Bại Hoại

Quyển 3 - Chương 32

Lục Đạo

23/04/2013



Đạo kim quang kia đâm thẳng tới hướng cổ của Ma Ngũ. Lúc này Ma Ngũ đã tới bên cạnh cửa, vừa muốn xoay người mở cửa, khóe mắt đã liếc thấy kim quang bay tới, biết là không phải thứ gì hay ho, sợ hãi vội vàng nghiêng đầu tránh né.

Nguyên lai Tạ Văn Đông thấy Ma Ngũ không bị Cao Cường đâm trúng chỗ yếu hại liền biết là không tốt. Cổ tay khẽ động, Kim Đao rơi vào trong lòng bàn tay chuẩn bị đề phòng. Quả nhiên Ma Ngũ đẩy Cao Cường ra, định chạy ra khỏi phòng, Tạ Văn Đông đã động sát tâm làm sao có thể buông tha được cho hắn, vung tay, kim đao bắn thẳng đến cổ của Ma Ngũ. Thấy hắn nghiêng đầu tránh thoát, Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, dùng đến kỹ xảo mà hắn học được, cổ tay nhẹ nhàng kéo về. Kim đao bay ra gặp phải lực kéo liền quay trở về, quấn thành một vòng trên cổ Ma Ngũ.

Ma Ngũ cảm thấy cổ mình bị thít chặt, vội vàng lấy tay sờ soạng, mới biết là bị một sợi dây mỏng manh quẩn ở trên cổ, hắn không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, cả giận nói với Tạ Văn Đông:

- Tạ Văn Đông, con mẹ nó ngươi từ trên người ta buôn bán được không ít tiền, đến cuối cùng lại đối đãi với ta như vậy ngươi còn là người sao?

Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng:

- Ta đã sớm muốn thế này rồi, chỉ là khi đó ngươi vẫn còn có chỗ dùng đối với ta. Nhưng bây giờ thật bất hạnh, ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa rồi!

Ma Ngũ vẫn còn dựa vào tia may mắn cuối cùng, nói :

- Đừng quên, hàng của ngươi đều là do ta bán cho ngươi, để xem nếu không còn ta thì ngươi đi đâu mà tìm được nguồn cung cấp tiện nghi như vậy! Dù cho hôm nay ngươi giết ta, sau này vẫn sẽ có người tìm ngươi báo thù…!

Không đợi cho hắn nói hết lời, Tạ Văn Đông đã mỉm cười nói:

- Điều đó ngươi không cần thiết phải biết! Cuối cùng ta cho ngươi biết, không ai có thể làm gì được ta, càng không có ai có thể uy hiếp ta đưa ra bất kì quyết định gì!

Nói xong, Tạ Văn Đông hung hăng kéo mạnh cổ tay về.

- Lộc cộc, lộc cộc…!

Mọi người ở trong phòng chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, chiếc đầu như cái đấu của Ma Ngũ lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi phọt ra thành vòi. Mọi người kinh khiếp nửa ngày không nói nên lời. Những người ngồi ở đây không ai là chưa giết người, thế nhưng đầu người cứ vậy mà rụng xuống lại là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến cho bọn họ kinh ngạc nhất tất nhiên là chẳng hiểu Tạ Văn Đông làm thế nào mà được như vậy, rõ ràng Ma Ngũ đã tránh được một đao kia, mà kim đao lại có thể quay trở về một cách kỳ tích, thực ra ngân tuyến quá nhỏ, mọi người không ai nhìn thấy được cả.

Tạ Văn Đông cũng thất thần một lát, thật không ngờ uy lực của ngân tuyến này lại lớn đến thế, bình thường khi hắn luyện tập đều dùng thân cây làm bia ngắm, lúc này đổi thành người thực khó tránh khỏi có chút khẩn trương nên lực đạo dùng quá lớn.

Lý Sảng không thể tin nổi nhìn vào Tạ Văn Đông, lẩm bẩm nói:

- Đông ca, anh làm thế nào vậy, không phải là đặc ý công năng đó chứ? (đặc ý công năng chắc là dị năng điều khiển đồ vật theo ý muốn, hắc hắc)

Cao Cường trợn trắng mắt, mặc dù hắn không biết chuyện gì xảy ra nhưng có đánh chết hắn cũng không tin cái gì gọi là đặc ý công năng cả.

- Lão phì, không phải là ngươi xem đổ hiệp nhiều quá, cái gì mà đặc ý công năng hả, ngươi đều tin là có thật sao?

Lý Sảng không phục nói:

- Không phải đặc ý công năng thì ngươi bảo là cái gì? Ngươi biết rõ thì làm một lần cho ta xem nào!

Cao Cường há mồm không biết nói thế nào. Quả thực là hắn không biết rõ, lần đầu tiên bị Lý Sảng nói cho đờ ra, nhỏ giọng lầm bầm nói:

- Dù sao cũng không phải…

Rốt cuộc Tạ Văn Đông cũng phản ứng trở lại, thở dài ra một hơi, thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình, sắc mặt khó coi nói:

- Cường tử nói đúng, đây không phải là đặc ý công năng, chủ yếu là dựa vào cái này thôi!

Nói xong, Tạ Văn Đông cầm lấy sợi ngân tuyến, sợi dây mỏng đã bị nhuộm thành màu đỏ, máu trên đó chậm rãi tích tụ lại thành từng giọt huyết cầu chảy ở phía trên mặt. Mọi người lại gần nhìn kỹ mới phát hiện nguyên lai là một sợi ngân tuyết cực mỏng gắn liền với thanh kim đao, vô cùng lấy làm lạ. Tạ Văn Đông cẩn thận lau khô ngân tuyến, sau đó cầm kim đao thu vào trên hộ oản, nhìn thi thể Ma Ngũ trên mặt đất đầu một nơi mình một nẻo cảm thấy một cảm giác vô cùng chán ghét, nói với chúng nhân:

- Đem hắn thanh lý sạch sẽ đi, đừng lưu lại dấu vết!

Nói xong, Tạ Văn Đông bước nhanh ra khỏi bao phòng.



Sau khi đi ra, Tạ Văn Đông hít vào một hơi thật dài, thầm nghĩ: về sau phải sử dụng kim đao thật cẩn thận, thứ này có thể xem như một kiện lợi khí để xuất kỳ chế thẳng!

(lợi khí: vũ khí sắc bén, xuất kỳ chế thắng: ra tay bất ngờ để dành chiến thắng)

Lúc này một người canh giữ ở cửa tiến lên phía trước nói:

- Đông ca, hai tên thủ hạ của Ma Ngũ đều đã giải quyết rồi!

- Ừm!

Tạ Văn Đông nói:

- Đều thanh lý sạch sẽ đi! Lúc đưa ra ngoài cẩn thân một chút, đừng để người khác phát hiện!

- Em biết rồi, Đông ca!

Người nọ đáp ứng một tiếng rồi đi vào phòng bên cạnh.

Đến bây giờ, sau ba năm cùng hợp tác với Tạ Văn Đông cuối cùng Ma Ngũ cũng đã chết dưới tay hắn. Đúng như lời Tạ Văn Đông nói, quả thực Ma Ngũ đã mất đi giá trị lợi dụng, nhưng hắn lại biết quá nhiều về việc buôn bán độc phẩm của Văn Đông hội, trên phương diện này đã không còn kiếm được nhiều tiền nữa, Tạ Văn Đông sẽ diệt trừ tên này đi, cũng là để cho Kim Dung yên tâm thoải mái được một chút!

Tạ Văn Đông cùng người trong bang hội gọi xe để trở về nhà. Văn Tư cũng trở về cùng với hắn, ở lại trong cửa hàng nhỏ phía dưới lầu.

Trong nhà vẫn chưa có ai trở về, gian phòng có vẻ có chút trống trải. Chỉ khi nào về đến nhà Tạ Văn Đông mới có được cảm giác an toàn, có thể cởi bỏ toàn bộ sự đề phòng trên người xuống. Hắn cởi quần áo, thoải mái tắm nước nóng, sau đó trải đệm ra nằm ở trên giường xem ti vi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến những chuyện ở thành phố H.

Không biết Khương Sâm đã làm việc về Hồn tổ như thế nào rồi? Tạ Văn Đông có chút không yên lòng, gọi điện thoại hỏi hắn:

- Lão Sâm, Hồn tổ có phản ứng gì không?

- Hồn tổ vẫn như cũ không có phản ứng gì cả. Không lâu sau khi anh vừa mới đi người của Thu Hồn bang đã dạo quanh một vòng Tân Thế Kỷ, chắc là để kiểm tra xem chúng ta có rút lui sạch sẽ hay không!

- Các ngươi lưu lại không bị Hồn tổ phát hiện chứ?

- Chắc là không đâu! Bọn em đều phân tán thành từng nhóm nhỏ ẩn núp ở trong thành phố H, làm việc như là thiên y vô phùng, nếu như thực sự bị phát hiện cũng chỉ có thể nói là trời cao không phù hộ thôi!

- Tốt! Vẫn nên cẩn thận một chút, nghe theo lời lão Lôi nhiều vào, dù sao hắn cũng xuất thân là sát thủ, che giấu tung tích là nghề của hắn rồi!

- Ha ha, Đông ca đừng quên chứ, em chính là xuất thân lính trinh sát, che giấu tung tích em lại càng thành thạo hơn!

Nghe Khương Sâm nói lời này, Tạ Văn Đông vừa định nói thêm vài câu, thì đầu bên kia điện thoại đã nói tiếp:

- Được rồi, Đông ca, em biết nên làm thế nào mà, em đã sớm thương lượng xong với lão Lôi rồi! Anh yên tâm đi! Không có việc gì ngoài ý muốn thì sau ba ngày nữa bọn em sẽ động thủ!

- Tốt lắm, trước khi động thủ gọi điện cho ta, ta muốn được biết tình hình cuộc tập kích bất cứ lúc nào!

- Vâng!

Tạ Văn Đông chậm rãi cúp điện thoại, tự nhủ Khương Sâm mà cùng với Đông Tâm Lôi làm việc hẳn là không có vấn đề gì, lại nói đợt này Kim lão gia tử vẫn còn chưa đi, cho dù có cái gì ngoài ý muốn cũng có thể giúp được một tay! Nghĩ thế, Tạ Văn Đông ngửa mặt nằm ở trên giường một lúc, hồi tưởng lại quá trình vừa rồi giết Ma Ngũ, nhận ra được uy lực to lớn của kim đao mà Kim Bằng cho hắn, ở một số phương diện còn hơn cả súng lục bạc của mình, hơn nữa kẻ khác càng thêm khó đề phòng, đối với nó tràn ngập lòng tin.

Tạ Văn Đông nghĩ lại cảm thấy hưng phấn, bất giác lại đứng lên đeo hộ oản vào bắt đầu luyện tập. Hiện tại hắn đã nắm giữ được một chút kỹ xảo, mu bàn tay cũng không dễ dàng bị ngân tuyến cắt trúng nữa, thế nhưng việc khống chế kim đao còn chưa hoàn hảo, vẫn chưa đạt được trình độ như Kim Bằng có thể làm kim đao xoay tròn trong lòng bàn tay mà không rơi, chứ nói chi là một tay dùng đao gọt vỏ táo. Tạ Văn Đông vừa nhớ lại những kỹ xảo lão giả dạy vừa luyện tập, bất tri bất giác bầu trời đã tối mịt.

Tiếng mở cửa cắt đứt sự tập trung của Tạ Văn Đông, thầm nhủ chắc là cha mẹ đã trở về, vội vàng đem kim đao, điện thoại di động, súng ống cất hết đi, mấy thứ này không thể để lộ ra trước mặt cha mẹ được.

Tạ Văn Đông từ trong phòng đi ra, thấy mẹ mình trở về bèn cười nói:



- Mẹ, mẹ về rồi à!

- A? Văn Đông, sao con không ở trường học mà lại về vậy?

-À… trường học được nghỉ vài ngày, không có việc gì nên con về nhà thôi!

- Văn Đông, con cũng không được tự ý bỏ học đó…

Tạ Văn Đông lặng yên nghe mẹ nhắc nhở, thỉnh thoảng lại nói vài câu. Có đôi khi, được nghe mẹ nhắc nhở cũng là một việc rất ấm áp.

Đảo mắt đã qua năm ngày, mấy ngày nay Tạ Văn Đông đều ở nhà đợi rất ít khi ra khỏi cửa, bang hội ở thành phố J đã đi vào quỹ đạo, không có quá nhiều chuyện cần hắn phải xử lý. Bởi vì hắn đã thực sự nảy sinh hứng thú với đao pháp mà Kim Bằng truyền thụ, cho nên một mực ở trong nhà luyện đao.

Hôm nay Tạ Văn Đông đang luyện tập cách cầm đao xoay tròn thì nhận được điện thoại của Khương Sâm:

- Đông ca, mấy ngày nay Hỏa Hồng đã buông lỏng phòng vệ rồi, những tên trông coi địa bàn ở lầu dưới cũng không nhiều như trước nữa! Em nghĩ nắm lấy cơ hội, ngày mai liền động thủ!

Tạ Văn Đông hỏi:

- Có nắm chắc không?

- Trăm phần trăm thì không dám nói, nhưng em và lão Lôi đều cảm thấy có được ngoài tám phần tỷ lệ thành công rồi!

- Để ta ngẫm lại đã!

Tạ Văn Đông trầm tư chốc lát, có chút không yên lòng, nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

- Lão Sâm, ngươi chờ ta, bây giờ ta sẽ bắt taxi đến thành phố H, có thể tìm được các ngươi ở đâu đây?

- Đông ca, em thấy việc này không cần anh tự mình đi một chuyến đâu, em và lão Lôi đều có lòng tin mà!

- Không được! Chỉ có tự mình ở cùng một chỗ với các ngươi ta mới có thể yên tâm, đừng nói nữa, trước khi đến thành phố H ta sẽ gọi điện cho ngươi, khi ta chưa tới không được hành động thiếu suy nghĩ!

Tạ Văn Đông ngắt điện thoại sau đó vội vàng gọi điện cho Tam Nhãn:

- Trương ca, ngươi dẫn các huynh đệ trong bang điều động tới thành phố M, làm cho Hồn tổ hiểu lầm là chúng ta muốn xâm lấn thành phố M!

- Đông ca, chúng ta đã rút khỏi thành phố H rồi, lẽ nào Hồn tổ còn chưa thả lỏng cảnh giác sao?

- Không phải, chủ yếu là yểm hộ cho ta thôi, ta dự định đến thành phố H để tự mình chỉ huy, nếu không trong lòng ta chung quy vẫn không yên tâm được!

- Như vậy không tốt đâu, quá nguy hiểm!

- Ta đều biết cả! Cứ án theo lời ta mà làm, sau khi ngươi đến thành phố M cũng không phải du ngoạn, muốn giả bộ cũng phải giả bộ cho giống một chút, trước tiên cứ xử lý một hai tiểu bang hội ở đó cho ta, về sau xem tình hình rồi quyết định!

- Được rồi, có cần gọi các huynh đệ khác cùng đi không ạ?

- À, gọi Nghiên Giang cùng đi với ngươi, có thể hắn sẽ giúp cho ngươi một số chủ ý!

- Vâng, em biết rồi…

Vào đầu giờ chiều, toàn bộ Long đường của Văn Đông hội đã xuất phát hướng tới thành phố M, không dưới một nghìn thành viên Long đường phân chia ngồi trên một lượng lớn xe tiến về phía trước. Mà lúc này Tạ Văn Đông cũng một mình lặng lẽ đeo kính râm, tùy tiện cầm theo một chút đồ rồi bắt xe taxi khởi hành tới thành phố H, vì sợ làm cho Hồn tổ chú ý nên thậm chí ngay cả Văn Tư cũng không mang theo.

Một đường không nói chuyện gì, đến năm giờ đã đi vào được thị khu thành phố H, gọi điện thoại cho Khương Sâm, hỏi rõ địa chỉ chỗ ở của hắn rồi để tài xế lái xe qua đó.

Chỗ ở của Khương Sâm là một khu nhà trệt, trông lụp xụp muốn chết, đường đi lại càng ghồ ghề, bởi vì là mùa thu nên nước mua đã biến cả con đường trở thành một vũng bùn. Tài xế vừa lái xe vừa chửi bới con đường chết tiệt, phàn nàn đi trên con đường này một hồi thì chiếc xe yêu quý cũng phải giảm mất năm năm tuổi thọ! Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, Khương Sâm này tìm được chỗ thật là tốt, tuy có tồi tàn một chút, nhưng ở đây quả thực là không thể bị người phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook