Chương 37
Cẩm Trúc
06/08/2015
Trước khi Bạch Chỉ mất đi ý thức, có trong nháy mắt thanh tỉnh. Nàng quên đau đớn, chỉ ảo não bản thân lo lắng, càng hối hận bản thân phấn đấu quên mình. Nàng thấy vẻ mặt Mộ Đồ lo lắng khổ sở, khẽ cắn môi, dùng hết toàn bộ khí lực nói: “Xin ngươi… xin ngươi, không cần thích ta.”
Mộ Đồ Tô ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Bạch Chỉ, trong mắt đầy bi thương, “Vì sao? Ta ngay cả quyền thích nàng, cũng không có?”
Bạch Chỉ miễn cưỡng lộ ra tươi cười, trong mắt phiếm nước mắt, cứ như vậy ngất đi trong lòng Mộ Đồ Tô.
***
Hôm nay, chỉ sợ là một ngày trầm lặng nhất trong quân doanh. Bọn lính không dám thở mạnh, trong lều trại là Bùi lão tướng quân lớn tiếng quở trách, “Nam Chiếu khinh người quá đáng, dám cài cơ sở ngầm với lão phu. Mối thù ám sát bộ hạ của ta, không báo không thể. Muốn chơi đùa sao, lão phu chơi cùng bọn họ.”
Chúng tướng sĩ đều lặng im không tiếng động. Bởi vì trong đám quân kỹ hôm qua có hai mật thám, Bùi lão tướng quân giận chó đánh mèo, các quân kỹ cùng đưa tới với Bạch Chỉ đều bị phóng sinh, mai phục trên đường thông hướng Nam Chiếu, cuối cùng cũng không có kết quả, chỉ có hai vị kẻ mật thám hôm qua mà thôi. Có điều bởi vì địa hình quân doanh, mười quân kỹ được phóng sinh có thể không sống nổi.
Đây chính là nguyên do đầu tiên khiến Bùi lão tướng quân tức giận, càng làm cho hắn tức giận là chuyện Bạch Chỉ bị đâm. Bùi Cửu sau nói cho hắn, kỳ thực Bạch Chỉ đã sớm phát hiện có người Nam Chiếu lộn vào, chỉ là sợ ngộ thương người vô tội, mới nghĩ đến việc lấy bản thân làm mồi, bức mật thám hiện thân. Bùi lão tướng quân tức giận đôi này tự cho là đúng, gây ra hậu quả, Bạch Chỉ bị đâm, ngay phía bên trái, cách trái tim rất gần, cũng không biết có thể qua cửa này hay không.
Trong một lều trại khác, than sưởi bùm bùm thiêu đốt , trong trướng ấm áp dễ chịu. Bạch Chỉ nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, hô hấp mỏng manh chỉ sợ cứ như vậy chặt đứt. Bùi Cửu ngồi ở bên giường nhìn Bạch Chỉ, bình thường thích đỏ mặt như hắn, lúc này mặt so với Bạch Chỉ còn tái nhợt vài phần.
Bùi Cửu vẫn nhớ lúc đó Bạch Chỉ té xỉu trong lòng Mộ Đồ Tô, Tô Tô nổi danh luôn luôn lạnh như băng lại giống như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy mẹ, trong mắt toàn là khủng hoảng nôn nóng, hắn cuồng loạn gọi quân y. Quân y tới rồi cứu trị, giọng điệu hắn nặng nề, hắn nói: “Nếu nàng chết, ông nhất định chôn cùng.”
Đó là Tô Tô mà hắn quen biết sao? Hắn cảm thấy thật xa lạ.
Lúc đó quân y xác nhận tên bắn lén cách trái tim Bạch Chỉ chỉ có một tấc, nếu như cố chấp rút ra, khả năng thương sẽ thêm nặng. Nếu như không rút ra cầm máu, chắc chắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Nằm ngang cũng là chết, dựng thẳng cũng là chết, khi đó trong lòng Bùi Cửu thật loạn. Từ nhỏ đến lớn, hắn e ngại nhất chính là chết, không có cách nào đi đối mặt, vừa nghĩ đến việc “tử vong”, nhất định hắn sẽ lựa chọn rời đi. Nhưng ở trong mắt mọi người, Bạch Chỉ là người phụ nữ của hắn, nàng sống hay chết là do hắn lựa chọn. Mọi người đưa đến ánh mắt, làm cho hắn rối rắm, không ai biết đây là tử huyệt của hắn, động vào sẽ chết. Hắn có tâm tật trong người, bình thường dựa vào thuốc để duy trì, mấy năm nay mới có chuyển biến tốt. Bởi vì nhất thời khó thở công tâm, Bùi Cửu ngay tại đó ngất đi.
Đợi hắn tỉnh lại, tên bắn lén trên ngực Bạch Chỉ đã rút ra, nghe nói là Mộ Đồ Tô tự mình cầm đao. Thời điểm hắn đi gặp Bạch Chỉ, ở bên ngoài lều trại thấy Mộ Đồ Tô. Bắt đầu mùa đông, thời tiết rét lạnh, gió lạnh ào ào thổi vào bên trong quần áo, thình lình rùng mình. Hắn vừa tới gần, Mộ Đồ Tô liền đứng lên, lời nói khách sáo gì cũng không nói, trực tiếp hỏi: “Nàng… không có thai?”
Đây là hiển nhiên.
Bùi Cửu cũng dự đoán được chuyện này giấu giếm không lâu. Nàng bị thương, quân y bắt mạch cho nàng, sẽ biết chân tướng. Nhưng hắn không muốn nói nguyên do cho Mộ Đồ Tô, không hiểu vì sao đối với Mộ Đồ Tô sinh ra mâu thuẫn. Nếu như hắn ta không hỏi, hắn sẽ không đáp.
Vì thế, hắn lựa chọn trầm mặc.
Mộ Đồ Tô nói: “Ngươi và nàng…”
“Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt*, sợ cha ngăn cản mới nói dối. Cha ta biết chân tướng chưa?” Bùi Cửu vội vã tiếp lời nói của Mộ Đồ Tô, sợ Mộ Đồ Tô hỏi ra điều gì, hoặc là… nói cho hắn một chút ẩn tình mà hắn không muốn biết.
Mộ Đồ Tô trầm ngâm nói: “Đã biết rồi , lúc đó cha ngươi cũng có mặt. Nếu không phải cha ngươi nhắc nhở quân y Chỉ Nhi có thai, quân y cũng sẽ không nhắc đến việc này.”
“Phải không?” Bùi Cửu tưởng tượng ra được cảnh tượng về sau, lại bị ăn roi. Cũng tốt, đầy đủ phát huy hình tượng “ăn chơi” “phá của” “vô dụng” của hắn. Mười mấy năm nay, chẳng phải hắn vì chế tạo ra hiệu quả như vậy sao? Lúc này đơn giản là “dệt hoa trên gấm” làm cho cha càng chán ghét hắn mà thôi, chẳng phải hợp ý hắn sao?
“Ngươi không hiếu kỳ, vì sao ta gọi nàng Chỉ Nhi sao?” Ánh mắt Mộ Đồ Tô bỗng nhiên tối sầm lại, nói.
Bùi Cửu đạm cười, “Ân nhân cứu mạng?”
“Quen biết Chỉ Nhi, ta sớm hơn ngươi!”
Thì ra, thực không phải hắn suy nghĩ nhiều. Nhưng hắn không muốn biết tiền căn hậu quả *, chân tướng của bọn họ, biết thì như thế nào? Tự mình bi thương?
<* tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay>
“Thì tính sao? Bùi Cửu ta đã xuất mã, cuối cùng cô gái nào mà không quỳ gối dưới sự phong lưu phóng khoáng của ta?” Bùi Cửu giả bộ không có việc gì , như trước nhẹ cười, tư thái nhẹ như mây. Mộ Đồ Tô lại nghiêm túc, “Ngươi muốn chơi đùa với đàn bà, kinh thành nơi nơi đều có, đừng đùa nàng.”
Bùi Cửu im lặng.
Mộ Đồ Tô rời đi, Bùi Cửu bỗng nhiên hỏi sau lưng hắn: “Vì sao nàng cứu ngươi?” Rốt cuộc vẫn không qua được bản thân.
Mộ Đồ Tô bởi vì những lời này mà nghỉ chân, trên khuôn mặt thanh lãnh nhìn không ra thái độ, hắn nói: “Nàng muốn để ta cách xa nàng một chút.”
“…”
Khi đó Bùi Cửu suy nghĩ, chuyện xưa của Bạch Chỉ, nên từ Mộ Đồ Tô nói ra.
***
Lúc Bạch Chỉ tỉnh lại, đã là năm ngày sau. Lúc ấy trời vừa sáng lên, phía chân trời vẫn là một mảnh lam nhạt. Nàng cảm thấy khát nước, đứng dậy muốn đổ nước uống. Nàng vừa ngồi dậy, chỉ cảm thấy ngực trái đau xé rách một trận. Nàng nhíu mày, cúi đầu nhìn nơi đó, đã có màu đỏ chảy ra, thấm băng gạc.
Nàng cũng bất chấp nhiều như vậy, tập tễnh đi đến bàn trà bên cạnh, rót mấy chén nước, nhuận nhuận yết hầu. Do dự ngủ năm ngày, Bạch Chỉ không muốn tiếp tục nằm, liền bọc một chiếc áo khoác không biết của ai, đi ra ngoài hít thở không khí.
Bình minh, quân doanh yên tĩnh . Chỉ có vài tên binh lính ngẫu nhiên qua lại tuần tra. Bạch Chỉ gắt gao bọc áo khoác đi ra doanh trướng, đi không hề có mục đích.
Nàng đi đến cửa quân doanh, nghe được hai binh lính nghị luận .
“Đêm qua Mộ tướng quân dẫn dắt đội quân tinh nhuệ đánh lén quân doanh Nam Chiếu, đốt cháy lương thảo, thật sự làm lòng người vui sướng.”
“Cũng không phải, chẳng qua trên đường trở về, Mộ tướng quân bị bắn vào cánh tay, thật lo lắng.”
“Đúng vậy, nhưng lấy thể trạng của Mộ tướng quân, qua mấy ngày lại như thường có thể dùng tay đánh chết một con trâu.”
Bạch Chỉ nghe ngóng, cười cười tiếp tục đi. Đốt lương thảo thật đúng là chuyện thiếu đạo đức, đồng thời cũng làm cho bọn họ mở mắt, nói vậy việc này không phải người tính tình ngay thẳng như Bùi tướng quân có khả năng nghĩ ra , phải là bản thân Mộ Đồ Tô tự tiện hành động đi? Nàng đi tới cạnh bên một doanh trướng, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn, xuyên thấu qua khoảng cách tấm mành doanh trướng, nhìn thấy Mộ Đồ Tô đang một mình xử lý miệng vết thương. Hắn cởi trần, cánh tay nâng lên, miệng cắn vải trắng, thần sắc thống khổ bôi thuốc cho tay kia. Thoạt nhìn cực kì cố sức.
Kiếp trước việc này đều do nàng làm . Nàng thích dính lấy hắn, cho dù hắn xuất chinh, nàng cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo . Lần đầu tiên nàng một mình đến đây tìm nơi nương tựa, lần thứ hai nàng hóa thành tiểu binh lẫn vào bên trong quân doanh, lần thứ ba nàng ẩn trong lương thảo. Hắn thật sự không có cách nào khác, cuối cùng đều mang nàng đi. Nàng là một tiểu thư mảnh mai, sức lực cầm binh khí cũng không có, điều duy nhất nàng có thể làm là mỗi lần hắn bị thương, nàng sẽ vì hắn dè dặt cẩn trọng bôi thuốc, mặc dù mỗi lần đều biến thành hắn đau mồ hôi ướt đẫm. Thời điểm ăn chung nồi, nàng tự mình tỉ mỉ nấu nướng, vì hắn làm một phần đồ ăn “tình yêu”, mặc dù mỗi lần hắn đều lớn tiếng quở trách nàng lãng phí lương thực quốc gia, nhưng đều lang thôn hổ yết* ăn sạch sẽ đồ ăn nàng làm < * ăn ngấu nghiến như sói đói hổ đói>. Cho đến khi có Nam Chiếu công chúa, ngay cả tư cách tới gần hắn nàng cũng bị tước đoạt.
Bạch Chỉ lại kéo kéo áo khoác trên người, tiếp tục đi một chút.
“Này.” Phía sau có người gọi nàng? Bạch Chỉ quay đầu, thấy Bùi Cửu đuổi theo đi qua, vẻ mặt biểu hiện bất mãn, “Cô không thể an phận một chút sao? Vừa tỉnh lại đã đi ra chạy loạn. Mới vừa rồi không thấy cô, ta còn tưởng rằng cô đã chết bị người ta mang đi bãi tha ma rồi.”
“Chẳng phải hợp ý ngươi sao? Ngươi lại có thể phong lưu dưới ánh trăng, dạo thanh lâu, uống hoa tửu .” Bạch Chỉ thích thú nói.
Lúc này, Bùi Cửu ngược lại không có tư thái trước kia, vừa không phản bác, lại không tiếp lời của nàng, mà trầm mặc chống đỡ. Bạch Chỉ thấy hắn có chút không giống, tò mò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Bùi Cửu nghiêm cẩn nhìn Bạch Chỉ, “Cô chưa từng nghe câu con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng sao?”
Bạch Chỉ che miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng , “Ngươi cũng xứng là lãng tử?”
“Vậy ta đây là cái gì?”
“Ngựa đực.”
“…”
Bạch Chỉ kiềm hãm tươi cười, vỗ vỗ vai hắn, “Mới là lạ.”
“…”
Bạch Chỉ nghĩ lại một phen, “Chỉ nghe thấy gà mái kêu, không biết lại là gà trống choai gáy sáng?”
“…”
Bạch Chỉ cảm thấy thú vị, lại tự mình nở nụ cười.
Bùi Cửu không nói hai lời, bao nhanh áo khoác trên người Bạch Chỉ, không chút nào để ý tới Bạch Chỉ tay trói gà không chặt, trực tiếp ôm lên. Bạch Chỉ liền phát hoảng, lấy mắt trừng hắn, “Ngươi làm chi?”
“Gà trống choai muốn chứng minh cho gà mái xem, nó biết gáy sáng.”
Bạch Chỉ quá sợ hãi, “Ngươi dám.”
“Vậy cô nói xem?” Bùi Cửu nhíu mày, bộ dáng nghiêm nghị “cô không giải thích, gia nói làm là làm”.
“Không dám, thực xin lỗi…” Bạch Chỉ đành phải yếu thế.
“Vậy còn kém không nhiều lắm.” Bùi Cửu trấn an nói.
“Vậy ngươi còn không thả ta xuống dưới?”
“Phiền toái, trực tiếp ôm cô về, không cần phải cảm ơn.” Bùi Cửu không kiên nhẫn nói, giống như thật ghét bỏ Bạch Chỉ nói nhiều.
“…” Đây rốt cuộc là ai ghét bỏ ai? Nàng yêu cầu hắn ôm nàng trở về sao?
Bạch Chỉ phát giác, Bùi Cửu bắt đầu phát triển theo hướng “vô lại”? Chẳng lẽ bị gì đó kích thích, gà trống choai không muốn gáy sáng rốt cuộc định thanh thanh cổ họng, vận sức chờ phát động ? Dưới sự ngầm đồng ý của Bạch Chỉ, Bùi Cửu há to miệng ôm nàng đi về doanh trướng, trên đường thấy binh lính liếc mắt, Bạch Chỉ cảm thấy thẹn thùng, che hai mắt, không dám đối mặt.
Trong miệng nàng luôn nói , “Đến chưa?”
“Chưa.” Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ như vậy, cố ý đi đường xa, như vậy vẫn chưa thỏa mãn, đi một vòng lại một vòng…
Bạch Chỉ phát hiện không đúng, cảm thấy qua thời gian thật dài, nàng hất tay ra, lại phát hiện vẫn ở vị trí mới vừa rồi, “Ngươi giẫm chân tại chỗ?”
“Ta còn đang làm nóng người.”
“…”
Bạch Chỉ có chút bất đắc dĩ . Con gà trống choai này, rốt cuộc muốn gây sự gì đây? Vì sao nàng lại theo hắn, cùng nhau gây sự.
Mộ Đồ Tô ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Bạch Chỉ, trong mắt đầy bi thương, “Vì sao? Ta ngay cả quyền thích nàng, cũng không có?”
Bạch Chỉ miễn cưỡng lộ ra tươi cười, trong mắt phiếm nước mắt, cứ như vậy ngất đi trong lòng Mộ Đồ Tô.
***
Hôm nay, chỉ sợ là một ngày trầm lặng nhất trong quân doanh. Bọn lính không dám thở mạnh, trong lều trại là Bùi lão tướng quân lớn tiếng quở trách, “Nam Chiếu khinh người quá đáng, dám cài cơ sở ngầm với lão phu. Mối thù ám sát bộ hạ của ta, không báo không thể. Muốn chơi đùa sao, lão phu chơi cùng bọn họ.”
Chúng tướng sĩ đều lặng im không tiếng động. Bởi vì trong đám quân kỹ hôm qua có hai mật thám, Bùi lão tướng quân giận chó đánh mèo, các quân kỹ cùng đưa tới với Bạch Chỉ đều bị phóng sinh, mai phục trên đường thông hướng Nam Chiếu, cuối cùng cũng không có kết quả, chỉ có hai vị kẻ mật thám hôm qua mà thôi. Có điều bởi vì địa hình quân doanh, mười quân kỹ được phóng sinh có thể không sống nổi.
Đây chính là nguyên do đầu tiên khiến Bùi lão tướng quân tức giận, càng làm cho hắn tức giận là chuyện Bạch Chỉ bị đâm. Bùi Cửu sau nói cho hắn, kỳ thực Bạch Chỉ đã sớm phát hiện có người Nam Chiếu lộn vào, chỉ là sợ ngộ thương người vô tội, mới nghĩ đến việc lấy bản thân làm mồi, bức mật thám hiện thân. Bùi lão tướng quân tức giận đôi này tự cho là đúng, gây ra hậu quả, Bạch Chỉ bị đâm, ngay phía bên trái, cách trái tim rất gần, cũng không biết có thể qua cửa này hay không.
Trong một lều trại khác, than sưởi bùm bùm thiêu đốt , trong trướng ấm áp dễ chịu. Bạch Chỉ nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, hô hấp mỏng manh chỉ sợ cứ như vậy chặt đứt. Bùi Cửu ngồi ở bên giường nhìn Bạch Chỉ, bình thường thích đỏ mặt như hắn, lúc này mặt so với Bạch Chỉ còn tái nhợt vài phần.
Bùi Cửu vẫn nhớ lúc đó Bạch Chỉ té xỉu trong lòng Mộ Đồ Tô, Tô Tô nổi danh luôn luôn lạnh như băng lại giống như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy mẹ, trong mắt toàn là khủng hoảng nôn nóng, hắn cuồng loạn gọi quân y. Quân y tới rồi cứu trị, giọng điệu hắn nặng nề, hắn nói: “Nếu nàng chết, ông nhất định chôn cùng.”
Đó là Tô Tô mà hắn quen biết sao? Hắn cảm thấy thật xa lạ.
Lúc đó quân y xác nhận tên bắn lén cách trái tim Bạch Chỉ chỉ có một tấc, nếu như cố chấp rút ra, khả năng thương sẽ thêm nặng. Nếu như không rút ra cầm máu, chắc chắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Nằm ngang cũng là chết, dựng thẳng cũng là chết, khi đó trong lòng Bùi Cửu thật loạn. Từ nhỏ đến lớn, hắn e ngại nhất chính là chết, không có cách nào đi đối mặt, vừa nghĩ đến việc “tử vong”, nhất định hắn sẽ lựa chọn rời đi. Nhưng ở trong mắt mọi người, Bạch Chỉ là người phụ nữ của hắn, nàng sống hay chết là do hắn lựa chọn. Mọi người đưa đến ánh mắt, làm cho hắn rối rắm, không ai biết đây là tử huyệt của hắn, động vào sẽ chết. Hắn có tâm tật trong người, bình thường dựa vào thuốc để duy trì, mấy năm nay mới có chuyển biến tốt. Bởi vì nhất thời khó thở công tâm, Bùi Cửu ngay tại đó ngất đi.
Đợi hắn tỉnh lại, tên bắn lén trên ngực Bạch Chỉ đã rút ra, nghe nói là Mộ Đồ Tô tự mình cầm đao. Thời điểm hắn đi gặp Bạch Chỉ, ở bên ngoài lều trại thấy Mộ Đồ Tô. Bắt đầu mùa đông, thời tiết rét lạnh, gió lạnh ào ào thổi vào bên trong quần áo, thình lình rùng mình. Hắn vừa tới gần, Mộ Đồ Tô liền đứng lên, lời nói khách sáo gì cũng không nói, trực tiếp hỏi: “Nàng… không có thai?”
Đây là hiển nhiên.
Bùi Cửu cũng dự đoán được chuyện này giấu giếm không lâu. Nàng bị thương, quân y bắt mạch cho nàng, sẽ biết chân tướng. Nhưng hắn không muốn nói nguyên do cho Mộ Đồ Tô, không hiểu vì sao đối với Mộ Đồ Tô sinh ra mâu thuẫn. Nếu như hắn ta không hỏi, hắn sẽ không đáp.
Vì thế, hắn lựa chọn trầm mặc.
Mộ Đồ Tô nói: “Ngươi và nàng…”
“Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt*, sợ cha ngăn cản mới nói dối. Cha ta biết chân tướng chưa?” Bùi Cửu vội vã tiếp lời nói của Mộ Đồ Tô, sợ Mộ Đồ Tô hỏi ra điều gì, hoặc là… nói cho hắn một chút ẩn tình mà hắn không muốn biết.
Mộ Đồ Tô trầm ngâm nói: “Đã biết rồi , lúc đó cha ngươi cũng có mặt. Nếu không phải cha ngươi nhắc nhở quân y Chỉ Nhi có thai, quân y cũng sẽ không nhắc đến việc này.”
“Phải không?” Bùi Cửu tưởng tượng ra được cảnh tượng về sau, lại bị ăn roi. Cũng tốt, đầy đủ phát huy hình tượng “ăn chơi” “phá của” “vô dụng” của hắn. Mười mấy năm nay, chẳng phải hắn vì chế tạo ra hiệu quả như vậy sao? Lúc này đơn giản là “dệt hoa trên gấm” làm cho cha càng chán ghét hắn mà thôi, chẳng phải hợp ý hắn sao?
“Ngươi không hiếu kỳ, vì sao ta gọi nàng Chỉ Nhi sao?” Ánh mắt Mộ Đồ Tô bỗng nhiên tối sầm lại, nói.
Bùi Cửu đạm cười, “Ân nhân cứu mạng?”
“Quen biết Chỉ Nhi, ta sớm hơn ngươi!”
Thì ra, thực không phải hắn suy nghĩ nhiều. Nhưng hắn không muốn biết tiền căn hậu quả *, chân tướng của bọn họ, biết thì như thế nào? Tự mình bi thương?
<* tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay>
“Thì tính sao? Bùi Cửu ta đã xuất mã, cuối cùng cô gái nào mà không quỳ gối dưới sự phong lưu phóng khoáng của ta?” Bùi Cửu giả bộ không có việc gì , như trước nhẹ cười, tư thái nhẹ như mây. Mộ Đồ Tô lại nghiêm túc, “Ngươi muốn chơi đùa với đàn bà, kinh thành nơi nơi đều có, đừng đùa nàng.”
Bùi Cửu im lặng.
Mộ Đồ Tô rời đi, Bùi Cửu bỗng nhiên hỏi sau lưng hắn: “Vì sao nàng cứu ngươi?” Rốt cuộc vẫn không qua được bản thân.
Mộ Đồ Tô bởi vì những lời này mà nghỉ chân, trên khuôn mặt thanh lãnh nhìn không ra thái độ, hắn nói: “Nàng muốn để ta cách xa nàng một chút.”
“…”
Khi đó Bùi Cửu suy nghĩ, chuyện xưa của Bạch Chỉ, nên từ Mộ Đồ Tô nói ra.
***
Lúc Bạch Chỉ tỉnh lại, đã là năm ngày sau. Lúc ấy trời vừa sáng lên, phía chân trời vẫn là một mảnh lam nhạt. Nàng cảm thấy khát nước, đứng dậy muốn đổ nước uống. Nàng vừa ngồi dậy, chỉ cảm thấy ngực trái đau xé rách một trận. Nàng nhíu mày, cúi đầu nhìn nơi đó, đã có màu đỏ chảy ra, thấm băng gạc.
Nàng cũng bất chấp nhiều như vậy, tập tễnh đi đến bàn trà bên cạnh, rót mấy chén nước, nhuận nhuận yết hầu. Do dự ngủ năm ngày, Bạch Chỉ không muốn tiếp tục nằm, liền bọc một chiếc áo khoác không biết của ai, đi ra ngoài hít thở không khí.
Bình minh, quân doanh yên tĩnh . Chỉ có vài tên binh lính ngẫu nhiên qua lại tuần tra. Bạch Chỉ gắt gao bọc áo khoác đi ra doanh trướng, đi không hề có mục đích.
Nàng đi đến cửa quân doanh, nghe được hai binh lính nghị luận .
“Đêm qua Mộ tướng quân dẫn dắt đội quân tinh nhuệ đánh lén quân doanh Nam Chiếu, đốt cháy lương thảo, thật sự làm lòng người vui sướng.”
“Cũng không phải, chẳng qua trên đường trở về, Mộ tướng quân bị bắn vào cánh tay, thật lo lắng.”
“Đúng vậy, nhưng lấy thể trạng của Mộ tướng quân, qua mấy ngày lại như thường có thể dùng tay đánh chết một con trâu.”
Bạch Chỉ nghe ngóng, cười cười tiếp tục đi. Đốt lương thảo thật đúng là chuyện thiếu đạo đức, đồng thời cũng làm cho bọn họ mở mắt, nói vậy việc này không phải người tính tình ngay thẳng như Bùi tướng quân có khả năng nghĩ ra , phải là bản thân Mộ Đồ Tô tự tiện hành động đi? Nàng đi tới cạnh bên một doanh trướng, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn, xuyên thấu qua khoảng cách tấm mành doanh trướng, nhìn thấy Mộ Đồ Tô đang một mình xử lý miệng vết thương. Hắn cởi trần, cánh tay nâng lên, miệng cắn vải trắng, thần sắc thống khổ bôi thuốc cho tay kia. Thoạt nhìn cực kì cố sức.
Kiếp trước việc này đều do nàng làm . Nàng thích dính lấy hắn, cho dù hắn xuất chinh, nàng cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo . Lần đầu tiên nàng một mình đến đây tìm nơi nương tựa, lần thứ hai nàng hóa thành tiểu binh lẫn vào bên trong quân doanh, lần thứ ba nàng ẩn trong lương thảo. Hắn thật sự không có cách nào khác, cuối cùng đều mang nàng đi. Nàng là một tiểu thư mảnh mai, sức lực cầm binh khí cũng không có, điều duy nhất nàng có thể làm là mỗi lần hắn bị thương, nàng sẽ vì hắn dè dặt cẩn trọng bôi thuốc, mặc dù mỗi lần đều biến thành hắn đau mồ hôi ướt đẫm. Thời điểm ăn chung nồi, nàng tự mình tỉ mỉ nấu nướng, vì hắn làm một phần đồ ăn “tình yêu”, mặc dù mỗi lần hắn đều lớn tiếng quở trách nàng lãng phí lương thực quốc gia, nhưng đều lang thôn hổ yết* ăn sạch sẽ đồ ăn nàng làm < * ăn ngấu nghiến như sói đói hổ đói>. Cho đến khi có Nam Chiếu công chúa, ngay cả tư cách tới gần hắn nàng cũng bị tước đoạt.
Bạch Chỉ lại kéo kéo áo khoác trên người, tiếp tục đi một chút.
“Này.” Phía sau có người gọi nàng? Bạch Chỉ quay đầu, thấy Bùi Cửu đuổi theo đi qua, vẻ mặt biểu hiện bất mãn, “Cô không thể an phận một chút sao? Vừa tỉnh lại đã đi ra chạy loạn. Mới vừa rồi không thấy cô, ta còn tưởng rằng cô đã chết bị người ta mang đi bãi tha ma rồi.”
“Chẳng phải hợp ý ngươi sao? Ngươi lại có thể phong lưu dưới ánh trăng, dạo thanh lâu, uống hoa tửu .” Bạch Chỉ thích thú nói.
Lúc này, Bùi Cửu ngược lại không có tư thái trước kia, vừa không phản bác, lại không tiếp lời của nàng, mà trầm mặc chống đỡ. Bạch Chỉ thấy hắn có chút không giống, tò mò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Bùi Cửu nghiêm cẩn nhìn Bạch Chỉ, “Cô chưa từng nghe câu con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng sao?”
Bạch Chỉ che miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng , “Ngươi cũng xứng là lãng tử?”
“Vậy ta đây là cái gì?”
“Ngựa đực.”
“…”
Bạch Chỉ kiềm hãm tươi cười, vỗ vỗ vai hắn, “Mới là lạ.”
“…”
Bạch Chỉ nghĩ lại một phen, “Chỉ nghe thấy gà mái kêu, không biết lại là gà trống choai gáy sáng?”
“…”
Bạch Chỉ cảm thấy thú vị, lại tự mình nở nụ cười.
Bùi Cửu không nói hai lời, bao nhanh áo khoác trên người Bạch Chỉ, không chút nào để ý tới Bạch Chỉ tay trói gà không chặt, trực tiếp ôm lên. Bạch Chỉ liền phát hoảng, lấy mắt trừng hắn, “Ngươi làm chi?”
“Gà trống choai muốn chứng minh cho gà mái xem, nó biết gáy sáng.”
Bạch Chỉ quá sợ hãi, “Ngươi dám.”
“Vậy cô nói xem?” Bùi Cửu nhíu mày, bộ dáng nghiêm nghị “cô không giải thích, gia nói làm là làm”.
“Không dám, thực xin lỗi…” Bạch Chỉ đành phải yếu thế.
“Vậy còn kém không nhiều lắm.” Bùi Cửu trấn an nói.
“Vậy ngươi còn không thả ta xuống dưới?”
“Phiền toái, trực tiếp ôm cô về, không cần phải cảm ơn.” Bùi Cửu không kiên nhẫn nói, giống như thật ghét bỏ Bạch Chỉ nói nhiều.
“…” Đây rốt cuộc là ai ghét bỏ ai? Nàng yêu cầu hắn ôm nàng trở về sao?
Bạch Chỉ phát giác, Bùi Cửu bắt đầu phát triển theo hướng “vô lại”? Chẳng lẽ bị gì đó kích thích, gà trống choai không muốn gáy sáng rốt cuộc định thanh thanh cổ họng, vận sức chờ phát động ? Dưới sự ngầm đồng ý của Bạch Chỉ, Bùi Cửu há to miệng ôm nàng đi về doanh trướng, trên đường thấy binh lính liếc mắt, Bạch Chỉ cảm thấy thẹn thùng, che hai mắt, không dám đối mặt.
Trong miệng nàng luôn nói , “Đến chưa?”
“Chưa.” Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ như vậy, cố ý đi đường xa, như vậy vẫn chưa thỏa mãn, đi một vòng lại một vòng…
Bạch Chỉ phát hiện không đúng, cảm thấy qua thời gian thật dài, nàng hất tay ra, lại phát hiện vẫn ở vị trí mới vừa rồi, “Ngươi giẫm chân tại chỗ?”
“Ta còn đang làm nóng người.”
“…”
Bạch Chỉ có chút bất đắc dĩ . Con gà trống choai này, rốt cuộc muốn gây sự gì đây? Vì sao nàng lại theo hắn, cùng nhau gây sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.