Chương 190: Nhận chức
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
"Tang Du, xin lỗi..."
Tang Du nằm trong ngực Mục Dung lắc đầu: "Có phải em tùy hứng quá không."
"Không có."
"Lòng có chính nghĩa, có trách nhiệm có lòng nhân hậu là ưu điểm lớn nhất của chị nhưng em lại muốn trói buộc chị lại, giống như hôm nay chị phấn đầu cứu được đứa bé còn lấy được thông tin quý giá vậy mà..."
Mục Dung ôm chặt Tang Du, lòng ngổn ngang nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hai người cứ vậy im lặng thật lâu sau đó Mục Dung nhẹ giọng nói: "Em có hối hận không."
"Sao cơ."
"Đi cùng chị ấy."
Tang Du đột nhiên ngồi thẳng dậy khẩn trương nhìn Mục Dung: "Sao chị lại hỏi vậy."
Mục Dung mím mím môi: "Chỉ là..."
"Chị hối hận?"
"Không có!" Sao lại hối hận chứ! Chỉ là cô đau lòng thay Tang Du.
Tang Du nhìn thấu sự bất an trong lòng Mục Dung, áp sát lại gần người cô sờ sờ lỗ tai nhỏ của cô, tai Mục Dung rất mềm nhẹ khều sẽ làm nó rung động, khoé miệng Tang Du khẽ cong nỉ non nói: "Đáng yêu."
Tang Du dùng tiếng địa phương nhưng hai chữ này Mục Dung hiểu, gương mặt cô dần đỏ ửng vẻ mặt mất tự nhiên né né ngón tay của Tang Du.
Tang Du nhìn sườn mặt xinh đẹp của Mục Dung, kiên định nói: "Em không hối hận, vĩnh viễn cũng không hối hận."
Mục Dung nghe câu này có chút rạo rực, quay đầu hôn đôi môi nàng. Tang Du leo lên người cô, dang hai chân quấn quanh hông Mục Dung, tay ôm cổ cô, Mục Dung sợ Tang Du ngã nên vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, cũng rất lâu rồi hai người không thân mật như vậy.
Hôn nhau mấy lần cả hai đều bị dục vọng tấn công, Mục Dung sợ người nhà của Tang Du đột nhiên tới tìm nên miễn cưỡng đẩy nàng ra.
Ánh mắt Tang Du nhu hoà, gò má đỏ hồng nói: "Sao vậy."
"Chị, tay chị vẫn còn đau."
Tang Du khẽ cười, giọng nói êm ái: "không sao, chị chỉ cần nằm thôi."
(Hiuhiu~ chế chỉ cần nằm hoy, còn lại có em edit và xú mẹ ghẻ lo nha~)
...
Sáng sớm hôm sau Tang Du bị đồng hồ sinh học đánh thức, một đêm vui vẻ xoá tan bất an trong lòng. Trên mặt nàng mười phần thoả mãn, như con mèo lười lười biếng duỗi lưng.
Sờ thấy vị trí bên cạnh trống không, nàng mở to mắt tìm kiếm.
Nhìn thấy Mục Dung đứng trước gương mặt nội y, đùi trắng thon dài cùng đường cong khiêu gợi làm động tâm Tang Du, vì vậy nàng lặng lẽ xuống giường rón rén đi tới sau lưng Mục Dung, ôm lấy eo cô, cắn nhẹ lên bả vai cô: "Sáng sớm tốt lành~"
Mục Dung hừ một tiếng, Tang Du xoay Mục Dung lại, vô tội nhìn cô: "Là ai làm nhà em sáng sớm không vui rồi."
Nghe thấy xưng hô mỗi lần mần yêu mới kêu, Mục Dung đỏ mặt: "Em nhìn!"
Vẻ mặt Tang Du vui vẻ nhìn nhìn, trên cổ Mục Dung có vài dấu yêu, đều là vết tích của nàng để lại.
Tang Du sờ vào dấu yêu: "Thiệt đẹp mặt ~"
Mục Dung nhẹ cắn cổ Tang Du, vừa mới cắn đã nghe đối phương xin tha thì tâm đã mềm nhũn.
"Chị toàn để lại chỗ người khác nhìn không thấy, sao em lại để dấu ở đây!"
"Tuyên thệ chủ quyền nha~ mắc công người ta lại kéo bạn gái của em đi song tu à "
Mục Dung chột dạ khí thế yếu đi: "Chút nữa chú mợ em thấy thì sao."
Tang Du dẫn Mục Dung trở lại giường, nhẹ hôn lên môi cô: "Đừng giận mà~ em có cách."
...
Robot quản gia làm xong bữa sáng thông báo mọi người tới phòng ăn ăn sáng, Mục Dung và Tang Du chậm rãi đi tới, Tang Du vẻ mặt hớn hở đi trước, trên mặt còn đầy ý cười.
Mục Dung im lặng đi theo sau,cha mẹ Tang đã rất lâu không thấy Tang Du vui vẻ như vậy, nhìn nàng cười mà lòng hai người cũng vui vẻ theo, cha Tang tò mò hỏi: "Du nhi có chuyện gì vui sao."
"Dạ, ngủ một giấc rất ngon ạ, còn gặp mộng đẹp nữa."
"Vậy tốt, ngồi xuống ăn cơm thôi."
"Phốc!" Tang Đồng lấy khăn che miệng, cười đến không giữ hình tượng.
Mẹ Tang nhìn hành vi khoa trương của con gái, giận trách: "Con nhìn con xem, đã hai mươi mấy tuổi đầu còn như vậy, coi chừng sau này ế chồng đó "
Đầu Mục Dung càng cúi thấp hơn.
Tang Đồng hằng giọng, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt như hiểu rõ. Vương Hạo nhìn Mục Dung cũng cười như ngầm hiểu.
Mẹ Tang nhìn nhìn Mục Dung, ngạc nhiên hỏi: "úi trời, tiểu Mục, trên cổ con là gì vậy."
Nói xong còn chỉ chỉ miếng dán nhức mỏi trên cổ cô.
Không sai, đây là cách tốt Tang Du nói, dấu yêu đều được giấu đi nhưng mà cho hỏi, có ai dán salonpas lên cổ không?
"Không sao ạ, máy lạnh tối qua lạnh quá nên con dán lên giữ ấm."
"Không làm vậy được đâu con, miếng dán dán lên cổ khó chịu lắn, chút dì đưa con dầu nóng, thoa dễ hơn."
"Không cần đâu dì, con không sao rồi."
Tang Đồng ngậm bánh mì vẻ mặt hóng chuyện, thấy được ánh mắt cầu cứu của Tang Du nói: "Mẹ, bệnh của cô ấy trị không được đâu, mẹ cứ để cô ấy dán miếng dán đi thôi."
Mẹ Tang nhớ ra con gái từng nói Mục Dung rất đặc biệt nên liền gật đầu
Ăn cơm được một nửa, robot quản gia bưng màn hình chiếu đi vào phòng ăn.
"Sao vậy."
"Có yêu cầu trò chuyện video, có muốn tiếp nhận."
"Ừm."
Robot quản gia đặt máy chiếu lên bàn ăn, ánh sáng màu xanh bắn ra chiếu lên bức tường đối diện.
"Lạch cạch"một tiếng, đũa trên tay cha Tang rơi xuống, nhìn thấy người trên vách tường, mọi người đồng loạt đứng lên.
"...Thủ tướng!"
Tổng lý Trương mỉm cười hoà ái, khoát tay áo: "Mọi người ngồi đi."
"Vâng."
Cha mẹ Tang kinh hãi đến không dám thở mạnh, người này lúc trước chỉ thấy trên bản tin thời sự, người bận trăm công nghìn việc vậy mà lại trò chuyện với bọn họ.
"Tang Đồng, thư cô gửi tổ chức đã nhận được, nội dung trong bức thư rất được trung ương coi trọng, cũng đã phái tiểu tổ chuyên án tham gia điều tra. Quốc gia sẽ không phụ lòng bất kỳ vị anh hùng vô danh nào."
Hốc mắt Tang Đồng đỏ lên, cúi người thật sâu: "Cám ơn Thủ tướng."
Tổng lý Trương mỉm cười ra hiệu Tang Đồng ngồi xuống, nói tiếp: "cân nhắc tình hình và trạng thái của mọi người nên tôi gọi để trấn an, còn tình hình cụ thể thì để thư ký của tôi giải thích với mọi người."
"Vâng."
Hình ảnh chuyển đổi, trên vách tường xuất hiện người đàn ông khác mang kính gọng vàng.
Tất cả mọi người trong phòng ăn kích động, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đẩy gọng kính: "Chuyện tiếp theo rất cơ mật, yêu cầu tất cả mọi người ký vào hiệp nghị bảo mật."
"Tách"một tiếng, trên hình chiếu bắn ra mấy tia lam quang, hình chiếu hiệp nghị bảo mật xuất hiện trước mặt mỗi người.
"Mời mấy vị đọc, xác nhận không có gì thì vui lòng quét vân tay, có gì không rõ có thể hỏi tôi."
Tang Đồng và Vương Hạo đã quen, đọc sơ một lần liền tự quét vân tay.
"Cha mẹ, đây chỉ là một phần thủ tục hiệp nghị bảo mật, mỗi lần bọn con làm nhiệm vụ đều phải ký, sẽ không bị bắt làm bất kỳ chuyện gì đâu, chỉ cần tuyệt đối giữ bí mật là được."
"Vậy à, vậy cứ đặt ngón tay vào đây là được hả?'
"Dạ."
Mọi người ký xong hiệp nghị bảo mật, hình chiêú tự động biến mất. Bên kia màn hình lập tức có một người đi in hiệp nghị bảo mật ra đưa cho bí thư trưởng, đối phương gật đầu xác nhận.
"Tang Đồng, tình báo cô cung cấp rất đáng giá, lãnh đạo rất coi trọng nên đã phái tiểu tổ chuyên án tiến hành bước đầu thăm hỏi cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc Ngưu Tử Trĩ. Tổ chuyên án sẽ tiếp tục thu thập chứng cứ, tôi tin sẽ cho mọi người một đáp án làm mọi người hài lòng."
"Cám ơn bí thư trưởng."
"Mặt khác, tôi muốn truyền đạt lại quyết định mới nhất của tổ chức."
"Vâng."
"Tám năm trước ở Tây Nam phát hiện tung tích của Bất Hoán Thi, sau khi được chuyên gia cố vấn thì quyết định cẩn thận phong toả khu vực này, làm gián đoạn thời gian hình thành của Bất Hoán Thi. Tám năm qua tiểu tổ chuyên gia một lòng nghiên cứu thuốc thử để tiêu diệt nó, cách đây không lâu đã có chút thành tích, trong vòng năm năm nghiên cứu tiếp theo có thể chế tạo thành công."
Bí thư trưởng nhìn Mục Dung một chút, nói tiếp: "Cân nhắc đến công tích nhiều năm qua của cô, tổ chức quyết định không truy cứu tội cô tiết lộ cơ mật trong cục, nhưng không được có lần sau."
"Cám ơn bí thư trưởng!"
Cha mẹ Tang lo lắng nhìn con gái: Khó trách con gái nhiều năm không về nhà, để lộ bí mật sẽ bị truy tội a!
"Trước đó lúc xử lý sự kiện vạn người hố ở Đông Bắc, cục trưởng Ngưu Tử Trĩ đã đề xuất bổ nhiệm cô làm phó cục trưởng, trải qua nghiên cứu tổ chức quyết định, đồng ý với đề bạc của cục trưởng Ngưu Tử Trĩ, ngay ngày hôm đó cô đã là phó cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt."
Tang Đồng kinh ngạc nhìn bí thư trưởng, đối phương cười nhạt: "Chúc mừng cô, Tang phó cục trưởng."
"...cám ơn."
"Hiện tại Ngưu cục trưởng đang tiếp nhận điều tra, thời gian này trung ương bổ nhiệm cô làm cục trưởng tạm thời, toàn quyền quản lý cục xử lý sự kiện đặc biệt."
"Vâng."
"Vị này là Mục Dung đúng không."
"Là tôi."
"Tang phó cục trưởng ở trong thư rất coi trọng năng lực của cô, cũng đề cử cô gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt."
"Cái gì, tôi..."
Mục Dung kinh hãi nhìn Tang Đồng, người sau trợn mắt, Tang Du nhéo nhéo tay Mục Dung.
"Dựa vào năng lực của cô và những cống hiến của cô trước đây, tổ chức quết định bổ nhiệm cô làm khoa trưởng khoa xử lý sự kiện đặc biệt, thay thế chức vụ trước kia của Tang Đồng, chúc mừng cô, Mục khoa trưởng."
~~~~
Tang Du nằm trong ngực Mục Dung lắc đầu: "Có phải em tùy hứng quá không."
"Không có."
"Lòng có chính nghĩa, có trách nhiệm có lòng nhân hậu là ưu điểm lớn nhất của chị nhưng em lại muốn trói buộc chị lại, giống như hôm nay chị phấn đầu cứu được đứa bé còn lấy được thông tin quý giá vậy mà..."
Mục Dung ôm chặt Tang Du, lòng ngổn ngang nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hai người cứ vậy im lặng thật lâu sau đó Mục Dung nhẹ giọng nói: "Em có hối hận không."
"Sao cơ."
"Đi cùng chị ấy."
Tang Du đột nhiên ngồi thẳng dậy khẩn trương nhìn Mục Dung: "Sao chị lại hỏi vậy."
Mục Dung mím mím môi: "Chỉ là..."
"Chị hối hận?"
"Không có!" Sao lại hối hận chứ! Chỉ là cô đau lòng thay Tang Du.
Tang Du nhìn thấu sự bất an trong lòng Mục Dung, áp sát lại gần người cô sờ sờ lỗ tai nhỏ của cô, tai Mục Dung rất mềm nhẹ khều sẽ làm nó rung động, khoé miệng Tang Du khẽ cong nỉ non nói: "Đáng yêu."
Tang Du dùng tiếng địa phương nhưng hai chữ này Mục Dung hiểu, gương mặt cô dần đỏ ửng vẻ mặt mất tự nhiên né né ngón tay của Tang Du.
Tang Du nhìn sườn mặt xinh đẹp của Mục Dung, kiên định nói: "Em không hối hận, vĩnh viễn cũng không hối hận."
Mục Dung nghe câu này có chút rạo rực, quay đầu hôn đôi môi nàng. Tang Du leo lên người cô, dang hai chân quấn quanh hông Mục Dung, tay ôm cổ cô, Mục Dung sợ Tang Du ngã nên vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, cũng rất lâu rồi hai người không thân mật như vậy.
Hôn nhau mấy lần cả hai đều bị dục vọng tấn công, Mục Dung sợ người nhà của Tang Du đột nhiên tới tìm nên miễn cưỡng đẩy nàng ra.
Ánh mắt Tang Du nhu hoà, gò má đỏ hồng nói: "Sao vậy."
"Chị, tay chị vẫn còn đau."
Tang Du khẽ cười, giọng nói êm ái: "không sao, chị chỉ cần nằm thôi."
(Hiuhiu~ chế chỉ cần nằm hoy, còn lại có em edit và xú mẹ ghẻ lo nha~)
...
Sáng sớm hôm sau Tang Du bị đồng hồ sinh học đánh thức, một đêm vui vẻ xoá tan bất an trong lòng. Trên mặt nàng mười phần thoả mãn, như con mèo lười lười biếng duỗi lưng.
Sờ thấy vị trí bên cạnh trống không, nàng mở to mắt tìm kiếm.
Nhìn thấy Mục Dung đứng trước gương mặt nội y, đùi trắng thon dài cùng đường cong khiêu gợi làm động tâm Tang Du, vì vậy nàng lặng lẽ xuống giường rón rén đi tới sau lưng Mục Dung, ôm lấy eo cô, cắn nhẹ lên bả vai cô: "Sáng sớm tốt lành~"
Mục Dung hừ một tiếng, Tang Du xoay Mục Dung lại, vô tội nhìn cô: "Là ai làm nhà em sáng sớm không vui rồi."
Nghe thấy xưng hô mỗi lần mần yêu mới kêu, Mục Dung đỏ mặt: "Em nhìn!"
Vẻ mặt Tang Du vui vẻ nhìn nhìn, trên cổ Mục Dung có vài dấu yêu, đều là vết tích của nàng để lại.
Tang Du sờ vào dấu yêu: "Thiệt đẹp mặt ~"
Mục Dung nhẹ cắn cổ Tang Du, vừa mới cắn đã nghe đối phương xin tha thì tâm đã mềm nhũn.
"Chị toàn để lại chỗ người khác nhìn không thấy, sao em lại để dấu ở đây!"
"Tuyên thệ chủ quyền nha~ mắc công người ta lại kéo bạn gái của em đi song tu à "
Mục Dung chột dạ khí thế yếu đi: "Chút nữa chú mợ em thấy thì sao."
Tang Du dẫn Mục Dung trở lại giường, nhẹ hôn lên môi cô: "Đừng giận mà~ em có cách."
...
Robot quản gia làm xong bữa sáng thông báo mọi người tới phòng ăn ăn sáng, Mục Dung và Tang Du chậm rãi đi tới, Tang Du vẻ mặt hớn hở đi trước, trên mặt còn đầy ý cười.
Mục Dung im lặng đi theo sau,cha mẹ Tang đã rất lâu không thấy Tang Du vui vẻ như vậy, nhìn nàng cười mà lòng hai người cũng vui vẻ theo, cha Tang tò mò hỏi: "Du nhi có chuyện gì vui sao."
"Dạ, ngủ một giấc rất ngon ạ, còn gặp mộng đẹp nữa."
"Vậy tốt, ngồi xuống ăn cơm thôi."
"Phốc!" Tang Đồng lấy khăn che miệng, cười đến không giữ hình tượng.
Mẹ Tang nhìn hành vi khoa trương của con gái, giận trách: "Con nhìn con xem, đã hai mươi mấy tuổi đầu còn như vậy, coi chừng sau này ế chồng đó "
Đầu Mục Dung càng cúi thấp hơn.
Tang Đồng hằng giọng, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt như hiểu rõ. Vương Hạo nhìn Mục Dung cũng cười như ngầm hiểu.
Mẹ Tang nhìn nhìn Mục Dung, ngạc nhiên hỏi: "úi trời, tiểu Mục, trên cổ con là gì vậy."
Nói xong còn chỉ chỉ miếng dán nhức mỏi trên cổ cô.
Không sai, đây là cách tốt Tang Du nói, dấu yêu đều được giấu đi nhưng mà cho hỏi, có ai dán salonpas lên cổ không?
"Không sao ạ, máy lạnh tối qua lạnh quá nên con dán lên giữ ấm."
"Không làm vậy được đâu con, miếng dán dán lên cổ khó chịu lắn, chút dì đưa con dầu nóng, thoa dễ hơn."
"Không cần đâu dì, con không sao rồi."
Tang Đồng ngậm bánh mì vẻ mặt hóng chuyện, thấy được ánh mắt cầu cứu của Tang Du nói: "Mẹ, bệnh của cô ấy trị không được đâu, mẹ cứ để cô ấy dán miếng dán đi thôi."
Mẹ Tang nhớ ra con gái từng nói Mục Dung rất đặc biệt nên liền gật đầu
Ăn cơm được một nửa, robot quản gia bưng màn hình chiếu đi vào phòng ăn.
"Sao vậy."
"Có yêu cầu trò chuyện video, có muốn tiếp nhận."
"Ừm."
Robot quản gia đặt máy chiếu lên bàn ăn, ánh sáng màu xanh bắn ra chiếu lên bức tường đối diện.
"Lạch cạch"một tiếng, đũa trên tay cha Tang rơi xuống, nhìn thấy người trên vách tường, mọi người đồng loạt đứng lên.
"...Thủ tướng!"
Tổng lý Trương mỉm cười hoà ái, khoát tay áo: "Mọi người ngồi đi."
"Vâng."
Cha mẹ Tang kinh hãi đến không dám thở mạnh, người này lúc trước chỉ thấy trên bản tin thời sự, người bận trăm công nghìn việc vậy mà lại trò chuyện với bọn họ.
"Tang Đồng, thư cô gửi tổ chức đã nhận được, nội dung trong bức thư rất được trung ương coi trọng, cũng đã phái tiểu tổ chuyên án tham gia điều tra. Quốc gia sẽ không phụ lòng bất kỳ vị anh hùng vô danh nào."
Hốc mắt Tang Đồng đỏ lên, cúi người thật sâu: "Cám ơn Thủ tướng."
Tổng lý Trương mỉm cười ra hiệu Tang Đồng ngồi xuống, nói tiếp: "cân nhắc tình hình và trạng thái của mọi người nên tôi gọi để trấn an, còn tình hình cụ thể thì để thư ký của tôi giải thích với mọi người."
"Vâng."
Hình ảnh chuyển đổi, trên vách tường xuất hiện người đàn ông khác mang kính gọng vàng.
Tất cả mọi người trong phòng ăn kích động, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đẩy gọng kính: "Chuyện tiếp theo rất cơ mật, yêu cầu tất cả mọi người ký vào hiệp nghị bảo mật."
"Tách"một tiếng, trên hình chiếu bắn ra mấy tia lam quang, hình chiếu hiệp nghị bảo mật xuất hiện trước mặt mỗi người.
"Mời mấy vị đọc, xác nhận không có gì thì vui lòng quét vân tay, có gì không rõ có thể hỏi tôi."
Tang Đồng và Vương Hạo đã quen, đọc sơ một lần liền tự quét vân tay.
"Cha mẹ, đây chỉ là một phần thủ tục hiệp nghị bảo mật, mỗi lần bọn con làm nhiệm vụ đều phải ký, sẽ không bị bắt làm bất kỳ chuyện gì đâu, chỉ cần tuyệt đối giữ bí mật là được."
"Vậy à, vậy cứ đặt ngón tay vào đây là được hả?'
"Dạ."
Mọi người ký xong hiệp nghị bảo mật, hình chiêú tự động biến mất. Bên kia màn hình lập tức có một người đi in hiệp nghị bảo mật ra đưa cho bí thư trưởng, đối phương gật đầu xác nhận.
"Tang Đồng, tình báo cô cung cấp rất đáng giá, lãnh đạo rất coi trọng nên đã phái tiểu tổ chuyên án tiến hành bước đầu thăm hỏi cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc Ngưu Tử Trĩ. Tổ chuyên án sẽ tiếp tục thu thập chứng cứ, tôi tin sẽ cho mọi người một đáp án làm mọi người hài lòng."
"Cám ơn bí thư trưởng."
"Mặt khác, tôi muốn truyền đạt lại quyết định mới nhất của tổ chức."
"Vâng."
"Tám năm trước ở Tây Nam phát hiện tung tích của Bất Hoán Thi, sau khi được chuyên gia cố vấn thì quyết định cẩn thận phong toả khu vực này, làm gián đoạn thời gian hình thành của Bất Hoán Thi. Tám năm qua tiểu tổ chuyên gia một lòng nghiên cứu thuốc thử để tiêu diệt nó, cách đây không lâu đã có chút thành tích, trong vòng năm năm nghiên cứu tiếp theo có thể chế tạo thành công."
Bí thư trưởng nhìn Mục Dung một chút, nói tiếp: "Cân nhắc đến công tích nhiều năm qua của cô, tổ chức quyết định không truy cứu tội cô tiết lộ cơ mật trong cục, nhưng không được có lần sau."
"Cám ơn bí thư trưởng!"
Cha mẹ Tang lo lắng nhìn con gái: Khó trách con gái nhiều năm không về nhà, để lộ bí mật sẽ bị truy tội a!
"Trước đó lúc xử lý sự kiện vạn người hố ở Đông Bắc, cục trưởng Ngưu Tử Trĩ đã đề xuất bổ nhiệm cô làm phó cục trưởng, trải qua nghiên cứu tổ chức quyết định, đồng ý với đề bạc của cục trưởng Ngưu Tử Trĩ, ngay ngày hôm đó cô đã là phó cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt."
Tang Đồng kinh ngạc nhìn bí thư trưởng, đối phương cười nhạt: "Chúc mừng cô, Tang phó cục trưởng."
"...cám ơn."
"Hiện tại Ngưu cục trưởng đang tiếp nhận điều tra, thời gian này trung ương bổ nhiệm cô làm cục trưởng tạm thời, toàn quyền quản lý cục xử lý sự kiện đặc biệt."
"Vâng."
"Vị này là Mục Dung đúng không."
"Là tôi."
"Tang phó cục trưởng ở trong thư rất coi trọng năng lực của cô, cũng đề cử cô gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt."
"Cái gì, tôi..."
Mục Dung kinh hãi nhìn Tang Đồng, người sau trợn mắt, Tang Du nhéo nhéo tay Mục Dung.
"Dựa vào năng lực của cô và những cống hiến của cô trước đây, tổ chức quết định bổ nhiệm cô làm khoa trưởng khoa xử lý sự kiện đặc biệt, thay thế chức vụ trước kia của Tang Đồng, chúc mừng cô, Mục khoa trưởng."
~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.