Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người
Chương 33: Anh Chỉ Cọ Cọ Bên Ngoài Thôi (H-)
Nương Nương Tuý Tửu
21/10/2022
“Lúc nãy đã thống nhất rồi mà, em đừng đụng vào người anh.” Hán Đông Khuê nhẫn nhịn nói.
Bách Lý Giai Ninh chu mỏ hờn dỗi, anh lại dám dùng chính lời nói của cô ban nãy để xua đuổi cô.
“Em cứ thích đụng đấy.”
Ngón tay cô nhẹ nhàng di chuyển dọc xuống cơ ngực của Hán Đông Khuê, chỉ thấy lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
“Chính em chủ động đấy nhé, không được trách anh phá luật.” Hán Đông Khuê dịu dàng vuốt ve xương quai xanh của cô.
Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên run rẩy.
“Ninh Ninh, em sợ à?” Môi Hán Đông Khuê như có như không lướt qua cần cổ trắng muốt của cô.
“Không sợ, mà là… hơi hồi hộp.” Bách Lý Giai Ninh thành thật nói.
Cô chỉ nghe thấy tiếng cười trầm khàn của anh, nháy mắt đã bị Hán Đông Khuê đặt ở dưới thân.
Hán Đông Khuê chống tay nằm trên người cô, cổ áo ngủ bằng lụa của anh mở toang ba bốn cúc một lúc, cơ ngực và cơ bụng rắn chắc thi nhau lộ ra.
Bàn tay hư hỏng của Bách Lý Giai Ninh tự động phản chủ, cách một lớp áo ngủ đặt trên ngực anh.
“Muốn sờ thử không?” Hán Đông Khuê khẽ cười.
Cô vẫn còn nhớ lúc trước chạm qua cơ ngực của anh, còn có cơ bụng 6 múi… Đúng là dáng người khiến cho đàn ông phải mơ ước, phụ nữ phải chảy nước miếng.
“Muốn.” Bách Lý Giai Ninh gật đầu.
“Mình chỉ sờ một tí thôi!” Cô lặng lẽ tự nói với chính mình.
Hán Đông Khuê vươn người cởi phăng áo ngủ vứt xuống chân giường, nửa người trên của anh đã hoàn toàn trần trụi.
“Sờ đi.” Hán Đông Khuê cầm tay cô đặt lên bụng của anh.
Mắt Bách Lý Giai Ninh sáng ngời như đèn pha ô tô, con quỷ sắc nữ trong người bị thả ra, mạnh bạo sờ nắn cơ ngực cùng cơ bụng anh.
Da thịt anh rất rắn chắc lại còn đàn hồi, xúc cảm truyền đến lòng bàn tay vô cùng tốt.
“Cảm giác thế nào?”
“Cũng được… Sờ xuống thấp nữa nhé?” Bách Lý Giai Ninh lướt qua bụng dưới của anh, ngước mắt lên hỏi.
“Không được.” Hán Đông Khuê nắm lấy tay cô, mắt anh đen như mực, khiến cho cô cảm thấy hơi sợ. “Em… cái đồ sắc nữ này.”
“Không cho sờ thì thôi, khó tính.” Tầm mắt cô đảo một vòng rồi bất chợt dừng trên cổ anh, yết hầu nơi ấy đang không ngừng lăn lộn, thành công thu hút sự chú ý của cô. Cô bèn ghé sát mặt vào cổ anh để nhìn cho rõ bộ phận gợi cảm này, miệng cười xấu xa nói. “Không được sờ bên dưới thì đành sờ bên trên vậy.”
Cô duỗi ngón trỏ thon dài chọc vào yết hầu nhô cao, thấy nó chuyển động lên lên xuống xuống, trong mắt liền hiện ra một tia yêu thích. Cô coi yết hầu của anh như một món đồ chơi mới lạ mà hứng thú thăm dò, còn dùng đầu móng tay gãi gãi nó mấy cái.
Yết hầu là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất của đàn ông, Bách Lý Giai Ninh chỉ mới sờ vài cái, hơi thở của Hán Đông Khuê đã rối loạn. Cổ họng anh như bị bóp nghẹt, toàn thân như có dòng điện chạy xẹt qua.
Hơi thở ấm áp của cô còn không ngừng lướt qua cổ khiến sống lưng anh căng cứng, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên.
“Chắc là em đã từng nghe nói yết hầu của đàn ông là nơi không được tuỳ tiện chạm vào. Em có biết tại sao không?” Hán Đông Khuê cố gắng lắm mới có thể nói trọn vẹn một câu hoàn chỉnh.
“Ừm… tại sao?” Bách Lý Giai Ninh vẫn chưa chịu dừng lại động tác vuốt ve âu yếm.
“Vì nó giống như tiểu huynh đệ thứ hai của bọn anh.”
“Em biết, vậy nên em mới muốn sờ nó nha.” Cô cong môi mỉm cười đắc ý.
“…” Anh nắm lấy tay cô, trầm giọng nói. “Sờ thế là đủ rồi.”
“Chưa đủ đâu.” Bách Lý Giai Ninh cười nhẹ, rướn người lên tặng cho nó một nụ hôn. “Quả táo của Adam thật đáng yêu.”
Hán Đông Khuê không tự chủ ngửa cổ, quai hàm hơi bạnh ra, yết hầu lại càng chuyển động nhanh hơn, Bách Lý Giai Ninh còn cảm nhận được nó hơi run lên nhè nhẹ.
Anh chưa kịp đẩy cô ra thì cô đã vươn đầu lưỡi hồng hào ra liếm láp yết hầu của anh, sau đó còn khẽ cắn một cái.
Hán Đông Khuê run lên bần bật, giọng nói ngắt quãng: “Ninh Ninh… đừng nghịch…”
Bách Lý Giai Ninh bị anh ôm chặt trước ngực, vật nóng bỏng của anh chọc thẳng vào bụng cô. Cô cũng không dám chơi đùa thêm nữa, đành ngoan ngoãn rút tay về.
Đến tận lúc Bách Lý Giai Ninh đã chịu nằm yên dưới lồng ngực anh, Hán Đông Khuê mới trầm giọng hỏi: “Sờ đủ chưa? Thoả mãn rồi chứ?”
“Đủ rồi, nhưng chưa thoả mãn lắm đâu.”
Hán Đông Khuê cười cười. “Thoả mãn hay không cũng mặc kệ em, giờ đến lượt anh.”
Bách Lý Giai Ninh chưa kịp phản ứng, môi hôn của Hán Đông Khuê đã rơi xuống.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi tháo bỏ từng cúc áo của cô, áo sơ mi theo đó trượt khỏi bờ vai mịn màng. Cô ngửa đầu ra sau, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Tay Hán Đông Khuê đặt trước hai bầu ngực tròn trịa no đủ của cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Lòng bàn tay của anh có vài vết chai mỏng, hai đoá hoa trước ngực cô bị anh nắm chặt, có cảm giác ngưa ngứa.
Khuôn mặt Bách Lý Giai Ninh đỏ bừng vì e thẹn, cơ thể run rẩy nhè nhẹ. Bàn tay còn lại của anh tự do chu du khắp cơ thể cô, duy nhất nơi riêng tư giữa hai chân cô là anh không chạm đến.
Một lúc lâu sau Hán Đông Khuê mới luyến tiếc buông cô ra, cô nhìn thấy một màu đen sâu thẳm trong mắt anh, hơi thở của anh nóng rực gấp gáp.
Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hai tay vòng lấy cổ anh, đặt môi lên vành tai anh thổi nhẹ một hơi. “Hán Đông Khuê, anh có muốn em không?”
Cô vừa dứt lời liền thấy eo nhỏ của mình bị siết chặt lại, hơi thở trước mặt càng thêm nóng bỏng, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, lồng ngực không tự chủ lên xuống phập phồng.
Hán Đông Khuê ôm chặt cô vào lòng như muốn hai thân thể hoà vào làm một. Không biết sau bao lâu, anh mới bình ổn lại đôi chút, chậm rãi cài lại cúc áo cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Hai mắt Bách Lý Giai Ninh mở to kinh ngạc.
“Khi nào chính thức trở thành bạn trai bạn gái rồi mới được làm, tránh cho em lại nói anh theo đuổi em chỉ vì muốn đẩy em lên giường. Còn bây giờ thì đừng lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngủ đi cho anh.” Giọng Hán Đông Khuê vừa trầm thấp vừa khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
Bách Lý Giai Ninh sững sờ, người đàn ông này tự nhiên quay xe, chạy theo chủ nghĩa yêu đương truyền thống à? Hay anh đột nhiên biến thành người thanh tâm quả dục? Hừ, mỡ dâng đến miệng mà mèo còn không biết đường hưởng thụ, đúng là một con mèo già ngốc nghếch.
Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra nội dung một bài báo mạng cô từng đọc qua, đại khái là “thanh tâm quả dục là chìa khoá của sự thành công”. Khoé mắt cô giật giật mấy cái liên hồi, cô ngay lập tức mãnh liệt xua đuổi những dòng chữ đó ra khỏi đầu.
Bách Lý Giai Ninh tiếc nuối dựa lên bả vai Hán Đông Khuê, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Thôi được rồi, ngủ thì ngủ! Thời gian bên nhau còn dài, yêu nữ không vội ăn thịt tên yêu quái giả mạo Đường Tăng này, quyết định đè nén dục vọng đang dâng trào như sức mạnh hồng hoang xuống tận đáy lòng.
Cô nghe thấy tiếng thở đều đều của Hán Đông Khuê phía trên đỉnh đầu, bỗng nhiên cảm thấy thất bại thê thảm. Đường đường là một đại mỹ nhân người gặp người thích, thế mà lại có người chống cự lại được sức hấp dẫn của cô, không những thế còn ngang nhiên tra tấn ngược lại cô.
Hán Đông Khuê thực chất chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi, hai mắt tuy đã nhắm chặt nhưng giọng nói mềm mại của cô vẫn thoang thoảng bên tai: “Hán Đông Khuê, anh có muốn em không?”
Anh có muốn em không… Anh có muốn em không…
Anh muốn, muốn chết đi được là đằng khác!
Đúng là yêu nữ, rồi sẽ có ngày anh ăn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân, nhưng mà không phải bây giờ. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện làm bạn gái của anh, tự nguyện trao trọn cả con tim và thân thể cho anh. Nếu không, với tính cách ngang ngược tuỳ hứng của cô, rất có thể cô sẽ lại quăng vào mặt anh mấy chữ “cảm xúc nhất thời” rồi là “gặp dịp thì chơi”. Anh sợ mình sẽ chết sớm vì buồn phiền quá độ mất.
Hán Đông Khuê tự nhủ không được nghĩ ngợi nữa, nếu không đêm nay đừng mong ngủ được dù chỉ một phút.
Thế nhưng anh đã đánh giá quá cao tính tự chủ của bản thân…
Bách Lý Giai Ninh đang chuẩn bị thiếp đi, bỗng nhiên cảm giác được eo của mình bị một bàn tay mò mẫm, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ một cái. Người nằm bên cạnh cô hơi thở càng lúc càng nặng nề.
“Anh chưa ngủ à?”
“Ninh Ninh, anh khó chịu quá.” Hán Đông Khuê vừa nói vừa túm tay cô đặt lên bụng mình, thổi hơi vào tai cô. “Giúp anh đi…”
“Anh muốn em làm gì? Dùng tay à?”
“Ừm… Giúp anh nhé…” Hán Đông Khuê ngậm lấy vành tai cô, nhỏ giọng cầu xin.
Bách Lý Giai Ninh luồn tay vào trong quần anh, bắt đầu vuốt ve lên xuống, ngước mắt lên nhìn anh hỏi: “Thoải mái hơn chưa?”
“Hừm…” Hán Đông Khuê không trả lời, há miệng phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Cô cứ nghĩ anh sẽ lại bắn ra nhanh như buổi tối hôm trước, nhưng mà lần này anh lại khống chế được bản thân rất lâu. Lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, cánh tay đã mỏi nhừ mà cây gậy kia vẫn cứng rắn như cũ.
“Ninh Ninh, giúp anh bắn ra đi mà…” Hán Đông Khuê lại mở miệng nỉ non, ánh mắt và giọng nói của anh rất đáng thương, như cầu xin nhưng cũng giống như dụ dỗ. “Dùng tay có lẽ vẫn chưa đủ… nên anh không bắn ra được.”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?” Bách Lý Giai Ninh rầu rĩ hỏi.
Bàn tay Hán Đông Khuê trượt xuống nơi giữa hai chân cô, xoa dọc theo hai cánh hoa múp míp, thì thầm dụ hoặc. “Dùng chỗ này, được không?”
“Ban nãy anh còn bảo chưa phải người yêu thì sẽ không làm cơ mà? Tự vả à?” Bách Lý Giai Ninh hài hước nói.
“Anh không đâm vào, anh chỉ cọ cọ bên ngoài thôi. Được không?”
Bách Lý Giai Ninh chu mỏ hờn dỗi, anh lại dám dùng chính lời nói của cô ban nãy để xua đuổi cô.
“Em cứ thích đụng đấy.”
Ngón tay cô nhẹ nhàng di chuyển dọc xuống cơ ngực của Hán Đông Khuê, chỉ thấy lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
“Chính em chủ động đấy nhé, không được trách anh phá luật.” Hán Đông Khuê dịu dàng vuốt ve xương quai xanh của cô.
Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên run rẩy.
“Ninh Ninh, em sợ à?” Môi Hán Đông Khuê như có như không lướt qua cần cổ trắng muốt của cô.
“Không sợ, mà là… hơi hồi hộp.” Bách Lý Giai Ninh thành thật nói.
Cô chỉ nghe thấy tiếng cười trầm khàn của anh, nháy mắt đã bị Hán Đông Khuê đặt ở dưới thân.
Hán Đông Khuê chống tay nằm trên người cô, cổ áo ngủ bằng lụa của anh mở toang ba bốn cúc một lúc, cơ ngực và cơ bụng rắn chắc thi nhau lộ ra.
Bàn tay hư hỏng của Bách Lý Giai Ninh tự động phản chủ, cách một lớp áo ngủ đặt trên ngực anh.
“Muốn sờ thử không?” Hán Đông Khuê khẽ cười.
Cô vẫn còn nhớ lúc trước chạm qua cơ ngực của anh, còn có cơ bụng 6 múi… Đúng là dáng người khiến cho đàn ông phải mơ ước, phụ nữ phải chảy nước miếng.
“Muốn.” Bách Lý Giai Ninh gật đầu.
“Mình chỉ sờ một tí thôi!” Cô lặng lẽ tự nói với chính mình.
Hán Đông Khuê vươn người cởi phăng áo ngủ vứt xuống chân giường, nửa người trên của anh đã hoàn toàn trần trụi.
“Sờ đi.” Hán Đông Khuê cầm tay cô đặt lên bụng của anh.
Mắt Bách Lý Giai Ninh sáng ngời như đèn pha ô tô, con quỷ sắc nữ trong người bị thả ra, mạnh bạo sờ nắn cơ ngực cùng cơ bụng anh.
Da thịt anh rất rắn chắc lại còn đàn hồi, xúc cảm truyền đến lòng bàn tay vô cùng tốt.
“Cảm giác thế nào?”
“Cũng được… Sờ xuống thấp nữa nhé?” Bách Lý Giai Ninh lướt qua bụng dưới của anh, ngước mắt lên hỏi.
“Không được.” Hán Đông Khuê nắm lấy tay cô, mắt anh đen như mực, khiến cho cô cảm thấy hơi sợ. “Em… cái đồ sắc nữ này.”
“Không cho sờ thì thôi, khó tính.” Tầm mắt cô đảo một vòng rồi bất chợt dừng trên cổ anh, yết hầu nơi ấy đang không ngừng lăn lộn, thành công thu hút sự chú ý của cô. Cô bèn ghé sát mặt vào cổ anh để nhìn cho rõ bộ phận gợi cảm này, miệng cười xấu xa nói. “Không được sờ bên dưới thì đành sờ bên trên vậy.”
Cô duỗi ngón trỏ thon dài chọc vào yết hầu nhô cao, thấy nó chuyển động lên lên xuống xuống, trong mắt liền hiện ra một tia yêu thích. Cô coi yết hầu của anh như một món đồ chơi mới lạ mà hứng thú thăm dò, còn dùng đầu móng tay gãi gãi nó mấy cái.
Yết hầu là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất của đàn ông, Bách Lý Giai Ninh chỉ mới sờ vài cái, hơi thở của Hán Đông Khuê đã rối loạn. Cổ họng anh như bị bóp nghẹt, toàn thân như có dòng điện chạy xẹt qua.
Hơi thở ấm áp của cô còn không ngừng lướt qua cổ khiến sống lưng anh căng cứng, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên.
“Chắc là em đã từng nghe nói yết hầu của đàn ông là nơi không được tuỳ tiện chạm vào. Em có biết tại sao không?” Hán Đông Khuê cố gắng lắm mới có thể nói trọn vẹn một câu hoàn chỉnh.
“Ừm… tại sao?” Bách Lý Giai Ninh vẫn chưa chịu dừng lại động tác vuốt ve âu yếm.
“Vì nó giống như tiểu huynh đệ thứ hai của bọn anh.”
“Em biết, vậy nên em mới muốn sờ nó nha.” Cô cong môi mỉm cười đắc ý.
“…” Anh nắm lấy tay cô, trầm giọng nói. “Sờ thế là đủ rồi.”
“Chưa đủ đâu.” Bách Lý Giai Ninh cười nhẹ, rướn người lên tặng cho nó một nụ hôn. “Quả táo của Adam thật đáng yêu.”
Hán Đông Khuê không tự chủ ngửa cổ, quai hàm hơi bạnh ra, yết hầu lại càng chuyển động nhanh hơn, Bách Lý Giai Ninh còn cảm nhận được nó hơi run lên nhè nhẹ.
Anh chưa kịp đẩy cô ra thì cô đã vươn đầu lưỡi hồng hào ra liếm láp yết hầu của anh, sau đó còn khẽ cắn một cái.
Hán Đông Khuê run lên bần bật, giọng nói ngắt quãng: “Ninh Ninh… đừng nghịch…”
Bách Lý Giai Ninh bị anh ôm chặt trước ngực, vật nóng bỏng của anh chọc thẳng vào bụng cô. Cô cũng không dám chơi đùa thêm nữa, đành ngoan ngoãn rút tay về.
Đến tận lúc Bách Lý Giai Ninh đã chịu nằm yên dưới lồng ngực anh, Hán Đông Khuê mới trầm giọng hỏi: “Sờ đủ chưa? Thoả mãn rồi chứ?”
“Đủ rồi, nhưng chưa thoả mãn lắm đâu.”
Hán Đông Khuê cười cười. “Thoả mãn hay không cũng mặc kệ em, giờ đến lượt anh.”
Bách Lý Giai Ninh chưa kịp phản ứng, môi hôn của Hán Đông Khuê đã rơi xuống.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi tháo bỏ từng cúc áo của cô, áo sơ mi theo đó trượt khỏi bờ vai mịn màng. Cô ngửa đầu ra sau, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Tay Hán Đông Khuê đặt trước hai bầu ngực tròn trịa no đủ của cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Lòng bàn tay của anh có vài vết chai mỏng, hai đoá hoa trước ngực cô bị anh nắm chặt, có cảm giác ngưa ngứa.
Khuôn mặt Bách Lý Giai Ninh đỏ bừng vì e thẹn, cơ thể run rẩy nhè nhẹ. Bàn tay còn lại của anh tự do chu du khắp cơ thể cô, duy nhất nơi riêng tư giữa hai chân cô là anh không chạm đến.
Một lúc lâu sau Hán Đông Khuê mới luyến tiếc buông cô ra, cô nhìn thấy một màu đen sâu thẳm trong mắt anh, hơi thở của anh nóng rực gấp gáp.
Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hai tay vòng lấy cổ anh, đặt môi lên vành tai anh thổi nhẹ một hơi. “Hán Đông Khuê, anh có muốn em không?”
Cô vừa dứt lời liền thấy eo nhỏ của mình bị siết chặt lại, hơi thở trước mặt càng thêm nóng bỏng, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, lồng ngực không tự chủ lên xuống phập phồng.
Hán Đông Khuê ôm chặt cô vào lòng như muốn hai thân thể hoà vào làm một. Không biết sau bao lâu, anh mới bình ổn lại đôi chút, chậm rãi cài lại cúc áo cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Hai mắt Bách Lý Giai Ninh mở to kinh ngạc.
“Khi nào chính thức trở thành bạn trai bạn gái rồi mới được làm, tránh cho em lại nói anh theo đuổi em chỉ vì muốn đẩy em lên giường. Còn bây giờ thì đừng lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngủ đi cho anh.” Giọng Hán Đông Khuê vừa trầm thấp vừa khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
Bách Lý Giai Ninh sững sờ, người đàn ông này tự nhiên quay xe, chạy theo chủ nghĩa yêu đương truyền thống à? Hay anh đột nhiên biến thành người thanh tâm quả dục? Hừ, mỡ dâng đến miệng mà mèo còn không biết đường hưởng thụ, đúng là một con mèo già ngốc nghếch.
Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra nội dung một bài báo mạng cô từng đọc qua, đại khái là “thanh tâm quả dục là chìa khoá của sự thành công”. Khoé mắt cô giật giật mấy cái liên hồi, cô ngay lập tức mãnh liệt xua đuổi những dòng chữ đó ra khỏi đầu.
Bách Lý Giai Ninh tiếc nuối dựa lên bả vai Hán Đông Khuê, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Thôi được rồi, ngủ thì ngủ! Thời gian bên nhau còn dài, yêu nữ không vội ăn thịt tên yêu quái giả mạo Đường Tăng này, quyết định đè nén dục vọng đang dâng trào như sức mạnh hồng hoang xuống tận đáy lòng.
Cô nghe thấy tiếng thở đều đều của Hán Đông Khuê phía trên đỉnh đầu, bỗng nhiên cảm thấy thất bại thê thảm. Đường đường là một đại mỹ nhân người gặp người thích, thế mà lại có người chống cự lại được sức hấp dẫn của cô, không những thế còn ngang nhiên tra tấn ngược lại cô.
Hán Đông Khuê thực chất chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi, hai mắt tuy đã nhắm chặt nhưng giọng nói mềm mại của cô vẫn thoang thoảng bên tai: “Hán Đông Khuê, anh có muốn em không?”
Anh có muốn em không… Anh có muốn em không…
Anh muốn, muốn chết đi được là đằng khác!
Đúng là yêu nữ, rồi sẽ có ngày anh ăn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân, nhưng mà không phải bây giờ. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện làm bạn gái của anh, tự nguyện trao trọn cả con tim và thân thể cho anh. Nếu không, với tính cách ngang ngược tuỳ hứng của cô, rất có thể cô sẽ lại quăng vào mặt anh mấy chữ “cảm xúc nhất thời” rồi là “gặp dịp thì chơi”. Anh sợ mình sẽ chết sớm vì buồn phiền quá độ mất.
Hán Đông Khuê tự nhủ không được nghĩ ngợi nữa, nếu không đêm nay đừng mong ngủ được dù chỉ một phút.
Thế nhưng anh đã đánh giá quá cao tính tự chủ của bản thân…
Bách Lý Giai Ninh đang chuẩn bị thiếp đi, bỗng nhiên cảm giác được eo của mình bị một bàn tay mò mẫm, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ một cái. Người nằm bên cạnh cô hơi thở càng lúc càng nặng nề.
“Anh chưa ngủ à?”
“Ninh Ninh, anh khó chịu quá.” Hán Đông Khuê vừa nói vừa túm tay cô đặt lên bụng mình, thổi hơi vào tai cô. “Giúp anh đi…”
“Anh muốn em làm gì? Dùng tay à?”
“Ừm… Giúp anh nhé…” Hán Đông Khuê ngậm lấy vành tai cô, nhỏ giọng cầu xin.
Bách Lý Giai Ninh luồn tay vào trong quần anh, bắt đầu vuốt ve lên xuống, ngước mắt lên nhìn anh hỏi: “Thoải mái hơn chưa?”
“Hừm…” Hán Đông Khuê không trả lời, há miệng phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Cô cứ nghĩ anh sẽ lại bắn ra nhanh như buổi tối hôm trước, nhưng mà lần này anh lại khống chế được bản thân rất lâu. Lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, cánh tay đã mỏi nhừ mà cây gậy kia vẫn cứng rắn như cũ.
“Ninh Ninh, giúp anh bắn ra đi mà…” Hán Đông Khuê lại mở miệng nỉ non, ánh mắt và giọng nói của anh rất đáng thương, như cầu xin nhưng cũng giống như dụ dỗ. “Dùng tay có lẽ vẫn chưa đủ… nên anh không bắn ra được.”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?” Bách Lý Giai Ninh rầu rĩ hỏi.
Bàn tay Hán Đông Khuê trượt xuống nơi giữa hai chân cô, xoa dọc theo hai cánh hoa múp míp, thì thầm dụ hoặc. “Dùng chỗ này, được không?”
“Ban nãy anh còn bảo chưa phải người yêu thì sẽ không làm cơ mà? Tự vả à?” Bách Lý Giai Ninh hài hước nói.
“Anh không đâm vào, anh chỉ cọ cọ bên ngoài thôi. Được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.