Chương 65: Bí mật Mặc gia
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Quỷ không có nước mắt, vẻ mặt Tố Lần đau thương nhưng lại không thể rơi giọt nước mắt nào. Bà vừa áy náy vừa yêu thương nhìn Mặc Trọng Khê, xoay người biến hoá, hoá thành một vị lão nhân gần đất xa trời.
"Tiểu Khê, như vậy con có nhận ra bà không?"
"Bà nội!"
Tố Lan không biến trở về ban đầu, để mặc nhan sắc già nửa giải thích: "Nhận ân điển của Phong Đô quỷ hồn có thể biến thành dáng vẻ mình thích lúc còn sống, bất kể là giai đoạn nào cũng có thể hoá thành."
"Bà nội, bà...cô mau tháo xích trên người bà nội tôi xuống."
Mục Dung khoanh tay, trả lời: "Trói như vậy mới tốt, đừng để bà ông khó xử."
"Cô nói vậy có ý gì?"
"Tiểu Khê, âm sai đại nhân nói không sai, cứ để vậy đi."
"Âm sai? Cô??"
Tố Lan tự biết lỡ miệng, nhẹ giọng xin lỗi Mục Dung.
"Không sao, tôi tin Mặc tiên sinh không phải người lắm mồm, nếu như tôi đoán không sai, hôm nay ngài hiện thân là có lời muốn nói với chúng tôi đúng không? Mặc gia lão tổ tông vung trượng là muốn đánh ngài?"
Tố Lan gật đầu: "Không sai."
"Mẹ chồng, cuối cùng là có chuyện gì? Trường Sinh ở dưới có tốt không?"
Cha của Mặc Trọng Khê, Mặc Sa Uy bởi vì lúc nhỏ thân thể yếu nhược, đi chùa cầu xin nhũ danh, gọi là: Trường Sinh. Tang Đồng cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ: "Giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa đâu, hậu thế Mặc gia mạch sống đều đứt, ngài biết chuyện gì xảy ra không?"
Tố Lan cúi đầu, trầm mặc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bà, thật lâu sau đó bà mới chậm rãi ngẩng đầu, kể lại cố sự đã chôn cùng bà dưới lòng đất.
Năm đó Mặc gia chọn ngọn núi này làm mộ tổ, lão tổ tông chết đi theo chi ngôn của vị đạo sĩ kia chôn ở nơi này, từ đó về sau Mặc gia liền không ngừng phát triển.
Năm tháng thấm thoắt trôi, mặc dù trải qua nhiều lần vương triều thay đổi, quân phiệt hỗn chiến, các loại chiến tranh và thiên tai thì Mặc gia vẫn luôn đứng vững bành trướng không ngừng. Duy chỉ có một thứ không như ý, đó là phương diện nối dòng nối dõi.
Đến thời ông nội của Mặc Trọng Khê, cũng là chính người đàn ông đã hiện thân hôm nay -- Mặc Thừa Tự, Mặc thị gia tộc đã từng um tùm nhánh rễ lại chỉ còn một mình Mặc Thừa Tự là tôn tử.
Mặc Thừa Tự cưới qua ba đời vợ, chuyện lạ là: Trước khi xuất giá cả hai người đều mắc bệnh nặng, hương tiêu ngọc vẫn*.
(*hương tiêu ngọc vẫn: nghĩa ez, là ngủm ý.)
Mặc gia lại vô cùng coi trọng việc hương hỏa nên mới mời cao nhân xem toán số, cao nhân kia hoang hoang đường đường nói bát tự Mặc Thừa Tự quá sát, trời sinh khắc thê tử, cần tìm một người phụ nữ có bát tự giống như vậy mới có thể ở bên nhau đến già.
'Cao nhân' tính tới tính lui, cuối cùng tính trúng Tố Lan. Tố Lan họ Lý, cùng Mặc gia có quan hệ họ hàng, Lý gia đã cưới thứ nữa của Mặc gia. Mặc Thừa Tự còn phải gọi Tố Lan một tiếng 'chị họ', mà khi đó Tố Lan đã có chồng, con gái cũng hơn bốn tuổi, lúc Mặc gia tìm đến người nhà của Tố Lan, chồng của bà vừa bị phiệt quân bắt đi lính, sống chết chưa rõ.
Mặc gia là danh môn vọng tộc ở bản xứ, Lý gia muốn dựa hơi cây cổ thụ này sống, có thể gả con gái cho người thừa kế duy nhất của Mặc gia, bọn họ cầu còn không kịp. Bị lợi ý che mờ mắt, người nhà họ Lý cật lực thúc đẩy trận hôn sự hoang đường này.
Nhà chồng của Tố Lan bất quá chỉ là dân thường nghèo nàn, cho mấy đồng liền có thể đuổi đi. Tố Lan gả cho Mặc Thừa Tự, hai năm sau sinh ra con trai, cũng chính là cha của Mặc Trọng Khê, Mặc Sa Uy, nhũ danh Trường Sinh.
Lúc Trường Sinh ba tuổi, Mặc gia vì hắn tìm nuôi con dâu mười hai tuổi để chăm sóc hầu hạ hắn trong phòng. Trường Sinh năm mười sáu tuổi, cô con dâu kia đã trở thành người phụ nữ đã có tuổi, Mặc Thừa Tự thấy con dâu nuôi này xuất thân không tốt, lại thêm lớn tuổi nên liền cho cô một khoản tiền đuổi đi, tìm một người con dâu môn đăng hộ đối khác, cũng chính là Mặc lão thái ở trước mắt đây, mẹ của Mặc Trọng Khê.
Tô Lan nhẹ giọng: "Người chồng đầu tiên của tôi cuối cùng cũng không thể trở về, không biết là có chết trận hay không, một chút tin tức cũng không có, nhà bọn họ cũng dọn đi."
Cố sự nói đến đây, mơ hồ mỗi người có mặt đều có được đáp án, chỉ là chân tướng kiểu này quá mức kinh hoàng làm cho người ta không dám nghĩ sâu. Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia minh trên mặt lộ vẻ xấu hổ, vô cùng hối hận vì đã lội vào vũng nước đục này.
Không cẩn thận biết được bí mật của Mặc gia, không biết sau này lui tới thăm hỏi kiểu gì.
"Tú Chi*, Tiểu Khê, là ta có lỗi với các con, Trường Sinh...nó không phải người nhà họ Mặc."
(Tú Chi*: tên của mẹ Mặc Trọng Khê.)
"Lúc nhỏ ta bị một trận bạo bệnh, nguyệt sự cũng vì vậy rất thất thường, cha ta dùng con gái uy hiếp ta, ngay cả nhà chồng cũng ra mặt khuyên ta tái giá, cha mẹ chồng cũng đưa thư thôi vợ cho ta, phụ nữ thời đấy, sống được ngày nào hay ngày đấy, có thể nói chính là, trời cao không đường thoát, địa ngục không cửa vào. Nhà mẹ đẻ không làm chủ cho ta, nhà chồng thì vứt bỏ ta như đôi giày rách, ở trước mặt ta chỉ còn hai con đường, một là từ, hai là tử! Vì con gái, ta chỉ có thể ủy khuất chịu đựng,nhưng lúc đó ta không biết trong bụng mình đã có Trường Sinh,nếu ta biết ta sẽ liền chết không gả!"
Bờ môi của mẹ Mặc Trọng Khê mấp máy, giọng nói run rẩy hỏi: "Thế nhưng mà mẹ chồng... Trường Sinh, ông ấy và cha chồng dáng vẻ rất giống nhau mà?"
Tô Lan đau khổ cười:" Đúng vậy..Nếu không giống sao có thể giấu diếm nhiều năm như vậy? Cha chồng cũng là cậu ruột của ta, Thừa Tự là em họ của ta! Trường Sinh mặt mày giống ta, ta và Thừa Tự cũng có mấy điểm giống nhau, đánh bậy đánh bạ Trường Sinh lại rất giống Thừa Tự, đều nói cháu trai giống cậu, vừa hoang đường lại vừa có lý."
"Mẹ!" Mặc Trọng Khê ôm lấy Mặc lão thái, Mặc lão thái lớn tuổi chịu không nổi đả kích này liền hôn mê.
Vợ chồng Bảo Tiểu Huyên như gặp được đại xá, chủ động đưa ra lý do muốn chăm sóc cho Mặc lão thái, dìu bà ra khỏi từ đường.
Tang Đồng hỏi: "Vậy lúc nào ngài biết Trường Sinh...Ông Mặc, không phải họ Mặc?"
"Tận cho đến khi lúc tôi chết."
"Cái gì?"
"Trường Sinh dáng vẻ rất giống Thừa Tự, nguyệt sự của tôi lại thất thường, căn bản không biết khi lấy chồng đã có bầu Trường Sinh, đứa nhỏ này sinh ra thân thể đã không tốt, hình thể so với người bình thường còn nhỏ hơn, mấy người già trong nhà nói là do sinh non nên tôi cũng tin như vậy, bí mật cứ như vậy giữ đến khi tôi chết đi mới được giải bày, đứng trước Nghịch Luân đài thấy đủ thứ loại sai lầm khi còn sống, điện Diêm Vương nói tôi làm loạn tông tự, nhưng nể tình tôi là vì bất đắc dĩ lại không biết rõ tình hình, chỉ phán tôi chịu tội mười năm, hết hạn thi hành án tôi liền bị Thừa Tự đưa về mộ tổ Mặc gia, sau đó không đi ra nữa."
Mục Dung hỏi: "Nghịch Luân đài phán tội thì không chỉ có một mình bà, những người có liên quan đến chuyện này cũng sẽ không thoát được..."
"Không sai, bao gồm cả cha mẹ chồng và Thừa Tự đều hứng chịu trừng phạt, nhưng mà đối với chuyện này, bốn người bọn tôi không hẹn mà cùng nhau giấu đi."
"Giấu đi?"
"Âm sai đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi đó. Mặc gia lão tổ tổng được địa mạch phù hộ, sắp tu thành Quỷ Tiên, khối đất mộ tổ kia nghiễm nhiêm sẽ trở thành đất phong của lão, lão ấy ở đó đứng nói là tổ tông, nói Hoàng Đế còn được! Cha mẹ chồng tôi vốn muốn nói, nhưng bọn họ nhìn thấy tác phong làm việc của Lão tổ tổng, ăn ý lựa chọn im lặng, còn Thừa Tự, tuy ông ấy tức giận, nhưng dù sao cũng đã là cha con với Trường Sinh một đời, Trường Sinh hiếu thuận, làm hết nghĩa vụ của một người con trai đối với ông ấy, Thừa Tự không đề cập đến, thì tôi lại càng không nói tới."
"Vậy tạo sao mạch sống của Mặc gia đều bị đứt?"
Vẻ mặt Tố Lan vừa đau thương vừa hối hận: "Sớm biết chuyện sẽ như vậy thì tôi đã tìm cách báo mộng cho tụi nhỏ rồi, để bọn nó chôn Trường Sinh ở chỗ khác, hôm nay thành ra như vậy đều tại tôi."
...
"Bọn tôi nghĩ sẽ có thể giữ kín bí mật này, không không nghĩ đến nếu Trường Sinh qua đời việc trước sau gì cũng bại lộ. Sau khi một nhà ba người bọn tôi đoàn tụ, đoạn ngày vui vẻ ngắn ngủi qua nhanh, dù sao Trường Sinh cũng không phải họ Mặc, khí tức trên người nó không dung hợp được với mộ tổ Mặc gia, tôi và Thừa Tự rất sợ chuyện sẽ bại lộ nên để Trường Sinh báo mộng cho Tú Chi, Tú Chi lại đi tìm cái phường đạo sĩ lừa gạt chuyện gì cũng không giải quyết được"
"Bà nội, cha của con vẫn còn ở đây chứ?"
Tố Lan nhắm mắt đau đớn không thôi: "Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tinh, Lão tổ tông tra ra sự thật, giận tím mặt mày định tội Trường Sinh, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất đánh tiêu tan hồn phách Trường Sinh, thời gian của tinh hồn rất ngắn, Trường Sinh đã hồn tiêu phách diệt."
"Cái gì!?"
Mặc Trọng Khê sống hơn nửa đời người sắc mặt tối sầm ngã xuống đất, trong miệng gọi lớn:Cha ơi
Toàn thân hắn run rẩy, lảo đảo từ dưới đất bỏ dậy, tiện tay cầm lên cái ghế bành, ra sức đập lên tầng tầng bài vị. Tiếng va đập bực lực vang lên, tất cả bài vị đều rơi xuống đất. Dù sao Mặc Trọng Khê cũng không còn trẻ, thời gian dài ngồi trong phòng làm việc làm thể chất của hắn so với người thường kém hơn một chút, hắn vứt ghế xuống xụi lơ ngồi trên mặt đất, hồng hộc thở.
Nghỉ ngơi một hồi, hắn vươn tay đem bài vị của cha ôm vào lòng, thân thể còng xuống, nước mắt rơi đầy mặt. Không có người lại gần, cũng không có ai ngăn cản, đối mặt với bí mật gia tộc đã bị bụi phủ mờ nhiều năm như vậy, mấy người trẻ tuổi không biết nên làm sao.
Nhưng Tố Lan thì khác, bà năn nỉ nói: "Âm sai đại nhân, có thể nới lỏng xích sắt một chút không?"
Mục Dung thu lại tỏa hồn liên, Tố Lan ngồi xổm bên cạnh Mặc Trọng Khê, trưng ra tư thế vuốt ve, an ủi nói: "Tiểu Khê, bà nội biết con hiếu thảo, chuyện của cha con con nhất thời không thể chấp nhận được, bà nội biết mà. Nhưng lúc đó bọn ta không còn cách giải quyết nữa, nhưng bây giờ thì tốt rồi, con mời được cao nhân chân chính giúp đỡ, trước tiên giải quyết chuyện nhà con mới là việc quan trọng."
"Bà nội, cha của con..."
"Cháu ngoan, nghĩ thoáng một chút, nếu hôm nay không phải con tận mắt nhìn thấy những điều này, không phải con cũng cảm thấy cha của con đã vĩnh viễn biến mất sao? Con sống thật tốt đó mới là thứ cha của con muốn nhìn thấy nhất, nghe bà nội, bà nội đã chết một lần rồi, có thể nhìn thoáng, người còn sống mới là quan trọng nhất."
Tố Lan đi đến trước mặt Mục Dung, quỳ xuống.
Mục Dung đỡ Tố Lan dậy: "Lão nhân gia, ngài làm gì vậy?"
"Ngài là âm sai, cái cúi đầu này của tôi ngài nhận được, âm sai đại nhân, cầu xin ngài cứu giúp Tiểu Khê đi! Ngàn sai vạn sai cũng đều là lỗi của tôi, con trả là vô tội mà.!"
~~~~~
Điên không? Thề các bạn không điên thì thử đọc qt 1 lần và mãi mãi, mị sẽ giải thích sự tình làm mị điên trong chương này ở những chương sau!
Thân ái và buê đuê quyết thắng!
"Tiểu Khê, như vậy con có nhận ra bà không?"
"Bà nội!"
Tố Lan không biến trở về ban đầu, để mặc nhan sắc già nửa giải thích: "Nhận ân điển của Phong Đô quỷ hồn có thể biến thành dáng vẻ mình thích lúc còn sống, bất kể là giai đoạn nào cũng có thể hoá thành."
"Bà nội, bà...cô mau tháo xích trên người bà nội tôi xuống."
Mục Dung khoanh tay, trả lời: "Trói như vậy mới tốt, đừng để bà ông khó xử."
"Cô nói vậy có ý gì?"
"Tiểu Khê, âm sai đại nhân nói không sai, cứ để vậy đi."
"Âm sai? Cô??"
Tố Lan tự biết lỡ miệng, nhẹ giọng xin lỗi Mục Dung.
"Không sao, tôi tin Mặc tiên sinh không phải người lắm mồm, nếu như tôi đoán không sai, hôm nay ngài hiện thân là có lời muốn nói với chúng tôi đúng không? Mặc gia lão tổ tông vung trượng là muốn đánh ngài?"
Tố Lan gật đầu: "Không sai."
"Mẹ chồng, cuối cùng là có chuyện gì? Trường Sinh ở dưới có tốt không?"
Cha của Mặc Trọng Khê, Mặc Sa Uy bởi vì lúc nhỏ thân thể yếu nhược, đi chùa cầu xin nhũ danh, gọi là: Trường Sinh. Tang Đồng cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ: "Giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa đâu, hậu thế Mặc gia mạch sống đều đứt, ngài biết chuyện gì xảy ra không?"
Tố Lan cúi đầu, trầm mặc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bà, thật lâu sau đó bà mới chậm rãi ngẩng đầu, kể lại cố sự đã chôn cùng bà dưới lòng đất.
Năm đó Mặc gia chọn ngọn núi này làm mộ tổ, lão tổ tông chết đi theo chi ngôn của vị đạo sĩ kia chôn ở nơi này, từ đó về sau Mặc gia liền không ngừng phát triển.
Năm tháng thấm thoắt trôi, mặc dù trải qua nhiều lần vương triều thay đổi, quân phiệt hỗn chiến, các loại chiến tranh và thiên tai thì Mặc gia vẫn luôn đứng vững bành trướng không ngừng. Duy chỉ có một thứ không như ý, đó là phương diện nối dòng nối dõi.
Đến thời ông nội của Mặc Trọng Khê, cũng là chính người đàn ông đã hiện thân hôm nay -- Mặc Thừa Tự, Mặc thị gia tộc đã từng um tùm nhánh rễ lại chỉ còn một mình Mặc Thừa Tự là tôn tử.
Mặc Thừa Tự cưới qua ba đời vợ, chuyện lạ là: Trước khi xuất giá cả hai người đều mắc bệnh nặng, hương tiêu ngọc vẫn*.
(*hương tiêu ngọc vẫn: nghĩa ez, là ngủm ý.)
Mặc gia lại vô cùng coi trọng việc hương hỏa nên mới mời cao nhân xem toán số, cao nhân kia hoang hoang đường đường nói bát tự Mặc Thừa Tự quá sát, trời sinh khắc thê tử, cần tìm một người phụ nữ có bát tự giống như vậy mới có thể ở bên nhau đến già.
'Cao nhân' tính tới tính lui, cuối cùng tính trúng Tố Lan. Tố Lan họ Lý, cùng Mặc gia có quan hệ họ hàng, Lý gia đã cưới thứ nữa của Mặc gia. Mặc Thừa Tự còn phải gọi Tố Lan một tiếng 'chị họ', mà khi đó Tố Lan đã có chồng, con gái cũng hơn bốn tuổi, lúc Mặc gia tìm đến người nhà của Tố Lan, chồng của bà vừa bị phiệt quân bắt đi lính, sống chết chưa rõ.
Mặc gia là danh môn vọng tộc ở bản xứ, Lý gia muốn dựa hơi cây cổ thụ này sống, có thể gả con gái cho người thừa kế duy nhất của Mặc gia, bọn họ cầu còn không kịp. Bị lợi ý che mờ mắt, người nhà họ Lý cật lực thúc đẩy trận hôn sự hoang đường này.
Nhà chồng của Tố Lan bất quá chỉ là dân thường nghèo nàn, cho mấy đồng liền có thể đuổi đi. Tố Lan gả cho Mặc Thừa Tự, hai năm sau sinh ra con trai, cũng chính là cha của Mặc Trọng Khê, Mặc Sa Uy, nhũ danh Trường Sinh.
Lúc Trường Sinh ba tuổi, Mặc gia vì hắn tìm nuôi con dâu mười hai tuổi để chăm sóc hầu hạ hắn trong phòng. Trường Sinh năm mười sáu tuổi, cô con dâu kia đã trở thành người phụ nữ đã có tuổi, Mặc Thừa Tự thấy con dâu nuôi này xuất thân không tốt, lại thêm lớn tuổi nên liền cho cô một khoản tiền đuổi đi, tìm một người con dâu môn đăng hộ đối khác, cũng chính là Mặc lão thái ở trước mắt đây, mẹ của Mặc Trọng Khê.
Tô Lan nhẹ giọng: "Người chồng đầu tiên của tôi cuối cùng cũng không thể trở về, không biết là có chết trận hay không, một chút tin tức cũng không có, nhà bọn họ cũng dọn đi."
Cố sự nói đến đây, mơ hồ mỗi người có mặt đều có được đáp án, chỉ là chân tướng kiểu này quá mức kinh hoàng làm cho người ta không dám nghĩ sâu. Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia minh trên mặt lộ vẻ xấu hổ, vô cùng hối hận vì đã lội vào vũng nước đục này.
Không cẩn thận biết được bí mật của Mặc gia, không biết sau này lui tới thăm hỏi kiểu gì.
"Tú Chi*, Tiểu Khê, là ta có lỗi với các con, Trường Sinh...nó không phải người nhà họ Mặc."
(Tú Chi*: tên của mẹ Mặc Trọng Khê.)
"Lúc nhỏ ta bị một trận bạo bệnh, nguyệt sự cũng vì vậy rất thất thường, cha ta dùng con gái uy hiếp ta, ngay cả nhà chồng cũng ra mặt khuyên ta tái giá, cha mẹ chồng cũng đưa thư thôi vợ cho ta, phụ nữ thời đấy, sống được ngày nào hay ngày đấy, có thể nói chính là, trời cao không đường thoát, địa ngục không cửa vào. Nhà mẹ đẻ không làm chủ cho ta, nhà chồng thì vứt bỏ ta như đôi giày rách, ở trước mặt ta chỉ còn hai con đường, một là từ, hai là tử! Vì con gái, ta chỉ có thể ủy khuất chịu đựng,nhưng lúc đó ta không biết trong bụng mình đã có Trường Sinh,nếu ta biết ta sẽ liền chết không gả!"
Bờ môi của mẹ Mặc Trọng Khê mấp máy, giọng nói run rẩy hỏi: "Thế nhưng mà mẹ chồng... Trường Sinh, ông ấy và cha chồng dáng vẻ rất giống nhau mà?"
Tô Lan đau khổ cười:" Đúng vậy..Nếu không giống sao có thể giấu diếm nhiều năm như vậy? Cha chồng cũng là cậu ruột của ta, Thừa Tự là em họ của ta! Trường Sinh mặt mày giống ta, ta và Thừa Tự cũng có mấy điểm giống nhau, đánh bậy đánh bạ Trường Sinh lại rất giống Thừa Tự, đều nói cháu trai giống cậu, vừa hoang đường lại vừa có lý."
"Mẹ!" Mặc Trọng Khê ôm lấy Mặc lão thái, Mặc lão thái lớn tuổi chịu không nổi đả kích này liền hôn mê.
Vợ chồng Bảo Tiểu Huyên như gặp được đại xá, chủ động đưa ra lý do muốn chăm sóc cho Mặc lão thái, dìu bà ra khỏi từ đường.
Tang Đồng hỏi: "Vậy lúc nào ngài biết Trường Sinh...Ông Mặc, không phải họ Mặc?"
"Tận cho đến khi lúc tôi chết."
"Cái gì?"
"Trường Sinh dáng vẻ rất giống Thừa Tự, nguyệt sự của tôi lại thất thường, căn bản không biết khi lấy chồng đã có bầu Trường Sinh, đứa nhỏ này sinh ra thân thể đã không tốt, hình thể so với người bình thường còn nhỏ hơn, mấy người già trong nhà nói là do sinh non nên tôi cũng tin như vậy, bí mật cứ như vậy giữ đến khi tôi chết đi mới được giải bày, đứng trước Nghịch Luân đài thấy đủ thứ loại sai lầm khi còn sống, điện Diêm Vương nói tôi làm loạn tông tự, nhưng nể tình tôi là vì bất đắc dĩ lại không biết rõ tình hình, chỉ phán tôi chịu tội mười năm, hết hạn thi hành án tôi liền bị Thừa Tự đưa về mộ tổ Mặc gia, sau đó không đi ra nữa."
Mục Dung hỏi: "Nghịch Luân đài phán tội thì không chỉ có một mình bà, những người có liên quan đến chuyện này cũng sẽ không thoát được..."
"Không sai, bao gồm cả cha mẹ chồng và Thừa Tự đều hứng chịu trừng phạt, nhưng mà đối với chuyện này, bốn người bọn tôi không hẹn mà cùng nhau giấu đi."
"Giấu đi?"
"Âm sai đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi đó. Mặc gia lão tổ tổng được địa mạch phù hộ, sắp tu thành Quỷ Tiên, khối đất mộ tổ kia nghiễm nhiêm sẽ trở thành đất phong của lão, lão ấy ở đó đứng nói là tổ tông, nói Hoàng Đế còn được! Cha mẹ chồng tôi vốn muốn nói, nhưng bọn họ nhìn thấy tác phong làm việc của Lão tổ tổng, ăn ý lựa chọn im lặng, còn Thừa Tự, tuy ông ấy tức giận, nhưng dù sao cũng đã là cha con với Trường Sinh một đời, Trường Sinh hiếu thuận, làm hết nghĩa vụ của một người con trai đối với ông ấy, Thừa Tự không đề cập đến, thì tôi lại càng không nói tới."
"Vậy tạo sao mạch sống của Mặc gia đều bị đứt?"
Vẻ mặt Tố Lan vừa đau thương vừa hối hận: "Sớm biết chuyện sẽ như vậy thì tôi đã tìm cách báo mộng cho tụi nhỏ rồi, để bọn nó chôn Trường Sinh ở chỗ khác, hôm nay thành ra như vậy đều tại tôi."
...
"Bọn tôi nghĩ sẽ có thể giữ kín bí mật này, không không nghĩ đến nếu Trường Sinh qua đời việc trước sau gì cũng bại lộ. Sau khi một nhà ba người bọn tôi đoàn tụ, đoạn ngày vui vẻ ngắn ngủi qua nhanh, dù sao Trường Sinh cũng không phải họ Mặc, khí tức trên người nó không dung hợp được với mộ tổ Mặc gia, tôi và Thừa Tự rất sợ chuyện sẽ bại lộ nên để Trường Sinh báo mộng cho Tú Chi, Tú Chi lại đi tìm cái phường đạo sĩ lừa gạt chuyện gì cũng không giải quyết được"
"Bà nội, cha của con vẫn còn ở đây chứ?"
Tố Lan nhắm mắt đau đớn không thôi: "Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tinh, Lão tổ tông tra ra sự thật, giận tím mặt mày định tội Trường Sinh, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất đánh tiêu tan hồn phách Trường Sinh, thời gian của tinh hồn rất ngắn, Trường Sinh đã hồn tiêu phách diệt."
"Cái gì!?"
Mặc Trọng Khê sống hơn nửa đời người sắc mặt tối sầm ngã xuống đất, trong miệng gọi lớn:Cha ơi
Toàn thân hắn run rẩy, lảo đảo từ dưới đất bỏ dậy, tiện tay cầm lên cái ghế bành, ra sức đập lên tầng tầng bài vị. Tiếng va đập bực lực vang lên, tất cả bài vị đều rơi xuống đất. Dù sao Mặc Trọng Khê cũng không còn trẻ, thời gian dài ngồi trong phòng làm việc làm thể chất của hắn so với người thường kém hơn một chút, hắn vứt ghế xuống xụi lơ ngồi trên mặt đất, hồng hộc thở.
Nghỉ ngơi một hồi, hắn vươn tay đem bài vị của cha ôm vào lòng, thân thể còng xuống, nước mắt rơi đầy mặt. Không có người lại gần, cũng không có ai ngăn cản, đối mặt với bí mật gia tộc đã bị bụi phủ mờ nhiều năm như vậy, mấy người trẻ tuổi không biết nên làm sao.
Nhưng Tố Lan thì khác, bà năn nỉ nói: "Âm sai đại nhân, có thể nới lỏng xích sắt một chút không?"
Mục Dung thu lại tỏa hồn liên, Tố Lan ngồi xổm bên cạnh Mặc Trọng Khê, trưng ra tư thế vuốt ve, an ủi nói: "Tiểu Khê, bà nội biết con hiếu thảo, chuyện của cha con con nhất thời không thể chấp nhận được, bà nội biết mà. Nhưng lúc đó bọn ta không còn cách giải quyết nữa, nhưng bây giờ thì tốt rồi, con mời được cao nhân chân chính giúp đỡ, trước tiên giải quyết chuyện nhà con mới là việc quan trọng."
"Bà nội, cha của con..."
"Cháu ngoan, nghĩ thoáng một chút, nếu hôm nay không phải con tận mắt nhìn thấy những điều này, không phải con cũng cảm thấy cha của con đã vĩnh viễn biến mất sao? Con sống thật tốt đó mới là thứ cha của con muốn nhìn thấy nhất, nghe bà nội, bà nội đã chết một lần rồi, có thể nhìn thoáng, người còn sống mới là quan trọng nhất."
Tố Lan đi đến trước mặt Mục Dung, quỳ xuống.
Mục Dung đỡ Tố Lan dậy: "Lão nhân gia, ngài làm gì vậy?"
"Ngài là âm sai, cái cúi đầu này của tôi ngài nhận được, âm sai đại nhân, cầu xin ngài cứu giúp Tiểu Khê đi! Ngàn sai vạn sai cũng đều là lỗi của tôi, con trả là vô tội mà.!"
~~~~~
Điên không? Thề các bạn không điên thì thử đọc qt 1 lần và mãi mãi, mị sẽ giải thích sự tình làm mị điên trong chương này ở những chương sau!
Thân ái và buê đuê quyết thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.