Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 25

Lục Đạo

23/04/2013



Lão Quỷ nói: "Cách nghĩ của cậu và tướng quân rất giống nhau, nhưng chúng tôi không có vũ khí tiên tiến, đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà tướng quân muốn gặp cậu."

Tạ Văn Đông trong lòng thở dài, hắn cảm thấy lần này tới đây có chút như trò đùa. Hắc Đái của Nga có thể có dạng vũ khí tiên tiến gì thì hắn không biết, nhưng có một điểm hắn sơ xuất, đó là vũ khí tiên tiến trong đầu hắn vẫn chỉ giới hạn ở súng ngắn, súng trường, chủ yếu dùng để ác chiến với nhau trong xã hội đen. Nhưng lượng nhu cầu lớn của Tam giác vàng còn cao hơn cả lượng yêu cầu, cách biệt quá xa những gì mình nghĩ. Đây chính là sự khác biệt giữa xã hội đen và quân đội. Tạ Văn Đông sau khi tới Miến Điện, mắt thấy tai nghe, cũng không khỏi không lo lắng Hắc Đái có năng lực gánh vác được khoản tiêu xài này của Tam giác vàng. Nhưng tất cả những điều này hắn không thể biểu hiện ra mặt, bộ dạng tràn đầy tự tin thủy chung vẫn không thay đổi, bởi vì hắn biết rất rõ, tại Tam giác vàng, chỉ cần biểu hiện ra một chút bất an, e rằng mình rất khó trở về được Trung Quốc. Khi ngươi hữu dụng với bọn họ, ngươi chính là thần, bọn họ có thể lập cả đền cúng bái ngươi như lão Phật gia. Mà khi ngươi không còn hữu dụng với bọn họ, vậy thì ngươi chẳng khác gì rác rưởi, không chỉ bị ném ra xa, còn ác độc đá cho một cước.

Tam giác vàng là thế, mà ở Trung Quốc không phải cũng vậy sao, thế giới không phải cũng vậy sao?

Lão Quỷ dắt Tạ Văn Đông tới một căn nhà gỗ lớn hơn, bên trong chỉ có mấy phụ nữ. Lão Quỷ trước tiên bảo Tạ Văn Đông ngồi xuống, sau đó bảo mấy phụ nữ có thể đi làm cơm. Tạ Văn Đông hỏi: "Hách thượng giáo sao không tới?"

Lão Quỷ nói: "Hách thượng giáo vừa đưa ngươi về là lại bận rộn. Cùng thương nghị với mấy lão quỷ hút máu chỉ biết có tiền của thủ phủ, Hách thượng giáo so với tướng quân thì ứng phó còn tốt hơn."

Tạ Văn Đông nói: "Ý của ông là, Tam giác vàng hình như mỗi tháng đều phải giao tiền cho thủ phủ?" "Không phải là mỗi tháng, là mỗi năm giao một lần, những mỗi tháng đều phải về hồi báo tình hình." Tạ Văn Đông hỏi: "Hồi báo những tình hình gì?" Lão Quỷ lắc đầu nói: "Đây là cơ mật, không thể nói!"

Trong lúc hai người nói chuyện, mấy bà phụ nữ đã đem thức ăn lên. Lão Quỷ chỉ vào mấy món ăn mà hương vị đều tuyệt vời, nói: "Thử đồ ăn của chúng tôi đi, vị đạo rất đặc sắc đó!"

Tạ Văn Đông gắp một miếng thịt màu trắng bỏ vào trong miệng, cảm giác rất tinh tế, vị đạo ngon tuyệt, nhịn không được hỏi: "Đây là thịt gì vậy?"

Lão Quỷ cũng gắp một miếng lớn cho vào miệng, vô cùng hồi vị nói: "Thịt rắn! Rắn mắt kính." "À!" Tạ Văn Đông ừ một tiếng, không chạm đũa vào đĩa đó nữa.

Sau bữa ăn, Tạ Văn Đông chuẩn bị về nghỉ ngơi, lão Quỷ không biết từ lúc nào lại gọi đến một đám gái, ai trông cũng thanh tú, chỉ là da hơi ngăm đen, lão Quỷ chỉ vào bọn họ, cười nói: "Huynh đệ, chọn một người đi?" Tạ Văn Đông lắc đầu, lão Quỷ nói:"Tới một đất nước mới lạ mà không thưởng thức gái ở nơi đây, đó đâu phải là hưởng thụ sinh hoạt."

Tạ Văn Đông ung dung nói: "Ta sinh ra đã không phải là người biết hưởng thụ." Lão Quỷ bất đắc dĩ nói: "Tôi thực sự hoài nghi là cậu có phải là đàn ông không? Được rồi, cuộc sống tươi đẹp để tôi độc hưởng vậy. Ha ha! Nói xong, lão Quỷ kéo mấy vị cô nương lắc lư bước ra ngoài. Tạ Văn Đông nhìn bình rượu rỗng trên bàn, cao giọng nói: "Uống rượu nhiều thì đừng làm mệt quá, nếu không sẽ là thân thể tổn thương đó." lão Quỷ có lẽ thực sự uống quá nhiều, tâm tình có chút hưng phấn, không quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa lên, nói: "Cậu làm bác sĩ từ lúc nào vậy?"



Nhìn bóng dáng trái ôm phải ấp của hắn khuất dần, Tạ Văn Đông lắc đầu, đứng dậy đi về căn nhà nhỏ của mình. Tạ Văn Đông sống tới hiện tại chỉ chạm vào một cô gái là Bành Linh, hắn không phải là không có hứng thú với con gái, chỉ là trong quan niệm của hắn, làm tình, là phải có tình thì mới làm được. Không có tình thì chỉ là phát tiết thú tính.

Tạ Văn Đông chưa chắc đã là người thanh cao, nhưng hắn là người tuân thủ thói quen, kiên trì quy tắc. 'con người chính là nộ lệ của thói quen'. Mặt trăng lưỡi liềm giống như loan đao bồng bềnh trên không trung, không có mây đen che phủ, thỏa thích chiếu ra ánh sáng yếu ớt. Mặt trăng rất công bằng, ánh sáng của nó có thể chiếu lên bất kỳ địa phương nào trên thế giới, bất kể là nơi chính nghĩa hay nơi tà ác, đều có thể được nó bao phủ. Tam giác vàng là địa phương tà ác, độc phẩm trên thế giới không biết là có bao nhiêu được bắt nguồn từ đây. Nhưng không thể phủ định, bóng đêm của nó rất mỹ lệ. Tạ Văn Đông ngẩn đầu nhìn mặt trăng vào dày đặc, lẩm bẩm: "Ngày mai nhất định là thời tiết rất đẹp."

Ngày mai thời tiết có đẹp hay không thì không ai biết, nhưng đêm này đối với Tam giác vàng mà nói, tuyệt đối là mây đen bao phủ. Tạ Văn Đông nằm trên giường vừa mới tiến vào mộng đẹp. Lúc đang nửa mê nửa tỉnh, một trận tiếng rít gào chói tai rạch phá trường không tĩnh lặng, tiếp theo là tiếng nổ điếc tai, mặt đất vì thế mà run rẩy. Tạ Văn Đông cơ linh, vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra khỏi nhà gỗ. Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời! Câu này hiện tại hắn đã hiểu. Trong không trung một đạo ánh sáng màu đỏ vàng ma sát cùng không khí tạo ra tiếng rít sắc nhọt nhanh chóng bay về phía vùng trung tâm của Tam giác vàng. Ánh sáng sau khi rơi xuống mặt đất hóa thành tiếng kêu gào chết chóc, vùng đất trong vòng năm mét vuông nháy mắt hóa thành hư ảo, mặt đất cũng để lại một cái hố sâu nửa mét. Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, trong thiên không ở nơi xa vụt lên những ánh sáng nhiều không đếm nổi bắn về các nơi trong Tam giác vàng.

Bộ đội trú phòng của Tam giác vàng phản ứng cũng tính là nhanh, ai cũng hét lớn: "Địch tập!" Tay nắm súng trường, quân trạng nhốn nháo từ các phòng chạy ra. Bộ đội thì không hoảng loạn, nghe mệnh lệnh của quân quan, nhanh chóng chạy tới cương vị của mình để chuẩn bị đón đánh kẻ địch sắp công tới. Trong nháy mắt, tiếng súng, tiếng nổ ầm ầm của đạn pháo vang, tiếng người quện vào nhau. Một viện đạn pháo rơi xuống cách Tạ Văn Đông không xa, hai binh sĩ trẻ tuổi vừa mặc xong quần áo vừa từ trong phòng chạy ra lập tức bị nổ tan tành. Tạ Văn Đông nhìn thịt vụn bay tới dưới chân, đột nhiên có cảm giác buồn nôn. Không phải vì thảm cảnh trước mắt, mà là vì sinh mệnh vô tội của hai người trẻ tuổi đó.

Lão Quỷ khoác một chiếc áo dài, buộc đai lưng, vội vàng chạy tới phòng của Tạ Văn Đông, từ xa đã thấy hắn đang đứng ở cửa, mặt không lộ ra biểu cảm gì, ánh mắt ảm đạm nhìn mặt đất. Lão Quỷ chạy lên trước kéo lấy hắn, vội vàng nói: "Kẻ địch phát động tấn công đối với chúng ta rồi, cậu còn ngây ngốc đứng đây đợi chết à?"

Tạ Văn Đông không ngẩng đầu dậy, nhìn thịt vụn màu đỏ dưới chân, nói: "Đây là hai sinh mạng." Sau đó lại cười cười, chán nản nói: "Sinh mạng thật là ngẳn ngủi. Đưa súng cho tôi, súng nhiều đạn ý!" Lão Quỷ kéo Tạ Văn Đông chạy, vừa chạy vừa nói: "Tôi thấy cậu không phải là thần kinh vì sợ hãi quá nên biến thành ngốc nghếch chứ! Cho cậu súng để làm gì, bắn nhau với kẻ địch à? Nơi đây lớn hơn cậu cũng nhiều, mà nhỏ hơn cậu cũng không ít, nhưng nếu cậu có hai dài ba ngắn gì, tôi biết ăn nói với tướng quân thế nào? Ăn nói với bố mẹ cậu thế nào?

Tạ Văn Đông ha ha cười lớn, tuy lúc này không phải là lúc để cười. Lão Quỷ kéo Tạ Văn Đông nấp vào một căn nhà gỗ, chỉ vào gian phòng bên trên, an tâm nói: "Phòng này là chỗ tướng quân ở, vô cùng vững chắc, một hai quả đạn pháp bắn lên trên cũng không làm gì được chúng ta." Tạ Văn Đông không nói gì, chỉ giơ ngón cái về phía lão Quỷ.

Lần đánh lén này chính là quân Thiện Đông đồng minh. Sau khi bắn không dưới một trăm phát đạn pháo vào tam giác vọng, khoảng hai ngàn sĩ binh bắt đầu toàn tuyến xung phong. Công sự phòng ngự của Tam giác vàng cũng không tồi, trú quân cũng có tám trăm người, có lẽ chống đỡ sự công kích của hai ngàn người không phải là chuyện khó, nhưng thiệt thòi là bị người ta đánh lén , đồng thời dưới một trận bắn điên cuồng của quân Thiện Đông đồng minh, công sự bị tổn thại, thành viên bị thương vong rất nhiều, chống đỡ là một viêc vô cừng cật lực.

Sĩ binh của quân Thiện Đông đồng minh dưới tiền thưởng cao ngất mà trưởng quan hứa cho, liều mạng xông lên trước. Ngõa liên quân cũng cố gắng chống đỡ, súng máy hạng nặng trên lầu cao giống như Tu Lang vương trong địa ngục phun lửa, sĩ binh từng lượt từng lượt bị lửa đốt cho sinh mệnh tan thành mây khói. Sương đỏ thỉnh thoảng lại bốc lên từ trên người binh sĩ của quân Thiện Đông đồng minh, tiếng họ thảm thiết như cắt rụng màng nhĩ của mỗi người, kéo căng thần kinh của mỗi người cho đến lúc đứt đoạn thì thôi.

Một binh sĩ trúng đạn ngã xuống đất, vừa lăn vừa gào khóc thảm thiết, binh sĩ phía sau hảo tâm kéo hắn ra sau, một bước, hai bước... nhưng đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, sĩ binh cảm thấy mình bay lên, tiếng súng đình chỉ, thế giới tĩnh lặng, giống như qua cả một thế kỷ, thân hình của hắn mới nặng nề rơi xuống đất, sau khi rơi xuống đất thì trên người đã không có tri giác, ngọ ngoạy muốn đứng dậy nhưng có nỗ lực thế nào cũng không thành, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hai chân đã biến mất không thấy đâu, sương trắng lộ cả ra ngoài.

Lúc này, sự đau đớn mới ùa đến như hồng thủy, binh sĩ rên một tiếng rồi ngất đi. Chỉ một lát sau, binh sĩ của Thiện Đông đồng minh giẫm phải địa lộ đã không dưới trăm người. Trên mặt đất đầy là những mảnh vụn của thân thể, mùi cháy khét tanh hôi khiến dạ dày người ta thắt lại. Có người bất hạnh đạp lên địa lôi nảy lên, ngay cả kêu cũng không kịp, cổ đã bị nổ tung, đầu bay ra xa, thi thể không đầu tiếp tục cầm súng lao về trước, sau đó ngã xuống, co rút, bất động.



Binh sĩ của Ngõa liên quân cũng không có cơ hội để thưởng thức thảm trạng của đối phương. Rất nhanh, binh sĩ vừa lên chòi canh bắn quét điên cuồng trở thành đích nhắm, vô số đạn phục cừu bay về phía họ. Lập tức sương đỏ giăng khắp người họ, tạo thành những đóa hoa kiều diễm mỹ lệ, rồi nháy mắt lại tỏa ra rồi biến mất. Binh sĩ cả người đầy những cái lỗ đỏ lòm từ chòi canh ngã xuống.

Rất nhiên binh sĩ bên dưới lại chạy lên chòi canh lấp vào chỗ trống của họ, sau đó, bọn họ lại biến thành tu lão quỷ phun lửa, sau cùng là biến thành đoa hóa phù dung, rơi xuống. Đạn pháo thỉnh thoảng lại rơi xuống trận địa của Ngõa liên quân, mảnh đạn tung tóe, giống như là những con dao nhỏ vô tình, rạch qua thân thể, mặt của những người xung quanh. Có binh sĩ bị mảnh đạn rạch qua bụng, ruột lập tức lòi ra, binh sĩ trên mặt mang theo vẻ mặt kinh ngạc, không tin, khủng bố, tuyệt vọng, nhìn chiến hữu ở bên cạnh.

Bọn họ có thể thấy được ánh mắt ngấn lệ của chiến hữu, còn có vết thương tối mịt, một tiếng súng vang lên, đó là âm thanh cuối cùng mà họ nghe thấy trên thế giới, khuôn mặt giật giật sắp biến hình của chiến hữu là hình tượng cuối cùng mà họ thấy. Đây chính là chiến tranh, tại đây sinh mạng biến thành không quan trọng. Sợ rằng anh hùng đệ nhất thiên hạ tới đây cũng chỉ là một ngọn cỏ nhỏ, yếu đuối, ngắt một cái là đứt.

Chiến tranh thật tàn khốc, bất kể là đối với bản thân hay địch nhân, nó là con dao hai lưới, bất kể ngươi vung dao như thế nào, khi giết địch nhân cũng đồng thời bị thương chính quỷ.

Thiện Đông đồng minh tác chiến quả thật dũng cảm, một người trúng đạn ngã xuống, lại có người khác giẫm lên thi thể của hắn tiếp tục tiến lên, cường đại như Tam giác vàng, trong vòng thời gian nửa tiếng, phòng tuyến của Ngõa liên quân đã bị khoan ra mấy cái lỗ, binh sĩ của hai bên bắt đầu triển khai cận chiến trong nhà.

Tạ Văn Đông và lão Quỷ cuối cùng cũng không thể an toàn trốn trong nhà. Binh sĩ của quân Thiện Đông đồng minh mắt đỏ rực lao tới, giống như bị điên thấy người là giết, lục soát mỗi một góc có thể giấu người. Một lát sau, đã có hơn chục toàn nhà gỗ bị chúng chiếm lĩnh, phụ nữ bị kéo từ trong nhà ra, những đôi mắt như phun lửa không chút kiêng dè lưu động trên người họ, mệnh vận của họ có thể tưởng tượng được. Chiến đấu vẫn tiếp tục.

"Ông còn có thể trốn tiếp à?" Tạ Văn Đông ghé vào tai lão Quỷ, cong môi về phía những phụ nữ đó, nhẹ giọng hỏi: "Bên đó chính là sinh hoạt mỹ hảo mà ông đã hưởng thụ đó."

Lão Quỷ sắc mặt vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói: "Đàn bà mà lọt vào tay chúng thì tiêu rồi!" Tạ Văn Đông đồng tình nói: "May mà tôi không lưu lại mầm mống đa tình trên người họ. Lão Quỷ nói: "Hai người chúng ta phải cứu họ!". Tạ Văn Đông nói: "Tự cổ đa tình không dư hận." Lão Quỷ nói: "Nhưng tay chúng ta không có súng: "Có khó khăn thì chúng ta càng phải lên, không có khó khăn thì chúng ta tạo ra khó khăn rồi phải lên." Lão Quỷ cắn răng nói: "Nếu cậu còn nói những lời châm chọc đó thì đừng trách tôi trở mặt!" Tạ Văn Đông cười nói: "Bảo trì tâm tình nhẹ nhõm, đầu óc sẽ tỉnh táo hơn, phần thắng cũng lớn hơn một chút." Lão Quỷ hồ nghi nói: "Thật ư?" Tạ Văn Đông cười gian xảo: "Thế mà cũng tin, đúng là đồ ngốc!"

"Cậu..." lão Quỷ trợn tròn, muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tạ Văn Đông, cơn giận lập tức biến mất, nói: "Được rồi, coi như tôi sợ cậu rồi. Cậu có nhiều chủ ý quỷ quái như vậy, mau nghĩ ra một biện pháp tốt đi. " Tạ Văn Đông nghiêm mặt nói: "Kỳ thật tôi luôn nghĩ mà, chỉ là không nghĩ ra thôi." "Ối trời!"

Tạ Văn Đông nói không sai, chiến tranh quả thật có thể khiến người ta biến thành tê liệt. Tiếng súng, tiếng pháo liên tục kích thích chỗ sâu nhất của thần kinh, giống như kéo căng dây đàn, không nới lỏng nó ra một chút thì rất dễ đứt. Thần kinh của lão Quỷ vốn đã rất căng thẳng, dưới sự trêu chọc của Tạ Văn Đông, dần dần được nới lỏng, lão Quỷ bình ổn hô hấp, không dám thở mạnh, nhìn sĩ binh càng lúc càng gần, rút một thanh chủy thủ từ hông ra. Lão Quỷ khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh, Tạ Văn Đông lại khẽ ho một tiếng. Lão Quỷ thầm kêu tiêu rồi, mồ hôn lạnh trên đầu lập tức chảy ra.

Quả nhiên, mắt của tên binh sĩ đó nhìn kỹ xung quang, sau cùng bước tới trước nhà gỗ, cong lưng xuống, muốn nhìn xem bên dưới có ai trốn không. Cái mà hắn thấy chính là một khuôn mặt tươi cười của một thanh niên. Mặt cười không giống như ngôn ngữ, không phân quốc gia, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra hắn cười rất xán lạn. Binh sĩ mặt kỳ quái, nghi hoặc hỏi: "Mày là...? (Tiếng Miến Điện)"

Tạ Văn Đông vung tay, một tia sáng mỹ lệ rạch qua yết hầu hắn. Binh sĩ hay tay ôm cổ, mặt mang theo vẻ không dám tin nhìn Tạ Văn Đông, miệng mở ra muốn hét lớn, nhưng cổ họng đã bị cắt đứt, hét thế nào cũng không ra tiếng. Lão Quỷ kéo thi thể của tên binh sĩ đó vào dưới nhà gỗ, trách: "Lúc nào không ho lại nhè ngay lúc này mà ho, nguy hiểm quá." Tạ Văn Đông thản nhiên nói: "Đổi quần áo của hắn đi, sau đó dùng chủy thủ cắt đầu hắn xuống." "Hả?" Lão Quỷ hoài nghi rằng mình nghe nhầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook