Chương 154: Ân oán trần thế
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Mục Dung vứt khăn chạy tới ôm sau lưng Tang Du: "Tang Du, em bình tĩnh lại!"
Tang Du không những không nghe khuyên, ngược lại càng nóng thêm trở tay thụt cùi chỏ vào người Mục Dung.
Bị đánh vào bên hông, Mục Dung đau đến đổ mồ hôi lạnh, một tay đặt vào chỗ bị đánh một tay ôm cứng Tang Du lại.
Cơn đau làm Mục Dung gập cả người, đành phải áp sát người lên Tang Du, cằm tựa lên vai nàng, đau lòng nói: "Đến cả chị em cũng không cần sao?"
Lời vừa dứt, mắt Tang Du loé lên sáng tím, Tang Du chậm rãi khôi phục tinh thần.
"Chị Đồng Đồng?"
Tang Đồng vừa định nổi quạo thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Tang Du nhớ lại hành vi của mình liền kinh ngạc xoay người, nhìn thấy Mục Dung bị đau, vô cùng hối hận: "Xin lỗi, xin lỗi, em cũng không biết em bị làm sao nữa, chị có đau lắm không? Em đánh trúng chỗ nào? Để em nhìn một chút!"
Mục Dung vịn bả vai Tang Du thở phào, nhịn đau cười: "em ổn chưa?"
"Em đỡ chị ngồi xuống."
Tang Du đỡ Mục Dung ngồi xuống ghế, không để ý bên cạnh có người liền xốc áo Mục Dung lên xem.
Xương sườn Mục Dung bầm đỏ một mảng, trung tâm vết thương hiện lên màu xanh.
Mục Dung nắm tay Tang Du lại, tự kéo quần áo xuống: "Không sao, em đánh không đau."
Mắt Tang Du phiếm hồng, cúi đầu: "Xin lỗi."
Mục Dung sờ đầu Tang Du, sau đó trượt xuống khẽ vuốt mặt nàng: "Chị biết em không cố ý, đừng tự trách."
Tang Du chật vật nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm túc xin lỗi Tang Đồng: "Chị Đồng Đồng, em xin lỗi."
"Chuyện này cũng không trách một mình em, nhưng chị muốn điều tra cái trò chơi này một chút."
Nghe thấy hai chữ 'trò chơi', Tang Du lại nổi khát vọng, nhưng lần này đã được nàng cắn răng ép xuống.
"Em không cần điện thoại nữa, chị Đồng Đồng giữ đi."
"Em không nói chị cũng định làm vậy.'
"Lỡ như lát nữa em đòi, chị cũng đừng đưa nha."
Tang Đồng ngồi bên cạnh Tang Du, kéo tay nàng an ủi: "Đừng tự trách nữa, trong cục sẽ phân tích kết quả nhanh thôi."
"Dạ."
Tang Đồng híp mắt, dựa vào trực giác nhạy bén, cô liền nghĩ đến cái loại: Văn hoá thuốc phiện.
Một quốc gia muốn phát triển trường cửu vững vàng, đặc biệt rộng lớn như quốc gia của cô cũng không phải chuyện đơn giản.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, chiến tranh đã không còn là việc chỉ tồn tại trên các mặt trận thông thường, cuộc chiến tài chính, văn hoá, mạng lưới, thậm chí đến cả thần học cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia.
Tang Du nghiện net đến kỳ quặc, hiện tại cô có đầy đủ lý do để hoài nghi đây là cuộc chiến mạng lưới internet, văn hoá và thần học, cuộc xâm lược của cả ba yếu tố.
Trong lòng Tang Đồng cảm giác nặng nề: Nếu như suy đoán của mình là đúng, các cô nhất định sẽ có một trận chiến vô cùng khốc liệt phải đánh!
Phía sau những trò chơi này là dụng tâm của các tổ chức, game điện thoại chủ yếu đánh vào thị hiếu của thanh thiếu niên, người trên ba mươi lăm tuổi sử dụng nó tương đối ít.
Mà thanh thiếu niên chính là quần thể dự trữ của tất cả quốc gia, quyết định vận mệnh và sự tồn tại của cả một đất nước.
Nếu như quần thể này sụp đổ, thì mười mấy hoặc hai mươi mấy năm sau quốc gia chỉ cần một đêm cũng đủ để sụp đổ.
Coi như cũng không tệ, Tang Du gõ bậy gõ bạ phát hiện ra trò chơi này coi như cũng lập được công.
Mục Dung nắm bả vai Tang Du chủ động xin lỗi: "xin lỗi, đáng lẽ chị nên phát hiện ra sớm hơn."
"Không phải lỗi của chị, đều tại em."
"Để chị nhờ Hách Giải Phóng hỗ trợ, mỗi tuần sẽ chỉ đi một lần thôi, ở nhà cùng với em, ngày nào chị đi làm thì em qua bên này ở, được không?"
"Nghe theo chị."
"Hời, chuyện này cũng không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ cần Du nhi ý thức được trò này nguy hiểm thì dễ nói chuyện rồi."
"Tô Tứ Phương, mấy người và Du nhi đi tới cửa hàng lấy valy về đây đi, à ngăn kéo bên trái có cái bàn tính, gom về đây luôn."
Tang Đồng đưa chìa khóa cho Tô Tứ Phương: "sẵn đi mua đồ ăn với Du nhi luôn nha."
"Ừm."
...
Hai người đi rồi, Tang Đồng đột nhiên hỏi: "Trống da và Đả Thần Tiên cô để ở đâu?"
Mục Dung đáp: "Xin lỗi, tôi đã hứa với Tằng Thiên Hàm là sẽ bảo quản hai thứ đó."
Tang Đồng cười cười: "Người không có đầu óc như hắn lại có mắt nhìn người tốt ghê."
"Cám ơn đã khen."
"Được rồi, vậy làm phiền cô hỏi Hách Giải Phóng xem hắn có thể tìm ra chồng của dì Lưu không?"
"Chờ chút."
Mục Dung xuất hồn gọi điện cho Hách Giải Phóng, đối phương nghe Mục Dung nói xong trầm mặc một lát: "Cô chờ chút, để tôi nhờ người hỏi."
Mười phút sau Hách Giải Phóng gọi lại: "Hồn phách của Lý Phúc Dũng không ở Địa Phủ."
"Sao lại vậy? Không phải cậu nói tận mắt nhìn thấy sao?"
"Thật sự là hắn đã đi báo mệnh ở Địa Phủ rồi nhưng không biết làm sao mà được thả ra, chắc do tuổi thọ chưa tận nên Địa Phủ không nhận."
"Có cách nào tìm hắn không?"
"Cái này cô cũng biết, một khi vong hồn uống canh Vong Hồn nhận Quỷ Tâm là không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, chỉ dựa vào chúng ta là không tìm được."
Mục Dung nói lại với Tang Đồng, Tang Đồng sờ sờ cằm: "Lần cuối cô gặp Tằng Thiên Hàm, hắn đã nói gì? Cái này chắc có thể nói với tôi nhỉ?"
"Hắn nhờ tôi giữ hai món pháp khí, nói tôi nhớ rõ chân tướng của Nguyệt Hương thôn, nếu hắn chết thì nhờ tôi đến Trường Bạch sơn lấy lại kim đao, hắn nói đây là đồ vật của quốc gia không thể thất truyền trên tay hắn, hắn còn đưa tôi một số điện thoại, nói là sau khi hắn chết thì đưa ba món pháp khí cho chủ nhân của số điện thoại."
Để cho an toàn, Mục Dung đã đốt dãy số đi.
"Dãy số đâu?"
"Ở đây." Mục Dung chỉ chỉ đầu của mình.
Tang Đồng không nghĩ ngợi gì đọc ra số điện thoại: "Là số này đúng không?"
Mục Dung nhẹ gật đầu.
"Nếu Tằng Thiên Hàm đã tin người này, thì tôi để người này nói chuyện với cô được không?"
Tang Đồng ấn số điện thoại giơ lên trước mặt Mục Dung, bấm gọi.
Điện thoại kết nối lại phải bấm thêm số xác nhận.
"Cục trưởng tôi là Tang Đồng."
"Có chuyện gì?"
"Là như vầy, tôi muốn mượn dùng pháp khí của Mã giá, được không?"
"Cô tìm thấy Tằng Thiên Hàm?"
"Vẫn chưa, hắn giấu hết đồ rồi, nhưng tôi tìm được chút manh mối."
"Kim đao đâu?"
"Còn ở Mã gia."
"Cho phép cô sử dụng, nhưng phải bảo quản thích đáng."
"Biết nha."
"Xử lý xong chuyện này thì đừng mời cộng tác ở bên ngoài nữa."
Trong lòng Tang Đồng khẽ siết: Cô được phái tới Đông Bắc ấn núp hai năm, rốt cuộc cũng khởi động nhiệm vụ rồi sao?
"Đã hiểu."
Mục Dung về nhà lấy ra Đả Thần Tiên và trống da giao cho Tang Đồng, người kia kinh ngạc nói: "Cô giấu trong nhà à?"
"Mỗi ngày tôi đều kiểm tra."
"Không sợ tôi lấy đi à?"
"Có Tang Du, cô sẽ không."
Tang Đồng hung hăng trợn mắt nhìn Mục Dung, bị người ta nắm cán thật không dễ chịu, em gái cưng của mình còn qua lại với người này nữa chớ!
"Cô muốn gọi hồn Lý Phúc Dũng?"
"Ừm, mặc dù tôi có thể dùng cách khác để mời hắn, nhưng mà Lý Phúc Dũng hại cả con mình chỉ sợ sẽ không nghe tôi, Thanh Phong của Mã gia dùng tốt hơn."
Lấy lại đồ, Tang Đồng để Tang Du và Mục Dung làm cơm, tự nhốt chính mình trong phòng.
Tiếng 'lộp cộp', từ bàn tính mơ hồ phát ra, đến cả cơm tối Tang Đồng cũng không ăn, đợi tới gần mười giờ mới mệt mỏi bước ra ngoài.
Đi vào phòng khách, ngã xuống ghế: "Hiểu rõ hết rồi."
Tô Tứ Phương bưng ly sữa nóng đặt trước mặt Tang Đồng: "Ăn cơm không?"
"Không ngon miệng."
"Vậy uống sữa rồi ăn ít trái cây nha."
Tang Đồng "ừm" một tiếng, cầm ly sữa lên, nhiệt độ rất hợp ý.
Tô Tứ Phương lại đem mâm trái cây đến: "Ăn ít trái cây đi."
"Ừm."
Tang Du mở to hai mắt nhìn: Tại sao, tại sao nàng cảm thấy hai cái người này có gì gì đó giống...'sống chung' dữ vậy ta???
Nếu không phải do Tô Tứ Phương ở trong lòng nàng quá mức thanh khiết lại là người xuất gia, thì chắc nàng nghĩ hai người họ ăn à không yêu nhau mất!!!
Tang Dung lén lút đụng đụng Mục Dung: mau nhìn ánh mắt của tiểu Phương đại sư khi nhìn chị em kìa!!!
Mục Dung quay đầu nhìn Tang Du: "Sao vậy?"
Tang Du bất đắc dĩ nhếch miệng: "Không có gì."
Tang Đồng lau miệng: "Vừa nãy tôi xem qua hai bộ sách tam thế, chú Lý và dì Lưu có nhân duyên ba đời, đây là đời thứ hai của hai người họ, vốn phải hưởng thụ tuổi già có nhau, dắt tay nhau cáo phó Hoàng Tuyền."
Ở kiếp trước, chú Lý và dì Lưu là vợ chồng nông dân, thời loạn nên không thể nuôi sống con cái.
Chú Lý đáng thương hơn sáu mươi tuổi còn phải làm ruộng sống tạm, một ngày, chú Lý mang bao gạo ra chợ chuẩn bị bán cho quán rượu trong thành.
Nhưng mà tuổi của chú đã lớn, khiêng gần trăm mười cân gạo đi lại rất gian nan, trời sập tối mà mới đi được một nửa đoạn đường.
Đúng lúc này nhìn thấy một quán ăn nhỏ của một cặp vợ chồng, chú Lý đành thử bán gạo cho hai vợ chồng ông chủ quán, hai bên thương nghị xong chú Lý sẽ cung cấp gạo cho bọn họ.
Lúc đó trời mưa, gạo bị ướt bán không được nên đành cắn răng buộc bụng bán giá thấp cho người ta.
Chú Lý đưa ra một điều kiện: Nếu như bọn họ vẫn muốn lấy gạo của chú, thì bọn họ phải tới nơi lấy, vì chú lớn tuổi không thể đi xa.
Ông chủ đồng ý, chú Lý đòi tiền gạo thì ông chủ lại nói sáng này mới mua một cái đầu heo, tiền mặt không đủ sáng mai tới lấy tiền.
Chú Lý chất phác không nghi ngờ gì, xoay người đi về.
Sáng sớm hôm sau chú đến quán ăn, hai vợ chồng kia cư nhiên trở mặt, không thừa nhận đã lấy gạo của chú Lý.
Chú Lý tức giận tranh luận với bọn họ còn xảy ra ẩu đả, cuối cùng ôm toàn thân bị thương về nhà, lửa giận công tâm ngày hôm sau qua đời.
Chưa hết thất đầu của chú Lý, dì Lưu kiếp đó cũng bỏ dương gian, theo chồng cùng đi.
"Cặp vợ chồng lòng dạ hiểm độc đó sau khi chết bị đày xuống địa ngục, sau khi hết hạn tù Diêm Vương phán bọn họ đầu thai vào nhà chú Lý, chăm sóc chú Lý và dì Lưu trả nợ ân oán."
Tang Đồng cười lạnh nói tiếp: "Ý của Diêm Vương không sai, nhưng đáng tiếc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có nhiều điều đã khảm vào tâm hồn thì có chết cũng không đổi được, Lý Húc và Lý Hân không chỉ ăn bám còn bất hiếu, cha mẹ vẫn còn mà đánh nhau giành đất, chú Lý nhất khoát bán gần sạch bất động sản của mình, bị chọc tức đến sinh bệnh, về sau chú Lý nói, sau này hắn và dì Lưu mà chết thì số tiền kia thà rằng quyên góp cũng không cho con cái một xu, lần này hai chị em bị doạ sợ tranh nhau lấy lòng chú Lý, ngày đó thừa lúc dì Lưu ra ngoài mua thức ăn, hai chị em ở trước giường bệnh chú Lý làm rùm beng chuyện tiền bạc, chú Lý sống sờ sờ bị chọc tức đến chảy máu não, chết ngay tại chỗ."
Tang Du không những không nghe khuyên, ngược lại càng nóng thêm trở tay thụt cùi chỏ vào người Mục Dung.
Bị đánh vào bên hông, Mục Dung đau đến đổ mồ hôi lạnh, một tay đặt vào chỗ bị đánh một tay ôm cứng Tang Du lại.
Cơn đau làm Mục Dung gập cả người, đành phải áp sát người lên Tang Du, cằm tựa lên vai nàng, đau lòng nói: "Đến cả chị em cũng không cần sao?"
Lời vừa dứt, mắt Tang Du loé lên sáng tím, Tang Du chậm rãi khôi phục tinh thần.
"Chị Đồng Đồng?"
Tang Đồng vừa định nổi quạo thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Tang Du nhớ lại hành vi của mình liền kinh ngạc xoay người, nhìn thấy Mục Dung bị đau, vô cùng hối hận: "Xin lỗi, xin lỗi, em cũng không biết em bị làm sao nữa, chị có đau lắm không? Em đánh trúng chỗ nào? Để em nhìn một chút!"
Mục Dung vịn bả vai Tang Du thở phào, nhịn đau cười: "em ổn chưa?"
"Em đỡ chị ngồi xuống."
Tang Du đỡ Mục Dung ngồi xuống ghế, không để ý bên cạnh có người liền xốc áo Mục Dung lên xem.
Xương sườn Mục Dung bầm đỏ một mảng, trung tâm vết thương hiện lên màu xanh.
Mục Dung nắm tay Tang Du lại, tự kéo quần áo xuống: "Không sao, em đánh không đau."
Mắt Tang Du phiếm hồng, cúi đầu: "Xin lỗi."
Mục Dung sờ đầu Tang Du, sau đó trượt xuống khẽ vuốt mặt nàng: "Chị biết em không cố ý, đừng tự trách."
Tang Du chật vật nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm túc xin lỗi Tang Đồng: "Chị Đồng Đồng, em xin lỗi."
"Chuyện này cũng không trách một mình em, nhưng chị muốn điều tra cái trò chơi này một chút."
Nghe thấy hai chữ 'trò chơi', Tang Du lại nổi khát vọng, nhưng lần này đã được nàng cắn răng ép xuống.
"Em không cần điện thoại nữa, chị Đồng Đồng giữ đi."
"Em không nói chị cũng định làm vậy.'
"Lỡ như lát nữa em đòi, chị cũng đừng đưa nha."
Tang Đồng ngồi bên cạnh Tang Du, kéo tay nàng an ủi: "Đừng tự trách nữa, trong cục sẽ phân tích kết quả nhanh thôi."
"Dạ."
Tang Đồng híp mắt, dựa vào trực giác nhạy bén, cô liền nghĩ đến cái loại: Văn hoá thuốc phiện.
Một quốc gia muốn phát triển trường cửu vững vàng, đặc biệt rộng lớn như quốc gia của cô cũng không phải chuyện đơn giản.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, chiến tranh đã không còn là việc chỉ tồn tại trên các mặt trận thông thường, cuộc chiến tài chính, văn hoá, mạng lưới, thậm chí đến cả thần học cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia.
Tang Du nghiện net đến kỳ quặc, hiện tại cô có đầy đủ lý do để hoài nghi đây là cuộc chiến mạng lưới internet, văn hoá và thần học, cuộc xâm lược của cả ba yếu tố.
Trong lòng Tang Đồng cảm giác nặng nề: Nếu như suy đoán của mình là đúng, các cô nhất định sẽ có một trận chiến vô cùng khốc liệt phải đánh!
Phía sau những trò chơi này là dụng tâm của các tổ chức, game điện thoại chủ yếu đánh vào thị hiếu của thanh thiếu niên, người trên ba mươi lăm tuổi sử dụng nó tương đối ít.
Mà thanh thiếu niên chính là quần thể dự trữ của tất cả quốc gia, quyết định vận mệnh và sự tồn tại của cả một đất nước.
Nếu như quần thể này sụp đổ, thì mười mấy hoặc hai mươi mấy năm sau quốc gia chỉ cần một đêm cũng đủ để sụp đổ.
Coi như cũng không tệ, Tang Du gõ bậy gõ bạ phát hiện ra trò chơi này coi như cũng lập được công.
Mục Dung nắm bả vai Tang Du chủ động xin lỗi: "xin lỗi, đáng lẽ chị nên phát hiện ra sớm hơn."
"Không phải lỗi của chị, đều tại em."
"Để chị nhờ Hách Giải Phóng hỗ trợ, mỗi tuần sẽ chỉ đi một lần thôi, ở nhà cùng với em, ngày nào chị đi làm thì em qua bên này ở, được không?"
"Nghe theo chị."
"Hời, chuyện này cũng không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ cần Du nhi ý thức được trò này nguy hiểm thì dễ nói chuyện rồi."
"Tô Tứ Phương, mấy người và Du nhi đi tới cửa hàng lấy valy về đây đi, à ngăn kéo bên trái có cái bàn tính, gom về đây luôn."
Tang Đồng đưa chìa khóa cho Tô Tứ Phương: "sẵn đi mua đồ ăn với Du nhi luôn nha."
"Ừm."
...
Hai người đi rồi, Tang Đồng đột nhiên hỏi: "Trống da và Đả Thần Tiên cô để ở đâu?"
Mục Dung đáp: "Xin lỗi, tôi đã hứa với Tằng Thiên Hàm là sẽ bảo quản hai thứ đó."
Tang Đồng cười cười: "Người không có đầu óc như hắn lại có mắt nhìn người tốt ghê."
"Cám ơn đã khen."
"Được rồi, vậy làm phiền cô hỏi Hách Giải Phóng xem hắn có thể tìm ra chồng của dì Lưu không?"
"Chờ chút."
Mục Dung xuất hồn gọi điện cho Hách Giải Phóng, đối phương nghe Mục Dung nói xong trầm mặc một lát: "Cô chờ chút, để tôi nhờ người hỏi."
Mười phút sau Hách Giải Phóng gọi lại: "Hồn phách của Lý Phúc Dũng không ở Địa Phủ."
"Sao lại vậy? Không phải cậu nói tận mắt nhìn thấy sao?"
"Thật sự là hắn đã đi báo mệnh ở Địa Phủ rồi nhưng không biết làm sao mà được thả ra, chắc do tuổi thọ chưa tận nên Địa Phủ không nhận."
"Có cách nào tìm hắn không?"
"Cái này cô cũng biết, một khi vong hồn uống canh Vong Hồn nhận Quỷ Tâm là không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, chỉ dựa vào chúng ta là không tìm được."
Mục Dung nói lại với Tang Đồng, Tang Đồng sờ sờ cằm: "Lần cuối cô gặp Tằng Thiên Hàm, hắn đã nói gì? Cái này chắc có thể nói với tôi nhỉ?"
"Hắn nhờ tôi giữ hai món pháp khí, nói tôi nhớ rõ chân tướng của Nguyệt Hương thôn, nếu hắn chết thì nhờ tôi đến Trường Bạch sơn lấy lại kim đao, hắn nói đây là đồ vật của quốc gia không thể thất truyền trên tay hắn, hắn còn đưa tôi một số điện thoại, nói là sau khi hắn chết thì đưa ba món pháp khí cho chủ nhân của số điện thoại."
Để cho an toàn, Mục Dung đã đốt dãy số đi.
"Dãy số đâu?"
"Ở đây." Mục Dung chỉ chỉ đầu của mình.
Tang Đồng không nghĩ ngợi gì đọc ra số điện thoại: "Là số này đúng không?"
Mục Dung nhẹ gật đầu.
"Nếu Tằng Thiên Hàm đã tin người này, thì tôi để người này nói chuyện với cô được không?"
Tang Đồng ấn số điện thoại giơ lên trước mặt Mục Dung, bấm gọi.
Điện thoại kết nối lại phải bấm thêm số xác nhận.
"Cục trưởng tôi là Tang Đồng."
"Có chuyện gì?"
"Là như vầy, tôi muốn mượn dùng pháp khí của Mã giá, được không?"
"Cô tìm thấy Tằng Thiên Hàm?"
"Vẫn chưa, hắn giấu hết đồ rồi, nhưng tôi tìm được chút manh mối."
"Kim đao đâu?"
"Còn ở Mã gia."
"Cho phép cô sử dụng, nhưng phải bảo quản thích đáng."
"Biết nha."
"Xử lý xong chuyện này thì đừng mời cộng tác ở bên ngoài nữa."
Trong lòng Tang Đồng khẽ siết: Cô được phái tới Đông Bắc ấn núp hai năm, rốt cuộc cũng khởi động nhiệm vụ rồi sao?
"Đã hiểu."
Mục Dung về nhà lấy ra Đả Thần Tiên và trống da giao cho Tang Đồng, người kia kinh ngạc nói: "Cô giấu trong nhà à?"
"Mỗi ngày tôi đều kiểm tra."
"Không sợ tôi lấy đi à?"
"Có Tang Du, cô sẽ không."
Tang Đồng hung hăng trợn mắt nhìn Mục Dung, bị người ta nắm cán thật không dễ chịu, em gái cưng của mình còn qua lại với người này nữa chớ!
"Cô muốn gọi hồn Lý Phúc Dũng?"
"Ừm, mặc dù tôi có thể dùng cách khác để mời hắn, nhưng mà Lý Phúc Dũng hại cả con mình chỉ sợ sẽ không nghe tôi, Thanh Phong của Mã gia dùng tốt hơn."
Lấy lại đồ, Tang Đồng để Tang Du và Mục Dung làm cơm, tự nhốt chính mình trong phòng.
Tiếng 'lộp cộp', từ bàn tính mơ hồ phát ra, đến cả cơm tối Tang Đồng cũng không ăn, đợi tới gần mười giờ mới mệt mỏi bước ra ngoài.
Đi vào phòng khách, ngã xuống ghế: "Hiểu rõ hết rồi."
Tô Tứ Phương bưng ly sữa nóng đặt trước mặt Tang Đồng: "Ăn cơm không?"
"Không ngon miệng."
"Vậy uống sữa rồi ăn ít trái cây nha."
Tang Đồng "ừm" một tiếng, cầm ly sữa lên, nhiệt độ rất hợp ý.
Tô Tứ Phương lại đem mâm trái cây đến: "Ăn ít trái cây đi."
"Ừm."
Tang Du mở to hai mắt nhìn: Tại sao, tại sao nàng cảm thấy hai cái người này có gì gì đó giống...'sống chung' dữ vậy ta???
Nếu không phải do Tô Tứ Phương ở trong lòng nàng quá mức thanh khiết lại là người xuất gia, thì chắc nàng nghĩ hai người họ ăn à không yêu nhau mất!!!
Tang Dung lén lút đụng đụng Mục Dung: mau nhìn ánh mắt của tiểu Phương đại sư khi nhìn chị em kìa!!!
Mục Dung quay đầu nhìn Tang Du: "Sao vậy?"
Tang Du bất đắc dĩ nhếch miệng: "Không có gì."
Tang Đồng lau miệng: "Vừa nãy tôi xem qua hai bộ sách tam thế, chú Lý và dì Lưu có nhân duyên ba đời, đây là đời thứ hai của hai người họ, vốn phải hưởng thụ tuổi già có nhau, dắt tay nhau cáo phó Hoàng Tuyền."
Ở kiếp trước, chú Lý và dì Lưu là vợ chồng nông dân, thời loạn nên không thể nuôi sống con cái.
Chú Lý đáng thương hơn sáu mươi tuổi còn phải làm ruộng sống tạm, một ngày, chú Lý mang bao gạo ra chợ chuẩn bị bán cho quán rượu trong thành.
Nhưng mà tuổi của chú đã lớn, khiêng gần trăm mười cân gạo đi lại rất gian nan, trời sập tối mà mới đi được một nửa đoạn đường.
Đúng lúc này nhìn thấy một quán ăn nhỏ của một cặp vợ chồng, chú Lý đành thử bán gạo cho hai vợ chồng ông chủ quán, hai bên thương nghị xong chú Lý sẽ cung cấp gạo cho bọn họ.
Lúc đó trời mưa, gạo bị ướt bán không được nên đành cắn răng buộc bụng bán giá thấp cho người ta.
Chú Lý đưa ra một điều kiện: Nếu như bọn họ vẫn muốn lấy gạo của chú, thì bọn họ phải tới nơi lấy, vì chú lớn tuổi không thể đi xa.
Ông chủ đồng ý, chú Lý đòi tiền gạo thì ông chủ lại nói sáng này mới mua một cái đầu heo, tiền mặt không đủ sáng mai tới lấy tiền.
Chú Lý chất phác không nghi ngờ gì, xoay người đi về.
Sáng sớm hôm sau chú đến quán ăn, hai vợ chồng kia cư nhiên trở mặt, không thừa nhận đã lấy gạo của chú Lý.
Chú Lý tức giận tranh luận với bọn họ còn xảy ra ẩu đả, cuối cùng ôm toàn thân bị thương về nhà, lửa giận công tâm ngày hôm sau qua đời.
Chưa hết thất đầu của chú Lý, dì Lưu kiếp đó cũng bỏ dương gian, theo chồng cùng đi.
"Cặp vợ chồng lòng dạ hiểm độc đó sau khi chết bị đày xuống địa ngục, sau khi hết hạn tù Diêm Vương phán bọn họ đầu thai vào nhà chú Lý, chăm sóc chú Lý và dì Lưu trả nợ ân oán."
Tang Đồng cười lạnh nói tiếp: "Ý của Diêm Vương không sai, nhưng đáng tiếc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có nhiều điều đã khảm vào tâm hồn thì có chết cũng không đổi được, Lý Húc và Lý Hân không chỉ ăn bám còn bất hiếu, cha mẹ vẫn còn mà đánh nhau giành đất, chú Lý nhất khoát bán gần sạch bất động sản của mình, bị chọc tức đến sinh bệnh, về sau chú Lý nói, sau này hắn và dì Lưu mà chết thì số tiền kia thà rằng quyên góp cũng không cho con cái một xu, lần này hai chị em bị doạ sợ tranh nhau lấy lòng chú Lý, ngày đó thừa lúc dì Lưu ra ngoài mua thức ăn, hai chị em ở trước giường bệnh chú Lý làm rùm beng chuyện tiền bạc, chú Lý sống sờ sờ bị chọc tức đến chảy máu não, chết ngay tại chỗ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.