Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 109: Liều thuốc cho trái tim

Công Suất Tiêu Thụ

02/04/2024

May mà tên cầm thú ấy không hề nhìn trộm.

Sau khi xong chuyện, vừa nhìn thấy mặt tôi, Tuấn Anh liền hô lên: “An ơi, tôi đói.”

“...”

Sao không gọi “mẹ ơi con muốn bú” luôn đi?!

Tôi lướt ngang qua cậu ấy, “Cậu giỡn mặt với tôi hả?”

Tuấn Anh lẽo đẽo theo sau, “Không hề! Tôi nói thật mà.”

“Có bánh trong lều đấy, sao cậu không ăn đi?” Tôi ra suối rửa tay.

Tuấn Anh cũng rửa ngay bên cạnh, nói: “Tôi muốn ăn thịt.”

Tôi thở dài, kiên nhẫn hỏi: “Thịt ở đâu ra bây giờ? Cậu ăn tạm bánh không được à?”

Đám bọn tôi có đem theo thịt hộp, xúc xích các loại nữa nhưng đều ở trong hành lý của người khác cả rồi.

Tuấn Anh không trả lời mà hỏi: “Em có muốn ăn thịt không?”

“Tôi sao cũng được.” Tôi lắc đầu.

“Em có nhớ hồi xưa tôi từng nói hay là chúng ta mua một ngôi nhà nhỏ ở thảo nguyên sống hạnh phúc cả đời không?”

Tim tôi nhói lên, nhớ chứ sao không. Năm ấy Tuấn Anh đã nói hay là chúng tôi bỏ trốn đi, cậu ấy sẽ nuôi nấng tôi ăn học, đến một nơi nào đó xa xôi, không một ai biết tới, không một ai phản đối.

Tôi chỉ im lặng nhìn qua chứ không đáp lại một lời nào.

“Bây giờ tôi vẫn có ước mơ như thế.” Tuấn Anh mỉm cười, “Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn mơ ước được cùng em lên núi sống thử một lần, không lo cơm áo gạo tiền nữa, ngày ngày săn bắt hái lượm nuôi em là vui rồi.”

Tôi cũng mỉm cười, “Ước mơ của người giàu cũng lạ nhỉ?”

Khoé môi cậu ấy càng cong hơn, hỏi lại câu ban nãy: “Em có muốn ăn thịt không?”

“Nghe cũng không tồi. Cậu định bắt thú hoang thật sao?” Tôi hỏi.

Tuấn Anh liệng hòn sỏi xuống suối, đợi nó nảy lên ba bốn lần trên mặt nước rồi nói: “Tôi bắt cá nướng cho em ăn. Thịt cá cũng tính là thịt đúng không?”

Tôi bật cười, “Ừ, cũng tính.”

Tuấn Anh xắn gấu quần lên cao, tôi nhìn chân cậu ấy đang dán băng cá nhân thì xót, nên đề nghị: “Cậu đốt lửa đi, tôi bắt cá cho.”

“Em bắt thế nào?”

“...”

Ừ nhỉ, bắt thế nào bây giờ? Tôi chỉ biết câu thôi.

Tôi hỏi thử: “Thò tay xuống... chộp lấy hả?”

Tuấn Anh nói: “Ý kiến hay đấy, chắc con cá sẽ đứng yên cho em bắt thôi. Cố lên!”

“...”

Tôi cầm hòn sỏi ném tới gần đó cho nước bắn tung toé lên mặt cậu ấy, Tuấn Anh bật cười, khen qua: “Đáng yêu quá~”

Tôi quay mặt đi, “Cậu đừng có nói chuyện như vậy nữa, tôi không thích.”

Bên cạnh lên tiếng: “Là em ngại ngùng, em bối rối nên chưa quen, tôi trở về bất ngờ sau một thời gian dài nên em chưa kịp thích nghi thôi chứ không phải không thích.”

Tuấn Anh lại tiếp tục liệng một hòn sỏi xuống mặt nước lăn tăn, giọng vẫn mười phần kiên định khiến người nghe vô thức yên tâm: “Cứ từ từ thôi An à, tôi sẽ từng bước lấy lại vị trí vốn có của mình trong lòng em. Sau này ở bên nhau, mỗi ngày tôi đều khen em như vậy, em sẽ thấy, à bình thường thôi, chuyện hiển nhiên mà, vốn dĩ em xinh đẹp đáng yêu, em ở cạnh một người nhận ra giá trị của mình mới là tốt nhất.”

Tôi nhếch khoé miệng, không nhịn được vẫn phải phì cười thành tiếng, “Cậu đói bụng mà vẫn còn sức ăn nói ba hoa nhỉ? Sao những lúc thế này không bù vào mấy lần thô thiển ấy? Trông cứ như hai người khác nhau vậy.”

Tuấn Anh bẻ một cây nứa dài khoảng mét hai, cũng cười, nói: “Sao em lại gọi là thô thiển? Đấy là gần gũi mà, chỉ riêng em mới đặc cách được nghe thôi đấy.”

Tôi bỏ dép ra, lội xuống suối, hỏi: “Cậu ghét kiểu người như thế nào?”

Tuấn Anh dùng dao vót nhọn đầu nứa, rất tự nhiên đáp: “Ngoài em ra thì ai tôi cũng ghét.”

“...”

Còn ông bà, bố mẹ, anh em nhà cậu thì sao?

Tuấn Anh đi xuống nước, ôm eo người đang loay hoay tìm cá là tôi thảy lên tảng đá, “Tôi biết thừa em hỏi như vậy để làm gì...”

Tôi chới với, vịn lên vai cậu ấy để giữ thăng bằng sau đó mới đứng thẳng được.

“Em muốn biết tôi ghét thế nào để em bày vẽ làm trò trở thành kiểu người như thế chứ gì?”

“...”

Tên này quá ranh ma rồi!

Tuấn Anh quay lưng, bước đi rón rén, nhìn chăm chú xuống làn nước trong vắt, “Miễn là em thì tôi luôn thấy đáng yêu, xưa giờ đều như vậy rồi, ngay từ câu em vừa hỏi cũng khiến tôi thích mê thích mệt muốn ghì lấy hôn môi. Con người dù có trưởng thành đến mấy hay trăm năm sau già đi thế nào, tuyệt nhiên bản chất sẽ không thay đổi, sâu trong em là con người như thế nào thì tôi là người rõ ràng nhất. Chỉ là vì thời gian mài mòn thơ ngây, bắt ép em phải gồng mình sắt đá thôi. Ngày xưa tôi từng nói, sau này lúc em ở một mình phải tự lực cánh sinh nhưng khi tôi trở về thì sẽ thay em gánh vác tất cả. Bây giờ tôi đã trở về rồi đây...”

Cậu ấy đứng thẳng người, quay lại nhìn tôi, kiên định nói tiếp: “...nên An à, em không cần phải cố nữa.”

Tôi vội vàng né tránh ánh mắt dịu dàng, chạy nhanh lên đồi.

Tuấn Anh gào lên phía sau: “Em đi... đi nặng hả? Đợi tôi đào hố cho!”

“...”

Tôi lén lút mỉm cười, lắc đầu: “Cậu bắt cá đi, tôi đi tìm ít cành cây khô đốt lửa.”

Cậu ấy đã lội xuống bắt được một con cá rồi thì tôi đi vòng vòng kiếm củi.

“Đừng đi xa nghe chưa! Có chuyện gì thì la lên gọi tôi!” Cậu ấy dặn dò.

Nhưng khi tôi hớt hải chạy về, gọi “Tuấn Anh, Tuấn Anh ơi~” thì cậu ấy vẫn bình chân như vại giơ cánh tay thật cao vẫy lên cười với tôi, y như đọc được cảm xúc trong tiếng gọi này không có hốt hoảng sợ hãi vậy.

Tôi đi rất nhanh mà khi trở lại đã thấy Tuấn Anh bắt được cả đống cá xiên vào que đợi nướng rồi, còn có cả tôm, ghẹ, cua to đùng đoàng.

Tuấn Anh thật là giỏi quá đi!

Lúm đồng tiền cũng đẹp, cười lên nhìn hiền biết bao nhiêu mà sao cứ làm bộ mặt lạnh lẽo làm gì suốt không biết nữa?

“Em mới gọi tên tôi đấy An.” Giọng cậu ấy vui vẻ.

“Chứ đó không phải tên cậu à?” Tôi bĩu môi, thả một đống củi xuống.

“Không giống.” Cậu ấy lắc đầu, đi tới balo lục ra một hộp Zippo, lại đây kênh củi vào ba tảng đá đã xếp sẵn.

“Ngoài ngày nọ kêu tên để mắng tôi ra thì chưa bao giờ em gọi tên tôi hào hứng như vậy kể từ khi chúng ta gặp lại cả. Vừa rồi tôi có cảm giác chúng ta quay lại những ngày nhỏ được sống bên nhau vậy.”

“Ngày nhỏ chúng ta sống bên nhau à?” Tôi chổng mông cúi sát xuống thổi lửa.

“Ừ, sống bên nhau. Ăn chung, ngủ chung, thiếu mỗi tắm chung thôi.” Tuấn Anh cười khẽ.

Tôi ho sặc sụa, nửa vì khói, nửa vì thẹn.

Cậu ấy cời củi, kéo tôi ra phía sau, “Để đấy tôi làm cho. Em gọi tôi định kể chuyện gì à?”

Tôi sực nhớ ra, vui vẻ nói: “À, cậu thấy tôi may mắn chưa? Không biết ai từng đi qua đây rồi làm rơi củi hay sao mà tôi thấy củi khô được chặt gọn rải rác ngay sau lều tụi mình đó. Hên ghê! Đỡ phải đi xa. Củi cỡ này thành than dễ hơn cành cây nhỏ.”

Cậu ấy gật đầu cười xoà, giọng điệu cưng chiều: “Ừ, bé An là ngôi sao may mắn của tôi mà.”

“...”

Mặt tôi thoắt cái lại nóng lên, tên này suốt ngày ăn nói linh tinh chẳng liên quan gì đến nội dung tôi trình bày gì cả.

Lát sau Tuấn Anh nướng cá, hỏi: “Mùi có thơm không?”

Tôi mò đến bên cạnh, mùi thơm nức, gật đầu hỏi: “Ủa? Có cả gia vị à?”

Cậu ấy gật gật, “Ừ, tôi có mang theo.”

Tôm thì chắc trên này cũng có, tôi không rành nữa, cả ghẹ có hoa văn bông bông nhìn lạ hoắc, chỉ là sao mấy con cua này giống hệt cua biển vậy nhỉ? Từ nãy tôi đã thắc mắc rồi, nên tò mò hỏi: “Cua trên này y chang cua ngoài chợ vậy ta?”

Cậu ấy lại gật nhẹ: “Ừ, tôi mua ở chợ đem lên.”

“...”

Tôi lườm qua, tặng cho cậu ấy đôi mắt toàn tròng trắng không.

Tuấn Anh khẽ bật cười, vuốt nhẹ mí mắt của tôi xuống: “Đừng làm vậy, sẽ đau mắt. Để tôi nói lại nhé, chắc cua này nhìn giống cua biển, được chưa?”

Tôi 'hừ' một tiếng, không thèm chấp nữa, lại hỏi: “Vậy đây là cua gì?”

Tuấn Anh cười cười, nhướng nhẹ chân mày, nói: “Cua em.”

“...”

Thôi, câm luôn cho rồi.



Tôi mặc kệ cậu ấy ngồi nướng một mình, đi lấy võng móc chắc chắn vào hai cái cây gần đó. Tối nay chúng tôi sẽ ngủ riêng.

Ăn xong, Tuấn Anh lấy bộ đồ thun ngắn sau đó ngang nhiên cởi áo trước mắt tôi. Trời vẫn chưa tối hẳn nên tôi vẫn nhìn thấy mờ mờ, vậy là vội vàng chạy vào trong lều rọi đèn pin đọc sách cho tịnh tâm.

Lúc cậu ấy tắm xong là trời tối đen hẳn, tôi đem đồ ngủ đi ra ngoài thì bị cơ thể thơm mát vớt vào lòng, cậu ấy ôm eo cắp tôi thảy lại vào trong lều.

Còn chẳng để tôi lên tiếng, lập tức nói như ra lệnh: “Em không được tắm.”

“...”

Cả ngày không gian riêng gần kề với nhau mà Tuấn Anh cũng chẳng làm gì quá phận, lại thêm lời thề của cậu ấy hồi chiều nên tôi tin chắc cậu ấy sẽ không tranh thủ lúc tôi tắm rửa mà làm gì quá đáng đâu. Nhưng không đến mức này chứ? Tôi còn tưởng lưu manh như Tuấn Anh sẽ mừng húm khi tôi đi tắm cơ? Dù không táy máy tay chân nhưng cũng có thể... có thể nhìn trộm mà?

Dĩ nhiên là tôi không hề mong muốn như thế mà chỉ suy đoán với tính cách của cậu ấy thì sẽ hành động như vậy mà thôi. Nếu là thật thì tôi cũng đâu có làm gì được ngoài việc tăng thêm ngày tháng hận thù đâu, dù gì thì cơ thể của tôi cũng bị cậu ấy nhìn ngắm thậm chí liếm láp sạch sành sanh rồi.

Tôi định nói “nếu không tắm thì tôi sẽ không ngủ được”, chuyện này nếu Tuấn Anh nhớ kí ức ngày nhỏ thì chắc chắn cũng biết rõ, nhưng tôi để câu đó chừa lại nói sau. Tôi thích nói lòng vòng xem cậu ấy trả lời thế nào.

Nên làm như bình thản, chẳng có gì ngạc nhiên mà mở miệng: “Nhưng tôi muốn đi tắm mà.”

Thế mà Tuấn Anh nghiêm túc thực sự, đáp: “Em muốn cũng không được. Bên ngoài tối rồi, sương gió rất dễ bệnh.”

Bề ngoài nhìn tôi điềm tĩnh như vậy nhưng trong lòng kinh ngạc về thái độ quan tâm lịch thiệp này vô cùng. Đáng lẽ Tuấn Anh nên vội vã giục tôi đi cởi đồ nhanh nhanh để cậu ấy còn lén lút hoặc công khai nhìn ngó da thịt trần trụi một phen chứ?

“Nhưng mà...” Giọng tôi ậm ờ.

Tuấn Anh kịp thời chen vào: “Không nhưng gì hết. Tối như thế này, dưới suối có đỉa hay rắn gì đó thì em có nhìn được mà tránh không?”

“...”

Nghe đến đây, tôi sợ thật rồi.

“Nhưng...” Lần này là tôi rối rắm thật, chẳng lẽ phải chịu cảnh bốc mùi bên cạnh trai đẹp thơm tho sao? Lỡ Tuấn Anh bị ám ảnh rồi nản kèo không muốn theo đuổi một thằng thúi rùm bốc mùi hôi chua thì sao???

Ứ chịu đâu!!!

Tuấn Anh phải theo đuổi tôi cơ!

Tôi cầm lấy đèn pin đang chiếu sáng trong lều, dự định sẽ đem ra đặt cạnh tảng đá cũng được, dù sao Tuấn Anh đã thấy cơ thể của tôi từ ngày bé, thậm chí bây giờ cũng nhìn sạch sẽ cả rồi. Thà để nhìn trộm còn hơn bị ở bẩn.

Vậy mà cậu ấy thực sự là một vị quân tử, cúi xuống đi vào trong này, lấy đi đèn trong tay tôi, đặt về vị trí cũ, ánh mắt ôn hoà, nhẹ giọng thuyết phục: “Em không được tắm bên ngoài, An à, nếu em rít người không ngủ được thì cứ ở lại trong này cởi đồ ra lau mình...”

Tuấn Anh tắt đèn, tôi chỉ còn nghe được giọng nói du dương bên cạnh, à không, thêm cả xúc cảm ấm áp mà bàn tay rộng lớn ấy bất chợt nắm lấy tay tôi: “Em tắt đèn đi thì sẽ không hắt bóng lên vải lều, tôi thề với trời cao sẽ không nhìn trộm em thay đồ, em chỉ việc ngồi yên trong này đóng cửa lại rồi đưa khăn ra ngoài để tôi đem đi vò cho em lau người. Em chịu khó một hôm, được không An?”

Ngón tay tôi run lên, việc cá nhân của tôi mà cậu ấy lo lắng tỉ mỉ, còn hỏi ý khiến tim tôi không chống cự nổi.

Hôm ấy Tuấn Anh đun nước, chạy đi chạy về nhiều lượt rồi luồn cái khăn ấm nóng vào kẽ lều, trong quá trình đó vẫn luôn ngân nga hát. Tôi lặng lẽ lau sạch cơ thể trong rung động bồi hồi khó diễn tả nổi thành lời. Bóng tối bao trùm xung quanh nhưng chưa có một giây phút nào tôi cảm thấy sợ hãi.

Sau khi thay đồ xong, tôi vén cửa lều loạng choạng bước ra ngoài.

Tuấn Anh vươn cánh tay tới, bắt lấy khuỷu tay tôi, “Cẩn thận! Sao em không bật đèn lên?”

Tôi không trả lời câu đó, khi đứng thẳng rồi thì rụt tay lại, nói: “Cậu vào trong ngồi đi, tôi ra kia rửa mặt.”

“Lau mặt vẫn không chịu được à?”

Tôi lắc đầu, “Không chịu được.”

Tôi có dùng kem chống nắng nên bây giờ lại lọ mọ đi tẩy trang, đang lau nửa chừng thì có ánh đèn rọi lên sườn mặt.

Tuấn Anh hỏi: “Hôm nay em đã trang điểm à?”

“...”

Tôi suy nghĩ lại rồi, tôi không muốn tên đầu đất này theo đuổi mình nữa!

Bực bội thở hắt ra nhưng vẫn phải giải thích, sợ cậu ấy hiểu lầm tôi có sở thích kì lạ.

“Tôi thoa kem chống nắng.” Dừng một giây lại gấp gáp bổ sung: “Trong suốt.”

Ý là da tôi trắng tự nhiên!!! Hiểu không???

“À~” Tuấn Anh gật gù, “Ra là trang điểm theo phong cách tự nhiên.”

“...”

Tôi đứng bật dậy, chống nạnh mắng sang: “Cậu có tin tôi chọi cái chai này vào đầu cậu không?”

Tuấn Anh bật cười, nhanh chóng di chuyển ánh đèn tránh khỏi mắt tôi, “Ha ha... Ghẹo em chút thôi. Mấy món này hồi nhỏ tôi nhìn mẹ bôi bôi trét trét suốt ngày sao mà không biết. Hồi đó, lúc trước khi đi còn đóng một đống gửi trong thùng thuốc cho em mà.”

Tôi ngồi xuống, đổ nước ra bông tiếp tục lau chùi.

Cậu ấy đi tới ngồi bên cạnh, “Em phản ứng như vậy là em quên tôi biết mấy thứ này hay là em...” đang nói thì nghiêng mặt xuống nhìn lên tôi, “Ủa An, không lẽ lúc đó em không dùng sao?”

Ngày xưa lúc tôi đi học võ bêu nắng bị đen, Diệu Hiền gợi ý nói tôi mua kem chống nắng như trên tivi quảng cáo mà bôi vào, lúc ấy tôi có của Tuấn Anh tặng nhiều rồi nhưng không dám kể, chỉ nói rằng mình che chắn vật lý cũng được.

Tôi có thể lảng tránh hoặc nói dối rằng đã quên chuyện lúc nhỏ, nhưng tôi nghĩ mình và Tuấn Anh đang bắt đầu xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp từ con số 1, muốn lên được số 2 thì cả hai phải cùng nhau vun vén. Nên tôi chọn cách thành thật.

“Hồi đó... tôi ngại... nên... nên không dám xài. Dù sao cũng cảm ơn cậu nhiều.”

“Vậy...” Tuấn Anh ngập ngừng giây lát, “...em đã vứt bỏ hết à?”

Cậu ấy rất chu đáo, đã viết hướng dẫn sử dụng vào trong xấp giấy, dặn dò tôi vô cùng tỉ mỉ, sao tôi có thể vứt hết đi được. Ngay cả vỉ thuốc, vỏ thuốc dùng rồi còn được tôi cất kĩ lại vào hộp, lưu giữ cẩn thận đến tận bây giờ kia kìa.

Tôi lắc đầu, quay sang mỉm cười nhẹ, “Không, tôi đưa cho mẹ sử dụng, đều là đồ mắc tiền, sao mà bỏ được.”

Đều là tâm sức của thiếu niên mà tôi đem lòng thầm mến, làm sao mà nỡ vứt bỏ cơ chứ.

Cậu ấy cũng mỉm cười, vươn cánh tay sang chỉnh mấy cọng tóc ướt trước trán cho tôi, chỉ sang cái võng phía xa xa, hỏi: “Tối nay tôi ngủ ngoài kia à?”

Không hiểu sao tôi lại phì cười, thấy trong lòng vui vẻ không kiềm chế được, buồn cười vì cậu ấy không hỏi tôi mắc võng làm gì hay cái võng ấy dành cho ai.

Tôi gật đầu, tán thưởng: “Cậu cũng thông minh đấy!”

Tuấn Anh cũng bật cười, lại hỏi: “Lỡ muỗi cắn tôi thì sao?”

“Thì kệ cậu chứ!” Thực ra tôi có đem theo chai bôi chống muỗi, chút nữa tôi nằm võng, sợ cậu ấy ngủ ngoài không quen.

Nằm võng cũng tốt, nếu mộng du sẽ rớt xuống đất, tôi thấy đau cũng sẽ tỉnh thôi. Dĩ nhiên đây chỉ là trường hợp lỡ như, vì tôi dự định đêm nay sẽ thức trắng.

Tuấn Anh đưa bình nước cho tôi rửa mặt, bắt đầu nói xàm: “Ước gì tôi là con muỗi nhỉ, như thế có thể đè em ra chích mỗi ngày.”

“...”

Cái tên này thật là... đầu óc lúc nào cũng chỉ biết nghĩ bậy nghĩ bạ. Thế mà cũng được làm cán bộ, Nhà nước nhìn nhầm người rồi!

Tôi đi cất đồ, nói với người phía sau: “Cậu mà là muỗi thì vo ve bên tai chừng nửa giây thôi đã bị tôi đập cho đi đầu thai luôn rồi.”

Cậu ấy lại cười, ba phút sau gọi: “An ơi...”

Tôi im lặng.

“An à...”

“Cục cưng ơi...”

“Vợ yêu ơi... bà xã ơi... chồng xinh đẹp ơi...” Tuấn Anh gọi rất to, vang vọng khắp núi rừng.

“...”

Tôi được làm nhiều chức phết! Thật linh hoạt!

“Cậu im mồm đi!” Tôi mắng ra.

“Em ở trong đó làm gì vậy?”

“Đọc sách.” Tôi đáp.

“Ra ngoài này tâm s... à, ra ngoài này nói chuyện đi!” Cậu ấy đề nghị.

“Nói gì? Có gì đâu mà nói?”

Tuấn Anh vén cửa lều lên, ngoắc ngón tay: “Có nhiều mà, đi ra đây!”

Tôi nhìn lên, muốn ra rồi nhưng cứ thích cậu ấy phải năn nỉ như thế, đây là cái giá của chín năm, “Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả.”

Cậu ấy cúi xuống lấy đi cuốn sách trong tay tôi rồi lôi kéo, “Tôi nói, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói, em không cần hoạt động cơ miệng đâu. Nhanh đi! Tôi ở ngoài này một mình cô đơn lắm!”

Lúc tôi vùng tay ra, cậu ấy còn cường điệu cảm thán: “Ây da~ Sao mà con trai nhà ai khó tính quá~ Mới tranh thủ sờ soạng bàn tay ngọc ngà một tí đã không cho rồi. Biết vậy hồi chiều khỏi hứa cho sang mồm làm gì, bây giờ đồng không mông quạnh tha hồ mà táy máy tay chân đến sáng cũng chẳng có ai giải cứu em được.”

Tôi liếc sang trừng trừng, “Cậu mà làm bậy tôi sẽ báo...” đang tính nói “báo công an” nhưng sực nhớ ra Tuấn Anh cũng là Công an nên tôi không biết phải nói gì nữa, tôi vẫn luôn không giỏi ăn nói như vậy.

Cậu ấy cười khẽ, kéo tôi ngồi xuống tảng đá lớn ven suối, quay trở về giọng dịu dàng nghiêm túc, hỏi: “Em sẽ báo cho ai vậy An?”

Tôi lại rụt tay, nhìn vào khoảng không vô định, đáp: “Tôi sẽ báo cho sếp của cậu.”

Tưởng cậu ấy sẽ hỏi “em biết sếp của tôi là ai không?”, nhưng cậu ấy lại điềm tĩnh nói: “Tôi không có sếp.”

Giọng điệu khẳng định chắc nịch khiến tôi sửng sốt.



Tôi vẫn biết Tuấn Anh của tôi giỏi cực kì, nhưng giỏi mấy giỏi nữa thì vào cơ quan Nhà nước cũng phải phấn đấu từng bước. Ngày niên thiếu chính cậu ấy còn nói đây là ước mơ vĩ đại cần phải nỗ lực cố gắng cơ mà, sao có thể làm đến cấp tướng ở tuổi này được?

Hay là Tuấn Anh không hiểu ý tôi? Cậu ấy tưởng tôi nói sếp trong công ty?

Tôi giải thích: “Sếp là cấp trên của cậu, là người quản lý cậu đó.”

Cậu ấy nhìn lên bầu trời, khoé môi cong cong, ánh trăng ngà lấp lánh rọi lên sườn mặt khiến sống mũi thẳng trông như cao hơn, chững chạc hơn, trưởng thành hơn.

“Không có ai quản lý tôi thật mà.”

Tôi bất ngờ, quên mất bản thân cứ luôn nhìn người ta chằm chằm mãi như thế, “Chẳng lẽ cậu là Thượng tướng thật?”

“Không.” Tuấn Anh bật cười, nghiêng sang bẹo má tôi, “Tôi là con ông cháu cha.”

“...”

Đệt!

Ừ nhỉ?!

Quên mất sau lưng Tuấn Anh còn cả một dòng họ quyền quý chống đỡ, Quân đội chắc cũng hơi hơi liên quan đến Công an nhỉ? Ai mà bắt nạt Tuấn Anh chắc bố cậu ấy sẽ lập tức bay vào trong Nam tẩn cho mười trận mới thôi.

Tôi đập rớt cái tay đang niết má mình xuống, bĩu môi, nói: “Đúng là không biết khiêm tốn gì hết!”

Cậu ấy gật gật, “Ừ, tôi chỉ biết khoe khoang thôi. Thế nào, thấy tôi làm cán bộ có oai không?”

“Xì~ Cũng thường thôi!”

“Có đẹp trai không?”

“Không! Xấu hoắc! Nhìn chẳng giống các anh công an khác gì cả!”

Tuấn Anh ôm hai má tôi, ép quay qua phía cậu ấy: “Ai là anh? Cho em nói lại đấy! Đừng để tôi nổi thú tính lên đè em xuống ngay tại đây!”

Tôi biết thừa cậu ấy chỉ nói giỡn, nên lúc lắc cái mặt bẹp dí của mình, ú ớ gân cổ lên: “Người ta hơn tuổi tôi thì tôi gọi là anh thôi! Chứ chẳng lẽ kêu là em công an à?”

“Phải kêu là thằng công an, nghe chưa?” Tuấn Anh ôm cố định khuôn mặt tôi, cúi xuống hôn chụt một cái lên môi: “Vậy sao em không gọi tôi là anh? Hửm? Tôi cũng hơn tuổi em mà.”

Tôi luồn hai tay vào giữa, hất văng cánh tay lực lưỡng ra, “Cậu là bạn học, còn lâu tôi mới gọi anh.”

Cậu ấy ngồi ngay ngắn lại, “Còn lâu lắm à? Nhưng tôi chắc chắn mình sẽ đợi được. Mà hình như tôi vừa được lên cấp bậc thì phải.”

“Cấp bậc gì?” Tôi tò mò, Tuấn Anh được thăng chức à?

“Được làm bạn học của em đó, mới đây vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung mà. Haizza~ Cứ cái đà này có khi qua Tết Tây sẽ được làm bạn cùng nhà đắp mền chung với em thôi.”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được, cười thành tiếng, vừa cười vừa đấm nhẹ lên vai cậu ấy một cú. “Cậu tự tin quá mức rồi đó! Mười năm nữa cũng không có vụ đắp mền chung đâu! Cứ ở đó mà mơ đi!”

Tuấn Anh vòng cánh tay chống ra phía sau, đỡ cho tôi khỏi vì nghiêng ngả mà té ngã.

Cứ tưởng cậu ấy sẽ tiếp tục lưu manh vớ vẩn tiếp, nhưng không, ánh mắt cậu ấy ôn hoà nhìn tôi, yết hầu gợi cảm trượt một đường, nghiêm túc nói: “Em cười nhìn đẹp quá An!”

Sau câu ấy, tôi im lặng mím môi, bối rối nhìn xuống dòng suối. Trời tối như vậy chắc người ta không nhận ra hai má tôi chuyển màu hây hây đâu nhỉ? Mà có nhận ra thì cứ đổ thừa do ánh trăng đang lăn tăn nhảy nhót dưới mặt nước kia phản ánh sáng tinh tú lên da mình là được.

Tuấn Anh chạm nhẹ lên khuyên tai của tôi rồi thu tay về, hỏi: “Hồi nãy em nói tôi không giống công an ở điểm nào?”

Tôi im lặng, đang bận bồi hồi, chưa nghĩ ra lời nói dối. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cậu ấy mới trông giống Công an hơn những người tôi từng được nhìn thấy.

Thấy tôi không đáp, cậu ấy tự trả lời: “Dáng không lùn? Tướng không béo? Đầu không hói? Bụng không phệ?”

Tôi lại phải cười. Đúng vậy, những vị mà tôi nhìn thấy đều y như lời cậu ấy miêu tả.

Giọng cậu ấy vẫn đều đều: “Trong trường tôi theo học nhiều người đẹp lắm, nam có nữ có, em mà nhìn là lác mắt luôn.”

Tôi đang cảm thán trong lòng, lần đầu nghe Tuấn Anh khen ngợi người khác thật lòng như thế thì cậu ấy tiếp tục: “Nhưng tất cả đều không đẹp bằng tôi.”

“...”

Đúng là tự tin quá đáng!

“Lần trước mấy người đi chung với tôi cũng cùng ngành đấy, trừ mấy ông chú ra thì không phải ai cũng cao ráo đẹp mã sao? Nghề nào chả có người này người kia. Chẳng qua là em chưa từng gặp nhiều, sau này tiếp xúc thường xuyên rồi em sẽ thấy đúng là chả thằng nào đẹp được như tôi cả.”

“...”

Tôi ôm bụng, nín cười rung hết cả vai.

Tuấn Anh xoa đầu tôi, hỏi: “Ở với tôi có vui không?”

Tôi lắc đầu loạn xạ, “Không vui, ở cạnh cậu chắc sẽ phải đi cấp cứu sớm vì đau ruột thừa.”

Tuấn Anh bật cười, “Không đâu, ở bên tôi em sẽ sung sướng, khoẻ mạnh như tiên, cùng lắm thì chỉ bị đau mông thôi.”

“...”

Cái thằng cha này thật là...

Tôi hằm hằm nện lên bắp tay tên vô liêm sỉ này một cú.

“Ái chà~” Tuấn Anh ghẹo: “Sao đầu óc lớn lên nhanh nhạy thế nhỉ? Nhớ hồi nhỏ còn ngơ ngác hỏi phim heo là phim gì, bây giờ mới nhắc đau mông thôi mà đầu đã nhảy số lia lịa rồi. Nói đi, có phải trong đầu em đang nghĩ đến cảnh...”

Tôi vươn tay bịt chặt miệng cậu ấy, cãi: “Tôi không hề nghĩ gì hết!”

Tuấn Anh cũng không trêu chọc tôi nữa, chỉ vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ vào lòng bàn tay tôi một cái.

Tôi vội vàng rụt bàn tay nóng bỏng về, lại cố giải thích: “Tôi không nghĩ ra cảnh gì cả, trưởng thành rồi thì phải tự hiểu những gì nên hiểu thôi. Nếu cậu còn nói bậy bạ nữa thì tôi sẽ vào lều đọc sách.”

Tôi giả vờ hơi nhổm người dậy, Tuấn Anh nắm chặt khuỷu tay, kéo tôi ngồi lại xuống rồi buông ra liền: “Xin lỗi mà, được rồi, tôi không ghẹo như vậy nữa...”

“An!” Cậu ấy đang nói chuyện thì đập nhẹ lên đầu gối của tôi, chỉ phía bên phải, cao giọng hứng khởi: “Sao băng kìa!”

Ở thành phố, lâu dần tôi không còn được nhìn thấy bầu trời đầy sao như tại quê nhà, nãy giờ ngồi bên cạnh Tuấn Anh cùng nhau ngắm trăng sao đã hoài niệm chuyện ngày nhỏ lắm rồi, vậy mà ông Trời lại còn ưu ái cho tôi được thấy sao băng nữa.

Tôi vui mừng háo hức, lập tức quay đầu nhìn theo hướng tay cậu ấy, nhưng nhìn hoài nhìn mãi chẳng thấy ngôi sao nào bay ngang qua cả.

Không biết là do tôi quay qua quá chậm hay là nhìn sai hướng? Tôi quay đầu lại định bụng hỏi chi tiết vị trí thì ngay lập tức môi tôi chạm mạnh lên môi cậu ấy.

Vừa mềm vừa thơm.

Tuấn Anh cười trầm thấp cực kì gợi cảm bên tai, “An à, sao em lại chủ động hôn môi tôi? Em thích tôi rồi à?”

Tôi hoảng hốt bịt miệng mình lui người lại.

Tuấn Anh chồm tới ôm lấy vai tôi, giữ cơ thể tôi khỏi chới với, khẽ khàng nói: “Cẩn thận!”

Tôi xấu hổ, quên cả đánh cậu ấy, chỉ ngồi im một đống lù lù như pho tượng, đến cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, nhịp tim liên tục tăng nhanh dồn dập.

Tuấn Anh dịu dàng dặn dò: “Nếu em muốn đi vệ sinh thì phải gọi tôi, rừng núi về đêm nguy hiểm, đừng lén đi một mình, tôi sẽ lo lắng.”

Tôi mím môi, gật gật hai lần.

Cậu ấy hỏi: “Lúc nhỏ nhìn lên sao băng, em đã ước điều gì?”

Tôi im lặng vẫn không lên tiếng.

Tôi vẫn nhớ như in năm đó bên ô cửa sổ Tuấn Anh đã nói cậu ấy biết tôi đang ước điều gì, còn nói sẽ là người biến mọi điều ước của tôi trở thành hiện thực.

Bây giờ, điều ước năm ấy đã trở thành sự thật rồi, nhưng giữa chúng tôi lại có một ranh giới mỏng manh, cậu ấy muốn tiến đến phá vỡ còn tôi ngập ngừng chống cự.

Tôi đã từng thề sẽ không bao giờ chấp nhận bất kì một mối quan hệ mập mờ nào nữa, vậy mà cũng chính là tôi lại tiếp tục một lần nữa bước chân vào đầm lầy nhầy nhụa tình ái với cùng một người mình từng đêm hận thấu xương.

Đây là tình yêu sao?

Biết là đau nhưng vẫn không nhịn được dấn thân vào?

Người bên cạnh nói: “Tôi biết em đã ước sau này lớn lên sẽ được gả cho tôi.”

“...”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, sau đó cúi xuống chỉ nhúng ướt mấy đầu ngón tay rồi búng nước lên mặt Tuấn Anh.

Cậu ấy ngửa đầu lên trời bật cười, cười đã rồi mới cất lời đều đều: “Sau này, mỗi lần nhìn lên bầu trời sẽ có cảm giác đang cùng nhau ngắm thế gian. Hôm đó, em đã nói như vậy. Lúc ấy chúng ta bên nhau hạnh phúc vui vẻ nhưng trong lòng tôi đau lắm. Kể từ khi xa em, mỗi ngày nhìn lên bầu trời, dù trong xanh nhưng như mây mù giăng kín, nhiều khi mỏi mệt gắng sức tôi đều thầm nghĩ đang có em sát bên cạnh mình để vực dậy cố gắng. Em là lý tưởng vĩ đại nhất mà tôi muốn chạm đến, hằng đêm đều khao khát được ôm trọn vào lòng.”

Tuấn Anh nói chuyện ngọt tai quá! Cậu ấy vẫn luôn như vậy, từng lời từng lời đường mật nhưng đong đầy chân thành nện vào tim tôi. Vì quá ngọt lịm nên lòng tôi khắc sâu ghi nhớ ân ái ấy, sâu đến nỗi mỗi đêm đau đớn âm ỉ.

“Hôm đó tôi đã ước sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Tôi khoanh tay trên đầu gối, gác cằm lên cánh tay, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng không mờ mịt vô định, không biết đâu mới là bến bờ.

Tôi biết Tuấn Anh đã giải thích, lại dường như chưa nói gì cả chuyện tại sao chín năm qua luôn biền biệt. Nhưng tôi tin cậu ấy không phải kẻ đểu cáng tráo trở, chắc chắn Tuấn Anh có lý do của mình. Cậu ấy từng nói thời gian sẽ giải đáp tất cả vậy thì chúng tôi cùng cho nhau thời gian vậy. Cậu ấy chủ động tiến đến, tôi cũng mở lòng đón nhận, như vậy thì thời gian bên nhau cũng chẳng có gì gọi là lãng phí.

Cứ coi như chúng tôi... đang... yêu nhau đi.

Một kiểu tình yêu chẳng hề giống với người bình thường nhưng tôi không cảm thấy thua thiệt vì ngày thiếu niên cậu ấy cũng như vậy, chưa từng cho tôi một lời tỏ tình rõ ràng nhưng săn sóc chu đáo khiến tôi thích đến mê mệt không thoát ra nổi.

Chưa từng nói lời yêu nhưng hành động nào cũng chứng tỏ là yêu.

Tôi chấp nhận mình dễ dãi, dễ với duy nhất một người, người mà đời này tôi không thể sống thiếu.

Người bên cạnh là liều thuốc chữa lành bệnh tương tư của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook