Bại Hoại

Quyển 2 - Chương 19

Lục Đạo

23/04/2013

Lý Sảng nghe xong cực kỳ hưng phấn, vẻ mặt rất đắc ý. Khương Sâm nhếch miệng lên cười không thành tiếng, nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca, em thấy hay là chúng ta đi xem Tiểu Ngọc đi, bây giờ nàng dường như rất cần sự an ủi của anh đó!

Tạ Văn Đông gật đầu, kéo Cao Chấn cùng Khương Sâm đi ra ngoài. Cao Cường theo ở phía sau, đi qua bên người Lý Sảng thấy hắn vẫn còn đang cười khúc khích bèn đá hắn một cước:

- Ta nói Lão phì, ngươi cũng đừng có ngốc chứ, còn chưa hiểu ra được ý tứ của Đông ca hả?

Nói xong lắc đầu đi ra khỏi phòng.

Lý Sảng thất thần, một hồi lâu sau mới hiểu được lớn tiếng hô:

- Đông ca, không phải là em chỉ có biết nói mồm đấy chứ?

Khương Sâm dẫn Tạ Văn Đông cùng Cao Chấn đến trước của một gian phòng, ra hiệu cho Tạ Văn Đông đi vào. Tạ Văn Đông nhìn nhìn Cao Chấn, hắn cười nói:

- Huynh đệ, mời cậu vào trước, lát nữa ta sẽ vào!

Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, gõ nhẹ cửa vài phát rồi đi vào.

Cao Tuệ Ngọc đang nằm sấp trên giường chảy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Văn Đông đi vào, kêu lớn:

- Văn Đông!

Nhào vào trong ngực của hắn khóc nức nở.

Tạ Văn Đông đau lòng ôm lấy Cao Tuệ Ngọc, nhỏ giọng an ủi nàng:

- Tiểu Ngọc, không có việc gì nữa rồi, anh biết em bị ủy khuất, anh bảo đảm từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!

Cao Tuệ Ngọc nghẹn ngào nói:

- Văn Đông, anh biết không, lúc đó em rất sợ... bởi vì em nghĩ về sau... sẽ không còn được gặp lại anh...

Tạ Văn Đông mỉm cười nói:

- Đều qua rồi, đừng nói cũng đừng nghĩ đến nữa!

Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai Cao Tuệ Ngọc, đưa nàng ngồi trên giường. Quay đầu thấy Cao Tuệ Mỹ ở một bên đôi mắt cũng đã đỏ lên, vốn Tạ Văn Đông định đi tới an ủi nàng vài câu, nhưng nhìn thấy Cao Tuệ Ngọc còn đang khóc thút thít nên đành nhịn lại.

Cao Tuệ Ngọc kéo góc áo của Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói:

- Văn Đông, ôm em thêm một chút nữa được không?

Tạ Văn Đông trông thấy Cao Tuệ Ngọc vệt nước mắt loang lổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đang trông ngóng, lòng như dao cắt, ngồi ở trên giường ôm Cao Tuệ Ngọc vào trong ngực. Cao ghé vào trên vai Tạ Văn Đông, trái tim lạnh buốt cuối cùng cũng cảm thấy được ấm áp. Một lát sau, ánh mắt đảo qua Cao Tuệ Mỹ đang cúi đầu ở một bên, cảm thấy không đành lòng, ghé vào tai Tạ Văn Đông nhỏ giọng nói:

- Văn Đông, anh qua an ủi tỷ tỷ một chút đi!

Tạ Văn Đông gật đầu, kéo Cao Tuệ Mỹ đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Mỹ, em không phải chịu ủy khuất chứ?

Cao Tuệ Mỹ bị Tạ Văn Đông kéo lại, đỏ mặt cúi đầu:

- Không có!

Tạ Văn Đông nghe xong yên tâm nói:

- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

Cao Tuệ Mỹ cũng không chịu được nữa, gục ở trên vai Tạ Văn Đông khóc nghẹn ngào.

Tạ Văn Đông xấu hổ ngồi ở trên giường, nhìn nhìn Cao Tuệ Ngọc, thấy nàng không có biểu hiện gì. Hiện tại Tạ Văn Đông bên trái có Cao Tuệ Ngọc ôm, bên phải có Cao Tuệ Mỹ ghé vào trong ngực, trong lòng cười khổ một tiếng, lặng lẽ chống đỡ thế tiến công bằng nước mắt của hai tỷ muội.

Qua một hồi lâu, tâm tình của hai tỷ muội cũng ổn định trở lại, Cao Tuệ Mỹ đỏ mặt từ trong lòng Tạ Văn Đông đứng lên, Cao Tuệ Ngọc thấy thế đột nhiên hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ cũng yêu mến Văn Đông có phải không?

Cao Tuệ Mỹ nghe xong phi thường xấu hổ, cúi đầu không nói. Cao Tuệ Ngọc lại quay sang hỏi Tạ Văn Đông:



- Anh có yêu thích tỷ tỷ không?

- Anh... cái này... anh...

Tạ Văn Đông nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra thành lời được. Chính hắn cũng không dám chắc có phải là mình yêu thích Cao Tuệ Mỹ hay không, khiến bản thân hắn cảm thấy xấu hổ chính là đối với Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc hắn đều có cảm giác giống nhau. Điều này làm cho hắn cảm thấy mình rất vô sỉ, nhiều lần đã tự nói với mình như thế là không được, thế nhưng trái tim tuổi trẻ cũng không phải thứ mà hắn có thể khống chế được.

Cao Tuệ Ngọc nhìn hai người không nhắc lại nữa, trong lòng lặng lẽ sắp đặt dự định. Trong phòng trở nên nặng nề, không biết qua bao lâu, Cao Tuệ Mỹ ngẩng đầu hỏi:

- Phải rồi, em nghe Lý Phong nói ca ca em gặp nguy hiểm, bây giờ anh ấy thế nào rồi?

Lúc này ngoài cửa truyền vào âm thanh của Cao Chấn:

- Ai da, rốt cuộc muội muội cũng nhắc tới ta rồi, thật là làm ta cảm động quá!

Nói xong, Cao Chấn đi vào phòng, khoa trương nhìn nhìn đồng hồ trên tay, gật đầu nói:

- Chà, các ngươi đã ở trong phòng được bốn mươi lăm phút lẻ hai mươi lăm giây, cuối cùng cũng có thể nhớ đến ta, một ca ca như ta đây thật đúng là thất bại mà!

Nghe Cao Chấn nói xong, trên mặt Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc đều đỏ lên. Cao Tuệ Ngọc nũng nịu nói:

- Ca ~~ anh lại đáng ghét rồi~!

- Ha ha!

Cao Chấn nhìn vẻ mặt đỏ ửng của tỷ muội Cao Tuệ Ngọc hài lòng cười rộ lên, thế nhưng trong lòng lại có thêm một phần lo lắng cho muội muội, nếu như hai người thực sự đồng thời cùng yêu Tạ Văn Đông, vậy... vậy thì thật là phiền phức!

Tạ Văn Đông đứng lên:

- Cao đại ca, anh chờ có lâu không?

- Không lâu, không lâu, nếu như làm phiền mọi người thì ta sẽ lại đi ra, ta đến chủ yếu là báo cho muội muội là ta không sao, không cần phải lo lắng cho ta!

Nói xong, Cao Chấn đi ra ngoài thật, Cao Tuệ Ngọc kéo hắn lại, nũng nịu nói:

- Đại ca... !!

Tạ Văn Đông lắc đầu nói với Cao Chấn:

- Tôi thấy huynh muội các anh hẳn là có nhiều tâm sự, tôi đi ra ngoài trước!

Tạ Văn Đông ra khỏi phòng, xoay tay đóng cửa lại. Nhóm người Khương Sâm ở ngoài cửa thấy Tạ Văn Đông đi ra đều cười ám muội. Tạ Văn Đông hắng giọng một tiếng nói:

- Lý Phong ở đâu, ta đi gặt hắn!

Khương Sâm cười nói:

- Ở lầu ba, em đã lưu lại năm huynh đệ 'chiếu cố' hắn rồi!

Tạ Văn Đông gật đầu nói tốt. Lý Phong hiện đang bị nhốt trong căn phòng đơn số hai mươi, bị hai ba người 'thăm hỏi' cái bụng của hắn, phát ra âm thanh như sói tru, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hàm răng đã thiếu đi bốn chiếc răng cửa. Khi Tạ Văn Đông vào phòng chính là thấy tình cảnh như thế. Những người này thấy Tạ Văn Đông tiến đến bèn dừng tay khom lưng cùng nói:

- Đông ca!

Tạ Văn Đông gật đầu ra hiệu, một người đem qua một cái ghế, Tạ Văn Đông cười cười bắt chéo chân ngồi ở trước mặt Lý Phong. Lý Phong tràn ngập sợ hãi nhìn Tạ Văn Đông, run giọng nói:

- Tạ Văn Đông, ngươi... tốt nhất ngươi nên thả ta ra, bằng... bằng không cha ta sẽ không tha cho ngươi!

- Hắc!

Tạ Văn Đông cười nhạt nói:

- Xem ra ngươi nếm đau khổ còn chưa đủ! Các huynh đệ, trước tiên dạy cho hắn biết cách ăn nói như thế nào!

Người bên cạnh đáp ứng một tiếng, đè Lý Phong ngã ra đất đá cho một trận dữ dội. Qua không nổi ba mươi giây, thần chí của Lý Phong đã không còn rõ ràng nữa, kêu lớn:

- Đừng đánh, ai da! Tôi... tôi sai rồi, Đông ca, đừng đánh nữa mà!

Tạ Văn Đông phất tay bảo thủ hạ dừng lại. Nhìn Lý Phong cả người đầy vết máu, con mắt Tạ Văn Đông đảo quanh một vòng, lấy điện thoại đưa cho Lý Phong:

- Lý Phong, nếu như ngươi muốn mạng sống thì gọi điện thoại cho cha ngươi, bảo hắn tới đây đi!



Lý Phong giật mình nhìn Tạ Văn Đông, sợ hãi nói:

- Ngươi... ngươi bảo cha ta tới đây làm gì? Ngươi muốn hại ông ấy? Không được... ta sẽ không gọi!

Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, gọi một thủ hạ bên cạnh đến, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, người kia vừa nghe vừa gật đầu, chờ khi Tạ Văn Đông nói xong vội vàng chạy ra ngoài. Lý Phong nhìn một cách kì quái, không biết Tạ Văn Đông muốn làm gì, lớn tiếng nói:

- Ngươi muốn đánh thì đánh luôn đi, dù thế nào ta cũng sẽ không gọi cha ta tới!

Hiện tại Lý Sử Minh là hy vọng cuối cùng của Lý Phong, hắn nghĩ rằng chỉ cần mình không chết thì nhất định cha sẽ tới cứu mình, nếu như bản thân cha mà tới đây, với tính cách của Tạ Văn Đông , chuẩn bị không tốt thì cả hai phụ tử đều sẽ phải chết ở chỗ này. Vì thế Lý Phong quyết định làm ‘con người kiên cường’ một hồi.

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn cứng rắn được nữa. Người vừa bị Tạ Văn Đông kêu đi đã chạy về, còn cầm thêm một đoạn ống trúc rất nhỏ. Tạ Văn Đông nhìn thoáng qua Lý Phong, lớn tiếng nói:

- Treo hắn lên cho ta!

Lý Phong trong lòng sợ hãi muốn chết, giãy dụa kịch liệt:

- Tạ Văn Đông ngươi muốn làm gì, buông… Ai da!

Người kia tiến lên hung hăng đánh một quyền trên bụng hắn, Lý Phong đau đớn cảm giác dạ dày dường như co rút lại, lại kêu lên thêm một tiếng nữa. Mấy người đem hắn treo lên hệ thống lò sưởi ở trên cao, hai chân cách mặt đất nửa thước. Người bị Tạ Văn Đông gọi đi một tay cầm ống trúc, một tay cầm một cái chậu, đi tới trước người Lý Phong cười hắc hắc, mãnh liệt đâm ống trúc vào trên đùi Lý Phong đang treo lơ lửng trên mặt đất. Lý Phong đau đớn hét lên một tiếng, thần trí tỉnh táo lại được một ít, há mồm mắng to:

- Tạ Văn Đông , ta đ* c* m* ngươi! Có giỏi thì một mình cùng ta đơn đấu, các ngươi nhiều người như vậy mà hành hạ mình ta thì tính là bản lĩnh gì chứ!

‘tách tách!’ máu tươi trong cơ thể Lý Phong theo ống trúc chảy vào trong chậu, Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay trầm giọng nói:

- Lý Phong, ngươi chỉ có thời gian là bốn mươi lăm phút, bốn mươi lăm phút sau ngươi sẽ chết vì mất quá nhiều máu! Đến khi nào cha của ngươi tới, khi đó ta sẽ rút ống trúc ra, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu, ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi!

Nói xong Tạ Văn Đông rút một điếu thuốc ra hút.

Lý Phong cúi đầu nhìn ống trúc đâm sâu vào trong đùi, máu đang không ngừng chảy từ một đầu vào trong chậu ở phía dưới. Ngay cả tự nhận là trải sự đời như Lý Phong cũng sợ hãi mặt không còn chút máu, cắn răng nói:

- Tạ Văn Đông, ngươi thật độc!

Tạ Văn Đông đứng dậy, phả khói thuốc vào mặt Lý Phong cười nhạt nói:

- Như nhau thôi, việc ngươi làm so với ta còn đê tiện hơn nhiều, còn cha của ngươi Lý Sử Minh cũng vậy cả!

Gáy Lý Phong đổ mồ hôi lạnh, nửa ngày không nói nên lời. Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên âm thanh tí tách. Trải qua một phiên đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Lý Phong mở miệng nói:

- Tạ Văn Đông, bây giờ ta sẽ gọi cho cha ta đến, bất quá ngươi lập tức phải thả ta ra!

Tạ Văn Đông nói:

- Lý Phong, người đừng ra điều kiện với ta, bởi vì ngươi không có tư cách.Ta hi vọng ngươi không nên lãng phí thời gian nữa, mạng sống của ngươi chỉ còn thời gian ba mươi tám phút thôi đó!

Lý Phong nghe xong nóng nảy, còn ba mươi tám phút nữa tính mạng của mình sẽ kết thúc sao? Hắn không muốn chết, bây giờ cũng không quản đến sống chết của Lý Sử Minh nữa, tru lên một tiếng:

- Đưa điện thoại cho ta, ta gọi! Đ*c*m* ngươi, ta gọi!

Nói xong, Lý Phong khóc lên ồ ồ.

Tạ Văn Đông hừ một tiếng:

- Đọc số điện thoại đi!

Lý Phong nghẹn ngào nói ra. Tạ Văn Đông nháy mắt với thủ hạ, một người mang qua một cái ghế đứng lên trên đó, bấm số điện thoại mà Lý Phong vừa đọc rồi đặt máy ở bên tai hắn. Rất nhanh đã có người bắt máy, Lý Phong kêu to:

- Alô! Cha, con là Tiểu Phong, cha, cha cứu con với, con sắp chết rồi!

Lý Sử Minh vừa nghe là con trai gọi tới, gấp đến độ nhảy dựng lên, vội vã hỏi:

- Tiểu Phong, con đang ở đâu, cha lập tức phái người đến cứu con!

Lý Phong còn muốn nói thêm nữa, Tạ Văn Đông đã đoạt lấy điện thoại, tiếp lời nói:

- Lý Sử Minh, rất cao húng khi có thể cùng ngươi nói chuyện. Ta là Tạ Văn Đông, con của ngươi đang ở trong tay ta, mạng sống của hắn chỉ còn lại ba mươi tám phút, muốn cứu hắn thì tới khách sạn Bắc Phương, ta ở đây chờ ngươi. Nhớ kĩ, hắn chỉ còn ba mươi tám phút!

Lý Sử Minh lớn tiếng nói:

- Tạ Văn Đông, ngươi đã làm gì con trai ta rồi? Nó mà có mệnh hệ gì ta sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook