Bại Hoại

Quyển 4 - Chương 16

Lục Đạo

23/04/2013



Cảnh tượng này làm cho La Cương không thể tin được, ngay cả năm người Kim Nhãn cũng thất thần, La Cương nghi hoặc nhìn Tạ Văn Đông, lầm bầm nói: “Đây là ... vì ... sao ...?”

“Ông không cần biết lý do!” Tạ Văn Đông dùng sức rút kim đao ra, một dòng máu tươi phun lên mặt hắn, trong mắt ánh còn giữ lại nụ cười tàn nhẫn, nhưng lại nhìn La Cương bằng khuôn mặt dữ tợn, làm cho mọi người biết ác ma là như thế nào!

Tạ Văn Đông nhìn thi thể La Cương, thở dài một cái, túm lấy quần áo của hắn, dùng sức, ném ra ngoài xe.

Một hồi lâu sau Kim Nhãn mới có phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Đông ca ... cái... này .. tại sao giết hắn?”

Tạ Văn Đông thở dài, chậm rãi nói: “Tôi cũng không muốn làm như vậy! Nhưng có một số việc nhất định phải làm, vì sinh tồn sau này của chúng ta! La Cương không phải kẻ ngu, nếu không cũng không thể có địa vị như hôm nay! Lúc ấy nguy hiểm nên có điểm không rõ, nhưng sau này khó tránh được sẽ nhìn ra việc chúng ta dùng mạng của các lão đại để chạy trốn! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắc đạo tỉnh H, thậm chí là toàn bộ hắc đạo, sẽ khinh thường chúng ta, thủ hạ của các lão đại ấy sẽ tìm chúng ta trả thù, chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội ngốc đầu dậy! Cho nên phải diệt hắn trừ hậu hoạn! Cho dù hắn hiểu được nhưng không nói, nhưng chúng ta cũng không thể lưu lại sơ hở, chỉ có như vậy tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay!”

Lần này, mọi người đã hiểu được, cho dù không hài lòng với cách làm của Tạ Văn Đông, nhưng trong lòng vẫn thầm đưa ngón cái ra, khen một tiếng: Cao Minh! Kim Nhãn lo lắng nói: “Những việc này người của Mãnh Hổ bang đã biết, chúng ta không để chúng truyền ra ngoài được!”

Tạ Văn Đông cười lạnh nói: “Âm mưu lần này do Mãnh Hổ bang xếp đặt, lời của chúng ai có thể tin?! Một khi trở về thành phố chúng ta sẽ tìm người truyền tin này ra, tôi muốn nhìn xem Mãnh Hổ bang sẽ giải quyết như thế nào! Máu của anh em tôi không thể để lãng phí!” Hai mắt Tạ Văn Đông hiện ra vẻ tàn nhãn.

Xe vào thành phố, người của Mãnh Hổ bang cho dù có mười lá gan cũng không dám công khai gây chuyện, không thể làm gì khác, đành phải từ bỏ.

Tam Nhãn dừng xe tại một ngã tư đường, đột nhiên nhìn thấy một dấu chữ thập đỏ, không chút suy nghĩ vội lái xe qua. Đây là bệnh viện lớn nhất của khu này, hơn nữa cũng rất chính quy.

Tạ Văn Đông ôm Cao Cường tiến vào, thì đã có bác sĩ đón lấy, thấy sắc mặt trắng bệch, cả người đầy máu, không cần hỏi gì, vội vàng tìm y tá mang Cao Cường lên giường vào cấp cứu. Kim Nhãn cũng được đưa đi vào phòng phẫu thuật, nhưng vết thương nhẹ hơn Cao Cường nhiều, bác sĩ đi đến trước mặt Tạ Văn Đông nói: “Anh đi ra ngoài kia đóng tiền viện phí, người bị thương cần phải lập tức được phẩu thuật!”

Tạ Văn Đông vội vàng gật đầu, âm kêu may mắn mình đã gặp phải một bác sĩ có y đức. Sau khi làm xong thủ tục, vừa chạy lại cửa phòng cấp cứu, thì đột nhiên có mười mấy người cảnh sát được võ trang hạng năng, trong tay cầm súng quát to: “Không được nhúc nhích, giơ tay lên!”

Tạ Văn Đông vì lo lắng cho an nguy của Cao Cường, nên không để cảnh sát vào mắt, hừ lạnh một tiếng, tựa vào tường không nhúc nhích.



“Tạ Văn Đông, nếu mày không giơ tay lên thì chúng tao sẽ bắn!” Nghiêm Khắc không biết khi nào đã đứng giữa đám cảnh sát cười lạnh nói.

Tạ Văn Đông một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt mà mình chán ghét, hí mắt nói: “Mày, thời gian còn dài! Hy vọng mày có thể sống tốt, cho đến khi tao tìm mày!”

Khuôn mặt Nghiêm Khắc cứng đờ, tiếp theo cười hắc hắc nói: “Được, Tạ Văn Đông, mày được lắm! Để tao xem mày tìm tao như thế nào!” Nói xong, vung tay lên với những người cảnh sát khác: “Lên, bắt hết những người khác lại.Nếu ai dám phản kháng thì cứ bắn chết, có chuyện gì để tôi lo”

Đám cảnh sát cầm súng đi lại hướng Tạ Văn Đông, hắn chậm rãi đưa tay vào túi, làm cho đám cảnh sát đều đồng thời hoảng sợ, đồng thanh nói: “Không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích!”

Tạ Văn Đông rút tay ra, hai ngón tay cầm lấy một điếu thuốc, nhàn nhã ngậm vào miệng đốt lên hút. Thấy hắn thì ra là lấy thuốc hút, đám cảnh sát thở phào nhẹ nhỏm, Nghiêm Khắc cảm thấy mình đang bị Tạ Văn Đông chơi đùa, tức giận nói: “Tạ Văn Đông, mày thành thật cho tao! Đừng có giỡn mặt với tao, nếu không súng của tao tùy thời có thể bắn mày!”

“Mày dám giết tao sao? Tao bây giờ là một thương nhân hợp pháp, mày có lý do gì giết tao?”

Nghiêm Khắc đi đến trước mặt Tạ Văn Đông, đưa súng lên ót Tạ Văn Đông, cười nói: “Lý do? Chỉ bằng cả người đầy máu của mày tao đã có lý do để giết mày! Như thế nào? Không phục phải không? Không phục mày có thể thử một lần! Bình thường mày không phải rất uy phong sao?”

Tạ Văn Đông lạnh lùng liếc Nghiêm Khắc, giọng nói lạnh như băng: “Lấy súng ra khỏi đầu tao, lần trước có một thằng đã làm giống như vậy, kết quả bị tao đánh gãy tay. Nếu mày thấy tay của mày cứng hơn nó, thì cứ dùng súng chỉ vào đầu tao thử”.

Trong lòng Nghiêm Khắc run lên, nhưng trước mặt nhiều người không dễ dàng chịu thua, thầm nghĩ mình có nhiều cảnh sát như vậy, Tạ Văn Đông có thể làm gì được mình! Kiên trì chỉ súng vào đầu hắn nói: “Tao vẫn để, xem mày làm cách nào bẽ gãy tay tao?”

Khóe miệng Tạ Văn Đông nhếch lên, trong mắt bắn ra quang mang màu đỏ. Trong nháy mắt túm lấy tay cầm súng của Nghiêm Khắc, tay kia chụp lấy cổ của hắn, dùng sức đẩy.

“Rầm!” Thân hình Nghiêm Khắc đập mạnh vào tường, cả đầu ong ong. Cao Cường sống chết còn chưa biết, đã làm trong lòng Tạ Văn Đông đầy oán khí, hơn nữa Nghiêm Khắc khiêu khích, toàn bộ đã được bộc phát ra, cổ tay vừa động, kim đao rơi ra bàn tay, đâm vào cổ Nghiêm Khắc. Sau khi đâm vào nửa tấc, Tạ Văn Đông dừng lại, trong lòng chấn động, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy giết hắn, thì khó mà giải thích, cắn răng nói: “Nếu lần sau mày còn chọc tao, thì đao này sẽ cắt đứt cổ mày!” Nói xong, Tạ Văn Đông đưa kim đao quét một vòng quanh cổ, sau đó mới rút ra.

Nhưng cái này làm cho Nghiêm Khắc đau đến mức không chịu được, hét lên như lợn bị thọt huyết, lấy tay nắm cổ, máu từ khe tay chảy ra, điên cuồng hét lớn: “Giết! Giết hắn cho tao! Các người giết hắn!”



Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, nhìn những cảnh sát kia muốn tiến lên, lấy cái thẻ chứng minh thân phận Bộ chính trị ra, đưa đến trước mặt Nghiêm Khắc, nói: “Tao xem ai dám giết tao? Nhìn cho rõ đây là cái gì đi, nếu mày có dũng khí giết tao, thì chính là kẻ địch của quốc gia!”

Kẻ địch của quốc gia? Trong lòng Nghiêm Khắc cả kinh, chờ đến khi nhìn rõ cái thẻ chứng minh trong tay của Tạ Văn Đông, cái ót đổ mồ hôi lạnh, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng nghiêm khí nhìn thấy rất rõ dòng chữ màu hồng, run giọng nói: “Cục chính trị Trung ương? Mày là...”

Tạ Văn Đông nghe hắn nói xong như trút được gánh nặng, hắn chỉ sợ đối phương không nhận ra, vạn nhất nổi điên lên ra lệnh giết chết mình thì rất oan uổng, cười lạnh nói: “Tốt lắm! Tốt lắm, mày nhận ra chứng kiện này! Tao là người của Bộ chính trị, tao xem mày có còn dám giết tao hay không?”

Thì ra hắn là người của Bộ chính trị! Nghiêm Khắc giống như bị sét đánh ngang tai, trong đầu hỗn loạn. Bộ chính trị có bao nhiêu quyền uy hắn hiểu rõ, đừng nói là một cảnh sát như vậy, cho dù là thủ trưởng cấp cán bộ của quân đội cũng phải nhường Bộ chính trị ba phần. Nghĩ đến đây, sắc mặt Nghiêm Khắc càng thêm tái nhợt, giống như một tờ giấy trắng, trong đầu hỗn loạn vô cùng, nhìn Tạ Văn Đông, cũng không có dũng khí lên tiếng, chỉ nhấc chân ôm lấy cổ bước ra ngoài. Những cảnh sát khác mặc dù không biết tờ giấy trong tay Tạ Văn Đông là gì, nhưng thấy vẻ mặt Nghiêm Khắc thì cũng biết thứ đó không đơn giản, vội vàng đi theo Nghiêm Khắc ra ngoài.

Ra ngoài bệnh viện, trận gió lạnh băng thổi qua làm cho đầu của Nghiêm Khắc thanh tỉnh lại, đột nhiên dừng chân, nói với đám cảnh sát phía sau: “Chuyện hôm nay không ai được phép nói ra! Biết không?” Đám cảnh sát này đều là bạn thân của Nghiêm Khắc, không nhịn được hỏi: “Nghiêm ca, trong tay Tạ Văn Đông là thứ gì? Cái gì mà Bộ chính trị?”

Nghiêm Khắc trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người không cần phải xen vào nhiều như thế, dù sao nghe tôi cam đoan sẽ không sai! Mẹ kiếp, mau đưa tôi đến bệnh viện gần đây, tôi chảy nhiều máu muốn chết!” Nghiêm Khắc ôm lấy cổ, vết thương đau đớn làm cho cả đầu mê muội. Những người khác đều muốn cười, sau lưng không phải bệnh viện sao, còn tim bệnh viện nữa! Ôi, cái này là tự làm tự chịu!

Lần này, chuyện giết hại lão đại tỉnh H Nghiêm Khắc cũng tham dự, hắn âm thầm cấu kết với Yefugenni, bởi vì thân phận đặc thù, cho nên không thể trực tiếp ra tay, vẫn âm thầm lái xe theo sau Tạ Văn Đông đến bệnh viện! Nếu không cho dù cảnh sát có nhận được tin, thì cũng không thể nhanh chóng chạy đến đây được. Nghiêm Khắc bây giờ biết được Tạ Văn Đông là người của Bộ chính trị, ngược lại càng cho rằng hắn là uy hiếp lớn nhất của mình, sát tâm giết Tạ Văn Đông càng thêm mãnh liệt!

Trước cửa hành lang cấp cứu, Tạ Văn Đông xúc động đi qua đi lại, trong lòng nửa vui nửa lo, vui là uy lực của bộ chính trị đã được nghiệm chứ, quả thật rất đáng sợ, từ trên người Nghiêm Khắc có thể thấy được... Lo chính là vết thương của Cao Cường, không biết có thể qua được cửa này hay không, Tạ Văn Đông lần này hoảng sợ từ trong lòng, có lẽ vì bình thường hắn không rõ cảm tình của anh em dành cho mình, nhưng khi hắn đã cảm nhận mãnh liệt, hắn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bất cứ người anh em nào rời xa mình. Trên xe, nhìn máu của anh em chảy xuống, nhưng bản thân lại bất lực... cảm giác đau đớn này, lần đầu tiên Tạ Văn Đông cảm nhận được. khi đó, kể cả bây giờ, hắn tình nguyện người bị thương là mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cửa phòng cấp cứu thỉnh thoảng lại có y tá chạy ra chạy vào, cũng không thèm nhìn người ngoài cửa, vội vang chạy ra hành lang, rồi lát sau lại cầm một túi máu chạy vào, sau đó lại chạy ra ... chạy vào ...

Mỗi lần cửa mở ra là trái tim của Tạ Văn Đông như muốn ngừng đập, nhìn thấy y tá lại bình tĩnh trợ lại.

Qua nửa giờ sau, lý sáng ở Văn Đông hội nhận được điện thoại của Tạ Văn Đông vội vàng chạy đến bệnh viện, khương sâm và đông tâm lôi bởi vì có nhiệm vụ nên không thể đến được. Nhìn thấy Tạ Văn Đông, Lý Sảng vội vàng chạy lại hỏi: “Đông ca, lão cường sao rồi? Xảy ra chuyện gì?”

Tâm tình Tạ Văn Đông không tốt, lắc đầu thở dài không nói chuyện, Tam Nhãn nhịn đau đem chuyện kể lại một lần, Lý Sảng nghe xong vừa tức vừa vội, dậm chân mắng: “Lão Cường mà có mệnh hệ gì thì tao sẽ bắt toàn bộ người của Mãnh Hổ bang đền mạng!!”

Tạ Văn Đông nghe được những lời này, cắn chặc môi không nói, trong lòng âm thầm quyết định, mặc kệ thế nào, cũng phải liên hợp với hắc đái, tiêu diệt họa căn Tomahawk này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook