Chương 78: Nụ cười bất biến
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Mưa to không chút dấu hiệu ngừng lại, Tằng Thiên Hàm và Tang Đồng đội mưa đi ra cửa, đến khi trời tối Tang Đồng một mình trở về.
Vào buổi tôi, Quan Nhĩ Châu thông báo do mưa to toàn trường học trong thành phố phải nghỉ học.
Lúc ăn cơm tối Mục Dung hơi uể oải, Tang Du khuyên nhủ dỗ dành đủ kiểu cô mới miễn cưỡng ăn hết một chén cơm. Tang Du giúp Mục Dung lau khô tóc, sau đó tự mình đi rửa mặt, lúc đi ra Mục Dung đã dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Tang Du gọi hai lần, Mục Dung vẫn không tỉnh. Nàng thận trọng đặt Mục Dung nằm xuống, kéo chăn đắp lại cho cô, chỉnh lại điều hòa.
Tang Du ngồi bên giường, xoa xoa trán cho Mục Dung, cô ngủ không thoải mái, thỉnh thoảng mi tâm khẽ nhăn lại, ánh mắt Tang Du ngừng tại cánh tay bị bó bột của Mục Dung, tiếng còi in ỏi ngày đó thỉnh thoảng vẫn còn quanh quẫn bên tai nàng, thậm chí còn đi vào giấc mộng của nàng, mỗi khi nàng giật mình thức giấc toàn thân đều là mồ hôi lạnh, lần đầu tiên nàng tìm thấy được người chỉ cần nàng nhìn thấy liền có thể làm nàng yên tâm đến vậy,
Mấy đêm liên tiếp sau khi xảy ra chuyện, có Mục Dung ở bên cạnh, Tang Du mới không sợ hãi nữa
Mưa vẫn rơi, gọt rữa cửa sổ căn phòng, nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống mặt kính, bóp méo cảnh vật bên ngoài. Bên trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, Tang Du xoa xoa mi tâm của Mục Dung, ngón tay lướt qua chân mày cô.
"Ngủ ngon, Mục Dung."
....
Trong giấc mộng của Mục Dung. Ở trong mộng, cô giống như là nhân vật chính, dùng góc nhìn thứ ba để quan sát tình hình trước mắt
Mộng cảnh rất chân thật, chân thật đến mức cô có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí còn có thể ngửi được mùi tanh hôi. Tầm mắt của cô bởi vì một người mà chuyển động, đáng tiếc dù cố gắng thế nào lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia.
Một vị hòa thượng trọc đầu, trên tay cầm tích trượng, mặc một tăng bào màu trắng, áo báo đã rất cũ, khắp nới đều là mảnh vá.
Nhưng khi mặc trên người hắn lại có một phần khí khái đặc biệt.
Dưới chân tăng nhân là bùn nhão cao đến đầu gối, hắn nhẹ nhàng đứng trên vũng bùn, giày trắng không dính một chút bùn dơ.
Ở xung quanh hắn là vô vàng hài cốt, cổ thụ bị nhổ tận gốc, thỉnh thoảng còn có thi thể người, đưa mắt nhìn ra tưởng chừng kéo dài vô tận, không nhìn thấy được đâu là cuối đường.
Tăng bào cũ nát thi thoảng bị cuồng phong thổi bay, nhưng tăng nhân lại như mọc rễ ở đó, một người một trượng bất động, ngạo nghễ đứng thẳng, mười phần kiên định bất khuất.
Trước mặt tăng nhân là một Huyễn Ảnh màu đen cao cỡ mười tầng lầu, đôi mắt đỏ rực lớn như đèn xe ô tô.
"Ợ!"
Bóng đen no nê ợ một hơi, thổi ra một trận gió tanh hôi khiến người buồn nôn.
Mục Dung nghe được tiếng vải vóc bị xé rách --- tăng bào cũ nát không chịu nổi cuồng phong đã bị xé rách một đường.
"Phàm nhân, bản đại gia tùy tiện thổi một hơi là có thể xé nát ngươi, dạng như ngươi còn vọng tưởng độ ta?"
"Hà Yêu, bần tăng vốn định độ ngươi quy y tam bảo, nhưng ngươi lại thừa lúc ta chưa sẵn sàng, điều khiển dòng nước thay đổi tuyến sông, ngàn vạn bá tành vì ngươi mà tan nhà nát cửa, sát nghiệp ngập trời, người..."
"Ha haa ha ha, hòa thượng thối! Những người này đều là vì ngươi mà chết, nếu không phải ngươi tự cho mình tài giỏi chọc giận bản đại gia, bọn họ thế nào lại chết? Phàm nhân các ngươi không phải có câu 'Ta không giết Bá Nhân nhưngBá Nhân lại vì ta mà chết*' à? Cúi đầu mà nhìn đi, đây đều là sát nghiệt ngươi tại ra, ha ha ha ha, ngươi bây giờ cũng như bản đại gia thôi, nghiệp chướng nặng nề, bản đại gia ngược lại muốn xem ngươi còn thế nào để độ hóa ta, độ hóa thiên hạ!?"
(*Thỉnh seach wikipedia, thông tin cũng khá hay.Lười quá thì đại ý cũng như câu nói trên thôi, câu sao ý vậy)
Mục Dung đau đớn kêu lên, đau đớn chân thật đến càn quét toàn thân cô, cả người đau điếng, tim như bị đao cắt.
Mục Dung kinh ngạc kinh ngạc nhìn tăng nhân bạch bào: Hắn đau xót! Hòa thượng nhìn quanh một vòng, nhìn xem nỗi đau toàn cảnh, lã chã rơi lệ.
Mục Dung không nhìn thấy mặt tăng nhân,thị giác của cô chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn, nhưng cô lại cảm nhận được tất cả cảm xúc của hắn.
Bi thương của hắn, đau lòng và tự trách của hắn.
Đột nhiên, Mục Dung giật mình, hô lớn: "Không được!"
Tang Du mở đèn, nhìn thấy mặt mũi Mục Dung đều là mồ hôi, biểu cảm lo lắng vẻ mặt thống khổ, lay lay Mục Dung: "Mục Dung? Tỉnh dậy, Mục Dung!"
Liên tục gọi mấy tiếng, làm thế nào Mục Dung cũng không mở mắt, nàng đưa tay xoa trán Mục Dung, nóng hổi.
Tang Du chạy tới toilet vắt một cái khăn ướt đắp lên trán Mục DUng, sau đó cầm điện thoại có sẵn trong phòng, nhờ lễ tân gọi bác sĩ đến.
"Không được, không được như vậy, sẽ có cách khác, không được giống như vậy, không được!"
"Mục Dung! Tỉnh lại, đừng dọa tôi, Mục Dung?!"
"Hà Yêu, bần tăng thuyết pháp cho ngươi tám ngày, lấy tám cố sự hướng ngươi vứt bỏ ác niệm, nay để bần tăng kể cho ngươi nghe cố sự cuối cùng đi."
Tăng nhân nói xong, giơ tích trượng trong tay lên, chắp tay trước ngực, khoanh chân ngồi lên bùn nhão.
"Cố sự thứ chín gọi là: 'Ta không vào Địa Ngục, còn ai vào Địa Ngục', bần tăng lấy tu vi suốt đời cùng tính mệnh của mình nguyện tuyên đại thệ: Ở nơi này hóa thành bảo tháo, trấp giữ trăm năm, Nam Mô A Di Đà Phật."
Lời vừa dứt, tích trượng bay lên không trung không ngừng xoay vòng bắn ra kim quang vạn trượng, cường quang làm mắt Hà Yêu đau nhói, nó phẫn nộ gào thét, đất trời rung chuyển.
Tăng nhận bị kim sắc bao phủ, cuồng phong bên ngoài không chút mảy may đến hắn, tích trượng hóa thành một trụ ánh sáng, từ phía trên đỉnh đầu tăng nhân xuyên thẳng xuống đất.
"KHÔNG!" Mục Dung gào to mở mắt bật dậy.
Bác sĩ chuẩn bị hạ mũi kim tim truyền dịch cho Mục Dung bị dọa sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt Mục Dung mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, thở hồng hộc.
Cô nhìn thấy cuối giường là Tô Tứ Phương và Tang Đồng, sau dó bị một thân thể ấm áp ôm vào lòng.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu."
Mục Dung quya đầu, thấy được vẻ mặt lo lắng của Tang Du, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trấn an cô.
Tang Du thấy ánh mắt trống rỗng của Mục Dung, ôm lấy mặt cô đau lòng hỏi: "Mơ thấy gì?"
Mục Dung mắt không chớp nhìn Tang Du, nỉ non nói: "Ta không vào Địa Ngục, ta không vào Địa Nguc...vậy..vậy ai vào Địa Ngục."
Một giọt nước mắt im ắng rơi xuống, Mục Dung không muốn khóc, ấy vậy mà nước mắt lại chảy ra.
Tại cảnh quang trong mộng, cô rõ ràng trông thấy được ngay lúc tích trượng xuyên qua tăng nhân, tăng nhân kia cũng rơi lệ như vậy.
Tang Du ôm Mục Dung, lóe đi khóe mắt hơi ướt của cô: "Đừng sợ, đừng sợ! Chỉ là một giấc mộng thôi, không sao, tỉnh lại sẽ không sao, có tôi ở đây, đừng sợ."
Mục Dung dựa trán lên bờ vai đơn bạc của Tang Du, nhắm hai mắt lại, ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận nhiệt độ ấm áp mới khẽ thở dài.
Bên tai truyền đến tiếng niệm phật âm trầm của Tô Tứ Phương:"A Di Đà Phật."
Tiêm một mũi hạ sốt, vô một trai nước biển, Mục Dung lại ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, tựa như muốn thay tẩy toàn bộ thế giới này.
Sáu giờ sáng, sắc trời vẫn tối tắm mịt mờ. Tang Đồng nhận được một cuộc điện thoại, lôi kéo Tô Tứ Phương rời khỏi phòng.
Hai người mặc áo mưa đi xuống dưới lầu, Tằng Thiên Hàm đi cùng hai vị cảnh sát đang ngồi trên ghế đợi hai người. Tang Đồng nhận lấy hai tấm thẻ công tác từ Tằng Thiên Hàm, đưa một cái cho Tô Tứ Phương, năm người cùng nhau lên xe cảnh sát.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tằng Thiên Hàm đưa qua một xấp hồ sơ: "Mã Hoằng Thịnh chết rồi."
"Là đứa bé được Lý Hàn Sở cứu?"
"Ừm."
"Gia đình báo tin?"
Một vị cảnh sát trả lời: "Không phải, là phòng phòng chống bão lụt gọi điện thông báo, không phải có dự báo mưa lớn sao, đoạn kia của Diệp Lâu sông tương đối thấp, chiến sĩ phòng lụt bão theo thông lệ đi kiểm tra, phát hiện một thi thể."
Tang Đồng mở xấp hồ sơ, bên trong là một đứa bé trai mặc đồng phục học sinh nằm trên bờ sông.
"Sao chỉ có một tấm?"
"Hả, trước đó tôi có bắt chuyện với bên ngành công an, bọn họ không có phá hư hiện trường nên liền chụp một tấm trước."
"Không phải chết dưới sông à?"
"Chết trên bờ, trong một vũng nước đọng."
....
Cảnh sát tiến hành phong tỏa hiện trường, bất quá cho dù không phong tỏa với thời tiết này cũng không ai đến bờ sông làm gì. Tang Đồng và Tô Tứ Phương xuất trình thẻ công tác, kéo lên mũ áo mưa, băng qua đường biên đi vào, nước sông Diệp Lâu sau một đêm tăng vọt, đục ngầu chảy siết.
Người chết là Mã Hoằng Thịnh nằm rạp trên đất, khuôn mặt ụp vào vũng nước đọng, Tang Đồng ngồi xổm, quan sát xung quanh: Cỏ xung quanh người chết không ngã.
"Phiền các người lật hắn lại."
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn cảnh sát trưởng một cái, đối với mệnh lệnh của Tang Đồng có chút bất mãn.
"Nhìn cái gì? Kêu cậu làm thì làm đi, đây là người ở phía trên tổ chuyên án phái xuống!"
Hai nhân viên cảnh sát khiêng thi thể Mã Hoằng Thịnh ra khỏi vũng nước, vừa mới lật được một nửa, vị cảnh sát trẻ hét to một tiếng, hai tay run rẩy.
'Ầm' một cái, thi thể bị ném lên bãi cỏ.
Tang Đồng tự mình nắm lấy bả vai Mã Hoằng Thịnh lật hắn lại, nhìn thấy nét mặt người chết, tất cả những người có mặt đều cảm giác được da đầu tê dại.
Lá gan ai nhỏ đã đứng ngồi không yên.
Người chết Mã Hoằng Thịnh trên mặt là nụ cười cổ quái, nhìn vào thần sắc, trước khi Mã Hoằng Thịnh chết hình như không chút sợ hãi, giống như hắn nhìn thấy được thứ gì đó vui vẻ, đuôi lòng mày mang theo vui sướng, đôi mắt không sợ hãi không thống khổ, miệng toét ra, cười đến xán lạn.
Trong mũi và miệng người chết có để lại chút nước bùn, thổ chất giống với vũng nước.
Biểu cảm mỉm cười cần được cơ thịt trên mặt làm ra, người sau khi chết sẽ mất đi sức, cho dù là mỉm cười ra đi thì tươi cười cũng phải dần dần biến mất.
Nhưng Mã Hoằng Thịnh tươi cười không biến mất, nhìn như đang cùng bạn bè nằm trên đất trêu ghẹo nhau.
Thân thể Mã Hoằng Thịnh đã lạnh ngắc, nước mưa vô tình đổ xuống khắp cơ thể hắn, nhưng hắn lại nhất định bất động, chỉ mỉm cười.
Tang Đồng cầm lên tay người chết: Người chết bên trong móng tay không dính bùn đất, chứng mình trước khi chết không có phản kháng, cô hít sau một hơi, dùng hai tay nhào nặn hai má người chết.
Gương mặt này hình như bị một ngoại lực nào đó làm ra, bất kể Tang Đồng nhào nặn như thế nào, vẻ tươi cười cũng không chịu tan biến.
Tô Tứ Phương than nhẹ một tiếng, lấy ra một tấm vải trắng, phủ lên mặt người chết.
~~~~~
Vào buổi tôi, Quan Nhĩ Châu thông báo do mưa to toàn trường học trong thành phố phải nghỉ học.
Lúc ăn cơm tối Mục Dung hơi uể oải, Tang Du khuyên nhủ dỗ dành đủ kiểu cô mới miễn cưỡng ăn hết một chén cơm. Tang Du giúp Mục Dung lau khô tóc, sau đó tự mình đi rửa mặt, lúc đi ra Mục Dung đã dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Tang Du gọi hai lần, Mục Dung vẫn không tỉnh. Nàng thận trọng đặt Mục Dung nằm xuống, kéo chăn đắp lại cho cô, chỉnh lại điều hòa.
Tang Du ngồi bên giường, xoa xoa trán cho Mục Dung, cô ngủ không thoải mái, thỉnh thoảng mi tâm khẽ nhăn lại, ánh mắt Tang Du ngừng tại cánh tay bị bó bột của Mục Dung, tiếng còi in ỏi ngày đó thỉnh thoảng vẫn còn quanh quẫn bên tai nàng, thậm chí còn đi vào giấc mộng của nàng, mỗi khi nàng giật mình thức giấc toàn thân đều là mồ hôi lạnh, lần đầu tiên nàng tìm thấy được người chỉ cần nàng nhìn thấy liền có thể làm nàng yên tâm đến vậy,
Mấy đêm liên tiếp sau khi xảy ra chuyện, có Mục Dung ở bên cạnh, Tang Du mới không sợ hãi nữa
Mưa vẫn rơi, gọt rữa cửa sổ căn phòng, nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống mặt kính, bóp méo cảnh vật bên ngoài. Bên trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, Tang Du xoa xoa mi tâm của Mục Dung, ngón tay lướt qua chân mày cô.
"Ngủ ngon, Mục Dung."
....
Trong giấc mộng của Mục Dung. Ở trong mộng, cô giống như là nhân vật chính, dùng góc nhìn thứ ba để quan sát tình hình trước mắt
Mộng cảnh rất chân thật, chân thật đến mức cô có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí còn có thể ngửi được mùi tanh hôi. Tầm mắt của cô bởi vì một người mà chuyển động, đáng tiếc dù cố gắng thế nào lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia.
Một vị hòa thượng trọc đầu, trên tay cầm tích trượng, mặc một tăng bào màu trắng, áo báo đã rất cũ, khắp nới đều là mảnh vá.
Nhưng khi mặc trên người hắn lại có một phần khí khái đặc biệt.
Dưới chân tăng nhân là bùn nhão cao đến đầu gối, hắn nhẹ nhàng đứng trên vũng bùn, giày trắng không dính một chút bùn dơ.
Ở xung quanh hắn là vô vàng hài cốt, cổ thụ bị nhổ tận gốc, thỉnh thoảng còn có thi thể người, đưa mắt nhìn ra tưởng chừng kéo dài vô tận, không nhìn thấy được đâu là cuối đường.
Tăng bào cũ nát thi thoảng bị cuồng phong thổi bay, nhưng tăng nhân lại như mọc rễ ở đó, một người một trượng bất động, ngạo nghễ đứng thẳng, mười phần kiên định bất khuất.
Trước mặt tăng nhân là một Huyễn Ảnh màu đen cao cỡ mười tầng lầu, đôi mắt đỏ rực lớn như đèn xe ô tô.
"Ợ!"
Bóng đen no nê ợ một hơi, thổi ra một trận gió tanh hôi khiến người buồn nôn.
Mục Dung nghe được tiếng vải vóc bị xé rách --- tăng bào cũ nát không chịu nổi cuồng phong đã bị xé rách một đường.
"Phàm nhân, bản đại gia tùy tiện thổi một hơi là có thể xé nát ngươi, dạng như ngươi còn vọng tưởng độ ta?"
"Hà Yêu, bần tăng vốn định độ ngươi quy y tam bảo, nhưng ngươi lại thừa lúc ta chưa sẵn sàng, điều khiển dòng nước thay đổi tuyến sông, ngàn vạn bá tành vì ngươi mà tan nhà nát cửa, sát nghiệp ngập trời, người..."
"Ha haa ha ha, hòa thượng thối! Những người này đều là vì ngươi mà chết, nếu không phải ngươi tự cho mình tài giỏi chọc giận bản đại gia, bọn họ thế nào lại chết? Phàm nhân các ngươi không phải có câu 'Ta không giết Bá Nhân nhưngBá Nhân lại vì ta mà chết*' à? Cúi đầu mà nhìn đi, đây đều là sát nghiệt ngươi tại ra, ha ha ha ha, ngươi bây giờ cũng như bản đại gia thôi, nghiệp chướng nặng nề, bản đại gia ngược lại muốn xem ngươi còn thế nào để độ hóa ta, độ hóa thiên hạ!?"
(*Thỉnh seach wikipedia, thông tin cũng khá hay.Lười quá thì đại ý cũng như câu nói trên thôi, câu sao ý vậy)
Mục Dung đau đớn kêu lên, đau đớn chân thật đến càn quét toàn thân cô, cả người đau điếng, tim như bị đao cắt.
Mục Dung kinh ngạc kinh ngạc nhìn tăng nhân bạch bào: Hắn đau xót! Hòa thượng nhìn quanh một vòng, nhìn xem nỗi đau toàn cảnh, lã chã rơi lệ.
Mục Dung không nhìn thấy mặt tăng nhân,thị giác của cô chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn, nhưng cô lại cảm nhận được tất cả cảm xúc của hắn.
Bi thương của hắn, đau lòng và tự trách của hắn.
Đột nhiên, Mục Dung giật mình, hô lớn: "Không được!"
Tang Du mở đèn, nhìn thấy mặt mũi Mục Dung đều là mồ hôi, biểu cảm lo lắng vẻ mặt thống khổ, lay lay Mục Dung: "Mục Dung? Tỉnh dậy, Mục Dung!"
Liên tục gọi mấy tiếng, làm thế nào Mục Dung cũng không mở mắt, nàng đưa tay xoa trán Mục Dung, nóng hổi.
Tang Du chạy tới toilet vắt một cái khăn ướt đắp lên trán Mục DUng, sau đó cầm điện thoại có sẵn trong phòng, nhờ lễ tân gọi bác sĩ đến.
"Không được, không được như vậy, sẽ có cách khác, không được giống như vậy, không được!"
"Mục Dung! Tỉnh lại, đừng dọa tôi, Mục Dung?!"
"Hà Yêu, bần tăng thuyết pháp cho ngươi tám ngày, lấy tám cố sự hướng ngươi vứt bỏ ác niệm, nay để bần tăng kể cho ngươi nghe cố sự cuối cùng đi."
Tăng nhân nói xong, giơ tích trượng trong tay lên, chắp tay trước ngực, khoanh chân ngồi lên bùn nhão.
"Cố sự thứ chín gọi là: 'Ta không vào Địa Ngục, còn ai vào Địa Ngục', bần tăng lấy tu vi suốt đời cùng tính mệnh của mình nguyện tuyên đại thệ: Ở nơi này hóa thành bảo tháo, trấp giữ trăm năm, Nam Mô A Di Đà Phật."
Lời vừa dứt, tích trượng bay lên không trung không ngừng xoay vòng bắn ra kim quang vạn trượng, cường quang làm mắt Hà Yêu đau nhói, nó phẫn nộ gào thét, đất trời rung chuyển.
Tăng nhận bị kim sắc bao phủ, cuồng phong bên ngoài không chút mảy may đến hắn, tích trượng hóa thành một trụ ánh sáng, từ phía trên đỉnh đầu tăng nhân xuyên thẳng xuống đất.
"KHÔNG!" Mục Dung gào to mở mắt bật dậy.
Bác sĩ chuẩn bị hạ mũi kim tim truyền dịch cho Mục Dung bị dọa sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt Mục Dung mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, thở hồng hộc.
Cô nhìn thấy cuối giường là Tô Tứ Phương và Tang Đồng, sau dó bị một thân thể ấm áp ôm vào lòng.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu."
Mục Dung quya đầu, thấy được vẻ mặt lo lắng của Tang Du, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trấn an cô.
Tang Du thấy ánh mắt trống rỗng của Mục Dung, ôm lấy mặt cô đau lòng hỏi: "Mơ thấy gì?"
Mục Dung mắt không chớp nhìn Tang Du, nỉ non nói: "Ta không vào Địa Ngục, ta không vào Địa Nguc...vậy..vậy ai vào Địa Ngục."
Một giọt nước mắt im ắng rơi xuống, Mục Dung không muốn khóc, ấy vậy mà nước mắt lại chảy ra.
Tại cảnh quang trong mộng, cô rõ ràng trông thấy được ngay lúc tích trượng xuyên qua tăng nhân, tăng nhân kia cũng rơi lệ như vậy.
Tang Du ôm Mục Dung, lóe đi khóe mắt hơi ướt của cô: "Đừng sợ, đừng sợ! Chỉ là một giấc mộng thôi, không sao, tỉnh lại sẽ không sao, có tôi ở đây, đừng sợ."
Mục Dung dựa trán lên bờ vai đơn bạc của Tang Du, nhắm hai mắt lại, ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận nhiệt độ ấm áp mới khẽ thở dài.
Bên tai truyền đến tiếng niệm phật âm trầm của Tô Tứ Phương:"A Di Đà Phật."
Tiêm một mũi hạ sốt, vô một trai nước biển, Mục Dung lại ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, tựa như muốn thay tẩy toàn bộ thế giới này.
Sáu giờ sáng, sắc trời vẫn tối tắm mịt mờ. Tang Đồng nhận được một cuộc điện thoại, lôi kéo Tô Tứ Phương rời khỏi phòng.
Hai người mặc áo mưa đi xuống dưới lầu, Tằng Thiên Hàm đi cùng hai vị cảnh sát đang ngồi trên ghế đợi hai người. Tang Đồng nhận lấy hai tấm thẻ công tác từ Tằng Thiên Hàm, đưa một cái cho Tô Tứ Phương, năm người cùng nhau lên xe cảnh sát.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tằng Thiên Hàm đưa qua một xấp hồ sơ: "Mã Hoằng Thịnh chết rồi."
"Là đứa bé được Lý Hàn Sở cứu?"
"Ừm."
"Gia đình báo tin?"
Một vị cảnh sát trả lời: "Không phải, là phòng phòng chống bão lụt gọi điện thông báo, không phải có dự báo mưa lớn sao, đoạn kia của Diệp Lâu sông tương đối thấp, chiến sĩ phòng lụt bão theo thông lệ đi kiểm tra, phát hiện một thi thể."
Tang Đồng mở xấp hồ sơ, bên trong là một đứa bé trai mặc đồng phục học sinh nằm trên bờ sông.
"Sao chỉ có một tấm?"
"Hả, trước đó tôi có bắt chuyện với bên ngành công an, bọn họ không có phá hư hiện trường nên liền chụp một tấm trước."
"Không phải chết dưới sông à?"
"Chết trên bờ, trong một vũng nước đọng."
....
Cảnh sát tiến hành phong tỏa hiện trường, bất quá cho dù không phong tỏa với thời tiết này cũng không ai đến bờ sông làm gì. Tang Đồng và Tô Tứ Phương xuất trình thẻ công tác, kéo lên mũ áo mưa, băng qua đường biên đi vào, nước sông Diệp Lâu sau một đêm tăng vọt, đục ngầu chảy siết.
Người chết là Mã Hoằng Thịnh nằm rạp trên đất, khuôn mặt ụp vào vũng nước đọng, Tang Đồng ngồi xổm, quan sát xung quanh: Cỏ xung quanh người chết không ngã.
"Phiền các người lật hắn lại."
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn cảnh sát trưởng một cái, đối với mệnh lệnh của Tang Đồng có chút bất mãn.
"Nhìn cái gì? Kêu cậu làm thì làm đi, đây là người ở phía trên tổ chuyên án phái xuống!"
Hai nhân viên cảnh sát khiêng thi thể Mã Hoằng Thịnh ra khỏi vũng nước, vừa mới lật được một nửa, vị cảnh sát trẻ hét to một tiếng, hai tay run rẩy.
'Ầm' một cái, thi thể bị ném lên bãi cỏ.
Tang Đồng tự mình nắm lấy bả vai Mã Hoằng Thịnh lật hắn lại, nhìn thấy nét mặt người chết, tất cả những người có mặt đều cảm giác được da đầu tê dại.
Lá gan ai nhỏ đã đứng ngồi không yên.
Người chết Mã Hoằng Thịnh trên mặt là nụ cười cổ quái, nhìn vào thần sắc, trước khi Mã Hoằng Thịnh chết hình như không chút sợ hãi, giống như hắn nhìn thấy được thứ gì đó vui vẻ, đuôi lòng mày mang theo vui sướng, đôi mắt không sợ hãi không thống khổ, miệng toét ra, cười đến xán lạn.
Trong mũi và miệng người chết có để lại chút nước bùn, thổ chất giống với vũng nước.
Biểu cảm mỉm cười cần được cơ thịt trên mặt làm ra, người sau khi chết sẽ mất đi sức, cho dù là mỉm cười ra đi thì tươi cười cũng phải dần dần biến mất.
Nhưng Mã Hoằng Thịnh tươi cười không biến mất, nhìn như đang cùng bạn bè nằm trên đất trêu ghẹo nhau.
Thân thể Mã Hoằng Thịnh đã lạnh ngắc, nước mưa vô tình đổ xuống khắp cơ thể hắn, nhưng hắn lại nhất định bất động, chỉ mỉm cười.
Tang Đồng cầm lên tay người chết: Người chết bên trong móng tay không dính bùn đất, chứng mình trước khi chết không có phản kháng, cô hít sau một hơi, dùng hai tay nhào nặn hai má người chết.
Gương mặt này hình như bị một ngoại lực nào đó làm ra, bất kể Tang Đồng nhào nặn như thế nào, vẻ tươi cười cũng không chịu tan biến.
Tô Tứ Phương than nhẹ một tiếng, lấy ra một tấm vải trắng, phủ lên mặt người chết.
~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.