Chương 74
Hữu Tình Khách
16/11/2021
Mễ Nhạc Nhạc thật sự biến thành bé mập nào có ngờ uy lực
của mình lại khủng khiếp đến thế. Còn chưa kịp áy náy thì em đã bị Tang Lộ xách lên.
"Khóc!"
Mễ Nhạc Nhạc: "..."
Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, đưa tay che lên chỗ bị thương, nói: "Buông... buông ra..."
Sương Sương lại nói chuyện với cô. Thật muốn khiến em chỉ nói chuyện, chỉ cười với cô mỗi ngày. Tang Lộ liếm liếm cánh môi, không nhịn được mà thả trí tưởng tượng bay xa, mơ mộng về cảnh tượng vui sướng, tươi đẹp ấy.
Tang Lộ thả Mễ Nhạc Nhạc xuống đất. Mễ Nhạc Nhạc lại chủ động đứng dậy, tiến đến chỗ lồng ngực Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương lắc đầu, đẩy đầu cô nhóc ra một chút: "Bị thương ở bên trong. Làm vậy vô dụng."
"Vậy em khóc cho chị uống." Mễ Nhạc Nhạc vội nói.
"Không sao đâu." Giọng Hạ Vị Sương khàn khàn, "Vốn chị cũng nằm khá lâu rồi, thêm một hai ngày cũng chẳng khác gì. Nhạc Nhạc, em đến đây với ai?"
"Anh Ngụy Vân Lang."
"Cậu ta thế nào rồi?"
"Ảnh cũng rất khỏe. Đang ở ngay bên ngoài."
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi nói: "Nhạc Nhạc, em ra ngoài tìm Ngụy Vân Lang trước, được không?"
Mễ Nhạc Nhạc nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Bé củ cải vừa quay đầu đã thấy đại ma vương đang nhìn mình chằm chằm, mặt đầy ý xấu, còn kèm cả sự ghen ghét có che giấu kiểu gì cũng không hết.
Trước kia, Tang Lộ nào đã ghen với ai bao giờ. Từ trước đến nay chỉ có người ta ghen ghét cô. Cô không thích Hạ Vị Sương đến gần ai khác, lại rất tự tin rằng em thích mình nhất, tất cả người ngoài đều là con kiến, là công cụ, có thể dễ dàng trừ khử, căn bản không cần phải ghen ghét. Nhưng hiện tại, cô lại thật sự cảm nhận được mùi vị đó.
Cô sắp không kiềm chế nổi bản thân, muốn xé nát Mễ Nhạc Nhạc, để cô nhóc biến mất thật triệt để. Nhưng không được, vẫn chưa thể. Sương Sương của cô còn chưa cười với cô... Hai tay Tang Lộ giấu sau lưng, siết thật chặt. Những ngón tay thon dài gần như đã biến thành bánh quai chèo.
Mễ Nhạc Nhạc run rẩy cả người. Radar nguy hiểm bắt đầu báo động... Chạy mau!!!
Không đúng, trong radar nguy hiểm còn xen lẫn một giọng nói khác nữa, đến từ đỉnh đầu!
Ngay cả Tiểu Bạch cũng kêu em chạy mau. Mễ Nhạc Nhạc vội bò dậy, hai chân lẹp bẹp bước tới, chạy biến mà không hề quay đầu.
Vừa kéo mở cửa phòng, Mễ Nhạc Nhạc đã bị bản mặt to tướng ngay trước mắt làm sợ hết hồn. Ngụy Vân Lang túm cô nhóc ra, giơ tay lau đi nước mắt còn chưa khô trên mặt em, sau đó thấp giọng hỏi: "Sao thế này?"
Mễ Nhạc Nhạc vội kể chuyện Hạ Vị Sương tỉnh lại cho cậu ta nghe. Em không biết quá khứ của chị Sương Sương, nhưng qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi cũng có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của chị rất bất ổn, thế là cũng nói luôn chuyện đó cho Ngụy Vân Lang.
"Chị ấy tỉnh rồi? Vậy hai người họ giờ thế nào?"
Mễ Nhạc Nhạc gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tạm thời chắc là không có sao. Em cũng không có sao, dù gì cũng chưa chết. Chỉ là trông chị gầy lắm, em hơi lo."
Ngụy Vân Lang lắc đầu, nói: "Chị ấy là người lớn, nếu đã có thể suy nghĩ rõ ràng thì tạm thời không cần phải lo lắng. Tiếp tục quan sát thêm đi."
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu, gật gật. Ngụy Vân Lang nhặt hai gói mì rơi trên mặt đất lên, nói: "Đi thôi. Không thì chốc nữa em đưa đồ ăn cho chị ấy rồi lại xem."
"Vâng!"
Trong phòng ngủ phụ của gian phòng tổng thống chỉ còn lại hai người Tang Lộ và Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương im lặng nằm trên giường, chỉ thi thoảng mới phát ra mấy tiếng xuýt xoa vì đau đớn. Tang Lộ từ từ mò đến bên cạnh. Sau khi làm dịu đi những cảm xúc kích động, cô lại muốn dùng thái độ ôn hòa để trấn an cơn đau của Hạ Vị Sương. Cô định sẽ kiểm tra thương thế của em.
Nhưng Hạ Vị Sương lại lùi về sau một chút. Tang Lộ không biết có nên tiếp tục chạm vào nữa hay không.
Lúc Hạ Vị Sương như cái xác không hồn, Tang Lộ vô cùng khát khao có thể được em đáp lại, bất luận đáp lại kiểu nào cũng được. Nhưng đến khi em thật sự thanh tỉnh, cô lại bắt đầu luống cuống, không biết phải làm sao. Cô cảm thấy có phần khó xử, không rõ nên làm thế nào mới tốt. Trước kia, Tang Lộ vẫn luôn cảm thấy mình làm đúng. Nhưng sau khi suýt hoàn toàn mất đi Hạ Vị Sương, cô lại bắt đầu hoài nghi không biết có phải cách làm của mình thật sự đã sai rồi hay không.
"Tôi không sao." Giọng Hạ Vị Sương nhẹ hẫng mà chậm rãi. Mắt cô như bị che phủ bởi một lớp sương. Khi nhìn về phía Tang Lộ, tựa như nhìn một mặt hồ mờ ảo trong làn sương thu mông lung.
"Hình như chị... Ôi!"
Hạ Vị Sương còn chưa nói dứt câu thì Tang Lộ đã bật lên, bổ nhào lên người cô như một con mèo bị giẫm trúng đuôi. Đương nhiên, Tang Lộ vẫn nhớ Hạ Vị Sương đang bị thương, không thể đè hay chạm vào lung tung, thế nên cô đã dùng tứ chi chống bên cạnh, để bản thân mình trụ giữa không trung.
Gương mặt yêu dị ngập tràn vẻ kích động, hưng phấn. Đôi tròng mắt tím sẫm đảo tới đảo lui, nhanh chóng quan sát cả gương mặt Hạ Vị Sương một lượt, lại đưa mắt quét hết mỗi tấc da thịt từ trên xuống dưới.
Sương Sương nói chuyện với cô. Không phải kháng cự, cũng không phải vì ai khác. Em nói "Chị"!
Tang Lộ bao phủ lấy Hạ Vị Sương, giam cầm hoàn toàn đối phương trong phạm vi của mình. Cho rằng làm thế thì con mồi trong lòng sẽ hoàn toàn chỉ thuộc về mình.
"Sương Sương." Tang Lộ vơn tay vuốt ve gương mặt Hạ Vị Sương, lại móc lấy đầu ngón tay đối phương. Sau lưng cô phát ra những tiếng òm ọp. Vô số xúc tu ló đầu, trông như những con rắn đang hưng phấn muốn nếm thử. "Nhìn chị, ở bên cạnh chị!"
Nào ngờ cô biểu hiện càng hưng phấn thì Hạ Vị Sương lại càng cảm thấy sợ hãi.
Hạ Vị Sương muốn né tránh, ít nhất cũng phải thoát khỏi sự giam cầm khiến người ta không thở nổi này. Nhưng cô vừa nhúc nhích, động đến chỗ bị thương thì lại đau đến mức phải phát ra một tiếng kêu rên đè nén.
Hạ Vị Sương quay đầu cắn lên bàn tay Tang Lộ, đương nhiên không cắn nổi. Cô căm hận nhìn người trước mắt, cứ nhìn mãi cho đến khi Tang Lộ từ từ bình tĩnh lại.
Tang Lộ đảo mắt. Vẻ kích động, vui sướng vặn vẹo trên gương mặt dần tan biến, song vẫn chưa lập tức rời khỏi Hạ Vị Sương, cũng không rụt tay về. Cô thích Hạ Vị Sương hôn mình, cũng tự cho rằng em đã bắt đầu yêu thích mình một lần nữa.
"Phải làm sao... mới có thể thích chị hơn?" Tang Lộ mờ mịt hỏi, "Giống như lúc trước ấy. Thích đến mức không thể thích hơn được nữa. Muốn... ấm áp, muốn cười."
Hạ Vị Sương nhả bàn tay Tang Lộ ra, khẽ thở dốc mấy tiếng. Vì động đến chỗ bị thương sẽ đau nên giọng lúc nói chuyện của cô cũng bất giác nhẹ đi: "Chị muốn làm cái gì?"
Tang Lộ thẳng thừng nói: "Chị muốn hoàn toàn có được... thân thể của Sương Sương... cả trái tim nữa."
Cánh môi Hạ Vị Sương mấp máy. Nghe được những lời này, cô chỉ cảm thấy hết sức nực cười. Đương nhiên cô biết Tang Lộ muốn những thứ đó, ý cô hỏi lại không phải như thế. Trước kia cô thật ngu ngốc, nào đâu biết suy nghĩ của Tang Lộ máu tanh, tàn nhẫn đến cỡ nào. Chỉ một mực cho rằng đó là những lời âu yếm ngây ngô, chuyên chế của đối phương.
Nhưng giờ cô đã tỉnh táo lại rồi. Hạ Vị Sương biết hàm ý trong lời này rốt cuộc đáng sợ thế nào.
"Chị đã cứu tôi." Hạ Vị Sương đè ngực, nói.
Tang Lộ cong cong khóe mắt. Bờ môi vểnh cao, nở nụ cười.
Hạ Vị Sương lại nói: "Tại sao không ăn tôi?"
Nụ cười trên mặt Tang Lộ lại biến mất: "Chị... không biết."
Tại sao nhỉ? Tại sao lại không muốn ăn Sương Sương? Cô vẫn khát khao được cắn nuốt em, nhưng rồi lại kháng cự, sợ hãi, không muốn.
Thế nhưng Tang Lộ vẫn tìm ra được một đáp án, tựa khúc gỗ cứu mạng. Cô thở hổn hển, bất lực hệt như một con người tầm thường: "Muốn Sương Sương thích chị. Không có thích.. không được."
Hạ Vị Sương cảm thấy thật vớ vẩn, nực cười: "Chỉ vì thế?"
Tang Lộ gật đầu, lại chăm chú nhìn Hạ Vị Sương, mong tìm ra được một chút dấu hiệu của sự vui vẻ từ biểu cảm của em. Bởi vì em nhìn như có mỉm cười, nhưng cảm xúc thì vẫn không ổn.
Tang Lộ thất bại.
Hạ Vị Sương lạnh lùng nhìn Tang Lộ, nói: "Vậy còn Mễ Nhạc Nhạc? Không phải chị muốn giết sạch tất cả những người tôi quan tâm à? Chị còn định làm gì họ nữa?"
Tang Lộ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Muốn. Không dám."
Hạ Vị Sương: "..."
Tang Lộ mong ngóng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Hạ Vị Sương: "......"
Một tay ôm chỗ bị thương, một tay ôm ngực, Hạ Vị Sương tức đến nỗi khí huyết trong đầu cuồn cuộn dâng trào, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
"Đã vậy thì chị để bọn họ đi, đi thật xa."
Tang Lộ cong cong khóe môi, nở một nụ cười rạng rỡ với Hạ Vị Sương: "Muốn. Không được."
Hạ Vị Sương cắn lên đầu lưỡi, khiến bản thân bình tĩnh lại: "Vì sao lại không được?"
Tang Lộ đáp: "Trực giác."
"Trực giác?" Hạ Vị Sương cười tự giễu, "Bây giờ tôi không thể nào phản kháng được. Không phải sợ tôi sẽ giết chị."
Tang Lộ lại lẳng lặng nhìn Hạ Vị Sương. Một cảm giác ưu thương hiếm hoi hiện lên nơi đáy mắt: "Chị sợ em rời khỏi chị."
Hạ Vị Sương nhất thời sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, động đến chỗ bị thương cũng đành chịu. Cô né tránh ánh mắt Tang Lộ, tim đau xé từng cơn.
Đây chỉ là thủ đoạn mới của quái vật mà thôi. Nếu ai tin thì sẽ vĩnh viễn sa lầy, không cách nào quay lại.
"Đúng vậy. Tất cả những gì chị làm đều chỉ vì một mục đích..." Chợt, Hạ Vị Sương nghĩ đến điều gì đó. Cô bàng hoàng hỏi, "Có phải... có phải chị định gom hết bọn họ lại bắt gọn một lần hay không?!"
Lỗ tai Tang Lộ dựng thẳng, mắt sáng rỡ. Cô nghĩ thầm đây quả là một ý tưởng tuyệt vời. Sương Sương thật quá thông minh. Sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ! Tang Lộ kích động đến thở dồn dập, lộ ra ánh mắt hưng phấn, mong chờ. Trong đó là sát ý mãnh liệt chẳng mảy may che giấu.
Hạ Vị Sương: "Chị thật sự muốn...?"
Tang Lộ: "Không!"
Giọng Tang Lộ trầm xuống, mang theo một chút khàn khàn cứng rắn: "Chị không thể chờ lâu như thế. Nhiều người như thế. Không được. Tuyệt đối không."
Hạ Vị Sương khép mắt, đau đớn hỏi: "Vậy rốt cuộc chị muốn gì? Bây giờ muốn gì? Cứ duy trì hiện trạng ư?"
Tang Lộ vươn lưỡi liếm lên mặt Hạ Vị Sương, tham lam hít sâu mùi hương của người trong lòng: "Chị không biết. Nếu hiện trạng có thể làm Sương Sương thích chị... thì duy trì hiện trạng. Chị không giết bé củ cải. Chị để nó sống. Cả tên kia nữa."
"Vậy sau khi tôi thích chị thì thế nào? Tiếp tục ăn tôi? Sau đó lại giết hết những người khác?"
Tang Lộ vô cùng rối rắm, vô cùng không muốn: "Chị không biết... Nhưng mà Sương Sương... vì Sương Sương, chị có thể thử... thử nhẫn nại."
Hạ Vị Sương bình tĩnh hỏi lại: "Nếu tôi nói, giờ tôi đã hoàn toàn thích chị rồi, mắt chỉ nhìn mỗi mình chị, không quan tâm ai khác nữa, chị có tin không?"
Tang Lộ miễn cưỡng lắc lắc đầu.
Hạ Vị Sương lạnh lùng nói: "Vậy vì sao chị lại cảm thấy chỉ cần nói một câu thì tôi sẽ tin?"
Tang Lộ lo lắng liếm liếm môi.
Hạ Vị Sương lại nói: "Chị vẫn muốn cắt đứt hết thảy của tôi, nhốt tôi trong hoang đảo. Chị cho rằng làm thế thì tôi sẽ hoàn toàn thuộc về chị?"
Tang Lộ không biết phải nói gì.
Hạ Vị Sương: "Chị bảo tôi thích chị thế nào đây? Chị biết tôi thích..."
Hạ Vị Sương thôi không nói nữa, chỉ nhìn Tang Lộ bằng ánh mắt thất vọng mà hờ hững.
Tang Lộ không chịu nổi ánh nhìn ấy. Cô bật ngồi dậy, đè trên đùi Hạ Vị Sương, vươn tay che khuất đôi mắt đối phương.
"Chị rất hào phóng." Tang Lộ nói, "Bao dung, nhẫn nại."
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị làm được, có thể làm được... Sương Sương có thể... Không được!"
Vốn Tang Lộ định nói Sương Sương có thể quan tâm thêm người khác, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không chịu được, thế là vội vàng sửa miệng.
Tang Lộ cắn ngón tay sần sật. Hàm răng bén nhọn đâm thủng da thịt. Một dòng máu đỏ rỉ dọc theo ngón tay thon dài, trắng nõn. Một giọt rồi lại một giọt nhỏ lên người Hạ Vị Sương. Cô khẽ run rẩy.
Tiếp tục nói dối đi, nói mình thật sự rất hào phóng, không muốn độc chiếm em. Đè nén hết thảy những cảm xúc mãnh liệt, ngụy trang thành một chú mèo ngoan ngoãn để lấy được sự yêu thích từ em. Chịu đựng cơn tra tấn của tham dục mà nhìn em nói cười với người khác. Như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày em rơi vào bẫy của cô, bị cô chiếm giữ một lần nữa.
Thế nhưng Tang Lộ lại có một trực giác, rằng mình có tạm thời che giấu, lựa chọn ngụy trang đi nữa thì cũng không thể lừa Hạ Vị Sương được. Huống hồ, giờ đây em đã không còn tin cô. Nói dối khi không được tin tưởng thì thật vô nghĩa.
Nhưng nếu nói thật, nói thật mình sẽ thử nhẫn nại... Chính bản thân Tang Lộ cũng không biết mình có thể nhẫn nại được bao lâu. Nếu mới ngày mai đã không nhịn được nữa thì sao? Như thế lại có khác gì nói dối đâu. Thảo nào Sương Sương không chịu tin.
Sương Sương rất thất vọng. Em không thích cô như thế...
Không được. Muốn có Sương Sương. Nhất định phải có nhất định phải có nhất định phải có!
Sự khao khát về tâm hồn dành cho Hạ Vị Sương bất chợt dâng cao, nhất thời chèn ép được ham muốn chiếm hữu cực đoan trong lòng.
Chính vào lúc này, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc bưng mì gói đến gõ cửa. Tang Lộ lập tức đứng dậy, lảo đảo nhào ra kéo Mễ Nhạc Nhạc vào phòng.
Đại ma vương nhiệt tình như thế, Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc hốt hoảng.
"Em mang cơm chiều đến cho chị em."
Tang Lộ nhìn tô mì gói có bỏ thêm rau, thêm trứng, thêm thịt trong tay cô nhóc, ánh mắt chợt lóe lên, lập tức giật lấy tô từ tay Mễ Nhạc Nhạc. Cô bê đến trước mặt Hạ Vị Sương, vừa kích động là lại nói lắp: "Cho Sương Sương ăn... ăn ngon. Sương Sương thích cái này. Ăn sẽ cảm động!"
Mễ Nhạc Nhạc đứng sau lưng Tang Lộ, siết chặt nắm tay be bé. Thật quá đáng, rõ ràng là mì gói do em bưng tới mà! Dù là ban đầu, cả em và Ngụy Vân Lang đều không nghĩ sẽ được cho vào. Mì gói vốn cũng định giao cho Tang Lộ.
Hạ Vị Sương thật sự không biết nên nói thêm gì cho phải. Cô thong thả đỡ đầu giường ngồi dậy. Mễ Nhạc Nhạc vội tiến lên đưa cho cô một cái ly.
"Chị, chỗ này là nước mắt mà em gom góp được!"
"Cảm ơn Nhạc Nhạc!" Hạ Vị Sương gật gật đầu với cô nhóc rồi nhận lấy ly thủy tinh. Trong ly là chất lỏng trong suốt, còn tỏa ra mùi hoa thoang thoảng.
Nước mắt của Nhạc Nhạc trước kia không có mùi, phỏng chừng là vì bông hoa trên đỉnh đầu cô nhóc. Chỉ là vẫn không có thời gian hỏi xem thứ đó từ đâu ra.
Tang Lộ âm trầm chìa mặt ra che trước Mễ Nhạc Nhạc, đẩy đẩy tô mì về phía Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ với tâm trạng phức tạp. Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, đặt tô mì xuống bàn, rồi nhịn đau đứng dậy, đè đầu Mễ Nhạc Nhạc: "Nhóc... ở lại với Sương Sương. Không được chạy."
Sau đó lại từng bước, từng bước, từng bước lùi ra. Vẻ mặt kiên nghị mà nghiêm túc, như đã nhẫn nhịn rất nhiều.
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ ấn mi tâm, nói: "Không cần đâu. Tôi sợ xong rồi chị lại lặng lẽ giết con bé."
"Không đâu. Nó đập em bị thương... chị còn nhịn được."
"Nếu không phải chị xách con nhỏ lên cao như vậy thì chưa chắc em ấy đã làm tôi bị thương được."
"..."
Hạ Vị Sương im lặng nhìn Tang Lộ. Tang Lộ chột dạ lại gằn giọng nhấn mạnh lần nữa: "Không giết!"
Hạ Vị Sương cuối cùng cũng mím môi, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Được, cảm ơn."
Rốt cuộc cũng nghe được hai chữ ấy. Trong lòng Tang Lộ bắt đầu ùng ục nổi bong bóng, sục sôi mãi không ngừng. Cô ngẩng mặt thở dài một tiếng, ấy thế mà lại sinh ra một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Rõ ràng trước kia Sương Sương thích mình như thế. Vì cớ gì cảm giác thỏa mãn như hiện tại lại còn sâu sắc hơn cả trước kia?
Tang Lộ không rõ lắm. Cô cong cong khóe môi rời khỏi phòng, vô cùng hào phóng mà nhường không gian lại cho Mễ Nhạc Nhạc và Hạ Vị Sương. Kể từ giờ, cô sẽ không để ý chuyện Hạ Vị Sương liên hệ với người khác nữa? Không! Tuyệt đối không thể nào!
Nhất thời nhượng bộ chỉ là để bản thân có thời gian đi tìm thứ có thể thay thế Mễ Nhạc Nhạc nhưng lại không khiến mình ghen ghét nhiều đến thế mà thôi. Vì muốn ra ngoài nên không thể không để Mễ Nhạc Nhạc trông chừng Hạ Vị Sương, đề phòng em bỏ đi. Chờ đến khi cô tìm được rồi thì mấy người Mễ Nhạc Nhạc sẽ không còn cơ hội tiếp cận Hạ Vị Sương nữa!
Hôm nay Tang Lộ thông minh cũng tự cho mình một like.
Thế là cô xoay người, mở cửa sổ, đón gió đêm nhảy xuống.
Trong phòng ngủ, Hạ Vị Sương nhìn cánh cửa mà thoáng ngẩn người. Mễ Nhạc Nhạc nói: "Chị mau ăn mì đi, không là nở hết đó."
"Được." Hạ Vị Sương hoàn hồn, cười cười với Mễ Nhạc Nhạc. Đầu tiên là uống cạn ly nước mắt có mùi hoa, hiệu quả hết sức rõ rệt, cơn đau ở xương sườn lập tức giảm đi nhiều. Sau đó, cô gắp mì, bắt đầu ăn món mì gói nóng hổi, xa xỉ.
"Vừa rồi chị nghĩ gì vậy? Nghĩ về chị Tang Lộ à?" Cô nhóc tuổi chưa lớn nhưng lại rất thông minh. Có lẽ là tâm tư của trẻ con thì tương đối nhạy cảm.
Hạ Vị Sương nói: "Cũng không có gì. Chị chỉ nghĩ cái lồng sắt giam cầm quái vật rốt cuộc chắc chắn đến cỡ nào thôi."
Nhìn mặt ngoài thì là cô trói buộc chị ta, nhưng thực tế thì sao?
Hạ Vị Sương không biết nên giải thích với Mễ Nhạc Nhạc thế nào, bèn nói: "Kể chị nghe xem đã xảy ra những chuyện gì? Vì sao chị lại ở đây? Còn em nữa, trên đầu em là cái chi?"
Mễ Nhạc Nhạc ngồi bên mép giường, chậm rãi kể lại cho Hạ Vị Sương nghe tất cả những chuyện đã xảy ra kể từ khi cô rời đi.
...
Đêm khuya, Hạ Vị Sương đang chìm trong giấc ngủ. Cảm giác bất an sắp đánh thức cô dậy. Một giây trước khi cái tay lạnh băng kia chạm vào mình, cô mở mắt.
"Meo, meo, meo meo..."
Một tiếng rồi lại một tiếng mèo kêu non nớt truyền vào tai. Hạ Vị Sương vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác, nhất thời chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, mình hiện đang ở đâu, sống cuộc sống thế nào?
Một bóng người tối màu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng buông tay. Mèo con ấm áp mềm như bông lập tức rớt lên cổ Hạ Vị Sương, khiến cô hoảng sợ. Cô vội đưa tay đỡ lấy cục lông to chưa bằng bàn tay.
"Tang Lộ, chị làm cái gì thế?!"
Tang Lộ mở đèn pin, rọi vào mình. Gương mặt trắng bệch trong ánh đèn pin trông càng thêm phần âm trầm, quỷ dị: "Tặng cho em. Chị rất hào phóng, không hẹp hòi, không ghen tị!"
Một sinh mệnh non nớt, sống sờ sờ, sợ hãi co rúm trong lòng bàn tay Hạ Vị Sương. Nó liên tục nỉ non chỉ vì mạng sống. Hạ Vị Sương không kìm được mà bắt đầu run rẩy. Cô cắn răng, trừng mắt nhìn Tang Lộ. Cảm xúc kích động khiến cô không thốt nên lời.
Cô sắp không chịu nổi. Ngay cả một sinh mệnh nhỏ nhoi, yếu ớt mà trong nhận thức của người thường thì nhìn sao cũng kém hơn một bậc thế này, cô cũng sắp không gánh nổi nữa!
"Chị đang làm cái gì..." Hạ Vị Sương lẩm bẩm nói, "Sao chị có thể như vậy?"
Cưỡng chế bắt một sinh mệnh sống sờ sờ chuyển sang cô, cho rằng làm vậy thì cô sẽ vì chú mèo mà cảm động, mà phấn chấn, từ đó nhiệt tình yêu thương chị một lần nữa ư?
Nhưng vì sao Tang Lộ lại không hiểu. Cô đã không còn sợ cái chết của bản thân nữa, chỉ sợ có sinh mệnh khác phải bị hủy hoại vì mình. Người thân vì cô mà gặp nguy hiểm. Bạn bè vì cô mà dao kề ngang cổ. Tất cả những người cô quan tâm đều bởi vì cô mà bị sát thần theo dõi. Áp lực cùng nỗi sợ hãi khi chỉ một thoáng vô ý là sẽ hại chết người khác như một ngọn núi khổng lồ, nặng trĩu, đè trong lòng Hạ Vị Sương. Cô cố gắng chống đỡ bản thân, cố gắng khiến mình bình tĩnh. Hít thở không khí lạnh băng, Hạ Vị Sương thuyết phục bản thân rằng mình có thể gánh vác hết thảy.
Những người cô quan tâm vẫn còn sống. Cô phải bảo vệ họ, bởi vì tất cả điều này đều là do cô mà ra...
Thế mà Tang Lộ đến, nhẹ nhàng đặt một sinh mệnh non nớt, yếu ớt lên đỉnh của ngọn núi khổng lồ ấy. Chị mang theo nụ cười, mong muốn lấy lòng cô, nhưng lại chỉ khiến giọt nước cuối cùng rơi xuống làm tràn ly.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Hạ Vị Sương. Đột nhiên cô ôm sinh mệnh yếu ớt trong tay mà cất giọng khóc lớn.
Tang Lộ sợ ngây người, không biết vì sao mình lại biến khéo thành vụng. Cô muốn quẳng chú mèo con đã chọc Hạ Vị Sương khóc ra ngoài, nào ngờ vừa vươn tay, Hạ Vị Sương đã lập tức ngồi dậy, làm ra tư thế bảo hộ, ôm chặt mèo con vào lòng.
Tang Lộ không biết phải làm sao mới tốt. Đèn pin đã rơi xuống đất. Cô rút tờ khăn giấy, muốn lau nước mắt cho Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương lắc đầu, vẫn khóc.
Hết cách, Tang Lộ đành phải nâng mặt Hạ Vị Sương lên, nở một nụ cười rạng rỡ. Cô liếm đi nước mắt trên mặt người trong lòng, nói đừng khóc, phải vui vẻ.
Sau đó tiếp tục nở nụ cười.
Bởi vì trong trí nhớ, Hạ Vị Sương đã từng nói mỗi khi thấy cô cười, em sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Trong ánh mắt đẫm lệ, mông lung, Hạ Vị Sương thấy Tang Lộ cười, nhưng chị lại không biết vì sao cô lại khóc. Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, sau khi cảm nhận được tư duy đặc thù mà đơn giản của Tang Lộ, cô lại bị ép phải đối mặt với hiện thực một lần nữa.
Rõ ràng đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đừng cười. Đừng cười nữa. Có cười như thế nào thì người trước mắt cũng không còn như trong ký ức.
Cô đã nhận thức được điều đó, nhận thức sâu sắc đến tận xương.
Hạ Vị Sương chật vật lắc đầu, lại vì khóc mà nói không nên lời. Cô khóc càng dữ dội, Tang Lộ lại càng cố gắng nở nụ cười.
Đêm hôm nay thật hoang đường biết nhường nào. Một người khóc đến tim gan quặn thắt, một người cười đến phù phiếm, cứng đờ. Càng khóc càng cười, càng cười lại càng khóc. Dưới ánh trăng cô tịch, tựa như những gã hề buồn cười trên sân khấu hạng bét, cố gắng trình diễn một vở hài kịch hoang đường.
"Khóc!"
Mễ Nhạc Nhạc: "..."
Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, đưa tay che lên chỗ bị thương, nói: "Buông... buông ra..."
Sương Sương lại nói chuyện với cô. Thật muốn khiến em chỉ nói chuyện, chỉ cười với cô mỗi ngày. Tang Lộ liếm liếm cánh môi, không nhịn được mà thả trí tưởng tượng bay xa, mơ mộng về cảnh tượng vui sướng, tươi đẹp ấy.
Tang Lộ thả Mễ Nhạc Nhạc xuống đất. Mễ Nhạc Nhạc lại chủ động đứng dậy, tiến đến chỗ lồng ngực Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương lắc đầu, đẩy đầu cô nhóc ra một chút: "Bị thương ở bên trong. Làm vậy vô dụng."
"Vậy em khóc cho chị uống." Mễ Nhạc Nhạc vội nói.
"Không sao đâu." Giọng Hạ Vị Sương khàn khàn, "Vốn chị cũng nằm khá lâu rồi, thêm một hai ngày cũng chẳng khác gì. Nhạc Nhạc, em đến đây với ai?"
"Anh Ngụy Vân Lang."
"Cậu ta thế nào rồi?"
"Ảnh cũng rất khỏe. Đang ở ngay bên ngoài."
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi nói: "Nhạc Nhạc, em ra ngoài tìm Ngụy Vân Lang trước, được không?"
Mễ Nhạc Nhạc nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Bé củ cải vừa quay đầu đã thấy đại ma vương đang nhìn mình chằm chằm, mặt đầy ý xấu, còn kèm cả sự ghen ghét có che giấu kiểu gì cũng không hết.
Trước kia, Tang Lộ nào đã ghen với ai bao giờ. Từ trước đến nay chỉ có người ta ghen ghét cô. Cô không thích Hạ Vị Sương đến gần ai khác, lại rất tự tin rằng em thích mình nhất, tất cả người ngoài đều là con kiến, là công cụ, có thể dễ dàng trừ khử, căn bản không cần phải ghen ghét. Nhưng hiện tại, cô lại thật sự cảm nhận được mùi vị đó.
Cô sắp không kiềm chế nổi bản thân, muốn xé nát Mễ Nhạc Nhạc, để cô nhóc biến mất thật triệt để. Nhưng không được, vẫn chưa thể. Sương Sương của cô còn chưa cười với cô... Hai tay Tang Lộ giấu sau lưng, siết thật chặt. Những ngón tay thon dài gần như đã biến thành bánh quai chèo.
Mễ Nhạc Nhạc run rẩy cả người. Radar nguy hiểm bắt đầu báo động... Chạy mau!!!
Không đúng, trong radar nguy hiểm còn xen lẫn một giọng nói khác nữa, đến từ đỉnh đầu!
Ngay cả Tiểu Bạch cũng kêu em chạy mau. Mễ Nhạc Nhạc vội bò dậy, hai chân lẹp bẹp bước tới, chạy biến mà không hề quay đầu.
Vừa kéo mở cửa phòng, Mễ Nhạc Nhạc đã bị bản mặt to tướng ngay trước mắt làm sợ hết hồn. Ngụy Vân Lang túm cô nhóc ra, giơ tay lau đi nước mắt còn chưa khô trên mặt em, sau đó thấp giọng hỏi: "Sao thế này?"
Mễ Nhạc Nhạc vội kể chuyện Hạ Vị Sương tỉnh lại cho cậu ta nghe. Em không biết quá khứ của chị Sương Sương, nhưng qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi cũng có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của chị rất bất ổn, thế là cũng nói luôn chuyện đó cho Ngụy Vân Lang.
"Chị ấy tỉnh rồi? Vậy hai người họ giờ thế nào?"
Mễ Nhạc Nhạc gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tạm thời chắc là không có sao. Em cũng không có sao, dù gì cũng chưa chết. Chỉ là trông chị gầy lắm, em hơi lo."
Ngụy Vân Lang lắc đầu, nói: "Chị ấy là người lớn, nếu đã có thể suy nghĩ rõ ràng thì tạm thời không cần phải lo lắng. Tiếp tục quan sát thêm đi."
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu, gật gật. Ngụy Vân Lang nhặt hai gói mì rơi trên mặt đất lên, nói: "Đi thôi. Không thì chốc nữa em đưa đồ ăn cho chị ấy rồi lại xem."
"Vâng!"
Trong phòng ngủ phụ của gian phòng tổng thống chỉ còn lại hai người Tang Lộ và Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương im lặng nằm trên giường, chỉ thi thoảng mới phát ra mấy tiếng xuýt xoa vì đau đớn. Tang Lộ từ từ mò đến bên cạnh. Sau khi làm dịu đi những cảm xúc kích động, cô lại muốn dùng thái độ ôn hòa để trấn an cơn đau của Hạ Vị Sương. Cô định sẽ kiểm tra thương thế của em.
Nhưng Hạ Vị Sương lại lùi về sau một chút. Tang Lộ không biết có nên tiếp tục chạm vào nữa hay không.
Lúc Hạ Vị Sương như cái xác không hồn, Tang Lộ vô cùng khát khao có thể được em đáp lại, bất luận đáp lại kiểu nào cũng được. Nhưng đến khi em thật sự thanh tỉnh, cô lại bắt đầu luống cuống, không biết phải làm sao. Cô cảm thấy có phần khó xử, không rõ nên làm thế nào mới tốt. Trước kia, Tang Lộ vẫn luôn cảm thấy mình làm đúng. Nhưng sau khi suýt hoàn toàn mất đi Hạ Vị Sương, cô lại bắt đầu hoài nghi không biết có phải cách làm của mình thật sự đã sai rồi hay không.
"Tôi không sao." Giọng Hạ Vị Sương nhẹ hẫng mà chậm rãi. Mắt cô như bị che phủ bởi một lớp sương. Khi nhìn về phía Tang Lộ, tựa như nhìn một mặt hồ mờ ảo trong làn sương thu mông lung.
"Hình như chị... Ôi!"
Hạ Vị Sương còn chưa nói dứt câu thì Tang Lộ đã bật lên, bổ nhào lên người cô như một con mèo bị giẫm trúng đuôi. Đương nhiên, Tang Lộ vẫn nhớ Hạ Vị Sương đang bị thương, không thể đè hay chạm vào lung tung, thế nên cô đã dùng tứ chi chống bên cạnh, để bản thân mình trụ giữa không trung.
Gương mặt yêu dị ngập tràn vẻ kích động, hưng phấn. Đôi tròng mắt tím sẫm đảo tới đảo lui, nhanh chóng quan sát cả gương mặt Hạ Vị Sương một lượt, lại đưa mắt quét hết mỗi tấc da thịt từ trên xuống dưới.
Sương Sương nói chuyện với cô. Không phải kháng cự, cũng không phải vì ai khác. Em nói "Chị"!
Tang Lộ bao phủ lấy Hạ Vị Sương, giam cầm hoàn toàn đối phương trong phạm vi của mình. Cho rằng làm thế thì con mồi trong lòng sẽ hoàn toàn chỉ thuộc về mình.
"Sương Sương." Tang Lộ vơn tay vuốt ve gương mặt Hạ Vị Sương, lại móc lấy đầu ngón tay đối phương. Sau lưng cô phát ra những tiếng òm ọp. Vô số xúc tu ló đầu, trông như những con rắn đang hưng phấn muốn nếm thử. "Nhìn chị, ở bên cạnh chị!"
Nào ngờ cô biểu hiện càng hưng phấn thì Hạ Vị Sương lại càng cảm thấy sợ hãi.
Hạ Vị Sương muốn né tránh, ít nhất cũng phải thoát khỏi sự giam cầm khiến người ta không thở nổi này. Nhưng cô vừa nhúc nhích, động đến chỗ bị thương thì lại đau đến mức phải phát ra một tiếng kêu rên đè nén.
Hạ Vị Sương quay đầu cắn lên bàn tay Tang Lộ, đương nhiên không cắn nổi. Cô căm hận nhìn người trước mắt, cứ nhìn mãi cho đến khi Tang Lộ từ từ bình tĩnh lại.
Tang Lộ đảo mắt. Vẻ kích động, vui sướng vặn vẹo trên gương mặt dần tan biến, song vẫn chưa lập tức rời khỏi Hạ Vị Sương, cũng không rụt tay về. Cô thích Hạ Vị Sương hôn mình, cũng tự cho rằng em đã bắt đầu yêu thích mình một lần nữa.
"Phải làm sao... mới có thể thích chị hơn?" Tang Lộ mờ mịt hỏi, "Giống như lúc trước ấy. Thích đến mức không thể thích hơn được nữa. Muốn... ấm áp, muốn cười."
Hạ Vị Sương nhả bàn tay Tang Lộ ra, khẽ thở dốc mấy tiếng. Vì động đến chỗ bị thương sẽ đau nên giọng lúc nói chuyện của cô cũng bất giác nhẹ đi: "Chị muốn làm cái gì?"
Tang Lộ thẳng thừng nói: "Chị muốn hoàn toàn có được... thân thể của Sương Sương... cả trái tim nữa."
Cánh môi Hạ Vị Sương mấp máy. Nghe được những lời này, cô chỉ cảm thấy hết sức nực cười. Đương nhiên cô biết Tang Lộ muốn những thứ đó, ý cô hỏi lại không phải như thế. Trước kia cô thật ngu ngốc, nào đâu biết suy nghĩ của Tang Lộ máu tanh, tàn nhẫn đến cỡ nào. Chỉ một mực cho rằng đó là những lời âu yếm ngây ngô, chuyên chế của đối phương.
Nhưng giờ cô đã tỉnh táo lại rồi. Hạ Vị Sương biết hàm ý trong lời này rốt cuộc đáng sợ thế nào.
"Chị đã cứu tôi." Hạ Vị Sương đè ngực, nói.
Tang Lộ cong cong khóe mắt. Bờ môi vểnh cao, nở nụ cười.
Hạ Vị Sương lại nói: "Tại sao không ăn tôi?"
Nụ cười trên mặt Tang Lộ lại biến mất: "Chị... không biết."
Tại sao nhỉ? Tại sao lại không muốn ăn Sương Sương? Cô vẫn khát khao được cắn nuốt em, nhưng rồi lại kháng cự, sợ hãi, không muốn.
Thế nhưng Tang Lộ vẫn tìm ra được một đáp án, tựa khúc gỗ cứu mạng. Cô thở hổn hển, bất lực hệt như một con người tầm thường: "Muốn Sương Sương thích chị. Không có thích.. không được."
Hạ Vị Sương cảm thấy thật vớ vẩn, nực cười: "Chỉ vì thế?"
Tang Lộ gật đầu, lại chăm chú nhìn Hạ Vị Sương, mong tìm ra được một chút dấu hiệu của sự vui vẻ từ biểu cảm của em. Bởi vì em nhìn như có mỉm cười, nhưng cảm xúc thì vẫn không ổn.
Tang Lộ thất bại.
Hạ Vị Sương lạnh lùng nhìn Tang Lộ, nói: "Vậy còn Mễ Nhạc Nhạc? Không phải chị muốn giết sạch tất cả những người tôi quan tâm à? Chị còn định làm gì họ nữa?"
Tang Lộ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Muốn. Không dám."
Hạ Vị Sương: "..."
Tang Lộ mong ngóng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Hạ Vị Sương: "......"
Một tay ôm chỗ bị thương, một tay ôm ngực, Hạ Vị Sương tức đến nỗi khí huyết trong đầu cuồn cuộn dâng trào, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
"Đã vậy thì chị để bọn họ đi, đi thật xa."
Tang Lộ cong cong khóe môi, nở một nụ cười rạng rỡ với Hạ Vị Sương: "Muốn. Không được."
Hạ Vị Sương cắn lên đầu lưỡi, khiến bản thân bình tĩnh lại: "Vì sao lại không được?"
Tang Lộ đáp: "Trực giác."
"Trực giác?" Hạ Vị Sương cười tự giễu, "Bây giờ tôi không thể nào phản kháng được. Không phải sợ tôi sẽ giết chị."
Tang Lộ lại lẳng lặng nhìn Hạ Vị Sương. Một cảm giác ưu thương hiếm hoi hiện lên nơi đáy mắt: "Chị sợ em rời khỏi chị."
Hạ Vị Sương nhất thời sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, động đến chỗ bị thương cũng đành chịu. Cô né tránh ánh mắt Tang Lộ, tim đau xé từng cơn.
Đây chỉ là thủ đoạn mới của quái vật mà thôi. Nếu ai tin thì sẽ vĩnh viễn sa lầy, không cách nào quay lại.
"Đúng vậy. Tất cả những gì chị làm đều chỉ vì một mục đích..." Chợt, Hạ Vị Sương nghĩ đến điều gì đó. Cô bàng hoàng hỏi, "Có phải... có phải chị định gom hết bọn họ lại bắt gọn một lần hay không?!"
Lỗ tai Tang Lộ dựng thẳng, mắt sáng rỡ. Cô nghĩ thầm đây quả là một ý tưởng tuyệt vời. Sương Sương thật quá thông minh. Sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ! Tang Lộ kích động đến thở dồn dập, lộ ra ánh mắt hưng phấn, mong chờ. Trong đó là sát ý mãnh liệt chẳng mảy may che giấu.
Hạ Vị Sương: "Chị thật sự muốn...?"
Tang Lộ: "Không!"
Giọng Tang Lộ trầm xuống, mang theo một chút khàn khàn cứng rắn: "Chị không thể chờ lâu như thế. Nhiều người như thế. Không được. Tuyệt đối không."
Hạ Vị Sương khép mắt, đau đớn hỏi: "Vậy rốt cuộc chị muốn gì? Bây giờ muốn gì? Cứ duy trì hiện trạng ư?"
Tang Lộ vươn lưỡi liếm lên mặt Hạ Vị Sương, tham lam hít sâu mùi hương của người trong lòng: "Chị không biết. Nếu hiện trạng có thể làm Sương Sương thích chị... thì duy trì hiện trạng. Chị không giết bé củ cải. Chị để nó sống. Cả tên kia nữa."
"Vậy sau khi tôi thích chị thì thế nào? Tiếp tục ăn tôi? Sau đó lại giết hết những người khác?"
Tang Lộ vô cùng rối rắm, vô cùng không muốn: "Chị không biết... Nhưng mà Sương Sương... vì Sương Sương, chị có thể thử... thử nhẫn nại."
Hạ Vị Sương bình tĩnh hỏi lại: "Nếu tôi nói, giờ tôi đã hoàn toàn thích chị rồi, mắt chỉ nhìn mỗi mình chị, không quan tâm ai khác nữa, chị có tin không?"
Tang Lộ miễn cưỡng lắc lắc đầu.
Hạ Vị Sương lạnh lùng nói: "Vậy vì sao chị lại cảm thấy chỉ cần nói một câu thì tôi sẽ tin?"
Tang Lộ lo lắng liếm liếm môi.
Hạ Vị Sương lại nói: "Chị vẫn muốn cắt đứt hết thảy của tôi, nhốt tôi trong hoang đảo. Chị cho rằng làm thế thì tôi sẽ hoàn toàn thuộc về chị?"
Tang Lộ không biết phải nói gì.
Hạ Vị Sương: "Chị bảo tôi thích chị thế nào đây? Chị biết tôi thích..."
Hạ Vị Sương thôi không nói nữa, chỉ nhìn Tang Lộ bằng ánh mắt thất vọng mà hờ hững.
Tang Lộ không chịu nổi ánh nhìn ấy. Cô bật ngồi dậy, đè trên đùi Hạ Vị Sương, vươn tay che khuất đôi mắt đối phương.
"Chị rất hào phóng." Tang Lộ nói, "Bao dung, nhẫn nại."
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị làm được, có thể làm được... Sương Sương có thể... Không được!"
Vốn Tang Lộ định nói Sương Sương có thể quan tâm thêm người khác, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không chịu được, thế là vội vàng sửa miệng.
Tang Lộ cắn ngón tay sần sật. Hàm răng bén nhọn đâm thủng da thịt. Một dòng máu đỏ rỉ dọc theo ngón tay thon dài, trắng nõn. Một giọt rồi lại một giọt nhỏ lên người Hạ Vị Sương. Cô khẽ run rẩy.
Tiếp tục nói dối đi, nói mình thật sự rất hào phóng, không muốn độc chiếm em. Đè nén hết thảy những cảm xúc mãnh liệt, ngụy trang thành một chú mèo ngoan ngoãn để lấy được sự yêu thích từ em. Chịu đựng cơn tra tấn của tham dục mà nhìn em nói cười với người khác. Như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày em rơi vào bẫy của cô, bị cô chiếm giữ một lần nữa.
Thế nhưng Tang Lộ lại có một trực giác, rằng mình có tạm thời che giấu, lựa chọn ngụy trang đi nữa thì cũng không thể lừa Hạ Vị Sương được. Huống hồ, giờ đây em đã không còn tin cô. Nói dối khi không được tin tưởng thì thật vô nghĩa.
Nhưng nếu nói thật, nói thật mình sẽ thử nhẫn nại... Chính bản thân Tang Lộ cũng không biết mình có thể nhẫn nại được bao lâu. Nếu mới ngày mai đã không nhịn được nữa thì sao? Như thế lại có khác gì nói dối đâu. Thảo nào Sương Sương không chịu tin.
Sương Sương rất thất vọng. Em không thích cô như thế...
Không được. Muốn có Sương Sương. Nhất định phải có nhất định phải có nhất định phải có!
Sự khao khát về tâm hồn dành cho Hạ Vị Sương bất chợt dâng cao, nhất thời chèn ép được ham muốn chiếm hữu cực đoan trong lòng.
Chính vào lúc này, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc bưng mì gói đến gõ cửa. Tang Lộ lập tức đứng dậy, lảo đảo nhào ra kéo Mễ Nhạc Nhạc vào phòng.
Đại ma vương nhiệt tình như thế, Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc hốt hoảng.
"Em mang cơm chiều đến cho chị em."
Tang Lộ nhìn tô mì gói có bỏ thêm rau, thêm trứng, thêm thịt trong tay cô nhóc, ánh mắt chợt lóe lên, lập tức giật lấy tô từ tay Mễ Nhạc Nhạc. Cô bê đến trước mặt Hạ Vị Sương, vừa kích động là lại nói lắp: "Cho Sương Sương ăn... ăn ngon. Sương Sương thích cái này. Ăn sẽ cảm động!"
Mễ Nhạc Nhạc đứng sau lưng Tang Lộ, siết chặt nắm tay be bé. Thật quá đáng, rõ ràng là mì gói do em bưng tới mà! Dù là ban đầu, cả em và Ngụy Vân Lang đều không nghĩ sẽ được cho vào. Mì gói vốn cũng định giao cho Tang Lộ.
Hạ Vị Sương thật sự không biết nên nói thêm gì cho phải. Cô thong thả đỡ đầu giường ngồi dậy. Mễ Nhạc Nhạc vội tiến lên đưa cho cô một cái ly.
"Chị, chỗ này là nước mắt mà em gom góp được!"
"Cảm ơn Nhạc Nhạc!" Hạ Vị Sương gật gật đầu với cô nhóc rồi nhận lấy ly thủy tinh. Trong ly là chất lỏng trong suốt, còn tỏa ra mùi hoa thoang thoảng.
Nước mắt của Nhạc Nhạc trước kia không có mùi, phỏng chừng là vì bông hoa trên đỉnh đầu cô nhóc. Chỉ là vẫn không có thời gian hỏi xem thứ đó từ đâu ra.
Tang Lộ âm trầm chìa mặt ra che trước Mễ Nhạc Nhạc, đẩy đẩy tô mì về phía Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ với tâm trạng phức tạp. Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, đặt tô mì xuống bàn, rồi nhịn đau đứng dậy, đè đầu Mễ Nhạc Nhạc: "Nhóc... ở lại với Sương Sương. Không được chạy."
Sau đó lại từng bước, từng bước, từng bước lùi ra. Vẻ mặt kiên nghị mà nghiêm túc, như đã nhẫn nhịn rất nhiều.
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ ấn mi tâm, nói: "Không cần đâu. Tôi sợ xong rồi chị lại lặng lẽ giết con bé."
"Không đâu. Nó đập em bị thương... chị còn nhịn được."
"Nếu không phải chị xách con nhỏ lên cao như vậy thì chưa chắc em ấy đã làm tôi bị thương được."
"..."
Hạ Vị Sương im lặng nhìn Tang Lộ. Tang Lộ chột dạ lại gằn giọng nhấn mạnh lần nữa: "Không giết!"
Hạ Vị Sương cuối cùng cũng mím môi, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Được, cảm ơn."
Rốt cuộc cũng nghe được hai chữ ấy. Trong lòng Tang Lộ bắt đầu ùng ục nổi bong bóng, sục sôi mãi không ngừng. Cô ngẩng mặt thở dài một tiếng, ấy thế mà lại sinh ra một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Rõ ràng trước kia Sương Sương thích mình như thế. Vì cớ gì cảm giác thỏa mãn như hiện tại lại còn sâu sắc hơn cả trước kia?
Tang Lộ không rõ lắm. Cô cong cong khóe môi rời khỏi phòng, vô cùng hào phóng mà nhường không gian lại cho Mễ Nhạc Nhạc và Hạ Vị Sương. Kể từ giờ, cô sẽ không để ý chuyện Hạ Vị Sương liên hệ với người khác nữa? Không! Tuyệt đối không thể nào!
Nhất thời nhượng bộ chỉ là để bản thân có thời gian đi tìm thứ có thể thay thế Mễ Nhạc Nhạc nhưng lại không khiến mình ghen ghét nhiều đến thế mà thôi. Vì muốn ra ngoài nên không thể không để Mễ Nhạc Nhạc trông chừng Hạ Vị Sương, đề phòng em bỏ đi. Chờ đến khi cô tìm được rồi thì mấy người Mễ Nhạc Nhạc sẽ không còn cơ hội tiếp cận Hạ Vị Sương nữa!
Hôm nay Tang Lộ thông minh cũng tự cho mình một like.
Thế là cô xoay người, mở cửa sổ, đón gió đêm nhảy xuống.
Trong phòng ngủ, Hạ Vị Sương nhìn cánh cửa mà thoáng ngẩn người. Mễ Nhạc Nhạc nói: "Chị mau ăn mì đi, không là nở hết đó."
"Được." Hạ Vị Sương hoàn hồn, cười cười với Mễ Nhạc Nhạc. Đầu tiên là uống cạn ly nước mắt có mùi hoa, hiệu quả hết sức rõ rệt, cơn đau ở xương sườn lập tức giảm đi nhiều. Sau đó, cô gắp mì, bắt đầu ăn món mì gói nóng hổi, xa xỉ.
"Vừa rồi chị nghĩ gì vậy? Nghĩ về chị Tang Lộ à?" Cô nhóc tuổi chưa lớn nhưng lại rất thông minh. Có lẽ là tâm tư của trẻ con thì tương đối nhạy cảm.
Hạ Vị Sương nói: "Cũng không có gì. Chị chỉ nghĩ cái lồng sắt giam cầm quái vật rốt cuộc chắc chắn đến cỡ nào thôi."
Nhìn mặt ngoài thì là cô trói buộc chị ta, nhưng thực tế thì sao?
Hạ Vị Sương không biết nên giải thích với Mễ Nhạc Nhạc thế nào, bèn nói: "Kể chị nghe xem đã xảy ra những chuyện gì? Vì sao chị lại ở đây? Còn em nữa, trên đầu em là cái chi?"
Mễ Nhạc Nhạc ngồi bên mép giường, chậm rãi kể lại cho Hạ Vị Sương nghe tất cả những chuyện đã xảy ra kể từ khi cô rời đi.
...
Đêm khuya, Hạ Vị Sương đang chìm trong giấc ngủ. Cảm giác bất an sắp đánh thức cô dậy. Một giây trước khi cái tay lạnh băng kia chạm vào mình, cô mở mắt.
"Meo, meo, meo meo..."
Một tiếng rồi lại một tiếng mèo kêu non nớt truyền vào tai. Hạ Vị Sương vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác, nhất thời chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, mình hiện đang ở đâu, sống cuộc sống thế nào?
Một bóng người tối màu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng buông tay. Mèo con ấm áp mềm như bông lập tức rớt lên cổ Hạ Vị Sương, khiến cô hoảng sợ. Cô vội đưa tay đỡ lấy cục lông to chưa bằng bàn tay.
"Tang Lộ, chị làm cái gì thế?!"
Tang Lộ mở đèn pin, rọi vào mình. Gương mặt trắng bệch trong ánh đèn pin trông càng thêm phần âm trầm, quỷ dị: "Tặng cho em. Chị rất hào phóng, không hẹp hòi, không ghen tị!"
Một sinh mệnh non nớt, sống sờ sờ, sợ hãi co rúm trong lòng bàn tay Hạ Vị Sương. Nó liên tục nỉ non chỉ vì mạng sống. Hạ Vị Sương không kìm được mà bắt đầu run rẩy. Cô cắn răng, trừng mắt nhìn Tang Lộ. Cảm xúc kích động khiến cô không thốt nên lời.
Cô sắp không chịu nổi. Ngay cả một sinh mệnh nhỏ nhoi, yếu ớt mà trong nhận thức của người thường thì nhìn sao cũng kém hơn một bậc thế này, cô cũng sắp không gánh nổi nữa!
"Chị đang làm cái gì..." Hạ Vị Sương lẩm bẩm nói, "Sao chị có thể như vậy?"
Cưỡng chế bắt một sinh mệnh sống sờ sờ chuyển sang cô, cho rằng làm vậy thì cô sẽ vì chú mèo mà cảm động, mà phấn chấn, từ đó nhiệt tình yêu thương chị một lần nữa ư?
Nhưng vì sao Tang Lộ lại không hiểu. Cô đã không còn sợ cái chết của bản thân nữa, chỉ sợ có sinh mệnh khác phải bị hủy hoại vì mình. Người thân vì cô mà gặp nguy hiểm. Bạn bè vì cô mà dao kề ngang cổ. Tất cả những người cô quan tâm đều bởi vì cô mà bị sát thần theo dõi. Áp lực cùng nỗi sợ hãi khi chỉ một thoáng vô ý là sẽ hại chết người khác như một ngọn núi khổng lồ, nặng trĩu, đè trong lòng Hạ Vị Sương. Cô cố gắng chống đỡ bản thân, cố gắng khiến mình bình tĩnh. Hít thở không khí lạnh băng, Hạ Vị Sương thuyết phục bản thân rằng mình có thể gánh vác hết thảy.
Những người cô quan tâm vẫn còn sống. Cô phải bảo vệ họ, bởi vì tất cả điều này đều là do cô mà ra...
Thế mà Tang Lộ đến, nhẹ nhàng đặt một sinh mệnh non nớt, yếu ớt lên đỉnh của ngọn núi khổng lồ ấy. Chị mang theo nụ cười, mong muốn lấy lòng cô, nhưng lại chỉ khiến giọt nước cuối cùng rơi xuống làm tràn ly.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Hạ Vị Sương. Đột nhiên cô ôm sinh mệnh yếu ớt trong tay mà cất giọng khóc lớn.
Tang Lộ sợ ngây người, không biết vì sao mình lại biến khéo thành vụng. Cô muốn quẳng chú mèo con đã chọc Hạ Vị Sương khóc ra ngoài, nào ngờ vừa vươn tay, Hạ Vị Sương đã lập tức ngồi dậy, làm ra tư thế bảo hộ, ôm chặt mèo con vào lòng.
Tang Lộ không biết phải làm sao mới tốt. Đèn pin đã rơi xuống đất. Cô rút tờ khăn giấy, muốn lau nước mắt cho Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương lắc đầu, vẫn khóc.
Hết cách, Tang Lộ đành phải nâng mặt Hạ Vị Sương lên, nở một nụ cười rạng rỡ. Cô liếm đi nước mắt trên mặt người trong lòng, nói đừng khóc, phải vui vẻ.
Sau đó tiếp tục nở nụ cười.
Bởi vì trong trí nhớ, Hạ Vị Sương đã từng nói mỗi khi thấy cô cười, em sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Trong ánh mắt đẫm lệ, mông lung, Hạ Vị Sương thấy Tang Lộ cười, nhưng chị lại không biết vì sao cô lại khóc. Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, sau khi cảm nhận được tư duy đặc thù mà đơn giản của Tang Lộ, cô lại bị ép phải đối mặt với hiện thực một lần nữa.
Rõ ràng đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đừng cười. Đừng cười nữa. Có cười như thế nào thì người trước mắt cũng không còn như trong ký ức.
Cô đã nhận thức được điều đó, nhận thức sâu sắc đến tận xương.
Hạ Vị Sương chật vật lắc đầu, lại vì khóc mà nói không nên lời. Cô khóc càng dữ dội, Tang Lộ lại càng cố gắng nở nụ cười.
Đêm hôm nay thật hoang đường biết nhường nào. Một người khóc đến tim gan quặn thắt, một người cười đến phù phiếm, cứng đờ. Càng khóc càng cười, càng cười lại càng khóc. Dưới ánh trăng cô tịch, tựa như những gã hề buồn cười trên sân khấu hạng bét, cố gắng trình diễn một vở hài kịch hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.