Chương 145: Ôm trong mưa
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
"Tô Tứ Phương?"
Người trong ngực im bật, làm Tang Đồng giống như đặt mình vào hầm băng, tay chân lạnh buốt.
Thân thể cô run rẩy không dám lau nước mắt, ánh mắt mờ mịt mơ hồ của cô bây giờ vô tình trở thành một tầng bảo vệ lừa mình dối người, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, cô còn có thể ôm một phần hy vọng.
Nước mắt đọng càng lúc càng nhiều, nặng nề trượt xuống, ánh mắt cô lại rõ ràng.
Tô Tứ Phương an tĩnh nằm trong ngực Tang Đồng, Tang Đồng ôm nàng, không dàm dò xét hơi thở.
"Tô Tứ Phương?!"
Thiên Lôi ngừng, Tì Bà Quỷ Vương né tránh không kịp dính trúng hai lần, nhưng hắn không giống đám oan hồn, tuy là cực độ suy yếu nhưng một hai đường Thiên Lôi sẽ không giết được hắn.
Tì Bà Quỷ Vương nhìn bầu trời, thấy lôi vân từ tản đi, lộ ra mặt trăng và sao trời.
Hắn bộc phát cuồng vọng cười: "Ha ha ha ha, Cửu Thiên Huyền Lôi thì sao, Bản Đại Vương không chết thì đến lượt các ngươi!"
...
Ở xa ngàn dặm theo dõi, Tạ Tất An khiếp sợ nói: "Không nghĩ ra Cửu Thiên Huyền Lôi còn có cách này để cản lại! Đúng là đại khai nhãn giới."
"Thất ca, sao nàng ấy làm được?"
Tạ Tất An suy tư một lát, giải đáp: "hoà thượng này không đơn giản, nàng hiểu thấu sự ảo diệu của Cửu Thiên Huyền Lôi, nên dùng cách trái ngược để hoá giải nó. Cửu Thiên Huyền Lôi là vì chính đạo dương gian mà tồn tại, nếu người triệu hồi nó không có năng lực điều khiển nó, thì nó sẽ tự làm theo ý mình tiến hành hủy diệt tất cả ác niệm trong phạm vi, vậy nên hoà thượng kia dùng áo cà sa bao phủ đại địa, che khuất ác niệm của đám oan hồn và Tì Bà Quỷ Vương, lừa Cửu Thiên Huyền Lôi để nó nghĩ nó đã hoàn thành sứ mệnh."
"Vậy...còn đoá hoa sen kia là sao?"
"Đây chính là điểm thông minh của hoà thượng, ta đoán thi triển cà sa phải dùng nhiều năng lực nàng ấy không cách nào có thể chèo chống kéo dài, cho nên nghĩ ra cách khác để bổ trợ, lấy ra bản mệnh hoa sen bay tới tầng mây lấy chính khí tương hoà đối kháng và quấy nhiễu phán đoán của Thiên Lôi..."
"Bản mệnh hoa sen? Sao nàng ấy dám? Kim Thân La Hán chân đạp Thanh Liên*, mất đi Thanh Liên làm sao nàng đắc đạo?"
(Thanh Liên: Sen á.)
"Cũng không phải, Thiên Lôi sẽ không hủy diệt bản mệnh hoa sen, đệ nhìn đi."
...
Tang Du ngồi xổm bên cạnh Tang Đồng, vươn ngón tay thăm dò hơi thở Tô Tứ Phương, nước mắt chảy ra.
"Chị..." Tiểu Phương sư phụ không còn thở.
Trời đổ mưa to, thiên địa như hoà làm một.
Pháp tường không có công hiệu che mưa, hạt mưa trùng điệp rơi xuống mọi người.
Tang Đồng quỳ gối trong mưa, ôm Tô Tứ Phương không nhúc nhích.
Tì Bà Quỷ Vương quyết định tốc chiến tốc thắng, hắn nghĩ chỉ cần không còn Cửu Thiên Huyền Lôi, những người này sẽ không thể làm hắn bị thương.
'thừa dịp người bệnh lấy mạng người' đạo lý này hai bên đều hiểu.
Sở dĩ Tang Đồng làm như vậy cũng là thừa lúc Tì Bà Quỷ Vương suy yếu, một kích đánh hắn xuống vực sâu đổi lấy sáu mươi năm an ổn cho dương gian.
Mà Tì Bà Quỷ Vương cũng giống vậy, mặc dù thương thế hắn rất nặng, nếu lúc này thả người thì sợ rằng sẽ dẫn tới hai bên dương gian Địa Phủ cùng nhau đuổi bắt hắn.
Quyết định xong, Tì Bà Quỷ Vương mở ra huyết bồn đại khẩu hút một đám oan hồn trở về, thân thể khôi phục thành kích thước quả bóng rổ, chỉ huy đám oan hồn còn lại tiếp tục công kích pháp tường.
"Ầm" một tiếng, bình bát của Tô Tứ Phương rơi xuống đất, mất đi bổ trợ, pháp tường lại ảm đạm.
...
"Thất ca, chúng ta đi!"
Tạ Tất An đưa tay cản Phạm Vô Cứu: "chớ chút!"
"Tại sao?"
"Tì Bà Quỷ Vương sốt ruột trả thù, coi như đánh nát pháp tường thì cũng sẽ giết đạo sĩ kia trước, trong tay Hách Giải Phóng có thuẫn của chúng ta, có thể bảo đảm cho hắn trận này, thân phận của đạo sĩ ở dương gian không đơn giản, nhận được quốc vận hộ phù của quốc gia nên không đặt Phong Đô chúng ta vào mắt. Giữ nàng lại sớm muốn gì cũng có chuyện, huống hồ nàng ta còn sống chúng ta muốn hành xử cũng không dễ "
"Hiểu rõ."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu tiếp tục thái độ 'sống chết kệ mày', Tang Đồng quỳ gối, mặt đầy vết nước, không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa, máu mũi rơi xuống mặt Tô Tứ Phương cũng bị nước mưa rửa sạch.
Cô khẽ vuốt ve gương mặt Tô Tứ Phương, dùng giọng nói chỉ mình cô nghe nói: "Em cho rằng chỉ có em mới có thể sáng tạo ra tuyệt chiêu đúng không? Haiz, vốn định muốn để lại nó cho Du nhi dùng, không nghĩ lại phải cho em, cái này tính thế nào đây? Em cho rằng tôi sẽ cảm kích sao? Tôi sẽ không cảm kích, không chấp nhận, cũng không để em chết!"
"Pháp tường không thể kiên trì thêm nữa, chúng ta không thể ngồi chờ chết, Tang Du em ở đây đừng ra ngoài, chị và Hách Giải Phóng ra ngoài giết đám oan hồn!"
Mục Dung triệu hồi đả hồn bổng, Hách Giải Phóng cản lại, vội vã quát: "Cô điên hả?! Tì Bà Quỷ Vương thay đổi mục tiêu, hắn muốn ăn cô!"
Mục Dung giật mình, lúc Tì Bà Quỷ Vương nói cô đã ngất xỉu, nên không nghe được đối thoại của bọn họ.
"Tang Du và Khúc Đình Đình không có năng lực tự vệ, Tang Đồng và tiểu Phương đại sư bị thương nặng, các cô ấy không thể mất đi bảo vệ của pháp tường, nếu không tất cả đều phải chết! Tì Bà Quỷ Vương bị thương nặng như vậy, đả hồn bổng lại là khắc tinh của oan hồn, chúng ta giải quyết đám oan hồn này giải toả áp lực cho pháp tường,có thể kéo dài bao nhiêu thì kéo! Mục tiêu của hắn là tôi thì càng tốt, tôi có thể dẫn hắn ra xa."
Hách Giải Phóng bắt lấy tay Mục Dung, quát: "Không được, tôi không đồng ý!"
"Cậu có đi hay không?"
"Mục Dung!"
"Cậu không đi thì phiền cậu ở lại bảo vệ mọi người, tự tôi đi. Đến lúc quan trọng tại sao cậu cứ cản tôi? Nếu pháp tường bị phá mọi người đều phải chết, buông tay đánh cược một lần ít ra còn có cơ hội sống."
Hách Giải Phóng run rẩy: Sống à?? Ai sống?
Nếu như hắn buông tay Mục Dung tuyệt đối không 'sống', trên tay hắn có vô thường thuẫn, đả hồn bổng là khắc tinh của oan hồn, đợi pháp tường bị phá hắn có thể đảm bảo mang Mục Dung an toàn rời đi.
Mục Dung thấy pháp tường càng lúc càng mờ, cắm đả hồn bổng xuống đất, cho Hách Giải Phóng một đấm: "Buông tay! Cậu không quan tâm sống chết các cô ấy, tôi quan tâm! Hách Giải Phóng, tôi biết cậu nghĩ cho tôi, nhưng cậu không thể cản tôi bảo vệ người tôi quan tâm!"
Hách Giải Phóng cúi đầu, cuối cùng cũng nới lỏng tay.
"Mục Dung!". Một chân đã bước ra pháp trường, Mục Dung bỗng ngừng lại
Cô xoay người, thấy ánh mắt lo lắng của Tang Du.
Thật ra, suy nghĩ của nàng và Hách Giải Phóng không khác nhau lắm, chỉ là không bi quan như hắn.
Nàng giữ một chút hi vọng, biết đâu pháp tường không bị phá?
Không phải quỷ hồn đều sợ ánh sáng sao? Nếu như có thể cố đến hừng đông, bọn họ có phải sẽ rời đi không?
Thế nhưng nghe thấy Mục Dung nói như vậy, lời khuyên can của nàng liền không ra khỏi miệng.
Mục Dung đi tới trước mặt Tang Du, cô muốn nắm lấy tay nàng, nhưng đáng tiếc ở trạng thái này hai người không thể chạm vào nhau
"Chút nữa xảy ra chuyện gì, em cũng không được ra khỏi pháp tường."
"Em...em cũng không muốn chị đi."
"Tang Du, nếu chị không làm gì, vạn nhất pháp tường bị phá chị sẽ hối hận cả đời, chị không muốn mọi người gặp chuyện, tin tưởng chị được không?"
Tang Du hít sâu một hơi, lấy tay gạt đi nước mắt và nước mưa: "Vậy chị nhất định phải cẩn thận."
"Chị biết."
"Em chờ chị quay lại."
"Ừm."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu xuất thủ, muốn chạy đến cần chút thời gian, bọn hắn dùng thiên lý truyền âm* hạ lệnh cho Hách Giải Phóng, muốn Hách Giải Phóng tìm cơ hội dẫn Mục Dung đi, hoặc là giữ cô ở lại trong pháp tường.
(Thiên lý truyền âm: ý là dùng công lực truyền lời muốn nói vào đầu người nghe ý)
Hách Giải Phóng bỡn cợt cười một tiếng, tháo vô thường thuẫn xuống đưa cho Mục Dung: "Cầm đi, tôi ở lại bảo vệ các cô ấy."
"Cám ơn."
Hách Giải Phóng vỗ vỗ vai Mục Dung: "Đừng quên trách nhiệm của cô, nhất định phải sống quay về "
"Ừm."
Mục Dung không dám chạy xa, chỉ quanh quẩn tại pháp tường quét dọn đám oan hồn.
Đả hồn bổng là khắc tinh của oan hồn, đánh oan hồn giống như cắt đậu hũ.
Phàm là oan hồn nào đụng vào đả hồn bổng đều hoá thành khói xanh, Hách Giải Phóng cũng thỉnh thoảng vung toả hồn liên ra hỗ trợ cho Mục Dung.
Tang Du hơi yên tâm, ngồi xuống bệnh cạnh Tang Đồng, khoác tay lên vai cô nói: "Chị Đồng Đồng, tiểu Phương đại sư..."
"Chị nhất định cứu sống em ấy." Ngữ khí Tang Đồng chắc chắn.
Đúng lúc này, một vệt kim quang hạ xuống chiếu vào Tang Đồng và Tô Tứ Phương.
Tang Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mưa rơi xuống làm cô mở mắt không nổi, nhưng cô vẫn thấy rất rõ: Một đoá hoa sen chậm rãi rơi xuống.
Cũng chính là đoá hoa từ đỉnh đầu Tô Tứ Phương bay ra!
Chỉ là hoa sen có chút chật vật: Tim sen tan nát, cánh hoa cũng rụng mất vài miếng.
Tang Đồng đại hỉ, đây là bản mệnh hoa sen hộ thể của Tô Tứ Phương, bản mệnh sen vẫn còn, Tô Tứ Phương tuyệt không thể chết!
Cô mặc kệ đau đớn đỡ Tô Tứ Phương nằm xuống, bản mệnh hoa sen rơi xuống thân thể Tô Tứ Phương, kim quang biến mất.
Mấy phút sau, Tô Tứ Phương nhẹ hừ một tiếng, mở mặt.
Tang Du vui mừng, cao hứng kêu lên: "Tiểu Phương đại sư!"
Tang Đồng cắn chặt răng gắt gao nắm lấy vạt áo Tô Tứ Phương kéo nàng ngồi dậy, cánh tay giơ cao: "Chát" mới cái đánh vào mặt Tô Tứ Phương.
Tang Du và Hách Giải Phóng ngây người, Tô Tứ Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngơ ngác cười: "Đồng sư tỷ, đầu em rất choáng."
Tang Đồng nhìn chằm chằm Tô Tứ Phương rất lâu, các loại cảm xúc đánh nhau không ngừng, bị nụ cười của người này hoá giải.
Nắm lấy vạt áo kéo về phía trước, Tô Tứ Phương ngã vào ngực cô
Tang Đồng phủi đi cỏ dại bám lên người Tô Tứ Phương, nâng bờ vai ấn đầu nàng xuống: "Dưới đất lạnh, tựa vào tôi nghỉ một chút, lát nữa chúng ta về nhà."
"Được."
Tang Đồng cật lực giơ tay lên ấn mấy lần vào đồng hồ, phía trên hiện ra một dãy ký tự: Chi viện đang trên đường đến, xin cố gắng thêm hai tiếng.
Mắt Tang Đồng tối sầm, trán đập vào vai Tô Tứ Phương.
"Đồng sư tỷ?" Tô Tứ Phương trở tay ôm lấy eo Tang Đồng, ổn định thân thể cô ấy.
Quay đầu lại nhìn Tang Đồng ngủ...
Người trong ngực im bật, làm Tang Đồng giống như đặt mình vào hầm băng, tay chân lạnh buốt.
Thân thể cô run rẩy không dám lau nước mắt, ánh mắt mờ mịt mơ hồ của cô bây giờ vô tình trở thành một tầng bảo vệ lừa mình dối người, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, cô còn có thể ôm một phần hy vọng.
Nước mắt đọng càng lúc càng nhiều, nặng nề trượt xuống, ánh mắt cô lại rõ ràng.
Tô Tứ Phương an tĩnh nằm trong ngực Tang Đồng, Tang Đồng ôm nàng, không dàm dò xét hơi thở.
"Tô Tứ Phương?!"
Thiên Lôi ngừng, Tì Bà Quỷ Vương né tránh không kịp dính trúng hai lần, nhưng hắn không giống đám oan hồn, tuy là cực độ suy yếu nhưng một hai đường Thiên Lôi sẽ không giết được hắn.
Tì Bà Quỷ Vương nhìn bầu trời, thấy lôi vân từ tản đi, lộ ra mặt trăng và sao trời.
Hắn bộc phát cuồng vọng cười: "Ha ha ha ha, Cửu Thiên Huyền Lôi thì sao, Bản Đại Vương không chết thì đến lượt các ngươi!"
...
Ở xa ngàn dặm theo dõi, Tạ Tất An khiếp sợ nói: "Không nghĩ ra Cửu Thiên Huyền Lôi còn có cách này để cản lại! Đúng là đại khai nhãn giới."
"Thất ca, sao nàng ấy làm được?"
Tạ Tất An suy tư một lát, giải đáp: "hoà thượng này không đơn giản, nàng hiểu thấu sự ảo diệu của Cửu Thiên Huyền Lôi, nên dùng cách trái ngược để hoá giải nó. Cửu Thiên Huyền Lôi là vì chính đạo dương gian mà tồn tại, nếu người triệu hồi nó không có năng lực điều khiển nó, thì nó sẽ tự làm theo ý mình tiến hành hủy diệt tất cả ác niệm trong phạm vi, vậy nên hoà thượng kia dùng áo cà sa bao phủ đại địa, che khuất ác niệm của đám oan hồn và Tì Bà Quỷ Vương, lừa Cửu Thiên Huyền Lôi để nó nghĩ nó đã hoàn thành sứ mệnh."
"Vậy...còn đoá hoa sen kia là sao?"
"Đây chính là điểm thông minh của hoà thượng, ta đoán thi triển cà sa phải dùng nhiều năng lực nàng ấy không cách nào có thể chèo chống kéo dài, cho nên nghĩ ra cách khác để bổ trợ, lấy ra bản mệnh hoa sen bay tới tầng mây lấy chính khí tương hoà đối kháng và quấy nhiễu phán đoán của Thiên Lôi..."
"Bản mệnh hoa sen? Sao nàng ấy dám? Kim Thân La Hán chân đạp Thanh Liên*, mất đi Thanh Liên làm sao nàng đắc đạo?"
(Thanh Liên: Sen á.)
"Cũng không phải, Thiên Lôi sẽ không hủy diệt bản mệnh hoa sen, đệ nhìn đi."
...
Tang Du ngồi xổm bên cạnh Tang Đồng, vươn ngón tay thăm dò hơi thở Tô Tứ Phương, nước mắt chảy ra.
"Chị..." Tiểu Phương sư phụ không còn thở.
Trời đổ mưa to, thiên địa như hoà làm một.
Pháp tường không có công hiệu che mưa, hạt mưa trùng điệp rơi xuống mọi người.
Tang Đồng quỳ gối trong mưa, ôm Tô Tứ Phương không nhúc nhích.
Tì Bà Quỷ Vương quyết định tốc chiến tốc thắng, hắn nghĩ chỉ cần không còn Cửu Thiên Huyền Lôi, những người này sẽ không thể làm hắn bị thương.
'thừa dịp người bệnh lấy mạng người' đạo lý này hai bên đều hiểu.
Sở dĩ Tang Đồng làm như vậy cũng là thừa lúc Tì Bà Quỷ Vương suy yếu, một kích đánh hắn xuống vực sâu đổi lấy sáu mươi năm an ổn cho dương gian.
Mà Tì Bà Quỷ Vương cũng giống vậy, mặc dù thương thế hắn rất nặng, nếu lúc này thả người thì sợ rằng sẽ dẫn tới hai bên dương gian Địa Phủ cùng nhau đuổi bắt hắn.
Quyết định xong, Tì Bà Quỷ Vương mở ra huyết bồn đại khẩu hút một đám oan hồn trở về, thân thể khôi phục thành kích thước quả bóng rổ, chỉ huy đám oan hồn còn lại tiếp tục công kích pháp tường.
"Ầm" một tiếng, bình bát của Tô Tứ Phương rơi xuống đất, mất đi bổ trợ, pháp tường lại ảm đạm.
...
"Thất ca, chúng ta đi!"
Tạ Tất An đưa tay cản Phạm Vô Cứu: "chớ chút!"
"Tại sao?"
"Tì Bà Quỷ Vương sốt ruột trả thù, coi như đánh nát pháp tường thì cũng sẽ giết đạo sĩ kia trước, trong tay Hách Giải Phóng có thuẫn của chúng ta, có thể bảo đảm cho hắn trận này, thân phận của đạo sĩ ở dương gian không đơn giản, nhận được quốc vận hộ phù của quốc gia nên không đặt Phong Đô chúng ta vào mắt. Giữ nàng lại sớm muốn gì cũng có chuyện, huống hồ nàng ta còn sống chúng ta muốn hành xử cũng không dễ "
"Hiểu rõ."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu tiếp tục thái độ 'sống chết kệ mày', Tang Đồng quỳ gối, mặt đầy vết nước, không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa, máu mũi rơi xuống mặt Tô Tứ Phương cũng bị nước mưa rửa sạch.
Cô khẽ vuốt ve gương mặt Tô Tứ Phương, dùng giọng nói chỉ mình cô nghe nói: "Em cho rằng chỉ có em mới có thể sáng tạo ra tuyệt chiêu đúng không? Haiz, vốn định muốn để lại nó cho Du nhi dùng, không nghĩ lại phải cho em, cái này tính thế nào đây? Em cho rằng tôi sẽ cảm kích sao? Tôi sẽ không cảm kích, không chấp nhận, cũng không để em chết!"
"Pháp tường không thể kiên trì thêm nữa, chúng ta không thể ngồi chờ chết, Tang Du em ở đây đừng ra ngoài, chị và Hách Giải Phóng ra ngoài giết đám oan hồn!"
Mục Dung triệu hồi đả hồn bổng, Hách Giải Phóng cản lại, vội vã quát: "Cô điên hả?! Tì Bà Quỷ Vương thay đổi mục tiêu, hắn muốn ăn cô!"
Mục Dung giật mình, lúc Tì Bà Quỷ Vương nói cô đã ngất xỉu, nên không nghe được đối thoại của bọn họ.
"Tang Du và Khúc Đình Đình không có năng lực tự vệ, Tang Đồng và tiểu Phương đại sư bị thương nặng, các cô ấy không thể mất đi bảo vệ của pháp tường, nếu không tất cả đều phải chết! Tì Bà Quỷ Vương bị thương nặng như vậy, đả hồn bổng lại là khắc tinh của oan hồn, chúng ta giải quyết đám oan hồn này giải toả áp lực cho pháp tường,có thể kéo dài bao nhiêu thì kéo! Mục tiêu của hắn là tôi thì càng tốt, tôi có thể dẫn hắn ra xa."
Hách Giải Phóng bắt lấy tay Mục Dung, quát: "Không được, tôi không đồng ý!"
"Cậu có đi hay không?"
"Mục Dung!"
"Cậu không đi thì phiền cậu ở lại bảo vệ mọi người, tự tôi đi. Đến lúc quan trọng tại sao cậu cứ cản tôi? Nếu pháp tường bị phá mọi người đều phải chết, buông tay đánh cược một lần ít ra còn có cơ hội sống."
Hách Giải Phóng run rẩy: Sống à?? Ai sống?
Nếu như hắn buông tay Mục Dung tuyệt đối không 'sống', trên tay hắn có vô thường thuẫn, đả hồn bổng là khắc tinh của oan hồn, đợi pháp tường bị phá hắn có thể đảm bảo mang Mục Dung an toàn rời đi.
Mục Dung thấy pháp tường càng lúc càng mờ, cắm đả hồn bổng xuống đất, cho Hách Giải Phóng một đấm: "Buông tay! Cậu không quan tâm sống chết các cô ấy, tôi quan tâm! Hách Giải Phóng, tôi biết cậu nghĩ cho tôi, nhưng cậu không thể cản tôi bảo vệ người tôi quan tâm!"
Hách Giải Phóng cúi đầu, cuối cùng cũng nới lỏng tay.
"Mục Dung!". Một chân đã bước ra pháp trường, Mục Dung bỗng ngừng lại
Cô xoay người, thấy ánh mắt lo lắng của Tang Du.
Thật ra, suy nghĩ của nàng và Hách Giải Phóng không khác nhau lắm, chỉ là không bi quan như hắn.
Nàng giữ một chút hi vọng, biết đâu pháp tường không bị phá?
Không phải quỷ hồn đều sợ ánh sáng sao? Nếu như có thể cố đến hừng đông, bọn họ có phải sẽ rời đi không?
Thế nhưng nghe thấy Mục Dung nói như vậy, lời khuyên can của nàng liền không ra khỏi miệng.
Mục Dung đi tới trước mặt Tang Du, cô muốn nắm lấy tay nàng, nhưng đáng tiếc ở trạng thái này hai người không thể chạm vào nhau
"Chút nữa xảy ra chuyện gì, em cũng không được ra khỏi pháp tường."
"Em...em cũng không muốn chị đi."
"Tang Du, nếu chị không làm gì, vạn nhất pháp tường bị phá chị sẽ hối hận cả đời, chị không muốn mọi người gặp chuyện, tin tưởng chị được không?"
Tang Du hít sâu một hơi, lấy tay gạt đi nước mắt và nước mưa: "Vậy chị nhất định phải cẩn thận."
"Chị biết."
"Em chờ chị quay lại."
"Ừm."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu xuất thủ, muốn chạy đến cần chút thời gian, bọn hắn dùng thiên lý truyền âm* hạ lệnh cho Hách Giải Phóng, muốn Hách Giải Phóng tìm cơ hội dẫn Mục Dung đi, hoặc là giữ cô ở lại trong pháp tường.
(Thiên lý truyền âm: ý là dùng công lực truyền lời muốn nói vào đầu người nghe ý)
Hách Giải Phóng bỡn cợt cười một tiếng, tháo vô thường thuẫn xuống đưa cho Mục Dung: "Cầm đi, tôi ở lại bảo vệ các cô ấy."
"Cám ơn."
Hách Giải Phóng vỗ vỗ vai Mục Dung: "Đừng quên trách nhiệm của cô, nhất định phải sống quay về "
"Ừm."
Mục Dung không dám chạy xa, chỉ quanh quẩn tại pháp tường quét dọn đám oan hồn.
Đả hồn bổng là khắc tinh của oan hồn, đánh oan hồn giống như cắt đậu hũ.
Phàm là oan hồn nào đụng vào đả hồn bổng đều hoá thành khói xanh, Hách Giải Phóng cũng thỉnh thoảng vung toả hồn liên ra hỗ trợ cho Mục Dung.
Tang Du hơi yên tâm, ngồi xuống bệnh cạnh Tang Đồng, khoác tay lên vai cô nói: "Chị Đồng Đồng, tiểu Phương đại sư..."
"Chị nhất định cứu sống em ấy." Ngữ khí Tang Đồng chắc chắn.
Đúng lúc này, một vệt kim quang hạ xuống chiếu vào Tang Đồng và Tô Tứ Phương.
Tang Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mưa rơi xuống làm cô mở mắt không nổi, nhưng cô vẫn thấy rất rõ: Một đoá hoa sen chậm rãi rơi xuống.
Cũng chính là đoá hoa từ đỉnh đầu Tô Tứ Phương bay ra!
Chỉ là hoa sen có chút chật vật: Tim sen tan nát, cánh hoa cũng rụng mất vài miếng.
Tang Đồng đại hỉ, đây là bản mệnh hoa sen hộ thể của Tô Tứ Phương, bản mệnh sen vẫn còn, Tô Tứ Phương tuyệt không thể chết!
Cô mặc kệ đau đớn đỡ Tô Tứ Phương nằm xuống, bản mệnh hoa sen rơi xuống thân thể Tô Tứ Phương, kim quang biến mất.
Mấy phút sau, Tô Tứ Phương nhẹ hừ một tiếng, mở mặt.
Tang Du vui mừng, cao hứng kêu lên: "Tiểu Phương đại sư!"
Tang Đồng cắn chặt răng gắt gao nắm lấy vạt áo Tô Tứ Phương kéo nàng ngồi dậy, cánh tay giơ cao: "Chát" mới cái đánh vào mặt Tô Tứ Phương.
Tang Du và Hách Giải Phóng ngây người, Tô Tứ Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngơ ngác cười: "Đồng sư tỷ, đầu em rất choáng."
Tang Đồng nhìn chằm chằm Tô Tứ Phương rất lâu, các loại cảm xúc đánh nhau không ngừng, bị nụ cười của người này hoá giải.
Nắm lấy vạt áo kéo về phía trước, Tô Tứ Phương ngã vào ngực cô
Tang Đồng phủi đi cỏ dại bám lên người Tô Tứ Phương, nâng bờ vai ấn đầu nàng xuống: "Dưới đất lạnh, tựa vào tôi nghỉ một chút, lát nữa chúng ta về nhà."
"Được."
Tang Đồng cật lực giơ tay lên ấn mấy lần vào đồng hồ, phía trên hiện ra một dãy ký tự: Chi viện đang trên đường đến, xin cố gắng thêm hai tiếng.
Mắt Tang Đồng tối sầm, trán đập vào vai Tô Tứ Phương.
"Đồng sư tỷ?" Tô Tứ Phương trở tay ôm lấy eo Tang Đồng, ổn định thân thể cô ấy.
Quay đầu lại nhìn Tang Đồng ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.