Chương 19: Giả mèo khóc chuột
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Tâm niệm của Mục Dung vừa trỗi dậy, đối phương liền hiểu nói: "Sở cầu của khách quan vượt quá phạm vị phục vụ."
Mục Dung giật mình, trong lòng dâng lên nỗi mất mát, nhưng mặt vẫn thản nhiên: Sở cầu trong lòng cô, suốt mười lăm năm cố gắng không ngừng nghỉ vẫn không cách nào thực hiện được, làm sao có thể chỉ tiến vào nơi này liền thành hiện thực?
"Ta thấy thời gian của khách quan không nhiều, ta có thể đưa ngài vượt qua Vọng Hương Đài thẳng đến Vực Hung Cẩu, giúp ngài tiết kiệm thời gian, còn cho ngài cơ hội sử dụng một lần 'Hoa trong gương, trăng trong nước'."
...
'cạch cạch cạch'
Bảo an dùng cây sắt điên cuồng đục vào cửa, A Miêu và Tang Du nhìn một mảng gỗ rơi xuống, rối thành một cục.
"A Miêu, sao giờ!!"
"Trước...bình tĩnh, để tớ suy nghĩ!"
Tang Du chạy tới phòng bếp, cầm lấy cái chảo gang, chạy đến trước cửa, dùng sức ba bò chín trâu đẩy kệ giày chặn lại trước cửa. A Miêu chăm chú nhìn Mục Dung đang say ngủ trên ghế, mắt loé sáng lôi ra ba tấm bùa. Cô phân tích hoàn cảnh trước mặt, rút lá bùa màu trắng. Có thể giúp linh hồn mượn tạm thân thể, nhưng không tổn hại người.
A Miêu cắn răng, dán bùa màu trắng lên trán của mình sau đó nhảy lên, hướng nhục thân Mục Dung nằm xuống. Sau một giây, Mục Dung nằm trên ghế bỗng mở mắt, kéo lá bùa vàng trên trán xuống, vo tròn ném đi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn chính mình, đưa tay sờ sờ ghế sofa: chạm được!!!
"Hehee."
A Miêu quái dị cười cười chạy đến trước gương nhìn chính mình. Tang Du nghe được tiếng cười quay đầu lại nhìn, thần sắc kinh ngạc: "Mục Dung! Về rồi!"
Nàng chạy tới thân thể Mục Dung, cao hứng giống như đứa nhỏ. A Miêu thấy được hai mắt lấp lánh kia, kìm lòng không được cười đến xán lạn, vòng tay ôm lấy Tang Du, ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Xem nè."
Nói xong nắm lấy cái chảo trên tay Tang Du, bước chân thong thả hùng dũ oai vệ đi tới trước cửa. Tang Du vẫn còn kinh ngạc sững sờ đứng một chỗ, đầu ốc trống rỗng tim đánh rộn ràng: Mục Dung cười, còn...còn ôm mình?
A Miêu kéo kệ giày hít sâu một hơi, cô biết làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng nếu là Mục Dung, đối mặt với dã quỷ càn rỡ sẽ không rụt cổ rút đầu trốn trong nhà!
A Miêu vặn nắm cửa, dùng đại lực đạp một cước, "rầm" một tiếng, cửa đập vào bảo an làm hắn mất trọng tâm ngã xuống đất. Bảo an ngẩng đầu, nụ cười dữ tợn cứng ngắc trên môi, A Miêu nhìn thấy trong lòng liền nhận định cái này nhất định gọi là: người dữ sợ người điên. Nhưng ai là người nhập vào bảo an đây? Liều mạng một lần vậy!
"Mục Dung...?"
"Hoàng Á Nam, ngươi to gan, dám tìm đến tận cửa?"
"Ngươi... Ngươi, không thể bắt ta, tên bảo an này dương hoả sắp diệt, ta mà xuất ra hắn nhất định chết!"
A Miêu hừ lạnh, nhảy đến trước mặt bảo an, xoay xoay chảo trong tay, nhắm thẳng vào mặt bảo an liên tục vã: "Ngươi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám lợi dụng lúc ta xuất hồn nhập thân người sống mò đến đây đúng không? Được, nhìn xem ta hôm nay có đánh ngươi đến hồn bay phách lạc không!"
Trên hành lang là tiếng la hét thê thảm của bảo an và tiếng chảo va đập, A Miêu vừa nãy bị hù không nhẹ vã xuống mấy cái liền tiêu không ít. Cô nhìn thấy bảo an sắp biến thành đầu heo, nhấc chân đạp lên vai hắn, hung ác nhìn hắn, quát: "Cút cho ta!"
Bảo an hung ác lúc nãy thế mà bây giờ một câu cũng không dám nói, tán loạn chạy xuống lầu. A Miêu chống nạnh, vứt chảo xuống nhìn bảo an chạy trối chết, cảm thấy bản thân thiệt lợi hại, sau đó xoay người nhặt cây sắt bảo an bỏ lại đi vào nhà. Tiếng đóng cửa vang lên kéo hồn phách Tang Du quay về, nhìn Mục Dung quăng cái chảo và cây sắt sang một bên, trên mặt còn có nụ cười nhìn nàng.
Tang Du mặt đỏ như trời, tay chân dư thừa đứng yên một chỗ
"Hehe~"
A Miêu trong lòng cười thầm, đi lại gần Tang Du, dùng ánh mắt 'chan chứa yêu thương' nhìn nàng. Tang Du ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn Mục Dung. Mục Dung đưa tay, nâng cằm nàng lên buộc nàng đối diện mình.
Tang Du cảm thấy có dòng nước nóng chảy loạn khắp người, làm gò má nàng càng lúc càng nóng đỏ, đến cả thở cũng loạn cào cào.
"Mục Dung, là, là cô sao?"
Đối phương cười tà mị, thấp giọng trả lời: "Sao vậy? Không vui?"
"Tôi..." Đầu lưỡi Tang Du như bị thắt nút, nói không nên lời.
"Tang Du?"
"Hả? Sao?"
"Cô..."
"Hả?"
"Thích tôi phải không?"
"..."
"Hửm?"
"Có, có đâu~ tôi, tôi..."
Mục Dung cười đến chói mắt, tiếp tục dùng giọng điệu trêu người thấp giọng nói: "Cô thích tôi thì nói thích, cô không nói làm sao tôi biết?"
"Mục Dung, tôi..."
"Ừm?"
"Tôi...tôi còn chưa hiểu rõ cô lắm, tôi đối với tình cảm rất nghiêm túc, cô...cô, có thể cho tôi thêm chút thời gian, tôi..."
"Phốc, ha hahahhaa! Còn nói đối với Mục Dung đại nhân không có cảm giác, lừa quỷ hả!."
Tang Du mở to hai mắt, lui về sau hai bước.
"Tang Du, là tớ, A Miêu của cậu đây!"
....
Tang Du hét lên, chạy trối chết vào phòng. A Miêu dí theo sau, đứng ở cửa đưa tay thăm dò, thấy bùa vàng không công kích mới yên tâm đi vào phòng Tang Du. Tang Du nằm chết dí trên giường, đưa gối che lấy đầu, A Miêu khẽ cười, gọi: "Tang Du."
"Cậu đi ra đi, không muốn thấy cậu, ra ngoài!"
Nói xong còn đem gối ném đến, A Miêu đưa tay chụp lấy, vẻ mặt vui vẻ ngồi xuống kế bên Tang Du, vừa cười vừa nhìn nàng. Mặt Tang Du đỏ đến mang tai, hốc mắt hồng hồng, bộ dạng vô cùng ủy khúc, có thể khóc bất kỳ lúc nào.
A Miêu vứt gối sang bên, nhìn Tang Du một hồi mới nhẹ giọng nói: "Tang Du, tớ có thể ôm cậu một cái không?" Hai người quen biết hơn ba năm, lại chưa từng một lần chạm vào nhau.
Tang Du thấy ánh mắt chân thành tha thiết của đối phương, suy nghĩ của nàng cũng không khác A Miêu, nhưng vẫn còn tức giận liền thẳng chân đạp A Miêu một cước mới ngồi dậy, ôm lấy người.
"Chị em tốt~ rốt cuộc cũng ôm được cậu." A Miêu dùng giọng Đông Bắc, nói ra cảm giác chính mình. Tang Du nghe xong, sóng mũi cay cay, siết chặt cái ôm, nước mắt im lặng chảy xuống.
Từng có lúc Tang Du cho rằng, Đại Học sẽ là khởi đầu mới của nàng. Nhưng trước mấy ngày thi cuối kỳ năm nhất, bạn cùng phòng của nàng từ quán bar về mang theo "thứ bẩn thỉu" ban đêm liên tục phát sớm, mắt thấy cận kề ngày thi, nàng hảo tâm thương lượng với quỷ hồn, hỏi hắn cần gì, nàng có thể đốt cho hắn.
Nàng mặc kệ ánh mắt kỳ quái của mấy người bạn cùng phòng, tự móc tiền túi, đêm hôm khuya khắc từ cửa sổ trốn ra ngoài, đến giáo khu hẻo lánh đốt cho quỷ hồn đó, đến khi quay về bạn cùng phòng quả nhiên hết sốt, nhưng từ lúc đó mọi người nhìn nàng như nhìn thấy quỷ. Sau đó nàng và mấy người bạn cùng phòng miễn cưỡng tiếp tục ở chung, được nửa năm thì bị đá ra ngoài.
Một mình một phòng cuối hành lang, nàng như người mang virus, đám người bên ngoài đều không muốn ở cạnh nàng, cũng may ở phòng mới nàng gặp được A Miêu.
Khoảng thời gian Đại học, A Miêu một lòng ở cạnh nàng, không để nàng bị cô độc bứt đến phát điên. Nhưng nàng và A Miêu ở trong lòng đều có tiếc nuối cho mối quan hệ này, chỉ là các nàng đều tận lực tránh không đề cập đến.
Một cái ôm đơn giản lúc này, đánh bay ba năm tiếc nuối. Sau khi tách nhau ra, Tang Du khịt mũi nói: "Mục Dung đâu?"
"Mục Dung đại nhân chưa trở về, trước đó cô ấy đưa tớ ba lá bùa, dặn tớ tùy thời ứng biến. Cô hồn hồi nãy phách lối quá nên tớ mới giả làm Mục Dung đại nhân, quả nhiên bị tớ doạ sợ."
"Tang Du, a Miêu!"
"Xuỵt.. Tớ nghe được giọng Mục Dung!"
Hai người im lặng một chút, lập tức nghe được giọng Mục Dung.
"Tang Du, A Miêu!"
"Mục Dung, là cô sao? Cô đang ở đâu, sao tôi không thấy được?"
"Tôi ở trong nước, đến chỗ có nước đi!"
Tang Du đặt chén nước lên bàn, quả nhiên trên mặt nước là khuôn mặt của Mục Dung.
A Miêu đi vào toilet kêu: "Tang Du, vào đây!"
Tang Du bưng chén nước vào toilet, A Miêu bật vòi sen, thân ảnh Mục Dung hiện ra trong làn nước.
"Mục Dung, cô sao vậy?!"
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Mục Dung, Tang Du đau xót hô.
Mục Dung lắc đầu: "Không có thời gian giải thích, ba phút sau lấy bọc giấy trong phòng tôi đốt."
"Được."
"Dương gian qua bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
"Mục Dung, vừa nãy..."
Mục Dung thở dài, xem ra vẫn còn kịp.
"Không có thời gian, nhớ đốt..."
Tiếng nước vẫn ào ào chảy, nhưng không còn hình ảnh của Mục Dung. Biến cố ở trong nhà không thể truyền đạt đến Mục Dung, A Miêu tắt vòi sen, hai người liếc nhìn nhau cùng đi ra.
"A Miêu, vào phòng Mục Dung lấy bọc giấy ra đi."
Tang Du móc điện thoại, bấm giờ.
....
"Cám ơn, phiền ngài đưa ta đến Vực Hung Cẩu."
"Nhắc nhở một câu, vô chiếu lạc âm bảy ngày không về, vĩnh viễn không thể về nữa."
"Ta biết."
"Vậy được, ta đưa ngài đi."
Chủ quán phất phất tay, khói trắng quấn quanh, Mục Dung biến mất.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hê hê hê~
Mị: ngón giữa xú lão Tiếu.
Mục Dung giật mình, trong lòng dâng lên nỗi mất mát, nhưng mặt vẫn thản nhiên: Sở cầu trong lòng cô, suốt mười lăm năm cố gắng không ngừng nghỉ vẫn không cách nào thực hiện được, làm sao có thể chỉ tiến vào nơi này liền thành hiện thực?
"Ta thấy thời gian của khách quan không nhiều, ta có thể đưa ngài vượt qua Vọng Hương Đài thẳng đến Vực Hung Cẩu, giúp ngài tiết kiệm thời gian, còn cho ngài cơ hội sử dụng một lần 'Hoa trong gương, trăng trong nước'."
...
'cạch cạch cạch'
Bảo an dùng cây sắt điên cuồng đục vào cửa, A Miêu và Tang Du nhìn một mảng gỗ rơi xuống, rối thành một cục.
"A Miêu, sao giờ!!"
"Trước...bình tĩnh, để tớ suy nghĩ!"
Tang Du chạy tới phòng bếp, cầm lấy cái chảo gang, chạy đến trước cửa, dùng sức ba bò chín trâu đẩy kệ giày chặn lại trước cửa. A Miêu chăm chú nhìn Mục Dung đang say ngủ trên ghế, mắt loé sáng lôi ra ba tấm bùa. Cô phân tích hoàn cảnh trước mặt, rút lá bùa màu trắng. Có thể giúp linh hồn mượn tạm thân thể, nhưng không tổn hại người.
A Miêu cắn răng, dán bùa màu trắng lên trán của mình sau đó nhảy lên, hướng nhục thân Mục Dung nằm xuống. Sau một giây, Mục Dung nằm trên ghế bỗng mở mắt, kéo lá bùa vàng trên trán xuống, vo tròn ném đi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn chính mình, đưa tay sờ sờ ghế sofa: chạm được!!!
"Hehee."
A Miêu quái dị cười cười chạy đến trước gương nhìn chính mình. Tang Du nghe được tiếng cười quay đầu lại nhìn, thần sắc kinh ngạc: "Mục Dung! Về rồi!"
Nàng chạy tới thân thể Mục Dung, cao hứng giống như đứa nhỏ. A Miêu thấy được hai mắt lấp lánh kia, kìm lòng không được cười đến xán lạn, vòng tay ôm lấy Tang Du, ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Xem nè."
Nói xong nắm lấy cái chảo trên tay Tang Du, bước chân thong thả hùng dũ oai vệ đi tới trước cửa. Tang Du vẫn còn kinh ngạc sững sờ đứng một chỗ, đầu ốc trống rỗng tim đánh rộn ràng: Mục Dung cười, còn...còn ôm mình?
A Miêu kéo kệ giày hít sâu một hơi, cô biết làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng nếu là Mục Dung, đối mặt với dã quỷ càn rỡ sẽ không rụt cổ rút đầu trốn trong nhà!
A Miêu vặn nắm cửa, dùng đại lực đạp một cước, "rầm" một tiếng, cửa đập vào bảo an làm hắn mất trọng tâm ngã xuống đất. Bảo an ngẩng đầu, nụ cười dữ tợn cứng ngắc trên môi, A Miêu nhìn thấy trong lòng liền nhận định cái này nhất định gọi là: người dữ sợ người điên. Nhưng ai là người nhập vào bảo an đây? Liều mạng một lần vậy!
"Mục Dung...?"
"Hoàng Á Nam, ngươi to gan, dám tìm đến tận cửa?"
"Ngươi... Ngươi, không thể bắt ta, tên bảo an này dương hoả sắp diệt, ta mà xuất ra hắn nhất định chết!"
A Miêu hừ lạnh, nhảy đến trước mặt bảo an, xoay xoay chảo trong tay, nhắm thẳng vào mặt bảo an liên tục vã: "Ngươi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám lợi dụng lúc ta xuất hồn nhập thân người sống mò đến đây đúng không? Được, nhìn xem ta hôm nay có đánh ngươi đến hồn bay phách lạc không!"
Trên hành lang là tiếng la hét thê thảm của bảo an và tiếng chảo va đập, A Miêu vừa nãy bị hù không nhẹ vã xuống mấy cái liền tiêu không ít. Cô nhìn thấy bảo an sắp biến thành đầu heo, nhấc chân đạp lên vai hắn, hung ác nhìn hắn, quát: "Cút cho ta!"
Bảo an hung ác lúc nãy thế mà bây giờ một câu cũng không dám nói, tán loạn chạy xuống lầu. A Miêu chống nạnh, vứt chảo xuống nhìn bảo an chạy trối chết, cảm thấy bản thân thiệt lợi hại, sau đó xoay người nhặt cây sắt bảo an bỏ lại đi vào nhà. Tiếng đóng cửa vang lên kéo hồn phách Tang Du quay về, nhìn Mục Dung quăng cái chảo và cây sắt sang một bên, trên mặt còn có nụ cười nhìn nàng.
Tang Du mặt đỏ như trời, tay chân dư thừa đứng yên một chỗ
"Hehe~"
A Miêu trong lòng cười thầm, đi lại gần Tang Du, dùng ánh mắt 'chan chứa yêu thương' nhìn nàng. Tang Du ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn Mục Dung. Mục Dung đưa tay, nâng cằm nàng lên buộc nàng đối diện mình.
Tang Du cảm thấy có dòng nước nóng chảy loạn khắp người, làm gò má nàng càng lúc càng nóng đỏ, đến cả thở cũng loạn cào cào.
"Mục Dung, là, là cô sao?"
Đối phương cười tà mị, thấp giọng trả lời: "Sao vậy? Không vui?"
"Tôi..." Đầu lưỡi Tang Du như bị thắt nút, nói không nên lời.
"Tang Du?"
"Hả? Sao?"
"Cô..."
"Hả?"
"Thích tôi phải không?"
"..."
"Hửm?"
"Có, có đâu~ tôi, tôi..."
Mục Dung cười đến chói mắt, tiếp tục dùng giọng điệu trêu người thấp giọng nói: "Cô thích tôi thì nói thích, cô không nói làm sao tôi biết?"
"Mục Dung, tôi..."
"Ừm?"
"Tôi...tôi còn chưa hiểu rõ cô lắm, tôi đối với tình cảm rất nghiêm túc, cô...cô, có thể cho tôi thêm chút thời gian, tôi..."
"Phốc, ha hahahhaa! Còn nói đối với Mục Dung đại nhân không có cảm giác, lừa quỷ hả!."
Tang Du mở to hai mắt, lui về sau hai bước.
"Tang Du, là tớ, A Miêu của cậu đây!"
....
Tang Du hét lên, chạy trối chết vào phòng. A Miêu dí theo sau, đứng ở cửa đưa tay thăm dò, thấy bùa vàng không công kích mới yên tâm đi vào phòng Tang Du. Tang Du nằm chết dí trên giường, đưa gối che lấy đầu, A Miêu khẽ cười, gọi: "Tang Du."
"Cậu đi ra đi, không muốn thấy cậu, ra ngoài!"
Nói xong còn đem gối ném đến, A Miêu đưa tay chụp lấy, vẻ mặt vui vẻ ngồi xuống kế bên Tang Du, vừa cười vừa nhìn nàng. Mặt Tang Du đỏ đến mang tai, hốc mắt hồng hồng, bộ dạng vô cùng ủy khúc, có thể khóc bất kỳ lúc nào.
A Miêu vứt gối sang bên, nhìn Tang Du một hồi mới nhẹ giọng nói: "Tang Du, tớ có thể ôm cậu một cái không?" Hai người quen biết hơn ba năm, lại chưa từng một lần chạm vào nhau.
Tang Du thấy ánh mắt chân thành tha thiết của đối phương, suy nghĩ của nàng cũng không khác A Miêu, nhưng vẫn còn tức giận liền thẳng chân đạp A Miêu một cước mới ngồi dậy, ôm lấy người.
"Chị em tốt~ rốt cuộc cũng ôm được cậu." A Miêu dùng giọng Đông Bắc, nói ra cảm giác chính mình. Tang Du nghe xong, sóng mũi cay cay, siết chặt cái ôm, nước mắt im lặng chảy xuống.
Từng có lúc Tang Du cho rằng, Đại Học sẽ là khởi đầu mới của nàng. Nhưng trước mấy ngày thi cuối kỳ năm nhất, bạn cùng phòng của nàng từ quán bar về mang theo "thứ bẩn thỉu" ban đêm liên tục phát sớm, mắt thấy cận kề ngày thi, nàng hảo tâm thương lượng với quỷ hồn, hỏi hắn cần gì, nàng có thể đốt cho hắn.
Nàng mặc kệ ánh mắt kỳ quái của mấy người bạn cùng phòng, tự móc tiền túi, đêm hôm khuya khắc từ cửa sổ trốn ra ngoài, đến giáo khu hẻo lánh đốt cho quỷ hồn đó, đến khi quay về bạn cùng phòng quả nhiên hết sốt, nhưng từ lúc đó mọi người nhìn nàng như nhìn thấy quỷ. Sau đó nàng và mấy người bạn cùng phòng miễn cưỡng tiếp tục ở chung, được nửa năm thì bị đá ra ngoài.
Một mình một phòng cuối hành lang, nàng như người mang virus, đám người bên ngoài đều không muốn ở cạnh nàng, cũng may ở phòng mới nàng gặp được A Miêu.
Khoảng thời gian Đại học, A Miêu một lòng ở cạnh nàng, không để nàng bị cô độc bứt đến phát điên. Nhưng nàng và A Miêu ở trong lòng đều có tiếc nuối cho mối quan hệ này, chỉ là các nàng đều tận lực tránh không đề cập đến.
Một cái ôm đơn giản lúc này, đánh bay ba năm tiếc nuối. Sau khi tách nhau ra, Tang Du khịt mũi nói: "Mục Dung đâu?"
"Mục Dung đại nhân chưa trở về, trước đó cô ấy đưa tớ ba lá bùa, dặn tớ tùy thời ứng biến. Cô hồn hồi nãy phách lối quá nên tớ mới giả làm Mục Dung đại nhân, quả nhiên bị tớ doạ sợ."
"Tang Du, a Miêu!"
"Xuỵt.. Tớ nghe được giọng Mục Dung!"
Hai người im lặng một chút, lập tức nghe được giọng Mục Dung.
"Tang Du, A Miêu!"
"Mục Dung, là cô sao? Cô đang ở đâu, sao tôi không thấy được?"
"Tôi ở trong nước, đến chỗ có nước đi!"
Tang Du đặt chén nước lên bàn, quả nhiên trên mặt nước là khuôn mặt của Mục Dung.
A Miêu đi vào toilet kêu: "Tang Du, vào đây!"
Tang Du bưng chén nước vào toilet, A Miêu bật vòi sen, thân ảnh Mục Dung hiện ra trong làn nước.
"Mục Dung, cô sao vậy?!"
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Mục Dung, Tang Du đau xót hô.
Mục Dung lắc đầu: "Không có thời gian giải thích, ba phút sau lấy bọc giấy trong phòng tôi đốt."
"Được."
"Dương gian qua bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
"Mục Dung, vừa nãy..."
Mục Dung thở dài, xem ra vẫn còn kịp.
"Không có thời gian, nhớ đốt..."
Tiếng nước vẫn ào ào chảy, nhưng không còn hình ảnh của Mục Dung. Biến cố ở trong nhà không thể truyền đạt đến Mục Dung, A Miêu tắt vòi sen, hai người liếc nhìn nhau cùng đi ra.
"A Miêu, vào phòng Mục Dung lấy bọc giấy ra đi."
Tang Du móc điện thoại, bấm giờ.
....
"Cám ơn, phiền ngài đưa ta đến Vực Hung Cẩu."
"Nhắc nhở một câu, vô chiếu lạc âm bảy ngày không về, vĩnh viễn không thể về nữa."
"Ta biết."
"Vậy được, ta đưa ngài đi."
Chủ quán phất phất tay, khói trắng quấn quanh, Mục Dung biến mất.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hê hê hê~
Mị: ngón giữa xú lão Tiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.