Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 13: Nói Sự Thật Cho Phụ Mẫu Hay 1
Đại Như Ca
08/10/2024
Nháy mắt cơ thể của Vân Mạn Mạn phóng về phía trước mấy bước, chân phải nâng lên hơi dùng sức đá vào người Vương bà tử khiến cơ thể béo mập của bà ta lăn xa vài vòng.
Cả người Vương bà tử chật vật, ánh mắt mang theo vẻ oán hận muốn chửi người.
Đụng phải ánh mắt sắc liệm từ đôi mắt tím, bà ta lại cuống quít ngậm miệng, không dám phát ra tiếng động.
Vân Mạn Mạn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt tím mang theo sự ác liệt quét qua Vương bà tử và những người trong thôn.
“Tính khí ta không được tốt nên ta không hy vọng mình sẽ nghe được bất kỳ lời ra tiếng vào nào có liên quan tới ta, nếu không thì cũng không chỉ đơn thuần là một cước này đâu, dù sao ta cũng có thể giết người!”
Nhìn ánh mắt sợ hãi của mấy thôn dân, khóe miệng Vân Mạn Mạn nhếch lên, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Hôm nay những thôn dân này đã chính mắt nhìn thấy nàng giết người.
Nghĩ đến chuyện sau này mấy lời nói bừa không có căn cứ chắc chắn không thể nào thiếu được, nếu như đã không thể sống chung một cách hòa hảo với nhau thì chi bằng khiến tất cả bọn họ đều phải co rúm lại vì sợ hãi luôn đi.
Trưởng thôn cũng bị hành động của Vân Mạn Mạn dọa cho hoảng sợ, hiện tại lại thấy nha đầu này xoay người muốn rời đi nên ông ta vội vàng cẩn thận nói.
“Vân nha đầu, chúng ta…”
Vân Mạn Mạn nghe được giọng nói của trưởng thôn thì xoay người lại nhìn về phía ông ta.
Ánh mắt của trưởng thôn ngược lại không hề có chút hoảng sợ nào, chỉ là cực kỳ cung kính lại cẩn thận khiến Vân Mạn Mạn không nhịn được mà coi trọng ông ta thêm mấy phần.
“Trưởng thôn, có thể sống được chính là chuyện quan trọng nhất, nếu như đã biết rõ không thể chống cự được người Bắc Lẫm, vậy thì dứt khoát trốn đi!”
“Nhưng…”
Trưởng thôn còn muốn nói gì đó.
Thế nhưng Vân Mạn Mạn đã tự mình bước qua mấy thi thể mà bắt đầu lục soát nơi đó, lời sắp ra đến miệng lại không thể làm gì khác mà đành nuốt lại vào bụng.
Vân phụ thấy nữ nhi đang đứng đó lục soát thì lập tức vội vàng đi tới kéo lấy Vân Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, con đang tìm gì vậy?”
Vân Mạn Mạn vẫn trả lời bằng giọng điệu như thường lệ: “Con đang tìm bạc!”
“Bạc…”
Vân phụ bị lời của nữ nhi dọa sợ, nhưng sau đó ông cũng suy nghĩ một chút, quả đúng là vậy!
Chẳng phải là thể nào trên người mấy thi thể này chắc chắn sẽ có bạc hay sao!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cả người Vương bà tử chật vật, ánh mắt mang theo vẻ oán hận muốn chửi người.
Đụng phải ánh mắt sắc liệm từ đôi mắt tím, bà ta lại cuống quít ngậm miệng, không dám phát ra tiếng động.
Vân Mạn Mạn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt tím mang theo sự ác liệt quét qua Vương bà tử và những người trong thôn.
“Tính khí ta không được tốt nên ta không hy vọng mình sẽ nghe được bất kỳ lời ra tiếng vào nào có liên quan tới ta, nếu không thì cũng không chỉ đơn thuần là một cước này đâu, dù sao ta cũng có thể giết người!”
Nhìn ánh mắt sợ hãi của mấy thôn dân, khóe miệng Vân Mạn Mạn nhếch lên, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Hôm nay những thôn dân này đã chính mắt nhìn thấy nàng giết người.
Nghĩ đến chuyện sau này mấy lời nói bừa không có căn cứ chắc chắn không thể nào thiếu được, nếu như đã không thể sống chung một cách hòa hảo với nhau thì chi bằng khiến tất cả bọn họ đều phải co rúm lại vì sợ hãi luôn đi.
Trưởng thôn cũng bị hành động của Vân Mạn Mạn dọa cho hoảng sợ, hiện tại lại thấy nha đầu này xoay người muốn rời đi nên ông ta vội vàng cẩn thận nói.
“Vân nha đầu, chúng ta…”
Vân Mạn Mạn nghe được giọng nói của trưởng thôn thì xoay người lại nhìn về phía ông ta.
Ánh mắt của trưởng thôn ngược lại không hề có chút hoảng sợ nào, chỉ là cực kỳ cung kính lại cẩn thận khiến Vân Mạn Mạn không nhịn được mà coi trọng ông ta thêm mấy phần.
“Trưởng thôn, có thể sống được chính là chuyện quan trọng nhất, nếu như đã biết rõ không thể chống cự được người Bắc Lẫm, vậy thì dứt khoát trốn đi!”
“Nhưng…”
Trưởng thôn còn muốn nói gì đó.
Thế nhưng Vân Mạn Mạn đã tự mình bước qua mấy thi thể mà bắt đầu lục soát nơi đó, lời sắp ra đến miệng lại không thể làm gì khác mà đành nuốt lại vào bụng.
Vân phụ thấy nữ nhi đang đứng đó lục soát thì lập tức vội vàng đi tới kéo lấy Vân Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, con đang tìm gì vậy?”
Vân Mạn Mạn vẫn trả lời bằng giọng điệu như thường lệ: “Con đang tìm bạc!”
“Bạc…”
Vân phụ bị lời của nữ nhi dọa sợ, nhưng sau đó ông cũng suy nghĩ một chút, quả đúng là vậy!
Chẳng phải là thể nào trên người mấy thi thể này chắc chắn sẽ có bạc hay sao!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.