Bại Hoại

Quyển 3 - Chương 9

Lục Đạo

23/04/2013



Có bốn tên thể lực khá tốt, chạy ở trên cùng, cách chỗ Tạ Văn Đông đứng năm thước thì dừng lại, thở hổn hển nói:

- Con mẹ ngươi nữa chứ, ngươi quên cũng nhanh nhỉ. Đừng nói là ngươi không nhớ rõ vụ làm bị thương Vũ ca cùng hai huynh đệ khác ở Tân Thanh Niên đấy?

Té ra là Thu Hồn bang! Tạ Văn Đông trong lòng thầm mắng, tiến lên hai bước lớn, mỉm cười nói:

- Hóa ra các ngươi chỉ vì... chút chuyện vặt này hả, ta còn tưởng là...

Lời nói còn chưa dứt, thân thể mãnh liệt chạy lên trước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt tên vừa mới nói chuyện.

Tên kia cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng đen nhoáng lên, tiếp theo cảm thấy cổ tay bị người khác bắt được, cổ bị đập một phát, sau đó chẳng còn biết cái gì nữa.

Rất nhanh Tạ Văn Đông đã đoạt được phiến đao trên tay tên kia, đồng thời cũng ra tay đánh ngất hắn, động tác lưu loát trôi chảy, thẳng cho đến khi tên kia ngã xuống những tên khác bên cạnh mới kịp phản ứng lại, ào ào xoay đao bổ xuống Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông cười ha hả, giơ đao nghênh đón. 'Choang! Choang! Choang!' Hai tay Tạ Văn Đông nắm chặt đao đón đỡ ba thanh bả đao bổ tới trước mặt, xung lực làm thân thể hắn rời đi mấy bước, biết đối phương đã muốn giết người, máu trong cơ thể cũng nhanh chóng sôi trào lên.

Thừa lúc còn cách đối phương một đoạn, nhanh chóng xé lấy chiếc áo lót mặc bên trong âu phục ra, buộc ở dưới mũi bịt kín miệng lại ( Ở trong cuốn thứ nhất Văn Đông hội vẫn hay dùng phương pháp này). Đôi mắt Tạ Văn Đông dần trở nên băng lãnh, không để cho đại đội nhân mã phía sau của đối phương có cơ hội chạy đến, lao vào đánh tới ba tên kia.

Một tên thấy hắn xông đến, giơ đao bổ xuống. Tạ Văn Đông giơ ngang thân đao ngăn cản, hơi dùng một chút lực đẩy đi khiến cho lực đạo của đối phương bị lệch ra ngoài. Tiếp theo không dừng lại, lách đến bên cạnh tên đó, múa đao xẹt qua trước ngực hắn. Máu tươi bắn cả lên mặt Tạ Văn Đông, nhưng cũng chẳng kịp nhìn xem hắn sống hay chết, hai thanh đao khác một trái một phải đã bổ tới.

Tạ Văn Đông vội vàng cúi người, lách qua khoảng bên dưới nách của một tên rồi đẩy cả người tên đó vào tên đứng bên trái, còn mình thì lách sang chỗ tên bên phải, giơ đao đâm thẳng vào cổ hắn.

- Ái da!

Tên nọ sợ hãi hô lên một tiếng, theo bản năng nghiêng cổ đi tránh được một đao xẹt qua. Tạ Văn Đông thấy một đao đâm vào không khí, lập tức bàn tay dùng một chút lực, đập ngang thanh đao sang.

- Chát!

Toàn bộ một nửa thân đao rộng bốn thốn hung hăng đập mạnh lên mặt tên nọ. Mặc dù không phải là lưỡi đao, nhưng vẫn khiến cho tên đó thấy sao bay đầy trời, trong đầu quay cuồng hỗn loạn, liên tục lui lại mấy bước ngã lăn trên mặt đất.

Tạ Văn Đông không hề truy kích, quay đầu đối phó với tên bên trái. Tên đó vốn đang lao tới Tạ Văn Đông, nhưng đúng lúc tên đồng bọn bị đẩy tới đụng phải. Tức giận chửi lớn một tiếng, vừa mới đẩy tên đồng bọn ngực đầy máu ra, lại đã thấy một đôi mắt đỏ rực chỉ cách hắn có một thước. Tên này bị dọa đến ngây người trong chốc lát.

Tuy chỉ là trong một thoáng, nhưng đối với Tạ Văn Đông mà nói như vậy cũng là đủ rồi, khóe miệng nhếch lên phía trước, một đao đâm vào tiểu phúc của tên kia. Tên kia ngây ngốc cúi đầu nhìn, một nửa thân đao đã nằm trong bụng mình, không thấy máu, cũng không thấy có cảm giác đau đớn, chỉ là có phần tê dại đi.

Phiến đao không có rãnh máu, Tạ Văn Đông dùng lực rút đao ra một chút, đưa sát mặt tới gần tên nọ, nhìn vào đôi mắt trống rỗng của hắn nói:

- Xem ra ngươi rất yêu thích cái chuôi đao này đó!

Nói xong, hai tay cầm đao rút mạnh về, bên dưới thì giơ chân đạp mạnh lên thân thể hắn.

Một luồng máu tươi nóng hổi phun đầy trên mặt, trên người Tạ Văn Đông, miếng vải trắng bịt ở ngoài miệng cũng trở nên đỏ như máu. Tên nọ ôm lấy bụng ngã lăn trên mặt đất.

Tất cả mọi việc phát sinh quá nhanh, chờ đến khi đám người phía sau lục tục đuổi lên, bốn tên đồng bọn của chúng đều đã ngã trên mặt đất không dậy nổi. Một gã đại hán hai bảy hai tám tuổi đi tới chỗ cách Tạ Văn Đông ba thước thì dừng lại, nghiến răng nói:

- Tạ Văn Đông, ngày hôm nay mày đừng mong còn sống mà rời đi!

Đừng thấy vừa rồi Tạ Văn Đông dễ dàng hạ gục bốn tên, nhưng hung hiểm trong đó chỉ có mình hắn biết, đỉnh đầu với sau lưng đều đã toát mồ hôi.



Đối phương còn tới hơn hai mươi người, chậm rãi áp sát vào Tạ Văn Đông, dự định vây hắn vào giữa.

Tạ Văn Đông sao có thể không rõ được chứ, nếu chúng thực sự có thể vây lại thì chỉ có một kết cục. Tạ Văn Đông lớn tiếng nói:

- Làm sao ngươi biết tên của ta, là ai nói cho ngươi biết?

Vừa nói vừa lui lại phía sau.

- Hắc hắc! Ngươi không cần phải hỏi.

Gã đại hán mắt lộ hung quang cười nhạt, quát lớn một tiếng với những tên khác:

- Lên cho ta, giết hắn báo thù cho Vũ ca!

Hơn hai mươi người sau khi nghe xong đồng thời giơ đao côn vây lại mà lên. Tạ Văn Đông trong lòng âm thầm kêu khổ, mình không phải là thần, làm sao có thể chống lại cả lũ thế này được! Nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng buông xuôi, chỉ cần có một chút sinh cơ thôi cũng được.

Tạ Văn Đông vũ động phiến đao trong tay, một bên đánh một bên lui, không cho đối phương có cơ hội vây mình lại.

Tạ Văn Đông đem những sở học khi đánh nhau, những kỹ xảo tự thể nghiệm cộng thêm ý niệm về thái cực quyền phát huy đến cực hạn, thân thể giống như một con cá trạch, nhanh nhẹn né tránh thế tấn công của đối phương, lại giống như một con liệt báo trong bóng tối, chỉ cần hơi có khe hở là sẽ tặng cho đối phương một đòn trí mạng, mặc kệ có đánh trúng hay không, một kích là rút, không dây dưa cùng đối phương.

Cứ như vậy, song phương bên tiến bên lùi đánh nhau thừa sống thiếu chết đến gần năm trăm thước, trên mặt đất đã rải rác vài tên bị Tạ Văn Đông đánh trúng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ. Gã đại hán đi đầu tức giận đến nỗi gào ầm lên, bản thân bên mình mười mấy người không đánh lại một người đối phương, trái lại còn để cho đối phương đánh gục tám chín người, bây giờ về bang hội làm sao mà ăn nói được. Đại hán gào to:

- Đ*c*m các ngươi chưa ăn cơm hả? Nó chỉ có một mình sao các ngươi không đánh ngã được? Dùng hết sức làm thịt nó cho ta, con mẹ nó đứa nào không tận lực ta chém đứa đó!

Những tên này nghe được tiếng quát của gã đại hán thầm nghiến răng, gia tăng công kích.

Tạ Văn Đông cảm thấy áp lực tăng lên, năng lượng trong cơ thể đã dùng đến cạn kiệt, cổ tay cầm đao sớm đã bị công kích của đối phương chấn cho tê dại, hoàn toàn không còn cảm giác, chỉ là cầm đao một cách máy móc thôi. Ý chí dần dần có chút mơ hồ, lúc này Tạ Văn Đông ngược lại có chút muốn cười, bản thân mình kiêu hùng một phương cuối cùng bây giờ lại rơi vào cái kết cục loại này, không biết nhóm người Tam Nhãn, Lý Sảng mà biết thì sẽ nói thế nào nhỉ.

Đang trong lúc gã đại hán thấy Tạ Văn Đông sắp không chống đỡ được nữa, thì xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát. Song phương đều nghe thấy rõ ràng, nhưng cảm giác lại không giống nhau. Tạ Văn Đông trong lòng mừng như điên, lần đầu tiên cảm thấy nhớ cái âm thanh này đến như vậy, mà người của Thu Hồn bang thì ngược lại, mắt sắp thấy đại công cáo thành sẽ bị hủy hoại trong giây lát, làm sao có thể cam tâm nổi. Gã đại hán đi đầu càng nóng ruột như lửa đốt, quát to:

- Bà nội nó chứ! Cảnh sát sắp đến rồi, cho dù có bị bắt cũng phải làm thịt được Tạ Văn Đông trước, sẽ có người trong bang hội cứu chúng ta ra! Dốc hết sức mà đánh cho ta!

Thế nhưng ý chí chiến đấu trong lòng Tạ Văn Đông một lần nữa lại bốc lên, điên cuồng cười ha hả nói:

- Cứ đến đây đi!

Lúc này Tạ Văn Đông cũng không chạy, không biết từ đâu có một cỗ năng lượng giúp hắn chống đỡ vững vàng, hỗn chiến cùng đối phương. Trong trận chiến thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng kêu cùng tiếng rên la thống khố.

Trong khi đang chiến đấu kịch liệt, hơn mười chiếc xe cảnh sát đã đỗ lại ven đường. Mười mấy người cảnh sát từ trên xe chạy xuống, một người trung niên trên vai đeo ba sao hai gạch (chắc là quân hàm) cầm chiếc loa lớn hô lên:

- Tất cả mọi người dừng tay, cảnh sát đây, mau buông vũ khí xuống!

Người của Thu Hồn bang sớm đã thấy cảnh sát tới đang chạy đến bên này, có mấy tên nhát gan bỏ chạy tứ tán, những tên khác thì ào ào ngừng tay. Đám cảnh sát thấy trong tay bọn côn đồ vẫn còn cầm vũ khí, nhanh chóng móc súng ra lớn tiếng hô lên:

- Hạ vũ khí xuống, hai tay giơ quá đầu!

Bọn côn đồ bị chĩa súng vào, nhanh chóng ném vũ khí trong tay xuống, hai tay giơ cao lên. Cảnh sát quây lại tiến lên, mặc kệ thế nào, trước tiên cứ bắt hết những tên này đè trên mặt đất, chỉ cần hơi chút phản kháng là cho ăn cảnh côn ngay. (cảnh côn chính là dùi cui đó)



Mấy người cảnh sát thấy còn có một người toàn thân là máu đang đứng ở đó, phiến đao nắm trong tay đã biến thành màu đỏ, vội vàng chĩa súng vào hắn:

- Mau ném vũ khí xuống!

Người nọ chính là Tạ Văn Đông vừa mới khổ chiến hồi lâu.

Tạ Văn Đông nghe thấy tiếng quát của cảnh sát, rất muốn ném thanh đao trong tay xuống, nhưng những ngón tay đã tê liệt không còn chịu sự khống chế của hắn nữa, không thể làm gì khác hơn là cầm cả đao giơ tay quá đầu, cười khổ nói:

- Đại ca cảnh sát, tôi không khống chế được tay mình nữa rồi!

Nói xong, Tạ Văn Đông chậm rãi xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía cảnh sát.

Cảnh sát nhìn nhìn nhau lắc đầu, thu súng lại đè Tạ Văn Đông lên trên mặt đất. Vốn muốn gỡ đao trong tay hắn xuống, nhưng Tạ Văn Đông nắm quá chặt, cố sức cả nửa ngày cũng không gỡ ngón tay của hắn ra được.

Lúc này một vị nữ cảnh sát đi tới, nhìn Tạ Văn Đông ở dưới đất, rồi lại nhìn bàn tay nắm đao của hắn, sau đó nói với mấy người cảnh sát khác:

- Quên đi, mạnh quá sẽ làm gãy ngón tay hắn đấy, chỉ là tê liệt tạm thời thôi, một lát nữa máu lưu thông được sẽ tốt ngay.

- Tiểu Bành, như vậy đâu có được, hắn cầm đao vạn nhất lại hành hung người khác thì sao, nhìn trong đám này chỉ có trên người hắn là đầy máu...

Một người cảnh sát bất mãn nói.

Nữ cảnh cười nói:

- Đeo còng tay vào sẽ không có việc gì đâu.

Nói xong ngồi xổm xuống, gỡ miếng vải đỏ bên ngoài miệng Tạ Văn Đông ra (vải trắng bị nhuốm máu đỏ). Thấy trên mặt Tạ Văn Đông có hai màu trên đỏ dưới trắng, nhịn không được cười rộ lên ha hả.

Tạ Văn Đông bị đè trên mặt đất, thần chí đã bị sự mệt mỏi của cơ thể gặm nhấm dần dần, khi nữ cảnh sát ngồi xuống chỉ mơ hồ nhìn thấy được tướng mạo của nàng, rất đẹp, đó là một vẻ đẹp dung hợp giữa sự mạnh mẽ anh tư cùng với khí chất nữ tính hiện đại, khiến cho Tạ Văn Đông có cảm giác tim mình dồn dập. Trước khi thần chí biến mất, đôi mắt Tạ Văn Đông chậm rãi rủ xuống, khóe môi nhếch lên cười, lầm bẩm:

- Là màu trắng!

Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.

Âm thanh không lớn, nhưng vừa vặn bị nữ cảnh kia nghe rõ, khuôn mặt chợt đỏ lên vội vàng đứng dậy, bàn tay mất tự nhiên kéo váy xuống phía dưới, trợn mắt nhìn Tạ Văn Đông, lúc này hắn đã bất tỉnh nhân sự, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra tiếu ý.

Nữ cảnh sắc mặt đỏ bừng, giậm chân một cái, chỉ vào Tạ Văn Đông nói với người cảnh sát bên cạnh:

- Đưa hắn đến bệnh viện đi!

Nói xong, nhanh chân bỏ đi. Mấy người cảnh sát không nghe thấy được Tạ Văn Đông nói gì, không biết có chuyện gì xảy ra, nhìn bóng lưng nàng đang đùng đùng nổi giận trong mắt mang theo vẻ ngơ ngác, thầm nghĩ, bông hoa mà cảnh đội trăm năm mới có một này hôm nay làm sao vậy, dường như cảm thấy là lạ! Lắc đầu nghĩ không ra, khiêng Tạ Văn Đông lên xe đưa đến bệnh viện, đương nhiên, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt thanh phiến đao nhuộm máu.

(Lời ngoài lề: Tôi nghĩ mọi người đã đọc những chương trước đây, nên đã biết Văn Đông hội trong nhiều lần chém giết đều có thói quen dùng khăn bịt miệng lại. Đây không phải là vì che giấu thân phận, mà là còn vì một công dụng khác, trước đây tôi đã quên giải thích.

Khởi nguyên của thói quen này bởi vì đã lâu lắm rồi tôi cũng không còn nhớ rõ nữa. Có lẽ là lưu hành từ thời cổ đại, thời kỳ tác chiến bằng vũ khí lạnh. Hai quân đánh nhau, tất nhiên là binh sĩ tận lực chém giết, mỗi khi chém một đao đều hô to một tiếng, dùng hết toàn lực. Khi vũ khí trong tay xé toang thân thể đối phương, khó tránh khỏi sẽ có máu phun lên trên mặt mình, thậm chí còn bắn cả vào trong miệng. Như vậy một là không vệ sinh, hai là khi người ta đang lớn tiếng kêu gào, đột nhiên có chất lỏng bắn vào miệng sẽ khiến người bị sặc, không gì khó chịu bằng, nghiêm trọng có khi còn dẫn đến tử vong. Thứ ba chính là cảm giác chán ghét.

Dùng vải bịt miệng có thể phòng ngừa phát sinh những chuyện này. Mặt khác chắc là còn có liên quan đến tôn giáo tín ngưỡng gì đó, nhưng ở đây không nhắc tới, vai chính trong chuyện không tin vào bất kì tôn giáo nào!

Cuối cùng: cái phương pháp này xin mọi người chớ mô phỏng theo, càng không hi vọng một ngày nào đó mọi người giơ phiến đao lên đâu nhé! - TG)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook