Quyển 1 - Chương 11
Lục Đạo
23/04/2013
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tam Nhãn, một cảm giác ấm áp từ đáy lòng Tạ Văn Đông dâng lên, cảm kích nói:
- Hảo, Trương ca, về sau có chuyện gì ta nhất định nói cho ngươi biết đầu tiên! Được chứ?
Tam Nhãn cười ha ha nói:
- Vậy mới phải chứ! Huynh đệ là như thế nào, chính là người trong lúc nguy nan vẫn quan tâm tới ngươi mới gọi là huynh đệ!
Tạ Văn Đông gật đầu, còn muốn nói gì nữa, đột nhiên cảm giác đầu mình kịch liệt choáng váng. Mọi thứ trước mắt đều rất nhanh đảo lộn, vội nắm lấy tay cầm cầu thang, thân người không ngừng lảo đảo, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
- Đông ca, anh làm sao vậy?
Tam Nhãn quát to một tiếng đỡ lấy Tạ Văn Đông, hai tay cố sức ôm lấy hắn chạy nhanh xuống dưới lầu. Những người khác lại càng hoảng sợ. Lý Sảng hô to:
- Mẹ nó, ta đi tìm Cao lão đại liều mạng!
Nói xong từ phía sau rút ra một thanh bả đao, hướng trên lầu chạy đi. Huynh đệ phía dưới cũng đều cầm lấy vũ khí, đi theo Lý Sảng xông đi.
Tạ Văn Đông bị Tam Nhãn ôm vào trong ngực, trong lòng khẩn trương, muốn quát lên nhưng không được, yếu ớt nói:
- Trương ca, mau gọi Lý Sảng trở về.
Tam Nhãn thấy Đông ca sắc mặt lo lắng, hô to:
- Lão phì, ngươi trở về đã! Đông ca có chuyện nói với ngươi!
Trên lầu ba Lý Sảng nghe xong, do dự dậm chân một cái chạy trở về:
- Đông ca, sao thế? Em dẫn người liều mạng với con tiện nhân đó!
Tạ Văn Đông nhìn hắn một cái, tức giận nói:
- Ngươi có biết chuyện gì xảy ra hay không? Luc nào cũng xúc động như vậy, đều quay lại hết cho ta. Về sau đừng gây phiền phức cho Cao lão đại biết chưa?
Lý Sảng thấy Tạ Văn Đông tức giận, không dám thở mạnh tiếng nào, đem bả đao giắt lại trên lưng, cẩn thận hỏi:
- Đông ca, vì cái gì không cho bọn em đi tìm Cao lão đại tính toán, chúng ta cũng không sợ nàng!
Tạ Văn Đông muốn nói cái gì, nhưng đầu lại một trận choáng váng, khoát tay nói:
- Quên đi, nhất thời cũng không thể nói rõ được, về sau sẽ giải thích với ngươi…
Thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng đầu Tạ Văn Đông trầm xuống, hôn mê bất tỉnh.
- Đông ca!
Mọi người vừa thấy thần sắc của Tạ Văn Đông, cùng kêu to lên. Tam Nhãn không dám dừng lại, từ cầu thang nhảy xuống chạy ra phía ngoài. Chạy ra khỏi trường học, đón taxi thẳng đến bệnh viện gần nhất. Những người khác cũng theo phía sau, đều đón xe, chuẩn bị theo tới bệnh viện xem bệnh tình của Tạ Văn Đông nhưng bị Cao Cường ngăn lại, lớn tiếng nói:
- Mọi người đi về trước đi, nhiều người đến bệnh viện như vậy rất bất tiện, một hồi ta trở về sẽ đem tình huống của Đông ca nói cho mọi người.
Nghe Cao Cường nói, mọi người mặc dù không tình nguyện, nhưng đành phải ở lại chờ tin tức. Lý Sảng, Cao Cường còn có Trương Nghiên Giang ba người lên xe, Trương Nghiên Giang nói với tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước, tài xế đáp ứng một tiếng vội đuổi theo, phía sau truyền đến tiếng chửi của những tài xế khác:
- Này, các ngươi còn đi nữa hay không?
- Không đi!
- Mẹ nó, không đi ngươi kêu xe làm cái l* gì!
- Hắc hắc
- Ai! Ai! Các ngươi làm gì? Muốn đánh người hả! ~~~ !
- Rác rưởi! Đang bực mình đây, ta đánh ngươi trước tiên…!
******
Thành phố J, Bệnh viện nhân dân số hai…
- Bác sĩ, bằng hữu tôi thế nào rồi?
Một gã bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Tam Nhãn khẩn trương chạy lại lo lắng hỏi.
Bác sĩ nhìn hắn một cái, phớt lờ nói:
- Cậu và bệnh nhân quan hệ như thế nào?
Thấy bộ dạng của bác sĩ, Tam Nhãn lửa bốc lên đến não, thở gấp giọng điệu khách sáo nói:
- Bác sĩ, tôi là bằng hữu của người bệnh. Tôi muốn biết bằng hữu tôi có gặp nguy hiểm hay không?
Bác sĩ nói:
- Hiện tại còn chưa biết, chỉ là phát hiện vai cùng với cổ tay có ngoại thương, những bộ phận khác gặp phải cái gì thì phải đợi kết quả kiểm tra mới biết được!
Tam Nhãn vội nói:
- Chúng tôi hiện tại có thể vào thăm hay không?
Bác sĩ bĩu môi một cái:
- Như vậy sao được, người bệnh bây giờ còn đang nghỉ ngơi, người khác không thể quấy rầy!
Tam Nhãn gật gật đầu, từ trong túi lấy ra hai trăm nhanh chóng nhét vào trong tay của bác sĩ nói:
- Chúng tôi là bằng hữu tốt nhất của hắn, chỉ muốn vào nhìn một chút, quyết không quấy rầy hắn, xin ngài cứ yên tâm đi, xem xem có thể châm chước một lần hay không!
Bác sĩ nhìn tiền trong tay, thái độ lập tức thay đổi, vỗ vỗ vai của Tam Nhãn nói:
- Đã là như vậy, nếu tôi không cho các cậu vào chính là không hợp tình lý, ha ha!
Quay đầu hướng y tá đằng sau nói:
- Để cho bọn cho vào xem đi, bất quá các cậu phải nhanh lên! Kết quả kiểm tra ngày mai có thể có rồi, yên tâm đi!
Tam Nhãn gật đầu nói cảm ơn, cùng với Lý Sảng ba người đi vào phòng bệnh. Thấy Tạ Văn Đông sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt nằm ở trên giường, chỗ cánh tay cắm đầy ống dẫn. Lý Sảng nhanh chân bước tới gần, cầm lấy tay Văn Đông, nước mắt rơi xuống giường, miệng than thở:
- Đều tại ta vô dụng, nếu không phải vì cứu ta Đông ca cũng sẽ không như vậy. Đều tại ta…
Mọi người trong lòng cũng không dễ chịu, vừa nghe Lý Sảng nói như thế tim lại như dao cắt, cúi đầu lau nước mắt. Tam Nhãn đôi mắt ửng đỏ đi tới, đá mông Lý Sảng một cước nói:
- Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, ngươi khóc lóc thì có tác dụng cái rắm!
Lý Sảng nghẹn ngào nói:
- Ta chỉ hơi lo lắng thôi!
Tam Nhãn lớn tiếng nói:
- Mẹ nó, ta so với ngươi càng lo lắng hơn cũng chưa khóc đây…
Nghĩ thầm: bác sĩ có nói không có ngoại gì nghiêm trọng, vì cái gì Đông ca còn hôn mê bất tỉnh đây? Có phải có nội thương hay không?!
Trên giường Tạ Văn Đông đột nhiên giật giật, mắt mở ra nói:
- Tiểu Sảng, nếu ngươi cứ khóc lóc thảm thiết bên cạnh ta nữa thì ta sẽ đem ngươi đánh thành đầu heo bây giờ!
Mọi người thấy Tạ Văn Đông tỉnh lại, vây đến bên giường cùng nhau hỏi:
- Đông ca, anh không sao chứ?
Tạ Văn Đông vươn vai, nhìn mọi người nói:
- Nếu các ngươi có thể để cho ta ngủ thêm một lát nữa ta đảm bảo mình sẽ không có việc gì!
Sau đó đẩy đầu Lý Sảng ra, cười mắng:
- Mẹ nó, lão tử còn chưa có chết đâu, khóc cái gì mà khóc!
Lý Sảng xấu hổ sờ sờ đầu, lau lau nước mắt , những người khác nghe Tạ Văn Đông nói như vậy rốt cuộc tâm tình cũng được buông lỏng, cười ha ha.
Trương Nghiên Giang kéo tay Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, về sau có việc anh không thể lại tự mình đi mạo hiểm, nếu không có gì ngoài ý muốn… em còn muốn cùng với anh tung hoành thiên hạ đấy!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Yên tâm đi, mạng của ta rất dai, đưa xuống cho diêm vương cũng không thèm, trừ khi cái ghế của hắn ngồi đủ rồi nghĩ muốn đến lượt ta tới ngồi!
Một câu nói đều khiến mọi người vui vẻ cười. Tạ Văn Đông đứng dậy xuống giường, sắc mặt có chút đỏ ửng, hào ngôn nói:
- Đừng lo lắng cho ta, ta không sao! Nhưng là có một số người sắp có chuyện. Nửa tháng sau, ta muốn làm cho toàn bộ Nhất Trung đều là của ta. Cao lão đại cùng với Hắc Long huynh đệ đều phải biến mất!
Không ai hoài nghi lời nói của Tạ Văn Đông, một loại khái niệm trong lòng mọi người dần dần hình thành: chỉ cần là lời mà Đông ca nói thì đều có thể thực hiện, cho dù hắn nói ngày mai mình sẽ ngồi vào vị trí chủ tịch nước.
Tạ Văn Đông vốn định xuất viện, thế nhưng mọi người cương quyết phản đối, đành phải đánh cái điện thoại về nhà bảo tối nay sẽ không về, sau đó tiếp tục nằm nghỉ trong bệnh viện. Buổi tối mọi người ai cũng không đi, cùng bên người Văn Đông bồi tiếp hắn, hàn huyên suốt một đêm. Tam Nhãn có rất nhiều hảo sự muốn cùng với Tạ Văn Đông thương lượng, ví như việc chiêu nạp thêm người, việc thiếu hụt tài chính; địa bàn mở rộng cùng việc xung đột với các bang hội khác. Mọi người thảo luận suốt một đêm, đem những việc trọng yếu ra bàn bạc, hơn nữa còn tìm giải pháp nhằm giải quyết Lưu Cảnh Long.
Ngày thứ hai, đã có kết quả kiểm tra của bệnh viện, nói Tạ Văn Đông chỉ là bị tụt huyết áp nhẹ, ngoài ra đều rất khỏe mạnh. Mọi người lúc này rốt cuộc mới hoàn toàn thở nhẹ ra. Buổi sáng mười giờ hơn, đám người Tạ Văn Đông quay về trường học, Tam Nhãn không theo tới, vì phải đi chuẩn bị để thực hiện kế hoạch nửa tháng sau.
Lúc Tạ Văn Đông cùng với Lý Sảng trở lại phòng học, chính vừa lúc hết giờ, đỡ phải nói những lời vô nghĩa với giáo viên. Huynh đệ trong lớp thấy Tạ Văn Đông trở về, bắt đầu vây lại hỏi loạn lên. Buổi tối hôm qua thảo luận cả đêm, căn bản là không ngủ được chút nào, chỉ chốc lát Tạ Văn Đông liền đã mệt mỏi. Đem các huynh đệ đuổi đi, nằm sấp trên bàn ngủ gục.
Mãi cho đến khi tiết thứ tư kết thúc thời gian nghỉ trưa, Tạ Văn Đông vẫn còn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Học sinh trong phòng học nếu không phải về nhà thì chính là đi ra ngoài ăn cơm, chỉ có Lý Sảng mua chút đồ uống cùng bánh mì về gặm. Lúc này, một nữ sinh xinh đẹp đến trước cửa lớp, một cước đem cánh cửa đá văng ra, đứng ở bên ngoài lớn tiếng quát:
- Ai là Tạ Văn Đông, lăn ra đây cho ta!
Trong phòng học Lý Sảng một tay cầm coca, một tay cầm bánh mì, mới vừa uống một ngụm, đột nhiên bị một tiếng này dọa cho giật mình, đồ uống trong miệng phun đầy đất.
- Mẹ nó, đứa nào không muốn sống nữa vậy?
Đem coca cùng bánh mì đặt trên bàn, cúi đầu cầm cây côn dưới gầm bàn đi ra ngoài phòng học.
- Mk, vẫn còn có người dám đến "thích quán" a! Ngươi nếu như muốn chết con mẹ nó...
Lý Sảng vừa đi vừa mắng, đi đến cánh cửa thấy vừa phá cửa là một nữ sinh thì mắng không thành tiếng. Nghĩ thầm: ta kháo, từ đâu xuất hiện một đứa con gái, thật là "bổ mắt" a!
Lý Sảng nhanh chóng giấu cây côn trong tay về phía sau, đem bộ dáng tươi cười mà hắn tự cho là rất mê người bày ra trên mặt, vuốt vuốt tóc nói:
- Hải ~~~ tỷ tỷ tìm Tạ Văn Đông làm gì?
Nữ sinh kia quan sát trên dưới Lý Sảng, nghĩ thầm người này thế nào vẻ mặt cười thật xấu xa, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp, nhếch miệng hỏi:
- Ngươi chính là Tạ Văn Đông hả?
Lý Sảng cười ha hả một tiếng, hai chân giao nhau, một tay chống khung của nói:
- Ta chính là Tạ Văn Đông…
Lý Sảng vốn định nói: “Ta chính là Tạ Văn Đông đích tiểu đệ ”, nhưng vừa mới nói xong chữ “đông”, nữ sinh kia trừng mắt, nhấc chân đá vào tiểu đệ đệ của Lý Sảng. Làm Lý Sảng đau đến nhảy cao nửa thước, vất cả gậy gộc, hai tay ôm hạ thể, đứng tại chỗ không ngừng nhảy nhót. Nữ sinh cũng không có buông tha, đá loạn một trận trên người Lý Sảng, sức lực mặc dù không lớn, nhưng Lý Sảng vẫn đau đến mức há mồm. Vốn định hoàn thủ, nhưng vừa thấy hình dáng tức giận của nữ sinh kia, Lý Sảng thầm than: ngày hôm nay tính là ta xui xẻo, ai có thể đánh một nữ sinh xinh đẹp như vậy chứ!
Lý Sảng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là hướng trong phòng học chạy trốn, trong miệng hô to:
- Đông ca! Đừng ngủ nữa, em sắp bị con cọp cái đá chết rồi! Ai nha ~~~ má ơi ~~~!!
Vừa mới hô xong trên mông đã dính thêm hai dấu giầy. Trong lòng việc này thật ủy khuất a, không có trêu trọc ai, tự dưng lại bị ăn một trận giày da.
Tạ Văn Đông đang ngủ say bị tiếng kêu thảm thiết chói tai của Lý Sảng đánh thức, đôi mắt buồn ngủ mông lung ngồi thẳng dậy, hai mắt đăm đăm, người đúng là tỉnh, nhưng đại não lại trong trạng thái hôn mê. Thấy Tạ Văn Đông rốt cuộc đã tỉnh, một bên trốn phi cước của nữ sinh một bên hô to:
- Tỷ tỷ, đừng đá nữa, ta không phải là Tạ Văn Đông, là hắn!
Nói rồi chỉ hướng Tạ Văn Đông đang đờ ra.
Nữ sinh theo phương hướng Lý Sảng chỉ nhìn lại, trong lòng chấn động: thế nào lại là hắn? Quay đầu hướng về Lý Sảng lớn tiếng:
- Hắn là Tạ Văn Đông hả?
Lý Sảng thực sự là sợ, liên tục gật đầu nói:
- Không sai, chính là hắn. Có chuyện gì thì ngươi tìm hắn đi!
Nói xong xoa xoa cái mông tìm ghế ngồi xuống.
Nữ sinh kia đi tới trước mặt Tạ Văn Đông, hỏi:
- Ngươi thật là Tạ Văn Đông hả?
Hắn không có phản ứng, Lý Sảng hiếu kỳ nhìn.
Nữ sinh trở mình trợn mắt, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là Tạ Văn Đông phải không?
Hắn vẫn không có phản ứng. Lý Sảng khóe miệng hướng về phía trước nhếch lên.
Nữ sinh nóng nảy, hô lớn:
- Ngươi có phải là Tạ Văn Đông hay không?
hắn đứng lên, chặn ngang đem nữ sinh ôm lấy, ‘a’ nữ sinh yêu kiều hô to một tiếng, Lý Sảng trừng to mắt, con ngươi gần như rớt ra ngoài. Tiếp theo Tạ Văn Đông dùng lực, đem nữ sinh quăng ngang ra ngoài. ‘A ~~’ theo tiếng kêu to của nữ sinh, thân thể nặng nề ngã trên mặt đất, hơn nửa ngày mới đứng lên, không thể tin được trừng mắt nhìn Tạ Văn Đông. Hắn vừa ngồi trở lại ghế, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.
Thấy con mắt nữ sinh sắp phát hỏa, Lý Sảng nhanh chóng tới bên cạnh Tạ Văn Đông, sợ một hồi nữ sinh đem hắn đá chết mất. Lay lay thân thể Tạ Văn Đông lớn tiếng nói:
- Đông ca, anh làm sao vậy?
Trong đầu nhớ tới khi xuất viện bác sĩ dặn: người bệnh tụt huyết áp khi đang ngủ bị quấy rầy sẽ biểu hiện tâm tình cáu kỉnh.
Bị Lý Sảng lay động một trận, Tạ Văn Đông mới tính là chân chính tỉnh lại, thấy Lý Sảng còn đang ra sức lay, lớn tiếng nói:
- Ngươi nếu như muốn chết cứ tiếp tục lay đi!
Lý Sảng sợ hãi nhanh rút tay về, cẩn thận nói:
- Đông ca, anh tỉnh ngủ thật chưa?
- Phế thoại! Chẳng lẽ quỷ cùng ngươi nói chuyện à!
Tạ Văn Đông mắng, cảm giác trên người không thích hợp, đột nhiên thấy một bên có một nữ sinh rất đẹp đang dùng ánh mắt sát nhân nhìn mình chằm chằm.
-Cao Tuệ Ngọc!
Tạ Văn Đông kinh hô một tiếng, vẻ mặt tươi cười đi qua:
- Học tỷ sao lại tới đây?
- Ta đến lâu rồi, còn bị ngươi nhiệt tình đánh lăn ra đất đây!
Cao Tuệ Ngọc vẻ mặt tức giận, theo hàm răng phun ra một câu.
- Điều… điều này không có khả năng mà! Ta sao có thể đánh học tỷ ngã ra đất chứ? Ta một chút cũng không biết!
Tạ Văn Đông mang theo nghi vấn quay đầu lại nhìn thấy Lý Sảng, hắn rất khẳng định gật đầu nói:
- Đông ca, vừa rồi chính xác là có chuyện như vậy!
Tạ Văn Đông nghe xong, nhún vai, nhỏ giọng nói:
- Học tỷ vừa thực là xin lỗi! Ta thực sự là không biết, khi đó khả năng là thần trí ta mơ hồ mới đánh tỷ… ta mời tỷ ăn cơm bồi tội nhé!
“Xích” Cao Tuệ Ngọc nhẹ đảo mắt:
- Ai thèm ăn cơm của ngươi? Ta hỏi ngươi, ngươi thực sự là Tạ Văn Đông hả?
Tạ Văn Đông gật đầu một cái nói:
- Học tỷ, ta có phải vừa rồi đã đắc tội với tỷ không?
Cao Tuệ Ngọc nói:
- Đúng! Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi vì sao gây khó dễ tỷ tỷ của ta?
Nhìn tên tiểu tử gọi mình là học tỷ trước mắt, trong lòng cảm thấy không đúng, chính là hắn làm tỷ tỷ tức giận một đêm không ngủ, thế nhưng vừa thấy mặt, trong lòng cũng không oán hận nổi.
Tạ Văn Đông suy nghĩ vừa chuyển, biết tỷ tỷ Cao Tuệ Ngọc nói là ai, hai tay đẩy ra nói:
- Đây là chuyện của ta với tỷ tỷ ngươi, ta hy vọng học tỷ không quản đến!
Nghe Tạ Văn Đông nói xong, Cao Tuệ Ngọc trong lòng đau xót, tức giận nói:
- Vì sao ta không thể quản đến! Chuyện của tỷ tỷ ta đều có thể quản đến. Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta!
Lúc này trong phòng học lục tục có người trở về, sau khi tiến vào đều có vẻ mặt kỳ quái nhìn hai người bọn họ. Tạ Văn Đông trong lòng than thở, kéo cánh tay Cao Tuệ Ngọc nói:
- Chúng ta ra bên ngoài thôi. Vừa lúc ta đói bụng muốn ăn chút gì đó.
Nói xong mặc kệ Cao Tuệ Ngọc nguyện ý hay không, kéo nàng đi ra ngoài.
Ra khỏi trường học một đoạn, Tạ Văn Đông buông tay ra, nghiêm mặt nói:
- Kỳ thực quan hệ giữa ta và tỷ tỷ ngươi không có xấu như ngươi tưởng tượng đâu, tuy rằng đánh qua một trận, nhưng đã là quá khứ rồi!
Cao Tuệ Ngọc bị Tạ Văn Đông kéo cánh tay đi xa như vậy, sắc mặt có chút đỏ ửng, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy sau này ngươi có còn cùng tỷ tỷ ta đánh nhau không?
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút, nói rằng:
- Hẳn là không còn cơ hội đánh lộn nữa!
Cao Tuệ Ngọc trong lòng nhẹ nhõm, nói:
-Hanh! Ngươi cùng tỷ tỷ đánh nhau nhị ca của ta không biết, nếu mà hắn biết thì ngươi hỏng rồi!
Tạ Văn Đông kỳ quái hỏi:
- Nhị ca tỷ là ai a?
Cao Tuệ Ngọc cười ha ha, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái nói:
-Ta không nói cho ngươi biết, dù sao hắn cũng là một đại nhân vật rất lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.