Quyển 6 - Chương 16
Lục Đạo
23/04/2013
Hắn ngồi trên một chiếc xe tiếp đón, tới thẳng khu ngoại thành bắc, Tạ Văn Đông nhìn qua cửa sổ, nơi đây đều có vườn rau, không nhịn được liền hỏi: "Vẫn chưa tới à?"
Người bên dưới sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nói khẽ: "Đi thêm một đoạn nữa là tới." Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: Muốn thu dọn cái cục diện rối rắm mà Đông Tâm Lôi để lại đúng là không phải một chuyện dễ dàng! Kỳ thật Đông Tâm Lôi căn bản không lưu lại cái gì, địa bàn bên dưới bị người ta xâm chiếm, mấy trăm huynh đệ bị bắt hơn nửa, những người khác không chết thì cũng bị thương, còn có một số người bị đánh cho chạy trối chết, trốn vào những xó xỉnh mà người ta không tìm thấy không dám thò đầu ra, trận này đánh tới hiện tại có thể nói là toàn quân bị tiêu diệt.
Người bên dưới nói đi thêm một lát, nhưng một lát này bằng đúng một tiếng, ô-tô cuối cùng cũng dừng tại một nông trang, hai bên cửa chính làm bằng thạch bích viết bốn chữ "Hồng Võ sơn trang". Nơi đây là do Bắc Hồng môn xây, diện tích không nhỏ, bên trong có ao cá, vườn cây ăn quả, các nơi vui chơi giải trí như sân golf cỡ nhỏ, đây vốn là một nơi để du lịch nghỉ ngơi, hiện tại thành căn cứ tạm thời của Bắc Hồng môn. Tạ Văn Đông xuống xe nhìn xung quanh, cảnh sắc thực sự không tồi, rừng xanh biếc biếc, không khí trong lành, hắn cười nói: "Các người chọn cứ điểm giỏi đấy!"
Người bên dưới nhao nhao gật đầu, sắc mặt đỏ rực, không tiện nói rằng mình ở Nam Kinh chỉ có lại một chỗ này.
Tạ Văn Đông nói: "Dẫn tao đi gặp Linh đại tiểu thư đi, xem xem cô ta có chuyện gì mà bận không dứt ra được." Mọi người trong lòng chấn động, thầm nghĩ hỏng bét. Nhưng mệnh lệnh của đại ca ai dám không tuân, đành dẫn Tạ Văn Đông vào một trong căn nhà nhỏ. Phía trước căn nhà này là một vườn hoa trăm tía ngàn hồng, hoa thơm cỏ lạ đua nhau khoe sắc, từ xa đã có thể nghe thấy mùi thơm ngào ngạt, cửa nhà viết ba chữ đỏ - Thưởng Hoa đình. Tạ Văn Đông ngằm nghía xung quanh, trong lòng thầm khen đúng là cách xa sự ồn ào náo động của thành thị, có thể sống ở nơi này một đoạn thời gian cũng là một loại hưởng thụ. Vừa nghĩ vừa bước vào trong nhà, quay đầu lại hỏi: "Linh tiểu thư ở tầng mấy?"
Một người nói khẽ: "Tầng hai!" Tạ Văn Đông gật đầu rồi bước lên lầu, không cần tìm, trong hành lang chỉ có một căn phòng, bên ngoài có ba người đứng gác, hai cô gái xinh đẹp, tóc đen nhánh, mày nhỏ mắt to, thân hình cao cao, trang điểm nhẹ, so với trăm hoa ở bên ngoài thì còn hấp dẫn ánh mắt của đàn ông hơn. Tạ Văn Đông thầm nghĩ Linh Mẫn nhất định là ở trong phòng, liền rảo bước tới. Khi tới gần, hắn còn chưa kịp mở miệng thì hai cô gái đó mắt đã trừng lên, quát hỏi: "Ai?"
Ái chà, cô em hung dữ thật! Tạ Văn Đông cười nói: "Tôi tìm Linh Mẫn!" Hai cô gái nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh là ai? Sao chúng tôi chưa từng thấy anh?"
Lúc này những người đi đón Tạ Văn Đông vội vàng chạy lên, lưng thẳng như bút, nghiêm giọng nói: "Nói chuyện phải chú ý một chút, đây là đại ca của Hồng môn chúng ta!" Những người này bình thường nào dám nói với hai cô gái như vậy, hai cô này đều là người do Linh Mẫn dẫn tới, trông thì xinh đẹp, nhưng tính khí và tướng mạo của họ thì khác hắn nhau, nói chuyện với ai cũng lạnh lùng băng giá, giống như ai cũng thiếu họ năm trăm vạn vậy. Do người ta là 'cận thần' của Linh Mẫn, mọi người cũng không dám nói gì, lúc nào cũng thẽ thọt khúm núm, thấy là tránh xa, nếu như né không được thì cũng cúi đầu bước qua thật nhanh. Hôm nay Tạ Văn Đông tới rồi, bọn họ coi như là tìm được người chống lưng, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn. Nhưng Tạ Văn Đông không biết những chuyện này, thấy những người này ai ai cũng mắt hổ trợn tròn, mím môi mím lợi, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta, hắn xua tay, nói: "Chúng mày làm gì vậy, họ không nhận ra tao cũng là chuyện bình thường thôi mà, sao phải kích động như thế." Sau đó lại cười nói với hai cô gái: "Tôi là Tạ Văn Đông, Linh Mẫn có ở trong phòng không?"
Hai cô gái nghe thấy người trẻ tuổi này là Tạ Văn Đông, đừng nói là mình, cho dù là so với chị hai Linh Mẫn cũng cao hơn nhiều cấp, có thể nói là nhân vật số một của Bắc Hồng môn. Hai cô nhìn những người ở sau lưng hắn, hung hăng trừng mắt lườm bọn họ, nói: "Chị hai ở bên trong, có điều..." Câu sau bọn họ không nói tiếp. Tạ Văn Đông híp mắt, trong lòng rúng động, nói: "Tôi vào xem xem Linh Mẫn đang bận gì, chuyện của Nam Kinh rất nhiều, nếu bận đến nỗi làm tổn hại đến thân thể thì tôi áy náy lắm." Nói xong, cũng không đợi hai cô gái có phản ứng, đẩy cửa bước vào phòng. Căn phòng không lớn, nhưng đầy đủ thiết bị, cái gì cần có đều có, thiết kết theo tiểu chuẩn khách sạn. Sau khi Tạ Văn Đông nhìn rõ tình hình, hắn bật cười vì tức giận. Chỉ thấy Linh đại tiểu thư trong tuyền thuyết đang nằm ngủ say sưa trên giường. Tạ Văn Đông dùng tay chỉ vào Linh Mẫn đang nằm ngủ, quay đầu lại nhìn đám người ở ngoài cửa, hỏi: "Đây là bận rộn chính sự mà các người nói à?"
Mọi người đồng loạt cúi đầu, bao gồm cả hai cô gái. Tạ Văn Đông bước tới cạnh giường, hít sâu một hơi, không chế sự xung động trong lòng, nắm lấy một sợi tóc cô ta, kéo nhẹ một cái, gọi: "Đại tiểu thư, cô có phải là nên dậy rồi không?" Linh Mẫn ngủ đang ngon, cảm thấy có người kéo tóc mình, cho rằng là chị em bên dưới, liền xua xua tay, ú ớ nói: "Đi đi đi, đừng làm phiền tao!" Hai cô gái mà cô ta dẫn tới suýt chút nữa thì toát mồ hôi lạnh, vội vàng bước lên trước kéo cô ta dậy, nhưng lại bị Tạ Văn Đông cản lại. Hắn tiếp tục kéo tóc của Linh Mẫn, Linh Mẫn thấy đầu ngưa ngứa, nói to: "Tao đã nói là đừng làm phiền tao mà, điếc à?"
Tạ Văn Đông cười nói: "Tôi nghe thấy rồi!" "Nghe thấy rồi sao còn không biến!" Linh Mẫn thân hình đột nhiên run lên, sao giọng nói là của đàn ông, cô ta vén chăn, thò đầu ra nhìn, đầu tiên thấy một đôi mắt him híp, cách mình không tới hai tấc, cô ta hét lên một tiếng, vung tay đấm một phát. Tạ Văn Đông xòe tay ra đỡ, hỏi: "Đây chính là các ngênh đón Hồng môn đại ca à?" Linh Mẫn lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, nghi hoặc hỏi: "Anh là ai?" Tạ Văn Đông lạnh lùng nói: "Tạ Văn Đông!"
Linh Mẫn vốn muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên nhớ tới quần áo dưới cái chăn rất ít, nói: "Anh tới nhanh thật!" Tạ Văn Đông gật đầu nói: "Đúng là nhanh thật, khi đại địch đang tới trước mắt lại thấy cô đang ngủ." Linh Mẫn sắc mắt đỏ rực, nói: "Mệt thì phải bổ sung thể lực, nếu không thì sao có thể phá địch." Tạ Văn Đông nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Côn Minh so với Cam Túc thì xa hơn nhiều." Linh Mẫn nhìn hắn, thở dài một hơi, nói: "Tôi có thể mặc quần áo được không?" Tạ Văn Đông xòe tay ra, nói: "Xin mời!" Nhưng hắn lại không hề có ý định ra ngoài. Linh Mẫn nhíu mày, hai mắt trừng lên nhìn Tạ Văn Đông, mà hắn cũng đang nhìn thẳng vào cô ta. Hai người đều không nói gì, nhưng ánh mắt lại đụng nhau tóe lửa trên không trung.
Người bên ngoài thấy vậy, đồng loạt nuốt nước bọt, bọn họ lúc chuẩn bị đi đón Tạ Văn Đông đã thông báo cho Linh Mẫn, nhưng vị đại tiểu thư này nói đón tiếp Tạ Văn Đông không quan trọng bằng giấc ngủ của mình, lúc Tạ Văn Đông hỏi thì bọn họ đâu dám nói vậy, hiện tại thì hay rồi, sắp bạo phát chiến tranh đến nơi. Sau cùng, vẫn là Linh Mẫn nhận thua, nói: "Lần này là tôi không đúng, không nên không đi đón anh, có điều, thân là chưởng môn đại ca, tính tình cũng đừng hẹp hòi như vậy."
Tạ Văn Đông chậm rãi bước ra khỏi phòng, tới cửa thì dừng lại, nói: "Nếu là lão gia tử tới, cô hiện tại nhất định sẽ không ngủ. Xin cô nhớ cho rõ, hiện tại tôi là Hồng môn đại ca, bất kể cô trong lòng nghĩ gì, nhưng phải tôn kính tôi, lời tôi nói, cô nhất định phải phục tùng!"
Thấy hắn đã biến mất ngoài cửa, Linh Mẫn tức giận hừ lạnh một tiếng: "Đồ ngông cuồng tự đại! Nam Hồng môn sẽ dạy cho mày phải làm người như thế nào."
Đây chính là những gì xảy ra khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, về sau, hai người mỗi lần nhớ lại đều không nhịn được mà bật cười. Linh Mẫn vừa mặc xong quần áo, hai cô gái mà cô ta dẫn tới đã bước vào gọi, nói là chưởng môn đại ca muốn nghị sự. Trong căn nhà nhỏ có một phòng vui chơi, diện tích không nhỏ, bên trong đặt những chiếc bàn to nhỏ không đều, đây là bàn để cho du khách chơi mạt chược, hiện tại bị chắp lại thành một chiếc bàn họp. Trong phòng có hơn chục người, đều là cán bộ cao cấp của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh. Tạ Văn Đông ngồi chính giữa, ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn, đợi Linh Mẫn tới.
Vị 'thám hoa' này bước vào, tùy tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt sắc bén như ưng của Tạ Văn Đông giả như không nhìn thấy, mắt khép hờ, không nói gì. Tạ Văn Đông hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô ta, càng biết cô ta căn bản là đang xem thường mình, trong lòng cười thầm, nói: "Linh đại tiểu thư thảnh thơi như vậy, có phải là đã nghĩ ra cách để đối phó với Nam Hồng môn rồi không?"
Linh Mẫn nói: "Trong lòng quả thật là đã có." Tạ Văn Đông nói: "Vậy thì nói ra để mọi người nghe đi." Linh Mẫn bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Nói ra liệu mày nghe có hiểu không? Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng miệng thì không dám nói, dẫu sao thì Tạ Văn Đông cũng là Hồng môn đại ca. Cô ta chậm rãi nói: "Hiện tại gần đây nhất là một khu nhà xưởng, nơi này vốn là địa bàn cũng chúng ta, nhưng sau khi bị Nam Hồng môn chiếm lĩnh thì đã phái người tới canh giữ, nơi này tiến có thể công, lui cả thể thụ, là một địa phương quan trọng, có điều muốn đoạt lại nơi này cũng quá khó khăn, ít nhất thì với nhân lực hiện tại của chúng ta thì không làm được. Tôi nghĩ chúng ta có thể dùng cách rút củi dưới đánh nồi, vòng qua khu nhà xưởng, trực tiếp đánh tới đại bản doanh của Nam Hồng môn tại Nam Kinh. Hiện tại bọn chúng chiếm ưu thế, binh lực phái ra ngoài nhiều, đại bản doanh nhất định trống không, chúng ta chỉ cần toàn lực đánh một kích thì thành công không phải là chuyện khó. Mất đại bản doanh, Nam Hồng môn tất sẽ náo loạn, chúng ta thừa cơ thu hồi lại nơi đã mất, thậm chí có thể đuổi chúng ra khỏi Nam Kinh. Không biết chưởng môn thấy thế nào?"
Nói xong, Linh Mẫn mang theo ánh mắt đắc ý nhìn Tạ Văn Đông, cô ta rất tự tin đối với chủ ý của mình, trước tiên không nói tới việc Tạ Văn Đông còn chưa thông thạo tình hình ở Nam Kinh, cho dù thạo rồi cũng sẽ không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn. Tạ Văn Đông cúi đầu trầm tư một lát, lắc lắc đầu, nói: "Không được! Chủ ý này không được!"
"Cái gì?"Linh Mẫn hoài nghi không phải là mình đã nghe nhầm hay không, thầm nghĩ không phải là mày đang cố tình chơi tao chứ? Cô ta hỏi: "Không được chỗ nào?" Tạ Văn Đông nói: "Quá mạo hiểm, nếu Nam Hồng môn có chuẩn bị, tới lúc đó có thể sẽ toàn quân bị tiêu diệt, cho nên không được!" Linh Mẫn nói: "Nam Hồng môn hiện tại thắng lợi trong tầm tay, khí thế đang thịnh, bọn chúng có thể chuẩn bị gì chứ?" Tạ Văn Đông híp mắt, nói: "Theo như tôi biết, hiện tại người phụ trách của Nam Hồng môn tại Nam Kinh tên là Tiêu Phương, một trong bát đại thiên vương, đầu óc hơn người. Hồng Vân là hạng đầu óc hơn người, nhưng lại bị hắn tính kế giết chết, Đông Tâm Lôi trí dũng song toàn, vẫn bị hắn vây tại đường khẩu suýt nữa thì mất mạng. Cô đừng xem thường người này, những gì cô vừa nói, tôi thấy hắn cũng nhất định đã nghĩ tới, âm thầm chuẩn bị không phải là không có khả năng." Linh Mẫn hít vào một hơi lạnh, đầu óc của cô ta không phải là có thể so sánh với Đông Tâm Lôi và Hồng Vân, qua những lời phân tích của Tạ Văn Đông, cô ta cũng cảm thấy mình tính toán sai lầm, thầm nghĩ không sai, Tạ Văn Đông nói không phải là không có đạo lý, nếu Tiêu Phương thực sự có chuẩn bị, bên mình cô quân xâm nhập, không biết sẽ có bao nhiêu người có thể sống sót trở về. Nghĩ tới đây, cô ta không nhịn được mà nhìn Tạ Văn Đông thêm mấy lượt, thầm nghĩ tân nhiệm đại ca trẻ tổi này cũng không phải là đơn giản!
Tiêu Phương có đề phòng đại bản doanh bị người ta đánh lén hay không? Tạ Văn Đông đoán đúng rồi, hắn thực sự có chuẩn bị. Có thám tử nói với hắn, Đông Tâm Lôi đã trở về thành phố T để dưỡng thương, thế chỗ của hắn là Thám Hoa Linh Mẫn. Tiêu Phương nắm trong tay tư liệu về tất cả những cán bộ quan trọng trong Bắc Hồng môn, Linh Mẫn là loại người gì, tuy chưa từng gặp, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, ả tuy là con gái, nhưng không phải là cô gái xinh đẹp nào cũng là cái bình hoa không có đầu óc, Linh Mẫn tuyệt là một ngoại lệ, dựa vào tính cách của ả mà có thể nổi trội trong đám anh tài lớp lớp trong Bắc Hồng môn thì không thể xem thường, lúc này, Tiêu Phương đã thầm tính toán xem Linh Mẫn này có thể đánh lén đại bản doanh của mình hay không, hiện tại nhân lực phần lớn đều đã phái ra ngoài, tổng bộ trống không, điểm này ả tất nhiên biết, rút củi dưới đáy nồi, cầu thắng trong nguy hiểm không phải là không có khả năng. Tiêu Phương để chắc chắn, đã làm sẵn một hậu thủ, âm thầm an bài không ít người xung quanh tổng bộ, nhưng nhìn từ bên ngoài thì trong đại bản doanh vẫn có rất ít người ra vào, hết sức yên tĩnh.
Những gì Linh Mẫn nghĩ thì Tiêu Phương cũng nghĩ ra, mà những gì Tiêu Phương nghĩ ra thì Tạ Văn Đông cũng nghĩ ra. Trí, mưu thiên hạ.Dũng, tranh thiên hạ.
Linh Mẫn nghe xong những gì Tạ Văn Đông, cũng nghĩ lại mà sợ. Cô ta là người thông minh, chỉ nghe một chút là hiểu, trí mưu của Tiêu Phương người bình thường không thể sánh bằng, tám chính phần mười là có hậu thủ, cô ta hỏi: "Vậy anh Đông cho rằng nên làm như thế nào mới vãn hồi được bại cục?" Tạ Văn Đông gãi gãi đầu, hỏi lại: "Nam Kinh loạn như thế này, cảnh phương vì sao không quan tâm?"
Một cán bộ ở bên cạnh nói: "Chúng ta và cảnh phương có quan hệ nhất định, không chỉ mỗi năm cúng tiền không ít, hơn nữa khi nội thành xảy ra án mạng, cướp bóc gì đó, không có sự giúp đỡ của chúng ta thì cảnh phương căn bản là không phá được mấy án kiện. Tôi nghĩ Nam Hồng môn và cảnh phương cũng có loại quan hệ này, cho nên bọn họ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần bên ngoài đừng có loạn quá, căn bản sẽ không quan tâm!" "À!" Tạ Văn Đông gật gật đầu, lại hỏi: "Có thể nhìn là cảnh phương hướng về bên nào hơn không?"
Người đó đáp: "Tất nhiên là về phía chiếm ưu thế, hiện tại chúng ta bại lui ra khỏi nội thành, cảnh phương tựa hồ đang nghiêng về phía Nam Hồng môn, cho nên, hiện tại tình thế ở Nam Kinh vô cùng bất lợi đối với chúng ta, anh Đông, anh xem xem có nên xin thêm viện quân từ tổng bộ không.”
Tạ Văn Đông hỏi: "Hiện tại nhân thủ của chúng ta có bao nhiêu?" Người đó nói: "Hơn một ngàn!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Vậy là đủ rồi." Linh Mẫn ngây người, hỏi: "Anh Đông có mưu kế gì hay rồi ư?" Tạ Văn Đông cười nói: "Nếu cảnh phương có lý do không thể không khai đao với Nam Hồng môn, chúng ta không phải là bớt được nhiều việc sao?" Linh Mẫn vội vàng hỏi: "Làm sao mới có thể để cảnh phương đối phói với Nam Hồng môn?" Tạ Văn Đông chống cằm, nói: "Quốc Khánh sắp tới rồi, hoàng kim quý tiết, lữ du thịnh nhật, chúng ta cũng nên làm một chút chuyện gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.