Quyển 3 - Chương 34
Lục Đạo
23/04/2013
- Phụp!
Tiếng súng yếu ớt đi qua, một thành viên Hồn tổ vừa lộ ra nửa cái đầu đã kêu lên một tiếng đau đớn, gục xuống đất không dậy nổi, chỗ đỉnh đầu đã xuất hiện hai lỗ thủng cỡ ngón tay, máu tươi văng lên trên vách tường màu trắng tạo thành những đóa hoa hồng đẹp đẽ. Lập tức trong phòng truyền ra tiếng hít thở gấp cùng với tiếng chửi bới, chỉ là chửi bằng tiếng Nhật, năm người có nghe cũng chẳng hiểu được câu nào.
Kim Nhãn cười hắc hắc với Thủy Kính, hô lớn:
- Ba dát nha lộ! (Một câu chửi tiếng Nhật )
Đây là câu tiếng Nhật duy nhất mà hắn biết có thể hữu ích trong trường hợp này. Sau đó hướng Thủy Kính nói:
- Tiểu Kính, thuật bắn súng của ta bây giờ thế nào?
- Phụp!
Vừa mới nói xong, Kim Nhãn nhanh chóng bóp cò súng, lại có thêm một tên ứng thanh mà chết, đầu cũng bị một súng bắn xuyên qua, Kim Nhãn cười nói:
- Lại bắn rụng được một con chim thò đầu ra rồi! Hắc hắc!
Trông thấy bộ dáng tự đại của hắn khiến cho Thủy Kính rất là coi thường.
Sau khi Tạ Văn Đông đi vào phòng làm việc bèn đưa mắt chăm chú nhìn một vòng, bố trí ở đây là điển hình của phong cách Nhật, trên vách tường có treo các loại thư họa, cái gì mà chữ 'nhân'. chữ 'nhẫn', chữ 'hồn', ở giữa có bày một cái bàn viết lớn, phía sau là một cái giá vũ khí lớn, mặt trên có vài thanh đao Nhật Bản dài ngắn khác nhau. Một gã trung niên bộ dạng gần năm mươi tuổi ngồi ở sau bàn viết, tay cầm điện thoại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông.
Tay cầm súng của Tạ Văn Đông để ở sau lưng, mỉm cười đi qua đó:
- Không cần phải khó hiểu, ta tới để cùng tâm sự với ngươi!
Tạ Văn Đông ngồi ở trên ghế đối diện người trung niên an nhiên nói:
- À, được rồi, ngươi có thể nghe hiểu tiếng Trung chứ?
Người trung niên dùng tiếng Trung Quốc lưu loát nói:
- Ngươi là người nào? Tới nơi này làm gì? Ngươi có biết chúng ta là ai hay không?
Người trung niên vừa mới nghe thấy tiếng súng đã biết là không tốt, nhưng mà Tạ Văn Đông vào quá nhanh, vừa mới bấm điện thoại hắn đã vào rồi!
Đối với ba vấn đề liên tiếp mà hắn hỏi Tạ Văn Đông lấy ngón tay gõ gõ vào đầu nói:
- Thực sự là hao tổn tâm trí đó, người của Hồn tổ là đồ ngu sao? Ngươi phải nhớ rõ ta chứ, tên của ta là Tạ Văn Đông, ngươi hẳn phải biết mục đích ta tới đây?
Người trung niên hiểu ra, cúi đầu không nói, bàn tay giấu ở dưới bàn chậm rãi đưa vào trong ngăn kéo ở phía dưới. Tạ Văn Đông ngắm nghía khẩu súng ở trong tay, mỉm cười nói:
- Nói thật nhé, tố chất sát thủ của các ngươi thật sự không tệ, hai lần suýt chút nữa là lấy được mạng ta. Ta không biết đã đắc tội với các ngươi chỗ nào, mà lại dồn ép ta như vậy?
Người trung niên lặng lẽ mở ngăn kéo, nét mặt mang theo vẻ ngạc nhiên nói:
- Ngươi... không phải ngươi đã sớm về thành phố J rồi cơ mà, vì sao lại xuất hiện ở đây?
- Ha ha!
Tạ Văn Đông cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi chẳng biết chút nào về binh pháp Trung Quốc rồi, về sau tìm một cơ hội đọc 'Tam quốc' đi! Đối với ngươi rất có lợi đó!
- Cảm ơn!
Người trung niên nghiến răng nói, hắn đang nhẫn nhịn, bởi vì đầu ngón tay của hắn đã mò được vào khẩu súng lục bên trong ngăn kéo, nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông nói:
- Xem ra việc ngươi xâm lấn thành phố M là biểu hiện giả có phải không?
- A! Thông minh lên rồi đấy!
Tạ Văn Đông ngửa đầu nói:
- Ta thật sự thấy tiếc cho ngươi, vì sao tuổi lớn như vậy mà không ở Nhật Bản dưỡng lão cho tốt, lại chạy đến Trung Quốc xa xôi chịu khổ? Chẳng qua điều này cũng không có quan hệ gì, mấu chốt là ở chỗ...
Tạ Văn Đông đột nhiên giơ súng lên, chĩa vào đầu người trung niên bắn một phát.
- Phụp!
Thân thể người trung niên bay về phía sau, nặng nề đập vào trên giá vũ khí, đến lúc chết hắn cũng không rõ vì sao Tạ Văn Đông còn chưa nói xong mà đã đột nhiên nổ súng. Hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, thiếu một chút nữa là có thể giết được đối phương. Máu tươi từ trên đầu của hắn chảy ra, trong tay vẫn còn nắm chặt một khẩu súng lục màu xám.
Tạ Văn Đông ngồi ở trên ghế lắc đầu, nói tiếp:
- Mấu chốt ở chỗ ngươi không nên chọc vào ta, ta nói rồi, ai ngăn cản con đường của ta ta sẽ tiêu diệt hắn. Hồn tổ các ngươi cũng không ngoại lệ, chọc vào ta, ba chữ Tạ Văn Đông kia sẽ vĩnh viễn trở thành ác mộng của các ngươi!
Nói xong, Tạ Văn Đông đứng lên, nhàn nhã đi ra cửa, đến bên cạnh cửa, hắn dừng lại, quay đầu nhìn người trung niên Nhật Bản gục trên mặt đất nói:
- Không nên cho rằng người Trung Quốc đều là kẻ ngu dốt!
Tạ Văn Đông từ trong phòng đi ra, năm người trên hành lang vẫn còn đang đứng tại chỗ, chỉ là trên mặt đất đã nhiều hơn mười cỗ thi thể. Tạ Văn Đông quét mắt nhìn một vòng, nói:
- Bên trong giải quyết rồi, chúng ta đi thôi!
- Vâng!
Năm người đáp ứng một tiếng, ào ào lôi lựu đạn từ bên hông ra đi về phía trước. Đi qua mỗi gian phòng đều ném một quả vào bên trong, nhất thời trong tòa nhà tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, có vài thành viên Hồn tổ bị nổ đến nỗi cả người đầy thương tích từ trong phòng chạy ra, mới vừa thò đầu ra đã bị bắn gục xuống đất.
Năm người ở lầu ba giải quyết nốt, Tạ Văn Đông đi xuống cầu thang, lầu hai vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, có lẽ là đang hỗn chiến. Mọi người ở đây đều vượt qua phạm vi nghe ngóng của Khương Sâm, song phương chiển khai hỗn chiến trong các gian phòng, đao thương đều sử dụng, trên mặt đất đã nằm không dưới hai mươi người.
Khương Sâm cùng hai gã thủ hạ đang dùng chủy thủ đối chiến với một đại hán cầm đao Nhật Bản, Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay, lớn tiếng nói:
- Lão Sâm nhanh lên một chút, dùng súng giải quyết đi! Không có thời gian đâu!
Đỉnh đầu Khương Sâm toát mồ hôi, âm thầm kêu khổ, đạn mang đến đã sớm bắn hết rồi, dùng đao cũng là không còn biện pháp nào nữa, những người khác trên cơ bản cũng như thế này cả, đều đã đến lúc hết đạn, bắt đầu sống mái với nhau bằng phương pháp nguyên thủy nhất. Khương Sâm chém một đao rồi hô lớn:
- Đông ca, em hết đạn... Mẹ nó!
Thoáng phân tâm, cánh tay đã bị đối phương đâm trúng một đao làm hắn đau đớn mắng lớn một tiếng, lại liều mạng xông vào.
Tạ Văn Đông đi nhanh về phía trước, muốn tiện tay cấp cho đối phương một phát súng, nhưng bốn người loạn chiến giữa sân di chuyển không ngừng, hắn không nắm chắc sẽ bắn trúng được đối phương, bèn hô to:
- Tránh hết ra cho ta!
Ba người Khương Sâm nghe thấy tiếng nói vội vàng tránh sang một bên, đại hán kia mặc dù không hiểu Tạ Văn Đông nói gì, nhưng cũng đoán ra đại khái, hơn nữa nhìn thân phận của hắn dường như không thấp nên đã có dự định đồng quy vu tận.
Đại hán tiếp tục truy kích nhóm người Khương Sâm, cùng với bọn họ quấn lấy một chỗ đồng thời khiến cho Tạ Văn Đông không thể nào nổ súng được. Gã đại hán thấy mình đã cách Tạ Văn Đông không xa bèn hét lớn một tiếng, mãnh liệt vung tay, thanh đao Nhật Bản chớp nhoáng phi về phía tiểu phúc của Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông cho rằng chí ít thì đại hán cũng sẽ đào tẩu, thật không ngờ hắn lại đem vũ khí duy nhất phi về phía mình, theo bản năng hơi nghiêng hạ thân đi một chút, nhưng động tác của hắn không nhanh như thanh chiến đao đang bay tới, cảm giác được bên eo lạnh lẽo, tiếp theo đó là một cơn đau đớn dường như khiến cho người ta không thể nào chịu nổi. Tạ Văn Đông không cần nhìn cũng biết bản thân đã bị thương, nghiếng răng hướng gã đại hán bắn liền ba phát súng.
Trên mặt Đại hán lộ ra nụ cười độc ác dựa vào tường, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra, tuy chết nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, trên mặt hiện lên thần tình đáng tiếc.
Khương Sâm vội vàng chạy tới đỡ lấy Tạ Văn Đông, kiểm tra vết thương. Phi đao của gã đại hán may mà đâm trúng chỗ đai lưng của Tạ Văn Đông, tuy là như vậy, mũi đao vẫn còn đâm vào trong cơ thể hơn một tấc. Tạ Văn Đông khẽ cắn môi, nắm lấy thân đao dùng lực một chút rút mạnh ra, rồi dùng y phục bịt lên miệng vết thương, nắm thật chặt lấy đai lưng, hướng Khương Sâm cười nói:
- Ta không sao, lúc này may mà có cái đai lưng cứu ta một mạng, ha ha!
Khương Sâm nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đang tươi cười của Tạ Văn Đông trong lòng run lên, lần đầu tiên cảm thấy Tạ Văn Đông giống như một hán tử. Tuy là Vết thương này không sâu, nhưng thân thanh đao Nhật Bản của gã đại hán này có hình tam giác, hắn hiểu được sự đau đớn cùng với nguy hiểm khi bị thứ đó đả thương. Vết thương như vậy rất khó khép lại, nếu như không tiến hành cấp cứu ngay lập tức, thì rất dễ mất máu quá nhiều mà chết. Khương Sâm đỡ lấy Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, anh cố chịu một chút, chúng ta nhanh đi bệnh viện thôi!
Sau đó nói với huynh đệ phía dưới:
- Mọi người rút lui, không cần đấu với bọn chúng nữa!
Nói xong vội vàng đỡ Tạ Văn Đông đi ra ngoài.
Mới vừa từ trong Hỏa Hồng đi ra, cách đó không xa đã có không dưới ba trăm gã học sinh trung học đang chạy tới, trong tay đều cầm phiến đao cùng gậy gộc. Những người này thấy hai người Tạ Văn Đông đi ra, bèn nhanh chân chặn hai người lại. Những tên này trừng mày trợn mắt, gõ gõ vũ khí trong tay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên băm hai người ra thành từng mảnh.
Hai người Tạ Văn Đông và Khương Sâm âm thầm kêu khổ, làm sao mà Thu Hồn bang cũng tới chứ! Đây là việc ngoài dự liệu. Tạ Văn Đông rút súng lục ra, thắt chặt bộ âu phục lại, không cho đối phương nhìn thấy vết thương trên người mình, lớn tiếng nói:
- Ai dám bước lên một bước ta bắn chết hắn!
Mặc dù đối phương đều là những thiếu niên còn trẻ tuổi, nhưng cũng không phải là Tạ Văn Đông nói dối, bây giờ muốn giữ mạng nhất định phải quyết tâm tàn nhẫn.
- Mẹ nó, hắn chỉ có một khẩu súng, chúng ta có hơn mấy trăm người thì sợ cái gì, mọi người lên đi! Giết được hắn lão đại sẽ cho chúng ta tiền!
Một gã thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi hô lớn một tiếng. Đáng lẽ những học sinh này thấy có súng đều có chút chùn bước, nhưng bị gã trẻ tuổi đó kích động bắt đầu chậm rãi áp sát về phía trước.
Tạ Văn Đông thầm mắng một tiếng, Khương Sâm hét lên:
- Mẹ nó, các ngươi có còn là người Trung Quốc nữa hay không, có biết bên trong đó con mẹ nó đều là lũ quỷ Nhật Bản không hả, các ngươi vì sao còn làm việc cho chúng? Đừng có khoác da Trung Quốc mà lại mặc kệ việc Trung Quốc. Chỉ vì bọn chúng cho các ngươi một chút tiền mà ngay cả tổ tông của mình các ngươi cũng quên luôn hả? Đại tàn sát Nam Kinh các ngươi cũng đã quên rồi có phải hay không?
Thực sự là Khương Sâm không nghĩ ra được cái gì để nói nữa, ngay cả cuộc đại tàn sát Nam Kinh cũng kể ra.
Thần tình của những học sinh này ảm đạm xuống, bước chân áp sát cũng đã dừng lại. Khương Sâm lại nói:
- Các ngươi dùng đầu mà nghĩ lại xem, bọn chúng đến Trung Quốc không phải để làm việc thiện, mà là tới để phá hoại, là tới để gây hại cho chúng ta, các ngươi đều là thế hệ thanh niên trẻ của Trung Quốc, chẳng lẽ không cảm nhận được bọn chúng đang lợi dụng các ngươi sao? Khiến cho người Trung Quốc chúng ta đánh người Trung Quốc! Nếu như các ngươi vẫn còn nghe theo lời bọn chúng nói, thì sẽ bị toàn bộ người Trung Quốc phỉ nhổ là bại hoại!
Những người này nghe xong tất cả đều cúi thấp đầu, mặt đỏ tới mang tai. Gã thiếu niên trẻ tuổi vừa mới kích động lúc nãy cảm thấy không ổn, bèn hét lớn:
- Mọi người đừng bị hắn mê hoặc, người Nhật Bản tới để giúp chúng ta, đừng quên bọn họ có thể cho chúng ta tiền, cho ta những thứ tốt, chỉ có đi theo bọn họ thì đất nước chúng ta mới có khả năng giàu mạnh, mới có khả năng ngẩng cao đầu một cách chân chính!
Khương Sâm nghe xong tức giận đến mức nghiến răng, giận dữ nói:
- Kẻ nào đang nói, có gan thì ngươi đứng ra đây nói cho ta!
Gã thiếu niên vừa nói thấy vẻ mặt phẫn nộ của Khương Sâm sợ hãi rụt cả cổ lại, lui lại mấy bước trốn ở phía sau đoàn người trong miệng vẫn hô lớn:
- Mọi người nhanh lên! Giết bọn chúng cấp trên sẽ tăng lương cho chúng ta! Nhanh lên! Về sau chúng ta sẽ có tiền!
Những học sinh này không hề do dự, từ từ bước về phía trước. Tay cầm súng của Tạ Văn Đông cũng có chút run run, còn bao nhiêu viên đạn trong lòng hắn hiểu rõ, mấy trăm người đối phương chỉ cần mỗi tên cho mình một gậy cũng đủ đánh mình nát bất rồi! Đúng lúc này, cửa chính của Hỏa Hồng mở ra, thành viên Ám tổ từ bên trong cũng chạy đến, thấy bên ngoài có rất nhiều ngươi cũng có chút sững sờ.
- Pằng!
Một tiếng súng vang lên, gã học sinh đứng gần Tạ Văn Đông nhất tru lên một tiếng, ôm lấy chân lăn lộn trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng. Những học sinh khác thất thần, rõ ràng tay cầm súng của Tạ Văn Đông không hề cử động, không biết là ai đã nổi súng, tất cả đều hỗn loạn tìm kiếm khắp nơi.
Nguyên lai người nổ súng là Đông Tâm Lôi đã sớm phục kích ở trên mái nhà đối diện. Đáng lẽ để hắn ở chỗ đó là vì đề phòng đầu mục của Hồn tổ chạy trốn, không nghĩ tới đầu mục không chạy ra được nhưng Thu Hồn bang lại tới. Vừa rồi hắn thấy tình thế nguy ngập, bèn dùng súng trường đánh chặn bắn gục một tên. Thấy đó là học sinh nên vẫn còn hạ thủ lưu tình không bắn trúng vào chỗ yếu hại của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.