Quyển 4 - Chương 11
Lục Đạo
23/04/2013
Hai chiếc xe của đám Tạ Văn Đông vào trong bãi rác một cách từ từ, bên ngoài không nhìn thấy gì cả, nhưng khi vào bên trong mới phát hiện ra sự khác biệt. Bên trong bãi rác, bốn phía là tường viện cao cao, bên dưới còn đặt rất nhiều mảnh vỡ. Ở giữa là một ngôi nhà màu hồng hai hồng, tường rớt mảng mảng, có vẻ cũ nát không thể chịu nổi, có vẻ khá là tỉ lệ nghịch so với các chiếc xe hơi đậu trước cửa.
Xe hơi tìm một chổ tốt dừng lại, mấy người Tạ Văn Đông xuống xe, lập tức có vài người trong nhà ra, trong đó có một gã to lớn gật đầu nói: “Xin mời lấy thiệp mời cho tôi coi một chút!”
Tam Nhãn đánh giá trên dưới một chút, rồi lấy thiệp mời ra, gã to lớn cầm lấy kiểm tra một chút, sau đó mới trả lại, khách khí nói: “Thì ra là Đông ca, không đón tiếp từ xa, quả thật rất có lỗi, xin mời vào trong!”
Đám người Tạ Văn Đông được gã dẫn vào nhà, khi đến cửa, gã ngăn Tạ Văn Đông lại, cười cầu tài nói: “Đông ca, thật xin lỗi! Vì để bảo đảm an toàn, xin mời lấy vũ khí ra!”
Cao Cường bất mãn nói: “Trong hắc đạo, vũ khí là vật bất ly thân, xin lỗi, chúng tôi không giao!”
Gã cao to biến sắc, lập túc khôi phục lại nụ cười cầu tài nói: “Mong người anh em bỏ qua, chúng tôi cũng xuất phát từ lòng tốt, bên trong có nhiều lão đại như vậy, nếu mang theo súng, trong lúc xô xát khó tránh khỏi phát sinh nguy hiểm, người anh em nế tin vào danh dự cua Khuê ca thì giao vũ khí ra đây, Khuê ca bảo đảm an toàn cho mọi người hơn nữa lúc mọi người rời đi sẽ trả lại nguyên vẹn cho mọi người!”
“Vậy cũng không được”! Cao Cường lắc đầu: “Bất kể mày nói thế nào, tao cũng không giao!”
Tạ Văn Đông kéo Cao Cường lại, cười nói: “Chúng tôi tin danh dự của Khuê ca!” Nói xong, lấy trong người ra khẩu súng ném cho gã cao to. Đám Tam Nhãn Cao Cường thấy thế cũng không nói gì, móc vũ khí trên người giao cho gã ấy. Gã sau khi lấy súng, rồi tự động đưa tay lại soát người, khi lục soát đến người của Tạ Văn Đông, vô tình bắt gặp ánh mắt như giết người kia, gã đâm ra hoảng sợ, không dám làm quá phận, kiểm tra thoáng rồi vội vàng cho phép qua.
Khi Tạ Văn Đông đi rồi, gã mới vỗ ngực, thở mạnh một hơi, thầm nghĩ: Khí thế người này mạnh thật, ánh mắt dọa người! Vị lão đại này mới vừa lên thôi mà làm cho người ta có cảm giác sâu không thể dò được.
Mấy người của Tạ Văn Đông đi vào trong đại sảnh, bên trong có một cái bàn thật dài, hai bên đã ngồi không ít người. Ở giữa là một gã mặc đồ đen rất uy nghiêm, đây chính là Hạt Khuê! Trong lòng Tạ Văn Đông thầm nghĩ, hai tròng mắt của hắn có thể nhìn ra cái hạt, chậm rãi bước lại, cười nói: “Đây chính là Khuê ca sao! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vẫn chưa có duyên gặp mặt, hôm nay thât là may mắn!”
Tạ Văn Đông đánh giá Hạt Khuê, đối phương cũng đồng thời đánh giá hắn, cũng đồng thời cảm nhận được khí thế tr6n người Tạ Văn Đông, trẻ còn trẻ như vậy mà có được khí chất như thế thì không có mấy người! Mặc dù hắn chưa thấy Tạ Văn Đông bao giờ, nhưng cũng đã đoán được tám chín phần, đứng dậy cười nói: “Không cần phải nói đây chính là Tạ Văn Đông Tạ huynh đệ rồi, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, đại danh của cậu tôi mới là ngưỡng mộ đã lâu mới đúng! Haha”
Hai người bắt tay, Hạt Khuê rất khách khí bắt chuyện với Tạ Văn Đông cùng ngồi xuống, bảy người Tạ Văn Đông chờ ở phía sau, Kim Nhãn đứng bên cạnh Tam Nhãn, mắt nhìn thẳng không chớp động, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng nhịp nhẹ lên đùi tam nhã. Tam Nhãn ngẩng đầu, nghi hoặc quay lại nhìn hắn, Kim Nhãn mượn cơ hội ho khụ cúi đầu xuống nói nhỏ: “Trên người Hạt Khuê có sát khí!”
Tam Nhãn chấn động, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, biết Kim Nhãn không phải nói đùa, nhất định là phát hiện ra gì đó, nhưng bây giờ không thể trực tiếp kéo đông ca ra ngoài, nếu đối phương thật sự có sát tâm, vậy đành phải xuống tay sớm, nhưng phải làm thế nào cho tốt? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đầu của Tam Nhãn đã đầy mồ hôi.
Thủy Kính lúc này ngồi xổm xuống đất, giống như đang mang lại dây giày, sau đó lặng lẽ rút ra từ đế giày những thanh dao sáu tấc, giấu sau cánh tay, rồi lặng lẽ truyền tay cho người bên cạnh. Ngũ Hàng đã làm chung nhiều năm, chỉ cần một cái nhìn là có thể hiểu rõ ý của đối phương. Vừa rồi Thủy Kính đã nhìn thấy ánh mắt cảnh báo của Kim Nhãn, nên mới lén lấy ám khí trong giầy ra, sau đó lẳng lặng đưa cho những người khác.
Lúc này, các lão đại hắc đạo của tỉnh H đã đến đông đủ, đều tự tìm người quen mà tán dóc, Hạt Khuê thấy mọi người đã đầy đủ, vỗ tay lớn tiếng nói:” Được rồi, mọi người yên lặng một chút! An tĩnh một chút, tôi còn chuyện muốn nói!”
Mọi người nghe thấy giọng của hắn, đều dừng nói chuyện lại, nhìn Hạt Khuê. Thấy vậy, hắn hài lòng gật đầu, cười nói: “Tôi nghĩ mọi người rất kỳ quái vì mục đích lần này tôi tìm đến mọi người!”
Một người gầy với một vết thẹo trên mặt chuyển thân, nói: “Tôi cũng thấy kỳ quái, đừng lòng vòng nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, con mẹ nó, đại lễ mừng năm mới chưa kịp dự lại phải chạy đến cái địa phương ma quỷ này!”
Mặt thẹo nói xong làm sắc mặt của Hạt Khuê trầm xuống, trong lòng hừ lạnh: Cứ kiêu ngạo đi, một lát nhất định sẽ bắt mày khai đao! Nên cười làm lành nói: “Chánh Bình huynh nói rất đúng! Bây giờ tôi sẽ đi vào chuyện chính!” Hạt Khuê dừng lại khoảng hai giây, thấy mắt của mọi người đều tập trung nhìn mình, mới mở miệng nói: “Bây giờ tỉnh H đang trong thời kỳ rối ren, tất cả các bang hội vì tranh đoạt địa bàn nên không tập trung lại, xảy ra va chạm không ngừng. Trước kia Tứ gia còn sống thì không thế này, khi đó hắc đạo của chúng ta thống nhất, đều một lòng, ngay cả chính phủ gặp chúng ta cũng phải khách sáo hai câu. Nhưng bây giờ thì sao, con bà nó, chúng ta thấy cảnh sát là hai chân run lên, tại sao? Bởi vì chúng ta không tập hợp lại, cho nên, lần này tôi tìm mọi người chính là muốn thương nghị về việc xáp nhập bang hội!”
Xáp nhập? Mọi người nghe xong trong lòng đều cả kinh, việc này nằm ngoài dự kiến của mọi người, kể cả Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông lạnh lùng liếc Hạt Khuê, thầm nghĩ: Dã tâm lớn lắm, muốn không đánh mà thắng, thâu tóm hết tất cả bang hội. Lúc đầu mình còn tưởng hắn muốn liên minh nữa! Tạ Văn Đông đang suy nghĩ, thì cảm thấy phía sau có người khẽ kéo mình, Tạ Văn Đông ngẩn người, thân thể nhích lại phía sau.
Lúc này, Mặt thẹo đã đứng dậy hét lớn: “Xáp nhập? Xáp nhập để mày làm lão đại? Tao biết thế nào cũng không đến lượt tao, cho nên tao không có hứng thú với việc này! Xin lỗi các vị, tiểu đệ không muốn ngồi ở đây lãng phí thời gian!” Nói xong, quay lại nói với thủ hạ: “Chúng ta đi!”
Hạt Khuê vội nói: “Chánh Bình huynh, bây giờ chúng ta đang thương nghị, còn chưa quyết định ai sẽ làm lão đại cho dù thương nghị cũng do mọi người đề cử, anh làm như vậy, có phải không nể mặt Hạt Khuê tôi không?”
“Nể mặt?” Mặt thẹo khinh thường nói: “Mày nói chuyện mặt mũi với tao à, mày tự nhìn lại mày đi, xem coi là cái chó gì? Nếu trước kia mày không theo Tứ gia, tao đã chém chết mẹ mày rồi! Mày tưởng đây là bàn tiệc của mày hả?”
Khuôn mặt lạnh của Hạt Khuê trầm xuống, mắt nhìn thẳng, tàn nhẫn nói: “Vương Trường Bình, đừng cho rằng mày tốt lắm! Bâ giờ nhiều lão đại đang ngồi ở đây, mà mày lại kiêu ngạo thế này, không biết tự nhìn lại mình có bản lĩnh gì sao?”
Mặt thẹo cười lớn: “Được, mày giỏi! Tao không có bản lĩnh, tao đi được rồi! Nhưng mày nhớ kỹ hôm nay!”
“Đi?” Hạt Khuê lạnh lùng nói: “Mày muốn đi đâu? Hôm nay tao xem ai có thể không được sự đồng ý của tao mà tùy ý rời đi!”
Mặt thẹo không tin Hạt Khuê trước mặt nhìn lão đại như vậy mà dám giở trò, cười nói: “Tao về nhà, xem ai dám cản tao!” Nói xong, dẫn ba gã thủ hạ đi ra ngoài.
Vừa mới đi được hai bước, ngoài cửa xuất hiện hai gã tóc vàng mắt ưng, trong tay cầm súng.
Người nước ngoài? Trong lòng Mặt thẹo run lên, thầm kêu không tốt, tại sao lại có người Nga ở đây, không phải muốn cùng Hạt Khuê chém giết mãnh hổ bang? Chẳng lẽ ? .... Mặt thẹo quay đầu lại, mọi người trên bàn đều kinh ngạc, chỉ có Hạt Khuê cười hắc hắc..
“Mày ....”
“Đoàng…”
Khuôn mặt của Mặt thẹo cứng đờ, máu tươi chảy từ trong đầu ra, hai mắt mở to nhìn Hạt Khuê, thân thể từ từ ngã xuống.
Thời gian như dừng lại, các vị lão đại đang ngồi trong sảnh trợn mắt há mồm, nhìn thấy Mặt thẹo nằm trên đất còn đang co giật, trong lúc nhất thời không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tạ Văn Đông nhìn thấy hết tất cả, vừa nhìn thấy người Nga, trong lòng lập tức nghĩ ngay đến hắc đái, chẳng lẽ hắc đãi tìm đến Hạt Khuê? Phía sau, Tam Nhãn nhân cơ hội này nói nhỏ: “Đông ca, Hạt Khuê không có hảo tâm, phải cẩn thận!” Tạ Văn Đông nghe xong, theo tiềm thức sờ sờ cổ tay.
Hạt Khuê chấp tay sau lưng, chậm rãi đi đến chổ thi thể đang nằm trên mặt đất, hung hăng đá một cước, trong tay không biết lúc nào đã móc súng ra, chửi: “Con đĩ mẹ mày, nể mặt mày mà mày không biết xấu hổ! Giỡn mặt với tao chỉ có một kết quả, hôm nay người nào cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng rời đi, đưa ra cho tao một kết quả!”
Thủ hạ của Mặt thẹo đã có phản ứng, thấy lão đại chết thảm, hét lớn với Hạt Khuê, hắn hừ lạnh một tiếng, từ từ nâng súng lên nói: “Ai dám bước lại tao bắn nát sọ!”
Lời nói của Hạt Khuê quả nhiên có uy hiếp, những người này dừng lại, trong đó một người mặt đầy máu, chỉ nghe hô một tiếng, rồi lao lên chụp lấy súng trên tay Hạt Khuê.
“Đoàng... đoàng ...” lại tiếng súng vang lên, người nọ nghiên người té xuống đất, máu tươi đỏ khắp sàn nhà, ngoài cửa, một trong hai gã người Nga đã châm một điếu thuốc... Lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng cười to, lại một người Nga đi vào, người này tướng mạo nhã nhặn, mang theo cặp kính nhìn rất tuấn tú, nhưng trong mắt lại có tà khí.
Người này giơ ngón cái với Hạt Khuê, khen: “Khuê, hào dương!” (Khuê, khá lắm!)
Hạt Khuê cười gian nói: “Đây ít nhiều gì cũng là chủ ý của Yefugenni tiên sinh!”
Mọi người đã rõ ràng, đây chính là cái bẫy của Hạt Khuê, đều đứng dậy chất vất : “Hạt Khuê, đây là ý gì?” “Thằng Nga đó làm gì ở đây?” “Con mẹ nó mày muốn gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.