Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược
Chương 29: Gió Tháng Ba, Xuân Hoa Rực Rỡ (2)
Thanh Uẩn Tương Ly
22/11/2023
Sau khi trở về, Lục Khuynh Tâm dù không muốn tò mò chuyện người khác, ngồi nên cạnh y hồi lâu vẫn không nhịn được quan tâm: "Lần trước ngươi nói đến người con gái thích hải đường là thật sao? Nếu thật sự là muội muội trong nhà, ngươi cần gì phải nhớ thương đau lòng."
Thanh Hồn nghe vậy, lắc đầu: "Người đó, thật sự là muội muội ruột của ta."
"Ta không biết tại sao ngày đó ngươi lại ở bên ngoài không đến dự nhưng mà... ngươi còn vô số lần có thể gặp gỡ, vô số lần bù đắp. Không phải sinh li tử biệt, cũng không phải trọn kiếp không thể gặp lại, cần gì phải... " Hắn không phải người trong cuộc những lời khuyên răn mà y không thể mở lòng cũng vô ích: "Ta cũng từng cảm thấy tiếc nuối vì không thể về kịp nhìn thấy Trạch Dương lần cuối, cả đời này ta nợ đệ ấy một mạng không thể trả lại, cũng nợ đại ca một người đệ đệ ngoan, nợ hai tiểu muội nhà họ một người ca ca tốt, nhưng mà... ta nghĩ Trạch Dương cũng không muốn ta mãi ôm tiếc hận." Thay vào đó ta nên đòi lại từ Hồng Thiếu Hoài, ân oán giữa họ một lời không nói hết: "Ngươi còn có thể về thì về nhà đi, đại ca ngươi cũng không phải vô tình với ngươi..."
Thanh Hồn ngớ ra một lúc, cười đau xót trong lòng, Liễu Nguyên Hồng không phải vô tình nhưng Thanh Hồn đã chết. Người đã chết trong một buổi chiều mưa tầm tã, bên động băng, y tỉnh dậy liền biết cái tên Thanh Hồn này mãi mãi chết đi không ai hay, không phải thế gian vô tình mà là do lòng người vô tâm. Từng thân thuộc sẽ không dễ nhầm lẫn, y cũng vậy, dù có tốt suy cho cùng cũng không phải một người.
"Thay vì đợi mãi mùa hải đường nở rồi lại tàn, ngươi trở về muội ấy sẽ vui vẻ hơn." Hắn luyến tiếc Quỳ Phủ không dám về còn mở miệng khuyên người ta? Phải chăng không phải là chuyện của mình nên không biết đau lòng? Lục Khuynh Tâm chỉ biết thở hắt, họ đều là những người có nỗi đau riêng tự lừa dối chính mình lay lắt qua ngày.
"Muội ấy rất vui vẻ, ta không về muội ấy sẽ vui hơn. Trong lòng muội ấy ta từ lâu đã chết, ta cũng sức tàn lực kiệt không muốn gắng gượng ôm khát vọng không thể thành toàn nữa. Ta cũng không cảm thấy tiếc nuối muốn gặp muội ấy... "
Y cúi đầu nhìn chậu hoa hải đường trên bàn chưa nở, cánh hoa e ấp: "Chậu hoa này không phải cho muội ấy, nó là ước nguyện người khác nhắn gửi. Trong lòng ta biết dù ta có đem hải đường đắp mồ cũng không thể thực hiện ước muốn của cô ta, người nàng cô ta yêu mến không phải ta. Lục Khuynh Tâm, lần trước huynh hỏi ra từng gϊếŧ người chưa... ta vẫn chưa trả lời. Ta đã gϊếŧ người rồi, cô ta tay không tấc sắt, yếu ớt, không biết võ công, còn rất trẻ, rất nhiều mơ ước chưa thực hiện, ngày cô ta chết không người đưa tang... cũng chẳng ai khóc thương."
Đây là lần thứ hai Thanh Hồn gọi thẳng tên hắn, so với lần trước Lục Khuynh Tâm có chút chấn động nong nóng l*иg ngực, nhìn y một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nói: "Tại sao phải gϊếŧ chết cô ta? Vì cô ta không thích ngươi sao? Gϊếŧ cô ta rồi lại đau lòng? Thanh Hồn, ngươi có tư cách đau lòng?"
Thanh Hồn không trả lời câu nói của hắn, ánh mắt vẫn dừng trên hoa hải đường lẩm bẩm: "Oanh Tử là thị nữ bên cạnh ta." Y hít một ngụm khí lạnh cơ hồ không chịu nổi ho sặc sụa, rồi lại vừa thương tâm vừa ngượng ngùng."Hôm đó, cô ta đến bên giường ta nói "công tử muốn nô tỳ gả, nô tỳ sẽ gả. Phận nô tỳ bèo bọt nương nhờ công tử bấy lâu, nếu như nô tỳ thất bại, mong người đắp cho nô tỳ một mộ phần nhỏ cạnh hiên nhà người đọc sách. Đặt một chậu hải đường bên cạnh mộ phần của nô tỳ, kiếp này nô tỳ đã có nhiều điều mãn nguyện" ta biết cô ta sẽ gả đi cho kẻ thù của ta, ta biết mình có thể ngăn cản, nhưng ta lại im lặng."
Mâu quang Lục Khuynh tâm cũng dừng lại ở chậu hải đường kia, trong phòng khói bốc lên từ trầm hương ly ly hợp hợp không nhìn rõ.
"Khi xuất giá, nàng ta để lại một chiếc túi thơm thêu hoa, đường may tinh mịn chứa nhiều tâm tư, ta cầm nó rất lâu. Đến khi kiệu hoa khuất bóng vẫn không đuổi theo, ta vì lợi ích của mình không tiếc hy sinh một nữ tử vô tội. Bây giờ đều ta muốn đã đạt được, nhưng Oanh Tử không thể trở về nữa."
"Có lẽ, cô ta không trách ngươi... " hắn trầm ngâm tiếp lời: "Trong lòng cô ta không phải có ngươi sao? Dù sau này cô ta thay lòng yêu mến kẻ thù ngươi, ngươi cũng không thể nghĩ cô ta chưa từng yêu mến ngươi được. Có điều, ngươi đã đem người ngươi yêu dâng cho kẻ khác là do bản thân ngươi vô dụng, nếu là ta... ít nhất ta sẽ không để bản thân mình rơi vào bước đường này."
Thanh Hồn lại nói: "Ta không yêu cô ta... người cô ta yêu từ đầu đã không là ta." Bởi Thanh Hồn đã chết, mà ta cũng không có quyền hy sinh cô ta.
Lục Khuynh Tâm thở dài: "Nợ ân tình là thứ nợ khó trả."
Thanh Hồn cười đau thương: "Đúng vậy, nhưng không phải món nợ nào cũng có thể bắt người ta dùng hạnh phúc cả đời để báo đáp."
Mắt hắn lóe lên không biết là đau thương hay đồng tình. Thanh Hồn muốn đứng lên nhưng không nhích nổi người, lại ngồi xuống, rất khó chịu, mặt tái xanh, không hé răng nói bất cứ lời nào. Hắn giúp y lau giọt nước mưa đọng bên mang tai, chảy dọc xuống cổ lành lạnh, ngón tay hắn ấm áp lướt qua giống một cơn gió mùa hè, chợt đến chợt đi khiến người ta thèm khát.
Hắn ngồi bên cạnh Thanh Hồn, kéo người dựa vào lòng mình: "Thanh Hồn, quên cô ta đi." Mưa bên ngoài tựa một khúc đàn phẳng lặng lọt vào tai, không có cao trào, cứ êm ả rơi vào lòng người những khoảng lặng miên man kéo dài: "Cô ta không trách ngươi đâu, thật đó."
Thanh Hồn chôn chặt mặt mình vào vai hắn, vai run run khe khẽ, hắn biết y đang khóc trong lòng hốt hoảng, chợt không biết mình vừa làm gì? Cũng chẳng biết mình là ai? Một người nếu hận ai sẽ hận thấu xương? Một người có biết bao điều chôn giấu muốn quên, một người có thể vì một người mà mềm lòng, trong giây phút hắn mâu thuẫn cực kỳ. Hắn luôn muốn tìm trên người Thanh Hồn dấu vết của Hồng Thiếu Hoài, luôn muốn y chính là do Hồng Thiếu Hoài cài vào như vậy hắn mới có có phương hướng điều tra. Giờ phút này hắn chỉ hy vọng Thanh Hồn là một người bình thường, một người bình thường ở cạnh hắn.
Hắn đỡ trán rủ mắt, con ngươi bắt gặp ngọc bội bên thắt lưng hơi co rút, dần dần sắc mặt trở nên sâu như hồ, trên môi nở nụ cười ý vị sâu xa. Mảnh ngọc bội có nhiều vết nứt, ánh sáng xuyên qua mỏng như làn khói ngưng tụ năm tháng xưa kia mà hắn hằng yêu quý.
Hắn nói: "Ngươi nghĩ một chút đi, ta không làm phiền ngươi nhau nữa."
Cả ngày Thanh Hồn đều không ra ngoài, yên tĩnh ở trong phòng cảm nhận thời gian một canh giờ dài như một năm. Khi Lục Khuynh Tâm mang cơm cho y nhìn thấy một cái bóng ngồi bên ngọn nến, cúi đầu nghịch cái gì đó trong tay.
Hắn gõ cửa: "Thanh Hồn."
Y nói: "Vào đi."
Bước vào thấy y đang ngồi chơi xếp giấy, sườn mặt cúi xuống chăm chú chơi vật nhỏ trong tay, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, hắn nói: "Tối uống canh gà."
Y liếc canh trên tay hắn, nước canh nhiều, thịt cũng nhiều, nấm tươi, tôm nõn rau xanh đầy bát, bận rộn nửa ngày đã đói đến thảm đón lấy chén canh trên tay, nhìn thấy y chậm rãi uống canh, miệng nói: "Này làm gì mà cho người ăn, lộn xộn thế này chỉ cho heo ăn thôi."
Y cắn thịt gà, ánh mắt trong trẻo cảm nhận mùi vị, đầu bếp ở đây nấu canh không ngon lắm. Nước canh hoa lê nấu vừa đắng, vừa mặn, thịt gà quá nát, tôm nõn và rau xanh miễn cưỡng cứu vớt đôi chút.
Trong lòng thả lỏng hơn đôi chút với thành tựu của mình nói: "Canh do ta nấu đó, thấy ngươi buồn nấu canh dỗ ngươi vui."
Thanh Hồn ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt bi thảm, được một lát dạ dày y đau quặn lên, mặt mày tái nhợt đầy mồ hôi nhìn hắn oán hận. Lấy thuốc, uống nước ấm, hắn lúng túng một lúc lâu hỏi: "Đau lắm sao?"
Y trừng mắt với hắn: "Tất cả là nhờ người ban phúc."
Bàn tay hắn ấn dạ dày y, lực đạo vừa phải, miệng hỏi: "Ngươi học y mà chút chuyện này cũng phải tìm đại phu kê đơn nữa."
Thanh Hồn cười lạnh: "Thì đã làm sao, còn không phải người khiến ta ra nông nỗi này? Từ nhỏ ta đã không dễ ăn uống, người có bất ngờ gì cho ta cũng được đừng có nghĩ đến việc nấu nướng nữa."
Ngoài cửa hoa lê bay ngợp trời, mùi hương thuần triệt, thanh ngọt, hắn chỉ cảm thấy từ xương cốt toát lạnh lẽo, thê lương. Những lời này nghe thật quen, có lần lục đệ bị bệnh, hắn nấu một nồi cháo trắng cũng không xong, chút ấm áp nhớ nhung cô đọng thành lưỡi dao sắc bén cứa vào tim hắn.
Đệ ấy nhiều bệnh, những cơn bệnh không rõ nguyên cớ, có lúc chợt đau, chợt nóng, chợt lạnh thất thường. Đại phu không tìm ra nguyên nhân chỉ đành nói là do từ trong bụng mẹ, phải bồi bổ nuôi dưỡng cẩn thận.
Rất nhiều thứ mông lung chồng chéo lên nhau, mỏng manh không chạm tới được. Lục Khuynh Tâm đang cầm bình rót nước ấm cho y, đột nhiên trượt tay rơi xuống, ngây ngốc nhìn.
"Ta chỉ nói một câu người không phải nổi giận đấy chứ?"
Hắn không trả lời y, dưới tàng đào hoa bay lả tả, nhớ ngày trước đệ ấy nằm trong quan tài dưới hoàng hôn đỏ cháy. Hoa cỏ điêu tàn dần rơi rụng khắp nơi, nhân gian ảm đạm đưa một người nằm xuống lòng đất.
Cánh hoa bay...
Dưới tán cây, như ngày đầu gặp gỡ.
Hắn đưa tay ra như ngày đó nhận ngọc bội của đệ ấy, hoa mai trong tuyết, ngọc bội để ấy lấy trong ngực áo ra vẫn còn hơi ấm. Đệ ấy không nói gì hắn đã ôm một lòng nhớ mong. Không ít lần hắn mơ về đêm mưa, cành cây quất vào mặt hắn ngựa vẫn phi như điên, hắn thở dốc mưa biến thành thứ gì đó đặc sệt, hắn sờ thử...
Toàn là máu.
Trạch Dương quỳ trong hố máu không chịu nhúc nhích, Hồng Thiếu Hoài ngồi trên ngựa. Khí thế cao ngạo lấn át gió mưa, dùng ánh mắt giẫm lên người hắn, bao nhiêu năm thân thiết hắn biết Hồng Thiếu Hoài không phải kẻ ăn chơi sa đọa. Chỉ là che giấu thực lực bằng vẻ ngoài phúng túng mà thôi, việc này không có gì là xấu chẳng qua là tự mình bảo vệ mình. Thậm chí hắn có chút khâm phục. Đến một ngày tấm mặt nạ kia được lột ra không phải là dáng vẻ anh khí ngút trời, anh hùng làm việc lớn như hắn tưởng mà là một con quỷ hút máu. Miệng mồm đầy máu tươi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, oán khí tụ lại như mây mù giăng tứ phía.
Vũng nước đυ.c này là hắn liên lụy đệ ấy trầm mình, biến họ thành đá kê chân đi lên.
Lục Khuynh Tâm siết chặt chén trà vỡ nát, bàn tay chảy máu xuống nền đá lót trong nhà, trở nên cực kỳ nổi bật. Hắn nhìn Thanh Hồn, y nhìn máu đọng trên tay hắn mấp máy gì đó nghe không rõ lời, ánh nến đã tắt từ lâu, bóng y mờ ảo, thật gầy.
Thanh Hồn nghe vậy, lắc đầu: "Người đó, thật sự là muội muội ruột của ta."
"Ta không biết tại sao ngày đó ngươi lại ở bên ngoài không đến dự nhưng mà... ngươi còn vô số lần có thể gặp gỡ, vô số lần bù đắp. Không phải sinh li tử biệt, cũng không phải trọn kiếp không thể gặp lại, cần gì phải... " Hắn không phải người trong cuộc những lời khuyên răn mà y không thể mở lòng cũng vô ích: "Ta cũng từng cảm thấy tiếc nuối vì không thể về kịp nhìn thấy Trạch Dương lần cuối, cả đời này ta nợ đệ ấy một mạng không thể trả lại, cũng nợ đại ca một người đệ đệ ngoan, nợ hai tiểu muội nhà họ một người ca ca tốt, nhưng mà... ta nghĩ Trạch Dương cũng không muốn ta mãi ôm tiếc hận." Thay vào đó ta nên đòi lại từ Hồng Thiếu Hoài, ân oán giữa họ một lời không nói hết: "Ngươi còn có thể về thì về nhà đi, đại ca ngươi cũng không phải vô tình với ngươi..."
Thanh Hồn ngớ ra một lúc, cười đau xót trong lòng, Liễu Nguyên Hồng không phải vô tình nhưng Thanh Hồn đã chết. Người đã chết trong một buổi chiều mưa tầm tã, bên động băng, y tỉnh dậy liền biết cái tên Thanh Hồn này mãi mãi chết đi không ai hay, không phải thế gian vô tình mà là do lòng người vô tâm. Từng thân thuộc sẽ không dễ nhầm lẫn, y cũng vậy, dù có tốt suy cho cùng cũng không phải một người.
"Thay vì đợi mãi mùa hải đường nở rồi lại tàn, ngươi trở về muội ấy sẽ vui vẻ hơn." Hắn luyến tiếc Quỳ Phủ không dám về còn mở miệng khuyên người ta? Phải chăng không phải là chuyện của mình nên không biết đau lòng? Lục Khuynh Tâm chỉ biết thở hắt, họ đều là những người có nỗi đau riêng tự lừa dối chính mình lay lắt qua ngày.
"Muội ấy rất vui vẻ, ta không về muội ấy sẽ vui hơn. Trong lòng muội ấy ta từ lâu đã chết, ta cũng sức tàn lực kiệt không muốn gắng gượng ôm khát vọng không thể thành toàn nữa. Ta cũng không cảm thấy tiếc nuối muốn gặp muội ấy... "
Y cúi đầu nhìn chậu hoa hải đường trên bàn chưa nở, cánh hoa e ấp: "Chậu hoa này không phải cho muội ấy, nó là ước nguyện người khác nhắn gửi. Trong lòng ta biết dù ta có đem hải đường đắp mồ cũng không thể thực hiện ước muốn của cô ta, người nàng cô ta yêu mến không phải ta. Lục Khuynh Tâm, lần trước huynh hỏi ra từng gϊếŧ người chưa... ta vẫn chưa trả lời. Ta đã gϊếŧ người rồi, cô ta tay không tấc sắt, yếu ớt, không biết võ công, còn rất trẻ, rất nhiều mơ ước chưa thực hiện, ngày cô ta chết không người đưa tang... cũng chẳng ai khóc thương."
Đây là lần thứ hai Thanh Hồn gọi thẳng tên hắn, so với lần trước Lục Khuynh Tâm có chút chấn động nong nóng l*иg ngực, nhìn y một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nói: "Tại sao phải gϊếŧ chết cô ta? Vì cô ta không thích ngươi sao? Gϊếŧ cô ta rồi lại đau lòng? Thanh Hồn, ngươi có tư cách đau lòng?"
Thanh Hồn không trả lời câu nói của hắn, ánh mắt vẫn dừng trên hoa hải đường lẩm bẩm: "Oanh Tử là thị nữ bên cạnh ta." Y hít một ngụm khí lạnh cơ hồ không chịu nổi ho sặc sụa, rồi lại vừa thương tâm vừa ngượng ngùng."Hôm đó, cô ta đến bên giường ta nói "công tử muốn nô tỳ gả, nô tỳ sẽ gả. Phận nô tỳ bèo bọt nương nhờ công tử bấy lâu, nếu như nô tỳ thất bại, mong người đắp cho nô tỳ một mộ phần nhỏ cạnh hiên nhà người đọc sách. Đặt một chậu hải đường bên cạnh mộ phần của nô tỳ, kiếp này nô tỳ đã có nhiều điều mãn nguyện" ta biết cô ta sẽ gả đi cho kẻ thù của ta, ta biết mình có thể ngăn cản, nhưng ta lại im lặng."
Mâu quang Lục Khuynh tâm cũng dừng lại ở chậu hải đường kia, trong phòng khói bốc lên từ trầm hương ly ly hợp hợp không nhìn rõ.
"Khi xuất giá, nàng ta để lại một chiếc túi thơm thêu hoa, đường may tinh mịn chứa nhiều tâm tư, ta cầm nó rất lâu. Đến khi kiệu hoa khuất bóng vẫn không đuổi theo, ta vì lợi ích của mình không tiếc hy sinh một nữ tử vô tội. Bây giờ đều ta muốn đã đạt được, nhưng Oanh Tử không thể trở về nữa."
"Có lẽ, cô ta không trách ngươi... " hắn trầm ngâm tiếp lời: "Trong lòng cô ta không phải có ngươi sao? Dù sau này cô ta thay lòng yêu mến kẻ thù ngươi, ngươi cũng không thể nghĩ cô ta chưa từng yêu mến ngươi được. Có điều, ngươi đã đem người ngươi yêu dâng cho kẻ khác là do bản thân ngươi vô dụng, nếu là ta... ít nhất ta sẽ không để bản thân mình rơi vào bước đường này."
Thanh Hồn lại nói: "Ta không yêu cô ta... người cô ta yêu từ đầu đã không là ta." Bởi Thanh Hồn đã chết, mà ta cũng không có quyền hy sinh cô ta.
Lục Khuynh Tâm thở dài: "Nợ ân tình là thứ nợ khó trả."
Thanh Hồn cười đau thương: "Đúng vậy, nhưng không phải món nợ nào cũng có thể bắt người ta dùng hạnh phúc cả đời để báo đáp."
Mắt hắn lóe lên không biết là đau thương hay đồng tình. Thanh Hồn muốn đứng lên nhưng không nhích nổi người, lại ngồi xuống, rất khó chịu, mặt tái xanh, không hé răng nói bất cứ lời nào. Hắn giúp y lau giọt nước mưa đọng bên mang tai, chảy dọc xuống cổ lành lạnh, ngón tay hắn ấm áp lướt qua giống một cơn gió mùa hè, chợt đến chợt đi khiến người ta thèm khát.
Hắn ngồi bên cạnh Thanh Hồn, kéo người dựa vào lòng mình: "Thanh Hồn, quên cô ta đi." Mưa bên ngoài tựa một khúc đàn phẳng lặng lọt vào tai, không có cao trào, cứ êm ả rơi vào lòng người những khoảng lặng miên man kéo dài: "Cô ta không trách ngươi đâu, thật đó."
Thanh Hồn chôn chặt mặt mình vào vai hắn, vai run run khe khẽ, hắn biết y đang khóc trong lòng hốt hoảng, chợt không biết mình vừa làm gì? Cũng chẳng biết mình là ai? Một người nếu hận ai sẽ hận thấu xương? Một người có biết bao điều chôn giấu muốn quên, một người có thể vì một người mà mềm lòng, trong giây phút hắn mâu thuẫn cực kỳ. Hắn luôn muốn tìm trên người Thanh Hồn dấu vết của Hồng Thiếu Hoài, luôn muốn y chính là do Hồng Thiếu Hoài cài vào như vậy hắn mới có có phương hướng điều tra. Giờ phút này hắn chỉ hy vọng Thanh Hồn là một người bình thường, một người bình thường ở cạnh hắn.
Hắn đỡ trán rủ mắt, con ngươi bắt gặp ngọc bội bên thắt lưng hơi co rút, dần dần sắc mặt trở nên sâu như hồ, trên môi nở nụ cười ý vị sâu xa. Mảnh ngọc bội có nhiều vết nứt, ánh sáng xuyên qua mỏng như làn khói ngưng tụ năm tháng xưa kia mà hắn hằng yêu quý.
Hắn nói: "Ngươi nghĩ một chút đi, ta không làm phiền ngươi nhau nữa."
Cả ngày Thanh Hồn đều không ra ngoài, yên tĩnh ở trong phòng cảm nhận thời gian một canh giờ dài như một năm. Khi Lục Khuynh Tâm mang cơm cho y nhìn thấy một cái bóng ngồi bên ngọn nến, cúi đầu nghịch cái gì đó trong tay.
Hắn gõ cửa: "Thanh Hồn."
Y nói: "Vào đi."
Bước vào thấy y đang ngồi chơi xếp giấy, sườn mặt cúi xuống chăm chú chơi vật nhỏ trong tay, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, hắn nói: "Tối uống canh gà."
Y liếc canh trên tay hắn, nước canh nhiều, thịt cũng nhiều, nấm tươi, tôm nõn rau xanh đầy bát, bận rộn nửa ngày đã đói đến thảm đón lấy chén canh trên tay, nhìn thấy y chậm rãi uống canh, miệng nói: "Này làm gì mà cho người ăn, lộn xộn thế này chỉ cho heo ăn thôi."
Y cắn thịt gà, ánh mắt trong trẻo cảm nhận mùi vị, đầu bếp ở đây nấu canh không ngon lắm. Nước canh hoa lê nấu vừa đắng, vừa mặn, thịt gà quá nát, tôm nõn và rau xanh miễn cưỡng cứu vớt đôi chút.
Trong lòng thả lỏng hơn đôi chút với thành tựu của mình nói: "Canh do ta nấu đó, thấy ngươi buồn nấu canh dỗ ngươi vui."
Thanh Hồn ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt bi thảm, được một lát dạ dày y đau quặn lên, mặt mày tái nhợt đầy mồ hôi nhìn hắn oán hận. Lấy thuốc, uống nước ấm, hắn lúng túng một lúc lâu hỏi: "Đau lắm sao?"
Y trừng mắt với hắn: "Tất cả là nhờ người ban phúc."
Bàn tay hắn ấn dạ dày y, lực đạo vừa phải, miệng hỏi: "Ngươi học y mà chút chuyện này cũng phải tìm đại phu kê đơn nữa."
Thanh Hồn cười lạnh: "Thì đã làm sao, còn không phải người khiến ta ra nông nỗi này? Từ nhỏ ta đã không dễ ăn uống, người có bất ngờ gì cho ta cũng được đừng có nghĩ đến việc nấu nướng nữa."
Ngoài cửa hoa lê bay ngợp trời, mùi hương thuần triệt, thanh ngọt, hắn chỉ cảm thấy từ xương cốt toát lạnh lẽo, thê lương. Những lời này nghe thật quen, có lần lục đệ bị bệnh, hắn nấu một nồi cháo trắng cũng không xong, chút ấm áp nhớ nhung cô đọng thành lưỡi dao sắc bén cứa vào tim hắn.
Đệ ấy nhiều bệnh, những cơn bệnh không rõ nguyên cớ, có lúc chợt đau, chợt nóng, chợt lạnh thất thường. Đại phu không tìm ra nguyên nhân chỉ đành nói là do từ trong bụng mẹ, phải bồi bổ nuôi dưỡng cẩn thận.
Rất nhiều thứ mông lung chồng chéo lên nhau, mỏng manh không chạm tới được. Lục Khuynh Tâm đang cầm bình rót nước ấm cho y, đột nhiên trượt tay rơi xuống, ngây ngốc nhìn.
"Ta chỉ nói một câu người không phải nổi giận đấy chứ?"
Hắn không trả lời y, dưới tàng đào hoa bay lả tả, nhớ ngày trước đệ ấy nằm trong quan tài dưới hoàng hôn đỏ cháy. Hoa cỏ điêu tàn dần rơi rụng khắp nơi, nhân gian ảm đạm đưa một người nằm xuống lòng đất.
Cánh hoa bay...
Dưới tán cây, như ngày đầu gặp gỡ.
Hắn đưa tay ra như ngày đó nhận ngọc bội của đệ ấy, hoa mai trong tuyết, ngọc bội để ấy lấy trong ngực áo ra vẫn còn hơi ấm. Đệ ấy không nói gì hắn đã ôm một lòng nhớ mong. Không ít lần hắn mơ về đêm mưa, cành cây quất vào mặt hắn ngựa vẫn phi như điên, hắn thở dốc mưa biến thành thứ gì đó đặc sệt, hắn sờ thử...
Toàn là máu.
Trạch Dương quỳ trong hố máu không chịu nhúc nhích, Hồng Thiếu Hoài ngồi trên ngựa. Khí thế cao ngạo lấn át gió mưa, dùng ánh mắt giẫm lên người hắn, bao nhiêu năm thân thiết hắn biết Hồng Thiếu Hoài không phải kẻ ăn chơi sa đọa. Chỉ là che giấu thực lực bằng vẻ ngoài phúng túng mà thôi, việc này không có gì là xấu chẳng qua là tự mình bảo vệ mình. Thậm chí hắn có chút khâm phục. Đến một ngày tấm mặt nạ kia được lột ra không phải là dáng vẻ anh khí ngút trời, anh hùng làm việc lớn như hắn tưởng mà là một con quỷ hút máu. Miệng mồm đầy máu tươi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, oán khí tụ lại như mây mù giăng tứ phía.
Vũng nước đυ.c này là hắn liên lụy đệ ấy trầm mình, biến họ thành đá kê chân đi lên.
Lục Khuynh Tâm siết chặt chén trà vỡ nát, bàn tay chảy máu xuống nền đá lót trong nhà, trở nên cực kỳ nổi bật. Hắn nhìn Thanh Hồn, y nhìn máu đọng trên tay hắn mấp máy gì đó nghe không rõ lời, ánh nến đã tắt từ lâu, bóng y mờ ảo, thật gầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.