Chương 15
Cẩm Trúc
06/08/2015
Hành lang gấp khúc, tường xanh ngói đỏ, mùa xuân tháng ba hoa đào rực rỡ, ngẫu nhiên có tiếng nước chảy róc rách, nhìn kỹ, hóa ra có một dòng suối nhỏ. Nơi giống như thần tiên này là nhà cậu nàng? Bạch Chỉ nỗ lực nhớ lại lúc nhỏ, sao cũng không thể đem ngôi nhà chất đống hạt thóc, nhìn như kho hàng ngày xưa cùng sân vườn thanh lịch trước mắt so sánh.
Bạch Chỉ nghe cậu nói, thì ra mấy năm trước, Đồng thành khô hạn, đại bộ phận nông dân vì thế không có cơm ăn, càng đừng nói đến chuyện kiếm tiền. Liễu gia cũng không ngoại lệ, gia bộc phân phát, phòng ốc bán đi. Mẫu thân Bạch Chỉ là Liễu thị thương hại người nhà mẹ đẻ, xin Bạch Uyên chút ngân lượng đi giúp đỡ bọn họ. Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển. Không nghĩ tới Liễu Kế luôn học hành ở bên ngoài trở về, đem số tiền Liễu thị tài trợ cho bọn họ mua lại những nông dân sắp đói chết, không trồng thóc mà chuyển sang trồng lương thảo, chuyên môn bán cho quân đội các quốc gia. Đầu tiên chỉ lén lút, sau này làm ăn lớn, ỷ vào thanh thế, bắt đầu đàng hoàng mở cửa làm ăn buôn bán.
Bạch Chỉ không thể không thừa nhận, vị biểu ca này to gan lại biết đầu cơ trục lợi. Hắn hiểu được vị trí địa lý Đồng thành có ưu thế, chỗ biên giới. Hắn lại hiểu được thế cục mấy năm nay của các quốc gia, gió lửa không ngừng, chinh chiến xảy ra liên tục. Hắn càng biết “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, vào lúc người khác không có gì ăn, thu mua đất đai bằng giá rẻ!
Người có tiền lại duy lợi như vậy, không có vài kẻ thù thì nàng thành con kiến! Khó trách bị đuổi giết.
Nhưng để liên lụy đến người kia, là hắn không đúng rồi. Cậu nói, lần này Liễu Kế xuất hành đi đón muội muội Liễu Như, không nghĩ tới trên đường trở về lại gặp bất trắc. Cũng chính là đang nói, lúc đó Liễu Như còn ở, mà bây giờ không biết tung tích.
Chẳng lẽ bị cướp đi làm áp trại phu nhân ? Rất có khả năng này, từ nhỏ Liễu Như đã là mỹ nhân, thậm chí đẹp hơn so với Bạch Chỉ. Bạch Chỉ còn được cho là đại mỹ nhân, Liễu Như lại càng không cần nói.
Bạch Chỉ đem phán đoán nói cho cậu, cậu khóc ruột gan đứt từng khúc, “Con gái số khổ của ta a!”
Bạch Chỉ cũng vì việc này mà thở dài.
Liễu Kế tỉnh lại, đã là ba ngày về sau. Ngày ấy, Bạch Chỉ đang ở sương phòng ngủ rất ngon, Thanh Hà giống như đi đầu thai tích cực chạy tới, đánh thức Bạch Chỉ, “Tiểu thư, Liễu công tử tỉnh.”
Bạch Chỉ lúc ấy còn mơ mơ màng màng, “Liễu công tử là ai?”
“Tiểu thư, biểu ca người đó!” Thanh Hà vẫn hưng phấn như trước.
Bạch Chỉ nhíu mày, tỉnh lại cổ quái nhìn Thanh Hà phấn khởi dị thường, “Hắn tỉnh, liên quan gì đến ta?”
Thanh Hà sửng sốt, “Không nên đi thăm sao?”
“Nên đi thăm.”
Đôi mắt Thanh Hà sáng lượng.
Bạch Chỉ tiếp tục nằm trên giường, “Vừa rồi ta chẳng nghe thấy gì cả, tỉnh ngủ rồi nói tiếp.” Biểu ca cùng giấc ngủ, nàng cảm thấy giấc ngủ quan trọng hơn. Biểu ca tỉnh, nàng nên đi xem, nhưng nếu nàng đang ngủ, không biết hắn đã tỉnh, đi trễ một chút cũng được.
Đồng thành chỉ cách Tô thành một ngày lộ trình, nhưng Bạch Chỉ vẫn cảm thấy bản thân không hợp khí hậu, thật sự thích ngủ. Cho đến khi mặt trời cao ba sào, nàng mới từ từ mở mắt ra. Nàng gọi Thanh Hà, gọi vài lần, cũng không có ai lên tiếng. Nàng dắt cổ họng lại gọi vài lần, như trước không có ai đáp lời. Bạch Chỉ đành phải tự rời giường rửa mặt chải đầu, xuất môn. Nàng tùy ý túm một nha hoàn hỏi nơi ở của Liễu Kế, cuối cùng nha hoàn ngoan ngoãn dẫn nàng đi.
Nơi ở của Liễu Kế cực kì đặc biệt, là một nhà thủy tạ nằm ở giữa hồ. Bạch Chỉ mặc dù biết bơi, nhưng muốn nàng ngủ ở chỗ kia, nàng khẳng định không dám, nếu có một ngày quát gió đổ mưa, ngủ một nửa lại rơi vào trong hồ, cũng thật là thảm kịch nhân gian.
Nàng vén váy đi lên cầu trúc, liền thấy Thanh Hà đang cùng một tiểu dược đồng tán gẫu. Bảo sao gọi Thanh Hà không thấy người đâu, hóa ra chạy đến nơi này. Bạch Chỉ cũng không giận, trực tiếp không nhìn Thanh Hà, bước vào phòng.
Trong phòng tràn ngập vị thuốc bắc, Bạch Chỉ ngửi ngửi, chỉ có thể nhận ra mấy vị dược liệu.
Liễu Kế ngồi cạnh án thư, thân khoác quần áo, cầm bút viết trong tay đang viết gì đó. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Chỉ, hắn ngẩn người.
Bạch Chỉ chào trước, “Biểu ca, thân thể thế nào rồi?”
Liễu Kế buông bút, đi tới, ý bảo Bạch Chỉ ngồi xuống. Bạch Chỉ thuận ý ngồi, chờ đợi Liễu Kế lên tiếng. Liễu Kế ngồi xuống bên cạnh nàng, sắc mặt hắn trắng bệch, môi khô nứt, duy nhất thể hiện hắn vẫn là người sống, chỉ có cặp mắt kia, sẽ chớp, sẽ động.
Bộ dáng thế này hắn còn đứng lên, hiển nhiên, viết thứ gì đó cực kì quan trọng.
“Cô là biểu muội Bạch Chỉ?”
Chưa từng dự đoán được, câu đầu tiên của hắn cư nhiên là câu này?
“Chẳng lẽ huynh tưởng Thược nhi?” Bạch Chỉ chế nhạo.
Liễu Kế cười gượng hai tiếng, “Nhiều năm không gặp, không nhận ra. Muội thay đổi rất nhiều.”
“Biểu ca cũng vậy, nhớ được trước kia huynh thường đuổi ta đi, đến ngày ta đi, biểu ca hưng phấn kém chút nữa đốt pháo chúc mừng.”
Liễu Kế nói: “Còn trẻ không hiểu chuyện.”
Bạch Chỉ nói: “Bây giờ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại nhiều kẻ thù. Chớ nên trách biểu muội nhiều chuyện, lần này huynh…”
Nguyên bản sắc mặt Liễu Kế đã trắng, bây giờ lại càng trắng hơn, “Ta nghĩ có liên quan đến chiến tranh lần này. Biểu muội chắc cũng biết ta mua quân dụng lương thảo, không phân biệt biên giới. Vua Nam Chiếu hiếu chiến, tấn công các tiểu quốc xung quanh, mở rộng quốc thổ. Cho nên ông ta là đại cố chủ của ta. Trận chiến này, ông ta muốn lương thảo, đáng tiếc đã muộn một bước, lương thảo của ta sớm bị Bùi tướng quân định trước. Vua Nam Chiếu nói ta không tuân thủ quy củ thương nhân, lấy quốc gia làm trọng.”
“Cho nên thẹn quá thành giận, phái người giết huynh?”
“Biểu muội cứu ta, sao không biết nơi ta bị gây thương tích?” Hắn híp mắt, nghiêm cẩn chăm chú nhìn nàng.
Bạch Chỉ bị hắn nhìn mặt có chút hồng, “Miệng vết thương tuy nhiều, nhưng cũng không thương đến chỗ quan trọng.”
“Để cho ta một con đường sống, lại bắt đi muội muội của ta.”
“Hiếp bức con tin, bắt huynh đi vào khuôn khổ?” Bạch Chỉ tiếp lời.
Liễu Kế thấy bộ dáng Bạch Chỉ nghiêm cẩn, khuôn mặt trắng nõn, tròng mắt chuyên chú, còn có làn tóc đen thùi như mực… Trong ba ngày này, dung nhan đó luôn luôn bước vào trong mộng của hắn, bảo hắn tỉnh lại.
Hắn gặp nhiều mỹ nữ đẹp hơn so với Bạch Chỉ, nhưng vì sao cố tình dung nhan của nàng lại rõ ràng bất diệt như vậy!
“Biểu ca.” Bạch Chỉ thấy Liễu Kế không nói chuyện, vội vàng gọi hắn một lần.
Liễu Kế hoàn hồn, “Ta nghĩ chắc là vậy.”
Bạch Chỉ trầm tư gật đầu, ánh mắt Liễu Kế lại nhìn Bạch Chỉ sững sờ hồi lâu. Thanh Hà tránh ở ngoài cửa vụng trộm nhìn cảnh tượng bên trong, ánh mắt u ám, đồng thời dừng lại rất lâu trên người Liễu Kế.
Tiểu dược đồng vỗ vai nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu dược đồng nói: “Kỳ thực lão gia cố ý cho thiếu gia nạp thiếp, ngươi bảo chủ tử nhà ngươi giúp đỡ một chút .”
Mặt Thanh Hà đỏ bừng, biết rõ còn cố hỏi, “Giúp cái gì chứ!”
“Mỗi ngày đến thăm ta là giả, thăm thiếu gia mới là thật! Thích thiếu gia… Ô.”Thanh Hà vội che miệng tiểu dược đồng, vẻ mặt khẩn cầu nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút.”
Tiểu dược đồng búng tay Thanh Hà ra, thở to hai hơi, “Ngươi mới gặp thiếu gia vài lần, đã thích? Thật không thể tin được.”
Thanh Hà không phục bĩu môi, “Chưa từng nghe nói nhất kiến chung tình sao?”
“Mà ta thấy, thiếu gia đối với tiểu thư nhà ngươi nhất kiến chung tình.”
“…” Thanh Hà buồn không nói chuyện, quay đầu nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Bạch Chỉ và Liễu Kế đang nói gì đó.
Bạch Chỉ định rời đi, nàng đứng lên nói với Liễu Kế: “Biểu ca, huynh nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Liễu Kế định đưa tiễn, Bạch Chỉ vội từ chối, “Không cần, ta biết đường.”
“Này…” Đang vào lúc hắn do dự, cậu nắm chặt một lá thư trong tay, lo lắng trùng trùng bước vào, “Kế nhi, có thư cho con.”
Liễu Kế vội vàng tiếp nhận, nghiêm cẩn nhìn một lát, bỗng nhiên nói: “Cha, nhanh chóng chuẩn bị hoàng kim, có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu.” Bạch Chỉ ngẩn người, chẳng lẽ bắt cóc Liễu Như, là vì tiền?
Cậu vội gật đầu, đi kim khố lấy hoàng kim.
Bạch Chỉ tiếp nhận lá thư trong tay Liễu Kế, phía trên chỉ có một câu nói —— đến Đồng thành nô lệ giao dịch tụ hội.
Bạch Chỉ rung động một chút. Liễu Kế tức giận mắng, “Nam Chiếu vương thật sự quá bỉ ổi, ta đã đồng ý đem lương thảo bán cho ông ấy, còn muốn chiếm tiện nghi của ta.”
Nam Chiếu vương quả nhiên là cáo già. Đem Liễu Như công khai bán đấu giá, có thể cứu muội muội hay không, vậy xem tiền ra nhiều hay ít . Nói vậy Nam Chiếu vương sẽ phái người cố ý nâng giá lên. Sau đó dùng tiền “bán Liễu Như” đi mua lương thảo của Liễu Kế…
Vừa đáp ứng yêu cầu của Liễu Kế thả Liễu Như, vừa lấy không lương thảo của Liễu Kế, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim!
Đương nhiên, tất cả đều không liên quan đến Bạch Chỉ. Đây là chuyện của Liễu gia, nàng chỉ là một khách nhân! Nhưng mà, nàng đối với giao dịch nô lệ tụ hội cảm thấy rất hứng thú.
“Biểu ca…”
“Cái gì?”
Bạch Chỉ ho nhẹ hai tiếng, “Cái kia… ta cứu huynh một mạng, ta muốn chút thù lao.”
Liễu Kế khiếp sợ nhìn nàng.
Bạch Chỉ ngượng ngùng xấu hổ cười cười, “Đừng căng thẳng, sẽ không muốn huynh lấy thân báo đáp, chỉ cần mười hai lượng hoàng kim!”
“…”
“…”
“Vậy thì cùng ta đi giao dịch nô lệ tụ hội đi.”
“Được.”
Nàng định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
***
Giao dịch nô lệ tụ hội không phải mỗi ngày đều mở, chỉ mở vào mùng 5 mỗi tháng. Nô lệ thương phẩm ở nơi này hoặc là chủ nhân không cần, hoặc là bị bọn buôn người bắt đến. Cho dù võ công cao cường thế nào, thể lực như trâu, vào giao dịch nô lệ tụ hội, có chạy đằng trời, chỉ có chờ bị bán đấu giá. Về phần bán đấu giá sau, trốn hay không trốn, không phải chuyện của giao dịch nô lệ tụ hội. Hoàng kim được đựng trong một chiếc túi cố định, người trông giữ sẽ vì khách hàng kiểm tra kim ngạch, viết một tấm ngân phiếu định mức tổng giá trị tài sản cho khách hàng. Cũng là nói, vào tụ hội, mang theo bao nhiêu tiền chỉ có thể mua những thứ giá trị dưới đó, không cho phép vượt mức.
Trong tụ hội, có người đến từ các quốc gia khác nhau, bọn họ đang chọn nô lệ mình thích. Bởi vì “Liễu Như” được bán đấu giá công khai, vì thế không ở trên chợ, cho nên Liễu Kế không có tâm tư đi dạo, tiến thẳng đến hội trường bán đấu giá.
Bạch Chỉ sờ ngân phiếu định mức của bản thân, toàn bộ gia sản của nàng đều lấy ra , tổng giá trị, năm trăm lượng bạc trắng. Trước kia nàng cảm thấy rất nhiều, bây giờ cưỡi ngựa xem hoa nhìn xuống, nô lệ nàng có thể mua ít ỏi không có mấy. Mặc dù nàng không định mua nô lệ, nhưng vẫn lấy ra chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Bạch Uyên mua Thanh Hà chỉ năm mươi hai lượng, số tiền này nàng có thể mua mười Thanh Hà, nhưng ở đây ngay cả mua một tiểu hài tử cũng không đủ. Bạch Chỉ thật sự không nghĩ ra, những nô lệ này được nạm vàng hay sao?
Liễu Kế nhìn ra nghi vấn của Bạch Chỉ, nói cho nàng, “Nô lệ nơi này có thể là hoàng tử bị cướp bị bắt cóc cũng không thể biết được, con đường bất đồng, hiển nhiên giá cũng phải khác nhau.”
“Nếu ta đây mua một hoàng tử, huynh nói xem ta có nên thả hắn đi hay không? Chờ hắn trả ơn? Hay là đem hoàng tử làm nô lệ, thỏa mãn hư vinh?” Bạch Chỉ cảm thấy nơi này có hoàng tử quả thực là nói nhảm mà thôi, cho dù có, mua một hoàng tử cũng có ý nghĩa gì? Nàng lấy giọng điệu đùa cợt vui đùa cùng Liễu Kế.
“Muội có thể bức bách hoàng tử sinh một đứa trẻ cùng muội, mẫu bằng tử quý <địa vị của mẹ theo con>, dùng tiền đổi lấy vị trí hoàng phi, chẳng phải hay?”
“…” Được rồi, Bạch Chỉ bái phục!
Lúc này, hội trường bán đấu giá đã người người tấp nập. Trên bục bán đấu giá, Liễu Như bị trói gô trên cột hình chữ thập, nàng có vẻ rất vô lực, nhưng dung nhan vẫn sạch sẽ như trước. Liễu Kế luôn luôn yêu thương Liễu Như, hắn thấy Liễu Như giống như thương phẩm bày ra trước mặt mọi người, tim như bị đao cắt, kém chút không khống chế được xông lên cứu người.
May mắn Bạch Chỉ kịp thời ngăn cản, “Biểu ca.”
Bán đấu giá sớm bắt đầu, báo giá cao lên lại cao lên. Cô gái quá mức xinh đẹp, người muốn đều là đàn ông…
Liễu Kế không muốn Liễu Như tiếp tục đứng ở chỗ kia, lười kêu giá, trực tiếp đem toàn bộ kim ngạch báo lên. Ba ngàn lượng hoàng kim, so với năm trăm lượng lúc này nhiều hơn bao nhiêu bội số?
Hội trường bán đấu giá bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Bạch Chỉ nghĩ rằng, đã nắm chắc . Một cô gái trị giá ba ngàn lượng hoàng kim, nếu như còn có người ra giá cao hơn, như vậy người kia hoặc là háo sắc đến cực điểm, hoặc là coi trọng cô gái này, hoặc là…
Có tiền không có chỗ tiêu.
“Ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim!” Có người vươn tay, thanh âm lanh lảnh ở hội trường bán đấu giá yên tĩnh, có vẻ đột ngột lại hữu lực.
Bạch Chỉ tò mò nhìn lại, một bóng trắng tiến vào tầm mắt, mi dài bay xéo, mắt phượng dài nhỏ lạnh lùng, mũi anh tuấn, môi mỏng vĩnh viễn mang cười kì thực không phải cười.
Hắn đứng ở chỗ kia, nhìn người trên đài, cẩn thận chăm chú.
Mộ Đồ Tô! Mộ Đồ Tô ra giá so với Liễu Kế cao hơn năm trăm lượng hoàng kim, mua Liễu Như!
Mà lúc này, không ai theo kịp!
Bạch Chỉ nghe cậu nói, thì ra mấy năm trước, Đồng thành khô hạn, đại bộ phận nông dân vì thế không có cơm ăn, càng đừng nói đến chuyện kiếm tiền. Liễu gia cũng không ngoại lệ, gia bộc phân phát, phòng ốc bán đi. Mẫu thân Bạch Chỉ là Liễu thị thương hại người nhà mẹ đẻ, xin Bạch Uyên chút ngân lượng đi giúp đỡ bọn họ. Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển. Không nghĩ tới Liễu Kế luôn học hành ở bên ngoài trở về, đem số tiền Liễu thị tài trợ cho bọn họ mua lại những nông dân sắp đói chết, không trồng thóc mà chuyển sang trồng lương thảo, chuyên môn bán cho quân đội các quốc gia. Đầu tiên chỉ lén lút, sau này làm ăn lớn, ỷ vào thanh thế, bắt đầu đàng hoàng mở cửa làm ăn buôn bán.
Bạch Chỉ không thể không thừa nhận, vị biểu ca này to gan lại biết đầu cơ trục lợi. Hắn hiểu được vị trí địa lý Đồng thành có ưu thế, chỗ biên giới. Hắn lại hiểu được thế cục mấy năm nay của các quốc gia, gió lửa không ngừng, chinh chiến xảy ra liên tục. Hắn càng biết “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, vào lúc người khác không có gì ăn, thu mua đất đai bằng giá rẻ!
Người có tiền lại duy lợi như vậy, không có vài kẻ thù thì nàng thành con kiến! Khó trách bị đuổi giết.
Nhưng để liên lụy đến người kia, là hắn không đúng rồi. Cậu nói, lần này Liễu Kế xuất hành đi đón muội muội Liễu Như, không nghĩ tới trên đường trở về lại gặp bất trắc. Cũng chính là đang nói, lúc đó Liễu Như còn ở, mà bây giờ không biết tung tích.
Chẳng lẽ bị cướp đi làm áp trại phu nhân ? Rất có khả năng này, từ nhỏ Liễu Như đã là mỹ nhân, thậm chí đẹp hơn so với Bạch Chỉ. Bạch Chỉ còn được cho là đại mỹ nhân, Liễu Như lại càng không cần nói.
Bạch Chỉ đem phán đoán nói cho cậu, cậu khóc ruột gan đứt từng khúc, “Con gái số khổ của ta a!”
Bạch Chỉ cũng vì việc này mà thở dài.
Liễu Kế tỉnh lại, đã là ba ngày về sau. Ngày ấy, Bạch Chỉ đang ở sương phòng ngủ rất ngon, Thanh Hà giống như đi đầu thai tích cực chạy tới, đánh thức Bạch Chỉ, “Tiểu thư, Liễu công tử tỉnh.”
Bạch Chỉ lúc ấy còn mơ mơ màng màng, “Liễu công tử là ai?”
“Tiểu thư, biểu ca người đó!” Thanh Hà vẫn hưng phấn như trước.
Bạch Chỉ nhíu mày, tỉnh lại cổ quái nhìn Thanh Hà phấn khởi dị thường, “Hắn tỉnh, liên quan gì đến ta?”
Thanh Hà sửng sốt, “Không nên đi thăm sao?”
“Nên đi thăm.”
Đôi mắt Thanh Hà sáng lượng.
Bạch Chỉ tiếp tục nằm trên giường, “Vừa rồi ta chẳng nghe thấy gì cả, tỉnh ngủ rồi nói tiếp.” Biểu ca cùng giấc ngủ, nàng cảm thấy giấc ngủ quan trọng hơn. Biểu ca tỉnh, nàng nên đi xem, nhưng nếu nàng đang ngủ, không biết hắn đã tỉnh, đi trễ một chút cũng được.
Đồng thành chỉ cách Tô thành một ngày lộ trình, nhưng Bạch Chỉ vẫn cảm thấy bản thân không hợp khí hậu, thật sự thích ngủ. Cho đến khi mặt trời cao ba sào, nàng mới từ từ mở mắt ra. Nàng gọi Thanh Hà, gọi vài lần, cũng không có ai lên tiếng. Nàng dắt cổ họng lại gọi vài lần, như trước không có ai đáp lời. Bạch Chỉ đành phải tự rời giường rửa mặt chải đầu, xuất môn. Nàng tùy ý túm một nha hoàn hỏi nơi ở của Liễu Kế, cuối cùng nha hoàn ngoan ngoãn dẫn nàng đi.
Nơi ở của Liễu Kế cực kì đặc biệt, là một nhà thủy tạ nằm ở giữa hồ. Bạch Chỉ mặc dù biết bơi, nhưng muốn nàng ngủ ở chỗ kia, nàng khẳng định không dám, nếu có một ngày quát gió đổ mưa, ngủ một nửa lại rơi vào trong hồ, cũng thật là thảm kịch nhân gian.
Nàng vén váy đi lên cầu trúc, liền thấy Thanh Hà đang cùng một tiểu dược đồng tán gẫu. Bảo sao gọi Thanh Hà không thấy người đâu, hóa ra chạy đến nơi này. Bạch Chỉ cũng không giận, trực tiếp không nhìn Thanh Hà, bước vào phòng.
Trong phòng tràn ngập vị thuốc bắc, Bạch Chỉ ngửi ngửi, chỉ có thể nhận ra mấy vị dược liệu.
Liễu Kế ngồi cạnh án thư, thân khoác quần áo, cầm bút viết trong tay đang viết gì đó. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Chỉ, hắn ngẩn người.
Bạch Chỉ chào trước, “Biểu ca, thân thể thế nào rồi?”
Liễu Kế buông bút, đi tới, ý bảo Bạch Chỉ ngồi xuống. Bạch Chỉ thuận ý ngồi, chờ đợi Liễu Kế lên tiếng. Liễu Kế ngồi xuống bên cạnh nàng, sắc mặt hắn trắng bệch, môi khô nứt, duy nhất thể hiện hắn vẫn là người sống, chỉ có cặp mắt kia, sẽ chớp, sẽ động.
Bộ dáng thế này hắn còn đứng lên, hiển nhiên, viết thứ gì đó cực kì quan trọng.
“Cô là biểu muội Bạch Chỉ?”
Chưa từng dự đoán được, câu đầu tiên của hắn cư nhiên là câu này?
“Chẳng lẽ huynh tưởng Thược nhi?” Bạch Chỉ chế nhạo.
Liễu Kế cười gượng hai tiếng, “Nhiều năm không gặp, không nhận ra. Muội thay đổi rất nhiều.”
“Biểu ca cũng vậy, nhớ được trước kia huynh thường đuổi ta đi, đến ngày ta đi, biểu ca hưng phấn kém chút nữa đốt pháo chúc mừng.”
Liễu Kế nói: “Còn trẻ không hiểu chuyện.”
Bạch Chỉ nói: “Bây giờ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại nhiều kẻ thù. Chớ nên trách biểu muội nhiều chuyện, lần này huynh…”
Nguyên bản sắc mặt Liễu Kế đã trắng, bây giờ lại càng trắng hơn, “Ta nghĩ có liên quan đến chiến tranh lần này. Biểu muội chắc cũng biết ta mua quân dụng lương thảo, không phân biệt biên giới. Vua Nam Chiếu hiếu chiến, tấn công các tiểu quốc xung quanh, mở rộng quốc thổ. Cho nên ông ta là đại cố chủ của ta. Trận chiến này, ông ta muốn lương thảo, đáng tiếc đã muộn một bước, lương thảo của ta sớm bị Bùi tướng quân định trước. Vua Nam Chiếu nói ta không tuân thủ quy củ thương nhân, lấy quốc gia làm trọng.”
“Cho nên thẹn quá thành giận, phái người giết huynh?”
“Biểu muội cứu ta, sao không biết nơi ta bị gây thương tích?” Hắn híp mắt, nghiêm cẩn chăm chú nhìn nàng.
Bạch Chỉ bị hắn nhìn mặt có chút hồng, “Miệng vết thương tuy nhiều, nhưng cũng không thương đến chỗ quan trọng.”
“Để cho ta một con đường sống, lại bắt đi muội muội của ta.”
“Hiếp bức con tin, bắt huynh đi vào khuôn khổ?” Bạch Chỉ tiếp lời.
Liễu Kế thấy bộ dáng Bạch Chỉ nghiêm cẩn, khuôn mặt trắng nõn, tròng mắt chuyên chú, còn có làn tóc đen thùi như mực… Trong ba ngày này, dung nhan đó luôn luôn bước vào trong mộng của hắn, bảo hắn tỉnh lại.
Hắn gặp nhiều mỹ nữ đẹp hơn so với Bạch Chỉ, nhưng vì sao cố tình dung nhan của nàng lại rõ ràng bất diệt như vậy!
“Biểu ca.” Bạch Chỉ thấy Liễu Kế không nói chuyện, vội vàng gọi hắn một lần.
Liễu Kế hoàn hồn, “Ta nghĩ chắc là vậy.”
Bạch Chỉ trầm tư gật đầu, ánh mắt Liễu Kế lại nhìn Bạch Chỉ sững sờ hồi lâu. Thanh Hà tránh ở ngoài cửa vụng trộm nhìn cảnh tượng bên trong, ánh mắt u ám, đồng thời dừng lại rất lâu trên người Liễu Kế.
Tiểu dược đồng vỗ vai nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu dược đồng nói: “Kỳ thực lão gia cố ý cho thiếu gia nạp thiếp, ngươi bảo chủ tử nhà ngươi giúp đỡ một chút .”
Mặt Thanh Hà đỏ bừng, biết rõ còn cố hỏi, “Giúp cái gì chứ!”
“Mỗi ngày đến thăm ta là giả, thăm thiếu gia mới là thật! Thích thiếu gia… Ô.”Thanh Hà vội che miệng tiểu dược đồng, vẻ mặt khẩn cầu nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút.”
Tiểu dược đồng búng tay Thanh Hà ra, thở to hai hơi, “Ngươi mới gặp thiếu gia vài lần, đã thích? Thật không thể tin được.”
Thanh Hà không phục bĩu môi, “Chưa từng nghe nói nhất kiến chung tình sao
“Mà ta thấy, thiếu gia đối với tiểu thư nhà ngươi nhất kiến chung tình.”
“…” Thanh Hà buồn không nói chuyện, quay đầu nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Bạch Chỉ và Liễu Kế đang nói gì đó.
Bạch Chỉ định rời đi, nàng đứng lên nói với Liễu Kế: “Biểu ca, huynh nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Liễu Kế định đưa tiễn, Bạch Chỉ vội từ chối, “Không cần, ta biết đường.”
“Này…” Đang vào lúc hắn do dự, cậu nắm chặt một lá thư trong tay, lo lắng trùng trùng bước vào, “Kế nhi, có thư cho con.”
Liễu Kế vội vàng tiếp nhận, nghiêm cẩn nhìn một lát, bỗng nhiên nói: “Cha, nhanh chóng chuẩn bị hoàng kim, có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu.” Bạch Chỉ ngẩn người, chẳng lẽ bắt cóc Liễu Như, là vì tiền?
Cậu vội gật đầu, đi kim khố lấy hoàng kim.
Bạch Chỉ tiếp nhận lá thư trong tay Liễu Kế, phía trên chỉ có một câu nói —— đến Đồng thành nô lệ giao dịch tụ hội.
Bạch Chỉ rung động một chút. Liễu Kế tức giận mắng, “Nam Chiếu vương thật sự quá bỉ ổi, ta đã đồng ý đem lương thảo bán cho ông ấy, còn muốn chiếm tiện nghi của ta.”
Nam Chiếu vương quả nhiên là cáo già. Đem Liễu Như công khai bán đấu giá, có thể cứu muội muội hay không, vậy xem tiền ra nhiều hay ít . Nói vậy Nam Chiếu vương sẽ phái người cố ý nâng giá lên. Sau đó dùng tiền “bán Liễu Như” đi mua lương thảo của Liễu Kế…
Vừa đáp ứng yêu cầu của Liễu Kế thả Liễu Như, vừa lấy không lương thảo của Liễu Kế, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim!
Đương nhiên, tất cả đều không liên quan đến Bạch Chỉ. Đây là chuyện của Liễu gia, nàng chỉ là một khách nhân! Nhưng mà, nàng đối với giao dịch nô lệ tụ hội cảm thấy rất hứng thú.
“Biểu ca…”
“Cái gì?”
Bạch Chỉ ho nhẹ hai tiếng, “Cái kia… ta cứu huynh một mạng, ta muốn chút thù lao.”
Liễu Kế khiếp sợ nhìn nàng.
Bạch Chỉ ngượng ngùng xấu hổ cười cười, “Đừng căng thẳng, sẽ không muốn huynh lấy thân báo đáp, chỉ cần mười hai lượng hoàng kim!”
“…”
“…”
“Vậy thì cùng ta đi giao dịch nô lệ tụ hội đi.”
“Được.”
Nàng định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
***
Giao dịch nô lệ tụ hội không phải mỗi ngày đều mở, chỉ mở vào mùng 5 mỗi tháng. Nô lệ thương phẩm ở nơi này hoặc là chủ nhân không cần, hoặc là bị bọn buôn người bắt đến. Cho dù võ công cao cường thế nào, thể lực như trâu, vào giao dịch nô lệ tụ hội, có chạy đằng trời, chỉ có chờ bị bán đấu giá. Về phần bán đấu giá sau, trốn hay không trốn, không phải chuyện của giao dịch nô lệ tụ hội. Hoàng kim được đựng trong một chiếc túi cố định, người trông giữ sẽ vì khách hàng kiểm tra kim ngạch, viết một tấm ngân phiếu định mức tổng giá trị tài sản cho khách hàng. Cũng là nói, vào tụ hội, mang theo bao nhiêu tiền chỉ có thể mua những thứ giá trị dưới đó, không cho phép vượt mức.
Trong tụ hội, có người đến từ các quốc gia khác nhau, bọn họ đang chọn nô lệ mình thích. Bởi vì “Liễu Như” được bán đấu giá công khai, vì thế không ở trên chợ, cho nên Liễu Kế không có tâm tư đi dạo, tiến thẳng đến hội trường bán đấu giá.
Bạch Chỉ sờ ngân phiếu định mức của bản thân, toàn bộ gia sản của nàng đều lấy ra , tổng giá trị, năm trăm lượng bạc trắng. Trước kia nàng cảm thấy rất nhiều, bây giờ cưỡi ngựa xem hoa nhìn xuống, nô lệ nàng có thể mua ít ỏi không có mấy. Mặc dù nàng không định mua nô lệ, nhưng vẫn lấy ra chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Bạch Uyên mua Thanh Hà chỉ năm mươi hai lượng, số tiền này nàng có thể mua mười Thanh Hà, nhưng ở đây ngay cả mua một tiểu hài tử cũng không đủ. Bạch Chỉ thật sự không nghĩ ra, những nô lệ này được nạm vàng hay sao?
Liễu Kế nhìn ra nghi vấn của Bạch Chỉ, nói cho nàng, “Nô lệ nơi này có thể là hoàng tử bị cướp bị bắt cóc cũng không thể biết được, con đường bất đồng, hiển nhiên giá cũng phải khác nhau.”
“Nếu ta đây mua một hoàng tử, huynh nói xem ta có nên thả hắn đi hay không? Chờ hắn trả ơn? Hay là đem hoàng tử làm nô lệ, thỏa mãn hư vinh?” Bạch Chỉ cảm thấy nơi này có hoàng tử quả thực là nói nhảm mà thôi, cho dù có, mua một hoàng tử cũng có ý nghĩa gì? Nàng lấy giọng điệu đùa cợt vui đùa cùng Liễu Kế.
“Muội có thể bức bách hoàng tử sinh một đứa trẻ cùng muội, mẫu bằng tử quý <địa vị của mẹ theo con>, dùng tiền đổi lấy vị trí hoàng phi, chẳng phải hay?”
“…” Được rồi, Bạch Chỉ bái phục!
Lúc này, hội trường bán đấu giá đã người người tấp nập. Trên bục bán đấu giá, Liễu Như bị trói gô trên cột hình chữ thập, nàng có vẻ rất vô lực, nhưng dung nhan vẫn sạch sẽ như trước. Liễu Kế luôn luôn yêu thương Liễu Như, hắn thấy Liễu Như giống như thương phẩm bày ra trước mặt mọi người, tim như bị đao cắt, kém chút không khống chế được xông lên cứu người.
May mắn Bạch Chỉ kịp thời ngăn cản, “Biểu ca.”
Bán đấu giá sớm bắt đầu, báo giá cao lên lại cao lên. Cô gái quá mức xinh đẹp, người muốn đều là đàn ông…
Liễu Kế không muốn Liễu Như tiếp tục đứng ở chỗ kia, lười kêu giá, trực tiếp đem toàn bộ kim ngạch báo lên. Ba ngàn lượng hoàng kim, so với năm trăm lượng lúc này nhiều hơn bao nhiêu bội số?
Hội trường bán đấu giá bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Bạch Chỉ nghĩ rằng, đã nắm chắc . Một cô gái trị giá ba ngàn lượng hoàng kim, nếu như còn có người ra giá cao hơn, như vậy người kia hoặc là háo sắc đến cực điểm, hoặc là coi trọng cô gái này, hoặc là…
Có tiền không có chỗ tiêu.
“Ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim!” Có người vươn tay, thanh âm lanh lảnh ở hội trường bán đấu giá yên tĩnh, có vẻ đột ngột lại hữu lực.
Bạch Chỉ tò mò nhìn lại, một bóng trắng tiến vào tầm mắt, mi dài bay xéo, mắt phượng dài nhỏ lạnh lùng, mũi anh tuấn, môi mỏng vĩnh viễn mang cười kì thực không phải cười.
Hắn đứng ở chỗ kia, nhìn người trên đài, cẩn thận chăm chú.
Mộ Đồ Tô! Mộ Đồ Tô ra giá so với Liễu Kế cao hơn năm trăm lượng hoàng kim, mua Liễu Như!
Mà lúc này, không ai theo kịp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.