ cũng thấy bất ngờ, vẻ mặt xám như tro.
Âm Quỷ thượng nhân là một kẻ cô độc. Hắn trở thành thiếu chủ Lệ Quỷ Bang từ bao giờ? Nếu là Lệ Quỷ bang thì bọn họ tuyệt không thể trêu chọc.
Thấy địch nhân lộ vẻ kinh hãi Âm Quỷ thượng nhân kiêu ngạo phá cười lên. Quả thật hắn còn có thêm một thân phận chính là thiếu chủ Lệ Quỷ bang,
Tu ma giả hành sự cực kỳ độc ác tàn nhẫn nhưng vẫn có điều úy kỵ. Bản tính của Âm Quỷ thượng nhân này vô cùng tàn bạo, gian dâm giết người cướp bảo là niềm vui của hắn. Khi làm chuyện xấu là hắn lại hóa thân thành Âm Quỷ thượng nhân che dấu bản thân.
"Các ngươi đã biết thân phận thật của bổn thiếu chủ thì có thể yên tâm mà chết."
Vẻ mặt Âm Quỷ thượng nhân tỏa ra sát khí, đem Huyền Hỏa Thần Châu thu lại rồi lại tế ra quỷ xoa. Ba tên quỷ tu cũng không chậm chễ đem Linh Khí xuất ra.
Lập tức các loại kỳ quang chớp động trên không trung, thanh âm bạo liệt vang lên không ngừng.
Lâm Hiên nấp ở một nơi vẻ mặt trở nên khó coi. Không ngờ Âm Quỷ thượng nhân lại có hai thân phận. Cho dù có trận pháp hỗ trợ thì hắn cũng không thể đối phó với bốn quỷ tu Trúc Cơ kỳ.
Trầm ngâm một lúc, hắn quyết định tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
Đột nhiên một thanh âm thảm thiết truyền vào tai, thì ra lão giả họ Phùng đã bị đoạn một cánh tay.
Hai huynh muội họ Phó cũng bị hai tên quỷ tu vây khốn, tình thế vô cùng nguy ngập.
Còn cặp song tu đạo lữ thì do Âm Quỷ thượng nhân đối phó. Tuy một địch hai nhưng thắng lợi thuộc về hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Phùng Viễn đưa tay chặn chỗ cánh tay cụt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Đột nhiên lão hóa thành một đạo kinh hồng bỏ chạy.
"Ngươi..." Bạch y thư sinh vừa sợ vừa giận, nhưng thân hắn còn khó bảo toàn thì trừng phạt lão giả kia sao nổi.
Có điều thân hình lão giả vừa lắc nhẹ thì đã từ giữa không trung rớt xuống đất, sắc mặt biến thành màu đen, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Trúng độc!
Khóe miệng Lâm Hiên khô khốc. Mấy quỷ tu này thật lợi hại. Trên Linh Khí chém đứt cánh tay lão giả có tẩm kịch độc thật lợi hại, dễ dàng lấy mạng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Lúc này tên quỷ tu kia đã gia nhập vây công Phó thị huynh muội. Rất nhanh gã thanh niên bị tiêu diệt còn Phó Thiến thì bị sanh cầm. Một tên quỷ tu hạ cấm chế trên người nàng rồi ném sang một bên.
Sắc mặt Phó Thiến trắng bệch như tờ giấy. Theo lời đồn những nữ tử rơi vào tay Âm Quỷ thượng nhân đều sống không bằng chết!
Âm Quỷ thượng nhân cùng ba trợ thủ tiếp tục vây công cặp song tu đạo lữ kia.
Mắt thấy trộm gà không được lại còn mất nắm thóc, Thư sinh vừa chống đỡ vừa mở miệng cầu khẩn: " Âm Quỷ thiếu chủ, tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái sơn. Chỉ cần người tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời để người ra roi"
"Làm trâu làm ngựa?" Âm Quỷ thượng nhân lại cười lên ha hả: "Bổn tọa là thiếu chủ Lệ Quỷ bang, chẳng lẽ còn thiếu thuộc hạ sao? Yên tâm, sau khi ngươi chết, bổn tọa sẽ thay ngươi chiếu cố đến thê tử xinh đẹp của ngươi."
Vừa nói hắn vung tay lên, một điểm hồng quang từ trong tay áo bắn ra. Thư sinh vội vàng điều khiển Ngân Luân chống đỡ. Nhưng như bị một cường lực đánh trúng thân hình hắn bắn xa ra mấy trượng, ói ra một ngụm máu bầm.
"Không phải ngươi nhòm ngó Huyền Hỏa Thần Châu của ta sao? Hiện tại cho ngươi được sáng mắt thêm một chút."
Lâm Hiên thầm rúng động. Thần Châu này rốt cuộc là bảo vật gì? Uy lực của hồng quang kia so với Khí Linh của hắn dường như còn trên một bậc.
Lúc này hồng y thiếu phụ đã bị sanh cầm. Rơi vào đường cùng, trên mặt thư sinh lộ vẻ quyết tuyệt hung ác nói: "Âm Quỷ lão ma, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ta nguyện làm tôi tớ mà ngươi vẫn không buông tha. Đã thế chúng ta cùng xuống âm tào địa phủ."
Chỉ thấy tay trái thư sinh nắm lấy Ngân Luân, hung hăng tự chém liên tục vào người. Tức thời bộ bạch y chuyển sang huyết y, toàn thân đều có nhưng vết thương sâu hoắm, máu tanh chảy ra ồng ộc.
Âm Quỷ thượng nhân ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Chẳng lẽ là...Huyết Tế Phệ Quỷ thuật?
Đây là một loại bí pháp trong ma đạo lưu truyền từ thời thượng cổ. Tu sĩ nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không sử dụng.
Huyết Tế Phệ Quỷ uy lực cực lớn nhưng cái giá phải trả khi thi triển chính là sinh mạng của mình.
Đơn giản chính là dùng huyết nhục của bản thân làm vật dẫn triệu hồi ác quỷ từ Âm ti giới.
Ác quỷ sau khi xuất hiện sẽ thôn phệ người thi triển, sau đó mới theo thần niệm của người thi triển tiêu diệt địch nhân. Tu sĩ có thực lực càng cao, ác quỷ được triệu hồi càng mạnh.
"Mau ngăn hắn lại."
Âm Quỷ thượng nhân vừa giận vừa sợ quát to. Đối phương là tu tiên giả sao có thể sử dụng bí thuật ma đạo đáng sợ này? Hắn thu vẻ cuồng ngạo, đánh ra một đạo pháp thuật.
Ba tên quỷ tu không dám chậm trễ khu động Linh Khí công kích.
" Phụt..."
Thư sinh phun ra một ngụm tinh khí cùng với máu tanh hòa lẫn, biến thành một đoàn huyết vụ màu đỏ tím đem cả người hắn bao phủ lại. Linh Khí cùng pháp thuật đánh lên nhưng không có hiệu quả.
Đột nhiên sắc trời trở nên tối sầm. Cùng với tiếng sấm sét đoàng đoàng trên không trung chợt xuất hiện một khe hở khá lớn, vô số các luồng âm phong lạnh lẽo từ trong đó thổi ra.
"Ha ha, chúng ta cùng xuống địa ngục!"
Từ trong huyết vụ truyền ra tiếng cười điên cuồng của thư sinh. Sau đó một bộ xương khô đỏ như máu lớn đến vài trượng, mang theo quỷ khí âm trầm hung ác từ khe hở chui ra.
Khô Lâu há mồm đem tất cả huyết vụ của thư sinh hút vào loạn nhai một hồi, trong hốc mắt phát ra hồng quang kinh người.
"Không ổn. Đây là Âm Sát Khô Lâu, chúng ta không phải là đối thủ của nó. Các ngươi mau kết Thiên Yêu trận ngăn cản nó lại một lát. Ta đi thu dọn hành trang rồi chúng ta lập tức rời khỏi đây" Âm Quỷ thượng nhân lạnh lùng phân phó.
"Vâng, thiếu chủ."
Ba tên quỷ tu vội vàng đứng thành hình chữ phẩm, lấy ra tiểu phiên khẽ quạt một cái, nó liền bắn ra vô số sợi tơ đen trói lấy Âm Sát Khô Lâu.
Âm Quỷ thượng nhân không chút do dự xoay người độn quang vào động phủ.
Lâm Hiên thấy vậy thì nheo mắt. Hiện tại ba gã kia đang chống trả Âm Sát Khô Lâu. Còn một mình Âm Quỷ thượng nhân cơ hội thành công khá lớn.
Hắn lấy một tấm Ẩn Thân phù dán lên người, sau đó đem thu liễm toàn bộ khí tức.
Vừa xong thì Âm Quỷ thượng nhân bay vào trong động phủ. Chỉ thấy hắn đến trước một vách động, miệng lẩm nhẩm chú ngữ sau đó đánh ra một đạo pháp quyết.
Sự tình quỉ dị chợt xảy ra, chỉ thấy vách động lăn tăn như gợn sóng rồi biến đi, hiện ra một tàng bảo thất nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.