Quyển 5 - Chương 318: Nước cờ hiểm
Huyễn Vũ
13/03/2013
Huyễn Dương Sơn nằm tại phía tây Man Thạch Thành, hai nơi cách nhau tầm trăm ngàn dặm.
Đây là một trong những địa hỏa chi mạch nổi danh.
Tổng đàn mới của Linh Dược Sơn đặt ở chỗ này.
Nơi này không chỉ có tài nguyên địa hỏa phong phú mà phẩm chất linh khí cũng không tồi. Vốn là chỗ của một gia tộc tu tiên nhưng lại bị Linh Dược Sơn ngoại lai nhắm trúng. Bởi vậy mà xảy ra một trường tranh đoạt.
Điều này cũng rất bình thường, việc giết người đoạt bảo hay tranh đoạt linh mạch ngày nào cũng có ở Tu Tiên Giới.
Vân Châu tuy là thánh địa tu luyện, trình độ tu tiên cao hơn so với U Châu nhưng ngoài những đại thế lực khiến người sợ hãi thì còn vô số môn phái nhỏ nhiều không đếm xuể.
Gia tộc chiếm cứ Huyễn Dương Sơn chỉ thuộc tầm trung, tuy có vài tu tiên giả Ngưng Đan kỳ đỉnh phong nhưng kém xa so với hai lão quái Nguyên Anh của Linh Dược Sơn.
Gia tộc này biết thực lực không đủ nhưng do luyến tiếc linh địa truyền thừa, trưởng lão trong gia tộc sau khi thương nghị thì quyết định từ chối lời đề nghị rời đi của Linh Dược Sơn.
Bọn họ lớn mật như vậy cũng là có chỗ ỷ lại. Thứ nhất, bọn họ ở nơi này truyền thừa đã được vài ngàn năm, đại trận hộ phái uy lực cũng không nhỏ.
Thứ hai, Linh Dược Sơn tuy có Nguyên Anh lão quái nhưng dù sao cũng là môn phái bên ngoài, gia tộc ở đây còn có nhiều ít một số quan hệ.
Nói đơn giản, bọn họ có đủ địa lợi nhân hòa, cho nên quyết định đánh cược một lần.
Nhưng Thông Vũ chân nhân là nhân vật có tâm cơ cỡ nào? Đã nhìn trúng Huyễn Dương Sơn thì khẳng định sẽ đoạt được, từ trước đã tính qua hết các khả năng.
Vì thế kết quả tranh đấu không như gia tộc kia mong đợi. Viện binh hoàn toàn không thấy bóng dáng, bọn họ sớm đã bị Linh Dược Sơn dùng đan dược mua chuộc. Môn phái ngoại lai thì đã sao. Tu tiên giả bạc tình bạc nghĩa, tuy có chút giao tình với gia tộc này nhưng trước sự hấp dẫn của linh đan diệu dược thì không do dự mà từ bỏ bằng hữu.
Kết quả Linh Dược Sơn hoàn toàn đại thắng, gia tộc kia bị đồ sát sạch sẽ không còn một mống. Nếu đã kết thù oán, không nhổ cỏ tận gốc chẳng lẽ còn để đối phương có cơ hội trả thù?
Có được tổng đàn, Linh Dược Sơn phát triển rất nhanh, dựa vào tài nghệ luyện đan đã có chỗ đứng tại Vân Châu. cho dù không hợp với Ly Dược Cung nhưng cũng không có khúc mắc quá lớn.
Nhưng tin đồn Thông Vũ đoạt bảo sát nhân đoạt bảo phát sinh tại Man Thạch Thành đã khiến Linh Dược Sơn như đúng trước ngọn sóng dữ. Chỉ cần xử lý không tốt thì có thể vạn kiếp bất phục.
Lúc này, tại một động phủ linh khí nồng đậm sâu trong tổng đàn.
Hai lão giả đang ngồi khoanh chân. Một người bộ dáng tiên phong đạo cốt, còn một người dung mạo bình thường nhưng chỉ còn một con mắt. Không cần phải nói, đây chính là Thông Vũ chân nhân cùng Từ Cẩm Thanh.
Sau khi được Lâm Hiên trợ giúp, Thông Vũ chân nhân không dám trì hoãn, một mạch chạy về tổng đàn, sau đó phái đệ tử tìm hiểu tin tức xung quanh.
Hiện giờ thì lão đã biết chuyện xảy ra trong Man Thạch Thành.
"Sư đệ, việc này quả thực khó giải quyết. Tuy rằng người sáng suốt đều nhìn ra là có người giá họa cho ngươi, nhưng bổn môn vốn bất hòa với Ly Dược Cung. Khó có thể đảm bảo bọn họ không mượn việc này mà làm khó chúng ta"
"Đúng vậy, Cổ lão ma muốn thôn tính chúng ta từ rất lâu, cơ hội tốt thế này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, huống chi…" Nói tới đây khóe miệng Thông Vũ chân nhân lộ nụ cười khổ: "Ta lại trùng hợp xuất hiện tại hoang địa đá vụn bên ngoài Man Thạch Thành, cùng giao thủ với hai vị trưởng lão của họ. Hiềm nghi lần này càng không dễ dàng cởi bỏ"
"Cũng không thể trách ngươi, chỉ trách việc này quá xảo hợp mà thôi" Từ Cẩm Thanh thở dài an ủi vài câu.
"Nói là thế nhưng người khác cũng không nghĩ như vậy. Hiện giờ Man Thạch Thành cùng Ly Dược Cung chưa có động tĩnh nhưng khẳng định, bọn họ tuyệt không có ý định buông tha bổn môn"
"Sư đệ có tính toán thế nào?" Luận tu vị, Từ Cẩm Thanh chính là đệ nhất cao thủ của Linh Dược Sơn, nhưng xét về túc trí đa mưu thì lão có quất ngựa cũng theo không kịp Thông Vũ chân nhân.
"Sự việc đã đến bước này, giải thích cũng vô dụng…" Vẻ mặt Thông Vũ chân nhân trầm ngâm, chậm rãi mở miệng.
"Hay là chúng ta đi cầu viện Ngự Linh Tông"
"Ngự Linh Tông?" Thông Vũ chân nhân cau mày: "Sư huynh, Ly Dược Cung muốn thôn tính chúng ta còn Ngự Linh Tông cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tuy mối quan hệ giữa chúng ta và tông phái này khá hảo hữu nhưng chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nói trắng ra bọn họ cùng Ly Dược Cung là cá mè một lứa, nếu cầu viện thì cũng chỉ là đuổi hổ cửa trước rước sói cửa sau mà thôi"
"Vậy thì theo ý của sư đệ, nên thế nào?"
"Điều này…" Thông Vũ chân nhân gõ gõ ngón tay lên đầu gối, thật lâu sau trong mắt lão hiện vẻ tàn nhẫn: "Chuyện đã tới bước này thì chúng ta cũng chỉ có thể đánh cược một lần, tìm cách khuấy cho nước càng thêm đục…" Sau đó lão hạ thấp âm thanh truyền âm nhập mật.
"Cái gì? Sư đệ, ngươi cũng quá lớn mật rồi. Nếu bị phát hiện thì bổn môn sẽ trở thành trung tâm chỉ trích của mọi người!" Từ Cẩm Thanh đại kinh thất sắc. Chuyện có thể khiến lão quái Nguyên Anh trung kỳ thất thố như vậy không nhiều.
"Hừ, nếu không thì sư huynh cho rằng bổn môn sẽ không gặp nguy hiểm sao. Có câu cầu phú quý trong hiểm nguy! Muốn hóa giải nguy cơ có đôi khi cũng phải đi những nước cờ hiểm" Ngũ quan Thông Vũ vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn vô cùng.
"Được rồi, chẳng qua cần phải chọn lựa thật tỉ mỉ những đệ tử chấp hành nhiệm vụ, tuyệt không thể qua loa" Vẻ mặt Từ Cẩm Thanh đầy lo lắng, thật lâu sau mới thở dài đồng ý.
Đây là một nước cờ hiểm, nhưng nếu thành công thì không chừng có thể hóa giải nguy cơ của bổn môn.
"Điều này là đương nhiên, ngu đệ sẽ địch thân chọn lựa"
Mấy tuần trăng tiếp theo, lấy Man Thạch Thành làm trung tâm, miền nam Vân Châu liên tiếp xảy ra đại sự rung chuyển tu tiên giới.
Với khởi điểm là việc Thông Vũ chân nhân cướp bóc giết người trong thương điếm của Man Thạch Thành. Tuy rằng tin tức đã được bưng bít nhưng vẫn bị lộ ra ngoài dẫn tới một trận xôn xao.
Cửa tiệm kia là do Ly Dược Cung mở ra. Thông Vũ chân nhân cũng thật lớn gan! Đương nhiên, có người cũng cho là có kẻ giá họa cho Linh Dược Sơn.
Chỉ là tranh luận còn chưa chấm dứt, các sự tình phát sinh kế tiếp khiến mọi người nghẹn họng.
Đầu tiên là mấy chỗ sản nghiệp của Ngự Linh Tông bị tập kích, thương vong mấy chục tên đệ tử cấp thấp. Theo kẻ còn sống sót miêu tả thì những kẻ tấn công mặc y phục có tiêu thức của Ly Dược Cung.
Ly Dược Cung lập tức phủ nhận bọn họ không làm chuyện đó, hai phái cho dù có tranh chấp nhưng cũng không nhàm chán đến mức đi tập sát mấy tên đệ tử cấp thấp Linh Động kỳ.
Nhưng cho dù thế nào, quan hệ giữa hai đại phái cũng trở lên căng thẳng.
Còn chưa ngừng lại, ngay buổi chiều ngày hôm đó, một tiểu gia tộc phụ thuộc vào Lệ Hồn Cốc cũng bị diệt môn. Gia tộc này vô cùng nhỏ bé, chỉ có mười mấy người nhưng trên danh nghĩa cũng được Lệ Hồn Cốc che chở.
Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ. Việc này tuy không tổn hại đến thực lực nhưng thể diện của Lệ Hồn Cốc tổn hao không nhỏ.
Thi thể đều bị hỏa đạn phá hủy, hiện trường không để lại chút manh mối. Nhưng có người nói không lâu trước thảm án phát sinh, cạnh nơi này xuất hiện tu sĩ của Ngự Linh tông.
Liên tưởng ba đại môn phái trước đã không bằng lòng, nay lại không bằng mặt khiến mọi người đều có cảm giác không ổn.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Ly Dược Cung và Man Thạch Thành đều có người hoặc sản nghiệp bị tập kích.
Mọi chuyện cũng không chỉ bó hẹp trong tứ đại thế lực mà trong phạm vi trăm vạn dặm còn có mấy tông môn đều gặp nạn tương tự.
Mà thân phận kẻ tập kích cũng khó bề phân biệt.
Tựa hồ Lệ Hồn Cốc, Ngự Linh Tông, Ly Dược Cung, Man Thạch Thành đều là hung thủ. Bọn họ trả thù lẫn nhau. đã có hỗn chiến xảy ra nhưng cẩn thận phân tích thì thấy không ổn.
Những vụ tập kích này có chung một đặc điểm.
Chính là những người bị hại đều có tu vị rất thấp, đến bây giờ các phái đều chưa bị tổn thương một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nào, cũng bởi vậy mà kẻ tập kích có thể nhiều lần đắc thủ.
Điểm đáng ngờ rất lớn khiến toàn bộ các môn phái tại miền nam Vân Châu đều cảm thấy vô cùng bất an.
Tự nghi kỵ lẫn nhau, nơi nơi tràn ngập địch ý.
Sau khi xảy ra hàng loạt việc này, thì sự tình Thông Vũ chân nhân sát nhân đoạt bảo tại thương điếm cũng không tính là gì, hơn nữa đại bộ phận i đều tin tưởng lão bị oan.
Trên dưới Linh Dược Sơn lúc này mới cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Hiên sau khi nghe được tin tức này thì cũng tán thưởng không thôi.
Các tông môn thế lực lúc này đang nghi kị lẫn nhau, mặc dù Lâm Hiên chắc đến bảy tám phần việc này là mưu kế của sư tôn.
Lấy độc trị độc, dùng cờ hiểm hóa giải nguy cơ, Thông Vũ chân nhân quả là quyết đoán!
Lâm Hiên cũng lấy làm vui mừng. Không ngờ rằng Thông Vũ chân nhân đã đi một nước cờ thần diệu.
Còn kế tiếp tam đại thế lực có hỗn chiến hay không hắn cũng không quan tâm, vì trợ giúp Linh Dược Sơn nên hắn mới ở lại Man Thạch Thành. Nhưng sau khi ở đây tu luyện, Lâm Hiên liền phát hiện nơi này không hề tồi.
Ngoài thượng phẩm linh mạch thì trong thành cũng không thiếu những vật phẩm tốt. Hắn lại mới tới Vân Châu vẫn còn nhiều thứ chưa biết, so với việc chạy loạn chi bằng ở lại đây tu luyện thêm một thời gian.
Việc quan trọng cần làm là thử ngưng kết lại yêu đan. Chẳng qua trước đó Lâm Hiên còn một số chuyện cần làm.
Trước mắt là loại trừ gã tu sĩ họ Phương kia. Tuy đối phương chưa có hành động gì nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác không ổn.
Có đinh dưới giường há có thể ngủ ngon. Nhất định phải tìm biện pháp nhổ cái đinh này, nếu không hắn không thể nào an tâm tu luyện.
Nhưng không thể động thủ tại đâydo sẽ khiến người khác chú ý. Đối phương chắc chắn cũng nghĩ đến điểm này mà chưa có hành động.
Lâm Hiên kiên nhẫn chờ đợi.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này hắn vẫn đả tọa tu luyện đồng thời bắt đầu tìm hiểu Thiên Nguyên trận thư.
Phục hợp đại trận huyền diệu vô cùng, rất nhanh Lâm Hiên đã bị cuốn hút vào đó.
Đương nhiên, muốn lĩnh ngộ không phải một sớm một chiều, hiện tại Lâm Hiên đang học từ cái đơn giản nhất.
Tại phòng luyện Khí…
Lâm Hiên ngồi khoanh chân, trước mặt hắn có mấy chục loại tài liệu phổ thông như Huyền tinh, thiết mẫu…
Hiện tại hắn đang luyện chế Tam Tài bát Quái Trận. Tên trận như ý nghĩa, chính là đem Tam Tài trận cùng Bát Quái trận. Hai trận pháp sơ cấp phụ hợp cùng một chỗ.
Tu tiên bách nghệ, trận pháp đạo thâm ảo vô cùng. Lâm Hiên sau mấy chục năm nghiên cứu Tuyền Cơ tâm đắc đã nhiều ít ngộ ra được một chút. Trước kia khi luyện chế trận kỳ trung cấp cũng chỉ thất bại ba bốn lần.
Nhưng lúc này luyện một Bát Quái Tam Tài Trận đơn giản nhất trong Thiên Nguyên Trận Thư mà thất bại đến mười bảy mười tám lần.
Lâm Hiên cũng không vội vàng, càng khó khăn thì càng chứng tỏ uy lực cường đại của phục hợp trận pháp.
Dù sao Huyền Tinh cùng Thiết Mẫu cũng không đáng giá, thất bại có nhiều hơn nữa thì cũng không đau lòng.
Hồi lâu sau.
Lâm Hiên tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết lên một khối kim loại đen nhánh cỡ bằng nắm tay.
Đây chính là Thiết Mẫu.
Đại bộ phận Linh Khí đều cần thêm vào vật này, lúc này luyện chế trận kỳ cũng cần tới.
Lâm Hiên bắt đầu há to miệng phun ra một đoàn anh hỏa, rất nhanh Thiết Mẫu đã bị hòa tan.
Lâm Hiên đã sớm có chuẩn bị, liền vung tay phát ra một vầng quang hà, nhanh chóng biến thành hai quang thủ thanh sắc.
Hai quang thủ này vô cùng tinh xảo, nhất là mười ngón vô cùng linh hoạt, khác xa với quái trảo khi đối địch.
Một quang thủ bắt lấy khối Thiết Mẫu đã nóng chảy, năm ngón tay trên quang thủ còn lại hoặc là điểm hoặc là nắm.
Tất cả các động tác đều được thực hiện cực kỳ tỉ mỉ.
Thời gian gần một tuần trà, một cái thước tròn ngắn khoảng nửa tấc, to cỡ ngón tay hiện ra trong tầm mắt.
Lâm Hiên gật gật đầu, chậm rãi nâng tay trái, linh lực nhỏ như sợi tơ từ đầu ngón tay bay đến trước cái thước tròn do Thiết Mẫu đúc thành.
Một chút hoa văn nhìn đơn giản mơ hồ xuất hiện phía mặt ngoài cái thước.
Vẻ mặt Lâm Hiên cực kỳ chăm chú, đây là bước quan trọng nhất trong việc luyện chế trận kỳ.
Công việc tạo hình này vô cùng tỉ mỉ, chỉ cần khắc sai trận đồ một chút thì chẳng khác kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chừng qua hơn nửa canh giờ, Lâm Hiên mới thở pháo một hơi.
Trời không phụ lòng người, lần này đã thành công.
Thần thức Lâm Hiên khẽ động, một hộp ngọc trước mặt liền tự mở ra, bên trong có một sợi tơ màu lam cổ quái.
"Đi!"
Lâm Hiên khẽ điểm một ngón tay về phía trước, sợi tơ liền bay lên lơ lửng trên không, rồi nó xuyên đi xuyên lại nhiều lần, rất nhanh một tiểu phiên to bằng bàn tay đã xuất hiện trước mắt.
Lâm Hiên lại đánh ra vài đạo pháp quyết.
Cứ như vậy, không biết tiêu tốn bao nhiêu công sức, rốt cục đã luyện chế thành công Tam Tài Bát Quái Trận.
Vẻ mặt Lâm Hiên đầy vẻ mừng rỡ.
Tuy Tam Tài Bát Quái Trận không không mấy uy lực nhưng thành công này đại biểu cho việc hắn đã mở ra được cửa lớn cho việc nghiên cứu Phục Hợp đại trận.
Lâm Hiên khẽ vuốt ve trận kỳ trong tay, khóe miệng nở nụ cười. Đột nhiên chân mày khẽ động, lập tức đem tất cả mọi thứ thu vào túi trữ vật rồi đi ra bên ngoài.
Cửa động phủ mở ra, một tấm Truyền Âm Phù ánh vào mắt.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc, hiện giờ hắn là trưởng lão của Man Thạch Thành nhưng chỉ là hư danh mà thôi. Lâm Hiên cũng rất rõ, với lai lịch của khá mập mờ của hắn thì Trưởng Lão hội không tín nhiệm. Sẽ không phân cho nhiệm vụ quan trọng gì.
Đột nhiên lại đưa tới Truyền Âm Phù, chẳng lẽ phát sinh đại sự gì?
Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe dị quang. Sau khi Thông Vũ chân nhân đi nước cờ hiểm kia, thành công giải trừ nguy cơ cho Linh Dược Sơn nhưng toàn bộ phía nam Vân Châu nổi sóng ngầm mãnh liệt, nếu bây giờ có phát sinh chiến tranh cũng không có gì kỳ quái.
Lâm Hiên vỗ túi trữ vật lấy ra lệnh bài giải trừ cấm chế, lúc này hỏa quang liền bay vụt vào bàn tay. Hắn đem thần thức nhanh chóng chìm vào trong đó.
"Chưa thông báo cụ thể mà chỉ gọi ta đến để nghị sự?" Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm, sau đó hóa thành mọt đạo kinh hồng bay thắng về phía Man Thạch Thành.
Sau khi đưa ra thân phận lệnh phù, hắn được một nữ tu Ngưng Đan kỳ cung kính dẫn vào.
Lâm Hiên đảo mắt đánh giá kiến trúc hoa lệ phía trước. Lần đầu đến khu vực trọng yếu của bổn thành, tất nhiên có vài phần tò mò.
"Ha ha, Lâm đạo hữu đã đến, mời ngồi."
Thanh âm ôn hòa truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một lão giả vận bạch bào.
Tu vị người này cũng không kém, đã là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, trong mắt lấp lánh thần quang, biểu thị đã bước một chân vào hậu kỳ.
"Đại trưởng lão." Lâm Hiên ôm quyền, từ tốn lên tiếng.
"Ha ha, đạo hữu không cần đa lễ, mau ngồi đi." Lão giả khẽ vuốt râu mỉm cười.
Thông Tuệ hòa thượng tự quyết định nhận thiếu niên lão quái này làm trưởng lão khiến lão giả không hài lòng. Nhưng quan sát thì thấy hắn không gì khác thường.
Tuy rằng lai lịch không rõ ràng nhưng cũng không phải tu tiên giả của Vân Châu. Chỉ riêng điểm này cũng đã đủ, là một tu sĩ từ châu khác sẽ không có ý định bất lợi cho bổn thành.
Lâm Hiên gật đầu ngồi xuống một chiếc ghế, tiếp sau liền có thị nữ dâng hương trà. Lâm Hiên khẽ nhấp một ngụm, mùi vị không tệ nhưng hắn tới đây không phải để thưởng trà: "Đại trưởng lão, không biết…"
"Đạo hữu không cần gấp, chờ lát nữa Phương đạo hữu tới đây rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết."
"Phương đạo hữu?" Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, trong mắt thoáng hiện dị quang rồi chậm rãi nhấm nháp linh trà.
Qua thời gian khoảng một bữa cơm, lại thêm một Nguyên Anh lão quái tới Hạo Yên Các.
"Đại trưởng lão, thật ngại quá, Phương mỗ có chút việc lên đến muộn"
"Ha ha, không sao. Ta và Lâm hiền đệ cũng mới tới mà thôi."
"Gặp qua Lâm đạo hữu"
"Gặp qua Phương đạo hữu"
Lâm Hiên cùng đối phương vẻ mặt ôn hòa cùng thi lễ.
Đại trưởng lão tuy cũng là lão hồ ly nhưng không hề nhìn ra điều gì bất ổn.
Mời hai người ngồi xuống, đại trưởng lão mới bắt đầu nói:
"Theo lý, thì với thân phận của hai vị việc nhỏ loại này thực không đáng làm phiền" Lão giả nói đến đây thì khẽ lắc đầu cười khổ: "Chỉ là lần này tình hình có chút đặc thù. Ngoài tu tiên giả Nguyên Anh kỳ thì những kẻ dưới khó có thể hoàn thành, mà những trưởng lão khác hoặc là bế quan hoặc là có tục vụ ràng buộc"
Lâm Hiên nhíu mày, cảm thấy có chút nghi hoặc: "Đại trưởng lão, xin người nói rõ"
"Đúng vậy, chúng ta đã gia nhập Man Thạch Thành, hưởng thụ cung phụng thì tất nhiên phải xuất lực vì bổn thành" Tu sĩ họ Phương khẽ cười, thản nhiên nói.
"Được, lão phu xin được nói rõ. Là thế này, tại phía nam của bổn thành có một dãy Vân Lĩnh Sơn kéo dài cả ngàn dặm, linh khí cũng không tồi, tuy không thích hợp để mở động phủ nhưng có không ít kỳ hoa dị thảo. Hơn nữa lại có một số yêu thú nhưng cao nhất cũng chỉ là tam cấp mà thôi.
Hai vị cũng biết, bổn thành là do các tán tu tạo nên. Ngoài các đạo hữu đảm nhiệm chức vụ là có cung phụng thì các đồng đạo khác đều tự nghĩ biện pháp thu thập tinh thạch và tài liệu. Bởi vậy bốn mùa trong năm đều có không ít đạo hữu Ngưng Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ đi vào trong đó"
Lâm Hiên gật đầu, điều này cũng không có gì kỳ quái.
"Vân Lĩnh Sơn dù không có bảo vật quý hiếm nhưng lại rất nhiều các linh thảo phổ thông, hơn nữa cấp bậc của yêu thú cũng phù hợp nên các đạo hữu có tu vị thấp cũng có thu hoạch không tồi. Chỉ là trước đây không lâu, nơi đó đột nhiên xuất hiện một loại sương vụ cổ quái, phàm là các đạo hữu tiến vào trong đó thì đều mất tích. Sương vụ này lúc đầu chỉ xuất hiện ở một sơn đỉnh nhỏ nhưng cứ dần dần khuếch tán, hiện giờ đã bao trùm cả nửa Vân Lĩnh Sơn."
"Bổn thành không phái người đi tra xét sao?" Lâm Hiên ngắt lời.
"Đương nhiên là có." Đại trưởng lão lắc đầu cười khổ: "Lúc đầu nhận được tin báo, mọi người cũng không coi trọng. Cho rằng loại sương vụ này khó tạo thành uy hiếp gì, huống chi nơi đó cũng không có yêu thú Hóa Hình kỳ. Nhưng sâu trong núi có không ít quái vật tam cấp, hàng năm có một số đạo hữu cấp thấp ngã xuống là bình thường. Chỉ là sự tình tiếp theo lại trở lên quỷ dị. Theo lý, cho dù trong sương vụ có quái vật lợi hại thì cũng không có khả năng sát diệt toàn bộ mấy trăm tu sĩ đi vào như thế, một người cũng không còn. Bởi vậy chúng ta phái ra một độ Chấp Pháp Sứ gồm năm tu sĩ tiến vào, người dẫn đầu cũng có tu vị Ngưng Đan hậu kỳ. vậy mà chưa đầy một canh giờ sau Bổn Mạng Châu của bọn họ đã vỡ toàn bộ"
Lâm Hiên nghe thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, Bổn Mạng Châu là một loại pháp khí đặc thù, sau khi nhận chủ thì sẽ có liên hệ kỳ diệu, một khi chủ nhân ngã xuống thì hạt châu cũng lập tức vỡ vụn.
"Đại trưởng lão muốn hai chúng ta đi thăm dò?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, có chút bất mãn mở miệng.
Tu sĩ họ Phương kia tuy không lên tiếng nhưng vẻ mặt cũng lo lắng.
Tuy chưa rõ trong sương vụ đó có thứ gì, nhưng hiển nhiên là rất nguy hiểm.
Đã là trưởng lão Man Thạch Thành thì Lâm Hiên cũng không ngại ra sức một ít nhưng điều kiện tiên quyết là không quá nguy hiểm. Thứ sương vụ quỷ quái kia đã thôn phệ mất cả mấy trăm tu sĩ, đương nhiên hắn không có hứng thú tìm hiểu nó là thứ gì.
Thấy bộ dáng hai người, đại trưởng lão sao lại không biết suy nghĩ của họ, lão bèn thở dài:
"Lão phu cũng biết việc này có chút nguy hiểm, chẳng qua những tu sĩ ngã xuống cao nhất cũng chỉ là Ngưng Đan kỳ, thần thông của bọn họ sao có thể sánh với hai vị đạo hữu. Hai vị liên thủ tiến vào sẽ không có gì trở ngại. Đương nhiên, nếu hai vị không muốn đi thì lão phu cũng không miễn cưỡng. Chỉ là, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì trong vòng trăm năm tới, trừ phi bổn thành xuất hiện tình huống sinh tử tồn vong, còn không thì hai vị đạo hữu có thể an tâm hưởng thụ cung phụng mà không cần để ý đến tục vụ."
Lâm Hiên cau mày. Điều kiện này cũng không hề tồi nhưng hắn vẫn không dễ dàng đồng ý.
Tu sĩ họ Phương cũng im lặng với vẻ mặt lãnh đạm.
Vẻ mặt Đại trưởng lão thoáng có chút chức giận nhưng rất nhanh đã biến mất: “Hai vị đạo hữu, nếu cảm thấy điều kiện này còn chưa đủ thì có thể yêu cầu thêm, chỉ cần trong khả năng thì bổn thành nhất định sẽ tận lực thỏa mãn.”
Hai người chính là đang chờ câu này. Một khi đối phương đã hứa hẹn như vậy, Lâm Hiên sẽ không khách khí. Môi hắn khẽ mấp máy thi triển truyền âm thuật.
"Kỳ thật cũng không có yêu cầu gì, nếu đạo hữu có thể cung cấp hai ba đan phương hữu ích với việc luyện thể của tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì tại hạ không ngại đi một chuyến"
Bởi vì họa ngầm của Ma Anh vẫn chưa giải trừ, cho nên trọng điểm tu luyện tiếp theo của Lâm Hiên chính là Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết. Lần trước ngưng kết yêu đan không thành, nguyên nhân cũng là Độc Long Trà đã không còn tác dụng, cấp bách mới cần đan dược luyện thể phụ trợ.
Trước đó hắn đã tới phường thị Man Thạch Thành cùng hội đấu giá ngầm vài lần. Cổ đan phương chỉ hữu hiệu với tu sĩ Ngưng Đan kỳ, còn thứ hữu ích với hắn thì không hề tìm được.
Lâm Hiên vì việc này đang buồn phiền không thôi, trước mắt có cơ hội hắn không do dự thi triển công phu sư tử ngoạm.
"Đan phương luyện thể của Nguyên Anh kỳ?" Trên mặt lão giả lộ vẻ kinh ngạc: "Ta không nghe lầm chứ, đạo hữu thực sự muốn đan phương luyện thể của Nguyên Anh kỳ?"
Cũng khó trách đại trưởng lão cảm thấy kỳ quái, tu tiên đạo tuy rất nhiều lưu phái nhưng đại bộ phận đều coi trọng pháp lực và pháp bảo, chỉ có tu yêu giả và một bộ phận tu sĩ Phật tông mới rèn luyện thân thể. Mặc dù lão chưa từng nhìn thấy thần thông của Lâm Hiên nhưng từ linh khí dao động cũng có thể nhìn ra được là huyền môn chính tông. Chưa từng nghe nói tu sĩ đạo gia còn có thể luyện thể.
"Đạo hữu cũng không cần ngạc nhiên việc này, Lâm mỗ cần chúng là có chỗ khác cần dùng, ngươi chỉ cần cung cấp là được" Lâm Hiên lại thi triển truyền âm thuật, ngữ khí lộ ra vài phần bất mãn.
"Không thành vấn đề, bổn thành có thể cung cấp. Đương nhiên, hiện tại thì không có. Chờ sau khi đạo hữu trở về thì đến chỗ lão phu mà lấy, thế nào?" Thanh âm của đại trưởng lão truyền vào trong tai.
"Được! Nhiệm vụ lần này Lâm mỗ xin nhận" Lâm Hiên không chút do dự đáp ứng.
Lão giả hài lòng quay sang bên kia: "Phương đạo hữu, ngươi có yêu cầu gì?"
Lâm Hiên cũng có vài phần tò mò. Đáng tiếc đối phương cũng sử dụng truyền âm thuật.
Sau vài câu trao đổi, lão giả lại nhíu mày, tiếp theo hai người lại không ngừng truyền âm đối đáp.
Trải qua thời gian độ một bữa cơm.
"Được, đại trưởng lão nếu đáp ứng yêu cầu của tại hạ, ta cũng sẽ không ngại khó khăn một phen." Thanh âm của tu sĩ họ Phương vang lên, bên trong mơ hồ có chút vui mừng.
"Lão phu sẽ không nuốt lời, sau khi hai vị trở về sẽ thực hiện lời hứa. Không biết các ngươi chuẩn bị khởi hành khi nào?"
"Lâm mỗ thì không vấn đề gì, lúc nào cũng được"
"Phương mỗ cũng thế. Nếu đã vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, luôn hôm nay thì sao?" Tu sĩ họ Phương đưa ra đề nghị.
"Được!" Lâm Hiên gật đầu, sảng khoái đáp ứng.
"Hai vị đạo hữu liên thủ, lão phu cũng chúc hai vị thuận buồm xuôi gió sớm ngày trở về"
Thấy bọn họ muốn xuất phát ngay, đại trưởng lão vui mừng bèn nói lên vài câu dễ nghe.
Rời khỏi Hạo Yên Các, Lâm Hiên cùng tu sĩ họ Phương kia nhắm thằng hướng Vân Lĩnh Sơn bay đi.
Đây là một trong những địa hỏa chi mạch nổi danh.
Tổng đàn mới của Linh Dược Sơn đặt ở chỗ này.
Nơi này không chỉ có tài nguyên địa hỏa phong phú mà phẩm chất linh khí cũng không tồi. Vốn là chỗ của một gia tộc tu tiên nhưng lại bị Linh Dược Sơn ngoại lai nhắm trúng. Bởi vậy mà xảy ra một trường tranh đoạt.
Điều này cũng rất bình thường, việc giết người đoạt bảo hay tranh đoạt linh mạch ngày nào cũng có ở Tu Tiên Giới.
Vân Châu tuy là thánh địa tu luyện, trình độ tu tiên cao hơn so với U Châu nhưng ngoài những đại thế lực khiến người sợ hãi thì còn vô số môn phái nhỏ nhiều không đếm xuể.
Gia tộc chiếm cứ Huyễn Dương Sơn chỉ thuộc tầm trung, tuy có vài tu tiên giả Ngưng Đan kỳ đỉnh phong nhưng kém xa so với hai lão quái Nguyên Anh của Linh Dược Sơn.
Gia tộc này biết thực lực không đủ nhưng do luyến tiếc linh địa truyền thừa, trưởng lão trong gia tộc sau khi thương nghị thì quyết định từ chối lời đề nghị rời đi của Linh Dược Sơn.
Bọn họ lớn mật như vậy cũng là có chỗ ỷ lại. Thứ nhất, bọn họ ở nơi này truyền thừa đã được vài ngàn năm, đại trận hộ phái uy lực cũng không nhỏ.
Thứ hai, Linh Dược Sơn tuy có Nguyên Anh lão quái nhưng dù sao cũng là môn phái bên ngoài, gia tộc ở đây còn có nhiều ít một số quan hệ.
Nói đơn giản, bọn họ có đủ địa lợi nhân hòa, cho nên quyết định đánh cược một lần.
Nhưng Thông Vũ chân nhân là nhân vật có tâm cơ cỡ nào? Đã nhìn trúng Huyễn Dương Sơn thì khẳng định sẽ đoạt được, từ trước đã tính qua hết các khả năng.
Vì thế kết quả tranh đấu không như gia tộc kia mong đợi. Viện binh hoàn toàn không thấy bóng dáng, bọn họ sớm đã bị Linh Dược Sơn dùng đan dược mua chuộc. Môn phái ngoại lai thì đã sao. Tu tiên giả bạc tình bạc nghĩa, tuy có chút giao tình với gia tộc này nhưng trước sự hấp dẫn của linh đan diệu dược thì không do dự mà từ bỏ bằng hữu.
Kết quả Linh Dược Sơn hoàn toàn đại thắng, gia tộc kia bị đồ sát sạch sẽ không còn một mống. Nếu đã kết thù oán, không nhổ cỏ tận gốc chẳng lẽ còn để đối phương có cơ hội trả thù?
Có được tổng đàn, Linh Dược Sơn phát triển rất nhanh, dựa vào tài nghệ luyện đan đã có chỗ đứng tại Vân Châu. cho dù không hợp với Ly Dược Cung nhưng cũng không có khúc mắc quá lớn.
Nhưng tin đồn Thông Vũ đoạt bảo sát nhân đoạt bảo phát sinh tại Man Thạch Thành đã khiến Linh Dược Sơn như đúng trước ngọn sóng dữ. Chỉ cần xử lý không tốt thì có thể vạn kiếp bất phục.
Lúc này, tại một động phủ linh khí nồng đậm sâu trong tổng đàn.
Hai lão giả đang ngồi khoanh chân. Một người bộ dáng tiên phong đạo cốt, còn một người dung mạo bình thường nhưng chỉ còn một con mắt. Không cần phải nói, đây chính là Thông Vũ chân nhân cùng Từ Cẩm Thanh.
Sau khi được Lâm Hiên trợ giúp, Thông Vũ chân nhân không dám trì hoãn, một mạch chạy về tổng đàn, sau đó phái đệ tử tìm hiểu tin tức xung quanh.
Hiện giờ thì lão đã biết chuyện xảy ra trong Man Thạch Thành.
"Sư đệ, việc này quả thực khó giải quyết. Tuy rằng người sáng suốt đều nhìn ra là có người giá họa cho ngươi, nhưng bổn môn vốn bất hòa với Ly Dược Cung. Khó có thể đảm bảo bọn họ không mượn việc này mà làm khó chúng ta"
"Đúng vậy, Cổ lão ma muốn thôn tính chúng ta từ rất lâu, cơ hội tốt thế này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, huống chi…" Nói tới đây khóe miệng Thông Vũ chân nhân lộ nụ cười khổ: "Ta lại trùng hợp xuất hiện tại hoang địa đá vụn bên ngoài Man Thạch Thành, cùng giao thủ với hai vị trưởng lão của họ. Hiềm nghi lần này càng không dễ dàng cởi bỏ"
"Cũng không thể trách ngươi, chỉ trách việc này quá xảo hợp mà thôi" Từ Cẩm Thanh thở dài an ủi vài câu.
"Nói là thế nhưng người khác cũng không nghĩ như vậy. Hiện giờ Man Thạch Thành cùng Ly Dược Cung chưa có động tĩnh nhưng khẳng định, bọn họ tuyệt không có ý định buông tha bổn môn"
"Sư đệ có tính toán thế nào?" Luận tu vị, Từ Cẩm Thanh chính là đệ nhất cao thủ của Linh Dược Sơn, nhưng xét về túc trí đa mưu thì lão có quất ngựa cũng theo không kịp Thông Vũ chân nhân.
"Sự việc đã đến bước này, giải thích cũng vô dụng…" Vẻ mặt Thông Vũ chân nhân trầm ngâm, chậm rãi mở miệng.
"Hay là chúng ta đi cầu viện Ngự Linh Tông"
"Ngự Linh Tông?" Thông Vũ chân nhân cau mày: "Sư huynh, Ly Dược Cung muốn thôn tính chúng ta còn Ngự Linh Tông cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tuy mối quan hệ giữa chúng ta và tông phái này khá hảo hữu nhưng chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nói trắng ra bọn họ cùng Ly Dược Cung là cá mè một lứa, nếu cầu viện thì cũng chỉ là đuổi hổ cửa trước rước sói cửa sau mà thôi"
"Vậy thì theo ý của sư đệ, nên thế nào?"
"Điều này…" Thông Vũ chân nhân gõ gõ ngón tay lên đầu gối, thật lâu sau trong mắt lão hiện vẻ tàn nhẫn: "Chuyện đã tới bước này thì chúng ta cũng chỉ có thể đánh cược một lần, tìm cách khuấy cho nước càng thêm đục…" Sau đó lão hạ thấp âm thanh truyền âm nhập mật.
"Cái gì? Sư đệ, ngươi cũng quá lớn mật rồi. Nếu bị phát hiện thì bổn môn sẽ trở thành trung tâm chỉ trích của mọi người!" Từ Cẩm Thanh đại kinh thất sắc. Chuyện có thể khiến lão quái Nguyên Anh trung kỳ thất thố như vậy không nhiều.
"Hừ, nếu không thì sư huynh cho rằng bổn môn sẽ không gặp nguy hiểm sao. Có câu cầu phú quý trong hiểm nguy! Muốn hóa giải nguy cơ có đôi khi cũng phải đi những nước cờ hiểm" Ngũ quan Thông Vũ vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn vô cùng.
"Được rồi, chẳng qua cần phải chọn lựa thật tỉ mỉ những đệ tử chấp hành nhiệm vụ, tuyệt không thể qua loa" Vẻ mặt Từ Cẩm Thanh đầy lo lắng, thật lâu sau mới thở dài đồng ý.
Đây là một nước cờ hiểm, nhưng nếu thành công thì không chừng có thể hóa giải nguy cơ của bổn môn.
"Điều này là đương nhiên, ngu đệ sẽ địch thân chọn lựa"
Mấy tuần trăng tiếp theo, lấy Man Thạch Thành làm trung tâm, miền nam Vân Châu liên tiếp xảy ra đại sự rung chuyển tu tiên giới.
Với khởi điểm là việc Thông Vũ chân nhân cướp bóc giết người trong thương điếm của Man Thạch Thành. Tuy rằng tin tức đã được bưng bít nhưng vẫn bị lộ ra ngoài dẫn tới một trận xôn xao.
Cửa tiệm kia là do Ly Dược Cung mở ra. Thông Vũ chân nhân cũng thật lớn gan! Đương nhiên, có người cũng cho là có kẻ giá họa cho Linh Dược Sơn.
Chỉ là tranh luận còn chưa chấm dứt, các sự tình phát sinh kế tiếp khiến mọi người nghẹn họng.
Đầu tiên là mấy chỗ sản nghiệp của Ngự Linh Tông bị tập kích, thương vong mấy chục tên đệ tử cấp thấp. Theo kẻ còn sống sót miêu tả thì những kẻ tấn công mặc y phục có tiêu thức của Ly Dược Cung.
Ly Dược Cung lập tức phủ nhận bọn họ không làm chuyện đó, hai phái cho dù có tranh chấp nhưng cũng không nhàm chán đến mức đi tập sát mấy tên đệ tử cấp thấp Linh Động kỳ.
Nhưng cho dù thế nào, quan hệ giữa hai đại phái cũng trở lên căng thẳng.
Còn chưa ngừng lại, ngay buổi chiều ngày hôm đó, một tiểu gia tộc phụ thuộc vào Lệ Hồn Cốc cũng bị diệt môn. Gia tộc này vô cùng nhỏ bé, chỉ có mười mấy người nhưng trên danh nghĩa cũng được Lệ Hồn Cốc che chở.
Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ. Việc này tuy không tổn hại đến thực lực nhưng thể diện của Lệ Hồn Cốc tổn hao không nhỏ.
Thi thể đều bị hỏa đạn phá hủy, hiện trường không để lại chút manh mối. Nhưng có người nói không lâu trước thảm án phát sinh, cạnh nơi này xuất hiện tu sĩ của Ngự Linh tông.
Liên tưởng ba đại môn phái trước đã không bằng lòng, nay lại không bằng mặt khiến mọi người đều có cảm giác không ổn.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Ly Dược Cung và Man Thạch Thành đều có người hoặc sản nghiệp bị tập kích.
Mọi chuyện cũng không chỉ bó hẹp trong tứ đại thế lực mà trong phạm vi trăm vạn dặm còn có mấy tông môn đều gặp nạn tương tự.
Mà thân phận kẻ tập kích cũng khó bề phân biệt.
Tựa hồ Lệ Hồn Cốc, Ngự Linh Tông, Ly Dược Cung, Man Thạch Thành đều là hung thủ. Bọn họ trả thù lẫn nhau. đã có hỗn chiến xảy ra nhưng cẩn thận phân tích thì thấy không ổn.
Những vụ tập kích này có chung một đặc điểm.
Chính là những người bị hại đều có tu vị rất thấp, đến bây giờ các phái đều chưa bị tổn thương một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nào, cũng bởi vậy mà kẻ tập kích có thể nhiều lần đắc thủ.
Điểm đáng ngờ rất lớn khiến toàn bộ các môn phái tại miền nam Vân Châu đều cảm thấy vô cùng bất an.
Tự nghi kỵ lẫn nhau, nơi nơi tràn ngập địch ý.
Sau khi xảy ra hàng loạt việc này, thì sự tình Thông Vũ chân nhân sát nhân đoạt bảo tại thương điếm cũng không tính là gì, hơn nữa đại bộ phận i đều tin tưởng lão bị oan.
Trên dưới Linh Dược Sơn lúc này mới cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Hiên sau khi nghe được tin tức này thì cũng tán thưởng không thôi.
Các tông môn thế lực lúc này đang nghi kị lẫn nhau, mặc dù Lâm Hiên chắc đến bảy tám phần việc này là mưu kế của sư tôn.
Lấy độc trị độc, dùng cờ hiểm hóa giải nguy cơ, Thông Vũ chân nhân quả là quyết đoán!
Lâm Hiên cũng lấy làm vui mừng. Không ngờ rằng Thông Vũ chân nhân đã đi một nước cờ thần diệu.
Còn kế tiếp tam đại thế lực có hỗn chiến hay không hắn cũng không quan tâm, vì trợ giúp Linh Dược Sơn nên hắn mới ở lại Man Thạch Thành. Nhưng sau khi ở đây tu luyện, Lâm Hiên liền phát hiện nơi này không hề tồi.
Ngoài thượng phẩm linh mạch thì trong thành cũng không thiếu những vật phẩm tốt. Hắn lại mới tới Vân Châu vẫn còn nhiều thứ chưa biết, so với việc chạy loạn chi bằng ở lại đây tu luyện thêm một thời gian.
Việc quan trọng cần làm là thử ngưng kết lại yêu đan. Chẳng qua trước đó Lâm Hiên còn một số chuyện cần làm.
Trước mắt là loại trừ gã tu sĩ họ Phương kia. Tuy đối phương chưa có hành động gì nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác không ổn.
Có đinh dưới giường há có thể ngủ ngon. Nhất định phải tìm biện pháp nhổ cái đinh này, nếu không hắn không thể nào an tâm tu luyện.
Nhưng không thể động thủ tại đâydo sẽ khiến người khác chú ý. Đối phương chắc chắn cũng nghĩ đến điểm này mà chưa có hành động.
Lâm Hiên kiên nhẫn chờ đợi.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này hắn vẫn đả tọa tu luyện đồng thời bắt đầu tìm hiểu Thiên Nguyên trận thư.
Phục hợp đại trận huyền diệu vô cùng, rất nhanh Lâm Hiên đã bị cuốn hút vào đó.
Đương nhiên, muốn lĩnh ngộ không phải một sớm một chiều, hiện tại Lâm Hiên đang học từ cái đơn giản nhất.
Tại phòng luyện Khí…
Lâm Hiên ngồi khoanh chân, trước mặt hắn có mấy chục loại tài liệu phổ thông như Huyền tinh, thiết mẫu…
Hiện tại hắn đang luyện chế Tam Tài bát Quái Trận. Tên trận như ý nghĩa, chính là đem Tam Tài trận cùng Bát Quái trận. Hai trận pháp sơ cấp phụ hợp cùng một chỗ.
Tu tiên bách nghệ, trận pháp đạo thâm ảo vô cùng. Lâm Hiên sau mấy chục năm nghiên cứu Tuyền Cơ tâm đắc đã nhiều ít ngộ ra được một chút. Trước kia khi luyện chế trận kỳ trung cấp cũng chỉ thất bại ba bốn lần.
Nhưng lúc này luyện một Bát Quái Tam Tài Trận đơn giản nhất trong Thiên Nguyên Trận Thư mà thất bại đến mười bảy mười tám lần.
Lâm Hiên cũng không vội vàng, càng khó khăn thì càng chứng tỏ uy lực cường đại của phục hợp trận pháp.
Dù sao Huyền Tinh cùng Thiết Mẫu cũng không đáng giá, thất bại có nhiều hơn nữa thì cũng không đau lòng.
Hồi lâu sau.
Lâm Hiên tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết lên một khối kim loại đen nhánh cỡ bằng nắm tay.
Đây chính là Thiết Mẫu.
Đại bộ phận Linh Khí đều cần thêm vào vật này, lúc này luyện chế trận kỳ cũng cần tới.
Lâm Hiên bắt đầu há to miệng phun ra một đoàn anh hỏa, rất nhanh Thiết Mẫu đã bị hòa tan.
Lâm Hiên đã sớm có chuẩn bị, liền vung tay phát ra một vầng quang hà, nhanh chóng biến thành hai quang thủ thanh sắc.
Hai quang thủ này vô cùng tinh xảo, nhất là mười ngón vô cùng linh hoạt, khác xa với quái trảo khi đối địch.
Một quang thủ bắt lấy khối Thiết Mẫu đã nóng chảy, năm ngón tay trên quang thủ còn lại hoặc là điểm hoặc là nắm.
Tất cả các động tác đều được thực hiện cực kỳ tỉ mỉ.
Thời gian gần một tuần trà, một cái thước tròn ngắn khoảng nửa tấc, to cỡ ngón tay hiện ra trong tầm mắt.
Lâm Hiên gật gật đầu, chậm rãi nâng tay trái, linh lực nhỏ như sợi tơ từ đầu ngón tay bay đến trước cái thước tròn do Thiết Mẫu đúc thành.
Một chút hoa văn nhìn đơn giản mơ hồ xuất hiện phía mặt ngoài cái thước.
Vẻ mặt Lâm Hiên cực kỳ chăm chú, đây là bước quan trọng nhất trong việc luyện chế trận kỳ.
Công việc tạo hình này vô cùng tỉ mỉ, chỉ cần khắc sai trận đồ một chút thì chẳng khác kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chừng qua hơn nửa canh giờ, Lâm Hiên mới thở pháo một hơi.
Trời không phụ lòng người, lần này đã thành công.
Thần thức Lâm Hiên khẽ động, một hộp ngọc trước mặt liền tự mở ra, bên trong có một sợi tơ màu lam cổ quái.
"Đi!"
Lâm Hiên khẽ điểm một ngón tay về phía trước, sợi tơ liền bay lên lơ lửng trên không, rồi nó xuyên đi xuyên lại nhiều lần, rất nhanh một tiểu phiên to bằng bàn tay đã xuất hiện trước mắt.
Lâm Hiên lại đánh ra vài đạo pháp quyết.
Cứ như vậy, không biết tiêu tốn bao nhiêu công sức, rốt cục đã luyện chế thành công Tam Tài Bát Quái Trận.
Vẻ mặt Lâm Hiên đầy vẻ mừng rỡ.
Tuy Tam Tài Bát Quái Trận không không mấy uy lực nhưng thành công này đại biểu cho việc hắn đã mở ra được cửa lớn cho việc nghiên cứu Phục Hợp đại trận.
Lâm Hiên khẽ vuốt ve trận kỳ trong tay, khóe miệng nở nụ cười. Đột nhiên chân mày khẽ động, lập tức đem tất cả mọi thứ thu vào túi trữ vật rồi đi ra bên ngoài.
Cửa động phủ mở ra, một tấm Truyền Âm Phù ánh vào mắt.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc, hiện giờ hắn là trưởng lão của Man Thạch Thành nhưng chỉ là hư danh mà thôi. Lâm Hiên cũng rất rõ, với lai lịch của khá mập mờ của hắn thì Trưởng Lão hội không tín nhiệm. Sẽ không phân cho nhiệm vụ quan trọng gì.
Đột nhiên lại đưa tới Truyền Âm Phù, chẳng lẽ phát sinh đại sự gì?
Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe dị quang. Sau khi Thông Vũ chân nhân đi nước cờ hiểm kia, thành công giải trừ nguy cơ cho Linh Dược Sơn nhưng toàn bộ phía nam Vân Châu nổi sóng ngầm mãnh liệt, nếu bây giờ có phát sinh chiến tranh cũng không có gì kỳ quái.
Lâm Hiên vỗ túi trữ vật lấy ra lệnh bài giải trừ cấm chế, lúc này hỏa quang liền bay vụt vào bàn tay. Hắn đem thần thức nhanh chóng chìm vào trong đó.
"Chưa thông báo cụ thể mà chỉ gọi ta đến để nghị sự?" Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm, sau đó hóa thành mọt đạo kinh hồng bay thắng về phía Man Thạch Thành.
Sau khi đưa ra thân phận lệnh phù, hắn được một nữ tu Ngưng Đan kỳ cung kính dẫn vào.
Lâm Hiên đảo mắt đánh giá kiến trúc hoa lệ phía trước. Lần đầu đến khu vực trọng yếu của bổn thành, tất nhiên có vài phần tò mò.
"Ha ha, Lâm đạo hữu đã đến, mời ngồi."
Thanh âm ôn hòa truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một lão giả vận bạch bào.
Tu vị người này cũng không kém, đã là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, trong mắt lấp lánh thần quang, biểu thị đã bước một chân vào hậu kỳ.
"Đại trưởng lão." Lâm Hiên ôm quyền, từ tốn lên tiếng.
"Ha ha, đạo hữu không cần đa lễ, mau ngồi đi." Lão giả khẽ vuốt râu mỉm cười.
Thông Tuệ hòa thượng tự quyết định nhận thiếu niên lão quái này làm trưởng lão khiến lão giả không hài lòng. Nhưng quan sát thì thấy hắn không gì khác thường.
Tuy rằng lai lịch không rõ ràng nhưng cũng không phải tu tiên giả của Vân Châu. Chỉ riêng điểm này cũng đã đủ, là một tu sĩ từ châu khác sẽ không có ý định bất lợi cho bổn thành.
Lâm Hiên gật đầu ngồi xuống một chiếc ghế, tiếp sau liền có thị nữ dâng hương trà. Lâm Hiên khẽ nhấp một ngụm, mùi vị không tệ nhưng hắn tới đây không phải để thưởng trà: "Đại trưởng lão, không biết…"
"Đạo hữu không cần gấp, chờ lát nữa Phương đạo hữu tới đây rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết."
"Phương đạo hữu?" Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, trong mắt thoáng hiện dị quang rồi chậm rãi nhấm nháp linh trà.
Qua thời gian khoảng một bữa cơm, lại thêm một Nguyên Anh lão quái tới Hạo Yên Các.
"Đại trưởng lão, thật ngại quá, Phương mỗ có chút việc lên đến muộn"
"Ha ha, không sao. Ta và Lâm hiền đệ cũng mới tới mà thôi."
"Gặp qua Lâm đạo hữu"
"Gặp qua Phương đạo hữu"
Lâm Hiên cùng đối phương vẻ mặt ôn hòa cùng thi lễ.
Đại trưởng lão tuy cũng là lão hồ ly nhưng không hề nhìn ra điều gì bất ổn.
Mời hai người ngồi xuống, đại trưởng lão mới bắt đầu nói:
"Theo lý, thì với thân phận của hai vị việc nhỏ loại này thực không đáng làm phiền" Lão giả nói đến đây thì khẽ lắc đầu cười khổ: "Chỉ là lần này tình hình có chút đặc thù. Ngoài tu tiên giả Nguyên Anh kỳ thì những kẻ dưới khó có thể hoàn thành, mà những trưởng lão khác hoặc là bế quan hoặc là có tục vụ ràng buộc"
Lâm Hiên nhíu mày, cảm thấy có chút nghi hoặc: "Đại trưởng lão, xin người nói rõ"
"Đúng vậy, chúng ta đã gia nhập Man Thạch Thành, hưởng thụ cung phụng thì tất nhiên phải xuất lực vì bổn thành" Tu sĩ họ Phương khẽ cười, thản nhiên nói.
"Được, lão phu xin được nói rõ. Là thế này, tại phía nam của bổn thành có một dãy Vân Lĩnh Sơn kéo dài cả ngàn dặm, linh khí cũng không tồi, tuy không thích hợp để mở động phủ nhưng có không ít kỳ hoa dị thảo. Hơn nữa lại có một số yêu thú nhưng cao nhất cũng chỉ là tam cấp mà thôi.
Hai vị cũng biết, bổn thành là do các tán tu tạo nên. Ngoài các đạo hữu đảm nhiệm chức vụ là có cung phụng thì các đồng đạo khác đều tự nghĩ biện pháp thu thập tinh thạch và tài liệu. Bởi vậy bốn mùa trong năm đều có không ít đạo hữu Ngưng Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ đi vào trong đó"
Lâm Hiên gật đầu, điều này cũng không có gì kỳ quái.
"Vân Lĩnh Sơn dù không có bảo vật quý hiếm nhưng lại rất nhiều các linh thảo phổ thông, hơn nữa cấp bậc của yêu thú cũng phù hợp nên các đạo hữu có tu vị thấp cũng có thu hoạch không tồi. Chỉ là trước đây không lâu, nơi đó đột nhiên xuất hiện một loại sương vụ cổ quái, phàm là các đạo hữu tiến vào trong đó thì đều mất tích. Sương vụ này lúc đầu chỉ xuất hiện ở một sơn đỉnh nhỏ nhưng cứ dần dần khuếch tán, hiện giờ đã bao trùm cả nửa Vân Lĩnh Sơn."
"Bổn thành không phái người đi tra xét sao?" Lâm Hiên ngắt lời.
"Đương nhiên là có." Đại trưởng lão lắc đầu cười khổ: "Lúc đầu nhận được tin báo, mọi người cũng không coi trọng. Cho rằng loại sương vụ này khó tạo thành uy hiếp gì, huống chi nơi đó cũng không có yêu thú Hóa Hình kỳ. Nhưng sâu trong núi có không ít quái vật tam cấp, hàng năm có một số đạo hữu cấp thấp ngã xuống là bình thường. Chỉ là sự tình tiếp theo lại trở lên quỷ dị. Theo lý, cho dù trong sương vụ có quái vật lợi hại thì cũng không có khả năng sát diệt toàn bộ mấy trăm tu sĩ đi vào như thế, một người cũng không còn. Bởi vậy chúng ta phái ra một độ Chấp Pháp Sứ gồm năm tu sĩ tiến vào, người dẫn đầu cũng có tu vị Ngưng Đan hậu kỳ. vậy mà chưa đầy một canh giờ sau Bổn Mạng Châu của bọn họ đã vỡ toàn bộ"
Lâm Hiên nghe thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, Bổn Mạng Châu là một loại pháp khí đặc thù, sau khi nhận chủ thì sẽ có liên hệ kỳ diệu, một khi chủ nhân ngã xuống thì hạt châu cũng lập tức vỡ vụn.
"Đại trưởng lão muốn hai chúng ta đi thăm dò?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, có chút bất mãn mở miệng.
Tu sĩ họ Phương kia tuy không lên tiếng nhưng vẻ mặt cũng lo lắng.
Tuy chưa rõ trong sương vụ đó có thứ gì, nhưng hiển nhiên là rất nguy hiểm.
Đã là trưởng lão Man Thạch Thành thì Lâm Hiên cũng không ngại ra sức một ít nhưng điều kiện tiên quyết là không quá nguy hiểm. Thứ sương vụ quỷ quái kia đã thôn phệ mất cả mấy trăm tu sĩ, đương nhiên hắn không có hứng thú tìm hiểu nó là thứ gì.
Thấy bộ dáng hai người, đại trưởng lão sao lại không biết suy nghĩ của họ, lão bèn thở dài:
"Lão phu cũng biết việc này có chút nguy hiểm, chẳng qua những tu sĩ ngã xuống cao nhất cũng chỉ là Ngưng Đan kỳ, thần thông của bọn họ sao có thể sánh với hai vị đạo hữu. Hai vị liên thủ tiến vào sẽ không có gì trở ngại. Đương nhiên, nếu hai vị không muốn đi thì lão phu cũng không miễn cưỡng. Chỉ là, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì trong vòng trăm năm tới, trừ phi bổn thành xuất hiện tình huống sinh tử tồn vong, còn không thì hai vị đạo hữu có thể an tâm hưởng thụ cung phụng mà không cần để ý đến tục vụ."
Lâm Hiên cau mày. Điều kiện này cũng không hề tồi nhưng hắn vẫn không dễ dàng đồng ý.
Tu sĩ họ Phương cũng im lặng với vẻ mặt lãnh đạm.
Vẻ mặt Đại trưởng lão thoáng có chút chức giận nhưng rất nhanh đã biến mất: “Hai vị đạo hữu, nếu cảm thấy điều kiện này còn chưa đủ thì có thể yêu cầu thêm, chỉ cần trong khả năng thì bổn thành nhất định sẽ tận lực thỏa mãn.”
Hai người chính là đang chờ câu này. Một khi đối phương đã hứa hẹn như vậy, Lâm Hiên sẽ không khách khí. Môi hắn khẽ mấp máy thi triển truyền âm thuật.
"Kỳ thật cũng không có yêu cầu gì, nếu đạo hữu có thể cung cấp hai ba đan phương hữu ích với việc luyện thể của tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì tại hạ không ngại đi một chuyến"
Bởi vì họa ngầm của Ma Anh vẫn chưa giải trừ, cho nên trọng điểm tu luyện tiếp theo của Lâm Hiên chính là Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết. Lần trước ngưng kết yêu đan không thành, nguyên nhân cũng là Độc Long Trà đã không còn tác dụng, cấp bách mới cần đan dược luyện thể phụ trợ.
Trước đó hắn đã tới phường thị Man Thạch Thành cùng hội đấu giá ngầm vài lần. Cổ đan phương chỉ hữu hiệu với tu sĩ Ngưng Đan kỳ, còn thứ hữu ích với hắn thì không hề tìm được.
Lâm Hiên vì việc này đang buồn phiền không thôi, trước mắt có cơ hội hắn không do dự thi triển công phu sư tử ngoạm.
"Đan phương luyện thể của Nguyên Anh kỳ?" Trên mặt lão giả lộ vẻ kinh ngạc: "Ta không nghe lầm chứ, đạo hữu thực sự muốn đan phương luyện thể của Nguyên Anh kỳ?"
Cũng khó trách đại trưởng lão cảm thấy kỳ quái, tu tiên đạo tuy rất nhiều lưu phái nhưng đại bộ phận đều coi trọng pháp lực và pháp bảo, chỉ có tu yêu giả và một bộ phận tu sĩ Phật tông mới rèn luyện thân thể. Mặc dù lão chưa từng nhìn thấy thần thông của Lâm Hiên nhưng từ linh khí dao động cũng có thể nhìn ra được là huyền môn chính tông. Chưa từng nghe nói tu sĩ đạo gia còn có thể luyện thể.
"Đạo hữu cũng không cần ngạc nhiên việc này, Lâm mỗ cần chúng là có chỗ khác cần dùng, ngươi chỉ cần cung cấp là được" Lâm Hiên lại thi triển truyền âm thuật, ngữ khí lộ ra vài phần bất mãn.
"Không thành vấn đề, bổn thành có thể cung cấp. Đương nhiên, hiện tại thì không có. Chờ sau khi đạo hữu trở về thì đến chỗ lão phu mà lấy, thế nào?" Thanh âm của đại trưởng lão truyền vào trong tai.
"Được! Nhiệm vụ lần này Lâm mỗ xin nhận" Lâm Hiên không chút do dự đáp ứng.
Lão giả hài lòng quay sang bên kia: "Phương đạo hữu, ngươi có yêu cầu gì?"
Lâm Hiên cũng có vài phần tò mò. Đáng tiếc đối phương cũng sử dụng truyền âm thuật.
Sau vài câu trao đổi, lão giả lại nhíu mày, tiếp theo hai người lại không ngừng truyền âm đối đáp.
Trải qua thời gian độ một bữa cơm.
"Được, đại trưởng lão nếu đáp ứng yêu cầu của tại hạ, ta cũng sẽ không ngại khó khăn một phen." Thanh âm của tu sĩ họ Phương vang lên, bên trong mơ hồ có chút vui mừng.
"Lão phu sẽ không nuốt lời, sau khi hai vị trở về sẽ thực hiện lời hứa. Không biết các ngươi chuẩn bị khởi hành khi nào?"
"Lâm mỗ thì không vấn đề gì, lúc nào cũng được"
"Phương mỗ cũng thế. Nếu đã vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, luôn hôm nay thì sao?" Tu sĩ họ Phương đưa ra đề nghị.
"Được!" Lâm Hiên gật đầu, sảng khoái đáp ứng.
"Hai vị đạo hữu liên thủ, lão phu cũng chúc hai vị thuận buồm xuôi gió sớm ngày trở về"
Thấy bọn họ muốn xuất phát ngay, đại trưởng lão vui mừng bèn nói lên vài câu dễ nghe.
Rời khỏi Hạo Yên Các, Lâm Hiên cùng tu sĩ họ Phương kia nhắm thằng hướng Vân Lĩnh Sơn bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.