Chương 179: Lang Vương Tiếu Nguyệt
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
"Á!" Con sói đâm đầu vào, trong lúc bối rối Tang Du vội ngã về sau.
"Mục Dung!" Cho dù nàng bị đụng đến choáng váng nàng cũng không để ý, nàng vươn tay nắm chặt lấy quần áo Mục Dung, ra sức kéo người vào lòng.
Vương Hạo vịn ghế xe nhanh chân nhảy ra sau cánh tay xoay tròn đánh vào đầu con sói.
Mục Dung dùng hết tốc tiến vào rừng sâu, cảm giác bất an trong lòng quay đầu nhìn lại đã không thấy chiếc xe van đâu nữa.
Cô cắn răng khẽ gọi tên Tang Du trong lòng tiếp tục bay về phía trước, đàn sói phía dưới chân bám riết lấy cô, tốc độ chỉ chậm hơn cô một chút.
Con sói bị Vương Hạo đánh nhìn chằm chằm vào xe, đòn đánh không gây chí mạng ngược lại còn kích thích thú tính của nó, nó đứng lên bằng hai chân điên cuồng ủi vào xe.
Xe van lắc lư, mẹ Tang sợ đến chảy nước mắt, người trong xe cũng chấn động theo, đáng sợ hơn chính là tất cả kính trên xe đều sắp vỡ.
"Vèo!' một tiếng, bóng đen từ trong túi xách Tang Du bay ra, thuận theo cửa sổ xe bị vỡ vọt ra ngoài.
Bóng đen dừng trên mặt đất không ngừng to lên, chớp mắt một cái tiểu hoa xà biến thành một đại hoa xà.
Tại thời điểm quan trọng, Liễu Nhị nương tử ra tay!
Những con sói này tuy lớn đến doạ người, nhưng ở trước mặt Liễu Nhị nương tử lại trở thành nhỏ bé đáng yêu.
Bán kính hình thể của Liễu Nhị nương tử lớn như vạc nước, trên đầu còn có một đoạn sừng, đôi mắt to toả ra lục quang nguy hiểm, nàng ưỡn người lên cao hơn ba mét!
Có một con sói trong bầy ra hiệu gầm nhẹ, tất cả yêu lang ngừng công kích xe, từ xe nhảy xuống.
Liễu Nhị nương tử đung đưa đuôi rắn, phun ra lưỡi rắn đe doạ, đối diện nàng là hơn mười con sói khổng lồ đang tạo thành đội chiến, song phương giằng co.
Xe van không lắc lư nữa, Tang Du nhìn Liễu Nhị nương tử như nhìn thấy cứu tinh, đưa mặt vào cửa sổ hô: "Nhị tiểu thư!"
Đàn sói tản ra, ba con sói lớn đứng trực diện với Liễu Nhị nương tử, mấy con còn lại thì tản ra hai bên, mượn cây cối vây sau lưng Liễu Nhị nương tử.
Tang Du ghé sát vào cửa sổ xe lo lắng nói: "Nhị tiểu thư, cẩn thận!"
Tang Đồng nắm cổ áo Tang Du kéo: "Không muốn sống nữa hả, mấy con sói này cắn một cái là nát đầu đó!"
Tang Du bị doạ rụt cổ lại: "Em đang lo cho Nhị tiểu thư."
Mẹ Tang đã hôn mê, đàn sói chưa rút lại xuất hiện đại xà!
Cha Tang run giọng hỏi: "Đồng Đồng, con rắn này từ đâu ra, chúng ta làm sao bây giờ."
"Ba mẹ đừng sợ, đại xà này là Mã Tiên ở Đông Bắc, cô ấy là bạn của Du nhi và Mục Dung, hiện tại có cô ấy ra tay thì chúng ta tạm thời an toàn."
Liễu Nhị nương tử đối phó đàn sói này làm Tang Đồng yên tâm, dù sao hơn nửa đàn sói đã dí theo Mục Dung, nhưng mấu chốt thành công thì phải dựa vào Mục Dung.
Tất cả yêu lang bên ngoài vào chỗ, ba con sói lớn trước mặt Liễu Nhị nương tử nhe nanh nhào vào, cùng lúc đó mấy con sói mai phục sau lưng nàng cũng vọt ra, táp tới từ phía sau thân rắn.!
Liễu nhị nương tử linh hoạt hất đuôi rắn lên, không chỉ tránh né còn phuc kích lại bọn sói.
Đàn sói thấy vậy càng hăng máu nhào tới, "rầm" Một tiếng, chỗ bị đuôi rắn đập xuống biến thành cái hố to, nước mưa thuận thế chảy vào
Nhưng Liễu Nhị nương tử cũng không nhân cơ hội công kích lại đàn sói, nàng vẫn đứng yên một chỗ, dùng thân thể chắn lại cửa sổ xe đã vỡ.
Những con yêu lang ở lại đều có tu vi thấp, nhưng ít nhiều gì chúng nó cũng có trí thông minh của trẻ em sáu bảy tuổi, mấy hiệp giằng co, bọn nó liền nhìn thấy sơ hở, tần suất công kích tăng lên.
Một con sói đột nhiên nhào tới, cắn vào bụng của Liễu Nhị nương tử, trong bóng tối loé lên tia lửa, là do hàm răng sắc bén ma sát với lân phiến kiên cố tạo thành.
Liễu Nhị nương nương tử phẫn nộ vung đuôi, mặt đất xuất hiện một chuỗi hố to, nhưng nàng vẫn không công kích.
Thấy vậy, Tang Đồng thở dài tự cảm thấy may mắn, cô nhìn nhìn Tang Du, nếu không phải Tang Du không đành lòng nhìn Liễu Nhị nương lạc đàn, cố chấp đưa nàng đi thì có lẽ mọi người đã chết cả rồi!
Du lịch một chuyến quỷ môn quan, trong lòng Tang Đồng có rất nhiều trăn trở, cô nhớ tới lúc mới nhập môn sư phụ từng dạy: Tang Đồng, Đạo gia ta tuy không từ bi vô điều kiện như Phật gia, nhưng con phải nhớ kỹ đừng vì thiện nhỏ mà không làm, đừng vì ác nhỏ mà ra tay. Trảm yêu trừ ma là hành động không phải mục đích, 'lấy sát ngăn sát' bốn chữ này con phải tự trải nghiệm, chỉ có như vậy con mới có thể hiểu được hàm nghĩa chân chính của 'tế thế'."
"Sư phụ, hình như đệ tử đã hiểu." tám năm qua, cô lấy việc trảm yêu trừ ma trở thành mục đích, kỳ thực đây chỉ là cô mượn danh để xuống tay.
...
Mắt âm sai không bị ảnh hưởng sáng tối, cho dù là nơi tối đen Mục Dung cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, huống chi lúc này ánh trăng rực rỡ.
Cô nhìn thấy một cái sơn động, nơi này hẳn là sào huyệt của yêu lang!
Mục Dung cúi đầu nhìn đàn sói dưới chân, những con sói này có thể chạm vào hồn thể, nếu như cứ vậy chạy vào trong hang động nhưng không thể xin tha với Lang Vương thì cô sẽ không thể chạy ra ngoài nữa.
Nắm chặt song quyền nghĩ đến những người trong xe, cô dứt khoát lao xuống đứng trước cửa hang.
Đàn sói tru tréo điên cuồng, Mục Dung biết cô đã đến đúng chỗ!
Lang Vương ở ngay đây!
Cửa hang ở trước mặt, nhưng Mục Dung không đi vào, vẻ mặt cô kỳ quái, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào cửa hang.
Vài giây sau, một vị thiếu nữ trần truồng từ trong hang đi ra!
Ngay tai lúc Mục Dung thất thần, đàn sói nổi điên xông vào trong động, ngăn cách thiếu nữ và cô, gầm gừ nhẹ với Mục Dung.
Mục Dung kinh ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, nét mắt người nọ hào phóng, tựa như cảm thấy chính mình không có gì không đúng, nhịp tim Mục Dung chậm nửa nhịp, cảnh này giống như đã từng gặp qua.
Sâu trong linh hồn cô có một bức tranh: ở một nơi tối đen như mực, có một thiếu nữ từ trong nước bước ra, biểu cảm của cô gái kia và người trước mặt không khác nhau.
Tim Mục Dung chợt thắt lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Tóc thiếu nữ dài như thác nước, mái tóc đen có hai sợi tóc trắng bắt mắt, thân hình nàng ngạo nhân, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đỏ yêu diễm.
Thiếu nữ quét mắt nhìn Mục Dung, ánh mắt bình tĩnh, vươn tay vuốt ve con sói lớn nhất.
Con sói hung mãn giờ như chó giữ nhà, bốn chân mền nhũn nằn rạp dưới đất, thân thể nó uốn éo lộ ra cái bụng trắng.
Thiếu nữ cười, nụ cười trong veo đẹp đẽ, làm người ta không dời được mắt.
Minh Dung bay về sau vài mét, cung kính thi lễ: "Xin hỏi tiểu thư là Lang Vương?"
Thiếu nữ nghe thấy không đùa với đàn sói nữa, nhìn nhìn Mục Dung.
Thiếu nữ mở rộng bước chân, bay lên.
Ánh trăng chiếu vào dáng người ngạo nghễ, bước chân uyển chuyển chậm rãi bước tới Mục Dung.
Dừng trước mặt Mục Dung không tới mười centimet, thiếu nữ hít hít mũi: "Ngươi là ai?"
"Ta là Mục Dung, là nhân loại..."
Thiếu nữ lại tiến đến gần, ngạo nghễ đứng thẳng sau đó áp sât vào lòng Mục Dung.
Mục Dung bị doạ lui về sau mấy bước, thiếu nữ lại không buông tha, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo Mục Dung, chóp mũi cọ vào cổ Mục Dung: "Hương vị của ngươi rất dễ chịu, nhân loại đều biết bay sao."
Ngoại trừ Tang Du, Mục Dung không thể thân mật với bất kỳ ai, huống chi người trước mặt lại không có một mảnh vải nào.
Nhưng bây giờ đang xin người ta, cô lo lắng cho Tang Du nên không thể không chiều theo đối phương, đành phải nhịn sự khó chịu xuống, hai tay chắp sau lưng, thẳng người: "Tiểu thư, ta muốn cùng ngài nói chuyện."
Thiếu nữ gối đầu lên bả vai Mục Dung, tham lam ngửi mùi cô, nghe Mục Dung nói lười biếng "ừm" một tiếng, giọng nói mềm làm người nghe muốn nhũn.
"Là như vậy, ta và bạn chạy nạn đến khu rừng này, xe bị chết máy nên ở trong rừng tá túc một đêm, không có ý mạo phạm ngài...xin ngài và người nhà có thể dừng tay."
Thiếu nữ lại cười, ở bên tai Mục Dung nói: "Ta tên Tiếu Nguyệt."
"xin chào Tiếu Nguyệt tiểu thư."
Thiếu nữ đặt tay lên tim Mục Dung, đôi mắt đỏ nhìn Mục Dung: "Tim ngươi đập rất nhanh."
Mục Dung hít sâu, thành thật trả lời: "ta không quen ở gần người khác, Tiếu Nguyệt tiểu thư xin ngài và người nhà ngài dừng tay, bọn ta có thể trịnh trọng xin lỗi ngài, nếu như cần bọn ta làm gì cứ nói."
Thiếu nữ cười, môi son khẽ mở: "Được."
Sau đó giống như không có xương dựa vào người Mục Dung, trán đặt trên vai Mục Dung phát ra tiếng sói tru dài.
Dù cho ở gần tai Mục Dung nhưng tiếng kêu không chói ngược lại cho người nghe cảm giác rất mỹ cảm, Mục Dung nổi tầng tầng da gà, cô không quen cùng người lạ thân mật, huống chi vị Tiếu Nguyệt tiểu thư này còn không mặc gì!
Đàn sói đang hừng hực khí thế đấu với Liễu Nhị nương tử, nghe thấy tiếng gọi của Tiếu Nguyệt thì ngừng lại, nhao nhao ngửa đầu tru dài sau đó cùng nhau chạy vào rừng sâu.
"Xong."
"Cám ơn."
Mục Dung muốn thoát ra nhưng bị Tiếu Nguyệt nắm tay: "Đến lượt ngươi làm trò lời hứa."
"Hứa?"
"Không phải ngươi nói, muốn ngươi làm gì cũng được sao."
Mục Dung nghẹn lời: "Ta nói là bọn ta... Ta có hai người bạn pháp lực cao thâm có lẽ có thể giúp được ngài."
"Ta chỉ muốn ngươi."
"Ngài...cần ta làm gì."
Đôi tay trắng trẻo của Tiếu Nguyệt vòng qua cổ Mục Dung: "Ta muốn cùng ngươi song tu."
"Mục Dung!" Cho dù nàng bị đụng đến choáng váng nàng cũng không để ý, nàng vươn tay nắm chặt lấy quần áo Mục Dung, ra sức kéo người vào lòng.
Vương Hạo vịn ghế xe nhanh chân nhảy ra sau cánh tay xoay tròn đánh vào đầu con sói.
Mục Dung dùng hết tốc tiến vào rừng sâu, cảm giác bất an trong lòng quay đầu nhìn lại đã không thấy chiếc xe van đâu nữa.
Cô cắn răng khẽ gọi tên Tang Du trong lòng tiếp tục bay về phía trước, đàn sói phía dưới chân bám riết lấy cô, tốc độ chỉ chậm hơn cô một chút.
Con sói bị Vương Hạo đánh nhìn chằm chằm vào xe, đòn đánh không gây chí mạng ngược lại còn kích thích thú tính của nó, nó đứng lên bằng hai chân điên cuồng ủi vào xe.
Xe van lắc lư, mẹ Tang sợ đến chảy nước mắt, người trong xe cũng chấn động theo, đáng sợ hơn chính là tất cả kính trên xe đều sắp vỡ.
"Vèo!' một tiếng, bóng đen từ trong túi xách Tang Du bay ra, thuận theo cửa sổ xe bị vỡ vọt ra ngoài.
Bóng đen dừng trên mặt đất không ngừng to lên, chớp mắt một cái tiểu hoa xà biến thành một đại hoa xà.
Tại thời điểm quan trọng, Liễu Nhị nương tử ra tay!
Những con sói này tuy lớn đến doạ người, nhưng ở trước mặt Liễu Nhị nương tử lại trở thành nhỏ bé đáng yêu.
Bán kính hình thể của Liễu Nhị nương tử lớn như vạc nước, trên đầu còn có một đoạn sừng, đôi mắt to toả ra lục quang nguy hiểm, nàng ưỡn người lên cao hơn ba mét!
Có một con sói trong bầy ra hiệu gầm nhẹ, tất cả yêu lang ngừng công kích xe, từ xe nhảy xuống.
Liễu Nhị nương tử đung đưa đuôi rắn, phun ra lưỡi rắn đe doạ, đối diện nàng là hơn mười con sói khổng lồ đang tạo thành đội chiến, song phương giằng co.
Xe van không lắc lư nữa, Tang Du nhìn Liễu Nhị nương tử như nhìn thấy cứu tinh, đưa mặt vào cửa sổ hô: "Nhị tiểu thư!"
Đàn sói tản ra, ba con sói lớn đứng trực diện với Liễu Nhị nương tử, mấy con còn lại thì tản ra hai bên, mượn cây cối vây sau lưng Liễu Nhị nương tử.
Tang Du ghé sát vào cửa sổ xe lo lắng nói: "Nhị tiểu thư, cẩn thận!"
Tang Đồng nắm cổ áo Tang Du kéo: "Không muốn sống nữa hả, mấy con sói này cắn một cái là nát đầu đó!"
Tang Du bị doạ rụt cổ lại: "Em đang lo cho Nhị tiểu thư."
Mẹ Tang đã hôn mê, đàn sói chưa rút lại xuất hiện đại xà!
Cha Tang run giọng hỏi: "Đồng Đồng, con rắn này từ đâu ra, chúng ta làm sao bây giờ."
"Ba mẹ đừng sợ, đại xà này là Mã Tiên ở Đông Bắc, cô ấy là bạn của Du nhi và Mục Dung, hiện tại có cô ấy ra tay thì chúng ta tạm thời an toàn."
Liễu Nhị nương tử đối phó đàn sói này làm Tang Đồng yên tâm, dù sao hơn nửa đàn sói đã dí theo Mục Dung, nhưng mấu chốt thành công thì phải dựa vào Mục Dung.
Tất cả yêu lang bên ngoài vào chỗ, ba con sói lớn trước mặt Liễu Nhị nương tử nhe nanh nhào vào, cùng lúc đó mấy con sói mai phục sau lưng nàng cũng vọt ra, táp tới từ phía sau thân rắn.!
Liễu nhị nương tử linh hoạt hất đuôi rắn lên, không chỉ tránh né còn phuc kích lại bọn sói.
Đàn sói thấy vậy càng hăng máu nhào tới, "rầm" Một tiếng, chỗ bị đuôi rắn đập xuống biến thành cái hố to, nước mưa thuận thế chảy vào
Nhưng Liễu Nhị nương tử cũng không nhân cơ hội công kích lại đàn sói, nàng vẫn đứng yên một chỗ, dùng thân thể chắn lại cửa sổ xe đã vỡ.
Những con yêu lang ở lại đều có tu vi thấp, nhưng ít nhiều gì chúng nó cũng có trí thông minh của trẻ em sáu bảy tuổi, mấy hiệp giằng co, bọn nó liền nhìn thấy sơ hở, tần suất công kích tăng lên.
Một con sói đột nhiên nhào tới, cắn vào bụng của Liễu Nhị nương tử, trong bóng tối loé lên tia lửa, là do hàm răng sắc bén ma sát với lân phiến kiên cố tạo thành.
Liễu Nhị nương nương tử phẫn nộ vung đuôi, mặt đất xuất hiện một chuỗi hố to, nhưng nàng vẫn không công kích.
Thấy vậy, Tang Đồng thở dài tự cảm thấy may mắn, cô nhìn nhìn Tang Du, nếu không phải Tang Du không đành lòng nhìn Liễu Nhị nương lạc đàn, cố chấp đưa nàng đi thì có lẽ mọi người đã chết cả rồi!
Du lịch một chuyến quỷ môn quan, trong lòng Tang Đồng có rất nhiều trăn trở, cô nhớ tới lúc mới nhập môn sư phụ từng dạy: Tang Đồng, Đạo gia ta tuy không từ bi vô điều kiện như Phật gia, nhưng con phải nhớ kỹ đừng vì thiện nhỏ mà không làm, đừng vì ác nhỏ mà ra tay. Trảm yêu trừ ma là hành động không phải mục đích, 'lấy sát ngăn sát' bốn chữ này con phải tự trải nghiệm, chỉ có như vậy con mới có thể hiểu được hàm nghĩa chân chính của 'tế thế'."
"Sư phụ, hình như đệ tử đã hiểu." tám năm qua, cô lấy việc trảm yêu trừ ma trở thành mục đích, kỳ thực đây chỉ là cô mượn danh để xuống tay.
...
Mắt âm sai không bị ảnh hưởng sáng tối, cho dù là nơi tối đen Mục Dung cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, huống chi lúc này ánh trăng rực rỡ.
Cô nhìn thấy một cái sơn động, nơi này hẳn là sào huyệt của yêu lang!
Mục Dung cúi đầu nhìn đàn sói dưới chân, những con sói này có thể chạm vào hồn thể, nếu như cứ vậy chạy vào trong hang động nhưng không thể xin tha với Lang Vương thì cô sẽ không thể chạy ra ngoài nữa.
Nắm chặt song quyền nghĩ đến những người trong xe, cô dứt khoát lao xuống đứng trước cửa hang.
Đàn sói tru tréo điên cuồng, Mục Dung biết cô đã đến đúng chỗ!
Lang Vương ở ngay đây!
Cửa hang ở trước mặt, nhưng Mục Dung không đi vào, vẻ mặt cô kỳ quái, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào cửa hang.
Vài giây sau, một vị thiếu nữ trần truồng từ trong hang đi ra!
Ngay tai lúc Mục Dung thất thần, đàn sói nổi điên xông vào trong động, ngăn cách thiếu nữ và cô, gầm gừ nhẹ với Mục Dung.
Mục Dung kinh ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, nét mắt người nọ hào phóng, tựa như cảm thấy chính mình không có gì không đúng, nhịp tim Mục Dung chậm nửa nhịp, cảnh này giống như đã từng gặp qua.
Sâu trong linh hồn cô có một bức tranh: ở một nơi tối đen như mực, có một thiếu nữ từ trong nước bước ra, biểu cảm của cô gái kia và người trước mặt không khác nhau.
Tim Mục Dung chợt thắt lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Tóc thiếu nữ dài như thác nước, mái tóc đen có hai sợi tóc trắng bắt mắt, thân hình nàng ngạo nhân, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đỏ yêu diễm.
Thiếu nữ quét mắt nhìn Mục Dung, ánh mắt bình tĩnh, vươn tay vuốt ve con sói lớn nhất.
Con sói hung mãn giờ như chó giữ nhà, bốn chân mền nhũn nằn rạp dưới đất, thân thể nó uốn éo lộ ra cái bụng trắng.
Thiếu nữ cười, nụ cười trong veo đẹp đẽ, làm người ta không dời được mắt.
Minh Dung bay về sau vài mét, cung kính thi lễ: "Xin hỏi tiểu thư là Lang Vương?"
Thiếu nữ nghe thấy không đùa với đàn sói nữa, nhìn nhìn Mục Dung.
Thiếu nữ mở rộng bước chân, bay lên.
Ánh trăng chiếu vào dáng người ngạo nghễ, bước chân uyển chuyển chậm rãi bước tới Mục Dung.
Dừng trước mặt Mục Dung không tới mười centimet, thiếu nữ hít hít mũi: "Ngươi là ai?"
"Ta là Mục Dung, là nhân loại..."
Thiếu nữ lại tiến đến gần, ngạo nghễ đứng thẳng sau đó áp sât vào lòng Mục Dung.
Mục Dung bị doạ lui về sau mấy bước, thiếu nữ lại không buông tha, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo Mục Dung, chóp mũi cọ vào cổ Mục Dung: "Hương vị của ngươi rất dễ chịu, nhân loại đều biết bay sao."
Ngoại trừ Tang Du, Mục Dung không thể thân mật với bất kỳ ai, huống chi người trước mặt lại không có một mảnh vải nào.
Nhưng bây giờ đang xin người ta, cô lo lắng cho Tang Du nên không thể không chiều theo đối phương, đành phải nhịn sự khó chịu xuống, hai tay chắp sau lưng, thẳng người: "Tiểu thư, ta muốn cùng ngài nói chuyện."
Thiếu nữ gối đầu lên bả vai Mục Dung, tham lam ngửi mùi cô, nghe Mục Dung nói lười biếng "ừm" một tiếng, giọng nói mềm làm người nghe muốn nhũn.
"Là như vậy, ta và bạn chạy nạn đến khu rừng này, xe bị chết máy nên ở trong rừng tá túc một đêm, không có ý mạo phạm ngài...xin ngài và người nhà có thể dừng tay."
Thiếu nữ lại cười, ở bên tai Mục Dung nói: "Ta tên Tiếu Nguyệt."
"xin chào Tiếu Nguyệt tiểu thư."
Thiếu nữ đặt tay lên tim Mục Dung, đôi mắt đỏ nhìn Mục Dung: "Tim ngươi đập rất nhanh."
Mục Dung hít sâu, thành thật trả lời: "ta không quen ở gần người khác, Tiếu Nguyệt tiểu thư xin ngài và người nhà ngài dừng tay, bọn ta có thể trịnh trọng xin lỗi ngài, nếu như cần bọn ta làm gì cứ nói."
Thiếu nữ cười, môi son khẽ mở: "Được."
Sau đó giống như không có xương dựa vào người Mục Dung, trán đặt trên vai Mục Dung phát ra tiếng sói tru dài.
Dù cho ở gần tai Mục Dung nhưng tiếng kêu không chói ngược lại cho người nghe cảm giác rất mỹ cảm, Mục Dung nổi tầng tầng da gà, cô không quen cùng người lạ thân mật, huống chi vị Tiếu Nguyệt tiểu thư này còn không mặc gì!
Đàn sói đang hừng hực khí thế đấu với Liễu Nhị nương tử, nghe thấy tiếng gọi của Tiếu Nguyệt thì ngừng lại, nhao nhao ngửa đầu tru dài sau đó cùng nhau chạy vào rừng sâu.
"Xong."
"Cám ơn."
Mục Dung muốn thoát ra nhưng bị Tiếu Nguyệt nắm tay: "Đến lượt ngươi làm trò lời hứa."
"Hứa?"
"Không phải ngươi nói, muốn ngươi làm gì cũng được sao."
Mục Dung nghẹn lời: "Ta nói là bọn ta... Ta có hai người bạn pháp lực cao thâm có lẽ có thể giúp được ngài."
"Ta chỉ muốn ngươi."
"Ngài...cần ta làm gì."
Đôi tay trắng trẻo của Tiếu Nguyệt vòng qua cổ Mục Dung: "Ta muốn cùng ngươi song tu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.