Quyển 2 - Chương 4
Lục Đạo
23/04/2013
Lưu Ba ha hả cười nói:
- Không việc gì, chút thương tích ấy tính là cái gì, lúc trước tham gia quân ngũ bị thương còn nặng hơn nhiều cũng chẳng cần đi bệnh viện!
Tạ Văn Đông âm thầm bội phục hắn, nghĩ thầm người này không chỉ trượng nghĩa, mà còn là một người kiên cường, nói:
- Như vậy đi, tôi thấy không bằng các anh đến chỗ tôi ngồi một chút, cùng kết giao bằng hữu, thế nào?
Lưu Ba sảng khoái đáp ứng. Mấy người Tạ Văn Đông vẫy một chiếc ta-xi, sau khi lên xe chỉ còn Lý Sảng đang đứng bên ngoài cùng ba cô gái khoa chân múa tay nói chuyện gì đó. Tạ Văn Đông hô to:
- Tiểu Sảng, lên xe!
Nghe thấy tiếng la của Tạ Văn Đông, Lý Sảng lúc này mới lúc này mới lưu luyến đi tới.
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ngươi thật là có tiền đồ!
- Em...
Mấy người trên xe nói chuyện phiếm, Tạ Văn Đông biết thanh niên cao lớn gọi là Lưu Ba, bạn hắn gọi là Khương Sâm. Hai người đều là quân nhân xuất ngũ, cùng ở trong một thôn. Sau khi bộ đội phục viên, bởi không có tiền cũng không có cách nào, vẫn chậm trễ chưa được phân công công tác. Mấy ngày nay Lưu Ba cùng Khương Sâm về nhà thật sự là khó chịu, liền quyết định đến thành phố J thử vận khí, tìm ba ngày vẫn không có được công việc thích hợp. Hôm nay hai người tâm tình phiền muộn, đến Đông Thăng uống rượu tiêu sầu, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này. Hai người Lưu Ba đều từng là lính, với hành vi lũ lưu manh thấy khó coi mới ra tay cứu ba cô gái.
Lý Sảng cùng Lưu Ba rất hợp nhau, tính cách hai người đều ngay thẳng, ngồi trên xe trò chuyện trời nam đất bắc. Tạ Văn Đông ở bên cạnh lẳng lặng nghe bọn hắn nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng có ý định khác. Taxi rất nhanh đã tới Quỷ Vực, bốn người xuống xe đi vào sàn nhảy.
Tạ Văn Đông dẫn bọn họ vào một gian phòng, tìm một huynh đệ đến xử lý qua vết thương trên đầu Lưu Ba. Một lát sau, phục vụ của Quỷ Vực bưng nước đến. Tạ Văn Đông hỏi:
- Lưu Ba, hai anh còn lưu lại thành phố J bao lâu?
Lưu Ba nghe xong thở dài, nói:
- Còn có thể lưu lại bao lâu, không tìm được việc, tiền mang theo vài ngày nay cũng gần hết rồi. Vốn tưởng rằng có thể tìm được việc ở thành phố J, kiếm ít tiền nuôi gia đình, hiện tại xem ra đành phải về nhà trồng trọt thôi!
Lý Sảng nghe xong không cho là đúng, lớn tiếng nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, khi còn trẻ không phấn đấu phải chờ đến lúc nào mới làm. Lưu đại ca, ngươi nói lời này thật không có tiền đồ!
Lưu Ba cầm lấy rượu trên bàn rót một chén, một ngụm uống cạn, lắc đầu nói:
- Ta cũng muốn phấn đấu, nhưng ở đây ta một người cũng không quen. Ngay cả đến quán ăn bưng khay người ta cũng đòi hộ khẩu bản địa, ngươi nói ta phải làm sao? Không về nhà trồng trọt ở lại đây thì con mẹ nó chết đói à!
Lý Sảng nghe xong vỗ vỗ vai Lưu Ba, đối với hắn rất đồng tình, quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Đông. Ý tứ của hắn Tạ Văn Đông sao có thể không rõ, mà chính hắn cũng có lòng muốn lôi kéo hai người này, nói với Lưu Ba:
- Lưu Ba, nếu anh không chê thì ở lại chỗ này của tôi đi! Tôi cần những nhân tài như anh!
Lưu Ba ngẩn người:
- Với cậu? Bảo tôi làm việc cùng một học sinh?
Lưu Ba khi Tạ Văn Đông cùng Trương Hồng nói chuyện biết hắn là người Văn Đông hội, dường như là một bang hội rất lớn, nhưng mặc kệ thế nào Tạ Văn Đông cũng đều giống một học sinh.
Lý Sảng cười ha ha, chỉ vào Tạ Văn Đông nói:
- Vị này chính là lão đại Văn Đông hội chúng ta, có thể cùng làm việc với hắn cũng không phải đơn giản đâu!
Lưu Ba kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông:
- Cậu là lão đại một bang hội? Tôi một chút cũng không nhìn ra được!
Tạ Văn Đông ha hả cười nói:
- Tôi rất thích tính cách của anh, hơn nữa anh còn có một thân hảo bản lĩnh, quay về quê trồng trọt sẽ mai một mất. Văn Đông hội mặc dù là hắc đạo, nhưng tôi thật lòng hy vọng anh có thể theo tôi cùng nhau giành thiên hạ. Vừa rồi tiểu Sảng nói đúng, nam nhân phải phấn đấu. Dù không thành công nhưng so với bình thường sống cả đời cũng tốt hơn, chí ít lúc về già cũng sẽ không hối hạn, vì bản thân mình đã từng thực sự nỗ lực qua!
Lưu Ba nhìn Tạ Văn Đông nửa ngày không nói gì, không thể tin được những lời như vậy lại xuất phát từ miệng của một thiếu niên. Khương Sâm một bên đột nhiên đứng lên, nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Vừa rồi huynh đệ nói đúng! Ta nguyện ý đồng thời cùng ngươi giành thiên hạ!
Tạ Văn Đông mỉm cười gật đầu, nhìn Lưu Ba. Một hồi lâu, Lưu Ba hỏi:
- Một tháng ra có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Lý Sảng nghe xong cười ha ha nói:
- Cái này thế nào cũng phải kể đến rồi!
Nói xong, vươn ba ngón tay ra.
- Ba trăm à, hơi ít một chút, nhưng so với trồng trọt thì nhiều hơn nhiều! Tốt, về sau ta liền đi theo ngươi!
Lưu Ba lại uống một ngụm rượu sau đó đứng lên lớn tiếng nói.
Tạ Văn Đông cũng đứng lên, cầm tay Lưu Ba cùng Khương Sâm nói:
- Tốt lắm! Ta đại biểu Văn Đông hội hoan nghênh hai vị. Nhưng ngươi nghĩ sai một chút rồi, không phải ba trăm, là ba nghìn!
- Ba nghìn?
Lưu Ba, Khương Sâm nhìn nhau. Một tháng ba nghìn! So với làm ruộng một năm còn kiếm được nhều hơn. Tạ Văn Đông cùng Lý Sảng nhìn dạng kinh ngạc của hai người cười ha hả.
Tiếp theo, Tạ Văn Đông đem tình huống đại khái của Văn Đông hội nói qua một lần với hai người, hai người Lưu Ba đối với Văn Đông hội cũng hiểu rõ được một chút. Trong lòng có chút kinh hãi, không nghĩ tới thực lực của Văn Đông hội lại có thể lớn đến thế, thảo nào ở vũ trường Đông Thăng cái tên Trương Hồng kia khách khí với Tạ Văn Đông như vậy.
Sau khi giảng giải xong, Tạ Văn Đông hỏi hai người:
- Hai ngươi người hiểu biết về súng ống như thế nào?
Hai người nhìn nhau cười, Lưu Ba nói:
- Cái khác ta không dám nói, chứ đối với hiểu biết về súng ống à, ta ở trong đại đội có thể bài danh đệ nhất!
Khương Sâm gật đầu nói:
- Việc này Lưu Ba không có mạnh miệng đâu, hắn rất có nghiên cứu về súng ống!
Tạ Văn Đông nghe xong rất cao hứng, nói:
- Lát nữa ta dẫn hai ngươi đi xem vài khẩu súng, ngươi giúp ta đánh giá một chút!
Nhắc tới súng, Lưu Ba rất vui mừng, suốt từ khi bộ đội phục viên về đến này chưa có chạm qua súng, đối với cái tên yêu súng như hắn đột nhiên nghe Tạ Văn Đông nói có súng, cũng không chờ được nữa, xoa xoa hai tay nói:
- Lão đại, bây giờ đem súng đến để ta xem luôn đi, đừng chờ nữa!
Lý Sảng thấy hình dáng hắn nóng vội như con khỉ, cười nói:
- Đông Ca, em đi cầm một khẩu cho Lưu ca xem xem!
Tạ Văn Đông gật đầu, Lý Sảng thấy vậy vèo một phát chạy ra ngoài, trong lòng hắn cũng rất gấp, nhưng hắn gấp chính là muốn biết súng mua từ Thanh bang có phải là đồ bỏ hay không. Chỉ chốc lát Lý Sảng dùng quần áo gói một khấu súng trở về, mở ra đưa cho Lưu Ba. Lưu Ba đón lấy sau đó nhìn thoáng qua nói:
- Đây là AK47, không có gì lạ cả!
Lý Sảng vội vàng hỏi:
- Ngươi xem chất lượng súng này thế nào?
Lưu Ba nghe xong, nhìn kỹ qua một lần nói:
- Vẫn còn tốt. Nếu không sai thì chính là do nước Nga sản xuất!
Lý Sảng nghe xong thở phào một hơi, nói với Tạ Văn Đông:
- Đông Ca, xem ra Thanh bang không có gạt chúng ta, ha ha!
Tạ Văn Đông lắc đầu, hắn không nghĩ Thanh bang sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà lừa mình. Chỉ là Tam Nhãn cùng Lý Sảng hai người đều quá đa nghi thôi. Lúc này, cửa của căn phòng mở ra, Tam Nhãn cùng Trương Nghiên Giang, Hà Hạo Nhiên đi tới. Trông thấy Lưu Ba trên đầu quấn băng gạc, Tam Nhãn lạ lùng hỏi:
- Đông ca, hắn là...?
Lý Sảng bất mãn liếc mắt nhìn Tam Nhãn, cất giọng trách móc:
- Tam Nhãn ca, lần sau đi vào phải gõ cửa, có biết ta cùng với Đông ca đang ở trong nói chuyện không hả?
Tam Nhãn trước tiên ngẩn người, sau đó lắc lắc cổ tay nói:
- Xem ra mấy ngày nay da ngươi lại ngứa rồi. Đến! Để ta giúp ngươi gãi nào!
Tạ Văn Đông cắt đứt hai người đang náo loạn, chỉ vào hai người Lưu Ba và Khương Sâm nói:
- Hai vị này là Lưu Ba cùng Khương Sâm, là huynh đệ ta mới nhận vào. Về sau đều là người một nhà, Trương ca ngươi phải chiếu cố nhiều đến hai người bọn họ nhé.
Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang ba người cùng Lưu Ba hai người bắt tay nhau. Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, bây giờ lại cùng trong một bang hội, rất nhanh đã trở thành bạn thân. Buổi tối Tạ Văn Đông có ý chào mừng hai người, mời mọi người đi ăn cơm. Nòng cốt Văn Đông hội cơ bản đều đã tới, chỉ có Cao Cường bề bộn công việc không thấy bóng dáng đâu.
Bởi Lưu Ba hai người từng là lính, Tạ Văn Đông để cho hai người bọn hắn huấn luyện huynh đệ trong Văn Đông hội. Tạ Văn Đông biết, bang hội mạnh hay yếu một là xem năng lực của cấp lãnh đạo, hai là phải xem huynh đệ phía dưới mỗi người chiến đấu là mạnh hay yếu.
Cứ như vậy, sân thể dục Nhất Trung trở thành sở huấn luyện của Văn Đông hội. Mỗi ngày buổi sáng, toàn bộ thành viên đều tập hợp đến sân thể dục. Do Lưu Ba cùng Khương Sâm làm giáo quan, dùng phương pháp huấn luyện giống với bộ đội.
Ngày đầu tiên, mọi người đều cảm thấy mới mẻ, hơn năm trăm người cao hứng bừng bừng đứng trên sân thể dục. Nhóm người Tạ Văn Đông, Tam Nhãn cũng ở trong đó, chỉ có huynh đệ thủ hạ Cao Cường là bận việc thu thập tình báo không tham gia. Lưu Ba đi tới phía trước đội ngũ, vừa rồi Tạ Văn Đông đã nói qua, huấn luyện mọi thứ đều phải giống với bộ đội, không thể lưu tình. Thấy tất cả mọi người đã đứng yên, lớn tiếng:
- Điểm số!
Người đứng ở hàng thứ nhất bắt đầu đếm:
- 1,2,3,4...
Sau khi điểm số song, bàn tay Lưu Ba vung lên:
- Trước tiên chạy mười vòng quanh sân thể dục!
Sân thể dục Nhất Trung mặc dù không tính là lớn, nhưng quyết không phải nhỏ, một vòng đại khái khoảng hai trăm năm mươi thước. Mới vừa chạy ba vòng, Lý Sảng đã gục xuống. Chờ thêm năm vòng, có một nửa số người đã nằm bất động. Hết mười vòng, chỉ còn không đến một trăm người có thể đứng được, Tạ Văn Đông, Tam Nhãn, Hà Hạo Nhiên đều nằm trong số trăm người này.
Lưu Ba lắc đầu nhìn, hô to:
- Không chạy đủ hít đất một trăm lần!
Tiếp theo phía dưới truyền đến một loạt tiếng oán thán.
- Chạy đủ cũng phải hít đất một trăm lần!
- ...
Sau khi hít đất xong, lại bắt đầu phân nhóm để luyện tập. Cho tới giữa trưa, tất cả mọi người mệt mỏi lăn ra đất không dậy nổi. Lý Sảng kéo Tạ Văn Đông nói:
- Đây quả thực là phương pháp huấn luyện ma quỷ!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ta cảm thấy rất tốt, chỉ có như vậy các huynh đệ trong hội mới có khả năng khỏe mạnh lên được!
Càng về sau Lưu Ba cùng Khương Sâm huấn luyện càng nghiêm ngặt, thủ đoạn cũng càng ngày càng thô bạo. Không thực hiện được huấn luyện không đánh thì mắng, hoàn toàn mang theo tác phong quân đội. Bởi Tạ Văn Đông trước mặt mọi người đã nói rõ, khi huấn luyện tất cả mọi người phải nghe theo hai người Lưu Ba, trong đó có cả hắn. Mọi người thấy hai người này vừa nghiêm khắc vừa đang sợ, nhất trí dành cho hai người hắn một cái tôn xưng -"ma quỷ nhị nhân tổ"! (nhóm hai người ma quỷ) (tôn xưng: cách xưng hô kính trọng)
Qua ba ngày, người cả ngày không thấy bóng dáng, Cao Cường đã trở về, cũng mang về một bản tình báo hoàn chỉnh. Trong năm thế lực thành nam, nhóm người Chu Hữu Bằng có Huynh Đệ minh hỗ trợ, địa bàn lớn nhỏ không dưới mười cái, nhân số thủ hạ khoảng ba trăm năm mươi. Nhóm người Lưu Thanh do Thanh bang hỗ trợ, nếu Thanh bang cùng Văn Đông hội liên minh, sẽ loại trừ hắn ra. Nhóm người Hạ Học Dung do Mãnh Hổ bang hỗ trợ, bảo kê tám nhà, thủ hạ nhân số khoảng ba trăm. Đan Hiểu Vân cùng Trương Hồng không có đại bang hội nào hỗ trợ, thế nhưng cũng có chút giao hảo cùng một số bang hội cớ trung, thực lực của hai người tuy có tăng lên nhưng cũng không đuổi kịp được nhà nào trong ba nhà kia...
Tạ Văn Đông xem lại tin tình báo một lần,nói với Cao Cường:
- Cường tử, báo mọi người tới Nhất Trung họp!
Cao Cường gật đầu đáp ứng.
Nhất Trung, bên trong Giáo học lâu.
Tạ Văn Đông dẫn mọi người vào phòng hội họa lầu ba. Ở đây yên tĩnh mà cũng rộng rãi. Sau khi mọi người xem xong tin tình báo, Lý Sảng đề nghị trước tiên đánh Chu Hữu Bằng, xóa sổ thế lực mạnh nhất, những cái khác cũng sẽ dễ làm hơn. Tam Nhãn đề nghị đánh thế lực Hạ Học Dung trước, lý do người này nhân phẩm quá kém. Cao Cường lại nói trước tiên nên đánh hai thế lực yếu nhất đã, sau đó lại tập trung tinh lực đối phó với những thế lực mạnh hơn. Tạ Văn Đông chờ mọi người nói xong tất cả ý kiến, cúi đầu thâm trầm suy nghĩ. Trong đầu nhanh chóng tính toán, đem mấy đối tượng lựa chọn diễn thử qua trong đầu một lần.
Qua nửa giờ, Tạ Văn Đông rốt cục cũng mở miệng nói:
- Chúng ta... Trước hết đánh Hạ Học Dung!
Mọi người nghe xong thấy mơ hồ, Hạ Học Dung mặc dù không phải là thế lực cực mạnh, nhưng chỗ dựa của hắn lại là vững chắc nhất. Tam Nhãn nói:
- Đông Ca, em vừa nói đánh Hạ Học Dung trước là nói bậy thôi!
Những người khác cũng ào ào gật đầu nói:
- Đúng vậy, Đông Ca! Hạ Học Dung có chỗ dựa là Mãnh Hổ bang đó!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Vừa rồi Trương ca nói, đối nhân xử thế của Hạ Học Dung không được lòng người, đây là thứ nhất. Thứ hai chính là bởi vì hắn có chỗ dựa là Mãnh Hổ bang, ta mới cần đánh hắn trước!
Thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Tạ Văn Đông nói tiếp:
- Dù Mãnh Hổ bang có mạnh như thế nào, chung quy nó cũng chỉ là thế lực bên ngoài. Mới rồi thành phố J nổi con sóng lớn, nhiều bang hội hắc đạo đã nhìn nó không vừa mắt. Nhưng bởi các bang phái đang trong lúc bất hòa, mới không đoàn kết đứng lên đối phó nó, mới để cho nó kiêu ngạo cho tới hôm nay. Hạ Học Dung vì mở rộng thế lực, lại dám âm thầm nịnh hót Mãnh Hổ bang, nếu để cho các bang hội khác biết được ai cũng có thể hướng về hắn mà nói chuyện! Chúng ta chọn hắn làm mục tiêu đều là hợp tình hợp lý!
Trương Nghiên Giang bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ta hiểu ý tứ của Đông ca rồi. Kỳ thực mặc kệ là chúng ta động đến thế lực nào trong bốn thế lực kia, cũng đều khiến cho các bang hội khác bất mãn, chỉ có nhóm người Hạ Học Dung này lại không giống, khống chỉ khiến cho các bang hội khác không nghi kỵ, mà đồng thời còn có khả năng giúp chúng ta nữa! Ha ha!
Lúc này mọi người cũng hiểu được, đều cảm thấy chủ ý đánh Hạ Học Dung trước là không sai.
Tạ Văn Đông nói:
- Hiện tại người khác còn chưa biết Hạ Học Dung cùng Mãnh Hổ bang âm thầm cấu kết, chúng ta phải 'giúp' hắn một tay! Mọi người về bảo huynh đệ ở các đường tuyên truyền trong toàn thành phố việc Hạ Học Dung cấu kết Mãnh Hổ bang, hơn nữa còn có ý định xâm chiếm toàn bộ hắc đạo ở thành nam!
Mọi người cùng kêu lên đáp ứng. Tạ Văn Đông nói với Lưu Ba hai người:
- Buổi sáng các ngươi tiếp tục huấn luyện huynh đệ trong bang. Mặt khác chọn ta bốn mươi huynh đệ có thuật bắn súng khá, buổi chiều dẫn bọn họ đi luyện súng!
Lưu Ba hai người gật đầu nói vâng.
Cao Cường chưa từng thấy qua hai người, nhìn Tạ Văn Đông nghi vấn hỏi:
- Đông Ca, hai vị này là... ?
Tạ Văn Đông mỉm cười, giới thiệu với Cao Cường. Lưu Ba nghe Tạ Văn Đông nói Cao Cường chưởng quản Ám trong bang hội, cười nói:
- Nếu chưởng quản Ám, vậy các huynh đệ phía dưới cần huấn luyện thật nhanh. Ở trong quân đội, lính trinh sát thực sự không đơn giản, ở thời khắc mấu chốt cũng có thể biến thành sát thủ trí mệnh.
Cao Cường kinh ngạc hỏi:
- Biến thành sát thủ?
Khương Sâm nói tiếp:
- Không sai. Khi lính trinh sát có cơ hội tuyệt hảo, sẽ có khả năng một người hoặc nhiều người hợp lực lại để giết nhân viên trọng yếu của địch!
Tạ Văn Đông đăm chiêu, suy nghĩ một hồi nói với Lưu Ba:
- Ngươi biết phương pháp huấn luyện lính trinh sát không?
Lưu Ba lắc đầu, cười nói:
- Em thì không, thế nhưng tiểu tử này biết!
Nói xong ngón tay chỉ vào Khương Sâm nói:
- Bởi vì hắn chính là xuất thân lính trinh sát! Ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.