Chương 194: Hoa Vân Nguyệt
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
"Cô là đệ tử của Hoa Phong Tuyết?"
Thiếu nữ không trả lời, ánh mắt đảo quanh A Miêu đang lượn lờ sau lưng Mục Dung và La Như Yên ở sau Vương Hạo, cuối cùng nhìn Mục Dung vài giây, quay người vào trong nhà.
"Tiểu thư, chúng tôi có chuyện quan trọng nên mới đến đây quấy rầy, cho chúng tôi mấy phút thôi cũng được!"
"Xì" hai con rắn hé miệng, nửa người lắc lư theo động tác của Tang Đồng nhưng không công kích, không biết do nó sợ dao quân dụng trong tay Tang Đồng hay lá bùa cô và Mục Dung cùng chế.
Không khí oi bức làm người ta khó chịu, đất dưới chân lại có chút gồ ghề nên càng làm tiêu hao thể lực mọi người, rõ ràng đã là ánh nắng ban chiều còn có tán cây um tùm che trên đầu nhưng nhiệt độ vẫn rất nóng.
Tang Đồng cố chấp không chịu đi ở bên ngoài tiếp tục kêu gọi cô gái, cũng lúc này Mục Dung tự nhiên cảm thấy buồn nôn, sau đó liền hôn mê, cô đứng ở sườn núi nên dùng chút ý thức sót lại cố ngã người về trước, tránh không để bản thân té lăn xuống núi.
"Xì!" Hai con rắn cản đường giật mình, một trong hai con công kích Tang Đồng nhưng may mắn cô tránh kịp, con còn lại nhanh nhẹn phóng lên cắn trúng cổ Mục Dung.
"Mục Dung!" Tang Du bổ nhào tới cạnh Mục Dung, lật đật ôm cô vào lòng.
Nàng nhìn thấy trên cổ Nhục Dung nổi lên một lớp lông tơ thật mỏng sau đó biến mất.
"A Miêu!" La Như Yên đỡ lấy A Miêu, ôm người vào lòng, A Miêu yên tĩnh nhắm nghiền mắt không động đậy.
"Chị Đồng Đồng, cứu!" Thân thể Tang Du khẽ run, nàng cảm giác trong người có một luồng tức giận quen thuộc không thể kiềm chế.
Thiếu nữ trong nhà đang cầm chén trà trong tay, nghe thấy âm thanh bên ngoài còn chưa kịp đứng dậy thì "ầm" một cái, chén trà nổ tung, nước trà màu xanh vàng trôi nổi lơ lửng trước mặt cô.
"Đừng nóng để chị nhìn chút, chắc do cảm nắng thôi."
Tang Đồng sờ cổ Mục Dung, nhìn thấy hai lỗ vết cắn nhỏ lập tức ấn pháp quyết chỉ vào động mạch của Mục Dung, nhìn nhà gỗ lo lắng nói: "Rắn của cô cắn bạn tôi, phiền cô ra đây cứu nếu không chúng tôi sẽ xông vào!"
"Soạt" một tiếng, nước trà rơi xuống đất bắn tung toé lên người thiếu nữ.
Tiếng còi vang lên, hai con rắn lập tức chui vào bụi cỏ, biến mất.
"Vào đi."
"Vương Hạo, tới giúp!"
Vương Hạo ôm lấy Mục Dung, Tang Đồng thì đè chặt động mạch cổ của Mục Dung, không để ý xung quanh nên bị loài cỏ không biết tên quẹt rách một đường trên cánh tay.
Nhà gỗ không lớn, trong phòng bày biện cũng giản đơn, một đám người xông vào làm căn nhà chật cứng.
Vương Hạo và Tô Tứ Phương chủ động lui ra, chỉ để lại Tang Đồng và Tang Du.
Tang Đồng nhìn quanh một vòng, thấy trên giá đỡ có hơn chục bình bình lọ lọ, ở góc phòng còn có một cái quan tài dựng thẳng đứng.
La Như Yên ôm A Miêu tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Tô đại sư, làm phiền ngài nhìn cậu ấy một chút."
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực trả lời: "A Di Đà Phật, La thí chủ đừng lo lắng, A Miêu thí chủ và Mục Dung thí chủ là khế ước tương liên, Mục Dung thí chủ tỉnh thì A Miêu thí chủ sẽ không sao."
Thiếu nữ ấn hai lần lên cổ Mục Dung, cánh tay khác vén tóc qua sau tai, cúi người.
Thấy thiếu nữ làm vậy với Mục Dung, Tang Du khẽ hô.
Tang Đồng ngăn nàng lại: "Cô ấy đang cứu người."
Tang Du cắn môi nhẹ gật đầu, thiếu nữ vậy mà hôn lên miệng vết thương của Mục Dung!
Khoảng chừng một phút, quay người nói với Tang Đồng: "Độc rắn đã giải, mời rời đi."
"Cám ơn, lúc nào thì cô ấy tỉnh."
Thiếu nữ như nghe thấy chuyện vui, nói: "Cô ấy hôn mê không phải vì độc rắn."
Tang Đồng khẽ giật mình: "Ý cô là cô ấy trúng cổ?"
Thiếu nữ cười, không trả lời
Tang Du bước nhanh tới trước mặt thiếu nữ, nhẹ giọng cầu: "Tiểu thư, làm ơn cứu với."
"Được, cho tôi năm vĩ trứng gà, một vò rượu, một cân thịt ba chỉ, mười cân gạo, tôi sẽ giúp mấy người."
"Chúng tôi lập tức mua!"
Hai chị em từ nhà gỗ đi ra, Tang Đồng nói với Vương Hạo: "Cậu còn tiền không."
Vương Hạo lấy ra một sấp tiền trong balo: "Chỉ còn nhiêu đây."
"Đủ rồi, bốn người xuống núi một chuyến, đến nhà Hoa Miêu hoặc Bạch Miêu mua năm vĩ trứng gà, một vò rượu, mười cân gạo, một cân thịt ba chỉ đi."
"Còn cô?"
"Mọi người đi đi, tôi ở lại chăm sóc Mục Dung."
"Được."
Tang Đồng quay lại phòng, thiếu nữ nhíu nhíu mày: "vứt thứ trong người cô ra rồi hẳn vào nhà, tôi không thích mùi đó."
Tang Đồng như hiểu, lập tức lấy hạt châu Đường Liêm Tử đưa cho và là bùa trong người cô và Mục Dung ném đi.
"Có thể vào chưa?"
"Mời ngồi."
"Cám ơn."
"Các người vào thôn tiếp xúc với những ai."
Tang Đồng nhớ lại, trả lời: "Một cô bé chừng mười một mười hai tuổi, một chị gái Hoa Miêu, một ông chú và một câu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi Bạch Miêu."
Thiếu nữ rót một chén trà nâng lên, nhàn nhạt nói: "Cô bé hẳn là người Hắc Miêu."
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Nhưng Mục Dung không có tiếp xúc với cô bé, trên người cô ấy còn có cổ châu mà."
Thiếu nữ nhấp một ngụm trà, một tay chống cằm cười cười.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Tang Đồng đồng nghiệp với tiền bối Hoa Phong Tuyết, tuy vô duyên gặp mặt nhưng rất ngưỡng mộ cách làm người của Hoa tiền bối..."
Thiếu nữ nâng trà hăng hái nhìn Tang Đồng, môi đỏ khẽ mở: "Sư phụ tôi không có bạn bè."
Tang Đồng cười đáp: "Sau khi Hoa tiền bối giải nghệ tôi mới vào làm, đương nhiên không có cơ hội trở thành bạn bè, bất quá cũng không ảnh hưởng việc tôi ngưỡng mộ tiền bối, đặc biệt dạo gần đây đọc được chiến tích của Hoa tiền bối, nên cố ý đến đây bái phỏng lão nhân gia, đáng tiếc tôi đến chậm một bước, không biết...nên gọi ngài thế nào đây."
"Hoa Vân Nguyệt."
"Vân Nguyệt tiểu thư, có thể cho bọn tôi tế bái tiền bối một lần không."
"Sư phụ nói không sao, người Hán các người nói chuyện rất thích vòng vo."
Tang Đồng hô hấp không thông, lần đầu tiên cảm nhận được cách nói chuyện không chút dịu dàng mềm dẻo của phụ nữ Miêu tộc.
Chỉ là tâm lý cô cứng nên mỉm vẫn giữ nụ cười, Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng một hồi, cười.
"Ít nhiều gì tôi cũng biết chút chuyện trong cục của cô, từ khi sư phụ tôi đi hẳn là trong cục không tuyển cổ bà nữa nhỉ."
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Cổ bà thần bí quá khan hiếm, không phải chúng tôi muốn tuyển là tuyển."
"Ha, da mặt cô dầy thật đó, nếu là người bình thường thì đã sớm thẹn quá hoá giận rồi."
Tang Đồng thở dài một hơi, ấn ấn mi tâm, Hoa Vân Nguyệt này khó ở chung quá.
"Sao lại không biết khó để lui đây."
Tang Đồng bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải nhan sắc cô đẹp mắt thì tôi đã đánh cô một trận rồi đấy, phụ nữ cần gì làm khó phụ nữ, vui vẻ trả lời tôi mấy vấn đề không phải tốt hơn sao."
"Là cô cứ thích vòng vo nha, tôi đâu phải không cho cô hỏi."
"Được được được, cô nói đúng. Thật ra lần này đến tìm Hoa tiền bối là vì trong cục có chuyện khó giải quyết."
Tang Đồng biết để Hoa Vân Nguyệt tính cách kỳ quái này ký kết hiệp nghị bảo mật là chuyện không tưởng, cũng may hiện tại cô là cục trưởng có thể lén lúc thêm tên Hoa Vân Nguyệt vào danh sách cố vấn, như vậy nói ra cũng không xem là phạm quy.
"Cô biết Bất Hoán Thi không?"
"Vương thi Bất Hoán Thi, mấy ngàn năm chưa chắc có được một."
"Rất không may, cách nơi này hơn hai trăm cây số phát hiện Bất Hoán Thi, xung quanh nó đã biến thành khu không người, chỗ các cô cách nơi nó ở rất gần, một khi nó hình thành thì sẽ cần rất nhiều máu tươi, làng cô nhất định sẽ gặp nạn."
"Hiểu được cách lợi hại dụ tôi ra tay nha."
"Cũng có chút ý như vậy, bởi vì tôi đọc được trong một cuốn cổ tịch không tên có nhắc tới khắc tinh của Bất Hoán Thi. Cục xử lý sự kiện đặc biệt của chúng tôi vì muốn bảo vệ toàn thể công dân, hy vọng Vân Nguyệt tiểu thư có thể thông báo với dân làng việc dời đến nơi an toàn, một khi Bất Hoán Thi hút được máu tươi thì công lực sẽ tăng mạnh."
Hoa Vân Nguyệt định mở miệng thì bị tiếng bên ngoài chen vào.
"Chị Đồng Đồng, tụi em về rồi, cho tụi em vào."
Hoa Vân Nguyệt cầm một mảnh lá mỏng như cánh ve đưa lên miệng thổi một cái, hai con rắn canh cửa tự giác lui vào bụi cỏ.
Tang Du ôm một vò rượu trong ngực đi vào, Tô Tứ Phương ôm rổ trứng gà, Đường Liêm Tử cầm một khối thịt ba chỉ cỡ chừng bàn tay, Vương Hạo vác mười cân gạo trên lưng.
Tang Du thở hổn hển, mặt đỏ bừng bên trên là một tầng mồ hôi mỏng: "Tiểu thư, thứ ngài muốn đã có đủ rồi, xin ngài giúp đỡ."
"Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Hoa Vân Nguyệt đệ tử của Hoa tiền bối, đây là em gái tôi Tang Du, Tô Tứ Phương, kia là đồng nghiệp trong cục Vương Hạo và Đường Liêm Tử."
"Còn hai vị đang bay bên ngoài thì sao."
"Cô có âm dương nhãn!?"
"Cũng xem như vậy."
"Một là quỷ khế của người nằm trên giường, một là Hoạ yêu ngàn năm."
Mọi người theo chỉ thị của Hoa Vân Nguyệt để mọi thứ vào bếp, nghe Hoa Vân Nguyệt nói: "Đưa một quả trứng gà cho tôi."
Tang Du đưa trứng gà cho Hoa Vân Nguyệt: "Mọi người lui ra đi, để tôi ở lại được rồi."
Lần này Tang Du ở lại, thấy Hoa Vân Nguyệt ngồi trước bàn đưa lưng về phía Mục Dung, mở ra ngăn kéo lấy một cây nến nhóm lửa, lại cầm bút lên: "Tên tuổi người nằm, thời gian trúng cổ."
~~~~
Thiếu nữ không trả lời, ánh mắt đảo quanh A Miêu đang lượn lờ sau lưng Mục Dung và La Như Yên ở sau Vương Hạo, cuối cùng nhìn Mục Dung vài giây, quay người vào trong nhà.
"Tiểu thư, chúng tôi có chuyện quan trọng nên mới đến đây quấy rầy, cho chúng tôi mấy phút thôi cũng được!"
"Xì" hai con rắn hé miệng, nửa người lắc lư theo động tác của Tang Đồng nhưng không công kích, không biết do nó sợ dao quân dụng trong tay Tang Đồng hay lá bùa cô và Mục Dung cùng chế.
Không khí oi bức làm người ta khó chịu, đất dưới chân lại có chút gồ ghề nên càng làm tiêu hao thể lực mọi người, rõ ràng đã là ánh nắng ban chiều còn có tán cây um tùm che trên đầu nhưng nhiệt độ vẫn rất nóng.
Tang Đồng cố chấp không chịu đi ở bên ngoài tiếp tục kêu gọi cô gái, cũng lúc này Mục Dung tự nhiên cảm thấy buồn nôn, sau đó liền hôn mê, cô đứng ở sườn núi nên dùng chút ý thức sót lại cố ngã người về trước, tránh không để bản thân té lăn xuống núi.
"Xì!" Hai con rắn cản đường giật mình, một trong hai con công kích Tang Đồng nhưng may mắn cô tránh kịp, con còn lại nhanh nhẹn phóng lên cắn trúng cổ Mục Dung.
"Mục Dung!" Tang Du bổ nhào tới cạnh Mục Dung, lật đật ôm cô vào lòng.
Nàng nhìn thấy trên cổ Nhục Dung nổi lên một lớp lông tơ thật mỏng sau đó biến mất.
"A Miêu!" La Như Yên đỡ lấy A Miêu, ôm người vào lòng, A Miêu yên tĩnh nhắm nghiền mắt không động đậy.
"Chị Đồng Đồng, cứu!" Thân thể Tang Du khẽ run, nàng cảm giác trong người có một luồng tức giận quen thuộc không thể kiềm chế.
Thiếu nữ trong nhà đang cầm chén trà trong tay, nghe thấy âm thanh bên ngoài còn chưa kịp đứng dậy thì "ầm" một cái, chén trà nổ tung, nước trà màu xanh vàng trôi nổi lơ lửng trước mặt cô.
"Đừng nóng để chị nhìn chút, chắc do cảm nắng thôi."
Tang Đồng sờ cổ Mục Dung, nhìn thấy hai lỗ vết cắn nhỏ lập tức ấn pháp quyết chỉ vào động mạch của Mục Dung, nhìn nhà gỗ lo lắng nói: "Rắn của cô cắn bạn tôi, phiền cô ra đây cứu nếu không chúng tôi sẽ xông vào!"
"Soạt" một tiếng, nước trà rơi xuống đất bắn tung toé lên người thiếu nữ.
Tiếng còi vang lên, hai con rắn lập tức chui vào bụi cỏ, biến mất.
"Vào đi."
"Vương Hạo, tới giúp!"
Vương Hạo ôm lấy Mục Dung, Tang Đồng thì đè chặt động mạch cổ của Mục Dung, không để ý xung quanh nên bị loài cỏ không biết tên quẹt rách một đường trên cánh tay.
Nhà gỗ không lớn, trong phòng bày biện cũng giản đơn, một đám người xông vào làm căn nhà chật cứng.
Vương Hạo và Tô Tứ Phương chủ động lui ra, chỉ để lại Tang Đồng và Tang Du.
Tang Đồng nhìn quanh một vòng, thấy trên giá đỡ có hơn chục bình bình lọ lọ, ở góc phòng còn có một cái quan tài dựng thẳng đứng.
La Như Yên ôm A Miêu tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Tô đại sư, làm phiền ngài nhìn cậu ấy một chút."
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực trả lời: "A Di Đà Phật, La thí chủ đừng lo lắng, A Miêu thí chủ và Mục Dung thí chủ là khế ước tương liên, Mục Dung thí chủ tỉnh thì A Miêu thí chủ sẽ không sao."
Thiếu nữ ấn hai lần lên cổ Mục Dung, cánh tay khác vén tóc qua sau tai, cúi người.
Thấy thiếu nữ làm vậy với Mục Dung, Tang Du khẽ hô.
Tang Đồng ngăn nàng lại: "Cô ấy đang cứu người."
Tang Du cắn môi nhẹ gật đầu, thiếu nữ vậy mà hôn lên miệng vết thương của Mục Dung!
Khoảng chừng một phút, quay người nói với Tang Đồng: "Độc rắn đã giải, mời rời đi."
"Cám ơn, lúc nào thì cô ấy tỉnh."
Thiếu nữ như nghe thấy chuyện vui, nói: "Cô ấy hôn mê không phải vì độc rắn."
Tang Đồng khẽ giật mình: "Ý cô là cô ấy trúng cổ?"
Thiếu nữ cười, không trả lời
Tang Du bước nhanh tới trước mặt thiếu nữ, nhẹ giọng cầu: "Tiểu thư, làm ơn cứu với."
"Được, cho tôi năm vĩ trứng gà, một vò rượu, một cân thịt ba chỉ, mười cân gạo, tôi sẽ giúp mấy người."
"Chúng tôi lập tức mua!"
Hai chị em từ nhà gỗ đi ra, Tang Đồng nói với Vương Hạo: "Cậu còn tiền không."
Vương Hạo lấy ra một sấp tiền trong balo: "Chỉ còn nhiêu đây."
"Đủ rồi, bốn người xuống núi một chuyến, đến nhà Hoa Miêu hoặc Bạch Miêu mua năm vĩ trứng gà, một vò rượu, mười cân gạo, một cân thịt ba chỉ đi."
"Còn cô?"
"Mọi người đi đi, tôi ở lại chăm sóc Mục Dung."
"Được."
Tang Đồng quay lại phòng, thiếu nữ nhíu nhíu mày: "vứt thứ trong người cô ra rồi hẳn vào nhà, tôi không thích mùi đó."
Tang Đồng như hiểu, lập tức lấy hạt châu Đường Liêm Tử đưa cho và là bùa trong người cô và Mục Dung ném đi.
"Có thể vào chưa?"
"Mời ngồi."
"Cám ơn."
"Các người vào thôn tiếp xúc với những ai."
Tang Đồng nhớ lại, trả lời: "Một cô bé chừng mười một mười hai tuổi, một chị gái Hoa Miêu, một ông chú và một câu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi Bạch Miêu."
Thiếu nữ rót một chén trà nâng lên, nhàn nhạt nói: "Cô bé hẳn là người Hắc Miêu."
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Nhưng Mục Dung không có tiếp xúc với cô bé, trên người cô ấy còn có cổ châu mà."
Thiếu nữ nhấp một ngụm trà, một tay chống cằm cười cười.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Tang Đồng đồng nghiệp với tiền bối Hoa Phong Tuyết, tuy vô duyên gặp mặt nhưng rất ngưỡng mộ cách làm người của Hoa tiền bối..."
Thiếu nữ nâng trà hăng hái nhìn Tang Đồng, môi đỏ khẽ mở: "Sư phụ tôi không có bạn bè."
Tang Đồng cười đáp: "Sau khi Hoa tiền bối giải nghệ tôi mới vào làm, đương nhiên không có cơ hội trở thành bạn bè, bất quá cũng không ảnh hưởng việc tôi ngưỡng mộ tiền bối, đặc biệt dạo gần đây đọc được chiến tích của Hoa tiền bối, nên cố ý đến đây bái phỏng lão nhân gia, đáng tiếc tôi đến chậm một bước, không biết...nên gọi ngài thế nào đây."
"Hoa Vân Nguyệt."
"Vân Nguyệt tiểu thư, có thể cho bọn tôi tế bái tiền bối một lần không."
"Sư phụ nói không sao, người Hán các người nói chuyện rất thích vòng vo."
Tang Đồng hô hấp không thông, lần đầu tiên cảm nhận được cách nói chuyện không chút dịu dàng mềm dẻo của phụ nữ Miêu tộc.
Chỉ là tâm lý cô cứng nên mỉm vẫn giữ nụ cười, Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng một hồi, cười.
"Ít nhiều gì tôi cũng biết chút chuyện trong cục của cô, từ khi sư phụ tôi đi hẳn là trong cục không tuyển cổ bà nữa nhỉ."
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Cổ bà thần bí quá khan hiếm, không phải chúng tôi muốn tuyển là tuyển."
"Ha, da mặt cô dầy thật đó, nếu là người bình thường thì đã sớm thẹn quá hoá giận rồi."
Tang Đồng thở dài một hơi, ấn ấn mi tâm, Hoa Vân Nguyệt này khó ở chung quá.
"Sao lại không biết khó để lui đây."
Tang Đồng bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải nhan sắc cô đẹp mắt thì tôi đã đánh cô một trận rồi đấy, phụ nữ cần gì làm khó phụ nữ, vui vẻ trả lời tôi mấy vấn đề không phải tốt hơn sao."
"Là cô cứ thích vòng vo nha, tôi đâu phải không cho cô hỏi."
"Được được được, cô nói đúng. Thật ra lần này đến tìm Hoa tiền bối là vì trong cục có chuyện khó giải quyết."
Tang Đồng biết để Hoa Vân Nguyệt tính cách kỳ quái này ký kết hiệp nghị bảo mật là chuyện không tưởng, cũng may hiện tại cô là cục trưởng có thể lén lúc thêm tên Hoa Vân Nguyệt vào danh sách cố vấn, như vậy nói ra cũng không xem là phạm quy.
"Cô biết Bất Hoán Thi không?"
"Vương thi Bất Hoán Thi, mấy ngàn năm chưa chắc có được một."
"Rất không may, cách nơi này hơn hai trăm cây số phát hiện Bất Hoán Thi, xung quanh nó đã biến thành khu không người, chỗ các cô cách nơi nó ở rất gần, một khi nó hình thành thì sẽ cần rất nhiều máu tươi, làng cô nhất định sẽ gặp nạn."
"Hiểu được cách lợi hại dụ tôi ra tay nha."
"Cũng có chút ý như vậy, bởi vì tôi đọc được trong một cuốn cổ tịch không tên có nhắc tới khắc tinh của Bất Hoán Thi. Cục xử lý sự kiện đặc biệt của chúng tôi vì muốn bảo vệ toàn thể công dân, hy vọng Vân Nguyệt tiểu thư có thể thông báo với dân làng việc dời đến nơi an toàn, một khi Bất Hoán Thi hút được máu tươi thì công lực sẽ tăng mạnh."
Hoa Vân Nguyệt định mở miệng thì bị tiếng bên ngoài chen vào.
"Chị Đồng Đồng, tụi em về rồi, cho tụi em vào."
Hoa Vân Nguyệt cầm một mảnh lá mỏng như cánh ve đưa lên miệng thổi một cái, hai con rắn canh cửa tự giác lui vào bụi cỏ.
Tang Du ôm một vò rượu trong ngực đi vào, Tô Tứ Phương ôm rổ trứng gà, Đường Liêm Tử cầm một khối thịt ba chỉ cỡ chừng bàn tay, Vương Hạo vác mười cân gạo trên lưng.
Tang Du thở hổn hển, mặt đỏ bừng bên trên là một tầng mồ hôi mỏng: "Tiểu thư, thứ ngài muốn đã có đủ rồi, xin ngài giúp đỡ."
"Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Hoa Vân Nguyệt đệ tử của Hoa tiền bối, đây là em gái tôi Tang Du, Tô Tứ Phương, kia là đồng nghiệp trong cục Vương Hạo và Đường Liêm Tử."
"Còn hai vị đang bay bên ngoài thì sao."
"Cô có âm dương nhãn!?"
"Cũng xem như vậy."
"Một là quỷ khế của người nằm trên giường, một là Hoạ yêu ngàn năm."
Mọi người theo chỉ thị của Hoa Vân Nguyệt để mọi thứ vào bếp, nghe Hoa Vân Nguyệt nói: "Đưa một quả trứng gà cho tôi."
Tang Du đưa trứng gà cho Hoa Vân Nguyệt: "Mọi người lui ra đi, để tôi ở lại được rồi."
Lần này Tang Du ở lại, thấy Hoa Vân Nguyệt ngồi trước bàn đưa lưng về phía Mục Dung, mở ra ngăn kéo lấy một cây nến nhóm lửa, lại cầm bút lên: "Tên tuổi người nằm, thời gian trúng cổ."
~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.