Chương 196: Choảng nhau
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Từ lú ăn cơm trên mặt Hoa Vân Nguyệt như có như không nụ cười giảo hoạt, lúc này còn có rượu trong người nên cô càng không chút kiêng kỵ cười ra tiếng.
Cô cầm lên mảnh lá mỏng như cánh ve đưa lên miệng thổi một cái, "soàn soạt" một tiếng một bé gái Hắc Miêu từ trong cánh rừng đi ra.
Tang Đồng cầm đũa híp mắt: Đây chẳng phải là bé gái Hắc Miêu lúc nãy sao?
"Hai người biết nhau?" Tang Đồng lạnh lùng hỏi.
Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng: "Ăn no chưa."
"Chưa no thì ăn tiếp, mắc công lại nói Hoa Vân Nguyệt tôi không biết đạo đãi khách."
Tang Đồng buông đũa xuống: "no rồi, cám ơn đã chiêu đãi.",
"Vậy được bắt đầu giải cổ thôi."
Đám người nghe vậy đứng lên, Hoa Vân Nguyệt ra hiệu không cần, chỉ Tang Đồng nói: "Cô ấy đi với tôi là được, mọi người tiếp tục ăn đi."
Hoa Vân Nguyệt dẫn theo Tang Đồng và bé gái Hắc Miêu đi vào nhà gỗ, trong nhà ánh sáng rất ít, Hoa Vân Nguyệt còn cố ý đốt hai cây nến nhỏ.
Cô ngồi trước bàn, tiện tay cầm lên trứng gà ve vuốt, nói với Tang Đồng: "Vào phòng bếp lấy cái chậu ra đây."
Tang Đồng vén rèm đi vào bếp, nghe một tiếng "rầm" từ trong phòng truyền ra, sau đó còn có tiếng Miêu ngữ lo lắng, là giọng của bé gái Hắc Miêu.
Tang Đồng cầm chậu quay về giật mình, thấy Hoa Vân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc xoa xoa trứng gà, bé gái Hắc Miêu lại quỳ trước mặt cô, khẩn trương nhìn trứng gà trong tay cô.
Hoa Vân Nguyệt lườm bé gái một chút, người sau cuống quít cúi người, dập đầu ba cái rất mạnh, vội vội vàng vàng dùng Miêu ngữ nói chuyện.
Hoa Vân Nguyệt nhẹ nói: "Có người ngoài ở đây không cần dùng Miêu ngữ, miễn cho người ta nói ta và em cùng một giuộc."
"Dạ dạ dạ, Hoa tỷ tỷ xin chị tha cho em một mạng, sau này em không dám nữa."
Hoa Vân Nguyệt giơ trứng gà lên: "Quy tắc~ là sư phụ ta đưa ra, hiện nay không phải mùa cổ, tốc độ phân liệt của cổ rất chậm, lý do 'bất đắc dĩ' của em không được rồi."
Một đời cổ bà nuôi trong người ngàn vạn loại cổ, đến khi cổ trong người sinh sôi đến mức nhất định thì sẽ gây ra chút tra tấn đối với cổ bà, chính là 'mùa cổ' trong miệng Hoa Vân Nguyệt nói ra.
Cổ đầu tiên đặt vào thân thể cổ bà là bản mệnh cổ, chất lượng bản mệnh cổ sẽ ảnh hưởng đến tu vi cả đời của cổ bà. Cho nên nội bộ cổ bả cũng phân ra đẳng cấp, dù sao thì nếu đạt được một con bản mệnh cổ cao cấp cũng đủ bù đắp mười năm hoặc thậm chí mấy chục năm tu hành của cổ bà.
Trái lại, nếu bản mệnh cổ quá thấp thì cổ bà này đừng nghĩ đến chuyện khống chế cổ cao cấp, bởi vì tất cả cổ thu thập được đều do bản mệnh cổ quản lý, có một số ít cổ cấp cao trong truyền thuyết rất cao ngạo, nếu bọn chúng bị bản mệnh cổ cấp thấp thống trị, bọn chúng tình nguyện lựa chọn bạo phát.
Đừng nhìn Hoa Vân Nguyệt nhiều lắm hai mươi tuổi mà lầm, sư phụ của cô là cổ bà mạnh nhất Miêu Cương, cũng nhờ vậy mà mấy lão cổ bà trong trại cũng phải kiêng dè Hoa Vân Nguyệt ba phần.
Trừ phi là sư đồ, không thì những cổ bà có đẳng cấp khác nhau không bao giờ chủ động xuất hiện chung một chỗ, bản mệnh cổ cấp cao sẽ tự phóng ra ngự khí chấn áp bản mệnh cổ cấp thấp.
Bé gái Hắc Miêu này quỳ dưới chân Hoa Vân Nguyệt là hợp tình hợp lý, huống chi 'tính mạng' của bé gái còn bị Hoa Vân Nguyệt bóp trong tay.
"Hoa tỷ tỷ xin ngài, tha cho em một mạng đi, sau này em không dám nữa, ngài muốn em làm gì cũng được, làm ơn đừng bóp trứng cổ!"
"Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn quản chuyện người ngoài tộc, bất quá, ta nhận 'phúc lễ' của em, em biết nên làm gì rồi đó "
"Dạ biết dạ biết! Em lập tức giải cổ."
Hoa Vân Nguyệt ra hiệu cho Tang Đồng cầm chậu đi theo sau bé gái.
"Cầm chắc, không được rơi ra ngoài! Nếu không bạn của cô sẽ biến thành kẻ ngốc đó."
Trong mắt bé gái loé lên tia nghi hoặc, nhưng không dám mở miệng.
Hoa Vân Nguyệt ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Tang Đồng.
Bé gái nghiêng người nói với Tang Đồng: "Cô bưng chậu tới đây."
Sau đó lấy châm đâm vào ngón giữa của mình, dùng máu chấm lên môi Mục Dung.
Tiếp đó lại ngoan ngoãn quay về quỳ dưới chân Hoa Vân Nguyệt, Hoa Vân Nguyệt tung tung quả trứng gà trên tay, trái tim bé gái cũng vì vậy mà lên xuống theo.
"Cầm về, giải thế nào chắc không cần ta dạy."
Bé gái hai tay nhận trứng gà, cảm kích nói: "Cám ơn Hoa tỷ tỷ."
Nói xong chạy như một làn khói, Tang Đồng vừa định hỏi sao thả người thì thân thể Mục Dung run rẩy, trên da nổi lên lông tơ màu trắng, Tang Đồng nhìn mà giật mình.
Vẻ mặt Mục Dung đau đớn, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi bỗng nhiên mở mắt, nghiêng người sang mép giường "Oẹ" một tiếng ói ra.
Hoa Vân Nguyệt nói cổ không thể rơi ra bên ngoài nếu không Mục Dung sẽ biến thành ngu ngốc, nên là Tang Đồng không nghĩ ngợi gì liền cầm chậu cho Mục Dung nôn.
Mục Dung ói ra cổ, đều là thứ côn trùng thân mềm không biết tên, đủ loại màu sắc và còn sống!
"Oẹ!"
Mục Dung nôn xong thở ra một hơi nằm xuống, Tang Đồng thì quỳ dưới đất mặt đặt trên chậu ói lên ói xuống.
Càng nhìn càng buồn nôn, mà càng buồn nôn thì càng nôn, cơm tối ói sạch ra, rượu Miêu tộc bây giờ sắt nhọn như dao xẹt qua yết hầu cô, Tang Đồng nôn đến chảy nước mắt không ngừng.
Hoa Vân Nguyệt bắt chéo chân, tay chống cằm tủm tỉm cười nhìn Tang Đồng chật vật.
Mọi người nghe thấy âm thanh nên đi vào phòng, luống cuống tay chân một bên cầm chậu một bên đỡ Tang Đồng, vất vả lắm Tang Đồng mới ngừng nôn.
Đường Liêm Tử tính bưng cái chậu đi, Tang Đồng vội cản: "Chờ, chờ chút!"
Cô thở hổn hển nhìn Hoa Vân Nguyệt, vẫn còn nghĩ đến chuyện Mục Dung biến thành kẻ ngốc, chỉ có trách cổ thuật Miêu Cương là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với Tang Đồng, không thể không cẩn thận.
"Vân Nguyệt tiểu thư, sau đó làm sao."
"Phốc!" Hoa Vân Nguyệt ôm bụng cười to: "Đương nhiên là đi rửa, không lẽ đem cúng."
"Cô giỡn mặt với tôi!".
"Ha ha ha ha ha!"
"Được, cô chớ đấy! Vương Hạo, Vương Hạo đâu!"
"Gì vậy, ở đây này, đòi mạng hả!"
"Ôm Mục Dung ra ngoài."
"Hả."
Tang Đồng đẩy mọi người ra ngoài, từ trong túi lấy xấp bùa, chọn tấm hoả bùa, hất lên: "Hoả Thần mau đến!"
Lá bùa không gió vẫn bay, dính khắp nhà gỗ, 'ầm" một tiếng, lửa đỏ hừng hực cháy.
"Chị Đồng Đồng, chị làm gì vậy! Vân Nguyệt tiểu thư, mau ra đây!",
Tang Đồng nắm chặt tay Tang Du, mặt lạnh nói: "Là tự cô ta chuốc lấy."
Tang Đồng không tin Hoa Vân Nguyệt bị thiêu chín, cùng lắm là đốt nhà cô ấy xả giận thôi.
"Đồng sư tỷ, chị đây là..."
Tang Đồng quát: "Đừng nhiều chuyện, bằng không mấy người về Tây Tạng đi!"
Tô Tứ Phương nghẹn lời, kinh ngạc nhìn Tang Đồng.
Tang Đồng mất tự nhiên quay đầu, nhỏ giọng nói: "Cô ấy không dễ chết vậy đâu, tôi tự có chừng mực."
Quả nhiên, thế lửa lúc đầu vô cùng dữ dội nhưng không biết Hoa Vân Nguyệt dùng cách gì, lửa cháy một thời gian ngắn tắt ngủm, nhưng là căn nhà chất liệu thuần gỗ lại bị lửa đốt nay trở thành tàn nhà
Nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, vách cũng bị nướng đen.
Hoa Vân Nguyệt đi ra, Tang Du khẩn trương kéo áo thun Tang Đồng, Tô Tứ Phương nghiêng người đi lên một bước rưỡi, chắn trước người Tang Đồng.
Lúc này trời đã hơi tối, nhìn không rõ vẻ mặt của Hoa Vân Nguyệt, tận đến khi cô đứng trước mặt mọi người, mọi người mới thấy trên mặt cô không có chút tức giận nào
Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng, ung dung nói: "Tính tình tệ quá đi."
"Hừ "
"Cô không sợ tôi hạ cổ sao."
"Cô muốn hạ thì hạ lâu rồi."
Hoa Vân Nguyệt cười, Tang Du và Tô Tứ Phương còn chưa kịp thấy Hoa Vân Nguyệt ra tay thì năm dấu tay đã in lên mặt Tang Đồng!
Tang Đồng vững vàng nhận một bạt tay, nắm lấy cổ tay Hoa Vân Nguyệt:"Trong cục có quy định không cùng người thường động võ, nhưng cô không tính."
"À, vậy lĩnh giáo ha."
Tang Đồng không phải người trói gà không chặt, dù là sư môn hay trong cục đều có yêu cầu cơ bản về thân thủ, chẳng qua là cô cạy vào đạo thuật hơn nữa đối thủ trước giờ đều rất mạnh, không thích hợp cận chiến tay đôi.
Lại thêm trong cục không cho đánh nhau với người thường, nên là công phu quyền cước đâu có cơ hội thi triển.
Tang Đồng đẩy Tang Du và Tô Tứ Phương sang bên: "Mấy người lui ra." Trong lòng cô có quá nhiều áp lực, cần đánh một trận.
"Chị Đồng Đồng!"
"Tiểu Tang thí chủ, chúng ta lui ra sau đi."
"...được."
Vương Hạo giao Mục Dung cho Tang Du, đi qua ghế gỗ ngồi xuống xem kịch.
Tang Đồng không nói gì đấm thẳng mặt Hoa Vân Nguyệt, người sau liền dùng mũi chân lui về sau, Tang Đồng lập tức giáng thêm một đấm tới.
Hoa Vân Nguyệt né tránh mấy lần, khom chân ra sau dùng sức đạp mạnh, thủ thế đánh trả.
Tang Đồng dùng hổ hạc song hình quyền phối hợp với cầm nã thủ của sư môn, lấy tấn công làm chủ đạo, góc độ khó lường chuyên công khớp nối.
Thuở nhỏ Hoa Vân Nguyệt đi theo sư phụ, cho nên quyền cước của cô rất giỏi, hai người đấu một trận kịch liệt.
Tang Đồng nhắm đúng thời cơ quay người chụp được khớp nối bả vai của Hoa Vân Nguyệt, chỉ cần dùng chút kỹ xảo là có thể tạm thời phế một tay của cô, nhưng Hoa Vân Nguyệt hình như cũng biết chiêu này, nên thân thể đung đưa theo lực của Tang Đồng, lấy nhu khắc cương.
Chiêu thức bị phá Tang Đồng không cam lòng, cắn răng dùng hổ trảo vồ xuống cánh tay của Hoa Vân Nguyệt rồi nhảy về sau.
Hoa Vân Nguyệt bị đau than nhẹ, cánh tay trắng nõn thình lình hiện ra mấy vết máu, khẽ kêu: "Hèn hạ!"
"Lấy đạo của người trả cho người!"
Nói xong lại nhào tới, Hoa Vân Nguyệt bị thần sắc hung ác làm cho hơi hoảng lập tức lùi về sau, theo bản năng nhịp nhịp ngón tay, Tang Đồng đột nhiên đau xót bụng dưới động tác cũng chậm lại, Hoa Vân Nguyệt mượn cơ hội lấy chân quét một vòng dưới đất làm Tang Đồng ngã nhào, cô ngồi trên người Tang Đồng, hất cầm.
Tang Đồng tức giận kêu: "tay đôi còn hạ cổ, hẹn hạ!"
"Lấy đạo của người trả cho người, hơn nữa tôi đâu có nói không cần cổ."
Cô cầm lên mảnh lá mỏng như cánh ve đưa lên miệng thổi một cái, "soàn soạt" một tiếng một bé gái Hắc Miêu từ trong cánh rừng đi ra.
Tang Đồng cầm đũa híp mắt: Đây chẳng phải là bé gái Hắc Miêu lúc nãy sao?
"Hai người biết nhau?" Tang Đồng lạnh lùng hỏi.
Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng: "Ăn no chưa."
"Chưa no thì ăn tiếp, mắc công lại nói Hoa Vân Nguyệt tôi không biết đạo đãi khách."
Tang Đồng buông đũa xuống: "no rồi, cám ơn đã chiêu đãi.",
"Vậy được bắt đầu giải cổ thôi."
Đám người nghe vậy đứng lên, Hoa Vân Nguyệt ra hiệu không cần, chỉ Tang Đồng nói: "Cô ấy đi với tôi là được, mọi người tiếp tục ăn đi."
Hoa Vân Nguyệt dẫn theo Tang Đồng và bé gái Hắc Miêu đi vào nhà gỗ, trong nhà ánh sáng rất ít, Hoa Vân Nguyệt còn cố ý đốt hai cây nến nhỏ.
Cô ngồi trước bàn, tiện tay cầm lên trứng gà ve vuốt, nói với Tang Đồng: "Vào phòng bếp lấy cái chậu ra đây."
Tang Đồng vén rèm đi vào bếp, nghe một tiếng "rầm" từ trong phòng truyền ra, sau đó còn có tiếng Miêu ngữ lo lắng, là giọng của bé gái Hắc Miêu.
Tang Đồng cầm chậu quay về giật mình, thấy Hoa Vân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc xoa xoa trứng gà, bé gái Hắc Miêu lại quỳ trước mặt cô, khẩn trương nhìn trứng gà trong tay cô.
Hoa Vân Nguyệt lườm bé gái một chút, người sau cuống quít cúi người, dập đầu ba cái rất mạnh, vội vội vàng vàng dùng Miêu ngữ nói chuyện.
Hoa Vân Nguyệt nhẹ nói: "Có người ngoài ở đây không cần dùng Miêu ngữ, miễn cho người ta nói ta và em cùng một giuộc."
"Dạ dạ dạ, Hoa tỷ tỷ xin chị tha cho em một mạng, sau này em không dám nữa."
Hoa Vân Nguyệt giơ trứng gà lên: "Quy tắc~ là sư phụ ta đưa ra, hiện nay không phải mùa cổ, tốc độ phân liệt của cổ rất chậm, lý do 'bất đắc dĩ' của em không được rồi."
Một đời cổ bà nuôi trong người ngàn vạn loại cổ, đến khi cổ trong người sinh sôi đến mức nhất định thì sẽ gây ra chút tra tấn đối với cổ bà, chính là 'mùa cổ' trong miệng Hoa Vân Nguyệt nói ra.
Cổ đầu tiên đặt vào thân thể cổ bà là bản mệnh cổ, chất lượng bản mệnh cổ sẽ ảnh hưởng đến tu vi cả đời của cổ bà. Cho nên nội bộ cổ bả cũng phân ra đẳng cấp, dù sao thì nếu đạt được một con bản mệnh cổ cao cấp cũng đủ bù đắp mười năm hoặc thậm chí mấy chục năm tu hành của cổ bà.
Trái lại, nếu bản mệnh cổ quá thấp thì cổ bà này đừng nghĩ đến chuyện khống chế cổ cao cấp, bởi vì tất cả cổ thu thập được đều do bản mệnh cổ quản lý, có một số ít cổ cấp cao trong truyền thuyết rất cao ngạo, nếu bọn chúng bị bản mệnh cổ cấp thấp thống trị, bọn chúng tình nguyện lựa chọn bạo phát.
Đừng nhìn Hoa Vân Nguyệt nhiều lắm hai mươi tuổi mà lầm, sư phụ của cô là cổ bà mạnh nhất Miêu Cương, cũng nhờ vậy mà mấy lão cổ bà trong trại cũng phải kiêng dè Hoa Vân Nguyệt ba phần.
Trừ phi là sư đồ, không thì những cổ bà có đẳng cấp khác nhau không bao giờ chủ động xuất hiện chung một chỗ, bản mệnh cổ cấp cao sẽ tự phóng ra ngự khí chấn áp bản mệnh cổ cấp thấp.
Bé gái Hắc Miêu này quỳ dưới chân Hoa Vân Nguyệt là hợp tình hợp lý, huống chi 'tính mạng' của bé gái còn bị Hoa Vân Nguyệt bóp trong tay.
"Hoa tỷ tỷ xin ngài, tha cho em một mạng đi, sau này em không dám nữa, ngài muốn em làm gì cũng được, làm ơn đừng bóp trứng cổ!"
"Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn quản chuyện người ngoài tộc, bất quá, ta nhận 'phúc lễ' của em, em biết nên làm gì rồi đó "
"Dạ biết dạ biết! Em lập tức giải cổ."
Hoa Vân Nguyệt ra hiệu cho Tang Đồng cầm chậu đi theo sau bé gái.
"Cầm chắc, không được rơi ra ngoài! Nếu không bạn của cô sẽ biến thành kẻ ngốc đó."
Trong mắt bé gái loé lên tia nghi hoặc, nhưng không dám mở miệng.
Hoa Vân Nguyệt ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Tang Đồng.
Bé gái nghiêng người nói với Tang Đồng: "Cô bưng chậu tới đây."
Sau đó lấy châm đâm vào ngón giữa của mình, dùng máu chấm lên môi Mục Dung.
Tiếp đó lại ngoan ngoãn quay về quỳ dưới chân Hoa Vân Nguyệt, Hoa Vân Nguyệt tung tung quả trứng gà trên tay, trái tim bé gái cũng vì vậy mà lên xuống theo.
"Cầm về, giải thế nào chắc không cần ta dạy."
Bé gái hai tay nhận trứng gà, cảm kích nói: "Cám ơn Hoa tỷ tỷ."
Nói xong chạy như một làn khói, Tang Đồng vừa định hỏi sao thả người thì thân thể Mục Dung run rẩy, trên da nổi lên lông tơ màu trắng, Tang Đồng nhìn mà giật mình.
Vẻ mặt Mục Dung đau đớn, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi bỗng nhiên mở mắt, nghiêng người sang mép giường "Oẹ" một tiếng ói ra.
Hoa Vân Nguyệt nói cổ không thể rơi ra bên ngoài nếu không Mục Dung sẽ biến thành ngu ngốc, nên là Tang Đồng không nghĩ ngợi gì liền cầm chậu cho Mục Dung nôn.
Mục Dung ói ra cổ, đều là thứ côn trùng thân mềm không biết tên, đủ loại màu sắc và còn sống!
"Oẹ!"
Mục Dung nôn xong thở ra một hơi nằm xuống, Tang Đồng thì quỳ dưới đất mặt đặt trên chậu ói lên ói xuống.
Càng nhìn càng buồn nôn, mà càng buồn nôn thì càng nôn, cơm tối ói sạch ra, rượu Miêu tộc bây giờ sắt nhọn như dao xẹt qua yết hầu cô, Tang Đồng nôn đến chảy nước mắt không ngừng.
Hoa Vân Nguyệt bắt chéo chân, tay chống cằm tủm tỉm cười nhìn Tang Đồng chật vật.
Mọi người nghe thấy âm thanh nên đi vào phòng, luống cuống tay chân một bên cầm chậu một bên đỡ Tang Đồng, vất vả lắm Tang Đồng mới ngừng nôn.
Đường Liêm Tử tính bưng cái chậu đi, Tang Đồng vội cản: "Chờ, chờ chút!"
Cô thở hổn hển nhìn Hoa Vân Nguyệt, vẫn còn nghĩ đến chuyện Mục Dung biến thành kẻ ngốc, chỉ có trách cổ thuật Miêu Cương là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với Tang Đồng, không thể không cẩn thận.
"Vân Nguyệt tiểu thư, sau đó làm sao."
"Phốc!" Hoa Vân Nguyệt ôm bụng cười to: "Đương nhiên là đi rửa, không lẽ đem cúng."
"Cô giỡn mặt với tôi!".
"Ha ha ha ha ha!"
"Được, cô chớ đấy! Vương Hạo, Vương Hạo đâu!"
"Gì vậy, ở đây này, đòi mạng hả!"
"Ôm Mục Dung ra ngoài."
"Hả."
Tang Đồng đẩy mọi người ra ngoài, từ trong túi lấy xấp bùa, chọn tấm hoả bùa, hất lên: "Hoả Thần mau đến!"
Lá bùa không gió vẫn bay, dính khắp nhà gỗ, 'ầm" một tiếng, lửa đỏ hừng hực cháy.
"Chị Đồng Đồng, chị làm gì vậy! Vân Nguyệt tiểu thư, mau ra đây!",
Tang Đồng nắm chặt tay Tang Du, mặt lạnh nói: "Là tự cô ta chuốc lấy."
Tang Đồng không tin Hoa Vân Nguyệt bị thiêu chín, cùng lắm là đốt nhà cô ấy xả giận thôi.
"Đồng sư tỷ, chị đây là..."
Tang Đồng quát: "Đừng nhiều chuyện, bằng không mấy người về Tây Tạng đi!"
Tô Tứ Phương nghẹn lời, kinh ngạc nhìn Tang Đồng.
Tang Đồng mất tự nhiên quay đầu, nhỏ giọng nói: "Cô ấy không dễ chết vậy đâu, tôi tự có chừng mực."
Quả nhiên, thế lửa lúc đầu vô cùng dữ dội nhưng không biết Hoa Vân Nguyệt dùng cách gì, lửa cháy một thời gian ngắn tắt ngủm, nhưng là căn nhà chất liệu thuần gỗ lại bị lửa đốt nay trở thành tàn nhà
Nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, vách cũng bị nướng đen.
Hoa Vân Nguyệt đi ra, Tang Du khẩn trương kéo áo thun Tang Đồng, Tô Tứ Phương nghiêng người đi lên một bước rưỡi, chắn trước người Tang Đồng.
Lúc này trời đã hơi tối, nhìn không rõ vẻ mặt của Hoa Vân Nguyệt, tận đến khi cô đứng trước mặt mọi người, mọi người mới thấy trên mặt cô không có chút tức giận nào
Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng, ung dung nói: "Tính tình tệ quá đi."
"Hừ "
"Cô không sợ tôi hạ cổ sao."
"Cô muốn hạ thì hạ lâu rồi."
Hoa Vân Nguyệt cười, Tang Du và Tô Tứ Phương còn chưa kịp thấy Hoa Vân Nguyệt ra tay thì năm dấu tay đã in lên mặt Tang Đồng!
Tang Đồng vững vàng nhận một bạt tay, nắm lấy cổ tay Hoa Vân Nguyệt:"Trong cục có quy định không cùng người thường động võ, nhưng cô không tính."
"À, vậy lĩnh giáo ha."
Tang Đồng không phải người trói gà không chặt, dù là sư môn hay trong cục đều có yêu cầu cơ bản về thân thủ, chẳng qua là cô cạy vào đạo thuật hơn nữa đối thủ trước giờ đều rất mạnh, không thích hợp cận chiến tay đôi.
Lại thêm trong cục không cho đánh nhau với người thường, nên là công phu quyền cước đâu có cơ hội thi triển.
Tang Đồng đẩy Tang Du và Tô Tứ Phương sang bên: "Mấy người lui ra." Trong lòng cô có quá nhiều áp lực, cần đánh một trận.
"Chị Đồng Đồng!"
"Tiểu Tang thí chủ, chúng ta lui ra sau đi."
"...được."
Vương Hạo giao Mục Dung cho Tang Du, đi qua ghế gỗ ngồi xuống xem kịch.
Tang Đồng không nói gì đấm thẳng mặt Hoa Vân Nguyệt, người sau liền dùng mũi chân lui về sau, Tang Đồng lập tức giáng thêm một đấm tới.
Hoa Vân Nguyệt né tránh mấy lần, khom chân ra sau dùng sức đạp mạnh, thủ thế đánh trả.
Tang Đồng dùng hổ hạc song hình quyền phối hợp với cầm nã thủ của sư môn, lấy tấn công làm chủ đạo, góc độ khó lường chuyên công khớp nối.
Thuở nhỏ Hoa Vân Nguyệt đi theo sư phụ, cho nên quyền cước của cô rất giỏi, hai người đấu một trận kịch liệt.
Tang Đồng nhắm đúng thời cơ quay người chụp được khớp nối bả vai của Hoa Vân Nguyệt, chỉ cần dùng chút kỹ xảo là có thể tạm thời phế một tay của cô, nhưng Hoa Vân Nguyệt hình như cũng biết chiêu này, nên thân thể đung đưa theo lực của Tang Đồng, lấy nhu khắc cương.
Chiêu thức bị phá Tang Đồng không cam lòng, cắn răng dùng hổ trảo vồ xuống cánh tay của Hoa Vân Nguyệt rồi nhảy về sau.
Hoa Vân Nguyệt bị đau than nhẹ, cánh tay trắng nõn thình lình hiện ra mấy vết máu, khẽ kêu: "Hèn hạ!"
"Lấy đạo của người trả cho người!"
Nói xong lại nhào tới, Hoa Vân Nguyệt bị thần sắc hung ác làm cho hơi hoảng lập tức lùi về sau, theo bản năng nhịp nhịp ngón tay, Tang Đồng đột nhiên đau xót bụng dưới động tác cũng chậm lại, Hoa Vân Nguyệt mượn cơ hội lấy chân quét một vòng dưới đất làm Tang Đồng ngã nhào, cô ngồi trên người Tang Đồng, hất cầm.
Tang Đồng tức giận kêu: "tay đôi còn hạ cổ, hẹn hạ!"
"Lấy đạo của người trả cho người, hơn nữa tôi đâu có nói không cần cổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.