Bại Hoại

Quyển 4 - Chương 28

Lục Đạo

23/04/2013



Sau khi tiễn Vladimir đi, trên đường Tạ Văn Đông quay trở về công ty Tạ Văn Đông suy nghĩ tới chuyện buôn lậu ô tô, bàn bạc cùng với Đông Tâm Lôi: “Lão Lôi, cậu nói xem buôn lậu ô tô có được hay không?”

Đông Tâm Lôi suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Có được hay không tôi cũng không rõ lắm, hay là trước tiên cứ hỏi lão gia tử một tiếng cho thỏa đáng. Theo lý thuyết hẳn là có thể kiếm được tiền, trước tiên là phải có phương pháp. Nếu giống như anh Đông nói muốn là lớn, vậy trước tiên thành lập một công ty ô tô.”

Tạ Văn Đông cúi đầu suy nghĩ sâu xa, nếu như mình thực sự muốn buôn lậu, việc thành lập một công ty ô tô là việc làm tất nhiên. Nhưng hắn bây giờ vẫn chưa có dự định làm lớn, than thở nói: “Cái này sau này nói đi. Chúng ta về công ty trước.”

“Thực ra ô tô của Hắc Đái cũng không nhất định là hàng trong sạch, tám chín phần mười là do ăn trộm ở trong vùng không bán được, mới nghĩ đến việc thông qua chúng ta ở đây, giá cả trước mặt chúng ta còn có thể đè thấp không ít. Đương nhiên, phải xem quyết định của anh Đông nữa.” Tạ Văn Đông nghe xong, gật đầu không nói.

Sau khi trở lại công ty, Tạ Văn Đông trước tiên đem một đống tài liệu chồng chất ra xử lý. Trước lo sau nghĩ, vẫn gọi điện thoại cho Kim Bằng ở xa mãi thành phố T. Kim Bằng nhận được điện thoại của hắn thì tương đối vui vẻ, hai người hàn huyên một lúc, Tạ Văn Đông đem tình hình trong thời gian này của mình ở thành phố H từ đầu chí cuối nói ra một lần. Hắn đối với Kim Bằng có một lại tình cảm thân thiết nói không nên lời, lão gia tử không chỉ là sự phụ của hắn, còn đã cứu mạng hắn, giúp đỡ hội Văn Đông không ít. Cho nên, tạ văn đống với Kim Bằng không có gì phải giấu diếm. Nói đến hung hiểm do Hạt Khuê bố trí, người đã từng trải qua sóng to gió lớn như Kim Bằng nghe thấy cũng phải kinh hãi khiếp sợ, khi nói đến đoạn thừa dịp loạn mà thống nhất hắc đạo, một lần hành động tiêu diệt bang Mãnh Hổ, lão gia tử nghe thấy nhiệt huyết cũng sôi trào, liên tục tán thưởng.

Chờ sau khi Tạ Văn Đông nói xong, Kim Bằng trầm tư một lúc, nói: “Hiện giờ con đã thống nhất hắc đạo thành phố T, sau này có tính toán gì không? Sẽ không bởi vậy mà cảm thấy mỹ mãn rồi chứ?”

Tạ Văn Đông cười nói: “Lão gia tử, nếu như thế mà đã thỏa mãn thì đó là lừa người. Thành phố H, tỉnh H đối với con mà nói đã không còn cái gì tính là khiêu chiến, ở đây dù sao cũng là một tỉnh, vẫn quá nhỏ. Con muốn hướng ra bên ngoài phát triển, trải qua một số hoàn cảnh. Nhìn thế giới bên ngoài mới đặc sắc làm sao!”

“Ừ, như vậy mới đúng chứ!” Kim Bằng vui mừng nói: “Nếu như con muốn mình sinh ra không giống với người thường, như vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ dừng bước. Làm kiêu hùng một phương thì có rất nhiều người, mà chân chính có thể trên thế giới làm được kiêu hùng một phương thì chỉ có mấy người. Người sau này phát triển ra sao, thì phải xtôi sự nỗ lực của con, nhưng thầy tin rằng con có khả năng đó. Thế nhưng con phải nhớ kỹ một câu, không được phá hoại quốc gia! Bằng không ai cũng không thể cứu được con. Làm người quan trọng nhất là phải có khí độ, danh tiếng cũng không cần lớn quá. Cái khác ta cũng không muốn nói nhiều, ngẫm lại vị đại thổ phỉ đầu lĩnh trùng họ trùng tên với con trước đây ở vùng đông bắc chết như thế nào, từ đó có thể lĩnh hội được một vài thứ.”

Thời kỳ kháng Nhật, ở vùng đông bắc quả thật có một nhân vật tên là Tạ Văn Đông, lúc đầu cùng Triệu Thượng Chí đánh quỷ Nhật Bản, cũng từng là anh hùng khánh Nhật nổi danh lừng lẫy. Sau này bởi vì nhiều nguyên nhân, phân ra làm đội kháng Nhật du kích, đầu phục người Nhật Bản, trở thành đầu lĩnh ‘ Thổ phỉ’ nổi danh ở đông bắc. Về sau, bị Đảng cộng sản diệt trừ. Vất xác ở thành phố J mấy ngày. Toàn bộ dân chúng trong thành phố đều vui mừng, mức náo nhiệt giống như là tết. Tạ Văn Đông đối với vị thổ phỉ Tạ Văn Đông trước đây cũng không xa lạ, sau khi nghe Kim Bằng nói xong, có chút đăm chiêu gật đầu: “Cám ơn lão gia tử đã chỉ điểm, con sẽ nhớ kỹ. Tin rằng con vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy.”

“Ừ!” Kim Bằng lại nói: “Về phần Hắc Đái ta cũng có nghe nói, nhưng không nên tiếp xúc quá nhiều. Danh tiếng của nó ở nước Nga tuy rằng không xấu, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng. Quan hệ giữa các bang hội vĩnh viễn không có khả nằng không thể bị phá vỡ, toàn bộ dựa vào hai chữ lợi ích. Với Hắc Đái, đáng tin tưởng không có nghĩ là hoàn toàn ý lại, phải nắm giữ chính mình. Về phần buôn lậu ô tô ta cho rằng có thể, lợi nhuận trong đó có thể gia tăng gấp đôi, hơn nữa đối với con mà nói, nguy cơ cũng nhỏ hơn rất nhiều.”

Tạ Văn Đông thấy Kim Bằng nói như vậy, trong lòng đã có quyết định. Nói: “Cám ơn lão gia tử, con biết nên làm như thế nào rồi.”



Kim Bằng cười nói: “Sau này có chuyện gì không rõ thì cứ hỏi ta là được rồi! Được rồi, con chừng nào thì đến thành phố T, đừng quên con đã đông ý với ta như thế nào.”

Tạ Văn Đông vỗ đầu, Kim Bằng nếu như không nhắc tới mình thật đúng là đã quên mất, xấu hỏi nói: “Lão gia tử, chờ chuyện của con bên này yên ổn nhất định con sẽ đi, lão gia cứ yên tâm đi!”

Kim Bằng cười dặn: “Đừng quên dẫn cả Dung Dung tới đấy.”

Tạ Văn Đông gật đầu đáp ứng. Cùng lão gia tử hàn huyên một lúc về việc nhà, mới cúp điện thoại. Nhớ tới Kim Dung, quả thực đã một thời gian dài không gặp. Hiện giờ gần tới tháng năm, là thời gian vội vã thi vào trưởng cao đẳng, cô nhóc vội vàng một trận. Vừa nghĩ đến hình dáng đáng yêu của Kim Dung, Tạ Văn Đông không nhịn được ha hả cười rộ lên.

Giữa lúc Tạ Văn Đông nghĩ đến mê mẩn, bị tiếng fõ truyền đến cắt đứt. Tạ Văn Đông chấn động, thu lại dáng vẻ tươi cười, đeo lại cái mặt nạ mặt không biểu tình, trầm giọng nói: “Mời vào!”

Thân thể cao to của Dụ Siêu đi vào, không đợi Tạ Văn Đông nói gì, trước tiên tự mình tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, cau mày nói: “Anh Đông, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Công trình tiến hành mấy tháng rồi, hiện giờ có đến mấy công ty chuẩn bị mua tầng trệt của chúng ta, tôi một ngày từ sáng đến tối không có thời gian rảnh rỗi, làm quản lý cho anh tôi đa sống không quá mười năm!” Dụ Siêu nói xong làm ra vẻ đáng thương.

Nhìn vẻ mặt gầy gò của Dụ Siêu, Tạ Văn Đông biết hắn quả thực rất khổ cực, thoải mái nói: “Trần này hắc đạo đại loạn anh cũng có thể biết, tôi làm sao có thì giờ để ý đến chuyển của công ty. Hơn nữa cho dù tôi có mặt ở công ty cũng không giúp được cái gì, có anh là tôi yên tâm rồi.” Tạ Văn Đông dừng một chút, vừa cười nói: “Huống hồ, tôi thấy cho dù anh sống ít hơn hai mươi năm anh cũng nguyện ý!”

“Hả?” Dụ Siêu kỳ quái nhìn Tạ Văn Đông, không hiểu có ý gì.

Tạ Văn Đông nhìn ra phía bên ngoài, cười xấu xa nói: “Anh không phải rất yêu thích nữ thư ký xinh đẹp của tôi à!”

Nét mặt già nua của Dụ Siêu đỏ lên, lúng túng nói: “Anh Đông, anh đừng nói mò. Tôi đối với Trương Tình không có ý đó, hơn nữa người ta cũng không để ý tới tôi, tôi…”

Tạ Văn Đông gật đầu hiểu rõ, cắt đứt lời giải thích của Dụ Siêu: “Không nói cái này nữa. Tôi biết anh rất khổ cực, cuối tháng tăng thêm tiền thưởng cho anh là được rồi. Chúng ta nói đến chuyện sau khi hoàn thành công trình đi, anh tính thế nào, bán hay là cho người khác thuê?”

Dụ Siêu chỉ do dự trong chốc lát nói: “Tôi thấy cho thuê so với bán thích hợp hơn một ít. Bán đi tuy rằng lập tức nhìn thấy tiền lãi, nhưng cho thuê chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sau khi nhanh chóng xây dựng trung tâm thương mại thì tương đối có tiềm lực, hiện giờ nhìn không ra manh mối gì, sau này nhất định sẽ có thể phát triển. Tôi tin vào nhãn quang của mình.”



Tạ Văn Đông hiểu cái gì gọi là đạo lý dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không nên dùng, hồ hồ Dụ Siêu chính là do Kim lão gia tử giới thiệu tới! Gật đầu nói: “Được! Việc này vốn do anh phụ trách, anh cứ phóng tay làm đi. Anh tin vào nhãn quang của mình, tôi cũng tin vào nhãn quang của anh. Ha ha!”

Dụ Siêu trong lòng thầm than một tiếng, có ông chủ như vậy không biết là phúc khí hay bất hạnh đây. Có lẽ theo như lời lão gia tử lúc đến tìm mình đã nói: Hắn có một loại mị lực có thể khiến người khác tụ lại bên cạnh mình. Dụ Siêu bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi! Xtôi ra mấy ngày này lại khó có thời gian nghỉ ngơi, ài!”

Tạ Văn Đông trêu chọc nói: “Có cần tôi điều Trương Tình đến làm thư ký cho anh không, cho anh một ít động lực.”

Dụ Siêu liên tục xua tay nói: “Không cần, không cần! Nàng nếu như ở bên cạnh tôi tôi nào còn tâm tư để làm việc chứ? ! Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Nói xong, Dụ Siêu từ trong văn phòng lủi ra ngoài cửa, làm cho Tạ Văn Đông cười to liên tục, trong lòng nói chuyện tình cảm của mình và Dụ Siêu thật giống nhau, đều thuộc loại người nhát gan không sai biệt lắm về đẳng cấp.

Buổi chiều, Tạ Văn Đông ngồi xe đi tới trưởng trung học số hai mươi hai đón Kim Dung tan học, thứ nhất là đã lâu không gặp này trong lòng còn rất nhớ ‘ Tiểu muội muội’ này, thứ hai là hỏi một chút về việc nàng có đồng ý cùng mình đi thành phố T không.

Biết học sinh cấp ba tan học muộn, Tạ Văn Đông cố ý khoảng bảy giờ mới đến. Đợi một lúc nhưng không thấy có xu hướng tan học, Tạ Văn Đông ở cửa lớn tìm được bảo vệ, sau khi hỏi mới biết, cấp ba tan học lúc tám giờ rưỡi. Trong lòng thầm than một tiếng, điểm này hắn cũng nhận thức được, làm học sinh đã mệt, làm học sinh cao trung càng mệt hơn! Có đủ loại học bù. Trong lúc nhất thời không có việc gì làm, Tạ Văn Đông nhìn khắp mọi nơi, thấy đối diện trường học có một quán ăn nhỏ bán ‘ Thịt nướng. Thành ra kéo Đông Tâm Lôi và Văn Tư đi tới quán ăn ở bên cạnh cụm hoa nhỏ.

Hơn bảy giờ tối, việc làm ăn ở đây không tệ. Trong quán ăn có không ít người, vốn tiết trời đã trở nên ấm áp, hơi nóng bên trong càng bức người. Ba người vừa đi vào thì liền lùi ra, Đông Tâm Lôi lắc đầu nói: “Không được, chịu không nổi, bên trong quả thực như là hỏa lò! Anh Đông, chúng ta ở bên ngoài này ăn chút gì đó đỡ đi!” Mỗi một cửa hàng đều bày ra vài cái bàn, bên cạnh cái bàn đều che bởi một cái dù lớn, chính là sợ khách ở trong quán ăn ngại nóng mà làm như vậy. Cái đó và đại bài sắp xếp có chút tương tự.

Tạ Văn Đông gật đầu đồng ý, người đông bắc sợ nóng không sợ lạnh, hắn cảm thấy bên trong có chút giống như phòng tắm, còn có một loại mùi lạ khó ngửi.

Ba người ngồi xung quanh bàn, gọi phục vụ kêu mười xiên thịt dê lủi, ba chai bia. Thịt dê lủi chín tưởng đối ngậy, phục vụ đưa ba chai bia lên trước. Ba người Tạ Văn Đông vừa uống vừa nói chuyện phiếm, cũng những người bình thường không có gì khác nhau, bất luận là ai cũng đều khó nhìn ra một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc cứng nhắc này, khuôn mặt không có gì đặc biệt tự nhiên lại là một đầu lĩnh lưu manh lớn nhất, một ông vua ngầm không thể tranh cãi!”

Lúc này, một chiếc xe bánh mình từ từ dừng lại ở bên đường, kéo cửa mở ra, bên trong nhảy ra hai gã thanh niên một cao một lùn. Nhìn mọi nơi một lúc, lại trở vào trong xe. Tạ Văn Đông đưa lưng về phía đường không nhìn thấy, Đông Tâm Lôi ngồi đối diện lại thấy rất rõ ràng, cảm thấy có chút quen mắt, xê dịch lại bên cạnh Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói: “Anh Đông, người trong xe bánh mì ở con đường phía sau anh, nhìn rất quen mắt, lại còn không giống người bản địa, không biết nguồn gốc ra sao?”

“A?” Tạ Văn Đông quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy có chuyện gì, lắc đầu nói: “Không có việc gì! Coi như là hắc đạo, nếu như không phải người địa phương thì cũng không dám làm gì đâu!”

Đông Tâm Lôi ha hả cười, “Có lẽ do tôi quá đa tâm rồi! Trước một trận liều mạng với bang Mãnh Hổ quá kịch liệt, để lại di chứng đây mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook