Chương 187: Bất Hoán Thi
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Tang Đồng và Vương Hạo đi vào phòng nghỉ, nơi này là nơi duy nhất không có camera giám sát trong căn cứ.
Vương Hạo cầm cây cơ tự chơi bi-a một mình.
Tang Đồng ngồi trên ghế châm thuốc hút.
"Tôi nhớ trước kia cô không hút thuốc."
Đang khi nói chuyện Vương Hạo không tập trung nên đánh bi trắng va vào bi đen số tám rớt xuống lỗ.
Vương Hạo 'shit' một tiếng, quăng cây cơ ngồi lên bàn bi-a.
Tang Đồng quơ quơ khói thuốc, dụi nửa điếu thuốc vào gạt tàn
"Thân thể sao rồi, công năng đã khôi phục chưa.",
Vương Hạo nhún vai không muốn nói.
Tang Đồng khẽ cười lại hỏi: "Có thể nói cho tôi biết chuyện tám năm trước không."
...
Lúc ăn cơm chiều Vương Hạo và Tang Đồng cũng không xuất hiện.
"Chú mợ, chị Đồng Đồng nói chuyện với anh Hạo rồi, nên chúng ta đừng đợi ăn trước đi."
Cơm ăn được một nửa thì Mục Dung ngừng lại, trong đầu truyền tới giọng A Miêu: "Mục Dung đại nhân ngài mau tới đây xem! Cái thôn này quả thực kỳ quái mà!"
"Cạch" một tiếng Mục Dung buông đũa.
"Sao vậy con?"
"...xin lỗi chú dì, con đột nhiên có việc mọi người cứ ăn tiếp đi."
Mục Dung kéo Tang Du sang bên nhỏ giọng nói: "A Miêu nói trong thôn có gì đó kỳ quái, chị xuất hồn qua đó nhìn một chút, chị em quay lại thì nói với cô ấy một tiếng dùm chị."
Tang Du lo lắng nói: "Bây giờ tối rồi, hay để em kêu chị Đồng Đồng đi với chị."
"Không sao, đồ vật dương gian không đả thương được chị, hơn nữa nơi đó cách căn cứ mấy chục cây số, đi với chị em ngược lại không tiện."
"Vậy em đi với chị."
"Không cần, em ngoan ăn cơm chị sẽ quay lại sớm."
"Nhớ cẩn thận, không được làm liều đó!"
"Chị biết."
Mục Dung để nhục thân ở phòng, hồn thể đi qua cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trong màn đêm.
Sau khi Mục Dung đi nửa tiếng, Tang Đồng vẻ mặt nặng về và Vương Hạo xuất hiện ở phòng ăn, Tang Du tiếp đón nói: "Chị, A Miêu truyền tin nói làng có vấn đề, Mục Dung qua đó rồi."
"Em nói gì!"
Tim Tang Du chậm nửa nhịp: "Sao vậy."
Tang Đồng há to miệng, nhưng vẫn ráng nuốt xuống: "Lập tức liên lạc kêu Mục Dung quay lại."
" Yên Yên và A Miêu đều không có ở đây, Mục Dung dùng hồn thể đi nên không liên lạc được."
"Liễu Nhị nương tử có ở trong phòng em không."
Tang Du xoay người chạy một hơi về phòng, nâng hang đông nàng tự tay làm cho Liễu Nhị nương tử lên: "Nhị tiểu thư đã ngủ chưa, có việc muốn nhờ ngài!"
Liễu Nhị nương tử ở trong hang không nhúc nhích, Tang Du liền đổi giọng: "Nhị tiểu thư có chuyện nhờ ngài, Mục Dung rất có thể đang gặp nguy hiểm!"
Lúc này Liễu Nhị nương tử mới nhô đầu ra, Tang Du nâng Liễu Nhị nương tử chạy ra phòng ăn: "Chị! Chị mau nói vị trí làng cho Nhị tiểu thư!"
"Chị về phòng lấy vài thứ rồi đi cùng với Nhị tiểu thư."
Tang Đồng vội vàng đi rửa mặt súc miệng thay đổi đạo phục, lấy thêm valy và bình trân bảo lão huyết cao.
Tang Du nhắm mắt theo tới cửa căn cứ thì bị Tang Đồng cản lại: "Em ở đây đợi không được đi theo, bọn chị sẽ về nhanh."
Ra khỏi căn cứ, Liễu Nhị nương tử nhảy xuống đất, cơ thể lập tức bành trướng lên trở về bản thể thực.
"Nhị tiểu thư, chuyện này cấp bách phiền cô chở cô."
"Lên đi."
Tang Đồng nhảy lên đỉnh đầu của Liễu Nhị nương tử, ngồi xếp bằng.
Đàn sói ngửi thấy mùi lạ liền ngừng đùa giỡn ngửa đầu tru dài thông báo nhau, cả đàn sói liền vây quanh Liễu Nhị nương tử.
Tiếu Nguyệt ngồi trên thân Tuyết nhi cản đường.
"Aiz, ta tưởng là ai dám xông vào địa bàn của bổn tiểu thư, hoá ra là ngươi."
"Xin nữ vương Tiếu Nguyệt nhường đường, chúng tôi có việc gấp."
...
Liễu Nhị nương tử giống như địa long đi trong rừng rậm, tuy không đi thẳng nhưng tốc độ kinh người.
Lang Vương Tiếu Nguyệt nghe nói Mục Dung gặp nguy hiểm khăng khăng muốn đi theo, cô ngồi trên thân Tuyết nhi cùng phi nước đại, một đôi đùi ngọc bắt chéo, theo sát phía sau còn có đàn sói.
Tằng Đồng ngồi xếp bằng đặt valy lên đùi, cô nâng hai tay nhìn bình huyết lão cao muốn chảy máu mắt: Vương Hạo đáng chết!!
Nếu như trước khi lên đường Vương Hạo cho cô biết chân tướng của tám năm trước thì thà rằng cô để Ngưu cục trưởng bắt lấy chứ không đi tới đây!
Phòng nghỉ một giờ trước.
"Có thể nói chuyện tám năm trước cho tôi biết không?"
Vương Hạo không cười nữa nhìn chằm chằm Tang Đồng: "trải qua nhiều chuyện như vậy, không lẽ cô không biết 'ngu si hưởng thái bình' là một chuyện hạnh phúc sao?"
"Ít bẻ lái đi, cho dù chết thì tôi cũng muốn làm con quỷ hiểu chuyện nhé."
"Tang Đồng, có một số thờ điểm biết được sự thật sẽ càng thêm sợ hãi."
Vương Hạo nói xong lại nhìn Tang Đồng, thấy cô không có dấu hiệu bỏ qua liền cắn răng phun ra năm chữ: "Cương thi bất hoán cốt."
"Cạch" một tiếng, bật lửa của Tang Đồng rớt xuống đất.
Tương truyền: cương thi chia làm tám bậc, bậc cao nhất tên là Bất Hoán Thi.
Bất Hoán Thi không vào luân hồi, thi thể trăm năm không phân hủy là điều cơ bản nhất để hoá cương thi, Bất Hoán Thi là loại mạnh nhất, đau thương bất nhập, dìm nước không chết hoả thiêu không diệt, thậm chí có một số ít Bất Hoán Thi còn có trí tuệ, nghiễm nhiên đã vượt khỏi phạm trù chữ 'thi'.
Sau khi cục xử lý sự kiện đặc biệt thành lập, từng hợp tác với các nhà khảo cổ tiến hành tìm kiếm cương thi phạm vì cả nước, nghe nói tiêu hủy được không ít cương thi.
Trong đó địa khu Tương Tây là có nhiều 'dã thi' nhất, địa khu Kinh Kỳ thì có nhiều 'Hoàng thi'
Chỉ là những cương thi này không khó đối phó, điện ảnh chỉ làm quá Mao Sơn thuật, chỉ cần dùng mực và máu chó mực vẽ quanh quan tài, sau đó đổ xăng châm lửa là xong.
Nhưng mấy trò đó không làm được với Bất Hoán Thi, theo truyền thuyết Bất Hoán Thi là vua của các loài cương thi, đừng nói dùng lửa bình thường, có mời được Tam Muội Chân Hoả chưa chắc diệt được nó!
Trong rừng không tia sáng, lòng Tang Đồng càng thêm nặng nề, mặc dù cô chưa thấy Bất Hoán Thi nhưng đã đọc qua trong cổ tịch ở cục.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao người trong thôn nói chuyện mà cô không hiểu. Bởi vì bọn họ không phải nói tiếng người!
Bất Hoán Thi sẽ toả ra mùi tử khí nồng đậm cùng thi độc không có thuốc chữa, thôn làng kia hít vào không ít thi độc của Bất Hoán Thi, đã bị "hoạt thì hoá"*.
(Hoạt thi hoá: là dần dần biến thành cương thi ý.)
Tử thi mà dính phải mùi của Bất Hoán Thi thì không cần trăm năm, chỉ cần mấy ngày là sẽ biến thành cương thi.
Nếu như người sống bị nhiễm, thì sẽ giống như những người trong thôn.
Đầu tiên bọn họ sẽ dần quên đi mọi chuyện, có là người nhà hay bạn bè gì thì cũng quên sạch, sau đó thân thể sẽ trở nên cứng đờ, sức lực rất lớn.
Quá trình cứng người sẽ bao gồm luôn cả lưỡi, bị hoạt thi hoá thì lưỡi sẽ cứng lại rồi từ từ mất đi năng lực nói tiếng mẹ đẻ, tự biến thành một loại ngôn ngữ khác.
Cuối cùng sẽ hoàn toàn không nói chuyện được nữa, lục thân không nhận, thành cái xác không hồn không có ký ức.
Rừng rậm quỷ dị làm động vật dị biến, đến Lang Vương tu thành thân người, quỷ sự chằng chịt, hiện tại còn theo Bất Hoán Thi trong truyền thuyết xuất hiện!
...
Mục Dung dùng tốc độ nhanh nhất đi tới sườn đồi thì thấy La Như Yên bị A Miêu kéo tới gần cùng quan sát thôn làng.
"xảy ra chuyện gì?"
"Xụyt!" A Miêu vẫy vẫy tay ra hiệu Mục Dung tới.
Mục Dung ngồi xổm nhìn theo ngón tay A Miêu.
Nhãn lực của Âm sai rất tốt, Mục Dung có thể nhìn thấy từng cọng cỏ trong thôn, trong thôn một mảnh đen kịt, nhà nhà tắt đèn.
Vốn giờ này thôn dân nên nghỉ ngơi, nhưng không, cả đám người ăn mặc chỉnh tề, dùng tư thế kỳ quái đi 'tản bộ' quanh thôn!
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Bắt đầu từ lúc ta nói với ngài, trời vừa tối là đã vậy á."
"Hai người ở lại chờ ta, ta qua đó nhìn một chút."
"Mục Dung đại nhân nhớ cẩn thận nha!"
Mục Dung bay tới làng nhưng không hạ xuống, động tác người trong thôn cứng đờ đầu rũ cụp giống như con rối bị người ta giật dây, bứơc chân đi lung tung không mục đích.
Mục Dung nhớ rõ quần áo người con gái lúc sáng vẫn còn hơi mới, quần áo thể thao màu xanh sáng có chút phai màu nên rất dễ phân biệt.
Cô chậm rãi đi tìm nhưng không thấy cô gái đó đâu. Trong lòng Mục Dung khẽ nặng nề, hạ thấp độ cao xuyên vào một căn nhà.
...
Đội ngũ Tang Đồng đã đến sườn đồi, thấy A Miêu và La Như Yên nằm rạp trên đất liền thở hắt ra một hơi dài.
A Miêu quay đầu nhìn: "Chị đại, Liễu Nhị tiểu thư và nữ vương bệ hạ cùng tới hả."
"Mục Dung đâu."
"Mục Dung đại nhân vào làng rồi, chị đại nhìn kìa!"
Tang Đồng đứng trên sườn đối không nhìn thấy gì ngoài một mảnh đen kịt, liền ấn pháp quyết lẩm bẩm gì đó rồi giơ ngón trỏ chỉ vào mắt: "Quang nhãn!"
Nhìn thấy tình hình trong thôn, Tang Đồng dám khẳng định những người này là bị "hoạt thi hoá"!
"Gọi Mục Dung lập tức quay lại!"
A Miêu không dám chậm trễ, kích hoạt khế ước liên lạc với Mục Dung, đột nhiên thân thể cô run rẩy, rên nhẹ một tiếng.
"Sao rồi?!"
"Ta và Mục Dung đại nhân khế ước tương liên, Mục Dung đại nhân bị thương, ta cảm nhận được ngài ấy đang đau đớn!"
Tang Đồng cắn chặt răng nhẹ nhàng đặt bình huyết lão cao xuống đất, mở valy lấy kiếm Ngũ Đế và một xấp bùa ra: "Cô ấy đang ở đâu."
"Chờ chút, Mục Dung đại nhân nói ngài ấy đi tìm cô gái lúc sáng, kêu chúng ta ở đây chờ, ngài sẽ lập tức quay lại."
~~~~
Vương Hạo cầm cây cơ tự chơi bi-a một mình.
Tang Đồng ngồi trên ghế châm thuốc hút.
"Tôi nhớ trước kia cô không hút thuốc."
Đang khi nói chuyện Vương Hạo không tập trung nên đánh bi trắng va vào bi đen số tám rớt xuống lỗ.
Vương Hạo 'shit' một tiếng, quăng cây cơ ngồi lên bàn bi-a.
Tang Đồng quơ quơ khói thuốc, dụi nửa điếu thuốc vào gạt tàn
"Thân thể sao rồi, công năng đã khôi phục chưa.",
Vương Hạo nhún vai không muốn nói.
Tang Đồng khẽ cười lại hỏi: "Có thể nói cho tôi biết chuyện tám năm trước không."
...
Lúc ăn cơm chiều Vương Hạo và Tang Đồng cũng không xuất hiện.
"Chú mợ, chị Đồng Đồng nói chuyện với anh Hạo rồi, nên chúng ta đừng đợi ăn trước đi."
Cơm ăn được một nửa thì Mục Dung ngừng lại, trong đầu truyền tới giọng A Miêu: "Mục Dung đại nhân ngài mau tới đây xem! Cái thôn này quả thực kỳ quái mà!"
"Cạch" một tiếng Mục Dung buông đũa.
"Sao vậy con?"
"...xin lỗi chú dì, con đột nhiên có việc mọi người cứ ăn tiếp đi."
Mục Dung kéo Tang Du sang bên nhỏ giọng nói: "A Miêu nói trong thôn có gì đó kỳ quái, chị xuất hồn qua đó nhìn một chút, chị em quay lại thì nói với cô ấy một tiếng dùm chị."
Tang Du lo lắng nói: "Bây giờ tối rồi, hay để em kêu chị Đồng Đồng đi với chị."
"Không sao, đồ vật dương gian không đả thương được chị, hơn nữa nơi đó cách căn cứ mấy chục cây số, đi với chị em ngược lại không tiện."
"Vậy em đi với chị."
"Không cần, em ngoan ăn cơm chị sẽ quay lại sớm."
"Nhớ cẩn thận, không được làm liều đó!"
"Chị biết."
Mục Dung để nhục thân ở phòng, hồn thể đi qua cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trong màn đêm.
Sau khi Mục Dung đi nửa tiếng, Tang Đồng vẻ mặt nặng về và Vương Hạo xuất hiện ở phòng ăn, Tang Du tiếp đón nói: "Chị, A Miêu truyền tin nói làng có vấn đề, Mục Dung qua đó rồi."
"Em nói gì!"
Tim Tang Du chậm nửa nhịp: "Sao vậy."
Tang Đồng há to miệng, nhưng vẫn ráng nuốt xuống: "Lập tức liên lạc kêu Mục Dung quay lại."
" Yên Yên và A Miêu đều không có ở đây, Mục Dung dùng hồn thể đi nên không liên lạc được."
"Liễu Nhị nương tử có ở trong phòng em không."
Tang Du xoay người chạy một hơi về phòng, nâng hang đông nàng tự tay làm cho Liễu Nhị nương tử lên: "Nhị tiểu thư đã ngủ chưa, có việc muốn nhờ ngài!"
Liễu Nhị nương tử ở trong hang không nhúc nhích, Tang Du liền đổi giọng: "Nhị tiểu thư có chuyện nhờ ngài, Mục Dung rất có thể đang gặp nguy hiểm!"
Lúc này Liễu Nhị nương tử mới nhô đầu ra, Tang Du nâng Liễu Nhị nương tử chạy ra phòng ăn: "Chị! Chị mau nói vị trí làng cho Nhị tiểu thư!"
"Chị về phòng lấy vài thứ rồi đi cùng với Nhị tiểu thư."
Tang Đồng vội vàng đi rửa mặt súc miệng thay đổi đạo phục, lấy thêm valy và bình trân bảo lão huyết cao.
Tang Du nhắm mắt theo tới cửa căn cứ thì bị Tang Đồng cản lại: "Em ở đây đợi không được đi theo, bọn chị sẽ về nhanh."
Ra khỏi căn cứ, Liễu Nhị nương tử nhảy xuống đất, cơ thể lập tức bành trướng lên trở về bản thể thực.
"Nhị tiểu thư, chuyện này cấp bách phiền cô chở cô."
"Lên đi."
Tang Đồng nhảy lên đỉnh đầu của Liễu Nhị nương tử, ngồi xếp bằng.
Đàn sói ngửi thấy mùi lạ liền ngừng đùa giỡn ngửa đầu tru dài thông báo nhau, cả đàn sói liền vây quanh Liễu Nhị nương tử.
Tiếu Nguyệt ngồi trên thân Tuyết nhi cản đường.
"Aiz, ta tưởng là ai dám xông vào địa bàn của bổn tiểu thư, hoá ra là ngươi."
"Xin nữ vương Tiếu Nguyệt nhường đường, chúng tôi có việc gấp."
...
Liễu Nhị nương tử giống như địa long đi trong rừng rậm, tuy không đi thẳng nhưng tốc độ kinh người.
Lang Vương Tiếu Nguyệt nghe nói Mục Dung gặp nguy hiểm khăng khăng muốn đi theo, cô ngồi trên thân Tuyết nhi cùng phi nước đại, một đôi đùi ngọc bắt chéo, theo sát phía sau còn có đàn sói.
Tằng Đồng ngồi xếp bằng đặt valy lên đùi, cô nâng hai tay nhìn bình huyết lão cao muốn chảy máu mắt: Vương Hạo đáng chết!!
Nếu như trước khi lên đường Vương Hạo cho cô biết chân tướng của tám năm trước thì thà rằng cô để Ngưu cục trưởng bắt lấy chứ không đi tới đây!
Phòng nghỉ một giờ trước.
"Có thể nói chuyện tám năm trước cho tôi biết không?"
Vương Hạo không cười nữa nhìn chằm chằm Tang Đồng: "trải qua nhiều chuyện như vậy, không lẽ cô không biết 'ngu si hưởng thái bình' là một chuyện hạnh phúc sao?"
"Ít bẻ lái đi, cho dù chết thì tôi cũng muốn làm con quỷ hiểu chuyện nhé."
"Tang Đồng, có một số thờ điểm biết được sự thật sẽ càng thêm sợ hãi."
Vương Hạo nói xong lại nhìn Tang Đồng, thấy cô không có dấu hiệu bỏ qua liền cắn răng phun ra năm chữ: "Cương thi bất hoán cốt."
"Cạch" một tiếng, bật lửa của Tang Đồng rớt xuống đất.
Tương truyền: cương thi chia làm tám bậc, bậc cao nhất tên là Bất Hoán Thi.
Bất Hoán Thi không vào luân hồi, thi thể trăm năm không phân hủy là điều cơ bản nhất để hoá cương thi, Bất Hoán Thi là loại mạnh nhất, đau thương bất nhập, dìm nước không chết hoả thiêu không diệt, thậm chí có một số ít Bất Hoán Thi còn có trí tuệ, nghiễm nhiên đã vượt khỏi phạm trù chữ 'thi'.
Sau khi cục xử lý sự kiện đặc biệt thành lập, từng hợp tác với các nhà khảo cổ tiến hành tìm kiếm cương thi phạm vì cả nước, nghe nói tiêu hủy được không ít cương thi.
Trong đó địa khu Tương Tây là có nhiều 'dã thi' nhất, địa khu Kinh Kỳ thì có nhiều 'Hoàng thi'
Chỉ là những cương thi này không khó đối phó, điện ảnh chỉ làm quá Mao Sơn thuật, chỉ cần dùng mực và máu chó mực vẽ quanh quan tài, sau đó đổ xăng châm lửa là xong.
Nhưng mấy trò đó không làm được với Bất Hoán Thi, theo truyền thuyết Bất Hoán Thi là vua của các loài cương thi, đừng nói dùng lửa bình thường, có mời được Tam Muội Chân Hoả chưa chắc diệt được nó!
Trong rừng không tia sáng, lòng Tang Đồng càng thêm nặng nề, mặc dù cô chưa thấy Bất Hoán Thi nhưng đã đọc qua trong cổ tịch ở cục.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao người trong thôn nói chuyện mà cô không hiểu. Bởi vì bọn họ không phải nói tiếng người!
Bất Hoán Thi sẽ toả ra mùi tử khí nồng đậm cùng thi độc không có thuốc chữa, thôn làng kia hít vào không ít thi độc của Bất Hoán Thi, đã bị "hoạt thì hoá"*.
(Hoạt thi hoá: là dần dần biến thành cương thi ý.)
Tử thi mà dính phải mùi của Bất Hoán Thi thì không cần trăm năm, chỉ cần mấy ngày là sẽ biến thành cương thi.
Nếu như người sống bị nhiễm, thì sẽ giống như những người trong thôn.
Đầu tiên bọn họ sẽ dần quên đi mọi chuyện, có là người nhà hay bạn bè gì thì cũng quên sạch, sau đó thân thể sẽ trở nên cứng đờ, sức lực rất lớn.
Quá trình cứng người sẽ bao gồm luôn cả lưỡi, bị hoạt thi hoá thì lưỡi sẽ cứng lại rồi từ từ mất đi năng lực nói tiếng mẹ đẻ, tự biến thành một loại ngôn ngữ khác.
Cuối cùng sẽ hoàn toàn không nói chuyện được nữa, lục thân không nhận, thành cái xác không hồn không có ký ức.
Rừng rậm quỷ dị làm động vật dị biến, đến Lang Vương tu thành thân người, quỷ sự chằng chịt, hiện tại còn theo Bất Hoán Thi trong truyền thuyết xuất hiện!
...
Mục Dung dùng tốc độ nhanh nhất đi tới sườn đồi thì thấy La Như Yên bị A Miêu kéo tới gần cùng quan sát thôn làng.
"xảy ra chuyện gì?"
"Xụyt!" A Miêu vẫy vẫy tay ra hiệu Mục Dung tới.
Mục Dung ngồi xổm nhìn theo ngón tay A Miêu.
Nhãn lực của Âm sai rất tốt, Mục Dung có thể nhìn thấy từng cọng cỏ trong thôn, trong thôn một mảnh đen kịt, nhà nhà tắt đèn.
Vốn giờ này thôn dân nên nghỉ ngơi, nhưng không, cả đám người ăn mặc chỉnh tề, dùng tư thế kỳ quái đi 'tản bộ' quanh thôn!
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Bắt đầu từ lúc ta nói với ngài, trời vừa tối là đã vậy á."
"Hai người ở lại chờ ta, ta qua đó nhìn một chút."
"Mục Dung đại nhân nhớ cẩn thận nha!"
Mục Dung bay tới làng nhưng không hạ xuống, động tác người trong thôn cứng đờ đầu rũ cụp giống như con rối bị người ta giật dây, bứơc chân đi lung tung không mục đích.
Mục Dung nhớ rõ quần áo người con gái lúc sáng vẫn còn hơi mới, quần áo thể thao màu xanh sáng có chút phai màu nên rất dễ phân biệt.
Cô chậm rãi đi tìm nhưng không thấy cô gái đó đâu. Trong lòng Mục Dung khẽ nặng nề, hạ thấp độ cao xuyên vào một căn nhà.
...
Đội ngũ Tang Đồng đã đến sườn đồi, thấy A Miêu và La Như Yên nằm rạp trên đất liền thở hắt ra một hơi dài.
A Miêu quay đầu nhìn: "Chị đại, Liễu Nhị tiểu thư và nữ vương bệ hạ cùng tới hả."
"Mục Dung đâu."
"Mục Dung đại nhân vào làng rồi, chị đại nhìn kìa!"
Tang Đồng đứng trên sườn đối không nhìn thấy gì ngoài một mảnh đen kịt, liền ấn pháp quyết lẩm bẩm gì đó rồi giơ ngón trỏ chỉ vào mắt: "Quang nhãn!"
Nhìn thấy tình hình trong thôn, Tang Đồng dám khẳng định những người này là bị "hoạt thi hoá"!
"Gọi Mục Dung lập tức quay lại!"
A Miêu không dám chậm trễ, kích hoạt khế ước liên lạc với Mục Dung, đột nhiên thân thể cô run rẩy, rên nhẹ một tiếng.
"Sao rồi?!"
"Ta và Mục Dung đại nhân khế ước tương liên, Mục Dung đại nhân bị thương, ta cảm nhận được ngài ấy đang đau đớn!"
Tang Đồng cắn chặt răng nhẹ nhàng đặt bình huyết lão cao xuống đất, mở valy lấy kiếm Ngũ Đế và một xấp bùa ra: "Cô ấy đang ở đâu."
"Chờ chút, Mục Dung đại nhân nói ngài ấy đi tìm cô gái lúc sáng, kêu chúng ta ở đây chờ, ngài sẽ lập tức quay lại."
~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.