Quyển 5 - Chương 42
Lục Đạo
23/04/2013
Lý Sảng lắc đầu nói: "Giải đặc biệt không dễ trúng vậy đâu! Tỷ lệ tương đương với việc một người đang đi trên đường, đột nhiên có một tia chớp bổ xuống đầu."
Tạ Văn Đông cười cười không nói gì, trong lòng hắn tự có dự định không tồi, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái hơn, nhớ tới chuyện công trong bang hội mà Cao Cường nói, hỏi: "Cường tử, còn việc kia là gì?"
Lúc này Cao Cường mới rụt rè nói: "Là về anh Tam Nhãn." Tạ Văn Đông nhướn mày, nghi hoặc hỏi: "Tam Nhãn làm sao?"
Cao Cường dừng lại một chút, rồi nói: "Anh Tam Nhãn thì không có gì, nhưng thủ hạ tên là Trần Bách Thành của anh ấy thì có, gần đây hắn rất kiêu ngạo, ỷ vào đã lập được không ít chiến công dưới cờ của anh Tam Nhãn, người bình thường hắn đều không để vào mắt. Hơn nữa thủ đoạn làm việc của hắn thực sự quá độc, gần đây khi chúng ta tiến quân vào tỉnh JL thành phố S, nơi đó có một lão đại tên là Hổ Vương Lâm, thái độ vô cùng cường ngạnh, sau lại bị Trần Bách Thành đánh bại phải đào tẩu, Trần Bách Thành tìm không được hắn, không ngờ lại giết cả nhà hắn để trút giận, hơn nữa còn cho người luân phiên hãm hiếp vợ của hắn.
Tạ Văn Đông híp mắt lại, nói: "Cường tử, mày bảo nó đến gặp tao, ngay bây giờ."
Cao Cường dạ một tiếng, bảo thủ hạ gọi điện thoại cho Trần Bách Thành tới gặp anh Đông. Đúng như những gì Cao Cường đã nói, Trần Bách Thành gần đây rất xuân phong đắc ý, sau khi gia nhập Văn Đông hội hắn có thể tìm được nơi để thi triển quyền cường, hơn nữa khoảng thời gian gần đây bang hội khuếch trương ra bên ngoài rất nhanh, chinh chiến liên tục. Việc trùng phong hãm trận từ trước đến giờ luôn luôn là do Long đường của Tam Nhãn làm, Trần Bách Thành là một trong những tướng tài dưới trướng Tam Nhãn cho nên càng luôn xông lên đầu tiên, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội để có thể chứng tỏ nào. Hắn đích xác cũng có tài năng hơn người, mượn thực lực khổng lồ của Long đường làm hậu thuẫn, dùng thủ đoạn thiết huyết để đàn áp các thanh âm phản đối. Tâm ngoan thủ lạt, người bị hắn nhắm trúng rất ít kẻ được dễ dàng bỏ qua, nếu bị hắn bắt được, sinh tử lưỡng nan.
Tam Nhãn thật ra cũng rất thích thủ đoạn của hắn, cho rằng đối phó với địch nhân là phải tàn nhẫn lãnh khốc, không lưu lại dư địa. Có thể nói Tam Nhãn đã hoàn toàn kế thừa phương pháp làm việc của Tạ Văn Đông, hơn nữa còn phát dương quang đại. Tại Đông Bắc, nhắc đến Tạ Văn Đông người trên hắc đạo căn bản không có lời nào để nói, bởi vì hắn chính là truyền kỳ, và đã được thần thánh hóa trong hắc đạo, không hắn dám bình luận về hắn, cũng không có ai có tư cách để bình luận về hắn. Nhắc đến Tam Nhãn, mọi người đều sẽ giơ ngón cái lên, nói: "Đó là một tên rất khá! Nhắc đến Trần Bách Thành, tám chín phần mười đều sẽ rùng mình, bởi vì đó là một con độc xà, bị hắn cắn một phát sẽ trí mạng.
Trần Bách Thành cũng biết Tạ Văn Đông ngày hôm nay se trở về, nhưng hắn không được an bài đi tiếp đón, Cao Cường và Lý Sảng không có ấn tượng tốt với tên này, thấy hắn là trong lòng luôn khó chịu. Trần Bách Thành trong lòng cũng biết rằng hai người bọn họ ghét mình, nhưng hắn biết, với thân phận và địa vị của hắn hiện tại, trong Văn Động hội chỉ cần đừng đắc tội với hai người là tất cả sẽ bình yên, một người là tạ, một người chính là Tam Nhãn , người lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Cho nên hắn sớm đã chạy đến biệt thự, ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm với hơn mười cán bộ cao cấp trong bang. Vừa uống trà vừa thuận miệng ứng phó mấy câu, trong lòng thì tính toán nên làm thế nào để lấy lòng Tạ Văn Đông.Trần Bách Thành cũng không phải là một người sớm bằng lòng với hiện thực, vị trí đệ nhất hồng nhân dưới trướng Tam Nhãn không đủ để thỏa mãn dã tâm của hắn. Hiện tại, trong mắt hắn Tam Nhãn cũng không tính là gì cả, thậm chí còn cho rằng năng lực của chính mình không kém gì Tam Nhãn, tại sao phải làm việc dưới trướng hắn. Hắn muốn trở thành dạng nhân vật như Tam Nhãn, Lý Sảng, Cao Cường, làm chủ một đường mới thỏa chí tang bồng.
Lúc này, một gã đại hán đi tới, cung kính nói: "Anh Thành, anh Đông tìm anh, hiện đang chờ anh ở hậu viện."
Trần Bách Thành trong lòng sướng rơn, không ngờ Tạ Văn Đông lại chỉ đính danh mình, hắn quay sang nhìn những người khác, mặt mang theo vẻ đắc ý. Nhưng đột nhiên lại xoay chuyển ý nghĩ, lầm bầm nói: Không đúng rồi! Có Lý, Cao hai người ở bên cạnh Tạ Văn Đông thì quyết sẽ không nói tốt cho mình, đặc biệt là Cao Cường, hắn chưa bao giờ cười với mình. Tìm mình nhất định không có chuyện gì tốt. Nghĩ tới đây, hắn xuội vai xuống, nhưng vẫn tươi cười theo sau đại hán tới hậu viện.
Khi Tạ Văn Đông thấy bộ dạng của Trần Bách Thành, không nén được mà bật cười, vốn là đang lo lắng nhưng lại cố làm ra vẻ tươi cười, nụ cười cứng ngắc trông rất khó coi. Tạ Văn Đông mỉm cười nói: "Bách Thành, tao tìm mày chỉ là muốn nói chuyện thôi, không cần phải lo lắng như vậy." Nói xong. Tạ Văn Đông ngồi bệt xuống đất, thấy hắn vẫn ngây người đứng đó, chỉ xuống cạnh mình, nói: "Mày cũng ngồi xuống đi, ta không thích phải ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác."
Trần Bách Thành trong lòng than thầm một tiếng, không ngờ Tạ Văn Đông hai mắt như đao, chỉ liếc một cái là nhìn ra sự lo lắng trong lòng mình, Văn Đông hội có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải xuất phát từ ngẫu nhiên. Hắn cung kính nói: "Chào anh Đông!" Sau đó kéo quần, ngồi xuống cạnh Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông nói: "Khoảng thời gian gần đâu khổ cực lắm hả! Ta nghe Cường tử nói rồi, bang hội hiện tại có thể khuếch trương nhanh như vậy là cũng có phần nhờ công của mày."
Trần Bách Thành vội vàng khách khí nói: "Anh Đông nói quá rồi! Em là một thành viên của Văn Đông hội thì làm hết chức trách của mình là việc của mình, không có gì là khổ hay không khổ cả."
Tạ Văn Đông gật đầu, khen: "Nếu như tất cả mọi người trong bang hội đều có thể giống như mày nói, vậy thì thiên hạ đã như vật trong túi tao rồi, thò tay vào là lấy được."
Người trong thiên hạ được lòng Tạ Văn Đông không nhiều lắm, đó là một loại. Trần Bách Thành cũng không ngoại lệ, nghe những lời này của Tạ Văn Đông, hắn kích động đến nỗi không biết phải làm thế nào cho phải, tay chân cũng không biết phải để vào đâu, chỉ cúi người nói: "Cám ơn anh Đông đã khen ngợi."
Tạ Văn Đông quay đầu, híp mắt lại, ánh mắt băng lãnh, giống như đao đâm lên mặt Trần Bách Thành, mỉm cười nói: "Có điều, ta thích người hay nói thật, không thích kẻ khẩu phật tâm xà, thậm chí còn rất chán ghét. Trên thế giới người khiến tao chán ghét không nhiều lắm, mày biết tại sao không?"
Chỉ một câu nói này đã khiến nụ cười trên mặt Trần Bách Thành lập tức cứng đờ.Ánh mắt sắc bén đó chiếu lên mặt hắn, khiến hắn như cảm thấy bị bỏng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.Vốn định giải thích vài câu, nhưng dưới cái nhìn của Tạ Văn Đông lại nuốt ngược trở lại, trong đầu trống rỗng. Trong nháy mắt, hắn thấy trong mắt Tạ Văn Đông hiện lên một tia sát khí, tuy rằng rất ngắn ngủn, nhưng hắn đã nhìn thấy. Thời tiết mùa hè rất nóng nực, ánh mắt trời nóng như lửa chiến lên người hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo, nhịn không được mà rùng mình một cái, hắn rốt cục đã biết cái gì gọi là tư vị kinh khủng.
Tạ Văn Đông chậm rãi thu hồi ánh mắt, vỗ nhẹ lên vai hắn, ngẩng mặt lên nói: "Hi vọng mày không phải là người như vậy."
Trần Bách Thành thở ra một hơi thật dài, bị Tạ Văn Đông nhìn gần ba giây đồng hồ, hắn giống như vừa đánh xong một trận, phía sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi, lau mồ hôi trên mặt, thần chí có chút đờ đẫn, tiếp lời của Tạ Văn Đông: "Em... em không phải là người."
Lý Sảng và Cao Cường ở bên cạnh cơ hồ đồng thời bật cười, Trần Bách Thành vênh vênh váo váo hiện tại đã choáng váng rồi, đã không biết mình nói gì nữa rồi. Bình thường trong hắn cũng là một nhân vật rất khá, nhưng so với Tạ Văn Đông ở trước mặt thì còn kém xa lắm.
Tạ Văn Đông cũng bật cười, thở dài một hơi, nói: "Tao hi vọng mày có thể dùng tài năng chân chính của mày ở trong bang hội. Với năng lực của mày, địa vị hiện tại đúng là có chút ủy khuất cho mày, bang hội khuếch trương rất nhanh, tao chuẩn bị mở thêm một đường khẩu mới, tân đường chủ tao vẫn chưa chọn ai, mày có hứng thú không?"
Trần Bách Thành trong lòng rúng động, thầm nghĩ Tạ Văn Đông nhất định là đang khảo nghiệm xem mình có dã tâm hay không. Trải qua nỗi sợ hãi vừa rồi, hắn nào còn có can đảm muốn làm đường chủ gì đó, vội vàng lắc đầu nói: "Không, không. Anh Đông, em nghĩ em còn có rất nhiều cái còn cần phải rèn luyện, đường chủ… đường chủ vị trí này tạm thời không thích hợp với em đâu."
Tạ Văn Đông đứng dậy, cười nói: "Nếu vậy thì tao cũng không miễn cưỡng mày. Có điều tao còn có một câu muốn nói, làm người có thể ngoan độc, làm việc có thể đuổi tận giết tuyệt, nhưng chỗ này..." Nói tới đoạn này, Tạ Văn Đông khom lưng chỉ vào miệng hắn, híp mắt nói: "Chỗ này nhất định phải đặt cho đúng chỗ."
Nói xong, Tạ Văn Đông chậm rãi rời đi, để lại Trần Bách Thành với một vẻ mặt phức tạp. Ngày hôm nay, trong lòng hắn lờ mờ sinh ra một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa, Tạ Văn Đông giống như một tòa núi cao vạn trượng, khiến Trần Bách Thành thấy rằng mình cho dù có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không thể vượt qua. Loại cảm giác này là sợ hãi, nhưng hắn luôn luôn bằng lòng thừa nhận, dẫn tới việc sau này hắn dùng thủ đoạn vô cùng cực đoan để chứng minh là hắn không hề sợ Tạ Văn Đông.Chuyện này để sau hẵng nói.
Tạ Văn Đông không ở lại thành phố H cả ngày, sau khi gặp mặt đường chủ của các đường, nói vài câu chuyện là buối tối đã vội vã ngồi xe chạy tới thành phố H. Hắn lo lắng cha mình sau chuyện vừa rồi sẽ suy sụp, lại thêm tức giận, thân thể không chịu nổi, ngay cả Bành Linh mà hắn ngày nhớ đêm mong cũng không kịp gặp, ngay đêm đã về tới thành phố J. Thành phố J vẫn vậy, một năm qua cơ bản không có biến hóa gì. Đây chính là chỗ tốt duy nhất của việc kinh tế lạc hậu, e rằng ngươi mấy chục năm sau quay về vẫn có thể tìm được nhà mình.
Về đến nhà thì đã là đêm khuya, Lý Sảng quay về cùng hắn, nhưng sớm đã bị Tạ Văn Đông đuổi đi.Nhà hắn nằm trong một khu nhỏ vô cùng tăm tối, đèn đường không biết từ lúc nào đã bị người ta đập vỡ.Thở dài một hơi, trong hơn một năm Tạ Văn Đông thực sự có chút không thích ứng với nơi này.Hắn cúi đầu, cẩn thận để không vấp phải tảng đá dưới chân, lần mò bước đi.
Tới khu nhà của hắn, vừa muốn tiến vào thì đột nhiên từ hai bên có mấy đại hán nhảy ra, một người trong đó lạnh lùng nói: "Anh bạn lạ mặt quá, hình như không phải sống ở đây!"
Tạ Văn Đông lắc đầu, nói: "Tôi có sống ở đây hay không thì liên quan gì đến các anh?"
" Đương nhiên là có liên quan rồi." Người đó bình tĩnh nói: "Gần đây trị an không tốt, trễ đã trễ thế này rồi mà anh lén lút tới đây làm gì? Anh bạn, không phải là có lòng bất lương chứ?"
Tạ Văn Đông thầm suy nghĩ trong lòng, sau đó liền hiểu rõ, nói: "Huynh đệ, Quốc Tiêu có ở đây ko?"
Người đó ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Anh quen Tiêu ca?"
"Ừ!" Tạ Văn Đông gật đầu mỉm cười, nói: "Huynh đệ, gọi hắn ra là biết ta là ai."
Người đó nhìn Tạ Văn Đông một chút, nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, nhắc nhở hắn phải phòng bị cẩn thận, còn mình thì bước vào trong khu nhà. Sau đó một hán tử thân hình hơi mập, mặt mày hồng hào bước ra, theo sau hắn ngoại trừ người vừa chạy vào báo tin ra còn có mấy hán tử vóc người rất vạm vỡ. Hán tử mặt đỏ miệng ngậm thuốc, quần áo hoa lệ, hai tay mang nhẫn vàng, rất thô, cũng rất tục khí. Sau khi thấy Tạ Văn Đông, hán tử mặt đỏ ngẩn ngơ một lúc, sau đó nghiêng đầu quan sát hắn, hỏi: "Anh bạn, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải."
Tạ Văn Đông tức giận đến bật cười, những nghĩ rằng những huynh đệ này quả thực là rất cực khổ, cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi tên là Tạ Văn Đông."
"Ồ!" Hán tử mặt đổ gật đầu ừ một tiếng, rồi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, tiến lên trước hai bước, nhìn thật kỹ, lập tức mặt đỏ biến thành mặt trắng, ngây ngốc một thoáng, sau đó cúi người thi lễ, nói: "Tạ Văn Đông... Anh Đông!"
Người này tên là Quốc Tiêu, tổ trưởng của tổ ba Huyết Sát, luận về năng lực thì trong Huyết Sát cũng được tính là một người nổi bật, ái tướng đắc lực dưới trướng Khương Sâm, được an bài âm thầm bảo hộ cha mẹ Tạ Văn Đông ở thành phố J. Quốc Tiêu nhìn thì cả người đầy tục khí, nhưng những nơi ngụy trang thông thường đều là trí mạng. Nhẫn trên ngón tay của hắn giấu mũi nhọn, bôi thuốc độc hạng nặng, sau khi đâm vào thân thể, không tới hai giây là có thể làm tê liệt tim của người khác, khiến cho nó ngừng đập, sau nửa phút là sẽ tử vong, được xưng là kịch độc chi độc.
Hắn cũng chưa từng gặp Tạ Văn Đông, chỉ thường xuyên nghe người khác nhắc tới Tạ Văn Đông trông thế này thế kia, sau một thời gian dài, hắn tất nhiên cũng từ đó mà tự vẽ ra bộ dạng của Tạ Văn Đông ở trong tưởng tượng của mình. Cho nên vừa thấy Tạ Văn Đông là hắn thấy quen mắt, chỉ là không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Khi đối phương nói mình là Tạ Văn Đông, hắn một đột nhiên nhớ ra, tim đập mạnh, máu lập tức dồn lên não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.