Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 34

Lục Đạo

23/04/2013



Tam Nhãn hỏi: "Tới rồi à?" Tạ Văn Đông gật đầu, đứng dậy nói: "Bọn họ đến thì tao mới yên tâm, bất kể là lúc nào, dùng người của mình vẫn là yên tâm nhất." Người của mình mà Tạ Văn Đông nói, chính là Khương Sâm từ Đông Bắc tới, không chỉ một mình hắn, cùng tới còn có lực lượng tinh ưng của Văn Đông hội - Huyết Sát. Khương Sâm là một người cẩn thận, hơn nữa làm việc vừa âm ngoan độc lạt vừa có tâm cơ, lại thêm Huyết Sát mà hắn một tay bồi dưỡng, điều này đủ để Tạ Văn Đông an tâm ly khai một thời gian.

Thấy Khương Sâm, Tạ Văn Đông nhịn không được mà bật cười. Một đoạn thời gian không gặp, Khương Sâm béo ra không ít, thân hình của hắn vốn không cao, lại thêm bản tính của người nông thôn, mặt trông rất ôn hòa và thật thà, nhìn rất giống một người làm ăn phúc hậu. Tạ Văn Đông mở miệng trước: "Lão Sâm, gần đây hưởng phúc quá nhỉ."

Khương Sâm cố nén tâm tình kích động, thở dài: "Không có anh Đông, em mỗi ngày đều phát sầu, mà phát sầu thì lại muốn uống rượu, nhưng càng uống lại càng sầu. Tới hiện tại, phát sầu đến béo ú."

"Ha ha!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt cười lớn, giang hai tay ra ôm lấy Khương Sâm, tình nghị giữa hai người không lời nào tả siết. Khương Sâm sắc mặt đỏ lên, nói: "Sau khi anh đi trong lòng thật sự là buồn bực đến phát hoảng, không biết mình nên làm gì, giống như là bị mất phương hướng vậy."

"Đúng đó!" Tam Nhãn cảm thán: "Trên con đường tối om nếu không có người dẫn đường, chúng em tự mình thật sự không biết nên đi thế nào."

Tạ Văn Đông nhíu mày nói: "Tao không thể cả đời làm người dẫn đường cho chúng mày. Nhân tại giang hồ, khó tránh được những phát sinh ngoài ý muốn."

Tam Nhãn biến sắc, không biết Tạ Văn Đông vì sao lại nói vậy. Khương Sâm vội vàng cười nói: "Bất kể là phát sinh cái gì ngoài ý muốn, anh Đông đều có thể ứng phó được."

Đông Tâm Lôi cũng cười nói: "Lão Sâm nói không sai, thiên hạ còn có chuyện gì mà anh Đông không ứng phó được chứ, tôi thật sự nghĩ không ra!"

Cuồng hoan ba ngày, Tạ Văn Đông bệnh rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức không thể không nằm viện để bác sĩ chăm sóc. Hồng môn sau khi nhận được tin tức này thì một số người lo lắng, một số người thì vui mừng trước sự đau khổ của người khác. Có người thì sợ Nam Hồng môn mượn cơ hội để công kích, cũng có người thì tính chờ xem kịch vui.Phản ứng của bọn họ đều lọt vào mắt Khương Sâm, thành viên của Huyết Sát thỉnh thoảng lại đem những hành động của cán bộ chủ chốt trong Hồng môn báo cáo cho Tạ Văn Đông. Lúc này, Tạ Văn Đông đã dẫn theoTam Nhãn và Chu Vũ trên đường tới Vân Nam.

Tam Nhãn ngồi trên xe, trong lòng rất vui vẻ, cả cuộc đời này hắn chưa từng được phong quang như vậy. Đằng trước, đằng sau có tới mấy chục binh sĩ toàn thân đầy vũ trang hộ tống, vừa nghĩ tới là hắn lại muốn bật cười, quay đầu nhìn vẻ mặt an nhiên của Tạ Văn Đông, hắn cảm thản nói: "Anh Đông, em hiện tại mới phát hiện, vì sao ai ai cũng muốn làm tướng quân."

Tạ Văn Đông cười cười không nói gì. Tam Nhãn nhắm mắt nói: "Loại cảm giác này giống như người đang bay trên không trung vậy."

Tạ Văn Đông ngửa mặt lên cười nói: "Sau này có cơ hội thì tới Tam giác vàng, mày nhất định sẽ cảm thấy mình bay rất phê." Tam Nhãn ngây người, hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta lần này không phải là tới Tam giác vàng à?" Tạ Văn Đông lắc đầu: "Chỉ đưa hàng hóa tới biên cảnh là được rồi, chuyện còn lại thì Tam giác vàng tự lo. Lần này tao không muốn mất quá nhiều thời gian."

Tam Nhãn biết hắn sợ Hồng môn xảy ra chuyện, cười nói: "Có lão Sâm ở đó thì chắc không xảy ra vấn đề gì đâu."

Tạ Văn Đông híp mắt nói: "Đừng coi thường những lão giang hồ đó của Hồng môn, bọn họ chính là những con cáo già đầy kinh nghiệm, không cẩn thận là bị bọn chúng bán đi cũng không biết đó."

Tam Nhãn nhíu mày nói: "Nhưng chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi." Tạ Văn Đông nghiêm mặt nói: "Cẩn thận một chút cũng không thừa."

Trên đường đi, do có quân đội hộ tống, binh an xuyên qua phạm vi thế lực của Nam Hồng môn, sau ba ngày thì tới Vân Nam. Chu Vũ vốn định ở Côn Minh nghỉ ngơi một ngày, Tạ Văn Đông lại không đồng ý, nói: "Sau khi đưa hàng hóa tới nơi thì có thể tùy ý nghỉ ngơi, nhưng hiện tại tuyệt đối không được." Do số quân hỏa lần này có giá trị tới mấy ngàn vạn, hơn nữa sớm đã gọi cho Tam giác vàng, cho nên không thể chậm trễ một phút nào. Tuy có quân đội hộ tống, nhưng dẫu sao vẫn là thứ không được lộ ra ánh sáng, chỉ sơ xuất một chút là có thể khiến bản thân mình rơi vào khốn cảnh. Tạ Văn Đông rất hiểu đạo lý này, hắn không thể không cẩn thận. Ở đây còn có một tử địch, hắn không thể không đề phòng.

Tạ Văn Đông tính toán không sai, khi hắn còn chưa tới Vân Nam, Ma Phong sớm đã nhận được tin tức. Lần trước ám sát Tạ Văn Đông, đã mất vợ lại còn thiệt binh, ba huynh đệ theo hắn đánh thiên hạ đều không trở lại. Hận ý đối với Tạ Văn Đông đã khắc cốt ghi tâm. Tại Vân Nam, hắn mấy lần muốn động thủ, nhưng không tìm được cơ hội. Mấy chục binh sĩ đó hắn không thể không cố kị. Cho dù thế lực của hắn ở Vân Nam có lớn hơn nữa, muốn khai chiến với bộ đội chính quy, không chỉ đơn giản là cần có bá lực và thực lực. Không nắm chắc phần thắng, hắn cũng không dám tùy tiện mạo hiểm.



Đội xe trực tiếp xuyên qua Côn Minh, đi thẳng tới trấn Đả Lạc. Tiến vào phạm vi biên cảnh, trạm kiểm tra dần dần nhiều hơn, số lần tra hỏi của võ cảnh cũng tăng thêm tương ứng. Nhưng do Tạ Văn Đông có giấy thông hành của quân phương, lại thêm có bộ đội chính quy hộ tống, cho nên rất ít võ cảnh dám kiểm tra hàng hóa trong containner.

Xe bon bon chạy về phía trước, không xa lại xuất hiện một trạm kiểm tra. Do đã trải qua nhiều lần, Tam Nhãn không còn khẩn trương như lúc đầu, nhàn nhã nhìn cảnh đẹp ở bên ngoài. Tạ Văn Đông ngồi ở bệnh cạnh sớm đã thiếp đi, trên đường hắn căn bản không ngủ được, hiện tại sắp tới Đả Lạc, thần kinh đang căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng, sự mệt mỏi luôn bị kìm nén giờ cũng ùa tới.

Võ cảnh ở trạm kiếm tra phất tay cản đội xe lại, kiểm tra trước sau, hỏi: "Trong container có gì vậy?"

Trong chiếc xe dẫn đầu có một binh sĩ nhảy xuống, vẻ mặt cao ngạo nói: "Đây là cơ mật, anh mau cho qua." Do lần này có người của bộ chính trị đi theo, lưng của binh sĩ cũng cứng hơn nhiều, ngữ khí cũng cao hơn người một bậc.

Võ cảnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, bĩu môi, lớn tiếng nói: "Cho qua? Cho qua cũng được, nhưng tôi phải kiểm tra đã." Nói xong, phất tay, năm sáu võ cảnh chạy qua người hắn chuẩn bị mở container ra kiểm tra.

Binh sĩ hét lớn cản những võ cảnh đó lại, trừng mắt nói: "Huynh đệ, tôi đã nói đây là cơ mật rồi. Không có lệnh của trưởng quan chúng tôi, không cho phép bất kỳ ai kiểm tra."

Võ cảnh lạnh lùng nói: "Tôi cũng vừa nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, nói có một toán người có ý định buôn lậu quân hỏa muốn đi qua đường này, phàm là xe qua lại đều phải kiểm tra."

Binh sĩ hừ lạnh, tức giận nói: "Chúng tôi là quân đội, các anh cho rằng chúng đang buôn lậu quân hỏa ư? Xéo đi!" Nói xong, đây võ cảnh ra.

Võ cảnh của trạm biên phòng ngông nghênh quen rồi, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này, cũng bất kể đối phương có phải là binh sĩ của quân đội hay không, tiến lên trước một bước, đá vào bụng dưới của binh sĩ. Binh sĩ không ngờ võ cảnh lại dám động thủ với mình, nhất thời sư xuất nên phải chịu thiệt, một cước này đã không nhẹ, binh sĩ lui ra sau bốn năm bước mới đứng vững được, sắc mắt đỏ bừng, xắn tay áo lên, tức giận hét: "Muốn đánh nhau à?" Rồi bước nhanh lên trước chuẩn bị động thủ với võ cảnh.

Hai người này cãi nhau ầm ĩ, binh sĩ của đội xe và võ cảnh của biên phòng đều xông ra, mấy chúng người bộ dạng hung dữ đứng đối diện với nhau, suýt chút nữa thì động tới súng.

Loại chuyện này trước đây cũng đã phát sinh, giữa binh sĩ và võ cảnh thường có mâu thuẫn. Tại Đông Bắc, cũng có chuyện binh sĩ lỡ tay đánh chết cảnh sát.

Tạ Văn Đông ngồi trong chiếc xe ở cuối đội xe. Tam Nhãn thấy tình huống không ổn, vội vàng gọi Tạ Văn Đông dậy, nói: "Anh Đông, sự tình không ổn rồi, võ cảnh muốn kiểm tra container."

Tạ Văn Đông nhìn tình hình quên ngoài qua cửa sổ xe, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Có gì mà hoang mang, không sao đâu. Chúng ta cứ yên lặng ngồi xem."

Lúc này Chu Vũ từ trong xe bước ra, chầm chậm bước vào giữa đám người, nhìn võ cảnh đó, lạnh lùng nói: "Là anh đánh người à?"

Võ Cảnh đánh giá Chu Vũ, thấy hắn tuổi không lớn, nhưng người mặc Tây trang, bộ dạng rất có phong độ. Không dám sơ xuất, hỏi: "Anh là người của ai?"

Chu Vũ lấy chứng kiện giơ ra trước mặt võ cảnh, nói: "Tôi là người của bộ chính trị. Thứ trong xe là cơ mật của bộ chính trị, đừng nói là anh, cho dù là tướng quân nắm quyền ở đây tự mình tới cũng không có quyền kiểm tra. Anh còn không định cho qua à?"

Võ Cảnh do dự một lúc, liếc trộm thấy những võ cảnh khác đều đang nhìn mình, nếu cứ vậy cho qua thì sẽ rất mất mặt, sau cùng cắn răng nói: "Không được! Tôi là liên đội trưởng ở đây, phải làm hết chức trách của mình, không có lệnh của thượng cấp, ai cũng không thể không thông qua kiếm tra mà được quá quan."



Chu Vũ lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu, né người sang một bên, lạnh lùng nói: "Tôi nói lại một lần, bên trong là cơ mật của bộ chính trị, kết quả sau khi mở ra thì anh tự chịu."

Liên đội trưởng thấy đối phương nhượng bộ, mặt đắc ý, đi qua người Chu Vũ, ngạo nghễ nói: "Tôi tự mình có thể chịu trách nhiệm này."

Bước qua ba chiếc xe, dừng lại ở chiếc cuối cùng, nhìn vào container, liên đội trưởng phất tay với thủ hạ: "Mở ra cho tao."

Những võ cảnh cảnh khác đang đứng đối mặt với binh sĩ, nghe thấy lời của liên đội trưởng thì muốn chạy lên, Chu Vũ đưa tay cản lại, binh sĩ mà hắn dẫn theo nhao nhao cản những võ cảnh muốn bước qua. Liên độ trưởng thấy vậy liền cười lạnh, nói: "Tôi tự mình đi!" Binh sĩ mở khóa container, nắm lấy tay cầm rồi dùng sức kéo mạnh, cửa sát của container mở ra.

Khi tên liên đội trưởng nhìn rõ tình huống bên trong thì ngây người. Từng hòm từng hòm quân hỏa được xếp chỉnh tề, đầy ắp cả container, chỉ có vị trí ở gần cửa là trống, nhưng đang có hai binh sĩ toàn thân đầy võ tang đang đứng, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng trường cửu thất thức loại mới, khóa bảo hiểm đã mở, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng lên người liên đội trưởng. Binh sĩ bên trong sớm đã nhận được mệnh lệnh, dưới sự cho phép của Tạ Văn Đông và Chu Vũ, bất kể là ai muốn mở cửa, tất cả đều bắn chết bất luận tội.

Liên đội trưởng bị binh sĩ ở trước mặt dọa cho giật nảy mình, dưới tình huống chưa kịp phản ứng, binh sĩ đã nhấn cò súng. Quân lệnh như sơn, cho dù hiện tại người mở cửa là tướng quân hay nguyên soái thì bọn họ cũng không chút do dự mà nổ súng. Đây chính là kỷ luật của quân nhân.

"Bùm, bùm, bùm!" Một loạt tiếng súng vang lên, liên đội tưởng hô thảm một tiếng rồi ngã xuống, trên người có thêm sáu cái lỗ máu.

Các võ cảnh sau khi nghe thấy tiếng súng thì trơ như phỗng, một lúc sau mới có phản ứng, ai cũng nâng súng lên nhưng không biết phải làm gì.

Chu Vũ lạnh lùng nói: "Chuyện cơ mật của bộ chính trị có liên quan đến sự an toàn quả quốc gia, ai dám kiểm tra, giết chết không luận tội!" Nói xong, phất tay áo quay về xe của mình.

BInh sĩ vừa rồi bị liên đội trưởng đánh thấy vậy thì xương sống lạnh toát, cầm súng lên hét lớn: "Không muốn chết thì cút đi cho tao, chúng mày có muốn giống như tên liên đội trưởng đó không!"

Võ cảnh nhìn nhau, nhao nhao hạ súng xuống, tránh sang một bên. Binh sĩ đắc ý hừ một tiếng, phất tay với những người khác, nói: "Đi!" Sau đó lên xe.

Xe đội chầm chậm đi qua trạm kiểm tra, chiếc xe mà Chu Vũ ngồi khi đi qua thì dừng lại, hắn thò đầu ra, nhìn thình thể của võ cảnh ở bên cạnh, thởi dài, nói: "Hắn là một võ cảnh tốt, nhớ là hắn đã hi sinh vì nhiệm vụ nhé." Nói xong, lại thở dài thương tiếc, nghênh ngang cho xe đi tiếp.

Tam Nhãn ở đằng sau đã nhìn rõ hết tình cảnh vừa rồi, hít sâu một hơi lạnh, nói với Tạ Văn Đông: "Cứ thế mà giết người à?"

Tạ Văn Đông thản nhiên cười, nói: "Đó chính là quyền của bộ chính trị."

Tam Nhãn than: "Đúng là một loại quyền lợi cao đến đáng sợ. Một trung úy nho nho đã có thể như vậy, quyền của Đông Phương Dịch chẳng phải là cao đến đáng sợ sao?"

"Đích xác rất đáng sợ!" Tạ Văn Đông nói: "Cho nên tao muốn nâng Trương Phồn Hữu lên để hạ bệ hắn."

"Trương Phồn Hữu?" Tam Nhãn đối với cái tên này rất xa lạ, nghi hoặc hỏi: "Người này là ai? Có chắc ăn không?"

Tạ Văn Đông lắc đầu thở dài: "Trong chính bộ vĩnh viễn không tìm được người nào chắc ăn cả, mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau thôi." Tam Nhãn nói: "Anh Đông, anh thấy Chu Vũ thế nào?" Tạ Văn Đông híp mát cười nói: "Hắn cũng không phải là người đơn giản." Trong bộ chính trị sao có thể có người đơn giản như vậy, đừng nói là không lên cao được, cho dù lên cao được cũng chỉ có thể là chết rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook