Quyển 4 - Chương 10
Lục Đạo
23/04/2013
Lão lùn thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng dậy giảng hòa: “Đại ... đại gia đừng kích động, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, từ từ nói chuyện! Cần gì phải làm to chuyện như vậy! Hơn nữa hợp tác là đôi bên cùng có lợi, có vấn đề gì chúng ta cứ từ từ giải quyết! Tất cả bớt giận, ngồi xuống đi!”
Gã cao ngồi cái ầm xuống ghế.
Tạ Văn Đông cười lạnh cũng ngồi xuống, nhìn lão lùn nói: “Tôi cũng muốn hợp tác! Các người muốn tôi đàng hoàng, thì ít nhất cũng phải có thành ý, Victor có đến tỉnh H hay không tôi không cần, chủ yếu là tìm một người có thể nói chuyện với tôi, nếu không, tôi cũng không có hứng thú lãng phí thời gian với các người”
Lão lùn nhìn gã cao, rồi gật đầu nói : “Được! Tôi cũng không nói thêm gì, tôi sẽ thương lượng với lão đại, cáo từ!” Nói xong, cùng gã cao đi ra ngoài.
Chờ hai người đi rồi, Khương Sâm có chút lo lắng nói: “Đông ca, vừa rồi hình như hơi quá, nếu hắc đái ghi hận với chúng ta, vậy thì sẽ thêm một đại địch rồi!”
Tạ Văn Đông lắc đầu, hắc đái tìm mình có ý đồ muốn đánh mãnh hổ bang, nhưng không phải là vấn đề mấu chốt, hắ đã suy nghĩ sáng nay, rốt cục cũng hiểu được mục đích cuối cùng của họ là gì, cười nói: “Bọn họ không dám đâu! Mục đích hắc đái tìm chúng ta chưa chắc đã là ứng phó với mãnh hổ bang đơn giản như vậy. Bây giờ ai cũng biết trung quốc là một thị trường rộng lớn, tất cả đều muốn đặt một chân vào đây, hắc đái cũng đi con đường giống tomahawk, tìm một người trung quốc phát ngôn cho mình, chúng ta chính là mục tiêu của chúng. Ngẫm lại, tỉnh J và nước nga là trọng địa giao dịch, nhưng lại nằm trong tầm khống chế của chúng ta, hợp tác với chúng ta chẳng khác nào mở cửa thị trường. Nếu chỉ bằng mấy câu nói vừa rồi mà ghi hận trong lòng thì lão đại Victor của chúng quả là đứa ngu ngốc, không thể nào ngồi đến địa vị bây giờ được?!”
Đông Tâm Lôi đồng ý nói: “Lời của Đông ca rất đúng! Hắc đái có thế lực như ngày hôm nay, chứng minh rằng Victor kia cũng không phải người bình thường. Nếu hắn là một kẻ ngu, vậy thì chúng ta cũng không cần hợp tác với hắn!”
Khương Sâm đã hiểu rõ, gật đầu, Tạ Văn Đông nói: “Kỳ thật lão Sâm nói cũng đúng, không thể không đề phòng, cẩn thận vẫn tốt hơn! Lão Sâm, anh kêu các anh em để ý hai người bọn họ, xem có động tĩnh gì không! Nếu thật sự muốn đâm lén, thì chúng ta sẽ chơi với hắn!”
“Dạ, Đông ca, tôi hiểu rồi!” Khương Sâm trả lời, rồi gọi trợ thủ vào, phân phó vài câu, người kia gật đầu liên tục, rồi chạy ra ngoài.
Ba người trong phòng làm việc nói chuyện một hồi, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Khương Sâm bước ra xem có chuyện gì, thấy một người đang đứng bên ngoài, trong tay cầm một cái thiếp đỏ đưa cho Khương Sâm nói: “Sâm ca, vừa rồi có một người đi đến sản, nhờ bọn em giao cái này cho lão đại!”
“Hử?” Khương Sâm nhìn nhìn, mở ra, thì ra là thiệp mời , hỏi: “Người đâu?”
Thủ hạ trả lời: “Người kia đưa thiệp mời rồi đi, em gọi hắn cũng không nghe!”
Khương Sâm ừ một tiếng, rồi nói: “Được rồi, không còn chuyện của cậu, cậu ra trước đi!” Người này đáp ứng một tiếng rồi rời đi. Khương Sâm vội vàng xoay người vào phòng làm việc, đưa thiệp mời cho Tạ Văn Đông nói: “Đông ca, vừa rồi có người đưa thiệp mời đến, anh xem coi nội dung là gì!”
“Ồ?” Tạ Văn Đông cầm lấy, mở ra nhìn, vừa mở ra, bên trái đã có ba chữ thật to: Anh Hùng Hội! Mặt phải còn có vài chữ nhỏ, Tạ Văn Đông sau khi xem xong, Khương Sâm liền hỏi: “Đông ca, bên trong có gì ?”
“Hừ, thiệp mời này do Hạt khuê đưa tới, yêu cầu chúng ta đi tham gia cái anh hùng hội gì đó! Nói thì nghe có vẻ tử tế, chỉ là giới hắc đạo tỉnh H hội tụ một lần, tôi nghĩ tám chín phần lần này đến là để nói về phân chi địa bàn!” Tạ Văn Đông đóng thiệp mời lại.
“Vậy Đông ca, chúng ta có đi không?”
Tạ Văn Đông cười nói: “Đi chứ! Tại sao không đi, vừa lúc có cơ hội gặp mặt cái tên hạt khuê này, là thủ hạ của Q tứ đại hồng nhân mà. Để xem vị đại ca hắc đạo này là dạng người gì, tìm hiểu để sau này có thể nhờ vã một chút!”
Khương Sâm lo lắng nói: “Không biết hồn tổ và mãnh hổ bang có tham gia không, nếu bọn họ đi Đông ca phải cẩn thận một chút, coi chừng bị đánh lén!”
Đông Tâm Lôi đồng ý nói: “Không sai! Đặc biệt là hồn tổ, sát thủ của bọn họ cũng khá lợi hại, nếu như ra tay đánh lén trong lúc hỗn loạn, vậy thì rất khó phòng bị!”
Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Ừ, tôi sẽ cẩn thận, nhưng theo tôi thấy thì hồn tổ chưa chắc có dũng khí tham gia, bọn họ không dám tiến vào hắc đạo! Mãnh hổ bang càng không dám đi, bọn họ xảy ra xung đột chuyện địa bàn với hạt khuê, va chạm nhỏ không ngừng xảy ra, chỉ còn muốn lấy đầu lão đại lẫn nhau thôi! Thời gian tụ hội là đêm 30, tên hạt khuê này thật biết tìm thời gian! Buổi tối tập hợp mọi người tại biệt thự, chúng ta sẽ thương lượng sau!” Tạ Văn Đông đứng dậy, duỗi duỗi lưng, lầm bầm: “Thật là ... chuyện càng đuổi lại càng đến nhiều hơn!”
Khương Sâm vẫn còn rất lo lắng nói: “Nhưng, tôi không nghĩ tỉnh H sẽ được yên ổn, hạt khuê và mãnh hổ bang xung đột với nhau, còn có một lượng lớn người nhật bản tiến vào, rất có khả năng là hồn tổ, xem ra đã muốn ra tay đối phó chúng ta, Đông ca, hay là chuẩn bị cho tốt trước đã!”
Tạ Văn Đông hừ lạnh nói: “Đối với hồn tổ không cần nương tay, nếu đã đến rồi không cần bận tâm. Tôi không có thói quen bị người ta đánh, chủ động đánh người mới là tốt nhất! Lão Sâm, điều tra xem những người này ở đâu, chúng ta phải làm cho sạch sẽ, nếu không Phương lão đầu của bộ chính trị lại nhúng tay vào!”
Khương Sâm đắc ý nói: “Đông ca, tôi đã tra ra rồi, những người này đang đi làm cho một công ty tên là Phú Điền Nhật Tư, nhưng tôi chưa xác định những người này rốt cuộc có phải là người của hồn tổ hay không, tôi thấy cần phải xem xét trước ...”
“Không cần chờ!” Tạ Văn Đông nói: “Thà giết lầm, chứ không bỏ sót! Chờ chúng ta điều tra xong có lẽ đã sớm chầu rìa rồi. Việc này anh và lão Lôi đi làm, thời gian quyết định trước đêm 30, tôi sẽ đi tham gia cái hội tụ gì đó. Xuống tay sạch sẽ, đừng để cho người ta phát hiện diện mạo của các anh, nếu không, mặc kệ đối phương có phải là hồn tổ hay không, chúng ta cũng không được công đạo! Chúng ta cũng không thể ỷ lại vào bộ chính trị, nếu như áp lực bên ngoài quá lớn, Phương lão đầu rất có thể bán đứng chúng ta!”
Khương Sâm và Đông Tâm Lôi nhìn nhau, đều gật đầu.
Buổi tối, trong biệt thự, Tạ Văn Đông đem chuyện hôm nay nói với mọi người, tất cả sau khi thảo luận quyết định để Tam Nhãn và Cao Cường cùng đi, hai người này đều là những cao thủ đánh nhau lão luyện, cho dù quả thật có gì ngoài ý muốn cũng không thể làm gì được họ. Đông Tâm Lôi vốn định lấy mười người trong huyết sát ra bảo vệ cho Tạ Văn Đông, nhưng hắn không đáp ứng, cười nói: “Lần này không phải đi đánh nhau, chủ yếu là lão đại các bang hội họp, đi nhiều người sẽ bị người ta cười mình nhát gan!”
Nghe Tạ Văn Đông nói vậy, mọi người cũng không còn cách nào, Đông Tâm Lôi vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Đông ca, vậy để năm người ngũ hành đi theo anh, chúng tôi sợ đến lúc đó nhiều người, rồi sát thủ của hồn tổ ra tay đánh lén thôi. Ngũ hành đều xuất thân từ sát thủ, cho nên có thể dự phòng chuyện này!”
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút, tại Hỏa Hồng đã chứng kiến năng lực và cơ mẫn của họ, cũng có chút thượng thừa, vì thế gật đầu nói ; “Được, để năm người cùng đi, hơn nữa còn có Trương ca và Cường Tử, chúng ta tổng cộng có tám người, đủ để lão Lôi yên tâm!”
Đông Tâm Lôi thấy Tạ Văn Đông đáp ứng, mới thở phào một hơi, gật đầu mỉm cười.
Sau khi họp xong, Tạ Văn Đông về phòng của mình… khói thuốc, từ trên giường bay thẳng lên trời…
Tối 30 ra ngoài không thể về nhà, trong lòng cảm thấy áy náy rất lớn với cha mẹ, cha mẹ còn tưởng rằng mình làm công rèn luyện tại tỉnh H, thật ra thì ... khác xa mười vạn tám ngàn dặm…! Ôi! Tạ Văn Đông cảm thán một tiếng, nhân sinh vô thường, trước kia dù nằm mơ cũng không nghĩ đến rằng sẽ có vị trí như ngày hôm nay, đến một ngày nào đó không muốn làm nữa, thì có thể quay đầu được sao? Hồn tồ không bỏ qua cho mình, bộ chính trị cũng vậy, mấy ngàn anh em giao tính mạng cho mình, tin tưởng mình, nói bỏ là có thể bỏ sao?
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ! Tạ Văn Đông bây giờ đã cảm nhận được, nhưng cho dù không có những nguyên nhân trên hắn cũng sẽ không từ bỏ, bởi vì hắn đang hưởng thụ, hưởng thụ cuộc sống đầy kích thích, hưởng thụ cảm giác coi rẻ pháp luật, coi thường cuộc sống, mặc dù, đôi khi sự hưởng thụ này phải trả giá bằng mạng của mình.
Tạ Văn Đông dụi thuốc, gọi điện thoại về nhà, nói là lễ mừng năm mới mình không thể qua về, nói dối rằng mình và một người bạn học cùng mở một khách sạn nhỏ, bạn học xuất tiền, mình xuất lực, đến lúc có lời thì chia hai ra…
Đêm 30, tỉnh H rơi nhiều tuyết, tất cả mọi người bao trùm trong một màu tuyết trắng, nhánh cây khô héo phủ đầy màu trắng, dưới đường thì cụm tuyết cùng những vũng nước lầy lội, cả thành phố dơ bẩn được che dấu dưới màu trắng của tuyết, giống như một tội ác được che đậy bằng vẻ bề ngoài đẹp đẽ.
Đám người Tạ Văn Đông ngồi hai xe đến địa phươn mà hạt khuê hội tụ.
Đưa thiệp mời, xe hơi chạy đến một khu phế thải rồi dừng lại. Trong xe, Tạ Văn Đông cau mày nhìn một chút, hỏi: “Nơi này phải không?” Nhìn bốn phía đều là vùng hoang vu, đừng nói là nhà, ngay cả người đi đường cũng hiếm.
Tam Nhãn bên cạnh cầm thiệp mời, nhìn một chút, gật đầu nói: “Không sai, chính là nơi này! Đông ca, tấm bảng đành kia có ghi là “Vĩnh Hòa”, trong thiệp mời cũng thế, hẳn là không sai!”
Tạ Văn Đông hừ một tiếng: “Tên hạt khuê này biết tìm một bãi rác mời chúng ta đến!”
Cao Cường cảnh giác nói: “Đông ca, nơi này hẻo lánh, nếu xảy ra chuyện cũng dễ dàng ứng phó!”
Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng: “Sợ rằng hắn không dám! Hắn đang xung đột với Mãnh hổ bang, lần này rất có thể sẽ mượn sức người khác liên hợp lại đối phó với mãnh hổ bang!”
Cao Cường hỏi: “Đông ca, nếu hắn thật sự đưa ra yêu cầu đó, chúng ta có đồng ý không?”
Tạ Văn Đông trầm tư, rồi nói: “Đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, tóm lại để xem tình hình thế nào rồi tính!”
Trên xe đang nói chuyện, phía sau lại vang lên tiếng kèn xe, trong khu vực yên tĩnh thế này, âm thanh đó có vẻ khá ồn ào.
“Mẹ kiếp, để tôi xem người nào!” Cao Cường mở cửa xuống, đưa đầu ra hét lớn: “Bóp kèn con mẹ mày! Gấp đi đầu thai hả?”
Tiếng kèn dừng lại, tiếp theo truyền ra tiếng nói: “Tiểu tử, con mẹ chúng mày có đi hay không? Đừng có ở đây mà ỉa bậy nữa!”
“Nhường đường đi, phía sau còn nhiều người chờ đó! Đằng trước xảy ra chuyện hả?”
Cao Cường còn muốn nói gì đó, kết quả là bị Tạ Văn Đông kéo vào, nói với tài xế: “Đi, vào thôi!” sau đó nói với Cao Cường: “Đừng gây phiền toái, chúng ta nên thu càng lại! Hắc bang đều biết chúng ta có bộ chính trị làm chổ dựa, đừng ra vẻ kiêu ngạo, nếu không dễ dàng chọc chúng nổi giận! Bây giờ không phải lúc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.