Chương 45
Cẩm Trúc
06/08/2015
Thanh Hà vui mừng có con, vui vẻ nhất là A Phúc , bế một buổi tối, không rời không bỏ, làm cho Thanh Hà rất tích tụ. Đây chính là có con đã quên nương tử? Bạch Chỉ không chịu được, ngại cả thôn đều đến đứng ở nhà A Phúc, tự mình lại ngượng ngùng đi ngủ, đành phải lấy tay chống má, ngồi ở trong phòng gật gù.
Đầu Bạch Chỉ gật gật, ngẫu nhiên bị tự tỉnh, lại bẹp miệng ngủ, như thế lặp lại vài lần, thấy cổ đau, mới mông mông lung lông mở mắt ra. Không nhìn còn tốt, vừa thấy dọa nhảy dựng, chỉ thấy Mộ Đồ Tô vẻ mặt ý cười nhìn nàng. Bạch Chỉ bị hắn chuyên chú nhìn như thế, hơi mất tự nhiên hỏi: “Tướng quân, ngươi nhìn cái gì?”
“Mệt sao?”
Bạch Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, “Không phiền.”
“Cảm thấy buồn ngủ, đến chỗ ta ngủ đi.” Mộ Đồ Tô vỗ vỗ đùi hắn, nhưng lại e lệ nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ không muốn quan tâm hắn, xoay cổ, giảm bớt đau nhức một chút, lại tư thế tiếp tục ngủ.
Mộ Đồ Tô trực tiếp đứng lên, ôm lấy nàng. Bạch Chỉ kinh hô một tiếng, “Ngươi làm chi?”
“Nàng mệt nhọc phải không? Chúng ta đi ngủ.”
“Thả ta xuống dưới. Ta kêu!” Trước mắt bao người, lại làm càn như vậy? Bạch Chỉ nhìn về phía thôn dân đứng bên cạnh, lại phát hiện bọn họ đang hướng nàng ái muội cười. Bạch Chỉ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng, lúc đó đến thôn, thân phận nàng cùng Mộ Đồ Tô là tiểu tình lữ bỏ trốn.
Bạch Chỉ khẽ cắn môi, hung hăng trừng Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô ôm Bạch Chỉ ra ngoài, định đi phòng hắn? Bạch Chỉ bất mãn nói: “Tướng quân, nên đi phòng ta.”
“Đã quên nói cho nàng, trước khi nàng ngủ, đứa bé nhà họ Trần phía đông buồn ngủ không chịu được, chạy tới giường nàng chợp mắt một chút rồi.”
“…” Thôn dân quá mức nhiệt tình, chẳng phải sinh một đứa trẻ sao? Đứa trẻ cũng sinh ra rồi không phải sao? Còn tụ tập ở trong này làm chi? Chẳng phải thêm phiền sao? Bạch Chỉ cầm lấy cổ áo Mộ Đồ Tô, “Ta không mệt nhọc.”
“Đừng giả vờ .”
“…”
Không để ý Bạch Chỉ “mắt cá chết”, dưới con mắt nhìn trừng trừng của dân chúng, Mộ Đồ Tô đưa Bạch Chỉ vào phòng hắn. Bạch Chỉ dường như nghe được một vị tiểu kiều thê nói với tướng công nhà nàng: “Vị công tử diện mạo rất tuấn kia mang người xinh đẹp như thiên tiên trong lòng vào phòng làm chi?”
Tướng công vô cùng chắc chắn nói: “Khẳng định cũng muốn một đứa trẻ.”
Không đến nửa khắc, Mộ Đồ Tô đi ra từ buồng trong, còn thuận tiện sửa sang lại quần áo hỗn độn. Vị tiểu kiều thê nhìn thấy, ngẩn ra, nở nụ cười, ngượng ngùng tựa vào tướng công nhà mình, “Hắn cùng tướng công lúc tân hôn giống nhau tốc chiến tốc thắng …”
Mặt tướng công một trận xanh một trận đen, cuối cùng đỏ thẫm, “Đời người khó tránh khỏi lần đầu tiên như vậy.”
Mộ Đồ Tô sửa sang lại vạt áo bị Bạch Chỉ túm nhăn, đi phòng Bạch Chỉ, phòng nàng làm sao có người ngủ chứ? Không có một bóng người. Hắn ngáp một cái, cởi áo lên giường, rất nhanh, đi vào mộng đẹp…
Ngược lại với Mộ Đồ Tô cấp tốc đi vào giấc ngủ, Bạch Chỉ rối rắm rất nhiều.
Nàng ôm chăn, mở to mắt, hơi thở tràn ngập hương vị của Mộ Đồ Tô. Gối đầu, trải giường, chăn bông, đều có hương vị thuộc về hắn. Đó là mùi thơm của cơ thể mà nàng quen thuộc nhất lại xa lạ nhất.
Kiếp trước, nàng là tiểu thiếp của hắn, lại chưa từng vào lúc hắn thanh tỉnh cùng giường chung gối. Nàng chỉ dám vào thời điểm hắn uống say, vì hắn sửa sang lại khi hắn nôn, giúp hắn thay quần áo, nhìn hắn bình thản nằm ngủ trên giường, nàng mới dám mạo hiểm, không quang minh lỗi lạc, rón ra rón rén nằm ở bên cạnh hắn, lắng nghe hắn hô hấp, cảm thụ tim hắn đập, ngửi mùi của người đàn ông nàng thích nhất.
Tuy rằng sáng sớm bị Mộ Đồ Tô đá xuống giường vài lần, nhưng sau này nàng thông minh, mỗi lần đều dậy sớm hơn so với hắn, không bị đá xuống giường nữa.
Nàng thích mùi của hắn. Bạch Chỉ nhẹ ngửi vài cái, tay cầm lấy chăn lại trở nên run run, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Nàng đã từng khóc. Kiếp trước, vì yêu hắn, nàng hao hết tâm tư, không biết hổ thẹn, thầm nghĩ con mắt hắn liếc nhìn nàng một cái. Bây giờ, hắn nói hắn yêu nàng, nhưng nàng hiểu rõ, nàng không phải người trong mệnh của hắn, Nam Chiếu công chúa vừa xuất hiện, nàng sẽ bị ném sang một bên, loại đau đớn này nàng không muốn trải qua một lần nữa, nàng biết rõ, cho dù sống lại, nàng vẫn như trước không đủ kiên cường.
***
Mộ Đồ Tô rốt cục muốn ra thôn, trở về quân đội . Bạch Chỉ không biết vì sao hắn đột nhiên hiểu rõ. Chỉ biết, ánh mắt hắn nhìn đứa nhỏ cho tới bây giờ đều là dịu dàng , ban đêm, nhìn trời đổ tuyết, sẽ luôn ngẩn người, nội tâm hắn có suy nghĩ gì, nàng không biết. Nhớ lúc nàng gọi hắn ăn bữa ăn khuya, hắn luôn hỏi Bạch Chỉ, “Tuyết ở Tô thành, nàng còn nhớ rõ sao?”
Nàng trả lời: “Lúc Tô thành đổ tuyết, ta cũng không ra.”
“Phải không? Sợ là nàng không nhớ rõ thôi.”
Bạch Chỉ không hiểu ý tứ hắn trong lời nói này. Mộ Đồ Tô không đáp, nhìn bánh bao nóng hầm hập nàng đưa đến trên bàn, mỉm cười, “Lúc trời đổ tuyết, ăn bánh bao, là sở thích của ta.”
“Ta biết.” Bạch Chỉ thật tùy ý đáp.
Mộ Đồ Tô giật mình, lăng lăng nhìn nàng. Bạch Chỉ tự biết bản thân nói lỡ , nàng ngượng ngùng cười, che lấp cho bản thân, “Lúc trước Thanh Hà làm các loại bữa ăn khuya, chỉ có bánh bao, ngươi ăn cái là hết. Việc này thật dễ dàng quan sát.”
Đôi mắt Mộ Đồ Tô phai nhạt rất nhiều, bật cười, “Là ta suy nghĩ nhiều.”
“Tướng quân không nên suy nghĩ nhiều.” Bạch Chỉ đáp lại hắn, “Tướng quân, ngài chậm rãi dùng, ta cáo từ .”
Một lần ăn bánh bao vào bữa ăn khuya, Mộ Đồ Tô nói với Bạch Chỉ: “Đêm nay nàng dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta đi ra ngoài.”
Nhưng trời không tốt, sáng sớm nổi lên bàng bạc đại tuyết. Thanh Hà đề nghị chờ tuyết ngừng lại rồi đi. Bạch Chỉ đợi lâu như vậy cũng không vội một ngày này, nhưng nàng không ngờ, chờ không kịp là Mộ Đồ Tô, hắn cố ý muốn đội tuyết rời đi. Hắn đột nhiên làm cho Bạch Chỉ có chút không hiểu, nhưng hắn to nhất, không thể không theo.
A Phúc đi phía trước dẫn đường cho bọn hắn, hắn quen thuộc “Vô Hồi Lâm” thật giống như bồ câu đưa thư đối với mục đích, tập trung vào mục đích , cho dù gió tuyết đan xen, hắn cũng có thể chuẩn xác không lầm. Mấy ngày liền tuyết rơi chồng chất. Mỗi lần Bạch Chỉ đi một bước, đều vô cùng gian khổ. Nếu như thân mình giống kiếp trước, đi hai bước đã gục không dậy nổi. Bây giờ, nàng không thể nói thân cường thể tráng, nhưng không đến mức động bất động đã gục.
Có điều tuyết càng lúc càng lớn, cho dù xương cốt nàng cường tráng , nhưng cuối cùng cũng là đàn bà, thể lực theo không kịp, nàng bất hạnh vấp ngã, cả người chui vào trong tuyết. Cả người nàng bị khiêng lên, Mộ Đồ Tô giúp nàng thanh lý tuyết trên người, nắm hai bàn tay đông lạnh của nàng, vuốt vuốt mái tóc nàng hơi hỗn độn, “Lạnh sao?”
Bạch Chỉ gật đầu. Thật sự là người đàn ông nhiệt huyết, thời tiết như vậy, tay vẫn ấm áp dễ chịu, đi lâu như vậy, ngay cả hơi thở cũng không ngắt một chút.
“Ta cõng nàng.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, “Không cần.”
“Nói nhiều, đi lên.” Mộ Đồ Tô chìa lưng về phía nàng. Mặc dù hắn mặc nhung trang, nhưng nàng cảm thấy tấm lưng kia nhất định sẽ ấm . Nàng nuốt nuốt nước miếng, hít sâu, vẫn trèo lên. Nàng quả thật đi không nổi, chân đông lạnh đã không phải của nàng, sắp rụng xuống.
“Nàng đúng là người đàn bà ngu xuẩn, tại sao không làm cho mình một đôi giày?” Mộ Đồ Tô vừa cõng nàng, lại oán trách trách cứ nàng.
Hắn chú ý tới? Bạch Chỉ không trả lời, nàng cho tới bây giờ không biết chăm sóc người khác, bản thân cũng không ngoại lệ. Trước kia nàng rất muốn lấy lòng Mộ Đồ Tô , ánh mắt luôn tùy tùng trên người hắn, hắn hơi có gió thổi cỏ lay, nàng sẽ cảnh giác toàn thân. Bạch Chỉ gắt gao đem tay vòng trên cổ Mộ Đồ Tô, vô ý thức đem gương mặt lạnh lẽo của bản thân tựa vào cần cổ ấm áp của hắn. Mộ Đồ Tô không hừ một tiếng, tùy ý nàng dựa vào.
Đi hồi lâu, A Phúc nói lộ trình còn hai canh giờ, đề nghị nghỉ ngơi lại tiếp tục đi. A Phúc dẫn bọn hắn đi đến nhà gỗ nhỏ trong thôn, bên trong có chăn bông, bát tô, còn có củi lửa. Mộ Đồ Tô đem Bạch Chỉ bao vây trong chăn bông, mang theo bát tô ra ngoài, nhồi một bát tuyết, đốt lửa đun tuyết.
“Cởi giày ra.”
Bạch Chỉ biết ý tứ của hắn, vội vàng lắc đầu, “Không được, chân bị đông lạnh không thể ngâm nước ấm , sẽ nứt da .”
A Phúc ở bên cạnh gật đầu, “Có vẻ nương tử cũng từng nói, cho nên mỗi lần săn thú trở về, nương tử đều để ta ngồi bên cạnh lò sưởi một lát, chờ ấm áp lại ngâm chân.”
Mộ Đồ Tô trầm tư một chút, lặp lại câu nói vừa rồi, “Cởi giày ra.”
“…” trong lòng Bạch Chỉ không ngừng mắng người đàn ông này không biết thương hương tiếc ngọc, còn muốn khư khư cố chấp, làm cho nàng nứt da? Cấp trên ra mệnh lệnh, nàng đành phải nghe theo, tâm không cam tình không nguyện cởi giày.
Mộ Đồ Tô đang cởi áo…
Bạch Chỉ không hiểu, hắn quá nóng ?
Mộ Đồ Tô không nói hai lời, trực tiếp túm chân nàng qua, trực tiếp vói vào trên bụng hắn.
Bạch Chỉ đột nhiên trợn to mắt, nhìn Mộ Đồ Tô mày cũng không nhăn một chút. Hắn lại đem chân lạnh như băng của nàng vói vào trên bụng, ấm áp từ lòng bàn chân vọt tới, không chỉ ấm đôi chân nàng, còn nóng ánh mắt nàng. Hắn chăm sóc người khác, thật khờ.
“Nhìn cái gì vậy? Không có lò sưởi cho nàng sưởi, chấp nhận một chút.” Mộ Đồ Tô đưa tay phủ lên đôi chân đông lạnh của nàng, ấm áp nhanh hơn.
Đôi tay ấm áp của hắn cũng sắp lạnh như chân nàng. Bạch Chỉ nhìn hắn cởi áo khoác, quần áo lại mở ra, cho dù là người đàn ông có nhiệt huyết thì nhiệt độ cơ thể cũng sắp tiêu xài hết, rất không biết giữ ấm. Bạch Chỉ nắm áo khoác lên, phủ thêm cho hắn. Mộ Đồ Tô ngẩng đầu nhìn, Bạch Chỉ hơi kỳ quái quay đầu: “Nhìn cái gì vậy? Ngươi không có nhiệt độ cơ thể, chân ta không ấm nổi .”
Hai người không tiếp tục nói chuyện. Cho đến khi chân hơi ấm, nước cũng sôi. Mộ Đồ Tô mới buông tay ra, mang chậu gỗ ra xúc tuyết, lại đem nước ấm trong nồi đổ vào, thử thấy nước ấm, đưa đến dưới chân Bạch Chỉ. A Phúc ngồi ở bên cạnh, nói với Bạch Chỉ: “Ta cũng muốn rửa chân cho ấm áp, đáng tiếc củi lửa chỉ đủ đun một chậu nước.”
Bạch Chỉ lúc này mới hiểu rõ, vì sao hắn không chọn dùng nước ấm làm ấm chân cho nàng, mà dùng nhiệt độ cơ thể hắn. Củi lửa căn bản không đủ duy trì như vậy.
Nháy mắt một cái, Mộ Đồ Tô đã đem nước ấm đưa đến dưới chân nàng.
“Nàng rửa đi. Cho chân ấm áp.”
“Ừm. Cám ơn tướng quân.”
“Muốn cảm tạ ta, lấy thân báo đáp đi.”
“…”
Đầu Bạch Chỉ gật gật, ngẫu nhiên bị tự tỉnh, lại bẹp miệng ngủ, như thế lặp lại vài lần, thấy cổ đau, mới mông mông lung lông mở mắt ra. Không nhìn còn tốt, vừa thấy dọa nhảy dựng, chỉ thấy Mộ Đồ Tô vẻ mặt ý cười nhìn nàng. Bạch Chỉ bị hắn chuyên chú nhìn như thế, hơi mất tự nhiên hỏi: “Tướng quân, ngươi nhìn cái gì?”
“Mệt sao?”
Bạch Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, “Không phiền.”
“Cảm thấy buồn ngủ, đến chỗ ta ngủ đi.” Mộ Đồ Tô vỗ vỗ đùi hắn, nhưng lại e lệ nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ không muốn quan tâm hắn, xoay cổ, giảm bớt đau nhức một chút, lại tư thế tiếp tục ngủ.
Mộ Đồ Tô trực tiếp đứng lên, ôm lấy nàng. Bạch Chỉ kinh hô một tiếng, “Ngươi làm chi?”
“Nàng mệt nhọc phải không? Chúng ta đi ngủ.”
“Thả ta xuống dưới. Ta kêu!” Trước mắt bao người, lại làm càn như vậy? Bạch Chỉ nhìn về phía thôn dân đứng bên cạnh, lại phát hiện bọn họ đang hướng nàng ái muội cười. Bạch Chỉ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng, lúc đó đến thôn, thân phận nàng cùng Mộ Đồ Tô là tiểu tình lữ bỏ trốn.
Bạch Chỉ khẽ cắn môi, hung hăng trừng Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô ôm Bạch Chỉ ra ngoài, định đi phòng hắn? Bạch Chỉ bất mãn nói: “Tướng quân, nên đi phòng ta.”
“Đã quên nói cho nàng, trước khi nàng ngủ, đứa bé nhà họ Trần phía đông buồn ngủ không chịu được, chạy tới giường nàng chợp mắt một chút rồi.”
“…” Thôn dân quá mức nhiệt tình, chẳng phải sinh một đứa trẻ sao? Đứa trẻ cũng sinh ra rồi không phải sao? Còn tụ tập ở trong này làm chi? Chẳng phải thêm phiền sao? Bạch Chỉ cầm lấy cổ áo Mộ Đồ Tô, “Ta không mệt nhọc.”
“Đừng giả vờ .”
“…”
Không để ý Bạch Chỉ “mắt cá chết”, dưới con mắt nhìn trừng trừng của dân chúng, Mộ Đồ Tô đưa Bạch Chỉ vào phòng hắn. Bạch Chỉ dường như nghe được một vị tiểu kiều thê nói với tướng công nhà nàng: “Vị công tử diện mạo rất tuấn kia mang người xinh đẹp như thiên tiên trong lòng vào phòng làm chi?”
Tướng công vô cùng chắc chắn nói: “Khẳng định cũng muốn một đứa trẻ.”
Không đến nửa khắc, Mộ Đồ Tô đi ra từ buồng trong, còn thuận tiện sửa sang lại quần áo hỗn độn. Vị tiểu kiều thê nhìn thấy, ngẩn ra, nở nụ cười, ngượng ngùng tựa vào tướng công nhà mình, “Hắn cùng tướng công lúc tân hôn giống nhau tốc chiến tốc thắng …”
Mặt tướng công một trận xanh một trận đen, cuối cùng đỏ thẫm, “Đời người khó tránh khỏi lần đầu tiên như vậy.”
Mộ Đồ Tô sửa sang lại vạt áo bị Bạch Chỉ túm nhăn, đi phòng Bạch Chỉ, phòng nàng làm sao có người ngủ chứ? Không có một bóng người. Hắn ngáp một cái, cởi áo lên giường, rất nhanh, đi vào mộng đẹp…
Ngược lại với Mộ Đồ Tô cấp tốc đi vào giấc ngủ, Bạch Chỉ rối rắm rất nhiều.
Nàng ôm chăn, mở to mắt, hơi thở tràn ngập hương vị của Mộ Đồ Tô. Gối đầu, trải giường, chăn bông, đều có hương vị thuộc về hắn. Đó là mùi thơm của cơ thể mà nàng quen thuộc nhất lại xa lạ nhất.
Kiếp trước, nàng là tiểu thiếp của hắn, lại chưa từng vào lúc hắn thanh tỉnh cùng giường chung gối. Nàng chỉ dám vào thời điểm hắn uống say, vì hắn sửa sang lại khi hắn nôn, giúp hắn thay quần áo, nhìn hắn bình thản nằm ngủ trên giường, nàng mới dám mạo hiểm, không quang minh lỗi lạc, rón ra rón rén nằm ở bên cạnh hắn, lắng nghe hắn hô hấp, cảm thụ tim hắn đập, ngửi mùi của người đàn ông nàng thích nhất.
Tuy rằng sáng sớm bị Mộ Đồ Tô đá xuống giường vài lần, nhưng sau này nàng thông minh, mỗi lần đều dậy sớm hơn so với hắn, không bị đá xuống giường nữa.
Nàng thích mùi của hắn. Bạch Chỉ nhẹ ngửi vài cái, tay cầm lấy chăn lại trở nên run run, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Nàng đã từng khóc. Kiếp trước, vì yêu hắn, nàng hao hết tâm tư, không biết hổ thẹn, thầm nghĩ con mắt hắn liếc nhìn nàng một cái. Bây giờ, hắn nói hắn yêu nàng, nhưng nàng hiểu rõ, nàng không phải người trong mệnh của hắn, Nam Chiếu công chúa vừa xuất hiện, nàng sẽ bị ném sang một bên, loại đau đớn này nàng không muốn trải qua một lần nữa, nàng biết rõ, cho dù sống lại, nàng vẫn như trước không đủ kiên cường.
***
Mộ Đồ Tô rốt cục muốn ra thôn, trở về quân đội . Bạch Chỉ không biết vì sao hắn đột nhiên hiểu rõ. Chỉ biết, ánh mắt hắn nhìn đứa nhỏ cho tới bây giờ đều là dịu dàng , ban đêm, nhìn trời đổ tuyết, sẽ luôn ngẩn người, nội tâm hắn có suy nghĩ gì, nàng không biết. Nhớ lúc nàng gọi hắn ăn bữa ăn khuya, hắn luôn hỏi Bạch Chỉ, “Tuyết ở Tô thành, nàng còn nhớ rõ sao?”
Nàng trả lời: “Lúc Tô thành đổ tuyết, ta cũng không ra.”
“Phải không? Sợ là nàng không nhớ rõ thôi.”
Bạch Chỉ không hiểu ý tứ hắn trong lời nói này. Mộ Đồ Tô không đáp, nhìn bánh bao nóng hầm hập nàng đưa đến trên bàn, mỉm cười, “Lúc trời đổ tuyết, ăn bánh bao, là sở thích của ta.”
“Ta biết.” Bạch Chỉ thật tùy ý đáp.
Mộ Đồ Tô giật mình, lăng lăng nhìn nàng. Bạch Chỉ tự biết bản thân nói lỡ , nàng ngượng ngùng cười, che lấp cho bản thân, “Lúc trước Thanh Hà làm các loại bữa ăn khuya, chỉ có bánh bao, ngươi ăn cái là hết. Việc này thật dễ dàng quan sát.”
Đôi mắt Mộ Đồ Tô phai nhạt rất nhiều, bật cười, “Là ta suy nghĩ nhiều.”
“Tướng quân không nên suy nghĩ nhiều.” Bạch Chỉ đáp lại hắn, “Tướng quân, ngài chậm rãi dùng, ta cáo từ .”
Một lần ăn bánh bao vào bữa ăn khuya, Mộ Đồ Tô nói với Bạch Chỉ: “Đêm nay nàng dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta đi ra ngoài.”
Nhưng trời không tốt, sáng sớm nổi lên bàng bạc đại tuyết. Thanh Hà đề nghị chờ tuyết ngừng lại rồi đi. Bạch Chỉ đợi lâu như vậy cũng không vội một ngày này, nhưng nàng không ngờ, chờ không kịp là Mộ Đồ Tô, hắn cố ý muốn đội tuyết rời đi. Hắn đột nhiên làm cho Bạch Chỉ có chút không hiểu, nhưng hắn to nhất, không thể không theo.
A Phúc đi phía trước dẫn đường cho bọn hắn, hắn quen thuộc “Vô Hồi Lâm” thật giống như bồ câu đưa thư đối với mục đích, tập trung vào mục đích , cho dù gió tuyết đan xen, hắn cũng có thể chuẩn xác không lầm. Mấy ngày liền tuyết rơi chồng chất. Mỗi lần Bạch Chỉ đi một bước, đều vô cùng gian khổ. Nếu như thân mình giống kiếp trước, đi hai bước đã gục không dậy nổi. Bây giờ, nàng không thể nói thân cường thể tráng, nhưng không đến mức động bất động đã gục.
Có điều tuyết càng lúc càng lớn, cho dù xương cốt nàng cường tráng , nhưng cuối cùng cũng là đàn bà, thể lực theo không kịp, nàng bất hạnh vấp ngã, cả người chui vào trong tuyết. Cả người nàng bị khiêng lên, Mộ Đồ Tô giúp nàng thanh lý tuyết trên người, nắm hai bàn tay đông lạnh của nàng, vuốt vuốt mái tóc nàng hơi hỗn độn, “Lạnh sao?”
Bạch Chỉ gật đầu. Thật sự là người đàn ông nhiệt huyết, thời tiết như vậy, tay vẫn ấm áp dễ chịu, đi lâu như vậy, ngay cả hơi thở cũng không ngắt một chút.
“Ta cõng nàng.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, “Không cần.”
“Nói nhiều, đi lên.” Mộ Đồ Tô chìa lưng về phía nàng. Mặc dù hắn mặc nhung trang, nhưng nàng cảm thấy tấm lưng kia nhất định sẽ ấm . Nàng nuốt nuốt nước miếng, hít sâu, vẫn trèo lên. Nàng quả thật đi không nổi, chân đông lạnh đã không phải của nàng, sắp rụng xuống.
“Nàng đúng là người đàn bà ngu xuẩn, tại sao không làm cho mình một đôi giày?” Mộ Đồ Tô vừa cõng nàng, lại oán trách trách cứ nàng.
Hắn chú ý tới? Bạch Chỉ không trả lời, nàng cho tới bây giờ không biết chăm sóc người khác, bản thân cũng không ngoại lệ. Trước kia nàng rất muốn lấy lòng Mộ Đồ Tô , ánh mắt luôn tùy tùng trên người hắn, hắn hơi có gió thổi cỏ lay, nàng sẽ cảnh giác toàn thân. Bạch Chỉ gắt gao đem tay vòng trên cổ Mộ Đồ Tô, vô ý thức đem gương mặt lạnh lẽo của bản thân tựa vào cần cổ ấm áp của hắn. Mộ Đồ Tô không hừ một tiếng, tùy ý nàng dựa vào.
Đi hồi lâu, A Phúc nói lộ trình còn hai canh giờ, đề nghị nghỉ ngơi lại tiếp tục đi. A Phúc dẫn bọn hắn đi đến nhà gỗ nhỏ trong thôn, bên trong có chăn bông, bát tô, còn có củi lửa. Mộ Đồ Tô đem Bạch Chỉ bao vây trong chăn bông, mang theo bát tô ra ngoài, nhồi một bát tuyết, đốt lửa đun tuyết.
“Cởi giày ra.”
Bạch Chỉ biết ý tứ của hắn, vội vàng lắc đầu, “Không được, chân bị đông lạnh không thể ngâm nước ấm , sẽ nứt da .”
A Phúc ở bên cạnh gật đầu, “Có vẻ nương tử cũng từng nói, cho nên mỗi lần săn thú trở về, nương tử đều để ta ngồi bên cạnh lò sưởi một lát, chờ ấm áp lại ngâm chân.”
Mộ Đồ Tô trầm tư một chút, lặp lại câu nói vừa rồi, “Cởi giày ra.”
“…” trong lòng Bạch Chỉ không ngừng mắng người đàn ông này không biết thương hương tiếc ngọc, còn muốn khư khư cố chấp, làm cho nàng nứt da? Cấp trên ra mệnh lệnh, nàng đành phải nghe theo, tâm không cam tình không nguyện cởi giày.
Mộ Đồ Tô đang cởi áo…
Bạch Chỉ không hiểu, hắn quá nóng ?
Mộ Đồ Tô không nói hai lời, trực tiếp túm chân nàng qua, trực tiếp vói vào trên bụng hắn.
Bạch Chỉ đột nhiên trợn to mắt, nhìn Mộ Đồ Tô mày cũng không nhăn một chút. Hắn lại đem chân lạnh như băng của nàng vói vào trên bụng, ấm áp từ lòng bàn chân vọt tới, không chỉ ấm đôi chân nàng, còn nóng ánh mắt nàng. Hắn chăm sóc người khác, thật khờ.
“Nhìn cái gì vậy? Không có lò sưởi cho nàng sưởi, chấp nhận một chút.” Mộ Đồ Tô đưa tay phủ lên đôi chân đông lạnh của nàng, ấm áp nhanh hơn.
Đôi tay ấm áp của hắn cũng sắp lạnh như chân nàng. Bạch Chỉ nhìn hắn cởi áo khoác, quần áo lại mở ra, cho dù là người đàn ông có nhiệt huyết thì nhiệt độ cơ thể cũng sắp tiêu xài hết, rất không biết giữ ấm. Bạch Chỉ nắm áo khoác lên, phủ thêm cho hắn. Mộ Đồ Tô ngẩng đầu nhìn, Bạch Chỉ hơi kỳ quái quay đầu: “Nhìn cái gì vậy? Ngươi không có nhiệt độ cơ thể, chân ta không ấm nổi .”
Hai người không tiếp tục nói chuyện. Cho đến khi chân hơi ấm, nước cũng sôi. Mộ Đồ Tô mới buông tay ra, mang chậu gỗ ra xúc tuyết, lại đem nước ấm trong nồi đổ vào, thử thấy nước ấm, đưa đến dưới chân Bạch Chỉ. A Phúc ngồi ở bên cạnh, nói với Bạch Chỉ: “Ta cũng muốn rửa chân cho ấm áp, đáng tiếc củi lửa chỉ đủ đun một chậu nước.”
Bạch Chỉ lúc này mới hiểu rõ, vì sao hắn không chọn dùng nước ấm làm ấm chân cho nàng, mà dùng nhiệt độ cơ thể hắn. Củi lửa căn bản không đủ duy trì như vậy.
Nháy mắt một cái, Mộ Đồ Tô đã đem nước ấm đưa đến dưới chân nàng.
“Nàng rửa đi. Cho chân ấm áp.”
“Ừm. Cám ơn tướng quân.”
“Muốn cảm tạ ta, lấy thân báo đáp đi.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.