Quyển 2 - Chương 56: Đoạt xá
Huyễn Vũ
13/03/2013
Thấy Xích Mục Thần Lôi bay đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh nhi lộ ra một tia ngưng trọng, vươn bàn tay nhỏ bé phất một cái. Trong không gian xuất hiện một thanh Phi Kiếm hình dáng cổ xưa có khắc những phù văn kỳ lạ, nhìn đã biết là vật bất phàm.
"Đi!"
Anh nhi điểm ra một chỉ, nhất thời Phi Kiếm tỏa ra hào quang chói lọi nghênh đón Thần Lôi. Đồng thời thân hình nó nhoáng lên một cái đã biến mất tại chỗ.
Một sát na sau nó hiện ra cách Xích Mục Lão Quái còn chưa đến vài thước. Lão ma hoảng hốt vươn hữu thủ như quỷ trảo chụp tới.
Có điều Anh nhi như không thèm để ý, khóe miệng lộ ra một tia cười ngạo, hóa thành một đạo sáng vàng vòng qua quỷ trảo nhập vào thiên linh cái của lão ma.
Nhất thời Xích Mục Lão Quái dường như phát cuồng, cả người run rẩy cùng vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, tỏ ra cực kỳ thống khổ. Càng thêm quỷ dị là thân thể hắn xuất hiện hai vầng hào quang một xanh một vàng lập lòe không ngừng.
Đoạt xá!
Lâm Hiên và Cầm Tâm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đoạt xá là bí thuật của tu sĩ sau khi thân thể bị hủy, còn lại nguyên thần sẽ xâm nhập vào thân thể người khác. Cắn nuốt nguyên thần của người đó mà chiếm lấy thân thể.
Bí thuật này vốn nghịch thiên nên điều kiện thi triển vô cùng hà khắc. Chỉ có Anh nhi của tu sĩ Nguyên Anh kỳ hoặc là nguyên thần của Kết Đan Kỳ tu luyện một số công pháp đặc biệt mới có thể thi triển. Thiên Sát Ma Quân này vốn là tán tu, lại có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại thì tâm trí cũng rất cứng cỏi. Thiên Sát Ma Công của hắn tuy tu luyện vô cùng gian nan nhưng có thể đoạt xá.
Xích Mục Lão Quái biết vậy nên như lâm đại địch, đem hết bản lãnh thi triển mà vẫn bị đối phương nhập vào thân thể.
Chỉ thấy hai vầng hào quang một xanh một vàng vẫn không ngừng lóe ra. Chính là hai nguyên thần đang tranh đoạt thân thể. Lâm Hiên rất nhanh liền tỉnh táo lại đem Ngô Câu tế ra. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời Ngô Câu huyễn hóa thành một con Ác giao dữ tợn.
"Đi! " Lâm Hiên điểm ra một chỉ, Ác giao lập tức hung hãn lao tới Xích Mục Lão Quái.
Thừa dịp hắn đang bệnh phải lấy mạng hắn. Đối phương hiện vô lực hoàn thủ, là thời cơ tốt để diệt sát hắn. Thấy động tác của Lâm Hiên, Cầm Tâm cũng tỉnh ngộ, vội hít vào một hơi, đem thương thế tạm thời đè xuống. Ngón tay ngọc lướt trên Thụ Cầm. Cùng với nhạc điệu thánh thót, trên bầu trời xuất hiện một mũi Kim tiễn dài chừng hai thước nhọn hoắt, tản ra linh lực kinh người.
Lúc này thân thể Xích Mục Lão Quái cũng xảy ra biến hóa, chỉ thấy vầng hào quang màu vàng đã chiếm được phần lớn thân thể, toàn áp đảo hào quang màu xanh. Chợt lão ma ngẩng đầu lên, thấy Ác giao đang lao đến thì trong mắt hiện lên một tia lệ quang, đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên hông tế ra một tấm thuẫn bài hình thoi chắn trước người.
Ầm một tiếng, Ác giao va vào thuẫn bài như châu chấu đá xe, không chút hiệu quả khiến Lâm Hiên biến sắc. Thuẫn bài này vốn là pháp bảo. Ngô Câu đương nhiên không phá vỡ được phòng ngự của nó. Nhưng đúng lúc này mũi Kim Tiễn mang theo thanh âm xé gió đã bắn tới.
Oành một tiếng! Trên thuẫn bài bắn ra hào quang cường đại, dư chấn tạo thành sóng linh quang bắn ra bốn phía. Lâm Hiên biến sắc đem Linh Khí Hộ Thuẫn phát ra mới không bị thổi bay.
Một kích toàn lực của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thật khiến người sợ hãi, nhưng sau khi hào quang tan đi thì thuẫn bài vẫn hoàn hảo như ban đầu. Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống mà vẻ mặt Cầm Tâm cũng rất khó coi.
"Bích Vân Sơn Âu Dương tiên tử. Ồ! Lại còn tiểu gia hỏa này, lần trước đã buông tha cho ngươi một mạng, đã không nhanh chạy đi lại còn dám tới nơi này. Được, lát nữa ta sẽ khiến hai ngươi chết không chỗ chôn! Hắc hắc"
Một trận cười quái dị truyền ra khiến Lâm Hiên nhìn sang, với thần thức vô cùng cường đại của Thiên Sát Ma Quân, đoạt xá thân thể Xích Mục Lão Quái chỉ là vấn đề thời gian.
Âu Dương Cầm Tâm cắn răng, lẳng lặng đưa ngón tay lướt trên cầm huyền, công kích không ngừng cuồng oanh lên mặt thuẫn bài. Lâm Hiên nhìn thấy vậy cũng sử dụng Ngô Câu trợ công.
Đảo mắt đã một khắc đã trôi qua. Hào quang trên thuẫn bài ảm đạm đi không ít, mặt ngoài lồi lõm mấy chỗ nhưng linh tính chưa mất. Muốn phá hủy nó e rằng không dễ.
Lúc này hào quang màu xanh đã thối lui đến bắp chân lão ma, nguyên thần của Xích Mục Lão Quái sắp bị cắn nuốt đồng hóa.
Lâm Hiên và Âu Dương Cầm Tâm liếc nhìn nhau, đều có ý thối lui. Tuy bọn họ muốn tìm nguyên thần của Thiên Sát Ma Quân để cướp Thiên Trần Đan nhưng lúc này mới biết thần thông đối phương rất quỷ dị.
Không chỉ nguyên thần có thể huyễn hóa ra Anh nhi, mà lại sắp đoạt xá thành công thân thể Xích Mục Lão Quái Kết Đan hậu kỳ.
Thiên Trần Đan tuy trân quý nhưng phải có mạng thì mới có thể hưởng dụng. Hai người không hẹn mà cùng hóa thành hai đạo độn quang chạy đi.
Một lát sau. Rốt cuộc thân thể Xích Mục Lão Quái đã ngừng run rẩy. Hào quang màu xanh đã bị màu vàng thôn phệ hoàn toàn. Ma quân duỗi lưng hoạt động thân thể một chút sau đó phá lên cười ha hả, thanh âm hoàn toàn khác với Xích Mục Lão Quái:
"Không tồi, không hổ là tu ma giả Kết Đan hậu kỳ, chỉ kém pháp thân trước kia của bổn Ma Quân một chút"
Theo sau sắc mặt hắn trở nên âm trầm nhìn sang hướng hai người vừa bỏ chạy, thân hình vừa chuyển đã hóa thành một đạo độn quang cực kỳ mau lẹ đuổi theo.
Phải giết người diệt khẩu! Nếu không chuyện hắn đoạt xá Xích Mục Lão Quái lộ ra thì muốn bỏ trốn cũng không dễ.
Vừa rồi thật ra đoạt xá hung hiểm vô cùng. Mặc dù trong người Thiên Sát Ma quân có dị bảo nên đoạt xá dễ dàng hơn nhưng đây đã là lần thứ hai và cũng là lần cuối.
Ra nông nỗi này đều do những tên tu sĩ Chính Ma lưỡng đạo kia! Thiên Sát Ma quân tức giận thầm nghĩ. Lúc trước ngẫu nhiên phát hiện ra dị bảo của Thiên Trần chân nhân, hắn cao hứng vô vùng nên để lộ tin tức.
Sau khi bị mười mấy tu sĩ cùng cảnh giới liên thủ vây công khiến thân thể bị hủy, nguyên thần Thiên Sát Ma Quân đem hết bản lĩnh thi triển mới trốn thoát chạy trối chết vào Khuê Âm Sơn Mạch. Trong này hắn vốn có một động phủ bí mật, không ngờ nửa đường lại gặp một con Nguyệt Ma Tri Chu. Yêu thú cấp hai này thực lực không cao nhưng có thiên phú cắn nuốt hồn phách. Khi đó nguyên thần của hắn đang rất suy yếu, nhất thời không chú ý nên bị nó nuốt vào bụng.
Có điều Thiên Sát ma quân một đời anh kiệt sao lại dễ dàng chết đi như thế, hắn dùng một loại bí pháp đau khổ kiên trì định kéo dài thêm mấy ngày.
Xảo hợp là Nguyệt Ma Tri Chu trở về động đã bị Lâm Hiên cùng ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiêu diệt.
Thiên Sát ma quân đại hỉ như sắp chết đuối vớ được cọc, nguyên thần lập tức thi triển một loại bí thuật quỉ dị thi thể yêu thú kia. Sự tình quỉ dị khi trước Lâm Hiên chứng kiến cũng là do Thiên Sát ma quân bất đắc dĩ, thử đoạt xá một lần không ngờ lại thành công.
Nhưng thân thể này yêu khí quá mức dày đặc, bắt đầu bài xích nguyên thần của hắn. Vừa lúc này Chu Lương gặp độc thủ, Ma quân lại dùng bí thuật nguy hiểm đáng sợ đem dung hợp thành công với thi thể Chu Lương.
Sự tình về sau đương nhiên đã biết, sau khi Thiên Sát ma quân bỏ chạy. Dựa vào thông minh cơ biến nên dù bị đám tu sĩ truy đuổi gắt gao nhưng hắn chỉ kinh mà không hiểm chạy thoát. Hắn tính về động phủ bí mật lấy thêm vài kiện bảo vật, rồi tìm một nơi hoang vu khổ tu bảy tám chục năm. Một khi kết anh thành công sẽ trở ra báo thù. Với tu vị Nguyên Anh kỳ nhất định đem đám người lúc trước đánh giết tới máu chảy thành sông.
Nhưng lúc này thân thể mới lại bắt đầu không chịu sự điều khiển của hắn, dù có dung hợp thêm thân thể tu sĩ thì chỉ làm chậm quá trình bài xích nguyên thần mà thôi. Nhưng nếu lại đem nguyên thần xuất khiếu thì quá hung hiểm do đang truy lùng gắt gao.
Vì vậy việc cấp bách với Thiên Sát Ma quân là tìm một thân thể thích hợp để đoạt xá. Hắn lặng lẽ ẩn nấp ở trong rừng rậm chờ đợi con mồi, nhưng thời gian trôi qua không có kẻ thích hợp, hắn đang định đoạt xá một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì lại gặp Âu Dương Cầm Tâm cùng Xích Mục Lão Quái đang đại chiến. Trong lòng Ma quân đại hỉ, Xích Mục Lão Quái này có linh căn kim thuộc tính cùng tu vị kết đan hậu kỳ rất thích hợp.
Thừa dịp Xích Mục Lão Quái sơ xuất Thiên Sát Ma quân quyết định mạo hiểm, cuối cùng nhờ thần thức mạnh mẽ vượt xa đối phương nên đã thành công.
Bất kể thế nào cũng không để bọn chúng tiết lộ hành tung. Khóe miệng ma quân lộ vẻ lạnh lùng.
Bay được một khắc thì dừng lại. Thiên Sát ma quân thả ra thần thức tìm tòi trong khu vực nhưng không phát hiện gì. Với tốc độ của hắn chắc chắn đã đuổi kịp đối phương, hẳn là hai kẻ kia đang ẩn ấp.
Trầm ngâm một chút Thiên Sát ma quân giơ tay lên tế ra một thanh Phi kiếm màu lục, âm thanh của hắn vang vọng truyền ra:
"Âu Dương nha đầu cùng tiểu tử kia, các ngươi cho rằng có thể trốn khỏi bàn tay lão phu sao? Đừng có nằm mộng!"
Lời còn chưa dứt hắn đánh ra một đạo pháp quyết, ngay lập tức pháp bảo rung lên ù ù, phân ra tới mấy trăm đạo kiếm quang.
"Còn không ra sao. Được, đã thế cho các ngươi nếm thử mùi vị của Cực Thiên Ma Kiếm!"
Chỉ thấy kiếm quang vù vù như mua bắn xuống phạm vi vài dặm. Kiếm khí bạo liệt một vùng cùng tiếng nổ vang không dứt, uy năng như băng sơn liệt địa khiến người kinh hãi.
Có điều vẫn không thấy tung tích của Lâm Hiên và Âu Dương Cầm Tâm, vẻ mặt Thiên Sát ma quân bắt đầu có chút âm lệ.
Lặng lẽ không nói hắn lại bay về phía trước, tiếp tục sử dụng kiếm quang oanh tạc mặt đất.
Một lát sau Thiên Sát ma quân đột nhiên như cảm ứng được điều gì ngẩng đầu nhìn phía đông, vẻ mặt không cam lòng cắn răng hóa thành một đạo độn quang tốc độ cực nhanh tan biến ở chân trời.
Ở vùng đất vừa bị tàn phá đột nhiên không khí lăn tăn như sóng nước, một nam một nữ đang ôm nhau từ trong đất chui lên. Trên đỉnh đầu hai người có một chiếc gương đồng cổ xưa phát ra một tầng ngân quang đem hai người bao lại.
Sau khi rời mặt đất, sắc mặt thiếu nữ ửng đỏ như mây ráng chiều đẩy nhẹ thiếu niên ra, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Lại nói bị Ma Quân truy sát sự tình khẩn cấp. Càn Thiên Kính của Cầm Tâm tuy là cổ bảo phòng ngự uy lực cường đại nhưng quầng sáng bảo hộ có phạm vi khá nhỏ. Bất đắc dĩ hai người đành phải ôm nhau mà trốn. Cầm Tâm còn chưa từng bị một nam nhân nào ôm chặt như thế, tự nhiên là ngượng ngùng không thôi. Còn Lâm Hiên là thanh niên huyết khí phương cương, đang lúc chạy trốn nằm mơ cũng không ngờ được ôm người ngọc trong lòng, mùi hương thoảng trên người nàng khiến hắn ngất ngây.
Rất nhanh Cầm Tâm đã khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua Lâm Hiên đang ngây ngốc:
"Đan dược vào rồi đạo hữu cho ta là gì, sao lại có công hiệu thu liễm khí tức thần kỳ như thế?"
"Hả.. à.. là Ẩn linh đan."
"Ẩn Linh đan?" Cầm Tâm nhíu mày, còn chưa nghe nói qua nhưng đan dược này quả thật thần kỳ, với thần thức cường đại của Thiên Sát ma quân ở gần như vậy mà không thể phát hiện ra.
"Đây là một loại đan dược do tại hạ luyện chế, chỉ có mỗi tác dụng thu liễm khí tức."
Âu Dương Cầm Tâm sửng sốt nhưng rất nhanh nghĩ ra, đối phương là thiếu chủ Linh Dược Sơn vốn tinh thông luyện đan thuật, luyện ra đan dược thần kỳ này cũng là bình thường.
Âu Dương Cầm hé đôi môi anh đào đang định nói thì như phát hiện điều gì ngẩng đầu lên, Lâm Hiên gần như cũng quay sang khiến nàng ngạc nhiên. Hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kì sao thần thức chỉ kém nàng có một chút?
Chỉ thấy nơi chân trời xuất hiện một đạo độn quang chói mắt, rất nhanh bóng dáng Thái Bạch kiếm tiên hiện ra đáp xuống.
"Sư muội, ngươi không sao chứ!" Thấy Âu Dương Cầm Tâm còn đứng đó, trong mắt Thái Bạch kiếm tiên lóe lên tia thất vọng nhưng rất nhanh tan đi, quan tâm mở miệng: "Nơi này xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt xinh đẹp của Âu Dương Cầm Tâm trở nên lạnh lùng nói: "Tạ sư huynh quan tâm, tiểu muội còn chưa chết được."
Lần trước bị Đoản Miêu thượng nhân ám toán, Lâm Hiên đã nhắc nhở qua nàng phải cẩn thận Thái Bạch kiếm tiên, tuy vậy sư huynh tính tình chính trực nên Cầm Tâm cũng chỉ có chút hoài nghi, nhưng trải qua sự tình lần này trong lòng nàng đã nghĩ khác.
Lâm Hiên ở một bên cũng than thầm, Âu Dương tiên tử này tính tình cũng quá ngay thẳng a!
"Ha ha, xem ra sư muội đã hiểu lầm ngu huynh." Thái Bạch kiếm tiên vuốt mũi, không tức giận mà cười bồi giải thích: "Sư muội trách ngu huynh thấy truyền âm mà không lập tức tới chăng?"
"Hừ." Âu Dương Cầm Tâm trầm lặng không nói.
"Ha ha, ngu huynh đang tới thì không may đụng độ một tên thượng phẩm yêu thú tam cấp, không có cách nào phân thân tới đây." Thái Bạch kiếm tiên cười khổ mở miệng.
Nghe vậy vẻ mặt Âu Dương Cầm Tâm mới dịu lại:"Thì ra là thế, là tiểu muội đã hiểu lầm sư huynh."
Lâm Hiên thầm giật mình, vị tiên tử này sẽ không ngây ngốc đến độ tin lời này chứ. Nhưng còn chưa nghĩ xong thì hắn đã nghe tiếng truyền âm vang bên tai: "Đạo hữu không cần lo cho ta, Cầm Tâm chỉ là tương kế tựu kế khiến hắn bớt đề phòng mà thôi."
"Ha ha không sao, không kịp thời tới hỗ trợ sư muội khiến ngu huynh thật áy náy."
Trương Thái Bạch này quả là miệng lưỡi không xương, hắn quay sang nhìn Lâm Hiên với vẻ hồ nghi: "Vị này là..."
"Đây là thiếu chủ Linh Dược Sơn Lâm Hiên, đồ đệ của Thông Vũ chân nhân."
"Hóa ra là Lâm đạo hữu, may mắn được gặp."
Thái Bạch kiếm tiên ôm quyền, ở U Châu Linh Dược Sơn rất có danh khí, với thân phận tiền bối của hắn cũng không dám tỏ ra tự đại.
Lâm Hiên cũng như lần đầu thấy hắn chấp tay cung kính: "Vãn bối ngưỡng mộ uy danh Thái Bạch tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh."
"Ha ha, thiếu chủ khách sáo, đạo hữu niên kỷ còn trẻ mà đã thành tựu như vậy, tiền đồ thật vô lượng a!"
"Tiền bối quá lời rồi, sau này còn xin chỉ giáo nhiều hơn."
Cầm Tâm ở một bên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nàng tự nhận mình thông minh băng tuyết nhưng khi thấy tâm cơ thâm trầm của Lâm Hiên mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
"Sao Sư muội và Lâm đạo hữu lại ở đây, vừa rồi các ngươi gặp nguy hiểm gì?" Được một lát Thái Bạch kiếm tiên có phần tò mò mở miệng.
Âu Dương Cầm Tâm đang muốn mở miệng thì nhíu đôi mi thanh tú, Thái Bạch kiếm tiên cũng ngẩng đầu, vô số đạo độn quang chia làm hai nhóm xuất hiện ở chân trời.
Mấy chục tu sĩ hạ xuống một bên, dẫn đầu chính là Phong Lôi thượng nhân của Nhất Tuyến Hạp và đôi song tu đạo lữ Lôi Vân Sơn Trang.
Bên kia đám tu ma giả cũng không chút khách khí bay tới, do Huyết Yêu Lão Tổ cùng Bách Độc Đồng Tử dẫn đầu.
Thấy quang cảnh bị tàn phá bừa bãi trên mặt đám người hiện vẻ nghi ngờ. Nhất thời ánh mắt đám người chăm chú nhìn sang ba người Lâm Hiên.
"Ha ha, là thần thông của Cực Thiên Ma Kiếm đây! Phải chăng Âu Dương tiên tử đã phát hiện tung tích Thiên Sát ma quân?" Huyết Yêu Lão Tổ nở nụ cười quái dị.
Ngọc dung của Âu Dương Cầm Tâm lạnh lùng, còn chưa mở miệng thì Phong Lôi thượng nhân đã lộ vẻ chế nhạo: "Phát hiện thì đã sao, ngươi cho rằng chúng ta sẽ nói cho các ngươi sao?"
"Thế sao?" Huyết Yêu Lão Tổ giơ tay bắn ra một đạo sáng đỏ thẫm.
"Lão quái, ngươi dám động thủ?"
Phong Lôi thượng nhân vừa sợ vừa giận, hiện thực lực chính đạo đang nhỉnh hơn một chút mà không ngờ đối phương một lời không hợp đã dám động thủ.
Hắn há to miệng phun ra một lôi cầu hóa giải đạo sáng kia sau đó vẫy tay một cái, xoẹt một tiếng, hai thanh phi kiếm pháp bảo một xanh một đỏ đã được tế ra.
"Đợi một chút!" Không ngờ Huyết Yêu Lão Tổ lại phất tay khiến Phong Lôi thượng nhân có chút kinh ngạc dừng công kích:
"Lão ma. Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?"
"Hừ, lão tổ động thủ là muốn các ngươi hiểu một điều."
"Điều gì?" Phong Lôi thượng nhân đè nén tức giận do thực lực của Huyết Yêu Lão Tổ vẫn trên hắn một bậc.
"Hiện các ngươi có hai lựa chọn, hoặc là đem tung tích Thiên Sát ma quân nói ra sau đó chúng ta các bằng bản lĩnh mà đi đoạt Thiên Trần Đan. Còn nếu không nói thì chúng ta ở chỗ này sống mái một trận để cho Thiên Sát ma quân bỏ chạy. Tóm lại chính đạo các ngươi đừng nghĩ có thể một mình hưởng thụ Thiên Trần Đan."
"Hừ, Bách Độc Đồng Tử cùng Huyết Yêu lão ma, với thực lực hiện tại của các ngươi liệu thắng được sao?" Vẻ mặt Trương Thái Bạch tỏ ra khinh thường.
"Hắc hắc, tuy thực lực các ngươi mạnh hơn một chút nhưng chúng ta vẫn dư sức ngăn chặn, không cho các ngươi truy theo Thiên Sát ma quân." Huyết Yêu Lão Tổ thản nhiên cười quái dị.
Đám tu sĩ chính đạo nghe xong tức giận, còn chưa tới kịp truyền âm thương lượng thì Âu Dương Cầm Tâm đã mở miệng:
"Được rồi, ta nói … "
"Âu Dương tiên tử!"
"Không thể!"
Đám cao thủ chính đạo ào ào ngăn cản, biết tung tích ma quân đương nhiên chiếm tiên cơ, sao phải nói cho đám tu ma giả này chứ.
"Hừ, thức thời mới là trang tuấn kiệt. Quyết định tiên tử là chính xác. Sao, các ngươi vẫn muốn chúng ta tranh chấp để Thiên Sát ma quân ngư ông đắc lợi sao?"
Thấy hai bên chính ma cãi cọ vẻ mặt Lâm Hiên vẫn như thường, trong lòng thầm có tính toán riêng.
"Thôi được, hãy nghe Âu Dương tiên tử nói, nếu không để Thiên Sát ma quân chạy xa thì không ổn."
Phong Lôi thượng nhân thở dài chấp nhận khiến các tu sĩ yên lặng, gần trăm ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú nhìn thiếu nữ mỹ miều kia.
Đôi môi anh đào của Cầm Tâm hé mở, êm tai đem chuyện vừa rồi kể lại, đương nhiên sự tình nàng và Lâm Hiên bị ma quân đuổi tới phải ôm nhau trốn cùng một chỗ thì không đề cập tới.
"Cái gì, Xích Mục Lão Quái bị Thiên Sát ma quân đoạt xá?"
Đừng nói tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà Ngưng Đan Kỳ cao thủ nghe tới cũng thầm rúng động. Xích Mục Lão Quái thành danh đã trăm năm, đến như Thái Bạch kiếm tiên muốn đánh bại hắn cũng không dễ dàng. Thiên Sát ma quân chỉ còn lại nguyên thần sao có thể đoạt xá dễ như vậy?
Đám tu ma giả còn chưa tin đem tín hiệu phát ra nhưng không thấy Xích Mục Lão Quái tới, hiển nhiên là gặp độc thủ.
"Xem ra chúng ta đã xem thường Thiên Sát ma quân!" Thanh âm Phong Lôi thượng nhân có chút sợ hãi: "Âu Dương tiên tử nói là nguyên thần của hắn có thể biến thành hài nhi giống như Nguyên anh?"
"Không sai!" Âu Dương Cầm Tâm gật đầu kể lại. Đám người nghe xong, nhất thời lộ vẻ khó tin.
"Sợ cái gì, Thiên Sát ma quân cũng đâu phải tiền bối Nguyên Anh kỳ. Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không hạ được mình hắn?" Một lát sau nữ tu họ Trình mở miệng.
"Đạo hữu nói không sai" Thái Bạch kiếm tiên gật đầu:"Dù thế nào cũng không thể để hắn độc chiếm Thiên Trần Đan."
Khi nghe thần thông quỉ dị của Ma Quân phần lớn Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng có chút sợ hãi, nhưng nhắc tới Thiên Trần Đan vẻ mặt bọn họ ngay lập tức trở nên hưng phấn.
Huyết Yêu Lão Tổ cùng Bách Độc Đồng Tử liếc nhau, một người hóa thành độc vân còn một kẻ hóa thành huyết vụ đuổi theo hướng Thiên Sát ma quân vừa chạy.
"Không được, hai lão ma muốn đi trước!" Phong Lôi thượng nhân thấy thế biến sắc mở miệng.
"Hừ, hai tên ma đầu này muốn đi trước thì cứ cho chúng toại nguyện." Nữ tu họ Trình lại có vẻ thong thả, Ngưng Đan Kỳ cao thủ ma đạo chỉ còn lại hai người, bên này còn có bốn người đương nhiên chiếm lợi thế.
"Trình phu nhân nói phải, nhưng tu ma giả nham hiểm xảo trá chúng ta cũng không thể quá khinh xuất, mau khởi hành!" Vẻ mặt Thái Bạch kiếm tiên uy nghiêm quay sang phân phó đám đệ tử Trúc Cơ Kỳ:"Các ngươi mau trở về phân đà nghỉ ngơi đợi lệnh"
"Dạ, sư bá!"
Đã phát hiện tung tích Ma quân nhiệm vụ tu sĩ Trúc Cơ cũng chấm dứt, dù sao đại chiến phía trước bọn họ không thể giúp gì được.
"Chúng ta đi!"
Đám cao thủ chính đạo lấy ra pháp bảo, hóa thành các đạo độn quang tốc độ kinh người tan biến nơi chân trời.
"Lâm đạo hữu…" Cầm Tâm chưa vội rời đi nhìn sang Lâm Hiên hỏi: "Ngươi có tính toán gì không?"
"Ta cũng muốn Thiên Trần Đan nhưng bằng tu vị nhỏ nhoi này đi theo khác chi đến nạp mạng." Lâm Hiên tiêu sái cười."Chuyến đi này rất nguy hiểm, thừa mong tiên tử cẩn thận."
"Ưm, đa tạ Thiếu chủ, Cầm Tâm hiểu, sau này gặp lại." Âu Dương Cầm Tâm vung ngọc thủ tế ra pháp bảo chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút!"
"Thiếu chủ còn gì phân phó?"
Lâm Hiên từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ: "Trong này có ba viên Bổ linh đan, phục dụng vào không thể lập tức bổ đầy pháp lực nhưng tốc độ hồi phục nhanh gấp mấy chục lần sử dụng tinh thạch, tiên tử cầm đi."
"Ta... Đa tạ. Cũng mong thiếu chủ bảo trọng" Cầm Tâm cảm kích tiếp nhận, đưa ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Lâm Hiên một cái, sau đó hóa thành một đạo độn quang tan biến nơi chân trời.
Nhìn theo thân ảnh nàng, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên cười một cách ranh mãnh.
"Đi!"
Anh nhi điểm ra một chỉ, nhất thời Phi Kiếm tỏa ra hào quang chói lọi nghênh đón Thần Lôi. Đồng thời thân hình nó nhoáng lên một cái đã biến mất tại chỗ.
Một sát na sau nó hiện ra cách Xích Mục Lão Quái còn chưa đến vài thước. Lão ma hoảng hốt vươn hữu thủ như quỷ trảo chụp tới.
Có điều Anh nhi như không thèm để ý, khóe miệng lộ ra một tia cười ngạo, hóa thành một đạo sáng vàng vòng qua quỷ trảo nhập vào thiên linh cái của lão ma.
Nhất thời Xích Mục Lão Quái dường như phát cuồng, cả người run rẩy cùng vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, tỏ ra cực kỳ thống khổ. Càng thêm quỷ dị là thân thể hắn xuất hiện hai vầng hào quang một xanh một vàng lập lòe không ngừng.
Đoạt xá!
Lâm Hiên và Cầm Tâm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đoạt xá là bí thuật của tu sĩ sau khi thân thể bị hủy, còn lại nguyên thần sẽ xâm nhập vào thân thể người khác. Cắn nuốt nguyên thần của người đó mà chiếm lấy thân thể.
Bí thuật này vốn nghịch thiên nên điều kiện thi triển vô cùng hà khắc. Chỉ có Anh nhi của tu sĩ Nguyên Anh kỳ hoặc là nguyên thần của Kết Đan Kỳ tu luyện một số công pháp đặc biệt mới có thể thi triển. Thiên Sát Ma Quân này vốn là tán tu, lại có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại thì tâm trí cũng rất cứng cỏi. Thiên Sát Ma Công của hắn tuy tu luyện vô cùng gian nan nhưng có thể đoạt xá.
Xích Mục Lão Quái biết vậy nên như lâm đại địch, đem hết bản lãnh thi triển mà vẫn bị đối phương nhập vào thân thể.
Chỉ thấy hai vầng hào quang một xanh một vàng vẫn không ngừng lóe ra. Chính là hai nguyên thần đang tranh đoạt thân thể. Lâm Hiên rất nhanh liền tỉnh táo lại đem Ngô Câu tế ra. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời Ngô Câu huyễn hóa thành một con Ác giao dữ tợn.
"Đi! " Lâm Hiên điểm ra một chỉ, Ác giao lập tức hung hãn lao tới Xích Mục Lão Quái.
Thừa dịp hắn đang bệnh phải lấy mạng hắn. Đối phương hiện vô lực hoàn thủ, là thời cơ tốt để diệt sát hắn. Thấy động tác của Lâm Hiên, Cầm Tâm cũng tỉnh ngộ, vội hít vào một hơi, đem thương thế tạm thời đè xuống. Ngón tay ngọc lướt trên Thụ Cầm. Cùng với nhạc điệu thánh thót, trên bầu trời xuất hiện một mũi Kim tiễn dài chừng hai thước nhọn hoắt, tản ra linh lực kinh người.
Lúc này thân thể Xích Mục Lão Quái cũng xảy ra biến hóa, chỉ thấy vầng hào quang màu vàng đã chiếm được phần lớn thân thể, toàn áp đảo hào quang màu xanh. Chợt lão ma ngẩng đầu lên, thấy Ác giao đang lao đến thì trong mắt hiện lên một tia lệ quang, đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên hông tế ra một tấm thuẫn bài hình thoi chắn trước người.
Ầm một tiếng, Ác giao va vào thuẫn bài như châu chấu đá xe, không chút hiệu quả khiến Lâm Hiên biến sắc. Thuẫn bài này vốn là pháp bảo. Ngô Câu đương nhiên không phá vỡ được phòng ngự của nó. Nhưng đúng lúc này mũi Kim Tiễn mang theo thanh âm xé gió đã bắn tới.
Oành một tiếng! Trên thuẫn bài bắn ra hào quang cường đại, dư chấn tạo thành sóng linh quang bắn ra bốn phía. Lâm Hiên biến sắc đem Linh Khí Hộ Thuẫn phát ra mới không bị thổi bay.
Một kích toàn lực của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thật khiến người sợ hãi, nhưng sau khi hào quang tan đi thì thuẫn bài vẫn hoàn hảo như ban đầu. Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống mà vẻ mặt Cầm Tâm cũng rất khó coi.
"Bích Vân Sơn Âu Dương tiên tử. Ồ! Lại còn tiểu gia hỏa này, lần trước đã buông tha cho ngươi một mạng, đã không nhanh chạy đi lại còn dám tới nơi này. Được, lát nữa ta sẽ khiến hai ngươi chết không chỗ chôn! Hắc hắc"
Một trận cười quái dị truyền ra khiến Lâm Hiên nhìn sang, với thần thức vô cùng cường đại của Thiên Sát Ma Quân, đoạt xá thân thể Xích Mục Lão Quái chỉ là vấn đề thời gian.
Âu Dương Cầm Tâm cắn răng, lẳng lặng đưa ngón tay lướt trên cầm huyền, công kích không ngừng cuồng oanh lên mặt thuẫn bài. Lâm Hiên nhìn thấy vậy cũng sử dụng Ngô Câu trợ công.
Đảo mắt đã một khắc đã trôi qua. Hào quang trên thuẫn bài ảm đạm đi không ít, mặt ngoài lồi lõm mấy chỗ nhưng linh tính chưa mất. Muốn phá hủy nó e rằng không dễ.
Lúc này hào quang màu xanh đã thối lui đến bắp chân lão ma, nguyên thần của Xích Mục Lão Quái sắp bị cắn nuốt đồng hóa.
Lâm Hiên và Âu Dương Cầm Tâm liếc nhìn nhau, đều có ý thối lui. Tuy bọn họ muốn tìm nguyên thần của Thiên Sát Ma Quân để cướp Thiên Trần Đan nhưng lúc này mới biết thần thông đối phương rất quỷ dị.
Không chỉ nguyên thần có thể huyễn hóa ra Anh nhi, mà lại sắp đoạt xá thành công thân thể Xích Mục Lão Quái Kết Đan hậu kỳ.
Thiên Trần Đan tuy trân quý nhưng phải có mạng thì mới có thể hưởng dụng. Hai người không hẹn mà cùng hóa thành hai đạo độn quang chạy đi.
Một lát sau. Rốt cuộc thân thể Xích Mục Lão Quái đã ngừng run rẩy. Hào quang màu xanh đã bị màu vàng thôn phệ hoàn toàn. Ma quân duỗi lưng hoạt động thân thể một chút sau đó phá lên cười ha hả, thanh âm hoàn toàn khác với Xích Mục Lão Quái:
"Không tồi, không hổ là tu ma giả Kết Đan hậu kỳ, chỉ kém pháp thân trước kia của bổn Ma Quân một chút"
Theo sau sắc mặt hắn trở nên âm trầm nhìn sang hướng hai người vừa bỏ chạy, thân hình vừa chuyển đã hóa thành một đạo độn quang cực kỳ mau lẹ đuổi theo.
Phải giết người diệt khẩu! Nếu không chuyện hắn đoạt xá Xích Mục Lão Quái lộ ra thì muốn bỏ trốn cũng không dễ.
Vừa rồi thật ra đoạt xá hung hiểm vô cùng. Mặc dù trong người Thiên Sát Ma quân có dị bảo nên đoạt xá dễ dàng hơn nhưng đây đã là lần thứ hai và cũng là lần cuối.
Ra nông nỗi này đều do những tên tu sĩ Chính Ma lưỡng đạo kia! Thiên Sát Ma quân tức giận thầm nghĩ. Lúc trước ngẫu nhiên phát hiện ra dị bảo của Thiên Trần chân nhân, hắn cao hứng vô vùng nên để lộ tin tức.
Sau khi bị mười mấy tu sĩ cùng cảnh giới liên thủ vây công khiến thân thể bị hủy, nguyên thần Thiên Sát Ma Quân đem hết bản lĩnh thi triển mới trốn thoát chạy trối chết vào Khuê Âm Sơn Mạch. Trong này hắn vốn có một động phủ bí mật, không ngờ nửa đường lại gặp một con Nguyệt Ma Tri Chu. Yêu thú cấp hai này thực lực không cao nhưng có thiên phú cắn nuốt hồn phách. Khi đó nguyên thần của hắn đang rất suy yếu, nhất thời không chú ý nên bị nó nuốt vào bụng.
Có điều Thiên Sát ma quân một đời anh kiệt sao lại dễ dàng chết đi như thế, hắn dùng một loại bí pháp đau khổ kiên trì định kéo dài thêm mấy ngày.
Xảo hợp là Nguyệt Ma Tri Chu trở về động đã bị Lâm Hiên cùng ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiêu diệt.
Thiên Sát ma quân đại hỉ như sắp chết đuối vớ được cọc, nguyên thần lập tức thi triển một loại bí thuật quỉ dị thi thể yêu thú kia. Sự tình quỉ dị khi trước Lâm Hiên chứng kiến cũng là do Thiên Sát ma quân bất đắc dĩ, thử đoạt xá một lần không ngờ lại thành công.
Nhưng thân thể này yêu khí quá mức dày đặc, bắt đầu bài xích nguyên thần của hắn. Vừa lúc này Chu Lương gặp độc thủ, Ma quân lại dùng bí thuật nguy hiểm đáng sợ đem dung hợp thành công với thi thể Chu Lương.
Sự tình về sau đương nhiên đã biết, sau khi Thiên Sát ma quân bỏ chạy. Dựa vào thông minh cơ biến nên dù bị đám tu sĩ truy đuổi gắt gao nhưng hắn chỉ kinh mà không hiểm chạy thoát. Hắn tính về động phủ bí mật lấy thêm vài kiện bảo vật, rồi tìm một nơi hoang vu khổ tu bảy tám chục năm. Một khi kết anh thành công sẽ trở ra báo thù. Với tu vị Nguyên Anh kỳ nhất định đem đám người lúc trước đánh giết tới máu chảy thành sông.
Nhưng lúc này thân thể mới lại bắt đầu không chịu sự điều khiển của hắn, dù có dung hợp thêm thân thể tu sĩ thì chỉ làm chậm quá trình bài xích nguyên thần mà thôi. Nhưng nếu lại đem nguyên thần xuất khiếu thì quá hung hiểm do đang truy lùng gắt gao.
Vì vậy việc cấp bách với Thiên Sát Ma quân là tìm một thân thể thích hợp để đoạt xá. Hắn lặng lẽ ẩn nấp ở trong rừng rậm chờ đợi con mồi, nhưng thời gian trôi qua không có kẻ thích hợp, hắn đang định đoạt xá một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì lại gặp Âu Dương Cầm Tâm cùng Xích Mục Lão Quái đang đại chiến. Trong lòng Ma quân đại hỉ, Xích Mục Lão Quái này có linh căn kim thuộc tính cùng tu vị kết đan hậu kỳ rất thích hợp.
Thừa dịp Xích Mục Lão Quái sơ xuất Thiên Sát Ma quân quyết định mạo hiểm, cuối cùng nhờ thần thức mạnh mẽ vượt xa đối phương nên đã thành công.
Bất kể thế nào cũng không để bọn chúng tiết lộ hành tung. Khóe miệng ma quân lộ vẻ lạnh lùng.
Bay được một khắc thì dừng lại. Thiên Sát ma quân thả ra thần thức tìm tòi trong khu vực nhưng không phát hiện gì. Với tốc độ của hắn chắc chắn đã đuổi kịp đối phương, hẳn là hai kẻ kia đang ẩn ấp.
Trầm ngâm một chút Thiên Sát ma quân giơ tay lên tế ra một thanh Phi kiếm màu lục, âm thanh của hắn vang vọng truyền ra:
"Âu Dương nha đầu cùng tiểu tử kia, các ngươi cho rằng có thể trốn khỏi bàn tay lão phu sao? Đừng có nằm mộng!"
Lời còn chưa dứt hắn đánh ra một đạo pháp quyết, ngay lập tức pháp bảo rung lên ù ù, phân ra tới mấy trăm đạo kiếm quang.
"Còn không ra sao. Được, đã thế cho các ngươi nếm thử mùi vị của Cực Thiên Ma Kiếm!"
Chỉ thấy kiếm quang vù vù như mua bắn xuống phạm vi vài dặm. Kiếm khí bạo liệt một vùng cùng tiếng nổ vang không dứt, uy năng như băng sơn liệt địa khiến người kinh hãi.
Có điều vẫn không thấy tung tích của Lâm Hiên và Âu Dương Cầm Tâm, vẻ mặt Thiên Sát ma quân bắt đầu có chút âm lệ.
Lặng lẽ không nói hắn lại bay về phía trước, tiếp tục sử dụng kiếm quang oanh tạc mặt đất.
Một lát sau Thiên Sát ma quân đột nhiên như cảm ứng được điều gì ngẩng đầu nhìn phía đông, vẻ mặt không cam lòng cắn răng hóa thành một đạo độn quang tốc độ cực nhanh tan biến ở chân trời.
Ở vùng đất vừa bị tàn phá đột nhiên không khí lăn tăn như sóng nước, một nam một nữ đang ôm nhau từ trong đất chui lên. Trên đỉnh đầu hai người có một chiếc gương đồng cổ xưa phát ra một tầng ngân quang đem hai người bao lại.
Sau khi rời mặt đất, sắc mặt thiếu nữ ửng đỏ như mây ráng chiều đẩy nhẹ thiếu niên ra, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Lại nói bị Ma Quân truy sát sự tình khẩn cấp. Càn Thiên Kính của Cầm Tâm tuy là cổ bảo phòng ngự uy lực cường đại nhưng quầng sáng bảo hộ có phạm vi khá nhỏ. Bất đắc dĩ hai người đành phải ôm nhau mà trốn. Cầm Tâm còn chưa từng bị một nam nhân nào ôm chặt như thế, tự nhiên là ngượng ngùng không thôi. Còn Lâm Hiên là thanh niên huyết khí phương cương, đang lúc chạy trốn nằm mơ cũng không ngờ được ôm người ngọc trong lòng, mùi hương thoảng trên người nàng khiến hắn ngất ngây.
Rất nhanh Cầm Tâm đã khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua Lâm Hiên đang ngây ngốc:
"Đan dược vào rồi đạo hữu cho ta là gì, sao lại có công hiệu thu liễm khí tức thần kỳ như thế?"
"Hả.. à.. là Ẩn linh đan."
"Ẩn Linh đan?" Cầm Tâm nhíu mày, còn chưa nghe nói qua nhưng đan dược này quả thật thần kỳ, với thần thức cường đại của Thiên Sát ma quân ở gần như vậy mà không thể phát hiện ra.
"Đây là một loại đan dược do tại hạ luyện chế, chỉ có mỗi tác dụng thu liễm khí tức."
Âu Dương Cầm Tâm sửng sốt nhưng rất nhanh nghĩ ra, đối phương là thiếu chủ Linh Dược Sơn vốn tinh thông luyện đan thuật, luyện ra đan dược thần kỳ này cũng là bình thường.
Âu Dương Cầm hé đôi môi anh đào đang định nói thì như phát hiện điều gì ngẩng đầu lên, Lâm Hiên gần như cũng quay sang khiến nàng ngạc nhiên. Hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kì sao thần thức chỉ kém nàng có một chút?
Chỉ thấy nơi chân trời xuất hiện một đạo độn quang chói mắt, rất nhanh bóng dáng Thái Bạch kiếm tiên hiện ra đáp xuống.
"Sư muội, ngươi không sao chứ!" Thấy Âu Dương Cầm Tâm còn đứng đó, trong mắt Thái Bạch kiếm tiên lóe lên tia thất vọng nhưng rất nhanh tan đi, quan tâm mở miệng: "Nơi này xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt xinh đẹp của Âu Dương Cầm Tâm trở nên lạnh lùng nói: "Tạ sư huynh quan tâm, tiểu muội còn chưa chết được."
Lần trước bị Đoản Miêu thượng nhân ám toán, Lâm Hiên đã nhắc nhở qua nàng phải cẩn thận Thái Bạch kiếm tiên, tuy vậy sư huynh tính tình chính trực nên Cầm Tâm cũng chỉ có chút hoài nghi, nhưng trải qua sự tình lần này trong lòng nàng đã nghĩ khác.
Lâm Hiên ở một bên cũng than thầm, Âu Dương tiên tử này tính tình cũng quá ngay thẳng a!
"Ha ha, xem ra sư muội đã hiểu lầm ngu huynh." Thái Bạch kiếm tiên vuốt mũi, không tức giận mà cười bồi giải thích: "Sư muội trách ngu huynh thấy truyền âm mà không lập tức tới chăng?"
"Hừ." Âu Dương Cầm Tâm trầm lặng không nói.
"Ha ha, ngu huynh đang tới thì không may đụng độ một tên thượng phẩm yêu thú tam cấp, không có cách nào phân thân tới đây." Thái Bạch kiếm tiên cười khổ mở miệng.
Nghe vậy vẻ mặt Âu Dương Cầm Tâm mới dịu lại:"Thì ra là thế, là tiểu muội đã hiểu lầm sư huynh."
Lâm Hiên thầm giật mình, vị tiên tử này sẽ không ngây ngốc đến độ tin lời này chứ. Nhưng còn chưa nghĩ xong thì hắn đã nghe tiếng truyền âm vang bên tai: "Đạo hữu không cần lo cho ta, Cầm Tâm chỉ là tương kế tựu kế khiến hắn bớt đề phòng mà thôi."
"Ha ha không sao, không kịp thời tới hỗ trợ sư muội khiến ngu huynh thật áy náy."
Trương Thái Bạch này quả là miệng lưỡi không xương, hắn quay sang nhìn Lâm Hiên với vẻ hồ nghi: "Vị này là..."
"Đây là thiếu chủ Linh Dược Sơn Lâm Hiên, đồ đệ của Thông Vũ chân nhân."
"Hóa ra là Lâm đạo hữu, may mắn được gặp."
Thái Bạch kiếm tiên ôm quyền, ở U Châu Linh Dược Sơn rất có danh khí, với thân phận tiền bối của hắn cũng không dám tỏ ra tự đại.
Lâm Hiên cũng như lần đầu thấy hắn chấp tay cung kính: "Vãn bối ngưỡng mộ uy danh Thái Bạch tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh."
"Ha ha, thiếu chủ khách sáo, đạo hữu niên kỷ còn trẻ mà đã thành tựu như vậy, tiền đồ thật vô lượng a!"
"Tiền bối quá lời rồi, sau này còn xin chỉ giáo nhiều hơn."
Cầm Tâm ở một bên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nàng tự nhận mình thông minh băng tuyết nhưng khi thấy tâm cơ thâm trầm của Lâm Hiên mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
"Sao Sư muội và Lâm đạo hữu lại ở đây, vừa rồi các ngươi gặp nguy hiểm gì?" Được một lát Thái Bạch kiếm tiên có phần tò mò mở miệng.
Âu Dương Cầm Tâm đang muốn mở miệng thì nhíu đôi mi thanh tú, Thái Bạch kiếm tiên cũng ngẩng đầu, vô số đạo độn quang chia làm hai nhóm xuất hiện ở chân trời.
Mấy chục tu sĩ hạ xuống một bên, dẫn đầu chính là Phong Lôi thượng nhân của Nhất Tuyến Hạp và đôi song tu đạo lữ Lôi Vân Sơn Trang.
Bên kia đám tu ma giả cũng không chút khách khí bay tới, do Huyết Yêu Lão Tổ cùng Bách Độc Đồng Tử dẫn đầu.
Thấy quang cảnh bị tàn phá bừa bãi trên mặt đám người hiện vẻ nghi ngờ. Nhất thời ánh mắt đám người chăm chú nhìn sang ba người Lâm Hiên.
"Ha ha, là thần thông của Cực Thiên Ma Kiếm đây! Phải chăng Âu Dương tiên tử đã phát hiện tung tích Thiên Sát ma quân?" Huyết Yêu Lão Tổ nở nụ cười quái dị.
Ngọc dung của Âu Dương Cầm Tâm lạnh lùng, còn chưa mở miệng thì Phong Lôi thượng nhân đã lộ vẻ chế nhạo: "Phát hiện thì đã sao, ngươi cho rằng chúng ta sẽ nói cho các ngươi sao?"
"Thế sao?" Huyết Yêu Lão Tổ giơ tay bắn ra một đạo sáng đỏ thẫm.
"Lão quái, ngươi dám động thủ?"
Phong Lôi thượng nhân vừa sợ vừa giận, hiện thực lực chính đạo đang nhỉnh hơn một chút mà không ngờ đối phương một lời không hợp đã dám động thủ.
Hắn há to miệng phun ra một lôi cầu hóa giải đạo sáng kia sau đó vẫy tay một cái, xoẹt một tiếng, hai thanh phi kiếm pháp bảo một xanh một đỏ đã được tế ra.
"Đợi một chút!" Không ngờ Huyết Yêu Lão Tổ lại phất tay khiến Phong Lôi thượng nhân có chút kinh ngạc dừng công kích:
"Lão ma. Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?"
"Hừ, lão tổ động thủ là muốn các ngươi hiểu một điều."
"Điều gì?" Phong Lôi thượng nhân đè nén tức giận do thực lực của Huyết Yêu Lão Tổ vẫn trên hắn một bậc.
"Hiện các ngươi có hai lựa chọn, hoặc là đem tung tích Thiên Sát ma quân nói ra sau đó chúng ta các bằng bản lĩnh mà đi đoạt Thiên Trần Đan. Còn nếu không nói thì chúng ta ở chỗ này sống mái một trận để cho Thiên Sát ma quân bỏ chạy. Tóm lại chính đạo các ngươi đừng nghĩ có thể một mình hưởng thụ Thiên Trần Đan."
"Hừ, Bách Độc Đồng Tử cùng Huyết Yêu lão ma, với thực lực hiện tại của các ngươi liệu thắng được sao?" Vẻ mặt Trương Thái Bạch tỏ ra khinh thường.
"Hắc hắc, tuy thực lực các ngươi mạnh hơn một chút nhưng chúng ta vẫn dư sức ngăn chặn, không cho các ngươi truy theo Thiên Sát ma quân." Huyết Yêu Lão Tổ thản nhiên cười quái dị.
Đám tu sĩ chính đạo nghe xong tức giận, còn chưa tới kịp truyền âm thương lượng thì Âu Dương Cầm Tâm đã mở miệng:
"Được rồi, ta nói … "
"Âu Dương tiên tử!"
"Không thể!"
Đám cao thủ chính đạo ào ào ngăn cản, biết tung tích ma quân đương nhiên chiếm tiên cơ, sao phải nói cho đám tu ma giả này chứ.
"Hừ, thức thời mới là trang tuấn kiệt. Quyết định tiên tử là chính xác. Sao, các ngươi vẫn muốn chúng ta tranh chấp để Thiên Sát ma quân ngư ông đắc lợi sao?"
Thấy hai bên chính ma cãi cọ vẻ mặt Lâm Hiên vẫn như thường, trong lòng thầm có tính toán riêng.
"Thôi được, hãy nghe Âu Dương tiên tử nói, nếu không để Thiên Sát ma quân chạy xa thì không ổn."
Phong Lôi thượng nhân thở dài chấp nhận khiến các tu sĩ yên lặng, gần trăm ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú nhìn thiếu nữ mỹ miều kia.
Đôi môi anh đào của Cầm Tâm hé mở, êm tai đem chuyện vừa rồi kể lại, đương nhiên sự tình nàng và Lâm Hiên bị ma quân đuổi tới phải ôm nhau trốn cùng một chỗ thì không đề cập tới.
"Cái gì, Xích Mục Lão Quái bị Thiên Sát ma quân đoạt xá?"
Đừng nói tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà Ngưng Đan Kỳ cao thủ nghe tới cũng thầm rúng động. Xích Mục Lão Quái thành danh đã trăm năm, đến như Thái Bạch kiếm tiên muốn đánh bại hắn cũng không dễ dàng. Thiên Sát ma quân chỉ còn lại nguyên thần sao có thể đoạt xá dễ như vậy?
Đám tu ma giả còn chưa tin đem tín hiệu phát ra nhưng không thấy Xích Mục Lão Quái tới, hiển nhiên là gặp độc thủ.
"Xem ra chúng ta đã xem thường Thiên Sát ma quân!" Thanh âm Phong Lôi thượng nhân có chút sợ hãi: "Âu Dương tiên tử nói là nguyên thần của hắn có thể biến thành hài nhi giống như Nguyên anh?"
"Không sai!" Âu Dương Cầm Tâm gật đầu kể lại. Đám người nghe xong, nhất thời lộ vẻ khó tin.
"Sợ cái gì, Thiên Sát ma quân cũng đâu phải tiền bối Nguyên Anh kỳ. Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không hạ được mình hắn?" Một lát sau nữ tu họ Trình mở miệng.
"Đạo hữu nói không sai" Thái Bạch kiếm tiên gật đầu:"Dù thế nào cũng không thể để hắn độc chiếm Thiên Trần Đan."
Khi nghe thần thông quỉ dị của Ma Quân phần lớn Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng có chút sợ hãi, nhưng nhắc tới Thiên Trần Đan vẻ mặt bọn họ ngay lập tức trở nên hưng phấn.
Huyết Yêu Lão Tổ cùng Bách Độc Đồng Tử liếc nhau, một người hóa thành độc vân còn một kẻ hóa thành huyết vụ đuổi theo hướng Thiên Sát ma quân vừa chạy.
"Không được, hai lão ma muốn đi trước!" Phong Lôi thượng nhân thấy thế biến sắc mở miệng.
"Hừ, hai tên ma đầu này muốn đi trước thì cứ cho chúng toại nguyện." Nữ tu họ Trình lại có vẻ thong thả, Ngưng Đan Kỳ cao thủ ma đạo chỉ còn lại hai người, bên này còn có bốn người đương nhiên chiếm lợi thế.
"Trình phu nhân nói phải, nhưng tu ma giả nham hiểm xảo trá chúng ta cũng không thể quá khinh xuất, mau khởi hành!" Vẻ mặt Thái Bạch kiếm tiên uy nghiêm quay sang phân phó đám đệ tử Trúc Cơ Kỳ:"Các ngươi mau trở về phân đà nghỉ ngơi đợi lệnh"
"Dạ, sư bá!"
Đã phát hiện tung tích Ma quân nhiệm vụ tu sĩ Trúc Cơ cũng chấm dứt, dù sao đại chiến phía trước bọn họ không thể giúp gì được.
"Chúng ta đi!"
Đám cao thủ chính đạo lấy ra pháp bảo, hóa thành các đạo độn quang tốc độ kinh người tan biến nơi chân trời.
"Lâm đạo hữu…" Cầm Tâm chưa vội rời đi nhìn sang Lâm Hiên hỏi: "Ngươi có tính toán gì không?"
"Ta cũng muốn Thiên Trần Đan nhưng bằng tu vị nhỏ nhoi này đi theo khác chi đến nạp mạng." Lâm Hiên tiêu sái cười."Chuyến đi này rất nguy hiểm, thừa mong tiên tử cẩn thận."
"Ưm, đa tạ Thiếu chủ, Cầm Tâm hiểu, sau này gặp lại." Âu Dương Cầm Tâm vung ngọc thủ tế ra pháp bảo chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút!"
"Thiếu chủ còn gì phân phó?"
Lâm Hiên từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ: "Trong này có ba viên Bổ linh đan, phục dụng vào không thể lập tức bổ đầy pháp lực nhưng tốc độ hồi phục nhanh gấp mấy chục lần sử dụng tinh thạch, tiên tử cầm đi."
"Ta... Đa tạ. Cũng mong thiếu chủ bảo trọng" Cầm Tâm cảm kích tiếp nhận, đưa ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Lâm Hiên một cái, sau đó hóa thành một đạo độn quang tan biến nơi chân trời.
Nhìn theo thân ảnh nàng, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên cười một cách ranh mãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.