Quyển 4 - Chương 13
Lục Đạo
23/04/2013
Hắn chạy ra ngoài sảnh, vừa đi ra hai bước, một tiếng súng vang lên, tiếng kêu biến mất, trong tay Yefugenni đã cầm một cây súng, nở nụ cười nhạo cái thi thể đang ngã xuống đất kia, cười tàn nhẫn: “Sau hôm nay, chúng ta chính là lão đại tuyệt đối tại tỉnh H! Ha ha ha ...!”
Thủ hạ bên cạnh Hạt Khuê chỉ còn được vài người, thấy tình thế không ổn, nâng Hạt Khuê chạy lên lầu hai.
Đại loạn này khiến cho tình huống chiến loạn nơi này cũng thay đổi hẳn, thủ hạ có súng của Hạt Khuê cơ bản đều ở đây, những người khác đều dùng đao chém người, các lão đại của các bang hội khác tuy không có súng bị rơi xuống thế hạ phong, nhưng ngoại trừ bị súng uy hiếp ra, thì những người này cũng liều mạng, đánh với thủ hạ của Hạt Khuê.
Tạ Văn Đông thấy Hạt Khuê lui về lầu hai, trong lòng ổn định lại, đứng dậy thu hồi kim đao, trên mặt đao dính không ít thịt và máu, Tạ Văn Đông xé một mảnh vải ra từ một thi thể, rồi dùng nó lau lưỡi đao. Tam Nhãn, Cao Cường, Ngũ Hành năm người đã tụ lại, trên dưới nhìn hắn, ân cần hỏi: “Đông ca, anh không sao chứ?” Vừa rồi do tình huống quá mức nguy hiểm, nên sợ Tạ Văn Đông bị thương, mọi người thấy hắn mỉm cười mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này quay đầu lại nhìn, chỉ còn lại hơn ba mươi người đang chém giết, trên mặt đất nằm đầy những người đã chết và bị thương, đã có hơn năm phần số lão đại đến dự cũng đã ngã xuống đất không dậy nổi, Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, tỉnh H bắt đầu biến động lớn rồi, cái này sợ không phải là việc tốt với mình.
Tam Nhãn xắn tay áo lên, hỏi: “Đông ca, bây giờ chúng ta làm cái gì? Có cần giúp bọn chúng hay không?” Tam Nhãn nhìn ra giữa sân.
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Bang!”
Tam Nhãn gật đầu, nghiên người cầm đao đi ra ngoài, giơ lên chém xuống một người. Thì ra đối phương thấy đám người Tạ Văn Đông không biết đang thương lượng cái gì, muốn nhân cơ hội này lượm lấy một khẩu súng, vừa khom lưng xuống đã bị Tam Nhãn phát hiện, chém một đao vào đầu, đối phương trợn hai mắt lên, ngã ngất ra.
Tam Nhãn lập tức cầm khẩu súng lên, nổ súng với vài thủ hạ của Hạt Khuê, những người khác đều nhặt vũ khí lên đánh trả. Chỉ trong chóc lát, thủ hạ của Hạt Khuê đã toàn bộ ngã xuống đất.
Vài lão đại còn may mắn sống sót đã ngồi dưới đất thở hổn hển, nhìn Tạ Văn Đông bắng ánh mắt cảm kích. Trong đó có một gã béo, cái đầu bóng lưỡng đi đến Tạ Văn Đông thi lễ nói: “Tạ huynh đệ, lần này cảm ơn cậu đã hỗ trợ, nếu không xem ra mạng của tôi khó giữ. Sau này có việc cậu cứ nói một tiếng, La Cương tôi tuyệt đối không từ chối!” La Cương là một đầu lĩnh vừa mới nổi danh tại khu XF, cũng là cái khu mà Tạ Văn Đông vừa mở sòng bạc.
Trong lòng Tạ Văn Đông đang có mục đích riêng, khoát tay, khách khí nói: “La huynh không nên nói như vậy, một tên bại hoại như Hạt Khuê là một đại sỉ nhục của hắc đạo tỉnh H chúng ta, không biết La huynh có còn lực chiến đấu hay không, chúng ta lên lầu tìm hắn tính sổ!”
Thủy Kính nói tiếp: “Hắn đã trúng độc châm của tôi, không thể chạy được!”
La cương đứng thẳng dậy, tiện tay nhặt một cây súng, tức giận nói: “Đi, Tạ huynh đệ, chúng ta lên lầu tìm hắn tính sổ!” Sau đó quay đầu nói với người khác: “Các người có đi hay không? Muốn báo thù cho các anh em đã chết không? Muốn thì cùng Tạ huynh đệ tiến lên!”
Mọi người đều là dân có máu mặt trong giới hắc đạo, chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, cầm lấy vũ khí trong tay lớn tiếng nói: “Lên, giết chết mẹ tên bại hoại này!” “Mẹ kiếp, tao đã chết năm anh em tốt, tao lên lột da hắn ...”
“Được! Mọi người theo tôi!” Tạ Văn Đông thấy chiến ý của mọi người dâng cao, hét lớn một tiếng, rồi âm thầm nhìn người nhà, để bọn họ đi sau lưng người khác, bảo tồn thực lực và đạn được. Hắn biết việc này còn chưa hết, Hạt Khuê tuy thất bại, nhưng vẫn còn có Yefugenni chưa xuất hiện, mặc dù không biết tại sao, nhưng trực giác nói cho Tạ Văn Đông biết, chuyện này không chấm dứt đơn giản như vậy.
Đoàn người bước lên lầu hai, nơi này bố trí cũng giống như lầu một, vừa mới bước lên đại sảnh nhỏ, có một hành lang, ben trong có bảy tám phòng đơn độc. đám người Tạ Văn Đông vừa mới tới đại sảnh, thì đã nghe ba tiếng súng vang lên. Tất cả mọi người khom xuống cẩn thận, tiếng súng lại vang lên, tất cả đều bò xuống đất trốn tránh, tìm mục tiêu, cầm súng bắn trả. Tạ Văn Đông đưa đầu ra xem xét các góc trong đại sảnh, chỉ thấy ở giữa có một cái ghế salon lớn, có ba gã to lớn đang núp sau đó nổ súng. Mà các lão đại thì đã không còn máu liều trong người nữa, bây giờ đang tìm chổ che chắn, lâu lâu đưa tay ra bắn trả lại, ngay cả kẻ địch ở đâu cũng không biết.
Tạ Văn Đông nhìn mọi người lắc đầu, thầm nghĩ: Đại sự khó thành! Quay đầu lại với đám Tam Nhãn, vung tay nói: “Sau ghế salon phía trước co ba người, phòng của Hạt Khuê hẳn là nằm ở trong hành lang này, xử lý ba người này, nhanh!” Tạ Văn Đông nóng lòng tìm Hạt Khuê, bởi vì hắn có chuyện chưa rõ ràng.
Kim Nhãn đáp ứng một tiếng, rối quay đầu lại nói với mộc tử và thổ sơn: “Đi theo tôi!”
Ba người xuống lầu, kéo ba thi thể lên, trở lại góc tường chổ Tạ Văn Đông, tâm ý ba người giống nhau, không cần bất kỳ ám chỉ nào, cơ hồ như đồng thời cùng ném ba thi thể ấy ra ngoài, ngay sau đó, Kim Nhãn thầm quát một tiếng, chạy ra ngoài.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Sau khi tiếng súng chấm dứt, đại sảnh yên tĩnh lại, Kim Nhãn đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nói với góc tường: “Đông ca! Đã giải quyết xong!”
Nghe thấy tiếng nói, Tạ Văn Đông từ góc tường đi ra, tới chổ ghế salon, ba người canh gác đại sảnh kia đều bị một viên đạn ngay đầu, cơ hồ như cùng một vị trí. Tạ Văn Đông âm thầm giơ ngón cái lên, đối với thương pháp của ba người Kim Nhãn bội phục không thôi, trong lòng cảm thán, nế có một sát thủ như Kim Nhãn ra tay đối phó mình, thì kết quả chắc cũng giống như ba người này thôi!
Đám người Tam Nhãn đi tới, nhìn thi thể trên mặt đất, khen hay một tiếng! Các vị đại ca lại một lần nữa định luận thực lực của Tạ Văn Đông, mặc kệ là là vị trí gì, tóm lại là trong đầu mọi người đều có ý niệm: Người này rất tuyệt vời!
Tạ Văn Đông lạnh lùng nhìn mọi người, trong đầu hiện lên sự coi thường, vỗ tay khiến mọi người chú ý, quát to: “Hạt Khuê đang ở trong phòng ngay hành lang, mọi người tác ra coi!”
Các lão đại vội vàng gật đầu, tự nhiên mà nghe lệnh của Tạ Văn Đông, bắt đầu lục soát từng phòng đến cuối hành lang.
Tạ Văn Đông gọi Thủy Kính đến gần, nghi hỏi: “Kính, cương châm của anh có độc gì, lợi hại không?”
Thủy Kính do dự một chút, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Rất lợi hại! Độc danh là “truy tâm”, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì Hạt Khuê bây giờ đã chết! Trừ khi hắn tự chặt tay thì còn có thể cứu, nhưng tôi nghĩ hắn không có dũng khí kia!”
Tạ Văn Đông gật đầu, hắn không sợ Hạt Khuê chết, những muốn tìm hiểu bí ẩn trên người Hạt Khuê trước khi chết, quát to: “Mọi người nhanh lên một chút! Lát nữa cảnh sát đến thì phiền phức to!”
Các lão đại nghe đến hai chữ cảnh sát thì trong lòng chấn động, quả nhiên gia tăng tốc độ lên, Tạ Văn Đông cười thầm, nơi này mà cảnh sát tìm được mới lạ! Đang lúc suy nghĩ thì đột nhiên nghe tiếng súng vang lên, một lão đại vừa mở cửa phòng ra bị trúng đạn, trừng to mắt rồi từ từ ngã xuống, Tạ Văn Đông biết, đã tìm được Hạt Khuê! Quát với những người khác: “Vào!”
Tiếng súng lại vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh vừa rồi. Lúc này không biết từ khi nào đã xuất hiện hơn ba mươi người, cầm súng trong tay đang bao vây tòa nhà.
Yefugenni nhàn nhã dựa vào một chiếc xe đứng hút thuốc, bên cạnh ngoài hai gã người Nga còn có một người trung quốc, thể tráng mạnh mẽ, râu mép đầy mặt, hai mắt không lớn không nhỏ chuyển không ngừng, người này tên là tần tùng quân, là lão đại danh dự của mãnh hổ bang, là một con chó do tomahawk nuôi dưỡng tại trung quốc.
Tần tùng quân khom người đứng bên cạnh Yefugenni, nói lấy lòng: “Yefugenni tiên sinh, chúng ta bây giờ vào thu thập tàn cuộc được chưa? Xem ra cũng đến giờ rồi, vạn nhất cảnh sát đến thì chúng ta không thể giải thích được!” ( Tiếng Nga)
Yefugenni cười lạnh nói: “Trong lòng tôi tự biết! Chờ thêm một chút!” (Tiếng Nga)
Bên trong, vài tên thủ hạ cận thân của Hạt Khuê đã đắm mình trong máu, bản thân hắn tựa vào cửa sổ, thân thể không ngừng co quắp, trên mặt có một tầng thanh khí thản nhiên, tuy trâm chi độc đã lan khắp thân. Hạt Khuê cảm thấy thân thể lạnh như băng, không còn ý chí để chống đỡ nên ngã xuống, trong lòng hắn chỉ còn lại một tia hy vọng cuối cùng, trông chờ vào Yefugenni sẽ đến cứu mình.
Tạ Văn Đông cầm súng đi đến bên cạnh hắn, khóe mắt đảo ra ngoài cửa sổ, trong lòng chấn động, bên ngoài có vô số bóng người đang chớp động, thầm nghĩ: Khổ rồi! Túm tóc Hạt Khuê lại để cho hai mắt nhìn thẳng mình, nói: “Mày còn tưởng rằng thằng chó Yefu gì đó sẽ đến cứu mày sao, đừng có nằm mơ! Mày, tao, mọi người ở đây đều là vật hi sinh! Mày chỉ là một thằng ngu, nhìn ra ngoài đi, xem minh hữu trong miệng của mày đang làm gì? Mày nhìn cho rõ đi!”
Tạ Văn Đông kéo đầu Hạt Khuê lại cửa sổ, thân thể của hắn chấn động, tiếp theo như đã mất hết sức, không còn khí lực, chỉ có thể dựa vào sự lôi kéo của Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông tàn nhẫn nói: “Thấy rõ chưa? Nó muốn giết chết hết chúng ta, mày thông minh đến nổi đem mình đi bán ra ngoài!”
Hạt Khuê chảy nước mắt, thì ra từ đầu đến giờ đều bị Yefugenni lợi dụng, còn nói là chỉ cần giết chết hết đám lão đại ở đây thì mình sẽ là hoàng đế thế giới ngầm của tỉnh H! Hạt Khuê ánh mắt tan rả, lẩm bẩm nói: “Đều là gạt người! Đều là gạt người! Đều là gạt người! ...”
Tạ Văn Đông táng hắn một bạt tai, lớn tiếng nói: “Tao hỏi mày, tại sao mày lại hy vọng tao chết nhất”
Hạt Khuê giống như không nghe không thấy, còn đang tự thì thào. Tạ Văn Đông không có thời gian dây dưa với hắn, nâng súng bắn vào bắp đùi của hắn một phát, quát hỏi: “Tao hỏi mày, tạo sao mày lại hy vọng tao chết nhất!” Tạ Văn Đông đối với câu nói trước khi nổ súng của Hạt Khuê nhớ mãi không quên, phỏng đoán không có quan hệ với Yefugenni, dường như có ẩn tình khác.
Cơn đau từ đùi làm cho tinh thần Hạt Khuê chấn động, thần chí khôi phục một ít, nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, tức giận nói: “Hắc hắc, mày muốn biết sao, vậy tao sẽ nói cho mày biết, dù sao hôm nay mày cũng không sống sót được! Mày không quên Ma Ngũ chứ?”
“Ma Ngũ là bạn của mày?” Tạ Văn Đông trong lòng vừa động, truy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.