Bại Hoại

Quyển 4 - Chương 17

Lục Đạo

23/04/2013



Hơn một giờ trôi qua, Kim Nhãn nằm trên giường bệnh được kéo ra, đã ngủ mê, Tạ Văn Đông cấp bách đi lại hướng y tá hỏi: “Bạn của tôi sao rồi, không có chuyện gì chứ?”

Y ta gật đầu nói: “Vị này không sao cả, nhưng còn một người đang phẩu thuật, các người chờ một chút!”

“Bạn tôi có gặp nguy hiểm không? Có thể sống không?”

“Không biết, bây giờ đang cố gắng cứu chữa! Chờ một chút đi!’

Tạ Văn Đông thất vọng, nhẹ nhàng a một tiếng, y tá mang Kim Nhãn đi, Tạ Văn Đông thấy trên mặt thúy kính đầy quan tâm, đã rõ được tâm tư của nàng, quan tâm nói: “Kính, cô đi bồi Kim Nhãn đi, đừng để hắn nằm một mình trong phòng bệnh, có chuyện gì thì cũng có người chăm sóc!”

Thủy kính đỏ mặt, nhìn Tạ Văn Đông, gật đầu nói: “Vâng, Đông ca!” Nói xong, Thủy kính bước nhanh đuổi theo.

Sát thủ cũng có tình yêu! Tạ Văn Đông trong đầu toàn hình ảnh lúc đỏ mặt của thủy kính, không khỏi cảm khái, còn mình thì sao? Mình thật sự có thể yêu người khác sao? Thân trong giang hồ, chổ nào mà không kề đao bên cạnh? Hôm nay Cao Cường nằm trong phòng cấp cứu, sống chết còn chưa biết, nhưng có thể ngày mai có khả năng là mình. Mình có thể cho người mình yêu được cái gì? Có thể mang đến cho người yêu được gì? Tạ Văn Đông ngửa đầu thở dài một tiếng.

Không biết qua bao lâu, Tạ Văn Đông rốt cục cảm thấy thể lực đã không chịu nổi, ngồi xuống ghế sa lon, thấy những người khác còn đang đứng, phất tay:” Mọi người cũng đã mệt rồi, ngồi nghỉ ngơi đi”

Điếu thuốc trên tay tam nhãn còn chưa tàn, hắn đã mồi một điếu mới, lo lắng nói: “Cường tử sẽ không sao chứ? Tại sao lâu như vậy rồi mà bác sĩ còn chưa ra?”

Tạ Văn Đông gục đầu xuống, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng yên lặng cầu khẩn. Hắn không tin trên đời này có thần thánh, nhưng bây giờ lại hy vọng có thật, có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, để cho người anh em qua được cửa này. Qua năm phút, Tạ Văn Đông chợt nhớ ra còn có chuyện quan trọng phải làm, nói với tam nhãn: “Trương ca, anh bây giờ lập tức trở về liên lạc với các anh em, đem chuyện hôm nay truyền ra ngoài, làm càng nhanh càng tốt! Tốt nhất là làm cho toàn bộ hắc bang biết được âm mưu của Mãnh Hổ bang tối nay!”

Mặt tam nhãn lộ vẻ khó khăn, trong lòng đang rất lo lắng cho Cao Cường, vẫn không muốn đi. Tạ Văn Đông hiểu rõ, lại nói: “Để tôi coi chừng cho, có gì tôi sẽ gọi điện báo cho anh. Chính sự vẫn phải làm, thù này chúng ta nhất định phải báo!”

Tam nhãn thầm than một tiếng, Đông ca nói không sai, thù này nhất định phải báo! Gật đầu, chào mọi người rồi rời đi.

Đã qua hai giờ, cánh cửa phòng cấp cứu rốt cục đã mở ra, một ông bác sĩ uể oải đi ra.

Đám người Tạ Văn Đông vội vàng đi đến hỏi: “Bác sĩ, bạn của tôi thế nào? Có nguy hiểm hay không?”

Bác sĩ hít thở mạnh, an ủi mọi người : “Phẩu thuật coi như thành công, nhưng vết thương của anh ta thật sự quá nặng, tôi lấy sáu viên đạn ra từ lưng, có thể sống đến bệnh viện quả là một kỳ tích, về sau có thể sống sót hay không phải xem ý chí của anh ấy. Nếu có thể cố gắng trong ba ngày thì bạn của các anh sẽ không có việc gì!”

Tạ Văn Đông hỏi: “Bây giờ tôi có thể gặp hắn không?”



Bác sĩ lắc đầu: “Bây giờ chưa được, chờ tình huống của người bệnh ổn định rồi hẳn đến!”

Tạ Văn Đông gật đầu, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cười nói: “Bác sĩ, lần này phải cảm ơn ông! Nhưng tôi hy vọng bạn của tôi không có việc gì, xin ông làm ơn nhiều một chút. Hắn có thể sống sót cái gì tôi cũng cho ông, nếu hắn không được ...” Tạ Văn Đông vỗ vỗ bả vai thầy thuốc, vẻ tươi cười biến mất, hai mắt hiện rõ sự tàn bạo lạnh lùng, nhìn ông ta nói: “Tôi sẽ bắt ông khai đao!”

Bác sĩ bị dọa run lên, cách nói chuyện cùng với áp lực trên người Tạ Văn Đông hiển nhiên làm ông ta không chịu nổi. Áp lực như vậy người bình thường không thể có, chỉ có người cực kỳ tự tin hoặc có thực lực siêu cường mới có thể phát ra. Bác sĩ tuy không biết rõ lai lịch của đối phương, nhưng cũng đoán được đây là người nói được là làm được, vì thế nói: “Được, được, tôi sẽ hết sức!”

“Chỉ hết sức thôi không được! Nghe rõ đây, tôi muốn hắn sống! Mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền, ông dùng cái biện pháp gì, tôi chỉ cần hắn sống! Điểm này ông nhớ rõ cho tôi!” Nói xong, Tạ Văn Đông nói với mọi người: “Mọi người đừng đứng ở đây nữa, lưu lại vài người chiếu cố là được. Chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm”

Mọi người ngẫm lại cũng đúng, chính mình lưu lại cũng không giúp ích gì cho đời. Cuối cùng lưu lại năm sáu gã tiểu đệ thông minh trông coi ở đây, những người khác theo Tạ Văn Đông rời khỏi bệnh viện.

Mọi người từ bệnh viện trực tiếp đi đến sàn nhảy tân thế kỷ. Tạ Văn Đông gọi điện thoại cho anh em tỉnh J, nói rất đơn giản, chỉ là cần người, trong nhà có bao nhiêu người thì điều toàn bộ đến tỉnh H, hơn nữa động tác phải nhanh lên. Xế chiều một giờ, Khương Sâm và đông tâm loi cùng hoàn thành nhiệm vụ trở về, nghe được buổi sáng Tạ Văn Đông tham gia buổi tụ hội của hạt khuê xảy ra chuyện, đều khiếp sợ không thôi! Nghe Tạ Văn Đông kể lại xong, đông tâm lôi nghĩ đến một người nào đó, nói: “Xem ra hắc đạo tỉnh H muốn đại loạn!”

Tạ Văn Đông hỏi: “Chuyện hồn tổ thê nào?”

Vốn sự cao hứng của Khương Sâm vừa trở lại, nhưng chợt nhớ đến Cao Cường, cảm giác hưng phấn trong lòng không còn sót lại gì, cố gắng nặn ra nụ cười nói: “Công kích rất thành công, tổng cộng năm mươi bảy người, không một người sống, nhưng có một vài thứ có thể chứng minh, những người này quả thật là hồn tổ, nhưng cũng có vài người nhật bản vô tội!” Vừa nói Khương Sâm vừa móc ra một tờ giấy trắng đưa cho Tạ Văn Đông, nói: “Chúng tôi còn phát hiện trong nơi ở thứ này, hy vọng nó hữu dụng với chúng ta”

Tạ Văn Đông cầm lấy, bây giờ hắn có tâm tình để xem, tiện tay ném lên bàn công tác, lầm bầm: “Sóng cũ chưa xong, sóng sau đã tới! Tomahawk không buông tha chúng ta, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho chúng, Mãnh Hổ bang ... Đã đến lúc đánh trả!” Tạ Văn Đông trầm mạc một hồi lâu, rồi đứng dậy nói: “Tôi muốn đi gặp một người!”

Mọi người ngẩn người, không nhịn được hỏi: “Gặp ai?”

“Lưu Đức Hân!” Tạ Văn Đông hí mắt nói: “Cục công an mà không có người của mình là ok được! Ấn tượng của Lưu Đức Hân đối với tôi cũng rất tốt, có thể bồi dưỡng hắn thành người của ta! Bây giờ chính là cơ hội, có thể cho hắn giải quyết đối thủ giúp chúng ta!”

Lý Sảng khó hiểu hỏi: “Đông ca, có ý gì?”

“Dùng kế cũ ba năm trước, bây giờ lật đổ chánh cục xuống, chúng ta đưa một chánh cục khác lên, để hắn nghe lời chúng ta! Lưu Đức Hân chính là người được chọn!” Tạ Văn Đông cười lạnh đi ra phòng hội nghi, trong lòng thầm mắng: Mãnh Hổ bang! Tomahawk! Bọn mày muốn tao chết, tao muốn nhìn xem giữa chúng ta ai là người chết trước!

Tạ Văn Đông gần giữa trưa gọi điện cho tỉnh H, hơn bốn giờ chiều, người của Văn Đông hội tại tỉnh J cũng đã tới. Những người này được Khương Sâm an bài ở khách sạn các nơi, tùy thời mà nghe điều động. Mà lúc này, Tạ Văn Đông đã bí mật nói chuyện với Lưu Đức Hân.

Ngày này, đêm 30, hắc đạo tỉnh H loạn thành một mảnh, đều biết lão đại mười bang đã bị giết, tin tức vừa mới truyền ra ngoài, phần lớn mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi, xế chiều, tin tức đã được chứng thực, mặc dù cảnh sát đã phong bế rất tốt, nhưng vẫn không giấu diếm được. Tất cả các bang hội đều căm phẫn, hướng đầu súng về Mãnh Hổ bang.

Đến tối, hỗn loạn chính thức bắt đầu, cảnh sát đã có chuẩn bị trước, xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên đã dự đoán ra hắc bang sẽ gây loạn, toàn bộ cảnh sát tỉnh đều được tăng ca, giữ gìn trị an thành phố. Cho dù như thế thì Phó Thị trưởng Bành Thư Lâm cũng đã đánh giá thấp tình thế nghiêm trọng lúc này.

Tất cả bang hội đều đã xuất động toàn bộ nhân lực, triển khai tàn sát người của Mãnh Hổ bang. Hàng trăm ngàn người cầm đao công hoàng hành trên đường, nhìn thấy người Nga là chém, thấy người của Mãnh Hổ bang là đánh, những nơi mà Mãnh Hổ bang tiếp quản đều bị đập. Hắc bang hoàng hành bá đạo làm cho những con phố chủ yếu của tỉnh H đã bị tắc nghẽn, cảnh sát và đội phòng chống bạo động trên đường cũng bắt đầu cuộc dẹp loạn chưa từng có trong lịch sử. Lần này, “Cảnh côn” và “Phiến đao” trực tiếp nói chuyện với nhau.

Bí thư Tỉnh ủy Trần Trung Văn gấp như đang ngồi trên đống kiến lửa, trong phòng làm việc ra lệnh, trước đó đã gọi điện cho quân khu tỉnh H, quân đội đã tiến quân vào thành phố, nhưng hắn cảm thấy đỉnh đầu của mình vẫn có lẽ là nguy hiểm nhất. Vẫn còn một người khẩn trương hơn so với hắn, đó chính là Bành Thư Lâm, làm thành viên đặc biệt của trung ương, một tay quản lý trị an của tỉnh H, xuất hiện bất cứ vấn đề gì đều do ông chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nếu dùng súng, có lẽ sẽ áp chế được hắc bang, nhưng có lẽ càng chọc giận hắc bang hơn, còn có thể kinh động trung ương sớm hơn. Bành Thư Lâm cũng giống như Trần Trung Văn, đều gửi gấm toàn bộ hy vọng lên quân đội.



Rất nhanh, quân đội đã trực tiếp đưa quân vào nội thành, nhưng lúc này các bang hội hắc đạo biểu hiện dũng khí chưa từng thấy, chỉ có một tín niệm duy nhất, diệt trừ Mãnh Hổ bang, vì lão đại báo thù.

Hắc đạo coi trọng nhất là nghĩa khí, không quản mày có làm hay không, nhưng mặt mũi là trên hết. Lão đại bị ám sát không phải là chuyện nhỏ, đám đàn em bên dưới mặc kệ chuyện gì, đều có trách nhiệm báo thù cho lão đại cả. Nếu không thì không chỉ bị đàn em xem thường mà còn có thể bị các bang hội khác khinh bỉ. Hơn nữa lúc này có hơi hai mươi lão đại bị giết, cho nên có lý do rõ ràng, cây ngay không sợ chết đứng, cho nên thấy quân đội cũng cùng nhau chống lại.

Quân đội tiến vào cũng không có hiệu quả, ngược lại càng có sự phản kháng lớn hơn từ phía hắc bang, đồng thời gây khủng hoảng cho dân cư.

Đến mười giờ, hỗn loạn vẫn tiếp tục, Trần Trung Văn đang ngồi sốt ruột trong phòng nhận được điện thoại của Lưu Đức Hân, trong lòng cả kinh, còn tưởng có đại sự gì “Trần thư ký, tôi thấy tình hình không thể đối đầu được, nếu cứ tiếp tục loạn như thế này, bị trung ương biết thì không dễ xử lý nữa!”

Trần Trung Văn làm sao không biết đạo lý này, nhưng bây giờ hắn không có biện pháp, nhưng ngữ khí coi như là bình tĩnh: “Lão Lưu, vậy ông có chủ ý gì?”

“Tôi thấy bây giờ yêu cầu nói chuyện với một người có phân lượng trong hắc đạo, trấn áp các bang hội lại, như vậy có lẽ có thể bình loạn!”

“Vậy ông thấy tìm ai là thích hợp! Bây giờ hắc bang đều có xu thế dùng vũ lực, ai có thể đủ phân lượng để nói chuyện với các bang hội khác?”

Lưu Đức Hân cười nói: “Trần thư ký, hình như ông đã quên rồi, hắn ta đã hợp tác với ông vài lần”

“Ơ? Là ai?” “Tạ Văn Đông!”

“Hắn? Hắn không được, hắn chỉ mới đến tỉnh H vài ngày, ở đây hắn không có danh tiếng gì, không người nào sẽ nghe lời hắn” trần trung văn nghe xong lắc đầu.

“Có lẽ trước kia không phải, nhưng đừng quen, hắn là người duy nhất sống sót trong lần tụ hội của Hạt Khuê, thực lực không cần bàn cãi. Các bang hội đều rõ ràng, ít nhất cũng phải nể mặt hắn! Hơn nữa trong tay hắn có người, dùng hắc đè hắc cũng là một biện pháp, không thể không nói đây là một chủ ý không tồi”

“Ừ... cho dù là như vậy nhưng Tạ Văn Đông chưa chắc đã muốn nói chuyện với chúng ta, chắc chắn phải có điều kiện gì”

“Điểm này xin thư ký yên tâm, tôi cũng quen biết với người này, nói chuyện với hắn có lẽ sẽ thuyết phục được hắn”

“Được rồi, lần này đành nhờ ông, hy vọng có thể ép chuyện này xuống, không kinh động đến kinh!”

Lưu Đức Hân cúp điện thoại, cười một tiếng dài, giơ ngón cái lên với Tạ Văn Đông, nói: “Văn Đông, quả nhiên như anh nói, Trần Trung Văn gấp đến độ ngu ngốc. Anh có biện pháp nào có thể lật mấy người này xuống”

Tạ Văn Đông cười nói: “Không có biện pháp nào. Người gây sự là điêu dân, là lưu manh, chính phủ có trách nhiệm bắt bọn họ lại, hơn nữa thủ đoạn có thể thô bạo một chút! Haha”

Lưu Đức Hân lộ vẻ khó khăn: “Nhiều người như vậy sợ cảnh sát chúng tôi khó làm, cho dù có thể bắt toàn bộ, cũng không có chổ để giam!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook