Bại Hoại

Quyển 3 - Chương 30

Lục Đạo

23/04/2013



Không nghĩ tới Tạ Văn Đông nói lần này qua một đoạn thời gian lại kéo dài đến một tháng mới trở về. Trong một tháng này mỗi ngày hắn đều theo lão giả luyện tập đao pháp cùng thổ nạp, trên cơ bản không có được thời gian trống. Bởi vì hắn thuận tay trái cho nên hộ oản đã được đeo trên cổ tay trái của hắn. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều đã bị ngân tuyến cắt không biết bao nhiêu vết, thế nhưng hắn chưa từng rên một tiếng. Chỉ là đắp lên một ít thuốc rồi lại tiếp tục luyện tập. Kim Bằng nhìn thấy cũng âm thầm bội phục, lão cũng đã từng luyện qua như thế rồi, hiểu được rõ ràng nỗi thống khổ trong đó. Đồng thời hắn cũng thấy một mặt nữa của Tạ Văn Đông, đó chính là sự kiên cường!

Chỉ cần là chuyện Tạ Văn Đông muốn làm, hắn nhất định sẽ làm được, mặc kệ quá trình như thế nào cũng không ảnh hưởng được tới niềm tin của hắn.

Thời gian được thả lỏng mỗi ngày của Tạ Văn Đông phải kể đến buổi tối. Ngày nào Kim Bằng cũng nghỉ ngơi từ rất sớm, Tạ Văn Đông bao giờ cũng cùng Kim Dung đi ra ngoài tản bộ ở gần biệt thự. Trong lúc đó khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, điều đó khiến cho Tạ Văn Đông rất sợ hãi. Bất kể là từ góc độ Cao Tuệ Ngọc, hay là từ góc độ Kim Bằng, thậm chí là nói trên góc độ của chính hắn, hắn đều cho rằng không thể cùng Kim Dung phát triển đến trình độ bạn trai bạn gái được. Lý trí nói cho hắn biết không được làm, thế nhưng trái tim của hắn lại không tuân theo sự khống chế của lý trí, mỗi lần cùng Kim Dung ở một chỗ hắn đều có thể cảm nhận được tâm tình tăng vọt, có lẽ đây chính là yêu!

Tạ Văn Đông thường xuyên nằm ở trên giường lo lắng về điều đó, nhớ đến tỷ muội Cao Tuệ Ngọc ở DL xa xôi, nghĩ đến Kim Dung thiên chân khả ái, lại nghĩ đến Bành Linh một thân chính nghĩa, anh tư hiên ngang, các nàng đều có điểm đặc biệt, có khi cách hắn rất gần, đồng thời lại giống như là xa xôi không với tới được. Tạ Văn Đông cảm thấy mình rất đê tiện, lại có thể đồng thời động tâm với các nàng như vậy. Hắn không chỉ tự hỏi mình một lần, thực sự có yêu các nàng hay không? Một người không phải chỉ có thể có duy nhất một người mà mình yêu nhất ở trên đời thôi sao?

Đối với những chuyện nghĩ không ra Tạ Văn Đông thường không suy nghĩ nữa. Châm ngôn của hắn là: 'đầu rúc vào dưới cánh hệt như con đà điểu' !

Một tháng nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn. Mặc dù Tạ Văn Đông có cảm giác trong khoảng thời gian này đao pháp của mình tiến bộ rất lớn, nhưng so với lão giả thì vẫn còn kém nhiều lắm. Vốn định học thêm mấy ngày nữa, nhưng điện thoại của Khương Sâm đã khiến hắn phải rời nơi này để trở lại bang hội.

Tạ Văn Đông biến mất hơn một tháng rốt cuộc cũng trở về Tân Thế Kỷ. Mọi người nghe nói Đông ca quay về đều đã sớm chạy tới đây, biết rằng bang hội lại sắp có hành động lớn rồi. Sau khi Tạ Văn Đông gặp Khương Sâm đã trực tiếp hỏi luôn:

- Thế nào rồi? Đã điều tra hết chưa?

Khương Sâm nhỏ giọng nói:

- Đã nắm được tám chín phần mười rồi. Năm người lão Lôi phái tới lúc này thực sự là giúp đỡ được không ít việc, đều là nhân tài rất giỏi!

Khương Sâm rất ít khi khen người, cũng rất ít khi nói năng khách khí, nếu hắn đã nói như vậy, nhất định là năm người kia có chỗ đáng khen.

Tạ Văn Đông gật đầu, hô lớn một tiếng:

- Lên lầu họp!

Trong phòng hội nghị, những nòng cốt của Văn Đông hội đến thành phố H đều có mắt ở đó. Đầu tiên là Khương Sâm báo cáo những tin tình báo mà mình điều tra được cho Tạ Văn Đông:

- Hộp đêm Hỏa Hồng nằm ở sườn phía tây của khu DL, gần đó không có cục cảnh sát nào cả, cục gần nhất cũng phải cách hắn tới năm dặm, em nghĩ điều đó cũng liên quan tới những việc mờ ám của bọn chúng. Tòa nhà Hỏa Hồng bao gồm ba tầng, tầng thứ nhất là vũ trường, tầng thứ hai, thứ ba chắc là nơi các thành viên Hồn tổ ẩn tàng. Mỗi tầng có khoảng mười lăm mười sáu gian phòng, nhân số cụ thể không rõ, e rằng có lẽ không ít hơn ba mươi người. Đầu mục lớn nhất là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi người Nhật Bản, đây là ảnh chụp của hắn!

Nói xong, Khương Sâm đưa ra vài tấm ảnh chụp lén được giao cho Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông cầm lấy nhìn kỹ, bộ dạng tên đó niên kỷ tầm hơn bốn mươi, có đeo mắt kính, không tính là béo, thế nhưng khuôn mặt của hắn cũng không nhỏ, vóc người thấp bé, mặc một bộ đồ tây màu xám. Tạ Văn Đông bỏ tấm ảnh xuống hỏi:

- Tên này có thân phận gì trong Hồn tổ?

Khương Sâm khó xử lắc đầu:

- Cái này còn chưa biết được, tính cảnh giác của bọn chúng rất cao, vài lần ngầm điều tra đều bị bọn chúng phát hiện, vốn định bắt một tên đến để hỏi lại sợ đả thảo kinh xà, chúng ta đã xử lý một đầu mục của Thu Hồn bang rồi, nếu lại bắt thêm nữa sẽ khiến đối phương nghi ngờ! Thế nhưng có một điểm, căn cứ vào thái độ nói chuyện của hắn với người khác, cùng với bộ dạng cung kính của người khác đối với hắn, em dám khẳng định thân phận của hắn ở Hỏa Hồng là tối cao!

Tạ Văn Đông gật đầu, tự hỏi:

- Đối phương chỉ có ba mươi người thôi sao?

Khương Sâm vội vàng nói:



- Em thấy thành viên của Hồn tổ nhiều nhất cũng không vượt quá ba mươi người. Thế nhưng vũ trường ở lầu một còn có hơn mười tên côn đồ trông coi, trong mấy tên này không có cao thủ, đều có thể dễ dàng giải quyết như ‘ăn sáng’ thôi!

Tạ Văn Đông gõ nhẹ lên đầu trầm tư không nói gì. Khương Sâm hỏi:

- Đông ca, người của đối thủ không nhiều lắm, chỉ là có không ít cao thủ. Hơn nữa tính cảnh giác của bọn chúng lại cao, chúng ta chỉ cần toàn lực tấn công một lần mới có thể có khả năng thàng công!

Tạ Văn Đông không nói gì, quay sang nói với Tam Nhãn:

- Gần đây bang hội có hay bị các bang hội khác tấn công không? Hoặc là gây sự gì đó chẳng hạn?

Tam Nhãn không hiểu vì sao Tạ Văn Đông lại hỏi như vậy, khó hiểu lắc đầu nói:

- Không có ! Một tháng này luôn luôn sóng êm gió lặng. Đông ca, có điều gì không thích hợp à?

Tạ Văn Đông nói:

- Theo lý thuyết việc chúng ta ở thành phố H Mãnh Hổ bang phải sớm biết rồi chứ, chúng ta cùng với chúng vốn là lão oan gia, không có lý do gì mà không trả thù cả!

Lý Sảng cười nói:

- Đông ca, anh quá cẩn thận rồi đó! Có thể chúng biết được chúng ta thực lực siêu cường nên không dám tùy tiện chọc vào chúng ta thì sao!

- Nói cái gì vậy hả?

Tạ Văn Đông nói:

- Ngươi cho rằng Mãnh Hổ bang là thái điểu hả, bọn chúng có đại bang hội Chiến Phủ trong quốc nội nước Nga ủng hộ, chúng ta ở trong mắt của người ta chỉ là trò trẻ con thôi! Không biết có phải là bọn chúng có âm gì hay không?

Trương Nghiên Giang nói:

- Đông ca, em thấy cũng chưa chắc! Mãnh Hổ bang và Thu Hồn bang đều được những bang hội ngoại quốc ủng hộ, đều có dã tâm xưng bá thành phố H, ở thành phố H nhất định phải có cạnh tranh, trong lúc đó mâu thuẫn giữa bọn chúng sẽ không nhỏ. Hiện tại chúng ta đang cùng với Hồn tổ tranh chấp, Mãnh Hổ bang rất có khả năng muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, chờ đến khi hai bên đều lâm vào tình trạng kiệt sức là chúng có thể một lần tiêu diệt gọn. Lui một bước mà nói, nếu như chúng ta thua bị Hồn tổ tiêu diệt, Manh Hổ bang dưới tình huống đó báo được thù mà không mất một người nào mà lại không làm cho cảnh sát chú ý. Nếu như chúng ta thắng Hồn tổ, cũng nhất định là nguyên khí đại thương, Mãnh Hổ bang càng vui vẻ, vừa ít đi một đối thủ mạnh lại có thể không cần tốn nhiều sức tiêu diệt được chúng ta. Cho nên mặc kệ thế nào, chúng án binh bất động đều có được chỗ tốt cả!

Trương Nghiên Giang nói một hơi dài như vậy, coi như là đã phân tích thấu triệt về Mãnh Hổ bang. Tạ Văn Đông tán thán một tiếng, đầu óc của Trương Nghiên Giang tuyệt đối không dưới mình. Gật đầu nói:

- Nghiên Giang nói đúng, Mãnh Hổ bang không phải lũ ngu, dù cho có công kích chúng ta thì chúng cũng phải chịu tổn thất, thế lại càng tiện nghi cho Hồn tổ. Đây vốn là điều chúng không muốn! Như vậy cũng tốt, chúng ta liền thừa cơ đánh lén Hồn tổ, sau đó sẽ từ từ đối phó với lão mao tử giảo hoạt này! (lão mao tử: bọn mũi lõ, bọn Tây, có ý khinh bỉ)

Tam Nhãn nói:

- Đông ca, anh có kế hoạch gì không?

Tạ Văn Đông trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng lên nói:

- Trừ Ám tổ ra, những nhân viên khác bao gồm cả ta toàn thể quay về thành phố J!

- Cái gì?

Tất cả mọi người trong phòng đều cả kinh, quay về thành phố J? Lẽ nào buông tha thành phố H sao?

Lý Sảng lớn tiếng nói:



- Đông ca, vì sao chúng ta phải quay về thành phô J, thật vất vả mới chiếm được hai địa bàn ở thành phố H mà cứ vậy vất đi sao? Đông ca, em không sợ lũ Hồn tổ, Mãnh Hổ bang! Em nguyện ý làm pháo tiên phong!

Tam Nhãn bất mãn nói:

- Ngươi thì biết cái rắm gì, nghe Đông ca nói xong đã!

Tạ Văn Đông cười nói:

- Không phải ta sợ bọn chúng. Gần đây là thời kì khẩn trương giữa chúng ta và Hồn tổ, tính cảnh giác của bọn chúng tự nhiên là rất cao, đánh lén cũng không dễ đắc thủ. Nhưng nếu chúng ta rút ra khỏi thành phố H thì bọn chúng mới có khả năng thả lỏng ra! Vì thế để cho bọn chúng hoàn toàn tin tưởng, ta cùng với mọi người đều quay về thành phố J, chỉ có lão Sâm cùng lão Lôi chọn ra năm mươi người tinh anh âm thầm ẩn núp ở thành phố H, kiếm lấy cơ hội mà cho Hồn tổ một kích trí mạng! Bây giờ mọi người đã hiểu rõ ý tứ của ta chưa?

- À!

Mọi người thở dài một hơi, nguyên lai Tạ Văn Đông định dùng một chiêu kỳ nhược (tỏ ra yếu kém) để cho đối thủ buông lỏng cảnh giác, sau đó lại thực hiện một kế hoạch khác. Trương Nghiên Giang cười nói:

- Đông ca, chiêu này không tệ, thế nhưng để Hồn tổ không phát hiện ra ý đồ này của chúng ta thì hai địa bàn hiện tại khó mà giữ được, ngay cả những người lưu lại cũng sẽ gặp nguy hiểm!

- Cho nên chúng ta công khai rời đi nhất định phải làm rầm rộ, hấp dẫn ánh mắt của đám Hồn tổ, cấp cho lão Sâm một khoảng thời gian để ẩn náu!

Khương Sâm nói:

- Việc này không thành vấn đề, thành phố H lớn như vậy, phân tán năm mươi người trong đó sẽ rất khó bị phát hiện!

Tạ Văn Đông cười nói:

- Lão Sâm, cái vụ đánh lén thì chúng ta dùng nhiều lần lắm rồi, ta nghĩ cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Đến lúc đó ngươi cùng lão Lôi thương lượng thật tốt, cần phải giảm thiểu hết mức tổn thất cho chúng ta. Mục đích chúng ta chỉ có một, chính là giết chết tên đầu mục của Hồn tổ trong hộp đêm Hỏa Hồng, để cho Hồn tổ biết Văn Đông hội chúng ta không phải là dễ chọc! Biết chưa?

- Đông ca anh yên tâm đi! Em nhất định có thể nhất kích tất sát!

- Ha ha! Tốt lắm, ta ở thành phố J chờ tin tốt của ngươi!

Nói xong, Tạ Văn Đông quay lại nói với Tam Nhãn:

- Gọi điện thoại cho người quen cũ Ma Ngũ của chúng ta, nói rằng ta mời hắn đến thành phố J vui chơi một bữa!

Tam Nhãn tiếp xúc với Ma Ngũ không ít, mỗi lần đón hàng do Ma Ngũ mang đến đều là do Tam Nhãn đảm nhận, thế nhưng hắn không có bất kì ấn tượng tốt gì đối với tên này cả. Hắn mời Ma Ngũ đi hộp đêm, cảm thấy tên đó căn bản là một tên sắc quỷ nhập hồn, thấy gái xinh là muốn cưỡi, khiến cho Tam Nhãn rất coi thường. Hơn nữa cái tên Ma Ngũ này bề ngoài chuyên môn đưa đẩy, thế nhưng tiếp xúc lâu mới phát hiện hắn rất âm trầm giảo hoạt, không phải là loại lương thiện gì.

- Đông ca, gọi hắn đến thành phố J làm gì? Chúng ta đã không dùng được hắn nữa, cũng không cần phải để ý đến loại người như thế!

Tạ Văn Đông mắt lộ hàn quang nói:

- Ta vừa vặn muốn nhân cơ hội quay về thành phố J này, cùng hắn tính toán cho xong một món nợ!

Lý Sảng kinh ngạc nói:

- Đông ca, tên Ma Ngũ này vẫn còn thiếu tiền chúng ta sao?

- Ha ha, ngày trước hắn vẫn còn thiếu của ta một lời hứa từ rất lâu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook