Quyển 4 - Chương 7
Lục Đạo
23/04/2013
Xế chiều, Tạ Văn Đông đến công ty, vừa vào phòng làm việc, đã nhìn thấy Khúc Phi ngồi ở ghế salon. Vừa nhìn thấy hắn lên, Khúc Phi đã đứng dậy nghênh đón: “Tôi đã về nhà suy nghĩ, tôi ...”
Tạ Văn Đông vỗ nhẹ vai hắn, cười nói: “Chúng ta vào phòng nói chuyện!” Sau đó quay sang nói với Trương Tình: “Chị Tình, pha giúp em hai ly cà phê!”
Vào trong phòng, Tạ Văn Đông để Khúc Phi ngồi xuống, hỏi: “Xem ra anh đã suy nghĩ rồi, không biết đối với yêu cầu của tôi đưa ra có quyết định thế nào?”
Khúc Phi lập tức đáp: “Tôi đã suy nghĩ rồi, quyết định đến công ty của anh làm. Hơn nữa đã nói chuyện với dân cư phụ cận, tất cả mọi người đã hiểu được ý của anh, nghe xong đều rất cảm động, phần lớn mọi người đều đồng ý chuyển nhà. Còn những người khác tôi có thể thuyết phục!”
Trong lòng Tạ Văn Đông vui vẻ, mặt đầy chân thành nói: “Khúc huynh, thật sự muốn cảm tạ anh, anh đã làm một việc rất tốt cho tỉnh H!”
Khúc Phi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Cái này thì tính là gì, tôi chỉ nói chuyện thôi mà! So với những việc mọi người làm còn kém rất xa!”
Tạ Văn Đông bị những lời này của Khúc Phi làm cho ngượng ngùng, cười nói: “Tất cả mọi người đều cống hiến cho quốc gia mà! Được rồi!” Tạ Văn Đông kéo Khúc Phi lại, cầm tay hắn nói: “Hoan nghênh anh tham gia công ty đông hưng chúng ta! Bây giờ công ty vừa mới thành lập, hy vọng mọi người có thể cống hiến để nó bay cao! Buổi tối nay chúng ta sẽ đi khách sạn ăn mừng anh gia nhập!”
Được Tạ Văn Đông coi trọng, Khúc Phi thật cảm động, gật đầu nói: “Tôi sẽ làm việc hết sức cho công ty!”
Khúc Phi không hề nói láo, hắn đúng là vì Tạ Văn Đông mà cố gắng, dưới sự thuyết phục của hắn, hai mươi mốt hộ dân cư từng làm cho tỉnh ủy và bí thư tỉnh đau đầu đã đáp ứng chuyển nhà, Tạ Văn Đông cũng giữ đúng lời hứa ban đầu của mình, cho mỗi nhà năm ngàn đồng. Bỏ chút tiền ra để lấy lợi ích về sau, căn bản không cần cân nhắc, điểm này hắn rất rõ, cho nên chưa bao giờ hắn keo kiệt với đồng tiền đáng dùng.
Khi những hộ dân cư rồi đi, nơi này khai phát cũng thuận lợi, được Tạ Văn Đông bao hạ, bởi vì số tiền chung chi không phải là con số nhỏ, cho nên không thể không chạy qua chạy lại với trần trung văn, đương nhiên, ưu đãi cũng không thiếu phần hắn.
Thông qua trần trung văn, Tạ Văn Đông dễ dàng rút được năm trăm vạn tiền hỗ trợ vốn từ ngân hàng. Rất nhanh, các công ty kiến trúc lớn đều tìm đến tạ văn đông, hy vọng hắn có thể cho mình đứng thầu công trình này. Đây là điều khiến cho Tạ Văn Đông đau đầu, rốt cuộc chịu nhiệt hết nổi, hắn vứt trực tiếp cho dụ siêu, còn mình thì chuồn mất.
Lúc này, tỉnh H coi như là thái bình, nhưng cũng chỉ là sự bình yên trước cơn bão. Hồn tổ chịu thương quá nặng cho nên không có phản ứng quá lớn, lặng lẽ tụ tập lực lượng của người nhật bản tại tỉnh H. Mãnh hổ bang và thế lực mới “Hạt Khuê” phát sinh va chạm, nhưng hai bên đều còn có chổ e dè nên chưa chính thức ra tay.
Văn đông hội thì vẫn cứ âm thầm lặng lẽ như từ trước đến giờ, bên ngoài thì phô trương thanh thế làm ăn kinh doanh, nhưng sau lưng thì âm thầm mua một lượng lớn quân hỏa, rồi nhẹ nhàng tiêu diệt hai nhà. khi Đông Phương Dịch biết chuyện này, đã lập tức gọi điện cho Tạ Văn Đông, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì? Tạ Văn Đông thầm mắng hắn có cái lỗ mũi chó, ở đâu cũng ngửi được hết! Nói cho Đông Phương Dịch biết, trong đó một nhà do ủng hộ hồn tổ, nên tiêu diệt hai nhà này để đả kích hồn tổ. Chuyện này, Đông Phương Dịch không đưa ra lời nhận xét nào, trước khi cúp điện thoại chỉ cảnh cáo hắn rằng, nếu còn tiếp tục phát triển thế lực xã hội đen của mình nữa, thì sẽ đưa hết ra tòa án...
Đối với những lời này, Tạ Văn Đông ngoài mặt chỉ mỉm cười, nhưng Đông Phương Dịch can thiệp vào, làm cho hắn cảm thấy chán ghét không nói nên lời, trong đầu nảy sinh ý định, nghĩ biện pháp thoát ly khỏi sự khống chế này!
Khi công trình bắt đầu, Tạ Văn Đông cố ý đi dẫn Bành Linh đi thăm, trong lòng mơ hồ muốn khoe khoang biểu hiện trước mặt nàng một chút. Quả nhiên, Bành Linh nhìn thấy xong, kinh ngạc vô cùng, không ngờ công ty của Tạ Văn Đông lại to lớn như thế, trong hắc đạo kiêu hùng mà trong bạch đạo cũng là một nhân vật rất giỏi, trong lòng bỗng tràn ngập ước mơ tốt đẹp cho tương lai!
Năm hết tết đến, Tạ Văn Đông vốn muốn định về quê ăn tết với cha mẹ, nhưng tình hình của tỉnh H khiến hắn không thể rời đi, đầu tiên là đông tâm lôi tìm đến bảy tên siêu thủ đổ kỹ, Tạ Văn Đông biết những người này chính là cái túi tiền di động của mình, cho nên rất nhiệt tình chiêu đãi, an bài vào khách sạn tốt nhất. Sau đó bắt đầu để bang hội kinh doanh, chuyển thuốc phiện thành sòng bạc.
Vạn sự khởi đầu nan (gian nan bắt đầu nản) Tạ Văn Đông không khoảng thời gian này, ngay cả thời gian để ngủ cũng khó có, đầu tiên là tìm hai chổ không người tại tỉnh H, sau đó tập trung nhân tài đánh bạc của Hồng Mon, Tam Nhãn không biết ở đâu lôi về hơn hai mươi cái máy đánh bạc. Sau đó, Tạ Văn Đông tìm đến phó cục trưởng Lưu Đức Hân, nói chuyện mình sắp khai trương sòng bạc ra, rồi nhờ ông ta chiếu cố hỗ trợ, đồng thời còn đút lót mười vạn và năm vạn tiền đánh bạc. Lưu Đức Hân rất thích người trẻ tuổi này, hơn nữa đối phương lại cho không ít ưu đãi, vả lại khai trương sòng bạc cũng không phải chuyện quá lớn gì, cho nên rất sảng khoái đáp ứng. hai cái sòng bạc cứ như vậy mà bình lặng khai trương hoạt động.
Vì để tăng danh tiếng, Khương Sâm mang người đi khắp nơi để truyền bá tin tức, thậm chí còn in tờ rơi, in số điện thoại để liên lạc. Chiêu này, quả nhiên có hiệu quả, ba ngày sau khách đến chật chổ, mà phần lớn trong số đó là được “Yêu cầu” đến!
Trước đêm 30 năm ngày, Tạ Văn Đông vừa mới thu xếp xong chuyện của sòng bạc, thì hai vị khách không mời mà đến cửa.
Tạ Văn Đông lúc ấy dang dùng cơm trưa với Bành Linh, bởi vì suốt ngày bận rộn, nên vẫn chưa tìm Bành Linh, bây giờ mới có chút thời gian, Tạ Văn Đông không nhịn được tịch mịch, hơn nữa sợ Bành Linh sinh nghi, cố ý tìm nàng đi ăn trưa. Mới vừa ngồi xuống, thì điện thoại lại vang lên, áy náy nhín Bành Linh, được nàng gật đầu mới nói: “Anh tiếp điện thoại!” sau đó đi đến chổ ít người.
“Đông ca, hai lão già đến Tân thế kỷ nói có chuyện muốn tìm anh! Xem ý của xã hội đẹn Nga, hình như không muốn giúp cho mãnh hổ bang, Đông ca, anh có muốn gặp hai người này không?” Điện thoại là do Khương Sâm gọi đến.
“Xã hội đen Nga?” Tạ Văn Đông trầm ngâm một hồi, cuối cùng mặc kệ thế nào, cần phải gặp mặt một cái, xem ý của bọn ho là gì, nên nói với Khương Sâm:” Lão Khương, để bọn họ lại, nói lát nữa tôi sẽ tới ngay!”
“Được, Đông ca, một lát gặp!”
“Ừ!”
Tạ Văn Đông cất điện thoại, đi đến chổ Bành Linh xin lỗi, nói: “Tiểu Linh, công ty có một số việc cần anh giải quyết, bây giờ phải đi, buối tôi anh sẽ gặp em!”
Bành Linh không tin tưởng, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
Tạ Văn Đông đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, thân mật nói: “Sao anh có thể lừa em! Công ty thật sự có việc, bây giờ gần hết năm rồi, công nhân chuẩn bị về quê ăn tết, cho nên công trình sợ rằng phải dừng lại. Bây giờ có nhiều chuyện phải giải quyết lắm, anh chở em về cục trước.
Bành Linh thấy Tạ Văn Đông nói rất chân thật, hơn nữa còn có chút khẩn trương, nên quan tâm nói: “Nếu có việc gấp thì anh đi xử lý trước đi, em tự mình trở về cũng được”
Tạ Văn Đông hôn lên má Bành Linh, cười nói: “Có chuyện gì cũng không bằng chuyện chở em về!” Tạ Văn Đông kéo Bành Linh ra khỏi phòng ăn, lời nói của hắn làm cho Bành Linh cảm động, thân mật ôm lấy cánh tay của Tạ Văn Đông. Ngồi trong xe, tài xế đông tâm lôi nhìn thấy cảnh đó cũng lắc đầu, âm thầm than: Phụ nữ quả thật ghê gớm!
Xế chiều một giờ, Tạ Văn Đông đã chạy đến tân thể kỷ.
Khương Sâm chờ bên trong đã lâu, thấy Tạ Văn Đông đến vội vàng dẫn hắn lên lầu hai, Tạ Văn Đông vừa đi vừa hỏi: “Bọn họ chỉ đến hai người?”
“Đúng, chỉ hai người, đều là người Nga! Không mang phiên dịch, trong đó có một lão già nói tiếng Trung rất tốt!” Khương Sâm đáp.
“Ồ!” Tạ Văn Đông gật đầu không nói gì, người nga tìm mình để làm gì, không phải muốn mượn sức của mình, có ý bồi dưỡng ra một con rối mãnh hổ bang của Tomahawk tại Trung Quốc sao? Nếu là như vậy thì đành để cho lão già này thất vọng!
Khương Sâm dẫn Tạ Văn Đông vào phòng hội nghị, bên trong có hai, một cao một lùn tóc vàng đang ngồi, người cao hơn ba mươi tuổi, tướng tá cao ráo, và đặc biệt cái mũi rất cao, còn người lùn có vẻ khá giống người Trung Quốc, nhưng có lẽ là con lai, vì cũng có nét giống người Nga. Hai người này vừa thấy Khương Sâm cùng một người trẻ tuổi bước vào, đều có chút giật mình, Tạ Văn Đông thấy thế âm thầm cười lạnh một tiếng, người nước ngoài không giống như người Trung Quốc, nên gặp gỡ lần đầu sững sờ sao! Đi đến gần nói: “Tôi là Tạ Văn Đông, hai vị đường xa đến đây chắc đã mệt rồi, thật ngại để hai vị chờ lâu như vậy!”
Hai người thầm nghĩ, Tạ Văn Đông quả nhiên còn rất trẻ, lão lùn vội vàng bắt tay với Tạ Văn Đông nói: “Đâu dám, đâu dám, Tạ tiên sinh giữa trăm bề bộn rút ra một thời gian để đến gặp tôi, tôi cũng rất vui rồi!” Lão lùn này nói tiếng Trung Quốc mặc dù còn lắp bắp, nhưng vẫn biết nịnh nọt khá hay. Còn người cao cũng bước lại bắt tay với Tạ Văn Đông, dùng thứ tiếng Trung Quốc bập bẹ nói: “Xin chào!”
Tạ Văn Đông gật đầu đáp lễ, mời hai người ngồi, còn bản thân ngồi đối diện họ, Khương Sâm và đông tâm lôi đứng chấp tay nghiêm mặt sau lưng.
Nếu mọi người đã là người một nhà, Tạ Văn Đông cũng không khách khí, nhìn hai người nói thẳng: “Nghe nói hai vị cũng là người trong nhà, không biết thuộc bang hội nào?”
Người cao dù không nói được tiếng trung ,nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Tạ Văn Đông, quay sang gật đầu với lão lùn, lão lùng liền cười nói: “Không biết Tạ tiên sinh có nghe qua Hắc Đái chưa?”
Hắc Đái? Tạ Văn Đông không quen thuộc với xã hội đen Nga, trừ Tomahawk ra, không biết mấy cái khác. Khương Sâm nghe xong lộ vẻ kinh ngạc, tuy rằng biết đối phương là xã hội đen, nhưng không ngờ lại có lai lịch ghê gớm như vậy, cúi đầu nói với Tạ Văn Đông: “Đông ca, Hắc Đái và Tomahawk là một trong ba bang xã hội đen lớn của nước Nga, thế lực thậm chí còn cao hơn Tomahawk, là tập đoàn xã hội đen lừng lẫy nổi danh!”
Tạ Văn Đông trong lòng giật mình, một bang hội lớn như vậy, phải ứng phó sao cho thỏa đáng! Sắc mặt vẫn không đổi, cười nói: “Ngưỡng mộ đại danh của hắc Đái đã lâu, hôm nay có thể nhìn thấy huynh đệ của hắc Đái, quả thật rất cao hứng!”
Hai người này âm thầm gật đầu, đại danh của hắc Đái ai mà không biết, có thể nghe hai chữ này mà không động dung, Tạ Văn Đông là người đầu tiên! Lão lùn vẫn khách khí nói: “Nào dám nào dám, Tạ tiên sinh khiêm nhường, ở đây anh là đại nhân vật rồi, hắc Đái chúng tôi vẫn còn kém xa! Ha ha!”
Tạ Văn Đông thấy đối phương tuy nói như vậy, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ ngạo khí hiển nhiên, xem ra những người nào rất kiêu ngạo, nhưng có thể khách khí trước mặt mình như vậy, mười phần thì hết tám chín phần là muốn đến cầu mình rồi, nghĩ đến đầy, Tạ Văn Đông hỏi: “Hai vị từ xa đến đây chắc là có việc?! Tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói, tôi giúp được sẽ cố gắng hết sức!”
“Sảng khoái!” Lão lùn cười một tiếng, nói: “Tạ tiên sinh quả nhiên là người sảng khoái! Chúng tôi cũng không che dấu nữa, lần này tìm đến anh là ý tứ của lão đại, hy vọng có thể hợp tác với Tạ tiên sinh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.