Chương 43: Hoá vàng cho người sống
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Tang Du nhìn Mục Dung đang dựa vào mình. Tứ Xuyên và Đông Bắc, một Nam một Bắc. Khoảng cách như cái đường chéo vậy mà cũng để nàng gặp được Mục Dung.
Nếu vậy giữa nàng và Mục Dung là gì?
Là duyên, là ân, hay là nợ?
.....
Sau khi xong xuôi, Tang Đồng tuyên bố khai tiệc bầu không khí mới dần trở nên vui vẻ. Cô nắm lấy váy đỏ xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Tang Du, uống một ly nước lọc, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Tang Du, đồ ăn trên bàn hai chị em đều không đụng đến.
Tiệc hơn phân nửa Mục Dung mới trở về.
Sau khi hồn về nhục thể, Tang Đồng đề nghị đi về, hai nhà xem cô như khách quý, tiễn đến tận cửa.
"Tang đại sư, cám ơn ngài."
"Đừng khách sáo, tôi có nhận thù lao mà, nếu như có thể còn nhờ giới thiệu việc làm ăn cho."
"Nhất định rồi."
"Nói thêm một câu."
"Ngài cứ nói."
"Hai vị không cần quá khó chịu, Lý Lâm cùng thế giới này duyên phận đã tận, cô ấy đã đi nơi cần đi rồi, cũng may hai vị còn một đứa con gái, một nhà ba người nên vui vẻ chung sống."
Lên xe Tang Đồng hỏi: "Du nhi có đói bụng không?"
"Dạ, một chút ạ."
"Chị mời hai người đi ăn tiệc, okie không?"
"Thật ạ? Ăn gì á?"
"Lẩu cay~~~"
"Mục Dung đi chung nha."
"Mục Dung cũng đói mà đúng không? Bận từ sáng đến giờ rồi, phải cùng đi."
"Ừm."
Tang Du vui vẻ hỏi: "Ở thành phố Sơn Dương quán lẩu nào ngon nhất?"
"Tôi cũng không rõ."
Mặc dù Mục Dung sinh ra và lớn lên ở Sơn Dương, nhưng từ khi vào học viện Tử Thần cô không có thời gian để ăn lẩu, chỉ khi nào cơ thể sinh bệnh, mới ở trong nhà nấu chút rau quả ăn.
Lái xe trả lời: "Các cô không phải dân bản địa hả? Nghe khẩu âm rất giống người Tứ Xuyên nha, phía trước có nhà hàng hải sản không tệ, phục vụ bên đó rất nhiệt tình, tôi chở các cô qua đó được không?"
Mục Dung:...???!!!!
Tang Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có tiệm lẩu Tứ Xuyên nào sao?"
"Có thì có, nhưng mà không chánh tông như ở chỗ cô đâu, nguyên liệu lẩu Tứ Xuyên đều là chính mình làm ra, còn ở đây người ta toàn đi mua đồ có sẵn thôi, tôi thấy vẫn là nên đi nhà hàng hải sản kia đi, chí ít phục vụ rất nhiệt tình."
"Vậy phiền bác tài."
"Được!"
Ba người ở nhà hàng hải sản kêu một nồi lẩu uyên ương, vui vẻ cùng nhau ăn một bữa. Hương vị của tiệm này quá bình thường nếu so với hai chị họ Tang đã ăn lẩu vô số lần.
Nhưng mà đúng như tài xế nói, nhà hàng hải sản này làm cho các cô có cảm giác như đang ở nhà. Trong bữa tiệc xảy ra một chuyện thú vị: Sức ăn Mục Dung tương đối ít, nên ăn hơn mười phút đã buông đũa.
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, thấy thức ăn trên bàn vẫn còn rất nhiều, lại gặp Mục Dung gương mặt lạnh lùng không động đũa, thân thiết hỏi: "Tiểu thư, tôi có thể biểu diễn một tiết mục cho cô không?"
Ba người chưa kịp phản ứng, phục vụ liền xoay người rời đi, chốc lát sau lại ôm ghita đứng ở trước mặt Mục Dung hát <Thấy cái gi ăn cái đó>
Hát xong, nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn Mục Dung nói: "Ăn gì bổ nấy, dáng dấp tiểu thư tốt như vậy, ăn nhiều một chút cũng không sao đâu."
Mục Dung vẻ mặt mịt mờ, gật đầu theo bản năng. Tang Đồng trang điểm lộng lẫy cười đến không còn hình tượng, ngã ngửa lên người Tang Du. Tang Du cũng cười, buông xuống cẩn trọng lâu nay, trêu ghẹo nói: "Người ta nói đúng đó, Mục Dung cô ăn ít quá, như vậy không được đâu."
Nhân viên phục vụ nghe vậy dứt khoát cầm đũa Mục Dung lên, tận cho đến khi Mục Dung cam đoan sẽ ăn thêm mới chịu rời đi. Hơn nữa còn là cách ở chỗ các cô không xa, thỉnh thoảng nhìn qua Mục Dung, trưng ra nụ cười hiền lành..
Tính tiền xong, phục vụ còn tận tình tiễn các cô ra đến cửa, nói với Mục Dung: "Tiểu thư, lúc nãy tôi hát có êm tai không?"
Mục Dung bất đắc dĩ 'Ừm' một cái, đối phương vui vể lấy điện thoại ra: "Vậy cô quét QR của tôi đi, mỗi ngày tôi đều hát cho cô nghe!"
Tang Du tắt ngủm vui vẻ, nhìn nhân viên phục vụ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Dung, lồng ngực đau đau.
Nàng lấy điện thoại: "Điện thoại cô ấy không có, đây, để tôi!"
Nhân viên phục vụ lễ phép cười nhìn Tang Du, nâng điện thoại lên 'Ting' một tiếng: "Được rồi, tạm biệt."
Nói xong lôi kéo cánh tay Mục Dung rời đi. Ở bên lề đường Mục Dung sờ sờ bụng: "Hai người về trước đi, tôi về sau."
"Cô muốn đi đâu?"
"Ăn nhiều quá, muốn đi bộ về."
"Tôi đi với cô!"
Tang Đồng cũng muốn đi chung nhưng y phục của cô quá sức bắt mắt, tốt nhất vẫn nên ngồi xe về.
Hai người chậm rãi đi song song trên đường, tầm năm phút sau, Tang Du đá đá hòn đá nhỏ, hỏi: "Cô có thêm anh phục vụ vào không?"
"Thêm cái gì?"
"Wechat ý."
"Tôi không xài mấy cái đó."
Tang Du mím môi, giấu đi độ cong của miệng, nàng phát giác ra được cái loại 'vách ngăn cuộc sống' của Mục rất tốt: "Vậy tôi xoá hắn nha?"
"Tùy cô."
Tang Du móc điện thoại ra, không chút do dự cho anh phục vụ vào danh sách đen!
Nàng nghĩ thầm: Sau này sẽ không đến nhà hàng này nữa, phục vụ có tốt nhưng nhân viên không đàng hoàng!
"Mục Dung~"
"Ừm?"
"Tôi có thể hỏi cô chút chuyện không?"
"Hỏi đi, nhưng chuyện thuộc Địa Phủ tôi không trả lời được."
"Cô từng yêu chưa?"
"Chưa."
"Vậy từng có ai theo đuổi cô chưa?"
"Cũng chưa."
Tang Du nhẹ "A' một cái, khoé miệng cong cong.
"Tôi không thể yêu."
"Tại sao?!"
Mục Dung nhìn Tang Du, muốn nói sự thật cho nàng biết, nhưng khi lời đến bên miệng lại bất tri bất giác sửa thành: "Tóm lại là không thể."
Đi được một khoảng rất xa, Mục Dung hình như nghe được giọng nói rất nhỏ của Tang Du: "Không sao."
Cô quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Tang Du, giống như câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác của Mục Dung.
Đi gần đền Hân Hân gia viên, Tang Du đột nhiên níu níu cánh tay Mục Dung.
"Sao vậy?"
"Cô có thấy người đó không?"
Mục Dung dựa theo phương hướng Tang Du chỉ, thấy được một người tóc trắng bệch, dáng dấp nhỏ gầy, ngồi xổm bên cạnh ngã tư đường đốt vàng mã.
Trong lòng Mục Dung loé lên chút nghi hoặc: Ban ngày ban mặt sao ở nơi này đốt vàng mã?
"Tôi nhìn thấy, là người."
Tang Du thở phào: "Đốt vàng mã vào ban ngày có nhận được không?"
"Nếu là đốt trước mộ phần hoặc là nơi chốn thì có thể nhận được, nhưng ban ngày còn đốt ở ngã tư thế này e là không nhận được."
"Vậy chúng ta có cần qua nhắc nhở bà bà một tiếng không? Cô nhìn xem, bà bà lớn tuổi vậy một là đốt cho con cái của mình, hai là đốt cho bạn già. Hơn nữa ban ngày trên ngã tư xe cộ qua lại rất nhiều, không may đụng phải bà thì sao?"
Mục Dung ở xa xa nhìn quanh, quần áo bà bà cũ nát, cơ thể còng xuống, vo thành một cục nho nhỏ ngồi xổm bên đường, bên cạnh là sấp vàng mã cao xấp xỉ bà, trên đường lớn xe cộ chạy như bay, làm ngọn lửa bừng lên, còn cao hơn so với bà.
Trong đầu Mục Dung hiện lên hình ảnh Ngô Giai Lệ tuyệt vọng gào khóc, trách Mục Dung vì sao lúc đó không cứu cô để cô bị quỷ nữ kéo đi.
"Đi, chuyện đốt vàng mã ban ngày không nhận được đừng nói, chúng ta nhắc bà chú ý an toàn, vùng ngoại thành tiểu nhân trên đường có rất nhiều, không cần thiết đừng chọn nơi này hoá vàng mã."
"Ừm."
Hai người băng qua đường, đi đến phía sau bà lão, bà lão rút ra một sấp giấy từng chút từng chút ném vào lửa.
Đúng lúc này Mục Dung nhìn thấy trên đỉnh đầu của lão có một vòng hắc khí lượn quanh!
Cô giật mình, dụi dụi mắt, lại mở mắt, hắc khí đâu?
Chỉ có ngọn lửa đỏ rực nhảy lên, thỉnh thoảng cao vượt qua đầu lão. Mục Dung dừng bước, nhỏ giọng hỏi: "Cô thấy gì không?"
"Không thấy, sao vậy?"
"Không có gì."
Hai người vừa muốn nhấc chân, Mục Dung đột nhiên nắm lấy cổ tay Tang Du, giữ chặt lại. Bà lão không hề hay biết hai người đang đi đến, một bên đốt vàng mã, một bên chửi bới rủa xã: "Chết không toàn thây, tuyệt tử tuyệt tôn, gãy tay gãy chân, hai mắt mù loà, ra ngoài xe tông..."
Tang Du nghe rất rõ lời chửi rủa của bà lão, chân không tự chủ lui về hai bước, hai mắt mở lớn nhìn Mục Dung, vẻ mặt chấn động.
Hai người yên lui lại, một lần lại một lần, lui cho đến khi chắc rắng bà lão sẽ không nghe được hai người trò chuyện mới dừng bước.
"Bà bà này làm cái gì vậy? Tại sao lại nói vậy?"
Mục Dung nhìn chằm chằm đỉnh đầu của bà lão, ngoài lửa ra cái gì cũng không thấy.
"Bà ta đang nguyền rủa."
"Nguyền rủa?"
"Nếu tôi đoán không sai, bà ta chắc là đang đốt vàng mã cho người sống."
Tang Du cảm giác được luồng hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân chạy đến đỉnh đầu, liền rùn mình mấy cái.
Nàng vừa sợ vừa không dám tin, nhỏ giọng lập lại: "Đốt vàng mã cho người sống?"
Mục Dung nhẹ gật đầu, sở dĩ vừa nhìn đã biết là vì cô từng thấy qua chuyện này rồi. Nhưng mà cái cô để ý chính là đám hắc khí trên đỉnh đầu bà lão, chẳng lẽ là vì hoá vàng mã nguyền rủa người mà ra?
Nhưng nhìn không giống...
Đám hắc khí đó là gì???
Kể cả khi cô xuất hồn, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy linh thể mà thôi, cái loại 'vận khí' hay là 'năng lượng' kiểu này chưa từng nhìn thấy.
Cơ mà tình huống này không phải lần đầu, lần trước cô nhìn thấy ở đỉnh đầu Tang Đồng có một đám mây màu đỏ, nhưng đó là lúc cô xuất hồn. Còn bây giờ linh hồn của cô vẫn còn trong nhục thể, làm sao lại thấy được???
~~~~~~
Nếu vậy giữa nàng và Mục Dung là gì?
Là duyên, là ân, hay là nợ?
.....
Sau khi xong xuôi, Tang Đồng tuyên bố khai tiệc bầu không khí mới dần trở nên vui vẻ. Cô nắm lấy váy đỏ xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Tang Du, uống một ly nước lọc, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Tang Du, đồ ăn trên bàn hai chị em đều không đụng đến.
Tiệc hơn phân nửa Mục Dung mới trở về.
Sau khi hồn về nhục thể, Tang Đồng đề nghị đi về, hai nhà xem cô như khách quý, tiễn đến tận cửa.
"Tang đại sư, cám ơn ngài."
"Đừng khách sáo, tôi có nhận thù lao mà, nếu như có thể còn nhờ giới thiệu việc làm ăn cho."
"Nhất định rồi."
"Nói thêm một câu."
"Ngài cứ nói."
"Hai vị không cần quá khó chịu, Lý Lâm cùng thế giới này duyên phận đã tận, cô ấy đã đi nơi cần đi rồi, cũng may hai vị còn một đứa con gái, một nhà ba người nên vui vẻ chung sống."
Lên xe Tang Đồng hỏi: "Du nhi có đói bụng không?"
"Dạ, một chút ạ."
"Chị mời hai người đi ăn tiệc, okie không?"
"Thật ạ? Ăn gì á?"
"Lẩu cay~~~"
"Mục Dung đi chung nha."
"Mục Dung cũng đói mà đúng không? Bận từ sáng đến giờ rồi, phải cùng đi."
"Ừm."
Tang Du vui vẻ hỏi: "Ở thành phố Sơn Dương quán lẩu nào ngon nhất?"
"Tôi cũng không rõ."
Mặc dù Mục Dung sinh ra và lớn lên ở Sơn Dương, nhưng từ khi vào học viện Tử Thần cô không có thời gian để ăn lẩu, chỉ khi nào cơ thể sinh bệnh, mới ở trong nhà nấu chút rau quả ăn.
Lái xe trả lời: "Các cô không phải dân bản địa hả? Nghe khẩu âm rất giống người Tứ Xuyên nha, phía trước có nhà hàng hải sản không tệ, phục vụ bên đó rất nhiệt tình, tôi chở các cô qua đó được không?"
Mục Dung:...???!!!!
Tang Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có tiệm lẩu Tứ Xuyên nào sao?"
"Có thì có, nhưng mà không chánh tông như ở chỗ cô đâu, nguyên liệu lẩu Tứ Xuyên đều là chính mình làm ra, còn ở đây người ta toàn đi mua đồ có sẵn thôi, tôi thấy vẫn là nên đi nhà hàng hải sản kia đi, chí ít phục vụ rất nhiệt tình."
"Vậy phiền bác tài."
"Được!"
Ba người ở nhà hàng hải sản kêu một nồi lẩu uyên ương, vui vẻ cùng nhau ăn một bữa. Hương vị của tiệm này quá bình thường nếu so với hai chị họ Tang đã ăn lẩu vô số lần.
Nhưng mà đúng như tài xế nói, nhà hàng hải sản này làm cho các cô có cảm giác như đang ở nhà. Trong bữa tiệc xảy ra một chuyện thú vị: Sức ăn Mục Dung tương đối ít, nên ăn hơn mười phút đã buông đũa.
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, thấy thức ăn trên bàn vẫn còn rất nhiều, lại gặp Mục Dung gương mặt lạnh lùng không động đũa, thân thiết hỏi: "Tiểu thư, tôi có thể biểu diễn một tiết mục cho cô không?"
Ba người chưa kịp phản ứng, phục vụ liền xoay người rời đi, chốc lát sau lại ôm ghita đứng ở trước mặt Mục Dung hát <Thấy cái gi ăn cái đó>
Hát xong, nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn Mục Dung nói: "Ăn gì bổ nấy, dáng dấp tiểu thư tốt như vậy, ăn nhiều một chút cũng không sao đâu."
Mục Dung vẻ mặt mịt mờ, gật đầu theo bản năng. Tang Đồng trang điểm lộng lẫy cười đến không còn hình tượng, ngã ngửa lên người Tang Du. Tang Du cũng cười, buông xuống cẩn trọng lâu nay, trêu ghẹo nói: "Người ta nói đúng đó, Mục Dung cô ăn ít quá, như vậy không được đâu."
Nhân viên phục vụ nghe vậy dứt khoát cầm đũa Mục Dung lên, tận cho đến khi Mục Dung cam đoan sẽ ăn thêm mới chịu rời đi. Hơn nữa còn là cách ở chỗ các cô không xa, thỉnh thoảng nhìn qua Mục Dung, trưng ra nụ cười hiền lành..
Tính tiền xong, phục vụ còn tận tình tiễn các cô ra đến cửa, nói với Mục Dung: "Tiểu thư, lúc nãy tôi hát có êm tai không?"
Mục Dung bất đắc dĩ 'Ừm' một cái, đối phương vui vể lấy điện thoại ra: "Vậy cô quét QR của tôi đi, mỗi ngày tôi đều hát cho cô nghe!"
Tang Du tắt ngủm vui vẻ, nhìn nhân viên phục vụ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Dung, lồng ngực đau đau.
Nàng lấy điện thoại: "Điện thoại cô ấy không có, đây, để tôi!"
Nhân viên phục vụ lễ phép cười nhìn Tang Du, nâng điện thoại lên 'Ting' một tiếng: "Được rồi, tạm biệt."
Nói xong lôi kéo cánh tay Mục Dung rời đi. Ở bên lề đường Mục Dung sờ sờ bụng: "Hai người về trước đi, tôi về sau."
"Cô muốn đi đâu?"
"Ăn nhiều quá, muốn đi bộ về."
"Tôi đi với cô!"
Tang Đồng cũng muốn đi chung nhưng y phục của cô quá sức bắt mắt, tốt nhất vẫn nên ngồi xe về.
Hai người chậm rãi đi song song trên đường, tầm năm phút sau, Tang Du đá đá hòn đá nhỏ, hỏi: "Cô có thêm anh phục vụ vào không?"
"Thêm cái gì?"
"Wechat ý."
"Tôi không xài mấy cái đó."
Tang Du mím môi, giấu đi độ cong của miệng, nàng phát giác ra được cái loại 'vách ngăn cuộc sống' của Mục rất tốt: "Vậy tôi xoá hắn nha?"
"Tùy cô."
Tang Du móc điện thoại ra, không chút do dự cho anh phục vụ vào danh sách đen!
Nàng nghĩ thầm: Sau này sẽ không đến nhà hàng này nữa, phục vụ có tốt nhưng nhân viên không đàng hoàng!
"Mục Dung~"
"Ừm?"
"Tôi có thể hỏi cô chút chuyện không?"
"Hỏi đi, nhưng chuyện thuộc Địa Phủ tôi không trả lời được."
"Cô từng yêu chưa?"
"Chưa."
"Vậy từng có ai theo đuổi cô chưa?"
"Cũng chưa."
Tang Du nhẹ "A' một cái, khoé miệng cong cong.
"Tôi không thể yêu."
"Tại sao?!"
Mục Dung nhìn Tang Du, muốn nói sự thật cho nàng biết, nhưng khi lời đến bên miệng lại bất tri bất giác sửa thành: "Tóm lại là không thể."
Đi được một khoảng rất xa, Mục Dung hình như nghe được giọng nói rất nhỏ của Tang Du: "Không sao."
Cô quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Tang Du, giống như câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác của Mục Dung.
Đi gần đền Hân Hân gia viên, Tang Du đột nhiên níu níu cánh tay Mục Dung.
"Sao vậy?"
"Cô có thấy người đó không?"
Mục Dung dựa theo phương hướng Tang Du chỉ, thấy được một người tóc trắng bệch, dáng dấp nhỏ gầy, ngồi xổm bên cạnh ngã tư đường đốt vàng mã.
Trong lòng Mục Dung loé lên chút nghi hoặc: Ban ngày ban mặt sao ở nơi này đốt vàng mã?
"Tôi nhìn thấy, là người."
Tang Du thở phào: "Đốt vàng mã vào ban ngày có nhận được không?"
"Nếu là đốt trước mộ phần hoặc là nơi chốn thì có thể nhận được, nhưng ban ngày còn đốt ở ngã tư thế này e là không nhận được."
"Vậy chúng ta có cần qua nhắc nhở bà bà một tiếng không? Cô nhìn xem, bà bà lớn tuổi vậy một là đốt cho con cái của mình, hai là đốt cho bạn già. Hơn nữa ban ngày trên ngã tư xe cộ qua lại rất nhiều, không may đụng phải bà thì sao?"
Mục Dung ở xa xa nhìn quanh, quần áo bà bà cũ nát, cơ thể còng xuống, vo thành một cục nho nhỏ ngồi xổm bên đường, bên cạnh là sấp vàng mã cao xấp xỉ bà, trên đường lớn xe cộ chạy như bay, làm ngọn lửa bừng lên, còn cao hơn so với bà.
Trong đầu Mục Dung hiện lên hình ảnh Ngô Giai Lệ tuyệt vọng gào khóc, trách Mục Dung vì sao lúc đó không cứu cô để cô bị quỷ nữ kéo đi.
"Đi, chuyện đốt vàng mã ban ngày không nhận được đừng nói, chúng ta nhắc bà chú ý an toàn, vùng ngoại thành tiểu nhân trên đường có rất nhiều, không cần thiết đừng chọn nơi này hoá vàng mã."
"Ừm."
Hai người băng qua đường, đi đến phía sau bà lão, bà lão rút ra một sấp giấy từng chút từng chút ném vào lửa.
Đúng lúc này Mục Dung nhìn thấy trên đỉnh đầu của lão có một vòng hắc khí lượn quanh!
Cô giật mình, dụi dụi mắt, lại mở mắt, hắc khí đâu?
Chỉ có ngọn lửa đỏ rực nhảy lên, thỉnh thoảng cao vượt qua đầu lão. Mục Dung dừng bước, nhỏ giọng hỏi: "Cô thấy gì không?"
"Không thấy, sao vậy?"
"Không có gì."
Hai người vừa muốn nhấc chân, Mục Dung đột nhiên nắm lấy cổ tay Tang Du, giữ chặt lại. Bà lão không hề hay biết hai người đang đi đến, một bên đốt vàng mã, một bên chửi bới rủa xã: "Chết không toàn thây, tuyệt tử tuyệt tôn, gãy tay gãy chân, hai mắt mù loà, ra ngoài xe tông..."
Tang Du nghe rất rõ lời chửi rủa của bà lão, chân không tự chủ lui về hai bước, hai mắt mở lớn nhìn Mục Dung, vẻ mặt chấn động.
Hai người yên lui lại, một lần lại một lần, lui cho đến khi chắc rắng bà lão sẽ không nghe được hai người trò chuyện mới dừng bước.
"Bà bà này làm cái gì vậy? Tại sao lại nói vậy?"
Mục Dung nhìn chằm chằm đỉnh đầu của bà lão, ngoài lửa ra cái gì cũng không thấy.
"Bà ta đang nguyền rủa."
"Nguyền rủa?"
"Nếu tôi đoán không sai, bà ta chắc là đang đốt vàng mã cho người sống."
Tang Du cảm giác được luồng hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân chạy đến đỉnh đầu, liền rùn mình mấy cái.
Nàng vừa sợ vừa không dám tin, nhỏ giọng lập lại: "Đốt vàng mã cho người sống?"
Mục Dung nhẹ gật đầu, sở dĩ vừa nhìn đã biết là vì cô từng thấy qua chuyện này rồi. Nhưng mà cái cô để ý chính là đám hắc khí trên đỉnh đầu bà lão, chẳng lẽ là vì hoá vàng mã nguyền rủa người mà ra?
Nhưng nhìn không giống...
Đám hắc khí đó là gì???
Kể cả khi cô xuất hồn, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy linh thể mà thôi, cái loại 'vận khí' hay là 'năng lượng' kiểu này chưa từng nhìn thấy.
Cơ mà tình huống này không phải lần đầu, lần trước cô nhìn thấy ở đỉnh đầu Tang Đồng có một đám mây màu đỏ, nhưng đó là lúc cô xuất hồn. Còn bây giờ linh hồn của cô vẫn còn trong nhục thể, làm sao lại thấy được???
~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.