Quyển 4 - Chương 30
Lục Đạo
23/04/2013
Hai người phía trước không quen với địa hình, ở trong ngõ vòng vo nửa ngày vẫn không đi được ra ngoài, thấy Tạ Văn Đông vẫn theo sát đằng sau, hai người đều vã mồ hôi. Hai người dừng cước bộ liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một gã thanh niên để ria mép, hơn ba mười tuổi ngoan độc nói: “Trước tiên giết chết thằng nhóc phía sau đã!”
“Được!” Người kia đáp ứng một tiếng, quay đầu lại nhìn cũng không nhìn đột nhiên có hai khẩu súng.
Tạ Văn Đông từ lúc hai người kia dừng lại đã cảm thấy không tốt, thấy trong đó có một người đột nhiên xoay người, theo phản xạ lăn sang một bên. “Bằng bằng!” Hai viên đã bắn về phía này, Tạ Văn Đông chân sau quỳ trên mặt đất vung tay phi kim đao, bởi trong ngõ tối đen một mảnh, người kia căn bản là không chú ý có cái gì đang bay tới, thấy Tạ Văn Đông né tránh, cười hắc hắc, đang muốn lại nổ súng, chợt thấy cổ bị xiết, là bị vật gì đó ghim vào. Tạ Văn Đông không để cho hắn có thời gian suy nghĩ, trên tay dùng một chút lực, chỉ bạc trong nháy mắt cắt đứt cổ họng người kia.
Thấy đồng bọn của mình không biết vì sao vừa rút hai khẩu súng lại ngã xuống mặt đất, người thanh niên để ria mép không rõ chuyện gì đã xảy ra, liên tiếp nổ súng bắn áp chế Tạ Văn Đông đang ở đằng sau thùng rác, lấy thân thể đẩy đồng bạn: “Ê? Mày làm sao vậy?”
Người kia ngã trên mặt đất thâm thể còn đang co rúm, chỉ là ở cổ liên tục có máu ‘ Ùn ùn’ chảy ra. Người thanh niên cảm thấy không ổn, súng hướng về phía Tạ Văn Đông đang tránh né sau thúng rác, một cánh tay khác sờ đầu đông bạn, trong tay cảm thấy có chút gì đó dinh dính, trong lòng nguội lạnh, thầm hô không tốt.
Tạ Văn Đông hừ một tiếng, lộ ra nửa cái đầu quát lớn: “Nếu như mày không muốn một kết cục như hắn, thì ngoan ngoãn ném khẩu súng xuống.”
Người thanh niên chấn động, Tạ Văn Đông làm thế nào giết chết đồng bạn hắn một điểm cũng không rõ, đối với Tạ Văn Đông có một sự sợ hãi nói không nên lời.
Khi hắn đang còn do dự, một giọng nói vang lên: “Tôi là cảnh sát, hạ vũ khí xuống cho tôi!”
Tạ Văn Đông nghe thấy giọng nói thì ngẩn người, là hắn? Quay đầu nhìn lại, Nghiêm Khắc đang dùng súng nhắm vào người thành niên, gật đầu mỉm cười với mình, sau đó lạnh lùng nói với người kia: “Bỏ súng xuống, không thi tôi sẽ nổ súng!”
Người thanh niên không còn cách nào khác, từ từ ném khẩu súng xuống mặt đất. Nghiêm Khắc không lơ là nói: “Hai tay ôm đầu, quỳ rạp xuống đất! Mau!”
Người thanh niên thầm than một tiếng, theo như lời của hắn nói, xem ra đối phương là một cảnh sát có kinh nghiệm, cơ bản là bỏ qua sự kháng cự.
Nghiêm Khắc đắc ý cười khoát tay với Tạ Văn Đông nói: “Không có việc gì nữa, cậu đi ra đi! Ha ha, lần này nhờ tôi tới kịp thời, không thì cậu sớm đã đi gặp diêm vương rồi, ha ha!”
Tạ Văn Đông không có ấn tượng gì tốt với Nghiêm Khắc lắm, nhưng lần này hắn cũng coi như giúp mình một mạng, đứng lên đi tới, hỏi: “Sao anh biết chúng tôi ở chỗ này?”
Nghiêm Khắc đi tới bên cạnh người thanh niên, nhặt lấy khẩu súng hắn ném xuống đất, vừa xem xét vừa nói: “Tôi ở đằng xa đã thấy cậu chạy vào trong ngõ, nhưng ở đây rất tối, nếu không có tiếng súng tôi chưa chắc đã tìm thấy chỗ này!”
Tạ Văn Đông gật đầu, nói: “Vậy bây giờ anh định làm như thế nào với người này? Tôi mong rằng anh có thể giao hắn cho tôi xử trí, sau đó không thế thiếu chỗ tốt cho anh.”
“Khục!” Nghiêm Khắc cười lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cậu? Cậu cho rằng cậu là ai?” Nói rồi, đá vào người thanh niên quỳ rạp trên mặt đất nói: “Thằng nhóc, tính cho mày gặp may, mày gặp phải tao! Cút đi!”
Người thanh niên ngẩn ra, ngửa đầu nghi vấn nhìn Nghiêm Khắc, hỏi: “Cái gì?”
Nghiêm Khắc cả giận nói: “Thừa dịp tao chưa đổi ý, mày lập tức cút ngay cho tao, cút càng xa càng tốt. Nếu như mày để cảnh sát bắt được, tao sẽ là người đầu tiên bắn chết mày!”
Người thanh niên thấy hắn không giống như đang nói đùa, cố gắng đứng lên, nói tiếng cảm ơn, nhấc chân bỏ chạy.
“Anh đây là có ý gì?” Tạ Văn Đông tức giận quát một tiếng, vừa muốn đuổi theo, lại bị Nghiêm Khắc dùng súng bắt dừng lại.
Nghiêm Khắc cười quái dị nói: “Tạ Văn Đông, mày có biết tao chờ cơ hội này lâu lắm rồi không. Mày con mẹ nó là đồ lưu manh dựa vào cái mà trà trộn vào bộ chính trị, dựa vào cái gì có thể làm Bành Linh thích mày, dựa vào cái gì mà mày có thể vô cùng kiêu ngạo ở trước mặt tao. Ông mày nhịn mày lâu lắm rồi, hôm nay tao nghĩ đã đến lúc kết thúc.”
Tạ Văn Đông lặng lẽ nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Mày muốn giết tao sao? ! Đừng quên thận phận hiện giờ của tao, giết tao mày cũng đừng muốn sống mà thoát thân!” Tạ Văn Đông nói, vừa lặng lẽ túm lấy chỉ bạc, định thu hồi kim đao giải quyết Nghiêm Khắc. Nhưng kim đao đang quấn trên cổ thi thể ở dưới mặt đất, nhất thời kéo không nhúc nhích.
Hành động mờ ám này không thể giấu được sự cẩn thận cảu Nghiêm Khắc, cười lạnh nói: “Tạ Văn Đông, còn muốn dùng con dao nhỏ kia đâm tao sao, ha ha, đừng coi tao là thằng ngu chứ!” Nói xong, nhấc chân dẫm nát chỉ bạc, đắc ý nói: “Bây giờ tao giết mày mày nói xem có ai biết là tao làm không? Có một tên cướp bỏ chạy, súng giết mày chính là súng của tên cướp đó, ha ha, nói như vậy mày có thể yên tâm ra đi hay không. Bành Linh cứ giao cho tao chiếu cố là được rồi!” Ánh mắt Nghiêm Khắc dần dần hiện lên sát khí.
Tạ Văn Đông tự nhủ không tốt, cảm thấy đối phương đã động sát ý, phất tay muốn kéo lấy kim đao, thế nhưng đã quá muộn, Nghiêm Khắc thu hồi dáng vẻ tươi cười, bắn liên tiếp hai phát vào Tạ Văn Đông. Đạn nở hoa trước ngực Tạ Văn Đông, cái áo màu đen bị bắn thêm hai cái lỗ thủng. Lực của đạn khiến cho Tạ Văn Đông liên tục lùi về phía sau. Nghiêm Khắc không cam lòng, ngón tay liên tục bóp cò, cho đến khi súng hết đạn mới thôi.
Lúc này Tạ Văn Đông bị bắn tựa vào trên tường, trước ngực đều là lỗ đạn, trong miệng từng ngụm từng ngụm máu thổ ra bên ngoài, vô lực ngã xuống mặt đất, thân thể còn đang co quắp.
“Hắc hắc, hắc hắc, ha ha, ha ha…” Nghiêm Khắc điên cuồng cười lên, Tạ Văn Đông thì đã làm sao, có uy phong thì cũng chết trong tay mình, tiến lên hung hăn đá hai cước, mắng to: “Mày tạo trên cổ tao một lỗ thủng, ông mày tạo trên người mày mười cái lỗ thủng. Mày không phải kiêu ngạo lắm sao? Mày đứng lên xem? Đoạt gái với tao, con mẹ mày rác rưởi!” Tạ Văn Đông nắm trên mặt đất mũi miệng chảy máy, không biết sống hay chết.
Nghiêm Khắc đá một lúc, xa xa thấy có tiếng bước chân truyền đến, còn có tiếng hô to gọi nhỏ, biết là ‘Người mình’ đã tới, vội vàng cầm khẩu súng trong tay nhét vào tầng cuối cùng của thùng rác, sau đó cầm lấy súng năm tư của cảnh sát hung hăng nện vào đầu mình. Lần này mười phần sức mạnh, đau đến mức hắn cắn răng rên một tiếng, không có kêu ra miệng. Trên đầu máu chảy đầm đìa, đầu choáng váng hoa lên ngã xuống mặt đất.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, có vài cảnh sát đã chạy tới, trước tiên nhìn tình hình bốn phía, không phát hiện có gì lạ thường, nâng Nghiêm Khắc đang nằm rên rỉ trên mặt đất dậy, một người hỏi: “Lão Nghiêm, anh làm sao vậy? ?”
Nghiêm Khắc yếu ớt nói: “May… Nhanh đi bắt tên cướp, người kia giết Tạ Văn Đông! Nhanh đi bắt hắn… Hắn chạy bên kia…” Nghiêm Khắc chỉ vào hướng ngược lại.
Những người khác đều cả kinh, Tạ Văn Đông có thân phận gì?! Cảnh sát nào còn không biết, hắn làm cho người ta một cái chết khủng khiếp, nhìn người ngã ở một bên miệng đầy tơ máu vừa được nâng lên, không phải là Tạ Văn Đông thì là ai! Mấy cảnh sát đều có chút ngẩn người, một người dẫn đầu phản ứng trước nhất, quát to: “Đứng ở chỗ này ngẩn ra làm gì! Mau đưa hai người bọn họ đến bệnh viện! Trời ơi, thiên hạ lại sắp đại loạn rồi! Tiểu Tống, cậu dẫn vài người đuổi theo mau, nhanh đi!”
Cảnh sát được gọi là Tiểu Tống đáp ứng một tiếng, mang theo bốn năm tên cảnh sát chạy theo hướng Nghiêm Khắc chỉ. Những người khác ba chân bốn cẳng đưa Tạ Văn Đông và Nghiêm Khắc ra khỏi ngõ, người dẫn đầu trước tiên gọi xe cứu thương, sau đó lại gọi điện thoại cho Lưu Đức Hân: “Lưu cục, không hay rồi, Tạ…Tạ… Tạ Văn Đông bị người ta giết!”
“Hả… hả? ? Cậu nói gì? Tạ Văn Đông bị giết? ?” Lưu Đức Hân đang ở nhà xem TV, sau khi nhận được điện thoại, hắn hơn bốn mươi tuổi mà nhảy rất cao, vội hỏi: “Cậu lặp lại một lần nữa, tôi không có nghe rõ. Là ai bị giết?”
“Là, là Tạ Văn Đông!”
Lưu Đức Hân ngẩy người một lúc, mới chậm rãi nói: “Nói cho tôi biết ở đâu? Tôi lập tức tới đó!”
Cảnh sát dẫn đầu lần lượt nói ra địa chỉ, Lưu Đức Hân sau khi nhớ kỹ thì vội vã mặc áo khoác vào, ngay cả người trong nhà cũng quên gọi. Ra khỏi cửa trực tiếp gọi xe ta-xi đưa tới nơi xảy ra chuyện không may. Lưu Đức Hân ngồi trên xe lòng nóng như lửa đốt, trước đã đề cập qua, quan hệ của hắn và Tạ Văn Đông tương đối không tệ, mặc kệ là gặp riêng hay gặp ở quan trường. Tạ Văn Đông có ý định nâng đỡ hắn, chỉ cần vị lão đại hắc đạo này còn, vận làm quan của hắn có thể nói là không có giới hạn, vị trí tỉnh trưởng mới có thể là của hắn. Bây giờ đột nhiên nghe tin dữ, giống như ném hắn từ trên bầu trời xuống mặt đất, hơn nữa rơi còn không có tiếng động. Lưu Đức Hân trong lòng lo lắng như thế nào cũng có thể biết.
Ngồi ở trong ta-xi, Lưu Đức Hân trước tiên gọi điện thoại cho Tam Nhãn. Tam Nhãn hôm nay mới trở về từ thành phố T, vốn định nghỉ ngơi thoải mái vài ngày cho thật tốt, gần đây đông chinh tây chiến cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nằm trên giường chưa tới năm phút đồng hồ đã nhận được điện thoại của Lưu Đức Hân, trong lòng tự nhiên cực kỳ không tin, anh Đông có thể chết? Trừ khi sơn băng địa liệt nước chảy ngược! Oán giận nói: “Tôi nói nhé lão Lưu, chuyện khác ông có thể nói đùa, nếu như đem chuyện sống chết của anh Đông ra nói đùa thì đừng trách ta trở mặt!”
Tam Nhãn uy danh một trận cực thăng, dựa vào một cỗ ý nghĩ ngoan độc hơn người, liên tục đánh hạ những bang hội lớn khác trong thành thị. Là nắm đấm thứ hai công khai trong hội Văn Đông, ngay cả Lưu Đức Hân cục trưởng này cũng có ba phần sợ hãi. Lưu Đức Hân vội nói: “Tôi có thể đem chuyện này ra nói đùa với anh sao! Vừa rồi tôi mới nhận được tin tức, hiện giờ đang chạy đến hiện trường, không nói nhiều nữa, cậu đến đây nhanh một chút đi!”
Tam Nhãn vẫn có chút không tin, hình ảnh thần thoại của Tạ Văn Đông đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng hắn, sóng giờ gì chưa thấy qua, nguy hiểm nào chưa từng gặp, nhưng đều bình an vượt qua cả! Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới anh Đông có thể chết. Tam Nhãn run giọng nói: “Ông đang nói đùa! Điều đó không có khả năng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.