Chương 49: Tôi nhớ cô
Hảo Rupi
14/05/2015
Người nọ im lặng không lên tiếng, cố tình khiêu khích sự tò mò của Lâm Ngọc. Cô nhíu chân mày, ngồi dậy đi đến chỗ đó. Bước đến càng gần, không hiểu sao có khí lạnh tỏa ra làm cô lạnh lạnh nổi da gà, cất tiếng hỏi
"Là ai?"
Thình lình một cánh tay rắn chắt kéo Lâm Ngọc vào trong góc nhỏ giữa hai vách tường, cô bị đè áp sát, lưng dựa vào tường lạnh lẽo.
"Muốn gì đây?" Lâm Ngọc nhìn người trước mắt, đuôi mắt chứa đầy ý cười.
"Trốn tiết vui lắm sao?" Thiên Hạo một tay chống lên trên đầu cô, tay còn lại đặt trên vai, khóa chặt Lâm Ngọc ở giữa.
"Tôi được giáo viên đặt cách nghỉ học, không phải trốn" Cô lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ mình vô tội.
Thiên Hạo nheo mắt, mặt tiến lại gần hơn
"Thật không? Tôi không nghĩ như vậy"
"Tin hay không tùy anh" Cô nhún vai, biết làm sao được, cô nói thật mà người ta không tin.
Bất giác cô nhìn Thiên Hạo, mấy ngày không gặp anh hình như gầy hơn thì phải, nhưng càng gầy càng đẹp, khuôn mặt anh tuấn không bị ảnh hưởng chút nào.
Thấy anh không có ý bỏ tay ra, mặt hai người sắp dính chùm lại, Lâm Ngọc chống tay đẩy người Thiên Hạo ra
"Này, định đứng đây luôn hả?"
Hành động của cô không làm khoảng cách giữa hai người xa hơn mà còn gần hơn
"Suỵt!" Thiên Hạo đưa tay che miệng cô lại, không cho cô nói nữa.
Cái gì vậy, từ xa nghe có tiếng người, Lâm Ngọc nín thở, không thể để họ biết cô ở đây được.
Hai nữ sinh vừa đi vừa tán gẫu, giọng nói không to nhưng đủ để cô và Thiên Hạo nghe.
"Mày nghĩ nó chịu đựng được bao lâu?"
"Không biết, nhưng mà mày có nhìn thấy mặt nó sáng nay không? Vui không chịu nổi"
Họ đang nói ai vậy nhỉ, Lâm Ngọc vảnh tai lắng nghe. Thiên Hạo thấy vậy chỉ gõ nhẹ đầu cô "Nhiều chuyện"
Không bận tâm đến anh, cô tiếp tục công việc của mình.
"Con Lâm Ngọc có ai ưa nó đâu, tính tình đáng ghét, không tự soi gương coi bản thân nó là ai mà dám gần gũi anh Thiên Hạo"
"Đúng là đồ không biết xấu hổ, đây chỉ là bắt đầu thôi, chị Ngọc Giao đã nói cứ từ từ hành hạ nó, còn nhiều màn hay trước mắt, cứ đợi đi"
Khi hai nữ sinh đi rồi Thiên Hạo vẫn giữ tay trên miệng Lâm Ngọc, đáy mắt đen thẳm.
Lâm Ngọc không tỏ thái độ gì, đập đập cánh tay anh "Thở, tôi thở không được" Thiên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đột ngột thu tay về
"Không sao chứ"
Lâm Ngọc điều hòa hơi thở, liếc Thiên Hạo
"Sao trăng gì? Muốn tắt thở rồi đây"
Thiên Hạo mỉm cười, vuốt lưng giúp cô nhưng bị Lâm Ngọc đẩy tay ra "Vừa đánh vừa xoa, anh nghĩ tôi là ai"
"Tôi chỉ muốn giúp cô thôi"
"Thôi khỏi, cảm ơn"
Lâm Ngọc thẳng thừng từ chối. Biết được có người hại mình, cô vui vẻ nghĩ cách phản công, Ngọc Giao là ai, đụng nhầm người rồi.
"Lâm Ngọc" Thiên Hạo khẽ gọi, vuốt tóc cô.
"Gì nữa?" con người này thật khó hiểu.
Thiên Hạo ôm cô lại, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô
"Tôi nhớ cô"
"Là ai?"
Thình lình một cánh tay rắn chắt kéo Lâm Ngọc vào trong góc nhỏ giữa hai vách tường, cô bị đè áp sát, lưng dựa vào tường lạnh lẽo.
"Muốn gì đây?" Lâm Ngọc nhìn người trước mắt, đuôi mắt chứa đầy ý cười.
"Trốn tiết vui lắm sao?" Thiên Hạo một tay chống lên trên đầu cô, tay còn lại đặt trên vai, khóa chặt Lâm Ngọc ở giữa.
"Tôi được giáo viên đặt cách nghỉ học, không phải trốn" Cô lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ mình vô tội.
Thiên Hạo nheo mắt, mặt tiến lại gần hơn
"Thật không? Tôi không nghĩ như vậy"
"Tin hay không tùy anh" Cô nhún vai, biết làm sao được, cô nói thật mà người ta không tin.
Bất giác cô nhìn Thiên Hạo, mấy ngày không gặp anh hình như gầy hơn thì phải, nhưng càng gầy càng đẹp, khuôn mặt anh tuấn không bị ảnh hưởng chút nào.
Thấy anh không có ý bỏ tay ra, mặt hai người sắp dính chùm lại, Lâm Ngọc chống tay đẩy người Thiên Hạo ra
"Này, định đứng đây luôn hả?"
Hành động của cô không làm khoảng cách giữa hai người xa hơn mà còn gần hơn
"Suỵt!" Thiên Hạo đưa tay che miệng cô lại, không cho cô nói nữa.
Cái gì vậy, từ xa nghe có tiếng người, Lâm Ngọc nín thở, không thể để họ biết cô ở đây được.
Hai nữ sinh vừa đi vừa tán gẫu, giọng nói không to nhưng đủ để cô và Thiên Hạo nghe.
"Mày nghĩ nó chịu đựng được bao lâu?"
"Không biết, nhưng mà mày có nhìn thấy mặt nó sáng nay không? Vui không chịu nổi"
Họ đang nói ai vậy nhỉ, Lâm Ngọc vảnh tai lắng nghe. Thiên Hạo thấy vậy chỉ gõ nhẹ đầu cô "Nhiều chuyện"
Không bận tâm đến anh, cô tiếp tục công việc của mình.
"Con Lâm Ngọc có ai ưa nó đâu, tính tình đáng ghét, không tự soi gương coi bản thân nó là ai mà dám gần gũi anh Thiên Hạo"
"Đúng là đồ không biết xấu hổ, đây chỉ là bắt đầu thôi, chị Ngọc Giao đã nói cứ từ từ hành hạ nó, còn nhiều màn hay trước mắt, cứ đợi đi"
Khi hai nữ sinh đi rồi Thiên Hạo vẫn giữ tay trên miệng Lâm Ngọc, đáy mắt đen thẳm.
Lâm Ngọc không tỏ thái độ gì, đập đập cánh tay anh "Thở, tôi thở không được" Thiên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đột ngột thu tay về
"Không sao chứ"
Lâm Ngọc điều hòa hơi thở, liếc Thiên Hạo
"Sao trăng gì? Muốn tắt thở rồi đây"
Thiên Hạo mỉm cười, vuốt lưng giúp cô nhưng bị Lâm Ngọc đẩy tay ra "Vừa đánh vừa xoa, anh nghĩ tôi là ai"
"Tôi chỉ muốn giúp cô thôi"
"Thôi khỏi, cảm ơn"
Lâm Ngọc thẳng thừng từ chối. Biết được có người hại mình, cô vui vẻ nghĩ cách phản công, Ngọc Giao là ai, đụng nhầm người rồi.
"Lâm Ngọc" Thiên Hạo khẽ gọi, vuốt tóc cô.
"Gì nữa?" con người này thật khó hiểu.
Thiên Hạo ôm cô lại, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô
"Tôi nhớ cô"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.