Quyển 5 - Chương 28
Lục Đạo
23/04/2013
"Ha ha!" Tạ Văn Đông trong lòng mừng rỡ, xem ra mình đoán rùa mà lại khá chuẩn xác, cười nói: "Kỳ thật tôi cũng không nói là muốn tướng quân bán cho tôi giá đó, một kilogam ít nhất cũng phải có chút lợi nhuận, để song phương chúng ta cùng có lợi." "Ừ!" Tang Khâu gật đầu, vuốt cằm nói: "Tôi quả thật có thể bớt một chút, có điều, phương diện về giá quân hỏa của cậu cũng phải nói ra để tôi tính toán trước."
Tạ Văn Đông nghĩ một chút, trước tiên cứ kéo dài thời gian đã, nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa cho ông tài liệu chi tiết, dẫu sao có những chuyện một mình tôi không thể quyết định" "Được!" Tang Khâu nói: "Tốt nhát là đừng để tôi đợi quá lâu." Nói xong, ngáp một cái rồi cười áy náy: "Hôm qua bận cả một đêm, tuổi lớn rồi dẫu sao không bì được với những người trẻ tuổi, tôi nghĩ Tạ tiên sinh cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, hay là đi nghỉ sớm chút đi."
"Tướng quân nói quá rồi, kỳ thật ông vẫn đang còn tráng niên mà." Tạ Văn Đông đứng dậy khách khí nói: "Đã vậy thì tôi xin cáo từ trước." Tang Khâu nói: "Hách thượng giáo, giúp ta tiễn khách." Tạ Văn Đông và Hách Cường ra khỏi phòng, trong lòng ngổn ngang tâm sự, xem ra mình phải nhanh chóng liên hệ với Hắc Đái, từ trong miệng hắn lấy được tình báo chuẩn xác thì tốt hơn nhiều so với sự đoán mò của mình. Sau khi nghĩ một hồi, nói với Hách Cường: "Hách thượng giáo, chỗ này có điện thoại không, có một số tình hình cụ thể tôi muốn thương lượng với huynh đệ ở nhà."
Hách Cường lấy máy cầm tay ra đưa cho Tạ Văn Đông. Khi hai người đi qua chỗ hai trăm tù binh, thấy binh sĩ của Ngõa bang đang đấm đá chúng, Tạ Văn Đông hỏi: "Những người này chuẩn bị xử lý thế nào?"
Hách Cường cười lạnh: "Ý của tướng quân là để Thiện Đông dùng tiền chuộc chúng về, có điều, tôi nghĩ Thiện Đông sẽ không chịu tốn tiền để chuộc những tù binh này đâu, cùng với số tiền đó bọn chúng có thể chiêu nạp được nhiều sĩ binh trẻ tuổi hơn." Tạ Văn Đông nghi hoặc hỏi: "Vậy bọn họ...?" Hách Cường cười âm độc: "Chúng tôi có ba trăm huynh đệ phải nằm xuống, món nợ này đương nhiên sẽ tính lên đầu chúng rồi. Buổi tối sẽ có một yến hội tập thể long trọng, ăn mừng chúng ta thành công đánh lui được quân Thiện Đông đồng minh, lúc đó, cũng chính là lúc chấm dứt những sinh mệnh này."
Đối với vận mệnh của những người này Tạ Văn Đông tỏ ý thương tiếc, sinh ra trong dạng đất nước này, mạng sống đều là một thứ xa xỉ. Tạ Văn Đông không quay về phòng mình mà sau khi chia tay với Hách Cường thì một mình đi tới chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho Tam Nhãn. Tam Nhãn nhận được điện thoại của hắn thì rất hưng phấn, sau khi kể lại tình hình của tỉnh H một lượt thì bắt đều nói về chuyện mình mở rộng thế lực sang các tỉnh thành ở lân cận, tuy nói thế lựcvươn tới các tỉnh khác thì không thể một tay che trời như ở tỉnh H, nhưng căn cơ của Văn Đông hội rất tốt, muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn súng có súng, bất kể là ở đâu thì những bang hội bình thường cũng không thể chống đối nổi. Nhắc tới súng, Tạ Văn Đông hỏi: "Gần đây chúng ta có giao dịch với Hắc Đái không?"
Tam Nhãn nói: "Đương nhiên, trận trước chúng ta đã bán cho hắn một lượng bánh lớn, lại mua ở chỗ chúng ba hòm quân hỏa. Anh Đông, hiện tại thế lực của bang hội đang khoách đại, người càng lúc càng nhiều, luôn có huynh đệ tìm em đòi súng, em tính sau một thời gian lại mua một lượng lớn nữa." Tạ Văn Đông thầm gật đầu, Tam Nhãn là một thống soái tài năng, đích xác là người có năng lực, nói không chừng Văn Đông hội trong tay hắn so với tình hình lúc mình chưởng quản thì còn phát triển nhanh hơn, nghĩ tới đây, Tạ Văn Đông gật đầu đắc ý, nói: "Tam Nhãn , mày lập tức liên hệ với Hắc Đái, tao muốn biết rõ về quân hỏa mà họ có. Ống phóng rốc-két, địa lội, súng trường, bất kể là loại gì, chỉ cần là vũ khí trong chiến tranh có thể dùng được thì ghi lại hết cho tao, đồng thời cũng hỏi rõ giá tiền.
Tam Nhãn nghe xong thì sững sờ, sau đó máu trong đầu trở nên sôi trào, run giọng hỏi: "Anh Đông muốn dùng quân hỏa làm gì? Không phải là muốn, muốn khai chiến cùng chính phủ chứ. Bất kể là thế nào, anh ngồi lên ghế nguyên thủ quốc gia thì em là người đầu tiên ủng hộ anh!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười, nói: "Tao thấy gan của mày còn lớn hơn tao đấy, cùng chính phủ khai chiến cái gì, chúng ta hiện tại không phải là sống rất thoải mái sao, có gì bất mãn với tình trạng hiện tại đâu. Tao cần quân hỏa là để ứng phó với Tam giác vàng."
"Cái gì? Anh Đông đang ở Tam giác vàng à?" Tam Nhãn vỗ đầu, nói: "Anh xem em này, cao hứng đến nỗi quên cả hỏi anh đang ở đâu. Đúng rồi, anh Đông ở Tam giác vàng có an toàn không?" Bọn họ có làm gì bất lợi với anh không" "Không có!" Tạ Văn Đông cười nói: "Phong cảnh ở đây rất đẹp, con người cũng tốt, là một đất nước khá hòa bình." Tạ Văn Đông không muốn để các huynh đệ lo lắng, chỉ đành nói dối. Tam Nhãn nghe xong quả nhiên yên tâm, lẩm bẩm: "Tốc độ của anh nhanh thật. Hai ngày trước em gọi điện anh còn ở Hồng môn, hiện tại đã đến Tam giác vàng rồi, đúng là xuất quỷ nhập thần." Tạ Văn Đông cười ha ha: "Được rồi, mày bây giờ phải đi làm chuyện tao vừa nói đi, tao cần gấp đấy." Tam Nhãn nói: "Lại nữa hỏi xong thì em đưa tư liệu cho anh thế nào? Chỗ anh có máy fax hay là máy tính không?" Tạ Văn Đông nhìn hoàn cảnh xung quanh, ngay cả dây điện cũng không có thì nói gì tới máy fax mới lại máy tính, đành bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Xem ra, một lát nữa mình chỉ đành đọc cho tao nghe thôi."
Tạ Văn Đông trút bỏ được tâm sự, tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn, trước tiên tới thăm lão Quỷ bị thương, thấy lão đang nằm ngủ thở phì phò trên giường, cổ kê cao, bên trên quấn không ít vải sô, Tạ Văn Đông lắc đầu không đánh thức hắn, nhìn thấy lão Quỷ ngủ ngon, bản thân cũng có chút mệt mỏi, ngáp một cái rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng tốc độ của Tam Nhãn quả thật quá nhanh, vừa nằm xuống chưa được năm phút thì điện thoại kêu. Tạ Văn Đông cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi, ghi lại những loại, giá tiền và tính năng của quân hỏa mà Tam Nhãn nói, sau đó lại thêm mười phần trăm lên giá của mỗi đơn phẩm, khó khăn lắm mới xử lý xong, thở dài một tiếng rồi nằm lên giường.
Đúng như Hách Cường đã nói, yến hội ban đêm quả thật rất long trọng. Trong một quảng trường bốn mặt đầy là người, đưa mắt nhìn thì thấy nhân số không dưới ngàn người. Trong trường khắp nơi đều đốt lửa, bên trên đặt cả một con dê, đã bị nướng đỏ rực, mùi thơm của thịt tỏa khắp toàn trường. Các cô gái không ngừng đi lại trong đám người để rót rượu, bầu không khí rất nhiệt náo. Tạ Văn Đông bị Hách Cường từ trên giường kéo tới quảng trường, khung cảnh náo nhiệt này khiến hắn lên tinh thần rất nhiều, trên mặt mang theo nụ cười ngồi lẫn trong đám người. Tang tướng quân đang ngồi sau một chiếc bàn lớn, đứng sau là thiếp thân vệ đội của hắn. Thấy Tạ Văn Đông tới, Tang tướng quân đứng dậy chào hỏi: "Tạ tiên sinh là quý khách của tôi, mời ngồi bên cạnh!"
Hách Cường cười ha ha, kéo Tạ Văn Đông bước tới. lão Quỷ không biết đã tới từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh Tang tướng quân, nói chuẩn xác là đang quỳ ở đó, cổ hắn bị thương cho nên chỉ đành dùng tư thế đó. Tạ Văn Đông dưới sự ra hiệu của Tang tướng quân, bước tới ngồi xuống bên phải hắn. Tang tướng quân, nhìn xung quanh một vòng, đứng dậy phất tay, thanh âm xung quanh lập tức nhỏ dần, trong trường chỉ còn tiếng "tách tách" do thịt dê nướng phát ra. Tang tướng quân dùng tiếng Miến hét lớn: "Địch nhân hôm qua đã phát động tập kích đối với chúng ta, nhân số hơn chúng ta mấy lần, nhưng các bạn, binh sĩ của tôi đã chống đỡ được sự tiến công như dã thú của Thiện Đông đồng minh, cuối cùng khiến bọn chúng phải bỏ chạy, giành lấy vinh dự cho Ngõa bang chúng ta. Tuy nhiên, có hơn ba trăm huynh đệ đã phải nằm xuống, sự anh dũng của bọn khiến chúng ta phải nhớ mãi." Nói xong, nhấc chén rượu lên rồi đổ xuống đất, những binh sĩ khác cũng nhao nhao bắt chước, đổ rượu trong cốc xuống dưới chân. Tạ Văn Đông tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng nhìn bộ dạng cũng biết là đang truy điệu những binh sĩ đã chết, trong lòng cười thầm, xem ra Tang tướng quân này không chỉ học tập ngôn ngữ và quân sự của Trung Quốc mà cả phong tục của Trung Quốc cũng bắt chước rất giống. Nghĩ xong, Tạ Văn Đông mặt cũng mang vẻ bi thương, uống một nửa chén rượu trong tay rồi đổ chỗ còn lại xuống đất.
Mặc niệm một lát, Tang tướng quân vỗ vỗ tay. Mấy binh sĩ áp giải ba tù binh toàn thân trần truồng vào trong trường, Hách Cường đứng dậy nói lớn: "Trước khi ăn cơm chúng ta chơi một trò chơi đã, chúng ta đưa ra ba người, phân biệt cùng đọ sức với ba con chó Thiện Đông này, ai có thể trong thời gian ngắn nhất giết đối thủ của mình, người đó sẽ là người chiến thắng, tướng quân tất sẽ trọng thưởng!"
Binh sĩ Ngõa bang nghe xong, ai ai cũng nắm quyền xoa chưởng, đều có ý xuống trường thử thân thủ. Lúc này, ba binh sĩ trẻ tuổi hiếu thắng đã từ trong đám người nhảy ra rồi bước vào trong trường, xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay. Ba binh sĩ mỗi người đều được phát một thanh khảm đao sáng lấp lánh, sau khi cởi trói cho tù binh, phân biệt chọn đối thủ cho mình.
Tạ Văn Đông nhìn ánh mắt tuyệt vọng của các tù binh, kết quả đã hiện ra trước mắt hắn, nói với lão Quỷ ở bên cạnh: "Quỷ huynh, tôi chắc tướng quân sẽ bảo binh sĩ chuẩn bị bắt đầu đồ sát đó!"
Lão Quỷ mặt đầy hưng phấn nhìn vào trong trường, cười nói: "Đó là đương nhiên rồi. Những tù binh này chẳng ai sống sót được đâu. Dùng súng giết xong chỉ tổ phí đạn, không bằng giao chi binh sĩ làm công cụ luyện tập."
Lão Quỷ nói một cách rất ung dung, Tạ Văn Đông thầm kinh hãi trong lòng, xem ra quan niệm của mình về cơ bản vẫn rất khác biệt với bọn họ, cách làm giống như người nguyên thủy của Ngõa bang bị hắn rất kinh thường. Đích xác giống như trong tưởng tượng củatTạ Văn Đông, trong trường nào có bác kích gì, căn bản chỉ là đồ sát đơn phương. Binh sĩ vung khảm đao trong tay đuổi theo tù binh không có chút sức phản kháng, chỉ sau một lát, ba người đã bị chém cho cả người đẫm máu, nằm trên mặt đất. Binh sĩ chậm hơn thì có chút không cam lòng, liên tục chém thêm mấy đao lên thi thể của tên tu binh. Binh sĩ giành được phần thắng mặt đầy hứng phấn, nhận được tiền thưởng của tướng quân, tổng cộng khoảng hơn một trăm nhân dân tệ, ở Miến Điện đây đã là một con số không nhỏ rồi.
Tiếp theo, các binh sĩ áp giải tù binh đi lên kéo thi thể xuống, đồng thời lại kéo ba tù binh khác lên, vận mệnh của bọn họ cũng giống như ba người trước, rất nhanh liền phơi thây trên đất. Thịt đê đã được nướng xong, đặt trước mặt Tạ Văn Đông, nhìn Tang tướng quân cùng lão Quỷ ở bên cạnh vừa ăn vừa vô cùng hứng trí nhìn cuộc đồ sát trong trường, hắn chẳng có chút hứng thú muốn ăn. Kỳ thật bất kể là Ngõa bang của Tam giác vàng, hay là quân Thiện Đông đồng minh đầy dã tính, bọn họ căn bản là giống nhau, trên người bên họ có lúc căn bản tìm không ra nhân tính.
Bữa ăn này có thể nói là bữa ăn muốn ói nhất mà Tạ Văn Đông đã từng ăn, tuy mùi thơm trong trường vẫn ra sức ùa vào mũi hắn.
Ngày hôm sau, Tang tướng quân triệu khai hộ nghị ở Tam giác vàng, tới tham gia còn có các trùm ma túy của các khu vực Đông Nam Á, cùng thương nghị xem số độc phẩm đáng thương được thu hoạch trong năm nay sẽ phân phối thế nào. Vừa sáng sớm, Tam giác vàng đã bắt đầu bận bịu, thỉnh thoảng lại có lão đại của các khu vực đến. Trong đại sảnh của Tang tướng quân, sớm đã có mấy người ngồi xung quanh cái bàn ở giữa phòng, nghị luận với nhau xem mình lần này có thể được chia mấy phần. Nơi đây không có ai nhận ra Tạ Văn Đông, lại thêm hắn còn trẻ tuổi, không ai để hắn vào trong mắt, tất nhiên là không ai nói chuyện cùng hắn. Tạ Văn Đông thả mái tự do, ngồi một mình nhắm mắt dưỡng thần. Nghe các loại giọng điệu nước ngoài vang lên bên tai, thật sự là một việc hứng thú.
Khi người được mời đều đã đến đủ, Tang tương quân từ trong phòng bước ra. Trùm ma túy các nơi nhao nhao thăm hỏi hắn, bọn họ đều là bá chủ một phương ở bản địa, nhưng tới Tam giác vàng thì không thể không thu liễm sự bá đạo trên người, càng thêm khách khí đối với Tang tướng quân, dẫu sao nguồn hàng cũng bắt nguồn từ đây. Tang tướng quân phất tay, bảo mọi người ngồi xuống, nói: "Mọi người đã biết rồi, thu hoạch năm nay của Tam giác vàng không được như ý, nguồn hàng có bao nhiêu thì bày ra trước mắt các vị rồi, cụ thể phân chia thế nào thì tôi không tiện nói, các vị cho rằng nên làm thế nào?"
Mọi người quay sang nhìn nhau, một trung niên đầu cua mặt tròn nói: "Tôi có mấy trăm huynh đệ đang đợi tôi cho cơm ăn, hàng năm nay tôi muốn thu hai phần."
Vừa dứt lời liền có người bất mãn nói: "Không phải chỉ anh mới có huynh đệ đợi cho cơm ăn! Ai ngồi đây mà không có chứ.Khẩu vị của lão đại anh lớn quá đấy, vừa mở miệng đã muốn lấy đi hai phần, vậy bọn tôi đều uống gió tây bắc hết à?" "Hừ!" Tên mặt tròn cười lạnh, nói:"Muốn lấy hai phần thì đã coi là khách khí lắm rồi đó. Bang Việt Nam của chúng tao có khẩu vị lớn như vậy đó, mấy thằng nhóc Hương Cảng chúng mày chỉ là cái rắm, nơi đây không có chỗ cho chúng mày nói chuyện."
Một tên trung niên đầu nhuộm vàng, khoảng hơn ba mươi tuổi cười lạnh nói: "Giữa chúng mày chia thế nào tao không cần biệt, năm này tao vẫn như bình thường, thu năm trăm kilogam."
"Năm trăm kilogam? Con mẹ mày mồm to như sư tử ý, đó là ba phần hàng của năm nay đó!" Tiếng phản đối lập tức vang lên, mọi người nhao nhao nói ra con số mà mình muốn, tranh chấp với nhau. Trong đại sảnh có ba người không nói gì, một người là Tang tướng quân bình ổn như Thái Sơn, còn có một thanh niên không tới ba mươi tuổi, trên mặt có vết sẹo. Thanh niên đó sau khi tiến vào đại sảnh thì thủy chung không mở miệng nói một câu nào, chỉ luôn nhìn ngón tay của mình, ngón tay của hắn rất trắng, rất thon, rất dài, so với tay của con gái thì còn đẹp hơn. Cho nên cả Tạ Văn Đông cũng không nhịn được mà nhìn hắn mấy lần, trong lòng khen thầm. Hắn cảm thấy thanh niên này rất quen mặt, chắc đã thấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra.
Tiếng tranh luận của mọi người càng lúc càng lớn, người thanh niên thở dài, nói: "Đúng là một đám gia hỏa phiền phức!" Nói xong, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm một cây súng, bắn ngay một phát vào đầu một trung niên đang đỏ mặt tía tai ở bên cạnh. "Bùm!" một tiếng súng vang lên, tên trung niên không kịp rên lấy một tiếng, ngã ngửa ra sau. Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đều mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn thanh niên đó. Tạ Văn Đông cũng rất kinh hãi, nhưng không phải bởi vì súng của người thanh niên đó mà là lời nói vừa rồi của hắn là dùng tiếng Trung tiêu chuẩn, còn là khẩu âm Đông Bắc tiêu chuẩn. Tạ Văn Đông rất kỳ quái, hắn không biết ở Đông Bắc có loại nhân vật như thế này, một người có thể được Tam giác vàng mời đến. Ngoài phòng, thủ hạ của các lão đại nghe thấy bên trong có tiếng súng, biết rằng nhất định đã xảy ra chuyên lớn, liền trở nên đại loạn, sau đó nhao nhao xông vào phòng, nhưng lập tức bị mấy chục binh sĩ cầm súng thật đạn thật đứng ở ngoài phòng cản lại.
Trong đại sảnh, người thanh niên đó lại bắt đầu nhìn ngón tay của mình, mắt cũng không ngẩng lên, lạnh lùng nói: "Người chết rồi. không cần phải tranh đoạt lợi ích gì nữa, như vậy thì tốt hơn."
Người trung niên mặt tròn mở miệng đầu tiên run giọng nói: "Mày có ý gì?"
Người thanh niên lại nhấc súng lên bắn một phát, không có bất kỳ sự báo trước nào, cũng không có bất kỳ ai nghĩ tới điều này. Người trung niên trợn trừng mắt, không dám tin tưởnga4 xuống. Người thanh niên nói: "Đừng có nói với tao bằng ngôn ngữ mà tao không hiểu. Cho nên, ở đây, ai không biết tiếng Trung Quốc thì mau câm miệng, nếu như không muốn chết."
Mọi người nhìn tướng quân, tướng quân mặt vẫn thản nhiên, bên trên viết rõ chuyện không liên quan đến tôi, các ông tự giải quyết. Có ba vị lão đại cơ hồ đồng thời rút súng, nhưng súng của bọn họ chưa kịp rút ra, hơn nữa cũng không thể rút ra được nữa. Chính giữa mi tâm của ba người có thêm một cái lỗ nhỏ đỏ tươi. Trong đại sảnh yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng tim đập, tốc độ rút súng của người thanh niên nhanh đến mức mọi người bình sinh hiếm thấy, hơn nữa lại vừa chuẩn vừa độc, không lưu lại chút dư địa nào. Người thanh niên như tự nói với mình: "Lúc trước có rất nhiều người muốn so với tao xem tốc độ rút súng của ai nhanh hơn, ban đầu tao luôn thua, nhưng về sau, không ai có thể thắng được tao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.