Bại Hoại

Quyển 3 - Chương 37

Lục Đạo

23/04/2013



Người thanh niên quay đầu lại cười nói:

- Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết!

Sau đó bước lên xe.

Tạ Văn Đông vốn định nói thêm vài câu nữa, những đã bị binh sĩ bên cạnh đẩy lên một chiếc xe tải quân dụng, tiếp đó sáu gã binh sĩ đi lên kẹp hắn vào giữa. Tạ Văn Đông liếc mắt nhìn trái phải, thấy những binh sĩ này đều nghiêm mặt nắm chặt súng tiểu liên, trong lòng cười thầm: bản thân mình không tính là đại nhân vật gì, có cần dùng đến tràng diện lớn thế này không?

Mấy chiếc ô tô nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, sau khi lên đường cái liền đi thẳng về phương bắc,. Tạ Văn Đông ngồi ở trong xe, thông qua cửa rèm xe có thể thấy được cảnh vật bên ngoài. Xe càng chạy Tạ Văn Đông càng cảm thấy không đúng, nhà cao tầng hai bên trái phải dần dần thưa thớt, trên đường không có mấy người qua lại. Đây là hướng đi ra vùng ngoại thành mà! Tạ Văn Đông trong lòng kinh ngạc, không phải là muốn đem mình bí mật xử bắn đó chứ? Nghĩ tới đây, trên đầu Tạ Văn Đông toát mồ hôi lạnh, nếu thực sự như vậy thì thật oan uổng quá. Lúc trước tốt xấu gì Tứ gia cũng còn được lên tòa án, mình không thể bị người ta hồ đồ giết như vậy được. Tạ Văn Đông cúi đầu, ánh mắt len lén liếc về phía mấy binh sĩ hai bên, hi vọng có thể tìm được cách gì để chạy trốn.

Kết quả làm hắn thất vọng, sáu người không có một chút buông lỏng nào, đặc biệt là ba người đối diện sáu con mắt thủy chung cứ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt. Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, xem ra những binh sĩ này tinh thần sung mãn, thể trạng cường tráng, đều có thể coi là tinh ưng, cho dù mình dưới tình huống có vũ khí cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, hơn nữa hiện tại tay còn bị khóa, kim đao mà Lão gia tử cho cũng không biết mất đâu, muốn chạy trốn thực sự là khó như lên trời!

Khi Tạ Văn Đông âm thầm kêu khổ trong lòng, ô tô đột nhiên dừng lại. Phía trước truyền đến tiếng nói chuyện, đáng tiếc Tạ Văn Đông chỉ có thể nhìn thấy phía sau. Một lát sau, ô tô lại bắt đầu tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là tốc độ chậm đi rất nhiều.

Tạ Văn Đông vẫn nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài, đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy nguyên lai là mình bị đưa vào trong quân doanh, tiếng nói vừa nãy là của người trong ô tô chào hỏi cùng binh sĩ gác cửa.

Quân doanh này rất lớn, Tạ Văn Đông không thấy rõ được toàn cảnh, thế nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy những chiếc phi cơ trực thăng ở rất xa. Điểm ấy Tạ Văn Đông không thấy kỳ quái, thành phố H là nơi sản xuất máy bay trực thăng quân dụng chủ yếu cho Trung Quốc! Chỉ là nơi này có rất nhiều máy bay cần phải có sư đoàn canh giữ ở đây, bọn họ đưa mình tới đây làm gì? Nhưng có một điều Tạ Văn Đông rất khẳng định, bọn họ không phải kêu mình đến tham gia quân ngũ!

Mấy chiếc ô tôc chạy đến trước cửa của tòa nhà năm tầng lớn nhất trong quân doanh thì dừng lại, sáu gã binh sĩ rất thuần thục, trước tiên hai người bước xuống, sau đó lại có hai người kéo hai bên cánh tay Tạ Văn Đông nhảy ra khỏi ô tô, cuối cùng là hai người nâng súng canh chừng.

Đoàn người do người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục dẫn đầu đi vào tòa nhà, vừa mới tới cửa, người trẻ tuổi chỉ lưu lại hai gã binh sĩ và để những người khác giải tán. Sau đó dẫn Tạ Văn Đông lên lầu ba. Dọc đường đi Tạ Văn Đông cũng không hỏi nhiều nữa, biết rằng có hỏi cũng phí lời, để xem bọn họ rốt cuộc là chơi thủ đoạn gì! Hẳn là không phải muốn giết mình, bằng không cũng không cần lãng phí nhiều sức đưa mình đến đây như vậy.

Đến khi đi tới trước một gian phòng có cánh cửa lớn màu nâu người trẻ tuổi dừng lại. Thoáng chỉnh lại bộ tây trang trên người một chút, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong truyền ra tiếng nói rất trầm:

- Mời vào!

Người trẻ tuổi dẫn theo Tạ Văn Đông đẩy cửa vào. Đây là một phòng làm việc không dưới năm mươi mét vuông, bên trong có ngồi hai người, niên kỷ đều đã hơn năm mươi tuổi. Một người mặc thường phục, đầu hơi hói một chút, đôi mắt nhỏ bên dưới gọng kính vàng thỉnh thoảng lại lóe ra tinh quang. Người còn lại mặc quân trang thẳng tắp, tướng mạo đường đường, mặc dù niên kỷ đã lớn nhưng dáng người trên một thước tám còn chưa có chút còng lưng nào, vẫn uy mãnh không gì sánh được. Hai người đều nhìn Tạ Văn Đông ở phía sau người trẻ tuổi, ánh mắt không hẹn mà cùng toát lên vẻ kinh ngạc.

Người trẻ tuổi tiến lên tiến hành chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:

- Báo cáo thượng tá, sư trưởng, Tạ Văn Đông đã được đưa đến!

Người trung niên mặc thường phục gật đầu, cười nói với người mặc quân trang kia:

- Lão Hoàng, nhìn không ra người thực so với trong ảnh còn trẻ hơn đấy! Ha ha, ai có thể tin được người này lại thống nhất được hắc đạo của một thành phố chứ? Hơn nữa lại còn có thể làm ra đại sự hộp đêm Hỏa Hồng như thế!

Người mặc quân trang gật đầu biểu thị cảm tưởng cũng giống vậy, rất có hứng thú quan sát Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông bị hai người kia nhìn đến nỗi lông tơ cả người dựng đứng hết lên, cảm thấy hai người này không có ai dễ chọc cả, điển hình là tổ hợp một lang một bái (bái là một loài thú giống như chó sói, ngày xưa khi nhắc đến lang và bái thường được đi liền với nhau)!Tạ Văn Đông ho một tiếng, ngẩng đầu hỏi:

- Hai vị cố ý đưa tôi tới đây không phải chỉ vì quan sát bộ dạng tôi một chút chứ?

Người mặc quân trang thầm khen một tiếng thật can đảm! Cố ý nghiêm mặt nói:

- Tạ Văn Đông, ở đây không giống như ở thành phố J, phận thân ngươi ở đây cũng không phải hắc đạo lão đại gì cả, nếu như giở trò kiêu ngạo với chúng ta, lúc nào cũng có thể kéo ngươi ra ngoài xử bắn!

Tạ Văn Đông biết đối phương đang hù dọa mình, thân phận hai người này không thấp, một người sư trưởng một người thượng tá, đưa mình tới đây nhất định là bọn họ có mục đích. Nghĩ vậy cười lạnh nói:

- Nếu như tôi có thể dễ dàng sợ hãi như vậy thì đã không ra đời lăn lộn! Ông cũng không cần động một cái là mượn xử bắn để uy hiếp tôi, án mạng trên người tôi có kiện cáo cũng không phải chỉ một hai tội, xử bắn cũng là chuyện sớm hay muộn thôi!

Người trung niên mặc quân trang cười lên ha hả nói:

- Người trẻ tuổi, rất có ý tứ đó!

Sau đó nói với người mặc tây trang:

- Đây là việc nội bộ của các ông, tôi cáo từ trước không quấy rầy các người nữa!



Nói xong đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi người trung niên mặc tây trang nhìn theo lão đi ra rồi, bèn nói với người trẻ tuổi:

- Cậu cũng đi ra ngoài trước đi, đến khi có việc tôi sẽ gọi cậu! Được rồi, mở còng tay cho hắn đi!

- Vâng, thượng tá!

Người trẻ tuổi hành quân lễ, sau khi mở còng tay cho Tạ Văn Đông bèn mang theo hai binh sĩ canh giữ ở cửa rời đi.

Như vậy trong văn phòng chỉ còn lại có Tạ Văn Đông cùng với vị 'thượng tá' kia. 'Thượng tá' nói với Tạ Văn Đông:

- Mời ngồi!

Tạ Văn Đông không biết trong hồ lô của hắn có bán thứ gì, dứt khoát đánh bạo ngồi xuống đối diện với hắn.

Thượng tá đưa tay ra nói:

- Tôi là Đông Phương Dịch, ngưỡng mộ đại danh Tạ Văn Đông cậu đã lâu!

Tạ Văn Đông hơi rướn người lên, nắm lấy tay Đông Phương Dịch khách khí nói:

- Đại danh thì không dám nhận, tiểu nhân vật như tôi sao có thể tiến được vào pháp nhãn của ông chứ!

Tạ Văn Đông hiểu rõ người trước mặt này tuy chỉ là thượng tá nhưng thân phận không hề thấp, vừa rồi thông qua thái độ của vị sư trưởng kia lúc nói chuyện với hắn là có thể biết được một chút.

Đông Phương Dịch nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông nói:

- Cậu có biết ở hộp đêm Hỏa Hồng tổng cộng có bao nhiêu người chết không?

Tạ Văn Đông lặng lẽ, thầm nghĩ chắc là không ít, chỉ riêng Hồn tổ chết cũng đã không dưới bốn mươi người rồi!

Đông Phương Dịch từ trong ngăn kéo lôi ra một tập văn kiện ném tới trước mặt Tạ Văn Đông, nói tiếp:

- Tổng cộng có một trăm mười hai người tử vong! Tạ Văn Đông, cậu nghe rõ cho tôi, đây chính là hơn một trăm mạng người, lá gan của cậu cũng lớn quá đó! Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều người Nhật Bản!

Tạ Văn Đông đảo mắt nói:

- Đám người Nhật Bản này chẳng có tên nào tốt cả, tôi giết bọn chúng cũng coi như là vì quốc gia trừ hại...

- Đây không phải là vấn đề vì quốc gia trừ hại!

Đông Phương Dịch ngắt lời của hắn, lắc đầu nói:

- Dù cho những người này có điều gì nguy hại đến quốc gia cũng phải do quốc gia giải quyết, vẫn còn chưa tới phiên cậu. Hơn nữa lãnh sự quán Nhật Bản vì thế mà đưa ra kháng nghị, thân phận của những người này ở Trung Quốc đều là công nhân viên chức hợp pháp của công ty do Nhật đầu tư, dù cho cậu có thật sự là vì quốc gia trừ hại thì quốc gia cũng không bảo trụ được cho cậu! Hơn nữa cậu là vì tư lợi mới làm vậy, trong số người chết có không ít là học sinh trung học, gia trưởng của bọn họ đều xếp hàng ở cục cảnh sát đó!

- Công nhân viên chức hợp pháp? Nếu như bọn chúng là công nhân viên chức hợp pháp vậy trên người mang súng thì giải thích thế nào? Tôi biết, đây không phải là lý do, quốc gia không có khả năng vì tôi mà đắc tội Nhật Bản!

Tạ Văn Đông trong lòng khẽ động, nhưng lập tức tỉnh táo lại, lạnh lùng nói:

- Đây là con đường sinh tồn! Bạch đạo có đạo lý của bạch đạo, hắc đạo có đạo lý của hắc đạo, đối với những học sinh đã chết kia tôi chỉ có thể nói thông cảm, nếu như lại cho tôi một cơ hội mà nói tôi vẫn sẽ làm như thế! Chẳng qua bị cảnh sát bắt được là một việc ngoài ý muốn.

Đông Phương Dịch nhìn Tạ Văn Đông một lát không nói, trong lòng thầm nghĩ lại tâm sự, một hồi lâu sau mới nói:

- Tạ Văn Đông cậu rất thông minh, hơn nữa cũng rất độc ác, có thể trong vòng mấy năm ngắn ngủi phát triển đến trình độ bây giờ đúng là một kỳ tích. Tương ứng với nó, nếu như đem những vụ án trên người cậu giao cho tòa án, cũng đủ phán cho cậu một trăm lần án tử hình rồi! Lẽ nào cậu không sợ sao? Xem tài liệu trên bàn đi, những việc cậu làm trước đây tất cả đều nằm ở trong đó!

Tạ Văn Đông lật thoáng qua, quả nhiên đều là những đại án phát sinh trên người mình, ngay cả vụ cướp đoạt Mãnh Hổ bang cũng được ghi chép trên đó rõ ràng, vốn tưởng rằng những việc này làm đều rất bí mật, không nghĩ tới đối phương lại hiểu rõ tường tận được như vậy, trong lòng mặc dù kinh hãi nhưng mặt vẫn mỉm cười nói:

- Mọi người đều sợ chết, tôi cũng không ngoại lệ, thế nhưng đã rơi vào trong tay các ông có sợ cũng vô ích, cùng lắm là chết một lần thôi!



Đông Phương Dịch đột nhiên nói:

- Nếu như ta có thể giữ được cái mạng của cậu thì sao?

- Ông có thể?

Tạ Văn Đông kinh ngạc nhìn đối phương nói:

- Ông là ai? Dựa vào cái gì mà nói có thể giữ được mạng của tôi?

Đông Phương Dịch mỉm cười nói:

- Bộ an toàn chính trị Trung ương cậu đã nghe nói qua chưa?

-Bộ an toàn chính trị Trung ương?

Tạ Văn Đông nghi hoặc nhìn hắn, lắc lắc đầu:

- Tôi mới chỉ nghe nói qua cục chính trị Trung ương, làm sao lại còn có một cái bộ trính trị vậy?

Đối với chính trị hắn căn bản không quan tâm, với cơ cấu hành chính của Trung Quốc cũng không hiểu quá nhiều, cục chính trị Trung ương có thể nói là đơn vị có quyền lực tối cao ở Trung Quốc, tin thời sự vẫn thường nhắc tới, cho nên Tạ Văn Đông còn có chút ấn tượng. Về phần cái bộ an toàn chính trị này quả thực là hắn không biết.

Đông Phương Dịch không cảm thấy ngoài ý muốn, cười nói:

- Cậu không biết cũng là rất bình thường, tiền thân của Bộ an toàn chính trị Trung ương là bộ chính trị Trung ương, vốn cũng đã được thành lập trước giải phóng, chỉ là sau lại bị đổi tên thành cục chính trị Trung ương, bộ chính trị Trung ương cũng vì thế mà biến mất! Thế nhưng vài chục năm gần đây, xuất phát từ lo lắng cho an toàn của quốc gia, thường ủy lại quyết định thành lập một tổ chức chính trị lấy tên là ‘bộ an toàn chính trị Trung ương’, ta chính là một thành viên trong đó!

Mặc dù Tạ Văn Đông không hiểu rõ được quyền lực của cái bộ chính trị gì gì đó này, nhưng biết rằng nó tuyệt đối không đơn giản, ít nhất có thể nói quyền lực của nó lớn hơn hẳn cảnh sát cùng quân đội, chẳng qua vì sao lại tìm tới mình đây? Tạ Văn Đông nghi hoặc hỏi:

- Có thể quyền của ông rất lớn, lớn đến mức có thể miễn tội chết cho tôi. Thế nhưng tôi nghĩ hẳn là phải có điều kiện chứ, không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống cả.

Đông Phương Dịch gật gật đầu khen ngợi nói:

- Thông minh! Quả thực là có điều kiện, chúng ta hi vọng có thể cùng cậu làm một cuộc giao dịch! Một cuộc giao dịch đối với cậu và quốc gia đều có lợi!

Tạ Văn Đông nhướng mày, cảm thấy hứng thú nói:

- Giao dịch gì?

- Tôi nghĩ cậu không xa lạ gì với Hồn tổ chứ!

Đông Phương Dịch tựa ở trên ghế nói.

Trong lòng Tạ Văn Đông thầm mắng Đông Phương Dịch còn giả bộ đầu củ tỏi, mình giết người Hồn tổ nhiều như vậy còn cái gì xa lạ với không xa lạ, thậm chí có thể nói là kết thù sâu như biển, nếu như không hiểu rõ mới là lạ! Thế nhưng hiện tại hắn là người bị giam giữ, nhịn cơn tức giận xuống khách khí nói:

- Hiểu một chút!

- Những điều cậu biết đó chỉ là lông da!

Đông Phương Dịch chống bàn đứng dậy nói:

- Hồn tổ thành lập vào thời kì cuối những năm tám mươi, do một nhóm người nhỏ thuộc thế lực tả khuynh trong quân đội Nhật Bản liên hợp với thế lực hữu khuynh thành lập nên đầu tiên, lần lượt lại có mấy đại tập đoàn tài chính Nhật Bản cùng với Sơn Khẩu tổ gia nhập vào đó, tôn chỉ của bọn chúng là xây dựng lại Nhật Bản thời kỳ thế chiến thứ hai. Nội trong mấy năm ngắn ngủi, Hồn tổ đã phân tán đến các quốc gia ở Đông Á, Trung Quốc lại càng là trọng điểm. Bọn chúng hiện tại giở rất nhiều thủ đoạn dụ dỗ, hơn nữa lại làm việc bí mật, khắp các nơi ở đông bắc mở ra vô số cứ điểm. Bọn chúng âm thầm thành lập bang hội, rộng rãi thu nhận học sinh trung học, Thu Hồn bang chính là một trong số đó. Mục đích của bọn chúng chỉ có một, chính là ý đồ đem một thế hệ tiếp theo của Trung Quốc đồng hóa với Nhật Bản!

- Đồng hóa?

Tạ Văn Đông kinh ngạc nhìn Đông Phương Dịch.

- Không sai! Học sinh trung học chính là thời kỳ phản nghịch nhất của đời người, hơn nữa cái nhìn với sự việc cũng rất đơn giản. Hồn tổ nhìn thấu điểm này, dùng chỗ tốt để mê hoặc học sinh gia nhập, sau đó tuyên truyền những chỗ tốt của Nhật Bản, truyền bá văn hóa Nhật Bản, trên tinh thần từng bước xâm chiếm tư tưởng của các học sinh. Nếu như kéo dài điều đó, kết quả của nó quả thật là đáng sợ!

Tạ Văn Đông không nghĩ tới Ám tổ còn có dã tâm lớn như vậy, thảo nào thực lực của nó siêu cường nhưng thủy chung vẫn không lộ diện, khó trách bọn chúng có tiền nhưng vẫn bảo trì mức độ thấp, nguyên lai là sợ làm cho chính phủ chú ý. Điều này cũng khó trách vì sao thành viên của Thu Hồn bang chủ yếu là học sinh trung học, lại còn cam tâm tình nguyện làm việc cho người Nhật Bản. Tạ Văn Đông nghi ngờ nói:

- Đã có nguy hại lớn như vậy, vì sao quốc gia không đem Hồn tổ tiêu diệt đi? Tôi nghĩ cho dù thực lực Hồn tổ có lớn đến mấy, chỉ cần trung ương di một đầu ngón tay nó cũng sẽ xong đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook